Tay Kỷ Minh Đạt chạm vào những giọt nước mắt trên mặt.
Màn giường khép chặt, trong trướng cơ hồ không có ánh sáng. Nàng ta không biết lúc này là giờ nào, nhưng còn chưa có người đến gọi nàng đứng dậy, hẳn còn chưa tới đầu mão.
Nàng ta còn chưa đứng dậy nổi.
Đầu đau nhói từng cơn, bên tai toàn là lời chất vấn của nàng ta, cổ họng khô khốc. Nàng ta muốn gọi người nhưng hé miệng lại không phát ra được âm thanh nào.
Giấc mộng này, hai giấc mộng này ——
Kỷ Minh Đạt dùng hai tay che mặt rồi đè lên mắt lại, muốn ngăn cản nước mắt tiếp tục chảy xuống.
Tính tình Thôi Giác lạnh nhạt, chưa bao giờ nồng nhiệt với nàng ta, thậm chí có thể gọi là lạnh lùng, điều này nàng ta biết. Mặc dù không có những giấc mộng này, nhưng từ lần đầu tiên gặp hắn ở kiếp này, nàng ta đã nhìn thấy rõ ràng: thiếu niên cử tử mười bảy tuổi trúng giải nguyên Phủ Thuận Thiên, nhìn về phía nàng, trong mắt lại không có mảy may kinh diễm. Đối với thi văn, họa kỹ, cầm kỳ của nàng ta, hắn càng chỉ tán thưởng khách khí, chưa từng một lần tán thưởng thật lòng. Hắn là một nhân tài hiếm có của Đại Chu mấy chục năm mới xuất hiện, cậy tài khinh người, xem thường bản lãnh khuê phòng của nàng ta, nàng ta hiểu rõ. Nàng ta cũng không cần hắn khen ngợi những lời không hề thật lòng —— người nguyện ý tán dương nàng ta xưa nay không thiếu!!
Cho nên, nàng ta không còn muốn gặp hắn.
Hôn sự đã định, sớm muộn gì cũng phải thành hôn. Khi đó, Thôi Giác tự nhiên sẽ phát hiện, nàng ta khác với những nữ tử khác. Hắn sẽ hiểu được, có thể lấy được nàng ta, là may mắn của hắn và Thôi gia. Thê tử của huynh trưởng hắn xuất thân không cao, làm việc cũng không hợp quy củ lễ nghĩa, làm sao có thể đảm đương được chủ mẫu Thôi gia.
May mắn, may mắn, ông trời ban cho nàng ta những giấc mộng này.
Thì ra Thôi Giác sẽ không hiểu.
Thì ra, cho dù thành hôn, hắn cũng lạnh lùng với nàng ta đến cực điểm, ngay cả tất cả những gì phu thê nên có, thậm chí là con cũng không chịu cho nàng ta!
Kỷ Minh Đạt ngừng rơi nước mắt.
Thôi Giác không phải là Ôn Tòng Dương.
Cho dù giấc mơ của nàng ta không hoàn toàn rõ ràng, nàng ta không thấy được phản ứng của Thôi Giác sau đó, nhưng nghĩ chắc chắn hắn sẽ không giống Ôn Tòng Dương, mỗi tháng đều nghe lời tới đây sinh hoạt phu thê. (App T-Y-T)
Nếu gả cho Thôi Giác thật, có lẽ cả đời này nàng ta cũng sẽ không có con. Vậy chẳng phải nàng ta sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành sao! Trưởng nữ của quốc công gả cho Thám hoa, lại phu thê không hòa thuận, nhiều năm không con, gần như hòa ly ——
Đứa nhỏ.
Kỷ Minh Đạt bỗng nhiên đặt tay xuống bụng dưới.
Hôm nay hẳn là ngày nàng đến nguyệt sự, nhưng đã bây giờ, nàng ta lại còn không cảm giác được bất kỳ ý ê ẩm nào trước nguyệt sự.
Là... Đã tới rồi sao?
Con của nàng ta tới rồi sao!!
Mở miệng, Kỷ Minh Đạt phát hiện nàng ta lại có thể phát ra âm thanh. Nàng ta liên tục gọi người từ bên ngoài vào.
—— Quên đi, ngẫm lại, vì sao đêm qua trong giấc mơ đầu tiên, Ôn Tòng Dương lại đặt song song với Hoắc chỉ huy, cùng ngồi ở bên cạnh bệ hạ chứ.
...
Hai ngày sau, nguyệt sự của Kỷ Minh Đạt vẫn chưa đến.
Kinh nguyệt của nàng ta luôn đúng giờ, gần ba năm qua chưa từng sai lầm. Đến lúc này, ngay cả nha hoàn, ma ma hầu hạ bên người, trong lòng cũng đã có tám phần nắm chắc.
"Nhưng ngày tháng còn ít, chỉ sợ chẩn không ra." Kỷ Minh Đạt ép mình kiên nhẫn, kiên nhẫn hơn một chút, "Không cho phép ai lộ ra."
Nàng ta nói với Vương ma ma: "Đến mùng mười tháng sau lại đi mời thái y đến xem."
-
Thôi Trạch.
Kỷ Minh Dao cùng tẩu tử đưa Mạnh An Hòa xuất giá.
Tẩu tử mang thai đã gần sáu tháng, thân thể ngày càng nặng nề, không tiện uống rượu đãi khách, Kỷ Minh Dao muốn thay nàng ấy uống thêm mấy chén.
Tửu lượng của nàng không quá thấp, khách tới cũng sẽ không dám mạnh tay chuốc nàng. Lại có Lỗ thị cùng nhau ngăn rượu, đến lúc tiệc tan, nàng chỉ uống sáu bảy phần say, coi như tỉnh táo được Thôi Giác ôm trở về phòng.
Thanh Sương đã chuẩn bị canh giải rượu từ lâu. Kỷ Minh Dao uống một hơi hết một chén, liền bị Thôi Giác ôm trở về phòng ngủ.
"Tốt quá." Được đặt ngồi xuống bên giường, nàng thì thào nói: "Tân nương tử rất xinh đẹp, tân lang quan cũng rất tuấn tú. Nửa tháng không gặp, đến khi vào tân phòng vén khăn voan lên, chắc là sẽ không nhìn nhau đến ngây người nhỉ?"
Dường như Mạnh An Hòa đã thật sự lạnh nhạt với Thôi Giác.
Tốt quá, thật tốt!
Nàng ấy và Trần Vũ một đời một kiếp tri tâm tương thủ, ngọt ngào hạnh phúc mới tốt.
Kỷ Minh Dao nửa tựa vào đầu giường, nhìn Thôi Giác quỳ một chân xuống đất, cởi giày vớ cho nàng.
"Sao chàng không nói gì?" Nàng oán giận.
Thôi Giác ngẩng đầu.
"Tân lang rất tuấn tú… phải không?" Hắn hỏi.
Hắn nhìn, bình thường.
Kỷ Minh Dao cười mềm nhũn thân thể, cầm mặt của hắn.
"Không tuấn tú bằng chàng!" Nàng lớn tiếng nói, "Không đẹp bằng chàng!"
"Nhìn khắp thiên hạ chàng là đẹp nhất—— "
Thôi Giác đứng thẳng dậy, hắn đặt tay lên đầu phu nhân, nhẹ đè phu nhân nằm xuống.
Một khắc giờ sau sau.
"Phu nhân, tắm rửa trước đi." Thôi Giác thở nhẹ.
Đôi môi hắn ướt át, khóe môi còn có dấu vết bị cắn.
"Được." Kỷ Minh Dao đồng ý, tay lại bắt đầu cởi dây lưng của hắn.
Thôi Giác vội vàng giữ tay nàng lại.
"Trời tối rồi." Kỷ Minh Dao ra hiệu cho hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn bốn phía, ánh sáng mờ nhạt. Một vệt hoàng hôn đỏ rực chiếu ra ánh sáng, vào giữa mái hiên và đình viện, chưa vào đêm hẳn.
"Tắm rửa trước đã." Thôi Giác vẫn ôm nàng đứng dậy.
Kỷ Minh Dao ở trong lòng ngực hắn không ngừng cười. Hình như Thôi Giác lớn mật ngày săn hổ đã biến mất. Sau đêm đó, hắn lại khôi phục hình dáng "Ban ngày không thể làm chuyện phu thê". ( truyện trên app tyt )
Lúc nào nàng mới có thể lại nhìn thấy một lần tùy ý, vội vàng, vội vã không nhịn nổi đây?
Thật sự là —— thật chờ mong mà!!
...
Sáng ngày thứ hai, Kỷ Minh Dao nhận được da hổ mà Lưu hoàng hậu đưa tới.
Tấm rất lớn, gần như có thể phủ kín cả giường. Ánh sáng trên lớp lông không hề tổn hại, sờ tới sờ lui còn thấy thô ráp.
Rất uy phong, nhưng cũng dọa người.
Ngày đó ở trong rừng sâu, một mình đối mặt với con hổ cái bảo vệ con, Thôi Giác nghĩ gì vậy.
Kỷ Minh Dao quyết định thu lại tấm da hổ trước, bởi vì… nàng vẫn còn sợ hãi.
Nữ quan lại truyền đạt ý của hoàng hậu: "Nương nương nói, nếu phu nhân không có chuyện quan trọng, xin mời vào cung trò chuyện."
Kỷ Minh Dao vội thay y phục, trang điểm.
***
Lưu hoàng hậu tìm nàng, là muốn nàng viết lại bản thảo lần thứ năm của cuốn “Phát minh và cách sử dụng kềm trợ sản.”
"Tên sách này của con rất hay, đơn giản dễ hiểu, không cần sửa." Bà cười chỉ một chồng giấy trần dày trên bàn: "Đây đều là kết quả kềm trợ sản sử dụng trong gần hai mươi ngày qua, tổng cộng là 116 ca, do con lựa chọn sắp xếp vào trong sách. Thượng Thực Cục và Thái Y Viện lại cải tiến kẹp trợ sản, ta đã bảo người nói rõ với con, con mang về, cũng phải vẽ lại kiểu dáng quy chuẩn, viết lại cách sử dụng như thế nào."
Bà hỏi: "Mấy ngày là con có thể hoàn thành vậy?"
Sau khi tính toán nghiêm ngặt, Kỷ Minh Dao trả lời: "Mười ngày chắc chắn có thể hoàn thành ạ."
"Ta cho con nửa tháng." Lưu hoàng hậu nói: "Nửa tháng này, sẽ không ngừng có nữ quan và bà đỡ đến Thôi Trạch tìm con, bổ sung thêm các ca mới. Con có cần gì, mặc kệ là cần người, cần vật, cần tiền, đều không cần tự mình vào cung, gọi người đến báo, ta đều đưa hết cho con."
Biên sách cần sự tĩnh tâm, nếu bà gọi Minh Dao vào cung làm việc, chỉ sợ nàng ở trong cung bất an, lại kéo dài thời gian, không bằng để nàng ở nhà mình.
Đáng tiếc, bà lại không có một nữ quan chuyên dùng làm việc sai nha môn.
"Vâng, thần hiểu rồi!" Kỷ Minh Dao đứng dậy cung kính đáp.
Giao tất cả cho hoàng hậu, quả nhiên tiến độ tăng lên như bay. Dựa vào bản thân nàng, muốn làm đến bước này, ít nhất còn phải bốn, năm tháng. Chắc hẳn, chờ viết xong bản thảo thứ năm, chính là thời điểm kềm trợ sản được mở rộng trong phạm vi lớn.
Nhận được kềm trợ sản mới nhất, mang theo tất cả toàn bộ tài liệu, về đến nhà, Kỷ Minh Dao bắt đầu tĩnh tâm lật xem án lệ.
Dùng xong cơm trưa, ngủ trưa hai khắc đứng dậy, nàng tiếp tục xem án lệ.
Nàng cứ đọc mãi đến khi nhìn thấy Thôi Giác về nhà.
"Thôn trang cũ còn chưa nhận được, hẳn là trong một tháng này thôi." Kỷ Minh Dao thương nghị với hắn, "Nhưng chỉ sợ mấy ngày nay thiếp không nhàn rỗi..."
"Giao cho ta đi." Thôi Giác lập tức nói, "Ngay cả tất cả việc vặt vãnh trong nhà, cũng chỉ chờ ta trở về mới làm. Phu nhân cứ chuyên tâm viết sách."
"Vậy thiếp sẽ không phải lo nữa!" Kỷ Minh Dao vui vẻ, "Đúng là chuyện hôm nay thiếp còn chưa nghe qua!"
Nàng vội vàng gọi Thanh Sương: "Mau, mau bảo quản sự tới đây báo cáo đi! Tất cả đều báo cho Nhị gia!"
"Bảo người đến đông sương đi." Thôi Giác đứng dậy.
Kỷ Minh Dao lại tiếp tục xem án lệ cho đến lúc tới giờ cơm tối.
"Trong lòng thiếp đã có tính toán đại khái." Cơm nước xong xuôi, nàng co quắp ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần: "Ngày mai bắt đầu viết."
Thôi Giác xoa huyệt vị trên trán cho nàng.
Kỷ Minh Dao thoải mái chui vào trong ngực hắn.
"Thiếp có chút hâm mộ chàng rồi." Nàng cảm thán.
"Hâm mộ cái gì?" Thôi Giác nhẹ giọng hỏi.
"Hâm mộ chàng sao có thể một ngày ngủ ba canh giờ mà lúc nào cũng tỉnh táo, bận cả ngày cũng không thấy mệt mỏi." Kỷ Minh Dao gối đầu lên chân hắn: "Thiếp không làm được."
"Giờ mới tập trung tinh thần nửa ngày ——" Nói xong, nàng ngáp một cái, "Thiếp đã chỉ muốn đi ngủ rồi..."
Buồn ngủ quá!
Đầu óc choáng váng.
Sao nàng lại hâm mộ thiên phú của vua bài thi rồi? Rõ ràng đời này nàng không cần, cũng không thể liều mạng học tập, thắng được cuộc thi tranh thủ có cuộc sống tốt hơn —— Nhưng mà, để cho mình tận lực vì chuyện này, nàng rất nguyện ý, nàng rất vui vẻ.
Nếu thiên phú học hành của Thôi Giác thật có thể tạm thời chia cho nàng một nửa thì càng tốt hơn.
Ha ha.
Vẫn là nằm mơ thì nhanh hơn.
...
Ngày hôm sau nghỉ.
Kỷ Minh Dao đang vẽ lại ý đồ minh họa kềm trợ sản thì Bảo Khánh đến. Nàng ấy mang theo một tấm khế ước.
"Nương vốn định gọi muội và muội phu qua đó, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm, đưa cho muội." Nhét hộp gấm vào tay Minh Dao muội muội, Bảo Khánh cười nói, "Nhưng nghe nói muội đang bận, nương bảo ta đưa tới, nói chờ muội làm xong lại dẫn muội phu đi ăn cơm!"
"Không cho phép từ chối đâu đấy!" Nàng ấy lại vội nói, "Một thôn trang đối với nương không tính là gì, nhận muội làm nữ nhi, chút đồ này mà cũng không cho thì người vẫn còn là công chúa Quảng Nghi sao?"
Kỷ Minh Dao không nhịn được mà cười: "Nghĩa mẫu biết tỷ nói như vậy không?"
"Cho dù nói ra những lời này trước mặt người, người cũng chỉ khen ta nói đúng!" Bảo Khánh lẽ thẳng khí hùng.
"Được rồi, muội bận rộn đi, ta đi đây!" Nàng ấy đứng dậy: "Muội không cần tiễn nữa!"
Nhưng trước khi đi, nàng ấy lại hỏi thêm một câu: "Ta thấy muội phu đang quản gia sự ở Đông sương phòng à?"
"Ta bận không làm hết được." Kỷ Minh Dao giải thích.
"Đệ ấy thật sự là càng ngày càng đảm đang rồi!" Bảo Khánh cười nói: "Tùng Thái Công tặng bốn chữ này, thật đúng là thích hợp!"
Nàng ấy phất tay đi ra ngoài.
Đợi nàng ấy ra khỏi viện tử, "Hiền phu" Thôi Giác từ sương phòng phía đông trở về, hỏi phu nhân có việc gì hay không.
"Đúng là có chuyện." Kỷ Minh Dao đưa khế đất và khế ước ruộng đất cho hắn xem, "Nghĩa mẫu đưa thiếp một điền trang, ước chừng cách kinh ba mươi dặm, Nhị gia có rảnh thì thay thiếp đi xem nhé?"
"Ta đi ngay." Thôi Giác thấy rõ địa điểm, "Trước cơm tối chắc là có thể về, nhưng phu nhân không cần chờ ta."
"Thiếp chờ chàng đến Sơ Tuất!" Kỷ Minh Dao ôm eo hắn.
Mấy ngày nghỉ thành hôn ra khỏi thành, nàng còn nghĩ đến, đợi đến mùa thu, phải cùng hắn đi thôn trang ăn hoa quả tươi. Nhưng mùa thu đến rồi, đầu tiên là nàng vào cung tập luyện, Thôi Giác lại bị điểm làm giám khảo, ngay sau đó lại phải chuẩn bị đi săn thu, hiện tại nàng lại có việc. Sắp vào đông rồi, năm nay không kịp, vậy sang năm đi! Hơn nữa, bọn họ ở hành cung cũng chơi rất vui!
Thôi Giác ôm nàng vào trong ngực.
Ước chừng nửa khắc.
Thôi Giác buông tay ra, thay y phục đi ra ngoài.
Kỷ Minh Dao một lần nữa cầm bút lên, tiếp tục vẽ bản vẽ.