Không đợi mọi người tụng thánh xong, Hoàng đế đã cười nói: "Thu săn vốn là cùng vui với các khanh. Nay lại thấy trong triều đình, trong các khanh, lại có rất nhiều thanh niên nhân kiệt, lòng trẫm rất an ủi! Năm đó Thái Tổ khởi binh định dương..."
Nhớ lại tổ tiên gây dựng sự nghiệp gian nan, phân tích khó khăn của Đại Chu hiện nay, triển vọng tương lai phát triển như thế nào, lại cổ vũ quần thần đồng tâm hiệp lực, trị quốc bình thiên hạ, cảnh giác kẻ thù bên ngoài, sau đó ông gọi Hoắc Nguyên tiến lên.
Hoắc Nguyên cũng một thân vết máu chưa rửa.
Nghe lệnh, hắn vội nhanh chóng tiến lên đứng sau phía Thôi hàn lâm.
Hoàng đế cảm khái nhìn hai người, cười nói: "Trẫm vốn có nói: đoạt giải nhất thì được thêm quan một cấp. Nhưng chưa từng nghĩ, hai vị ái khanh đều có dũng có mưu, một người giết hổ, một người săn gấu, ngược lại là trẫm có chút keo kiệt."
Ông phất tay nói: "Cuộc tỷ thí hôm nay: Ai săn được hổ, tăng thêm hai cấp; săn được gấu, tăng thêm một cấp! Thăng cho Thôi Giác 'Trung nghị đại phu', nguyên chức không thay đổi. Thăng Hoắc Nguyên làm chỉ huy Đồng Tri cấm vệ của kinh đô! Nếu như trước khi chính Dậu mặt trời lặn, còn có người săn được hổ, săn được gấu trở về, đều sẽ theo lệ này!"
Trung nghị đại phu, là văn chức tán quan, chính tứ phẩm, chỉ lĩnh bổng ngân, không nhận chức vụ thật. (App T-Y-T)
Chỉ huy Đồng Tri của quân cấm vệ kinh đô, tòng tam phẩm, so với Chỉ huy thiêm sự hiện tại của Hoắc Nguyên tăng thêm một giai, quyền lực càng nặng hơn.
Hai người cùng nhau tạ ơn.
"Mau trở về nghỉ ngơi đi." Hoàng đế cười nói: "Đại yến tối nay, không thiếu hai người các ngươi ở đây!"
Hoắc Nguyên đầy kích động, vốn định lập tức tạ ơn cáo lui, nhanh chóng quay về.
Nhưng Thôi hàn lâm - Thôi đại phu - vẫn không nhúc nhích.
Hắn đang nhìn phu nhân của hắn.
Hoắc Nguyên không tiện cùng nhìn phu nhân của người ta, chỉ có thể chờ.
Đây là thần tiên quyến lữ nổi tiếng trong kinh sao.
Chậc chậc.
"Con cũng mau về đi." Lưu hoàng hậu kéo Kỷ Minh Dao tiến lên.
Đưa tay đứa nhỏ này cho Thôi Giác, bà cười hỏi Hoàng đế: "Thôi đại phu liều chết giết hổ, da hổ này hiếm khi được hoàn hảo như vậy, không bằng ban cho Thôi phu nhân, để lại cho phu thê bọn họ làm kỷ niệm, về sau cũng có cái để nhớ lại?"
"Hay lắm!" Hoàng đế cười nói: "Cứ làm theo ý hoàng hậu đi!"
Lưu hoàng hậu liền cười nói với Kỷ Minh Dao: "Đợi da hổ chế tác xong, ta sẽ sai người đưa cho con."
Kỷ Minh Dao vội nói: "Đa tạ nương nương!"
Thôi Giác cùng Hoắc Nguyên tạ ơn cáo lui.
Thôi Giác nắm tay Kỷ Minh Dao đi ra ngoài, nàng đang nghĩ xem nàng nên trở về như thế nào.
Buổi sáng dự tiệc, nàng ngồi kiệu tới. Ngựa của nàng - Truy Thanh của Thôi Giác đưa nàng—— không ở gần sân bóng.
Cưỡi con ngựa khác... Nàng cũng không sợ. Chỉ là lỡ như ngã, sẽ có chút mất mặt.
Ngồi kiệu thì quá chậm.
Bọn họ dừng ở trước người Phiên Vũ.
Kỷ Minh Dao giật mình.
Trên người Phiên Vũ cũng có rất nhiều vết máu.
"Phu nhân?" Thôi Giác hỏi.
Kỷ Minh Dao nhìn hắn trước, lại dùng khóe mắt liếc qua, còn đang nhìn đám người Hoàng đế và hoàng hậu vẫn đang theo dõi bọn họ.
Nàng khẽ gật đầu.
Trời ơi!
Không giống lần đầu tiên hắn dạy nàng cưỡi ngựa, ôm nàng vào trong ngực.
Lần này, Thôi Giác nắm eo của nàng, hai tay trực tiếp nhấc nàng lên, đặt trên lưng ngựa.
Kỷ Minh Dao ổn định thân thể. —— thật ra cũng không cần nàng ổn định. Bởi vì, tay trái Thôi Giác vẫn không rời khỏi eo của nàng.
Hiện tại hắn thật lớn mật!
- Như thế trở về là nhanh nhất.
Thôi Giác xoay người lên ngựa.
Ôm chặt phu nhân, hắn khẽ nhấc dây cương rồi nhanh chóng phi ngựa.
Phía sau bọn họ.
Hoắc Nguyên đặt một chân lên bàn đạp, nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, quên cả lên ngựa.
Người này... Người văn nhân trẻ tuổi, thư sinh, Thám hoa, Hàn Lâm đây sao...Cũng thật sự khiến hắn mở rộng tầm mắt!
...
Trong ngực Thôi Giác có mùi máu tanh nồng nặc nhưng Kỷ Minh Dao vẫn dán chặt mặt vào áo giáp trên ngực hắn.
Mặc dù còn ở bên ngoài, bọn họ đi ngang qua nhiều người ngoài, bất quá khi dựa vào hắn, nàng cảm thấy như mình đã về nơi khiến mình an tâm.
Thôi Giác một đường phi ngựa, không nói gì.
Kỷ Minh Dao cũng không.
Đến nơi ở của bọn họ ở hành cung.
—— về nhà.
Thôi Giác xuống ngựa, ôm nàng bước vào trong phòng.
“Đã khiến phu nhân cũng bị dính máu rồi." Hắn nhẹ nói.
"Thiếp nguyện ý." Kỷ Minh Dao vẫn ôm chặt lấy hắn.
Đáng lẽ Thôi Giác nên thả nàng xuống, để cả hai có thể tự tắm rửa thay y phục.
Hắn đích xác cũng đặt phu nhân ở trên giường gần cửa sổ.
Hắn không nên dùng hai tay bẩn thỉu của mình chạm vào da thịt phu nhân nhưng hắn ta lại nâng mặt phu nhân lên.
...
Thôi Giác hôn nàng... rất mãnh liệt.
Là cảm xúc gấp gáp, kịch liệt mà Kỷ Minh Dao chưa từng cảm nhận được ở trên người hắn trước đây... Cấp bách khó dằn nổi.
Hắn quỳ một gối xuống giường, tựa như muốn hòa nàng vào thân thể của mình.
Kỷ Minh Dao cũng vội vàng đáp lại.
Tay hắn thò vào làn váy nàng.
Kỷ Minh Dao thử cởi giáp nhẹ của hắn nhưng tay Thôi Giác vẫn dừng lại trước khi chính thức thăm dò.
"Ta không thể ——" Hắn nặng nề thở ra, "Như thế, có gì khác loài thú."
"Nhưng thiếp nguyện ý." Kỷ Minh Dao bắt lấy hắn, lặp lại, "Thiếp nguyện ý." ( truyện trên app T Y T )
Nàng chạm vào mái tóc đã dính máu của hắn, nhẹ gọi tên hắn: "Thôi Giác, Thôi Giác!"
Nàng nói: "Thiếp nguyện ý."
Nguyện ý cùng hắn làm chuyện này ở ban ngày.
Nguyện ý cùng hắn dùng phương thức như vậy, xác nhận cái gì.
Ví dụ như, bọn họ đều còn sống.
Nàng nói: "Thiếp cũng muốn."
Nàng lặp lại lần nữa.
"Thôi Giác, thiếp... nhớ chàng."
Trong mắt Thôi Giác rung động kịch liệt.
Hắn gần như sắp kéo váy gấm của phu nhân xuống, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm vậy.
"Cái này không sạch sẽ." Hắn giơ tay lên trước mặt phu nhân, "Đều không sạch sẽ."
Một ngày hắn ở trong núi rừng, toàn thân há có chỗ nào sạch sẽ.
"Sau đó còn phải đi dự tiệc."
Ôm phu nhân xuống giường thấp, đỡ nàng đứng vững, hắn dùng giọng chắc chắn nói: "Phu nhân không thể vắng mặt."
Nếu bắt đầu, hắn không thể cam đoan mình còn có thể khống chế.
Nếu phu nhân vắng mặt, tất cả mọi người sẽ biết, vào lúc ban ngày, vào thời khắc này, hắn đã làm điều không đứng đắn với phu nhân.
Thôi Giác gọi người vào từ bên ngoài.
Kỷ Minh Dao cụp mắt, nắm chặt bàn tay mà hắn nói "không sạch sẽ", nàng không kiên trì nữa.
-
Sân bóng ngựa hành cung.
Kỷ Minh Đạt nhìn chằm chằm vào xác hổ.
Khắp tai đều là lời khen ngợi, tâng bốc của mọi người đối với Thôi Giác, cùng đùa cợt đầy thiện ý về hắn và Nhị muội muội, thậm chí còn hâm mộ. Hâm mộ Nhị muội muội gả cho một người tao nhã vô song, văn võ toàn tài như Thôi Giác, là vị hôn phu tốt trong nhân trung.
Hâm mộ Thôi Giác có nhị muội muội thật lòng săn sóc, quan tâm, lo lắng cho hắn, còn được Hoàng hậu quý mến.
Hâm mộ sự vô tận làm bạn bên nhau của bọn họ.
Ha!
Có gì đáng để hâm mộ!
Kỷ Minh Đạt tiến lên một bước, muốn nhìn rõ ràng hơn trước khi xác hổ bị khiêng đi.
Hổ quả thật là do một mình Thôi Giác giết chết ư? Quả thật cũng không có người khác tương trợ ư?
Nàng ta nhất định phải xác nhận ——
"Kỷ Minh Đạt."
Nàng ta đột nhiên quay đầu.
Từ khi nào quận chúa Bảo Khánh đã đi tới phía sau nàng ta?
Nàng tới làm gì!
Bảo Khánh đã nhìn chằm chằm Kỷ Minh Đạt một hồi.
"Ngươi không phục muội phu của ngươi à?" Một tay khoác lên vai Kỷ Minh Đạt, nàng thấp giọng cười hỏi, "Ngươi không phục muốn "chứng minh" đệ ấy gian lận hay là cũng muốn đi qua để săn hổ về, chứng minh ngươi không kém đệ ấy?"
"Từ nhỏ ngươi đã tự cho mình là văn võ song toàn, không thua gì nam tử, lúc nào cũng phải bới móc người khác, ta còn không biết sao." Bảo Khánh nói bên tai nàng ta.
"Quận chúa nương nương, người nói đùa rồi." Kỷ Minh Đạt cúi người hành lễ, mượn cơ hội này né tránh sự đụng chạm của nàng.
"Có phải ta nói đùa hay không, trong lòng ngươi rõ ràng hơn." Bảo Khánh phiền chán nhìn nàng ta hơn.
Nàng không làm thêm động tác gì với Kỷ Minh Đạt, chỉ càng hạ thấp giọng, cười hỏi: "Ngươi chỉ lo để ý muội muội ruột của ngươi, muội phu của người, không muốn nghĩ xem thử, trượng phu của ngươi và cha mẹ chồng đã sớm rời đi rồi sao?"
Kỷ Minh Đạt vội vàng nhìn chung quanh.
Quả nhiên, cữu cữu và mẹ chồng đã sớm trở về chỗ ngồi, chỉ có Ôn Tòng Dương đứng ở xa xa, hẳn là nghe lệnh cữu cữu chờ nàng ta.
"Đa tạ quận chúa nhắc nhở." Nàng ta nói: "Ta trở về ngay đây."
Nàng nói xong liền muốn đi, nhưng lại bị Bảo Khánh kéo lại.
"Gấp cái gì?" Bảo Khánh cười nói: "Không phải ngươi không phục sao?"
"Chúng ta, cũng mấy năm rồi không chơi mã cầu nhỉ." Rất nhanh nàng đã buông cổ tay Kỷ Minh Đạt ra, nàng nhìn về phía sân bóng.
Bọn người Tần Vương đang tiếp tục đánh trận thứ hai. Trận thứ ba có thể là của các nàng.
"Ngươi chắc còn không biết, mẫu thân ta đã nhận nhị muội làm nghĩa nữ. Bản lĩnh của muội phu còn vượt xa ta, ta hiểu rõ hơn ngươi." Bảo Khánh đầy ý cảnh cáo, "Ngươi không phục đệ ấy, trước hết hãy thắng ta ở trên sân bóng rồi mới mưu tính những ngờ vực vô căn cứ kia của ngươi!"
Kỷ Minh Đạt sửng sốt một lúc lâu.
Nhị muội muội, đã thành nghĩa nữ của trưởng công chúa Quảng Nghi sao?
Đây là chuyện khi nào!
Mặc dù trưởng công chúa Quảng Nghi giao hảo cùng nương, nhưng chưa bao giờ biểu lộ ra ý nhận nghĩa nữ, nghĩa tử với tiểu bối phủ An quốc công. Quận chúa Bảo Khánh là từ nhỏ đã thân thiết với nhị muội muội, không hợp với nàng ta, nhưng ở trước khi hai phủ đoạn tuyệt, thật ra trưởng công chúa Quảng Nghi yêu thương nàng ta nhất, cũng chưa từng có ý này.
Là lại xảy ra chuyện gì, mới thúc đẩy được trưởng công chúa Quảng Nghi cùng Nhị muội muội?
Nhưng tạm thời nàng ta không lo được những thứ này.
Hôm nay không giải quyết quận chúa Bảo Khánh phiền phức, ai biết tương lai còn có bao nhiêu dây dưa!
"Được, so thì so." Kỷ Minh Đạt chậm rãi nhìn về phía Bảo Khánh: "Đa tạ quận chúa nương nương ưu ái, nguyện ý đấu cầu với ta."
"Lời nói giả tạo ghê tởm như vậy thì ít nói đi!" Bảo Khánh thật sự muốn nôn.
Từ nhỏ đã như vậy! Miệng nàng ta đầy "Chính danh, lễ nghĩa" đạo lý lớn, tự xưng là thủ lễ đoan chính, nhưng thật lòng thật sự làm được bao nhiêu chuyện quân tử?
Việc nhỏ không đề cập tới, chỉ luận "đại sự chung thân" của nữ tử tầm thường, đến nay muội muội Minh Dao vẫn giữ bí mật, không chịu nói vì sao lại đột nhiên đổi việc hôn sự, nhưng chẳng lẽ chính nàng không có suy đoán được sao! Làm ra chuyện đoạt người thân như vậy, còn có mặt mũi nói "lễ nghĩa" với người khác!
May mắn nàng ta bị mất trí rồi, bỏ rơi Thôi Giác lại, đoạt thứ vô dụng!
Kỷ Minh Đạt cười lạnh, nhịn không đáp trả. Cho tới bây giờ đều là như thế, quận chúa Bảo Khánh vô lễ, ngược lại còn nói nàng ta thủ lễ là ghê tởm giả tạo!
"Ta và ngươi không giao hảo nhiều lắm, ta không chiếm lợi của ngươi." Bảo Khánh chỉ về phía khán đài, "Ta và ngươi đều là đội trưởng, nữ tử nguyện ý đánh mã cầu, chỉ phân chia công bằng theo bản lĩnh."
"Được!" Kỷ Minh Đạt cùng nàng tiến về phía trước: "Vậy ta càng phải đa tạ quận chúa nương nương đã ban ân, nguyện ý thi đấu công bằng cùng ta!"
"Ta không đối xử công bằng với ngươi khi nào!" Bảo Khánh cười lạnh: "Chỉ cần ngươi nguyện đánh cuộc chịu thua sẽ không tranh cãi thêm nữa, phân rõ cao thấp trên sân cầu đi!"