Ngày mười một tháng chín đã đến.

Ngự giá đã ra khỏi cửa cung lúc giờ Thìn ba khắc. Đoàn tùy tùng rời thành trước, xếp hàng trước, cung nghênh thánh giá.

Thôi Giác cưỡi ngựa. Kỷ Minh Dao không lên xe nhà mình. Nàng ngồi trong xe của Bảo Khánh, ôm gối tựa đầu ngủ bù.

Từ kinh thành đến hành cung Kim Lĩnh không đến ba trăm dặm, bình thường ngồi xe hai ba ngày là có thể tới, khoái mã thì chỉ cần một hai ngày. Nhưng lần này đội ngũ tùy giá quá mức khổng lồ: Tính cả gia quyến, người hầu, lại thêm cấm quân hộ tống, không tính quân đội kinh doanh dọc đường chia ra bảo hộ, cũng chừng hơn năm vạn người, lấy tốc độ hành quân quy mô lớn, ít nhất phải đi bốn ngày mới có thể đến nơi.

Thôi Giác phải luôn chuẩn bị Hoàng đế gọi, nàng cũng phải chuẩn bị khi Hoàng hậu tuyên người, cho nên, lúc đi không bằng tách ra đi. Xe của Bảo Khánh tỷ tỷ chẳng những cách ngự giá gần hơn, còn có thể tránh cho phủ An quốc công hoặc phủ công hầu khác -- ví dụ như, phủ Lý quốc công —— phái người tìm đến.

Chờ hạ trại nàng lại về là tốt rồi.

Kỷ Minh Dao ngủ bù một giấc đến mười giờ sáng.

Xe nàng đang ngồi đang đi chậm lại.

"May mà muội tới ngồi cùng ta!" Bảo Khánh nhảy lên xe nói: "Ta mới từ phía sau trở về. Mấy chiếc xe quan viên Khâm Thiên giám cuối cùng còn chưa đi, chỉ sợ bây giờ hậu quân còn mấy ngàn người đang đứng đó."

Cách ngự giá càng gần, chẳng những xuất phát sớm hơn, đợi đến lúc hạ trại, cũng có thể nghỉ ngơi sớm.

"Không bằng buổi tối muội và muội phu cũng ở cùng chúng ta đi?" Bảo Khánh đề nghị: "Các muội không mang nhiều người, dựng thêm mấy doanh trướng mà thôi, cũng an toàn hơn chút. Nếu muội nguyện ý, ta sẽ đi nói cấm quân bên đó." 

Kỷ Minh Dao suy nghĩ một chút: "Ta phải hỏi chàng ấy trước đã. Ở đây, chàng ấy không tiện qua lại với đồng liêu."

"Được! Muội cứ hỏi đi!" Bảo Khánh liền cười, "Đôi phu thê trẻ các muội thật đúng là, chuyện gì cũng bàn bạc với nhau."

Điểm trêu ghẹo ấy, Kỷ Minh Dao hoàn toàn miễn nhiễm.

Nàng lệnh cho Thiên Đông, Thạch Yến cùng đi tìm Thôi Giác, hỏi có thể đi theo đoàn xe của phủ công chúa Quảng Nghi hay không, cũng hạ trại ở cùng một chỗ.

Trong xe lay động, mặc dù có đủ ánh sáng, Kỷ Minh Dao cũng không muốn đọc sách làm tổn thương mắt. Nàng và Bảo Khánh dùng miệng đánh cờ ba khắc. Đánh đến cuối cùng, hình như là nàng thắng nhỉ?

Cuối cùng Thiên Đông và Thạch Yến cũng trở về đáp lời: "Cô gia nói đa tạ thịnh tình của quận chúa, hết thảy đều nghe theo cô nương là được."

Kỷ Minh Dao quyết định chuyển đi!

Một lúc lâu sau, bảy chiếc xe cùng bốn mươi sáu người bọn họ mang ra tô điểm ở bên cạnh đoàn xe của phủ công chúa Quảng Nghi.

Mà đội ngũ của phủ công chúa Quảng Nghi vốn đã có ba, bốn trăm người. Cộng thêm bốn mươi mấy người Thôi gia, cũng không có thay đổi gì nhiều.

Ngự giá không ngừng nghỉ giữa trưa.

Ngồi xe cả buổi sáng, Kỷ Minh Dao không có chút khẩu vị nào, càng không muốn ra ngoài cưỡi ngựa đón gió bụi. Nàng nuốt mấy miếng thức ăn, uống nửa bát canh rồi tiếp tục ngủ.

Cuối cùng giờ Thân hai khắc, cấm quân truyền lệnh các nơi hạ trại.

Lại qua nửa canh giờ, doanh trướng dựng xong, Kỷ Minh Dao mới nhảy xuống xe, thở phào một hơi.

Trời đã gần hoàng hôn.

Quân trướng trải dài vô bờ.

Một trận gió thổi lên chút đất mịn, cùng lá rụng cuối thu xoay quanh bay vào trên giày và váy của nàng.

Kỷ Minh Dao rất không thích cảm giác gió thổi bùn đất bám vào người, cũng có thể nói là rất ghét. Nhưng thời đại này lại không có đường nhựa, đường xi măng, cái gọi là đường cái cũng chỉ là đường đất vàng, dính cát bụi là chuyện không thể tránh khỏi.

Đi theo ngự giá ra ngoài, nàng chỉ có thể chịu đựng.

Mà Thôi Giác đang bước nhanh về phía nàng.

Không biết vì sao, vừa nhìn thấy hắn, Kỷ Minh Dao đột nhiên cảm thấy rất đói.

"Đi ra ngoài mệt quá." Đứng trước mặt hắn, nàng dùng giọng cực nhẹ oán giận: "Nếu là thiếp, đời này thiếp sẽ không đi xa nhà như vậy."

Nàng lên xe lúc 4 giờ sáng, không đến 6 giờ đã xếp hàng bên ngoài cửa thành, nhưng mãi đến 8 giờ mới chính thức xuất phát lên đường. Một ngày ngồi trên xe vượt qua mười hai tiếng, trên đường đi gần bảy tiếng, lại chỉ đi được sáu mươi lăm dặm. Một giờ không đi nổi năm cây số, cũng không khác gì nàng đi bộ —— trong đội ngũ tùy giá, quả thực có hơn phân nửa người đang bước đi.

Nghĩ tới đây, Kỷ Minh Dao tỉnh lại, nàng không nên có oán giận nữa, vì vậy, nàng cười: "Nhị gia, chúng ta mau tắm rửa ăn cơm đi."

"Được." Cả người cát bụi, Thôi Giác không dám đụng vào nàng.

Nắm tay hắn, Kỷ Minh Dao cùng hắn bước vào trong trướng.

...

Trên chiếc giường dựng tạm thời, Kỷ Minh Dao ngủ rất say.

Thôi Giác dùng ngón tay sạch sẽ, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của nàng từng lần một.

Giữa lông mày phu nhân đầy mỏi mệt. Đối với ra ngoài, đặc biệt là đi xa nhà, nàng cực kỳ không thích. Nhưng sớm thì sang năm, muộn thì ba năm, năm năm sau, có thể hắn sẽ phải ra ngoài kinh làm quan.

Hai mươi hai ngày chia tay, hắn đã nhung nhớ khắc cốt, nếu lại từ biệt mấy năm, hắn có thể chịu đựng được không?

Hắn nghĩ mình có thể chịu đựng được.

Ánh đèn lờ mờ, gió tây gào thét, ôm phu nhân trong lòng, Thôi Giác nhẹ nhắm hai mắt lại.

Chỉ là một thân một mình mà thôi.

-

Trong quần thể lều trướng của phủ Lý quốc công, doanh trướng lớn thứ hai. Kỷ Minh Đạt và Ôn Tòng Dương nằm song song trên giường. Tối nay, chính là thời gian hai người thực hiện nghĩa vụ phu thê. Nhưng Ôn Tòng Dương vẫn không hề động.

"Đi theo ngự giá rất mệt nhọc, nãi nãi cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, bảo dưỡng, tránh để trưởng bối lo lắng." Hắn nói. 

"Thành hôn đã qua nửa năm nhưng vẫn không có con cái mới là chuyện khiến trưởng bối buồn phiền nhất." Kỷ Minh Đạt chỉ nhìn lên đỉnh trướng: "Vất vả cho đại gia."

Ôn Tòng Dương đành phải lấy bình thuốc từ trong ngực ra. Hắn nuốt xuống một viên.

Kỷ Minh Đạt cũng biết hắn đang dùng cái gì. Nàng chỉ yên tĩnh chờ đợi.

Ước chừng nửa khắc giờ sau.

Ôn Tòng Dương cởi vạt áo của mình ra.

...

Lúc kết thúc, nhìn Kỷ Minh Đạt mặt không biểu tình cùng ánh mắt không giấu được phản cảm, Ôn Tòng Dương đột nhiên có chút muốn buồn nôn.

-

Vào lúc canh ba, Sài Mẫn kết thúc canh gác trở về trướng nghỉ ngơi.

Kỷ Minh Đức đã ngủ.

Tuy một ngày đã mệt mỏi nhưng kiều thê ở bên, làm sao Sài Mẫn có thể kiềm chế được? Hắn đưa tay về phía nàng ta.

Không quá nửa khắc, Kỷ Minh Đức đã tỉnh lại, nửa đẩy nửa thuận theo ứng phó.

"Tam gia, canh năm ngày mai chúng ta phải dậy rồi, ngài đang ở trong cấm quân, mệt mỏi hơn nhiều so với người khác." Nàng ta thử khuyên nhủ: "Vẫn nên mau nghỉ ngơi đi..."

"Chỉ cần nãi nãi chịu thương ta thì thế này có là gì." Sài Mẫn không chịu bỏ qua.

Rốt cuộc khi dừng lại, cả người Kỷ Minh Đức càng thêm đau nhức. Mặc dù nàng ta đã học cưỡi ngựa bắn cung, còn học được tốt như đại tỷ tỷ, nhưng sau khi hai tỷ tỷ đính thân, nàng ta không cưỡi ngựa kéo cung thêm lần nào nữa, đến bây giờ đã hai năm, sớm đã trở nên lạ lẫm.

Đến Sài gia, Sài Mẫn lại chỉ thích nữ nhân si tình ý mật với hắn, không thích nữ tử cứng rắn, nên nàng ta càng chưa từng đề cập muốn cưỡi ngựa, ngay cả điền trang hồi môn, nàng ta cũng luôn ngồi trong xe.

Hôm nay đi theo, nàng ta còn ngồi trong xe sáu bảy canh giờ. Đêm nay không được nghỉ ngơi tốt, chỉ sợ ngày mai càng khó chịu hơn. Nhưng Kỷ Minh Đức không oán giận một câu nào.

"Tam gia thật đúng là tràn đầy sinh lực." Nàng ta chỉ hơi oán trách cười nói: "Đợi đến hành cung, trước mặt bệ hạ, chắc hẳn Tam gia cũng đã tính trước rồi?"

Ngự giá đi săn, sao lại không có con cháu các nhà tỷ thí? Đây cũng là cơ hội tốt của Sài Mẫn!

"Nãi nãi cứ yên tâm." Sài Mẫn tự đắc cười nói: "Mặc dù ta không dám nói ngoa, nhưng trong những người cùng thế hệ cùng tuổi, chỉ sợ không có một ai có thể thắng được ta!"

(App T-Y-T)

Ngày thứ hai sau khi ngự giá rời kinh.

Buổi sáng, Lưu hoàng hậu truyền gọi công chúa Quảng Nghi, quận chúa Bảo Khánh và Kỷ Minh Dao nói chuyện.

Lần săn thú này, Hoàng đế chỉ mang theo Hoàng hậu đồng hành, không mang theo bất kỳ phi tần nào. Hơn phân nửa hoàng tử, hoàng nữ đều đi theo.

Trong cung có tổng cộng bảy vị hoàng tử, năm vị công chúa. Ngoại trừ Lưu hoàng hậu đích thân sinh ra bốn nam hai nữ, còn lại, đại công chúa và tam công chúa đều là do Dụ Chiêu Dung sinh ra, tam hoàng tử do Lý Hiền phi sinh ra, ngũ hoàng tử là do Mao Tiệp Dư; lục hoàng tử là trưởng nhi tử của tiên hoàng hậu; ngũ công chúa là Ngụy Tiệp Dư sinh ra.

Trong các hoàng tử, từ Tần Vương đến Lục hoàng tử sáu tuổi đều đi theo ngự giá, chỉ có Thất hoàng tử mới ba tuổi ở lại trong cung.

Trong công chúa, chỉ có đại công chúa và nhị công chúa đi cùng đoàn.

Tam công chúa chín tuổi, Tứ công chúa sáu tuổi, Ngũ công chúa bốn tuổi, mẫu thân của các nàng đều không yên tâm để các nàng rời kinh trong thời tiết lạnh lẽo hơn mười ngày, cho nên đều không xuất cung.

Về phần các công chúa hoàng gia, thân vương, trong phủ nào có người nào tùy giá, Kỷ Minh Dao cũng ghi nhớ trong lòng. Nàng đã học cưỡi ngựa, tuy rằng kỹ năng cưỡi ngựa còn chưa thể gọi là tốt, nhưng cưỡi ngựa đi đường một đoạn giữa đám hộ vệ không khó, cho nên hai người cùng cưỡi ngựa đi về phía trước với công chúa Quảng Nghi.

Phượng Liễn của Hoàng hậu xinh đẹp diễm lệ, đủ chỗ để dung nạp hơn mười người thoải mái mà ngồi, bên trong còn có bảy tám nữ quan cung kính ngồi hầu hạ.

Ba người vào trong liễn, còn chưa kịp bái kiến, Lưu hoàng hậu đã cười nói: "Mau miễn lễ! Ngồi xuống đi."

Quảng Nghi công chúa liền ngồi xuống trước, cười hỏi: "Thiện Hoa Thiện Ninh không có ở đây sao?"

Đại công chúa tên là Thích Thiện Ninh.

"Hôm nay có không ít người đến chỗ ta, khó tránh khỏi ồn ào, ta bảo bọn chúng ngồi chơi một mình." Lưu hoàng hậu cười nói.

"Hóa ra nương nương chê chúng ta ồn ào!" Công chúa Quảng Nghi liền cười nói, "Ta còn muốn ở lại đây với hai đứa nhỏ này thêm một lát, ăn đủ trà ngon bánh ngon của nương nương một chút rồi đi!"

"Nếu muội nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào khác!" Lưu hoàng hậu lắc đầu cười cười, "Ta chỉ sợ muội cũng làm hư hai đứa trẻ!"

Bà liền vẫy tay với Bảo Khánh và Kỷ Minh Dao: "Đến đây, ngồi cùng ta, không cần để ý tới muội ấy!"

Hai người đồng thời đứng dậy, cũng không đối mặt, một trái một phải đi tới bên cạnh Lưu hoàng hậu.

Ngồi vững vàng, Kỷ Minh Dao và Bảo Khánh nhìn nhau cười.

Hôm nay được Hoàng hậu đối đãi như tiểu bối, nàng dính chút hào quang của Bảo Khánh tỷ tỷ và công chúa Quảng Nghi. Mà có thể được Hoàng hậu gọi đến hỏi trước, cũng là nhờ nàng không tách rời khỏi đội ngũ của phủ công chúa Quảng Nghi.

Trong ngực Kỷ Minh Dao có một quyển sách. Vốn dĩ nàng muốn đợi sau khi đến hành cung rồi chọn cơ hội cầu kiến. Nhưng chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng hôm nay đi?

Nhẹ nhàng ôm lấy Bảo Khánh và Kỷ Minh Dao, Lưu hoàng hậu trước chỉ nói chuyện với công chúa Quảng Nghi, hỏi bà: Đi đường có mệt nhọc hay không, hôm qua xuất phát và hạ trại, quân sĩ có hộ vệ kịp thời hay không, trên đường có gì bất tiện không, v.v.

Bà hỏi vừa kỹ lưỡng vừa nghiêm túc. Công chúa Quảng Nghi cũng không chỉ tán tụng thánh đức mà còn thật sự nói ra một điểm không ổn.

"Hôm qua thấy cấm quân thúc giục mấy xe nữ quyến lên đường, cũng quá thô tục vô lễ rồi." Bànhíu mày nói, "Mặc dù không bỏ lỡ ngự giá đi đường nhưng bọn họ xếp vị trí thấp ở cuối cùng, cũng không phải là lỗi của bọn họ. Xe trước chưa đi, chẳng lẽ bọn họ còn có thể bay qua sao? Cấm quân cứ luôn mồm một câu "Tội bất kính" để đe doạ, bất quá cũng chỉ là sợ gánh trách nhiệm, cho nên đẩy lỗi sai cho người khác trước! Ta xem những nữ quyến kia không dám phản bác, chỉ nghe lệnh của người, cấm quân lại càng thêm càn rỡ. Dù sao ta cũng nổi tiếng là người vô lễ, liền quát mắng bọn họ vài câu, nhưng lại không hỏi bọn họ tên họ là gì."

Nữ quan hai bên đã múa bút ghi nhớ lời này.

"Quốc triều thân phong cáo mệnh, thê tử trung thần triều đình, sao có thể để người khác đe dọa uy hiếp như thế? Hôm qua nhờ có muội." Lưu hoàng hậu nghiêng đầu lệnh nữ quan bên cạnh, "Trước tiên ngươi điều tra xem: ai đã nói lời đe dọa và những vị phu nhân nào đã phải chịu oan ức."

Nữ quan lập tức lĩnh mệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play