Con hổ cái thuận gió vồ tới.

Mười cấm vệ còn xa hơn mười trượng.

Cỏ cây dày đặc, mặc dù bọn họ có lòng cứu viện cũng chưa chắc đuổi kịp, bắn chuẩn, thậm chí còn có thể tự rước họa vào thân.

Phiên Vũ bất an hí vang nhưng cũng không tránh né. Thôi Giác giơ thương giục ngựa. Hắn không thể để mình cùng những cấm vệ này cùng chết ở đây. Phu nhân còn đang chờ hắn!

Gió tanh đập vào mặt, móng vuốt của hổ đã gần ngay trước mắt.

—— Sơ hở.

Thôi Giác đùng thương đâm trúng cổ hổ cái.

Móng vuốt rơi xuống.

Trường thương gãy vụn từng khúc.

-

Ôn Tòng Dương thay y phục xong, trở lại sân mã cầu.

Nam nữ không còn ngồi riêng xem bóng nữa, mà là người nhà ngồi chung. Chỗ ngồi của hắn đang ngồi ở một bên Kỷ Minh Đạt.

Phụ mẫu ở bên cạnh, giữa sân lại có chừng mấy ngàn người, một khi động tĩnh quá lớn, sẽ có rất nhiều người đứng ngoài quan sát.

Hoàng đế cũng ở đây.

Hắn chỉ có thể ngồi xuống, nhanh chóng nhắm mắt lại, Ôn Tòng Dương vừa muốn giả bộ ngủ, Kỷ Minh Đạt đã hỏi hắn: "Sao Đại gia lại trở về rồi?"

Quả nhiên.

Trong lòng Ôn Tòng Dương cười lạnh.

Hắn biết, trừ phi hắn thắng được giải nhất, nếu không, mặc kệ hắn làm được cái gì, Kỷ Minh Đạt đều sẽ không hài lòng!!

Tựa như lần trước tổ mẫu mừng thọ, làm tân khách, Kỷ Minh Đạt rộng lượng chúc mừng Tam muội nàng ta, tựa như trong lòng không có một chút khúc mắc, trở lại trong phòng, lại ép hỏi hắn nói rõ tất cả chi tiết tỷ thí, nhất định phải chỉ ra chỗ nào hắn làm không tốt mới không thể thắng!

"Đại nãi nãi thật sự không biết hôm nay muốn thắng thì nhất định phải đi tìm gấu sao?" Hắn lười dây dưa với Kỷ Minh Đạt, trả lời thẳng: "Hay là đại nãi nãi thật sự muốn ta đi giết gấu?"

Mở một con mắt, hắn thấp giọng cười nhạo: "Đại nãi nãi đánh giá cao ta như thế, sao không thương nghị ý kiến này cùng lão gia, thái thái?"

Ngực Kỷ Minh Đạt phập phồng kịch liệt.

Nàng ta thở ra một hơi thật sâu.

Không thể cãi nhau với Ôn Tòng Dương ở chỗ này.

"Săn gấu nguy hiểm, sao thiếp lại muốn để đại gia lấy thân mạo hiểm, khiến các trưởng bối lo lắng." Nàng ta bình tĩnh nói: "Thiếp chỉ cảm thấy, đại gia có thể tận lực thêm một chút —— "

"Tận lực nữa thì có ích gì?" Ôn Tòng Dương cắt ngang nàng ta: "Chỉ có hạng đầu mới được bệ hạ ban thưởng."

"Ta không thể đoạt giải nhất, không thể khiến nãi nãi hưởng phú quý, là ta sai, nãi nãi nhanh đi nói cho lão gia và thái thái đi."

Hắn quyết định không nói thêm gì nữa.

Kỷ Minh Đạt tức đến đỏ mặt. Nàng ta chỉ có thể cũng nhắm mắt lại, để cho mình tĩnh tâm ngưng thần, đừng tranh chấp bị người ngoài nhìn lại, mất mặt.

Mặc dù Hà phu nhân không nghe rõ hai người bọn họ nói gì nhưng lại nhìn thấy rõ ràng thần sắc của bọn họ. Bà không khỏi oán giận trượng phu: "Tòng Dương đã làm được như vậy, sao tức phụ vẫn không hài lòng? Chẳng lẽ nó thật sự muốn gọi Tòng Dương đi săn gấu ư? Vậy cũng không được! Nhà chúng ta không trông cậy nó đi làm quan mới có thể sống qua ngày! Thật sự muốn làm quan, cũng không cần dùng biện pháp liều mạng như vậy!"

"Ta thấy nàng suy nghĩ nhiều rồi." Lý Quốc bá cũng chú ý tới sự không vui của nhi tử và con dâu, nhưng ông lại nói với phu nhân: "Tòng Dương thế nào, mỗi ngày Minh Đạt đều dạy nó còn không rõ ràng sao? Nếu nó thật nói như vậy, Tòng Dương còn có thể nhịn được sao? Nó đã sớm nhảy dựng lên rồi! Minh Đạt cũng không thiếu thân phận tiền tài, nó thúc ép Tòng Dương, chỉ là vì muốn tốt cho thằng bé, nàng lại nghĩ con dâu quá đáng!" (App T-Y-T)

"A!" Hà phu nhân thấp giọng oán giận, "Đúng! Con dâu chàng là người tốt nhất thiên hạ, nhi tử là người kém cỏi nhất thiên hạ, còn thiếp lại là một bà mẹ chồng chỉ biết nghĩ con dâu mình là người xấu! Là thiếp thành ác nhân."

Lý Quốc bá trừng mắt nhìn bà ta.

Hà phu nhân không nhìn ông.

Lý Quốc bá cũng không muốn cãi nhau với phu nhân, chỉ có thể nhịn xuống.

Hoàng đế đã đắc thắng, bây giờ đến lượt cuộc thi của hoàng thân, con cháu tôn thất tranh tài, trong đó có Tần Vương.

Tần Vương đã ghi bàn đầu tiên!

Trong trường hợp này, Lý Quốc bá đương nhiên phải cổ vũ. Nhưng tay ông ta không ngừng vỗ, ánh mắt lại nhìn về phía con dâu.

Minh Đạt có thể nghiêm khắc dạy bảo đốc thúc Tòng Dương, đây là điều tốt. Nhưng Tòng Dương đã có tiến bộ không nhỏ, vì sao nó còn không vui với Tòng Dương? Nó hẳn nên vui vẻ mới phải chứ.

...

Trận đấu của bọn người Tần Vương tiến hành đến một nửa, bên sân nổi lên xôn xao.

Có người săn gấu về!!

Kỷ Minh Dao không khỏi đứng dậy theo mọi người, muốn xem người này là ai —— Không phải Thôi Giác.

Là chỉ huy thiêm sự, Hoắc Nguyên.

Kỷ Minh Dao vỗ tay qua loa, hoàn toàn không có hứng thú nhìn gấu chết trông như thế nào.

Nàng vừa hy vọng thời gian quay lại một khắc trước, ông trời bảo lần này trở về là Thôi Giác, ít nhất hắn "không nhục" thánh mệnh, còn bình an trở về; nàng lại may mắn nghĩ, may mắn vì người đó không phải Thôi Giác. Bởi vì, không phải hắn, đã nói lên có khả năng hắn còn chưa gặp gấu, hắn còn chưa nguy hiểm.

Trận đấu mã cầu tạm dừng.

Hoàng đế dẫn theo Hoàng hậu xuống lầu, tán thưởng dũng sĩ săn được gấu.

Dường như thắng bại đã định.

Mặt trời treo chênh chếch ở phía tây bầu trời, chỉ còn cách hoàng hôn chưa tới một canh giờ.

Sao Thôi Giác còn chưa về? ( truyện trên app T Y T )

Kỷ Minh Dao ngồi dậy, cũng đẩy Bảo Khánh: "Tỷ tỷ muốn xem thì mau đi đi nha!" Nàng cười: "Lần sau lại nhìn thấy xác gấu tươi không biết lại phải mất bao lâu!"

"Ta cứ chờ ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Nàng chỉ chỉ rất nhiều thị nữ hộ vệ xung quanh, "Tỷ không đi, ta cũng chỉ có thể đi cùng tỷ!"

"Vậy, vậy ta đi xem trước!" Bảo Khánh đứng dậy đi xuống lầu, đuổi theo phụ mẫu mình.

Kỷ Minh Dao nhàm chán nhìn khắp nơi, không ngờ nàng lại nhìn thấy Kỷ Minh Đức ở phía xa xa.

—— thật sự là không may!

Lòng Kỷ Minh Dao thầm nghĩ xui xẻo, vội vàng uống ngụm trà áp chế phản cảm.

Hình như Sài Mẫn cũng chưa trở về. Gần đây An Quốc công rất coi trọng hắn, là hiền tế mà ông ta mong đợi nhất. Sao hắn không săn được con gấu đầu tiên, thỏa mãn tâm nguyện của An Quốc công nhỉ? Nhân tài dưới trướng Hoàng đế nhiều không kể xiết, cần gì phải để Thôi Giác cũng đi mạo hiểm, chỉ vì hắn bất hạnh trở thành hiền tế của An quốc công sao!

Kỷ Minh Dao hậm hực ghi nhớ điều này.

"Thôi hàn lâm săn được hổ rồi!"

Nàng vừa nghe thấy cái gì?

"Thôi hàn lâm săn được hổ rồi!!"

Mấy âm thanh kia cứ lặp lại.

Bọn họ càng lúc càng gần.

—— Hổ?!

Tim Kỷ Minh Dao như bị ai bóp chặt.

Hắn gặp hổ rồi!

Trong một khoảnh khắc, nàng quên cả hô hấp, cũng không biết phải cử động thân thể như thế nào.

Hắn có sợ không?

Chắc là sợ.

Tựa như sau khi di nương lăn xuống bậc thang, tuy rằng nương vẫn nói với nàng nương không sợ để nàng cũng đừng sợ, nhưng nàng biết, làm sao di nương có thể không sợ!

Hắn cố ý đi tìm hổ hay là không may mắn gặp được? Nhưng đi thâm sơn tìm gấu, vốn là có xác suất gặp được mãnh thú khác!

Đầu tiên là sáu cấm quân khiêng một con hổ chết tiến vào sân bóng.

Lông hổ sặc sỡ, hình thể cường tráng, hiển nhiên là một con mãnh hổ trưởng thành.

Kỷ Minh Dao bước xuống cầu thang.

Sau đó là hai cấm quân khiêng một cái lồng sắt, trong lồng chứa hai con hổ con.

Từ khi học cưỡi ngựa, Kỷ Minh Dao cũng không còn xuất hiện ảo giác khi ở cầu thang dưới nữa. Bây giờ, ảo giác kia lại trở về. Kỷ Minh Dao thuần thục xem nhẹ nó, không ảnh hưởng bước chân của mình. Chỉ là, bước chân nàng khó tránh khỏi có chút loạng choạng, Thiên Đông và Thạch Yến phía sau nàng không khỏi cùng đưa tay ra đỡ.

Thôi Giác... Đi vào.

Hắn cưỡi ngựa cầm thương vào sân, cả người đầy vết máu, trùng điệp với ảo ảnh trước mắt Kỷ Minh Dao.

Hoàng đế và Hoàng hậu tự mình tiến lên đón.

Toàn trường kinh hô, trầm trồ khen ngợi.

Kỷ Minh Dao nên để Thôi Giác nhận khen thưởng của hoàng đế trước.

Nàng chậm rãi bước chân.

Thôi Giác nên phục mệnh bệ hạ trước.

Hắn xuống ngựa, giao trường thương cho cấm vệ, đi về phía Hoàng đế và hoàng hậu. Nhưng đôi mắt của hắn không thể không nhìn về phía phu nhân của mình.

"Bệ hạ." Lưu hoàng hậu cười, "Thiếp thấy không bằng để phu thê trẻ bọn họ đoàn tụ trước đi."

"Giết hổ hung hiểm cỡ nào." Bà nhẹ giọng nói, "Nghĩ đến bệ hạ... Thiếp khó tránh khỏi đồng cảm với Minh Dao."

Hoàng đế cảm khái gật gật đầu, ông nói: "Cũng được."

Ông và Hoàng hậu dừng bước, nghiêng người nhìn Kỷ Minh Dao.

Vì vậy, Kỷ Minh Dao có thể đi thẳng về phía Thôi Giác.

Thôi Giác cũng sải bước đi về phía nàng.

Hai người càng đi càng nhanh.

Thôi Giác không kiêng dè để phu nhân nhìn thấy mình người đầy vết máu.

"Ta không sao." Hắn nói trước: "Đây đều là máu của con hổ kia, không có của ta."

"Ta không sao." Hắn lặp lại, "Ta không sao."

Mặc dù gặp chuyện ngoài ý muốn, cũng không thể phủ nhận hắn có chút may mắn, nhưng hắn đã bình an trở về. Phu nhân không lại mất đi... Người quan trọng nữa.

Nàng không tiếp tục mất đi một người nhà nào.

Hắn cũng vậy.

...

Ôn Tòng Dương vốn tưởng rằng Dao muội muội sẽ vui sướng chạy từ trên khán đài xuống, vui mừng chúc mừng Thôi Giác, so với chúc mừng hắn luyện thành mã thập hoàn còn nhiệt liệt hơn gấp mười lần. 

Nhưng nàng không hề.

Nàng chỉ nắm chặt tay Thôi Giác, trong mắt lại ngấn lệ.

Môi nàng mấp máy.

Khoảng cách hơi xa, Ôn Tòng Dương không nghe được nàng đang nói cái gì. Nhưng chỉ nhìn khẩu hình, hắn cũng có thể phân biệt ra được.

"Không sao là tốt rồi."

Nàng đang không ngừng lặp lại lời nói với Thôi Giác.

"Không sao là tốt rồi."

Người bình an là tốt rồi.

Trở về là tốt rồi.

Kỷ Minh Dao kìm nén cảm xúc của mình.

Nàng không rơi nước mắt, càng không lập tức kiểm tra xem Thôi Giác có thật sự không bị tổn thương gì hay không. Nàng nên để cho hắn phục mệnh với Hoàng đế.

Kỷ Minh Dao buông lỏng Thôi Giác ra, nhưng Thôi Giác không buông tay. Hắn dùng một tay nắm chặt Kỷ Minh Dao, nắm chặt tay nàng cùng nàng đi đến trước mặt Hoàng đế và hoàng hậu.

Mãi đến khi đứng lại lần nữa, hắn mới hành lễ một mình.

"Bệ hạ, nương nương."

Thanh âm của hắn bình thản, trầm ổn, không có bất kỳ dao động nào, lại làm cho người ta vô cùng an tâm.

"Thần làm không phụ thánh ân."

"Đâu chỉ không phụ!" Hoàng đế tự tay đỡ hắn dậy, lớn tiếng cười khen: "Khanh quả thật làm trẫm kinh hỉ!"

"Đến đây, đến đây!" Ông nắm lấy cánh tay Thôi Giác, cùng nhau đi tới trước xác hổ, hỏi: "Khanh tìm được con hổ ở đâu, sao có thể dựa vào một mũi tên giết được nó?"

Con hổ cái này toàn thân lông lá vẫn còn nguyên vẹn, chỉ cần nhìn vào vết nứt dài sâu dưới cổ cũng biết là do một mình hắn tự tay giết chết, không có trợ thủ.

Lưu hoàng hậu cũng dắt tay Kỷ Minh Dao đi theo phía sau Hoàng đế.

Thôi Giác bình tĩnh đáp: "Thần được bệ hạ coi trọng, cho phép tham gia thi đấu, không dám lơ là. Nghe nói trong rừng cấm Kim lĩnh có gấu nâu lui tới, thần liền đi vào sâu tìm kiếm, gặp được con hổ cái này cùng hai con hổ con, có chút bất ngờ."

Hoàng đế nghe xong, rất bất mãn: "Văn chương của khanh rất tốt, vì sao nói đến chuyện của mình lại nói đơn giản như thế, không có chút thú vị nào?"

Trên mặt ông đầy tươi cười, ra lệnh cho cấm vệ: "Các ngươi hãy kể lại đi!"

Người cầm đầu trong mười cấm vệ vội vàng tiến lên, lớn tiếng nói về tư thế oai hùng một mình giết hổ của Thôi hàn lâm!

Lưu hoàng hậu nhẹ giọng hỏi Kỷ Minh Dao: "Sợ hãi rồi à?"

"Không giấu gì nương nương,” Kỷ Minh Dao vẫn cảm thấy tim mình như treo lơ lửng giữa không trung, ung dung chưa từng hạ xuống, thanh âm cũng run run: "Thần thật sự rất sợ."

Tên cấm vệ kia nói rất khoa trương, cái gì mà "Một người một thương khiêu khích thân hổ", cái gì mà "khí thế kinh lôi không dám nhìn thẳng", nàng chỉ nghe thấy "Lão hổ rống lên một tiếng đất rung núi chuyển", "Phi thân lao xuống lao ra tạo ra tàn ảnh", "Móng vuốt của hổ cách Thôi hàn lâm chưa đầy một thước".

Móng vuốt hổ này mở ra... Hình như còn lớn hơn mặt của nàng. Mống vuốt hổ dài chừng ba tấc. Nếu như thật sự đụng phải Thôi Giác, hắn có thể sống, tất cũng bị thương không nhẹ.

"Người đã về rồi thì yên tâm đi." Lưu hoàng hậu cười ấm áp, nói, "Xem ta lấy cho con thứ tốt."

Đợi cấm vệ kia nói xong, bà tiến lên một bước, đi tới bên cạnh hoàng đế.

"Thám hoa do Bệ hạ đích thân chọn trước kia, quan giám khảo khoa cử nay lại thành anh hùng giết hổ, có thể thấy được bệ hạ tuệ nhãn như đuốc như thế nào, biết chọn thiện đức anh tài." Bà đưa mắt cười nói, "Đại Chu có tuấn kiệt trẻ tuổi văn võ song toàn như vậy, lại có bệ hạ minh thức minh giám, thống ngự chúng thần, còn lo gì giang sơn vĩnh cố, dân chúng an khang."

Công chúa Quảng Nghi sớm đã nháy mắt với Nhan Phò mã.

Đợi hoàng hậu vừa dứt lời, ông liền lập tức tiến lên, lớn tiếng nói: "Bệ hạ thánh minh, nương nương thánh minh! Đại Chu giang sơn vĩnh cố, Thái Sơn chi an!"

Lập tức, lại có rất nhiều người hô to: "Bệ hạ thánh minh, nương nương thánh minh!"

An Quốc công, Tề Quốc hầu và những người khác ở trong đám đông cũng không thể không tán dương bệ hạ và Hoàng hậu theo mọi người.

Tề Quốc hầu cũng đã sớm nôn nóng chờ đợi. Chẳng những tam nữ tế của An quốc công còn chưa trở về, bốn người bọn họ cho rằng có hi vọng đoạt giải nhất, lại không có một người nào có tin tức tốt! Hơn nữa hiện tại, cho dù thật sự có người có thể săn gấu trở về, cũng không tranh được với Thôi Giác một mình giết hổ còn mang về hai con hổ con!

Thật là một đám phế vật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play