Bữa sáng kết thúc.
Không đến một canh giờ nữa là đại yến. Khó có khi gặp gỡ bọn nhỏ, Hoàng đế quyết định tạm gác quốc sự lại một chút.
Ông hỏi từ đứa con nhỏ nhất trong điện.
"Thiện Tư, đêm qua con ngủ thế nào?" Ông cười nói, "Ta thấy con không ăn nhiều lắm, là không hợp khẩu vị sao?"
Lục hoàng tử lập tức đứng lên.
"Hồi phụ hoàng!" Nhóc khẩn trương mà trả lời có nề nếp: "Đêm qua Nhi thần ngủ rất ngon, đồ ăn sáng cũng rất hợp miệng. Đa tạ phụ hoàng quan tâm!"
Hoàng đế thở dài.
Thanh âm này cực nhẹ, chỉ có Lưu hoàng hậu bên cạnh ông nghe thấy. Nhưng nụ cười của ồng vẫn chưa thay đổi, vẫn còn có lời khác muốn hỏi.
Nhưng lúc này, một thái giám vào điện. Hắn bước nhanh đến bên cạnh Hoàng đế, trả lời: "Tề Quốc hầu ở ngoài điện xin chỉ thị bệ hạ: Có thể cho phép Lục điện hạ ra ngoài tản mạn một chút hay không."
Thanh âm thái giám không cao không thấp, vừa vặn để cho người trong điện nghe thấy toàn bộ. Rõ ràng Lục hoàng tử kích động hơn không ít, con mắt cũng sáng lên.
Nụ cười trên mặt Hoàng đế lại dần nhạt đi.
"Thiện Tư." Ông từ ái hỏi: "Con muốn đi không?"
Lục hoàng tử không khỏi nhìn trái nhìn phải, nhưng thái giám, nữ quan hầu hạ hắn tuy nhiều, lại không ai dám ám chỉ cho hắn dưới cái nhìn của hoàng đế.
"Con, con——" Cuối cùng nhóc nói: "Phụ hoàng, nhi thần, nhi thần muốn đi!"
"Nhi thần sẽ ngoan ngoãn nghe lời cữu cữu, sẽ không để phụ hoàng và..." Nhóc ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Và nương nương lo lắng!"
Tần Vương, Tần Vương phi, Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử phi, cùng Nhị công chúa và huynh muội Tứ hoàng tử, nhanh chóng bí mật trao đổi ánh mắt với nhau.
Đại công chúa và Ngũ hoàng tử cúi đầu không nhúc nhích.
Tam hoàng tử nhìn phụ hoàng, lại nhìn lục đệ, muốn nói cái gì đó nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng.
Nhị công chúa trợn mắt, với "Lục đệ" này của nàng, với "Tam ca" nàng, đặc biệt là với Tề Quốc hầu đang chờ ngoài điện. Mẫu thân đã sớm lĩnh thánh chỉ, tế tông miếu, bá quan chứng kiến, cả nước chúc mừng sắc phong Trung cung Hoàng Hậu. Nhưng mặc dù không tính từ tháng năm sắc chỉ, chỉ tính từ khi tế tông miếu, lập hậu cũng chừng hơn một tháng, "Lục đệ" vẫn không chịu xưng mẫu thân một tiếng "Mẫu hậu", chỉ chịu gọi "Nương nương".
Tất cả những người hầu hạ bên cạnh Lục hoàng tử đều là phụ hoàng tự mình lựa chọn: Thái giám cầm đầu là người hầu thuở nhỏ của phụ hoàng, nữ quan cầm đầu từng là người được Thái hậu tin tưởng nhất. (App T-Y-T)
Mẫu hậu chưa bao giờ vượt mặt phụ hoàng để chăm sóc, quản giáo Lục hoàng tử, càng không xung đột trực tiếp với Lục hoàng tử. Thái giám nữ quan bên cạnh hắn cũng không ngu như vậy, sẽ không đến nay vẫn không dạy nó đổi cách xưng hô —— trên thực tế, bọn họ mới là người hy vọng Lục hoàng tử duy trì hòa bình lâu dài, hòa thuận với mẫu hậu nhất, không sinh nhiều thù hận.
Người luôn xúi giục nó thù hận mẫu hậu, có thể là ai chứ?
Thời gian tiên hoàng hậu lúc còn sống, không biết đã từng làm nhục mẫu hậu bao nhiêu lần, bệnh trên người nàng cũng đều do tiên hoàng hậu ban tặng, từ nhỏ nàng đã biết. Nhưng từ đại ca đến nàng, ai mà chưa từng gọi tiên hoàng hậu "Mẫu phi" "Mẫu hậu" mười mấy năm? Ngay cả một tiếng xưng hô cũng không chịu sửa, nôn nóng nông cạn như thế, còn trông cậy vào sau này sao.
Hoàng đế không hỏi lại Lục hoàng tử bất kỳ lời nào, ông chỉ nhẹ nhàng xua tay, cười nói một câu: "Mau đi đi!"
Lục hoàng tử vội vàng hành lễ rời đi.
Ngoài điện, ánh mặt trời đã lên cao. Không khí mặc dù lạnh nhưng tươi mát hơn trong điện rất nhiều!
Tề Quốc hầu bước nhanh ra chào đón. Ông ta muốn hành lễ, lại bị Lục hoàng tử ngăn lại trước: "Cữu cữu miễn lễ!"
"Cữu cữu, chúng ta đi đâu chơi thế!" Nhóc cao hứng nhìn về phía xa: "Cữu cữu có dẫn ta đi cưỡi ngựa không?"
"Chính là đi cưỡi ngựa!"
Tề Quốc hầu dắt nhóc xuống bậc thang, xuống được một nửa, lại giơ cao cậu nhóc lên.
Tiếng hô hưng phấn của Lục hoàng tử cứ truyền về trong điện. Hoàng đế chỉ làm như không nghe thấy. Ông hỏi bài tập trước khi Ngũ hoàng tử rời kinh.
...
"Cữu cữu ——" Lục hoàng tử nằm nhoài trong ngực Tề Quốc hầu: "Con vẫn không thể gọi hoàng hậu là "Mẫu hậu" được."
Cậu nhóc thấp giọng, thần sắc ủ rũ, yếu ớt.
Giọng Tề Quốc hầu lại kiên quyết mà mạnh mẽ.
"Không gọi thì không gọi, có chuyện gì lớn chứ!" Ông đặt Lục hoàng tử lên ngựa.
Nhìn khuôn mặt có năm phần tương tự với tỷ tỷ mình, Tề Quốc hầu cười lạnh: "Cũng không phải 'Mẫu hậu' thật sự của con!"
Mẫu hậu của Lục điện hạ, tỷ tỷ ruột của ông, hoàng hậu vô cùng tôn quý của Đại Chu triều đã sớm chết vào ba năm trước rồi!
Hiện tại thân ở vị trí Hoàng Hậu, chẳng qua chỉ là một tiện nhân mà thôi!!
...
Đầu giờ Tỵ, đại yến chính thức bắt đầu.
Trong Hàn Lâm viện, người có chức quan cao nhất là học sĩ chưởng viện, là tòng nhị phẩm. Dưới là học sĩ thị độc, học sĩ thị giảng, mỗi vị trí có hai thành viên, là chính ngũ phẩm. Tiếp theo nữa mới là thị độc, thị giảng, là chính lục phẩm, cũng có hai thành viên.
Bởi vì phu nhân của học sĩ Chưởng viện Hồ đại nhân vẫn chưa đến, Kỷ Minh Dao lại là cung nhân cáo mệnh, thân phận cao hơn các phu nhân tùy giá, cho nên, vị trí của nàng xếp đầu tiên trong nhóm phu nhân quan viên trong Hàn Lâm viện.
Nhưng nàng không thể ngồi vào vị trí của mình, còn chưa vào điện, nàng đã bị Bảo Khánh tỷ tỷ dẫn đi, ngồi ở bên cạnh công chúa Quảng Nghi.
Quá sát phía trước!
Rất nhanh nàng đã nhận lấy rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú. Trong đó có sáu ánh mắt rõ ràng nhất, đến từ: An Quốc công, Lý Quốc bá, Hà phu nhân, Kỷ Minh Đạt, Ôn Tòng Dương và Kỷ Minh Đức.
Kỷ Minh Dao cười đáp lại "di mẫu" và hai "tỷ muội", không để ý tới "đại tỷ phu" và "Cữu cữu", cũng không qua vấn an An Quốc Công.
Đang trên cung yến, quân thần hơn cả phụ tử.
Hì hì.
Ngay cả Thôi Giác cũng đang nhìn nàng. Hắn nhìn rất kín đáo, mịt mờ, lại khiến cho nàng không thể coi nhẹ.
Người trong Hàn Lâm đều ngồi ở vị trí cách Hoàng đế rất gần, vừa uống tiệc rượu, vừa phải ghi nhớ sinh hoạt thường ngày của Hoàng đế, cũng chuẩn bị từ phú để khuấy động không khí.
Thật vất vả mà.
Kỷ Minh Dao lặng lẽ nâng chén với hắn.
Thôi Giác nâng chén đáp lễ.
Kỷ Minh Dao nhìn thấy đồng liêu bên cạnh hắn nháy mắt cười. Nhưng hắn vẫn tỏ ra nghiêm túc lạnh nhạt.
Buổi chiều còn phải đi săn, rượu trong cung yến đều là nước ngọt, cơ bản không có mùi rượu. Có điều cũng rất ngon!
Rượu qua ba tuần. Dây đàn sáo chấn động lọt vào tai, quân sĩ cầm kiếm ca múa túc sát, trong không khí vui mừng khắp điện lại như có cơn gió nổi lên.
An Quốc công buồn bực nuốt xuống một chén rượu không có vị.
Nhị nha đầu… chỉ sợ là không vãn hồi được. Nó lại dám theo phe của nữ tử ương ngạnh như công chúa Quảng Nghi, sớm hay muộn cũng có ngày ông khiến nó phải hối hận!
Chọn đúng thời điểm, An Quốc công đứng lên, kính hoàng đế từ xa, “Bệ hạ, đã là đại yến săn bắn mùa thu, không thể không có kỵ xạ trợ hứng." Ông ta cười nói: "Chúng thần tuy đã già nua, binh sĩ trong nhà cũng không còn tài, có lẽ không lọt được vào mắt bệ hạ, nhưng xin bệ hạ cho phép bọn họ tỷ thí một chút, nếu có thể được bệ hạ cười một tiếng, thì không tính bọn họ sinh ra đã vô dụng!"
Kỷ Minh Dao cùng mọi người nhìn về phía ông ta.
Người này lại đang định làm gì?
Tỷ thí săn thu cũng bình thường nhưng ông ta đưa ra đề xuất này, không thể không khiến nàng nghi ngờ. Là muốn đẩy con cháu nhà ai ra trước mặt Hoàng đế, hay là, muốn biểu hiện lực lượng hậu bối võ huân thế gia của ông ta với Hoàng đế?
"An Quốc công nói có lý." Hoàng đế uống nửa ly rượu còn sót lại.
Ánh mắt đảo qua chư thần trong điện, hơi dừng một lát, ông mới cười nói: "Bữa tiệc mới mở, lại có rất nhiều nữ quyến ở đây, không cần vọng động xê dịch. Ta cho phép tất cả con cháu các nhà ở đây hôm nay, bất luận thân phận, bất phân văn võ, phàm là niên kỷ chưa đầy hai mươi lăm tuổi đều có thể tham dự tỷ thí: bắt đầu từ giờ đến chạng vạng tối, đi săn ở sườn đông rừng, mỗi người có thể có mười cấm vệ khiêng con mồi, cũng dùng làm giám sát, nhưng không cho phép làm trợ thủ. Con mồi của ai được đánh giá cao nhất, nếu đã có chức quan thì sẽ gia phong một cấp; không có chức quan, cho phép được phong chức trong Cấm vệ!" ( truyện trên app T Y T )
Nam nữ cả điện đều đứng dậy tạ ơn!
"Ngồi xuống, ngồi xuống đi!" Hoàng đế cười nói: "Trẫm cho các khanh hai khắc đồng hồ để báo danh, quá hạn sẽ không đợi!"
Sớm đã có thái giám mang giấy bút trường án đến chờ đợi.
Chỗ báo danh cách Kỷ Minh Dao không xa. Nàng có chút hứng thú quan sát.
Có một số người, ví dụ như Sài Mẫn (nàng không biết, nhưng vừa nhìn Kỷ Minh Đức thì nàng đã biết là ai rồi) —— rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước.
Có một số người, ví dụ như Ôn Tòng Dương bị trưởng bối bức bách, không thể không báo danh.
Còn có một số người, ước chừng là cũng không tự tin, nhưng trong lòng còn mong chờ may mắn, nghĩ lỡ đâu có thể nhặt được chỗ tốt thì sao? Có thêm một cấp quan (hoặc có chức vào cấm vệ)! Có cấm vệ giúp nâng con mồi, đi vào trong cánh rừng phía đông chơi đùa cũng rất được.
Báo danh sắp kết thúc.
Hoàng đế đột nhiên mở miệng.
"Thôi Giác, khanh cũng chưa đầy hai mươi lăm tuổi, lại là hiền tế của An Quốc công." Ông cười hỏi: "Tỷ phu, muội phu của khanh đều báo danh, sao khanh không đi?"
Kỷ Minh Đạt bỗng nắm chặt chén rượu.
Ôn Tòng Dương đột nhiên nhìn sang.
Sài Mẫn không rõ ràng cho lắm, lòng đầy nghi hoặc.
Thôi hàn lâm là một văn thần, thân thể yếu, cho dù dự thi cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả. Tuy Đại tỷ phu có chút bản lĩnh nhưng dù sao cũng được nuôi nấng trong gấm vóc yêu kiều nên gan nhỏ, nhìn người nào cũng đều sợ. Đã như vậy, chỉ cần ngoan ngoãn nhìn hắn ta thắng là được!
***
Cuộc săn mùa thu Đại yến, bệ hạ liền ra thưởng hậu hĩnh để làm phần thưởng, đại khai tỷ thí, người nô nức tấp nập báo danh không dưới trăm người.
Báo danh hoàn thành, đã xếp hàng dưới sự chỉ dẫn của thái giám, chờ đợi phân phát ngựa, cung tiễn, còn cả binh khí cùng cấm vệ giám sát hiệp trợ khiêng con mồi.
Đương nhiên cũng có người muốn lấy tọa kỵ của mình thi triển thân thủ, chỉ cần nói rõ với thái giám trước, lại nhanh chóng rời điện, tìm người nhà mình thu xếp cho thỏa đáng.
Mặc dù Ôn Tòng Dương không có ý tranh đoạt thứ hạng, nhưng hắn tự thấy mình không quen dùng đồ của cấm quân, vốn định ra khỏi điện, liền nghe thấy bệ hạ hỏi Thôi Giác. Hắn không khỏi nhìn sang. Bị bao nhiêu người nhìn chăm chú, thần sắc người này lại không có một tia biến hóa.
Thôi Giác đứng dậy, thi lễ trả lời: "Thần thân có chức trách, không dám tự ý rời cương vị công tác."
Ôn Tòng Dương cười thầm trong lòng.
Đúng vậy, đây chính là người mười bảy tuổi trúng giải nguyên, mười tám tuổi trúng Thám Hoa, Thôi Hàn lâm.
Trường hợp như hôm nay, trên người bọn họ không có thực chức, dựa vào trưởng bối đến đây mà có chỗ ngồi gần nhất. Nếu không có lần tỷ thí này, ước chừng chỉ có thể ngồi bất động trong điện, uống thứ nước không có mùi rượu mấy canh giờ, ngay cả ca vũ cũng nhìn không rõ. Mặc dù ca vũ này cũng không có gì để xem.
Mà quan Hàn Lâm là cận thần của bệ hạ, lại có chức trách, tuy rằng phẩm cấp không cao nhưng vị trí lại ngang hàng với hoàng thân quốc thích. Thôi Giác lại là quan chủ khảo Thu mính của Phủ Thuận Thiên, làm quan không đến hai năm đã sớm được thánh tâm, có thể khiến bệ hạ hỏi thăm riêng, cũng không có gì kỳ quái.
Hắn và Thôi Giác, tuy rằng cưới tỷ muội một nhà, trên danh phận là thông gia nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ là người một đường. Hắn đã sớm hiểu được. Từ lúc Thôi Giác vẫn đính thân với Kỷ Minh Đạt, lòng hắn còn đầy vui mừng, muốn cưới Minh Dao muội muội, hắn đã hiểu rõ điều này!
Ôn Tòng Dương cố gắng không nhìn về phía Minh Dao muội muội. Cho dù hắn rất muốn biết, ánh mắt Minh Dao muội muội nhìn Thôi Giác là thế nào? Nàng đang chờ đợi Thôi Giác thắng tỷ thí, đoạt được đầu danh, thăng quan sao? Nàng tin tưởng Thôi Giác sao? Có phải nàng cực kỳ tin Thôi Giác không!
Không giống hắn, chỉ là một kẻ vô năng vô dụng thất học, bị người chế nhạo. Minh Dao muội muội gả cho Thôi Giác sẽ không vì người bên ngoài nghị luận mà chịu ấm ức! Sẽ không có ai chê cười nàng, thân là nữ nhi của quốc công, lại có vẻ ngoài khuynh quốc, lại chỉ gả cho người như hắn!
Ngay cả hắn cũng biết, tiễn pháp của Thôi Giác vô cùng tốt. Minh Dao muội muội hẳn là hiểu rõ hơn hắn, sâu hơn... Vài phần đi.