Công chúa Quảng Nghi không có gì để nói.
Lưu hoàng hậu liền cười hỏi hai đứa nhỏ: "Các con thì sao? Có lời gì muốn nói với ta không?"
Bảo Khánh vội nhìn Kỷ Minh Dao. Ngay cả công chúa Quảng Nghi cũng vội nháy mắt ra hiệu cho nàng.
Lúc này không nói, còn đợi khi nào!
"Thần thật sự có một việc, sớm đã muốn bẩm báo nương nương, chỉ là không liên quan đến ngự giá xuất hành." Kỷ Minh Dao cẩn thận mở miệng.
"Là chuyện gì?" Bà quét mắt nhìn công chúa Quảng Nghi và Bảo Khánh, vẻ mặt Lưu hoàng hậu không khỏi càng thêm hiếu kỳ, liền cười nói, "Con cứ nói đi."
Kỷ Minh Dao đứng lên trước. Nàng lui ra phía sau ba bước, lấy từ trong ngực ra một quyển sách mỏng, cũng không trình lên hoàng hậu, chỉ đưa cho nữ quan, kính cẩn nói: "Mời nương nương xem sách này trước."
Nữ quan nhanh chóng kiểm tra trong sách không có nguy hiểm gì rồi trình đến trước mặt hoàng hậu.
Lưu hoàng hậu đã sớm nhìn thấy tiêu đề sách là “Phát minh và cách sử dụng kẹp trợ sản.”
Mặc dù tên sách này không giống với những cuốn sách phổ biến, quá mức mới lạ, nhưng chỉ trong nháy mắt, bà đã tưởng tượng ra vô số điều đối với hai chữ "kẹp sản", đợi nhận được sách, bà vội vàng mở ra xem kỹ.
Sách tuy mỏng, tổng cộng chỉ có bốn mươi hai trang, nội dung lại tỉ mỉ phong phú vô cùng. Từ cách thức "kẹp sản" được nghiên cứu chế tạo thế nào, đến hình dạng, cách chế tạo, phương pháp sử dụng, lại đến hiệu quả của kẹp sản, cứu được bao nhiêu nữ tử, hài tử, trường hợp nào không thể cứu được, nguyên nhân vì sao, các trường hợp điển hình, v.v tất cả đều có trong đó.
Đọc xong lần thứ nhất, Lưu hoàng hậu đã không còn nghi vấn gì nữa, chỉ có một câu: "Trong sách này, mỗi một chữ đều là thật sao?"
"Từng câu từng chữ đều không có giả dối." Kỷ Minh Dao tự tin trả lời: "Xin nương nương yên tâm."
Khi năm bà mụ biết được nàng muốn dâng sách này lên Hoàng hậu, các bà ấy thậm chí còn yêu cầu nàng đọc qua mấy lần, cùng bà xác nhận xem có chỗ nào hư giả không thật không. Khi đó các bà ấy ai cũng không bận tâm người bên ngoài, thậm chí mặt mũi của mình nữa, có nghi vấn thì lập tức nói ra, sợ có từng câu từng chữ sai sót.
"Tốt, tốt lắm..." Lưu hoàng hậu khó nén được kích động, "Thật là tốt!"
Có được vật này, có thể giúp bao nhiêu nữ tử có tài hoa bản lĩnh có thể tránh được cái chết do sinh nở, lại có thể giữ lại được bao nhiêu nữ tử bình thường sống sót trên đời?
Bà là nữ tử, muốn có càng nhiều nữ tử phục vụ mình, đương nhiên, trước tiên phải để bọn họ sống sót!
"Năm bà mụ này, hiện vẫn còn ở trong kinh sao?" Lưu hoàng hậu hỏi.
"Đều ở kinh thành!" Kỷ Minh Dao vội đáp: "Tên lần lượt là Hứa Nhị Anh, Tào Thanh, Vương Xuân Vinh, Vu Giai, Trương An, địa chỉ ở..."
Không đợi Hoàng hậu phân phó, nữ quan hai bên lại nhanh tay lấy bút ký ghi chép lại.
Lưu hoàng hậu đưa tay về phía Kỷ Minh Dao.
Kỷ Minh Dao đi trở về, được bà ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng sờ lên mặt.
"Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan!" Đây là lần thứ hai Lưu hoàng hậu gọi nàng như vậy, "Quả nhiên ta không nhìn lầm con."
"Cứ để quyển sách này lại đây, ta sẽ xem kỹ hơn." Bà cười: "Mấy ngày nay, nếu ta có thắc mắc, lúc nào cũng có thể truyền con, chỉ sợ con sẽ vất vả hơn một chút."
"Chỉ cần nương nương tán thành kềm trợ sản, thần không sợ vất vả." Kỷ Minh Dao không biết nên đặt tay như thế nào.
Trên người Lưu hoàng hậu có một loại hương lê thanh đạm có thể làm cho người ta an tâm. Có một chút giống với mùi hương của di nương, nhưng chỉ là một chút thôi.
"Không cần xưng là 'Thần' nữa." Lưu hoàng hậu buông nàng ra, lại nắm chặt tay nàng, cười nói: "Con được Quảng Nghi chăm sóc từ nhỏ, không khác gì tiểu nữ nhi của nàng ấy, cũng coi như tôn nữ của ta và bệ hạ, về sau cứ giống như Bảo Khánh đi, chỉ xưng ‘con’, đừng xa cách. Ở trước mặt bệ hạ cũng như thế. Chỉ khi thấy người ngoài thì tuân thủ lễ nghi là được."
Kỷ Minh Dao cảm nhận được cái gì là "Thụ sủng nhược kinh".
Nàng nhất thời không dám đáp lại.
Quảng Nghi lại đứng dậy, cười nói: "Tháng trước ta còn nói với Bảo Khánh, đáng tiếc không thể thêm cho con bé một muội muội nữa. Vừa vặn có nương nương chứng kiến, hôm nay ta liền nhận Minh Dao làm nghĩa nữ, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ta, tỷ thấy thế nào?"
"Rất tốt!" Lưu hoàng hậu đẩy Bảo Khánh đứng dậy, cười nói, "Con cũng được toại nguyện rồi: Minh Dao thực sự trở thành muội muội của con rồi, có được không?"
Kỷ Minh Dao hành lễ với công chúa Quảng Nghi, đổi giọng gọi là "Nghĩa mẫu".
Công chúa Quảng Nghi lập tức cởi ngọc bội long phượng từ bên hông đeo lên người nàng: "Đợi hồi kinh rồi tới nhà ta, ta còn có rất nhiều thứ cho con! Cái này cầm chơi đi."
Bảo Khánh cười ngây ngô, muốn ôm nàng, nhưng ở trước mặt Hoàng hậu nàng ấy lại không dám làm càn quá mức.
"Hôm nay cũng coi như ta đã làm được một chuyện tốt." Lưu hoàng hậu cười nói: "Không làm lỡ việc đoàn viên của mẫu tử các người, mau đi đi. Minh Dao, phong thưởng của con và năm bà đỡ, đợi ta hoàn thành xong việc này trước lại từ từ tính sau."
Bà một lần nữa cầm lấy sách, nhẹ nhàng, trân trọng mà vuốt phẳng.
Nhìn đầu ngón tay hoàng hậu, Kỷ Minh Dao tạ ơn rời đi.
Dọc đường nàng trò chuyện với công chúa Quảng Nghi, cho đến khi ngồi trở lại trong xe, uống hết một ly trà, nàng mới bình tâm lại, tỉ mỉ suy nghĩ cẩn thận.
Nàng và công chúa Quảng Nghi sớm đã là người trên một thuyền. Bây giờ nhận nghĩa mẫu nghĩa nữ, bất quá cũng là buộc giữa các nàng với hoàng hậu chặt hơn. Còn nữa, chỉ là nghĩa mẫu, nghĩa nữ trên miệng, không đổi tên, không đổi xuất thân, nàng vẫn là Kỷ Minh Dao, chỉ là thêm một thân phận.
Công chúa Quảng Nghi lấy quy cách nghĩa nữ đối đãi với nàng, nàng cũng sẽ hiếu kính công chúa như nghĩa mẫu.
Những thứ này quan trọng nhưng cũng không quan trọng đến vậy.
Quan trọng nhất là... Nàng rốt cuộc cũng đã trình cuốn sách về chiếc kềm trợ sản lên cho hoàng hậu rồi!!!! Hoàng hậu còn vô cùng coi trọng!! Nàng không cần phải lo lắng đề phòng mỗi ngày, sợ bà đỡ nào đó xảy ra chuyện; cũng không cần tự dằn vặt tài văn chương kém cỏi đáng thương của mình, cân nhắc từng câu từng chữ viết sách!
Hoàng hậu có thể điều động tài nguyên và nhân thủ hơn gấp trăm lần nàng!
Phía trên nàng, giờ đã có người, chống lưng!
Ha ha ha!!
Chờ chút ——
Kỷ Minh Dao ngồi thẳng dậy.
"Ta còn mang theo sản phẩm kềm trợ sản!" Nàng nhìn về phía Bảo Khánh tỷ tỷ: "Sao vừa rồi ta lại quên mất?"
Bảo Khánh: "... Ta cũng quên!"
Hai người vội vàng lấy hòm gỗ ra.
Đang định đưa đi, mấy nữ quan bên cạnh Hoàng hậu cưỡi khoái mã đi tới, một vị lên xe nói: "Nương nương hỏi Kỷ cô nương có mang theo ‘kẹp sản’ đã hoàn thành xong không? Nếu có, xin giao cho chúng ta cầm đi, phu nhân và quận chúa không cần phiền lòng thêm nữa."
Cầm lấy hòm gỗ, mấy người nhanh chóng rời đi.
Xác nhận không còn sót lại chút gì, Kỷ Minh Dao mới yên tâm ngả người xuống xe.
Cảm giác nhẹ nhõm này, thật đúng là, đã lâu không gặp!
...
Hai ngày rưỡi tiếp theo.
Trong thời gian này, Lưu hoàng hậu chỉ truyền triệu Kỷ Minh Dao một lần, hỏi: Con cho rằng mở rộng kẹp sản này có những khó khăn gì?
Kỷ Minh Dao nói ra toàn bộ băn khoăn của nàng và năm bà mụ. Ngoài nàng ra, Lưu hoàng hậu còn đang không ngừng triệu kiến các nữ quyến đi theo khác: một vài vương phi hoàng gia, công chúa, cùng với nhiều phu nhân cáo mệnh trong nhà quan viên. Hoàng hậu còn ban thưởng cho thêm mấy nữ quyến vô cớ chịu uất ức khi ra ngoài ngày đó.
Ngày mười bốn tháng chín, buổi chiều, ngự giá đến hành cung.
Phòng xá của những người đi theo đã sớm được phân chia trước. Thôi Giác được phân đến một tiểu viện hai gian, hai bên đều là đồng liêu của hắn ở Hàn Lâm viện.
Kỷ Minh Dao không còn ở cùng với phủ công chúa Quảng Nghi nữa. Nàng xuống xe, trước hết là thu xếp hành lý, phái người bái phỏng hàng xóm xung quanh.
Đường xá mệt nhọc, không có ai đích thân tới quấy rầy, tất cả đều bận rộn tắm rửa tu chỉnh, đợi đại yến hành cung ngày mai.
Hoàng hậu đặc biệt lệnh rằng, nữ quyến đi theo không cần quá câu nệ lễ nghi, có thể mặc quan phục cáo mệnh, cũng có thể mặc kỵ trang vào dự yến.
Đương nhiên Kỷ Minh Dao chọn ——quan phục cáo mệnh.
Đại yến săn bắn mùa thu, mặc kỵ trang đi dự tiệc, có thể sẽ bị kéo đi tham gia cưỡi ngựa bắn cung! Chút bản lĩnh này nàng mới học không đến nửa năm, vẫn coi như không tốt lắm.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi trong phòng bình thường, không đến canh một, Kỷ Minh Dao đã sớm rời giường.
Thật ra ngày mai dự tiệc vào lúc đầu giờ Tỵ —— 9 giờ sáng, nàng rời giường 6 giờ là hoàn toàn kịp. 8 giờ đi ngủ, ngủ trọn vẹn 10 tiếng đồng hồ.
Cho nên ——
Thôi Giác không thể nào xem nhẹ ánh mắt của phu nhân.
Hắn cũng không muốn xem nhẹ.
Hắn đóng chặt cửa phòng ngủ, lại kiểm tra các nơi trong phòng ngủ đều không có khe hở, chậu than cũng đủ nóng, hắn ngồi xuống bên cạnh phu nhân.
Hắn cởi áo khoác ngoài của mình ra trước.
Tay phu nhân đặt lên giữa áo hắn.
Cầm lấy bàn tay không an phận này, Thôi Giác khép màn giường lại.
Hắn chậm rãi kéo phu nhân vào bên trong.
——
Kỷ Minh Dao thực sự chìm vào giấc ngủ là vào chín giờ rưỡi tối.
Cái này... Không thể trách Thôi Giác được.
Sáng mai 6 rưỡi dậy đi.
Cũng kịp.
Sắc đẹp... hỏng việc mà!!
-
Sáng sớm hôm sau.
Mặc dù đang ở hành cung, đã đi mấy ngày, Hoàng đế vẫn như bình thường, canh năm đã thức dậy. Trên đường chất đống tấu chương, đêm qua ông mới phê duyệt chưa đến bốn phần.
Lưu hoàng hậu cũng đồng thời rời giường.
Kẹp trợ sản đã làm được mười cái, tạm giao cho nữ quan của Ti Dược của Thượng Thực Cục. Bà lệnh cho thái giám và nội thị phải thường xuyên chú ý hồi bẩm, nếu phụ nhân ở gần hành cung khó sinh, cần phải nhanh chóng báo cáo ngay.
Nếu người đi kinh thành đón bà đỡ Hứa và bà đỡ Tào đi nhanh, hôm nay cũng nên đến rồi. Còn nữa, ngày hôm trước bà nhìn thấy phu nhân của Lại bộ thượng thư, Chung phu nhân và nữ tức trong nhà, thê tử của Tham chính Trung Thư tỉnh là Giang Thục Nhân và trưởng nữ, cùng với thê tử của Hình bộ lang trung là Miêu Nghi Nhân, thê tử của thị độc học sĩ Hàn Lâm viện là Ninh Nghi, đều là những nhân tài tương lai bà có thể dùng.
Lần săn bắn mùa thu này coi như cũng không uổng phí.
Hai người Đế Hậu đều bận rộn.
Giờ Mão hai khắc, hoàng tử, công chúa, vương phi đều tới hỏi thăm. Hoàng đế và hoàng hậu đều giữ lại tất cả con cái cùng dùng bữa.
Các hoàng tử, hoàng nữ không phân biệt đích thứ, nam nữ, chỉ ngồi theo thứ tự tuổi tác. Lục hoàng tử ngồi ở cuối cùng.
Khi thái giám dẫn hắn ngồi ở vị trí cuối, hắn và hoàng đế có năm phần tương tự, trên khuôn mặt còn non nớt hiện ra một chút u ám. Nhưng hoàng đế cũng không có phản ứng gì, Lưu hoàng hậu cũng chỉ làm như không thấy.
Bà chỉ nhìn nhị công chúa của mình.
Cùng dùng cơm với tỷ muội huynh đệ cùng cha khác mẹ, mặc dù Thiện Hoa vẫn ăn không nhiều lắm nhưng rõ ràng không cố ý kén chọn, kéo dài thời gian như trước nữa. Nhưng nàng vốn không thích ăn, cứ miễn cưỡng nàng, chỉ sợ càng không tốt đối với thân thể nàng.
Chờ hồi cung, vẫn nên như cũ đi.
===
Tên truyện: MỖI NGÀY NỮ PHỤ ĐỀU NGHĨ CÁCH DỖ DÀNH VAI ÁC
Tác giả: Tiểu Hòa Miêu
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Cung đình hầu tước , Thiên chi kiêu tử , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 , Thị giác nữ chủ ( truyện trên app T Y T )
- Văn án -
[Thái Tử gia tâm cơ thâm trầm × Tiểu cô nương yêu kiều nhút nhát ngọt ngào]
Đương kim Thái Tử dung sắc điệt lệ, hoài châu uẩn ngọc, tính tình ôn lương. Một quân tử đoan chính như vậy, vô ý bị Khúc Ngưng Hề bắt gặp đương lúc động thủ.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, không chút để ý, dùng tay không vặn gãy xương cổ cung nữ gian tế.
Tà ý trên khuôn mặt kia khác vẻ ôn hòa thường ngày một trời một vực, làm Khúc Ngưng Hề hoảng hốt không thôi.
Xong rồi, vậy mà nàng lại phát hiện ra bí mật dưới lớp ngụy trang của hắn ……
Thân là đích chất nữ của kế hậu, trời sinh hai người đã ở hai phía đối địch, vì mạng sống, nàng run rẩy nói dối, công bố mình ái mộ Thái Tử đã lâu.
Khúc Ngưng Hề thành công giữ mạng sống, có điều uy h·iếp vẫn chưa tan đi.
Nàng tận mắt thấy vị Thái Tử như bạch ngọc không tì vết này dùng chiêu mèo vờn chuột như thế nào, bạc bẽo và ngoan tuyệt.
Thậm chí, vào lúc hắn trúng độc dược ……
“Lại đây.”
Nốt ruồi son của Bùi Ứng Tiêu đỏ bừng, ánh mắt thâm trầm bao phủ nàng, chậm rãi vân vê giọt máu nơi đầu ngón tay.
Khúc Ngưng Hề bị dọa khóc!
Sau này, nàng vô cớ trở thành Thái Tử Phi, tất cả mọi người đều nói thủ đoạn của kế hậu tốt, nhét chất nữ của mình vào Đông Cung. Thái Tử trời quang trăng sáng, ngày ngày trở về nhà, chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt, các quý nữ đều hâm mộ đến điên rồi.
Nhưng chỉ có Khúc Ngưng Hề biết hắn cường thế ra sao, tài trí, yêu nghiệt cỡ nào, phía dưới lớp mặt nạ kia là đen tối mà nguy hiểm.
1, Có chứa chi tiết cường thủ hào đoạt nhẹ, nam chính chỉ xấu xa với nữ chính.
2, Mỗi ngày nữ chính đều nghĩ dỗ người như thế nào.
Tag: Cung đình hầu tước, Yêu sâu sắc, Thiên chi kiêu tử, Ngọt văn, Nhẹ nhàng
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Khúc Ngưng Hề, Bùi Ứng Tiêu ┃ vai phụ: Dự thu
Một câu tóm tắt: Sau khi nhìn thấu bí mật của Thái Tử, nàng khó lòng an.
Lập ý: Mãi không khuất phục