An Quốc công đang nhìn qua ba người hiền tế của mình.
Hiền tế lớn, ông ta chưa từng ôm hy vọng. Võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung của Ôn Tòng Dương tuy coi như được, nhưng đặt trong tài tuấn thật sự thì chẳng là gì, trừ phi hắn luyện thêm ba, năm năm nữa, may ra còn có khả năng đoạt giải nhất. Phủ Lý quốc công có ý muốn tách xa, ông ta cũng đã sớm từ bỏ mưu đại sự cùng Ôn gia.
Tam nữ tế và Sài gia, là thông gia mà ông ta quan sát nhiều mặt trong cấm quân, tận mắt nhìn thấy. Sài Mẫn lại có tài năng hơn so với hai huynh trưởng của hắn. Ông ta cũng không nhìn lầm Tam nha đầu. Nàng chỉ có thể gả thấp, quả nhiên là đã câu được Sài Mẫn.
Về phần nhị nữ tế. An Quốc công không cam lòng thu ánh mắt lại, để tránh giận đến thất thố. Thôi Giác tuy là hiền tế của ông ta, mặc dù tiền đồ vô lượng, nhưng ông ta còn mong là chưa kết thành mối hôn sự này! Với thân phận, dung mạo, tâm cơ thủ đoạn của nhị nha đầu, cho dù không gả vào trong cung, đưa đến vương phủ nào mà không thể làm vương phi, thế tử phi! Trước đây sao ông ta lại thuận theo phu nhân, để bà gả đại nữ nhi về Ôn gia chứ? Sao lại không để ý Nhị nha đầu gả được tốt hay xấu, cứ để mặc nó?
Nếu ông ta cho nàng gả vào nhà quyền thế, lại để phu nhân dùng tình thương động lòng nàng, chưa chắc Nhị nha đầu sẽ ly tâm, chắc chắn còn có ích. Tốt hơn hiện giờ, không hề có trợ lực nào, ngược lại lại thuận theo Thôi gia và phủ công chúa Quảng Nghi, đối địch với ông ta!
Văn võ quan viên, hoàng thân quốc thích, đều bởi một câu hỏi của bệ hạ mà đều có suy tư.
Hoàng đế quan sát phản ứng của mọi người trong điện.
"Trẫm cho phép khanh dự thi, không cần phải quản nơi này, đi nhanh đi!" Ông khoát tay với Thôi Giác, lại cười nói với chư thần: "Các khanh là trụ cột tương lai của Đại Chu, cơ hội hôm nay khó có được, sao tất cả đều ở đây nhàn hạ, không chịu thử một lần bản lĩnh của mình chứ? Những ai cưỡi ngựa bắn cung thành thạo, tất cả đều phải đứng lên, mau đi dự thi đi!"
Được bệ hạ cổ vũ, lại có mấy văn thần trẻ tuổi đứng dậy, kết bạn đến trước bàn dài báo danh.
Thôi Giác đã sớm nhìn thấy ánh mắt của phu nhân tỏa sáng, nhìn về phía hắn. Nhưng hắn đang được chú ý, không tiện đáp lại phu nhân. Đợi hắn thắng được ván này…
Thôi Giác đặt bút xuống, ra điện dẫn ngựa.
Hắn chọn "Phiên Vũ".
...
"Trong rừng phía đông có gấu, hình như không ít." Công chúa Quảng Nghi ôm Kỷ Minh Dao cười: "Năm ta bảy tuổi, phụ hoàng đã tự tay giết chết một con gấu. Sau khi ta thành hôn, lại một lần săn thú, Tề Quốc công cũng hiến gấu, còn là bắt sống, người bên ngoài hiến đều là gấu chết. Nghe nói hoàng tổ phụ còn giết hổ, nhưng đó là chuyện trước khi ta sinh ra, mấy chục năm nay, chưa từng nghe qua gần hành cung có hổ xuất hiện."
"Không biết hôm nay những tiểu tử này có ai có bản lĩnh và số phận săn được gấu không." Bà rót cho nữ nhi một chén rượu.
Kỷ Minh Dao một ngụm uống sạch.
Rượu này quá nhạt.
Nàng muốn rượu mạnh!
Thôi Giác có gặp phải gấu không!!!
A a a a a a a!!
"Mẫu thân đừng trêu muội muội nữa!" Bảo Khánh vội nói, "Bên cạnh mỗi người đều có mười cấm vệ, lại đều có ngựa, có binh khí, cho dù thật sự gặp phải gấu, nếu bản thân không ứng phó được, chẳng lẽ sẽ không bỏ qua thứ tự, gọi cấm vệ hỗ trợ! Mười cấm vệ còn sợ một con gấu hay sao!" (App T-Y-T)
Kỷ Minh Dao nhìn Bảo Khánh.
Nàng lại nhìn công chúa Quảng Nghi.
... Đúng vậy.
Nàng đặt chén rượu xuống.
"Hơn nữa, nơi này có gấu cũng không phải bí mật gì, hôm nay người muốn thắng, chắc chắn sẽ nhắm đến gấu." Bảo Khánh vỗ tay nàng, "Nói không chừng sẽ có ba, năm hoặc thậm chí mười mấy người đoạt một con gấu, gấu kia hận không thể tự mình tìm một chỗ chết trước cho rồi!"
Kỷ Minh Dao không khỏi tưởng tượng ra cảnh đó. Nàng thực sự không nhịn nổi, bật cười.
Công chúa Quảng Nghi cũng cười: "Săn gấu nguy hiểm trùng trùng, vậy mà con nói nghe như trò chơi vậy."
"Ai bảo mẫu thân hù dọa muội muội trước." Bảo Khánh vội cười nói, "Con có nói là hoàng tổ phụ không lợi hại đâu."
Công chúa Quảng Nghi liền nhắc nhở nàng: "Con không được nổi lên tâm tư đi tìm gấu đấy!"
"Con không đâu!" Bảo Khánh vội nói: "Nương còn không biết con sao!"
Nàng vô cùng hiểu rõ sức mình, săn gấu, nàng không làm được. Huống chi, cả đời vinh hoa phú quý này nàng còn chưa hưởng chán, sao lại tự mình đi tìm chết!
Nhưng bệ hạ điểm danh muội phu, muội phu phải cần cố hết sức để thắng. Bên cạnh hắn tuy có hộ vệ, dù sao cũng không phải không có tý sơ hở nào.
Bảo Khánh cũng rót một chén rượu cho Minh Dao muội muội.
...
Phía đông hành cung, rừng rậm bên sườn đông.
Ngự uyển hoàng gia kéo dài chừng hơn năm mươi dặm mà lại không rõ giới hạn với thâm sơn. Trong rừng cỏ cây um tùm, chim thú thành đàn, đi sâu vào vài dặm sẽ gặp không ít hươu, hồ ly và những con mồi thường lui tới.
Nhưng Thôi Giác không hề dừng lại.
Mười cấm vệ đi theo phía sau. Hắn giục ngựa đi thẳng về phía trước, chỉ lưu tâm quan sát dấu vết xung quanh. Lại đi sâu vào hơn mười dặm, hắn lần lượt gặp được ba đối thủ, trong đó có Sài Mẫn.
Nhìn thấy hắn ở chỗ sâu thế này, hiển nhiên là Sài Mẫn rất kinh ngạc.
Hai vị khác nhìn hắn không giống Sài Mẫn, ánh mắt không có vẻ thù địch, cũng là người được bệ hạ trọng dụng.
Hắn và ba người đó đều không nói chuyện với nhau, ai nấy đều tiếp tục đi về phía trước.
Trong rừng sâu, ánh mặt trời lúc ẩn lúc hiện.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Hắn chỉ có nửa ngày cơ hội.
...
Là dấu chân gấu!!
Sài Mẫn nhanh chóng xuống ngựa, đến bên cạnh dấu chân, lại ngửi ngửi, lại vội vàng nhìn kỹ bụi cây bụi cỏ xung quanh.
Mười cấm vệ phía sau hắn cũng đã bắt đầu cảnh giác, chỉ không có người tương trợ hắn phán đoán dấu vết của gấu.
Sài Mẫn nhậm chức ở hậu quân của cấm quân, mười cấm vệ được phân công cho hắn đều là người trong tiền quân, không quen biết hắn. Mười người này tuân theo mệnh lệnh của bệ hạ, chỉ làm hộ vệ giám sát hắn, không tương trợ, từ lúc lên ngựa đến giờ chưa nói một lời. Nhưng Sài Mẫn cũng không cần bọn họ thiên vị hắn ta. Đương nhiên hắn có thể dựa vào chính mình để thắng được trận tỷ thí này!
Nắm chặt trường thương trong tay, một lần nữa lên ngựa, Sài Mẫn bỗng nhiên lại nghĩ tới gương mặt Thôi hàn lâm kia.
Một thư sinh văn thần, mặc vào giáp nhẹ, cũng ra dáng lắm. Cũng không biết hắn có bao nhiêu bản lĩnh, lại dám có tự tin muốn săn gấu như hắn ta! Mong là đừng tốn công vô ích, kết quả là một con mồi cũng không thể mang về, lại trở thành một chuyện cười!
...
Gió xào xạc nổi lên, rừng sâu càng thêm tĩnh lặng.
Men theo dấu vết của con gấu bị thương, Thôi Giác nhìn thấy một đôi hổ con mới sinh ra.
Tiếng gió rít gào, cành lá dao động. Lợi thương của hắn xẹt qua cả quầng sáng, nhảy lên một con mãnh thú đang đối đầu với một con hổ vằn hung tợn!
Tiếng hổ gầm dài.
-
Giờ Mùi hai khắc, cung yến kết thúc.
Tuyển thủ dự thi đã có số ít trở về. Con mồi mang về cũng không nhiều. Có tổng cộng bảy người về, trong đó năm người là tự biết năng lực không đủ, khí lực hao hết liền không kéo dài thêm nữa. Còn có hai người là ngã ngựa bị thương khi đuổi theo săn bắn: Một người chỉ bị trật tay sưng lên, một người khác lại bất hạnh té gãy chân. Hoàng đế đã ban thưởng thái y cấp bách chữa trị.
Thôi Giác còn chưa trở về.
Hoàng đế không muốn tranh đoạt con mồi với hậu sinh trẻ tuổi, càng không có ý can thiệp vào trận đấu. Cung yến kết thúc, ông liền dẫn chư thần đến sân mã cầu, cũng chờ đợi kết quả.
Khán đài rất rộng, đủ để chứa tất cả nam nữ tùy giá.
Kỷ Minh Dao mặt ủ mày chau tựa vào người Bảo Khánh, không có tâm tình nhìn Hoàng đế tự xuống sân chơi mã cầu.
Khi nào Thôi Giác mới trở về? Hắn không định thật sự đợi đến chạng vạng tối chứ... Hắn có thể té ngựa không? Có thể bị thương không?
Mặc dù Bảo Khánh tỷ tỷ, công chúa, phò mã đều không nói rõ với nàng, nhưng sao nàng lại không hiểu, hoàng đế tự mình lệnh Thôi Giác dự thi, hắn nhất định phải tận lực đoạt giải nhất.
Hẳn là hắn đi tìm gấu.
Kỷ Minh Dao hy vọng hắn không tìm thấy gấu. Nàng thà rằng hắn không thu hoạch được gì, cũng không muốn hắn đối mặt với mãnh thú trí mạng.
Tên An Quốc công, Tề Quốc hầu đáng chết sao không tự tham gia đi! Đẩy tiểu bối nhà khác ra tỷ thí, bọn họ rất đắc ý sao!! Kỷ Minh Viễn mười bốn tuổi từ nhỏ đã học cưỡi ngựa bắn cung, lại là con cháu thế gia võ huân đỉnh cấp vì sao không cho hắn đi.
Kỷ Minh Dao bấm vào lòng bàn tay của mình.
Không nên giận chó đánh mèo lên Minh Viễn.
Nhưng lòng nàng không nhịn được mà tiếp tục mắng một người khác.
Tên hoàng đế chết tiệt——
"Muội phu sẽ không xảy ra chuyện đâu." Bảo Khánh nhẹ giọng trấn an nàng: "Ta thấy, đệ ấy vốn là người có chừng mực nhất, huống chi đệ ấy để ý muội như vậy, vừa nghĩ tới muội, lại càng không dám xúc động." ( truyện trên app tyt )
"Muội cứ yên tâm chờ đi, xem đệ ấy làm muội nở mặt là được rồi!" Bảo Khánh nhét vào tay nàng một miếng đậu đỏ xốp giòn, "Vừa sáng đã không ăn mấy miếng đồ gì tử tế, chỉ lo uống rượu, muội không đói bụng sao?"
"Không đói." Kỷ Minh Dao xoa xoa đậu đỏ xốp giòn. Nàng thật sự không cảm thấy đói. Nhưng nàng vẫn là giơ điểm tâm đến bên miệng, cắn một miếng nhỏ. Gặp phải chuyện gì cũng không thể bỏ bê thân thể, huống chi còn chưa có kết quả mà.
Bảo Khánh vội bưng trà cho nàng.
"Tỷ tỷ, ta không muốn chàng ấy làm cho ta nở mặt." Giọng Kỷ Minh Dao bình bình, không hề phập phồng, "Dù chàng ấy trở về tay không, chúng ta cùng bị người chê cười, chê cười vài chục năm, chê cười đến chúng ta chết già cũng còn có người nhắc tới, cũng không sao cả."
Nàng chỉ cần Thôi Giác còn sống, bình an khỏe mạnh mà sống, không cần rời xa nàng nữa.
Uống một ngụm trà, nàng cắn miếng điểm tâm thứ hai.
Hoàng đế vừa ghi được một bàn thắng.
Kỷ Minh Dao đặt bánh đậu đỏ xuống.
Nàng bình tĩnh mỉm cười, vỗ tay, ủng hộ, cổ vũ.
Bên cạnh sân bóng có động tĩnh mới.
Là Ôn Tòng Dương trở về.
Hắn mang về không ít con mồi: Ba con hươu sống, một ổ hồ ly, rất nhiều gà cảnh. Số lượng cùng chất lượng đều rất khả quan, có lẽ có thể xếp hạng gần đầu danh sách.
Lý Quốc bá thầm nghĩ nhi tử dự thi không ở cuối cùng là tốt rồi, thấy vậy đã là niềm vui bất ngờ, tuy ngoài miệng không chịu nói nhưng trong lòng lại vui vẻ vì hắn có tiến bộ lớn. Hà phu nhân cũng rưng rưng nước mắt, kiểm tra hắn từ trên xuống dưới không bị thương mới vội vàng bảo hắn mau trở về thay y phục.
Đôi phu thê đều vô cùng mừng rỡ.
Kỷ Minh Dao nhìn người nhà này từ xa xa vài lần.
Thôi Giác đã không còn phụ mẫu để hy vọng hắn tiến bộ, cũng như mong ngóng lo lắng cho an nguy của hắn nữa. Nàng cũng không còn nữa. Ôn phu nhân chỉ là đích mẫu của nàng, là phu nhân của An Quốc công, là người đã nuôi nấng nàng, không phải là mẫu thân của nàng. Công chúa Quảng Nghi là nghĩa mẫu nàng mới nhận, cũng không phải mẫu thân của nàng. Hai người bọn họ đều có con cái ruột thịt của mình. Vì con của mình mà vui vẻ, vì con của mình mà lo lắng, vì con của mình mà kiệt lực mưu cầu, kỳ vọng bọn họ sống tốt hơn.
Nhưng nàng đã từng có, không chỉ một mà là hai người. Nàng đã rất may mắn rồi, cho nên, không cần thương cảm. Nàng còn có Thôi Giác. Thôi Giác cũng có nàng. Nhưng vì sao, đây lại là một thế giới thánh mệnh không thể trái, "vua muốn thần chết, thần không thể không chết" chứ?
—— nhưng vấn đề này, giống như "Vì sao hết lần này tới lần khác nàng không có mẫu thân", nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
Kỷ Minh Dao ăn hết miếng bánh đậu đỏ, lại chọn một miếng thịt hươu nướng, phối hợp củ sen trộn, cũng coi như xong bữa trưa.
Nàng phải ăn no.
Không ăn no, làm sao lại có thể vui vẻ chờ Thôi Giác trở về?
Di nương không thể đợi được nàng về nhà. Nàng không thể để Thôi Giác cũng có tiếc nuối như vậy được. Lỡ như hắn đắc thắng trở về, nàng lại khiến mình đói đến ngất đi, không còn sức sống nữa, vậy thì sự thay đổi này, hắn không thể không bị hù chết!
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhó!! (´▽`ʃ♡ƪ)