An Quốc công phủ.

Tiễn Thôi Giác đi, Ôn phu nhân lập tức sai người tìm An Quốc công trở về, lại lệnh trên cửa không cần đi mời thái y nữa. Đợi An Quốc công về đến nhà, bà kể hai câu vất vả, lại rưng rưng xin lỗi vì chuyện thái y ngăn chặn mẹ chồng mới cùng ông ta đến An Khánh Đường.

An Khánh Đường đang tiễn Tần Viện Phán đi.

Nghẹn lửa giận gặp hai vị ngự y tới tận trưa, Từ lão phu nhân mới cảm thấy ngực mình phát đau. Nhi tử, nhi tức vừa đến, bà ta liền la hét trong lòng khó chịu, gọi nha hoàn đỡ đến phòng ngủ nằm xuống, cười lạnh nói: "Ta thấy ta cũng không cần ở trong phủ này để bị người ta ghét bỏ, sáng mai ta liền cạo tóc đến miếu làm ni cô đi, cũng đỡ phải vất vả cả đời, ngược lại khiến cho nhi tử ruột cùng người khác ghét bỏ ta!"

Trên đường đi Ôn phu nhân đều luôn đi phía sau An Quốc Công nửa bước, tiến vào An Khánh Đường bà cũng đứng ở sau lưng An Quốc Công.

Thấy Từ lão phu nhân nói bóng nói gió An Quốc Công, trong lòng bà vui vẻ, cúi đầu không mở miệng.

An Quốc công vì việc đổi người của Thôi Giác mà vui mừng, lại bị mẫu thân gần như chỉ vào mũi nói "bất hiếu", trong lòng như một nồi nóng bị dội nước lạnh lên, nổ vang bốn phía.

Suy cho cùng cũng là mẹ ruột, hắn đành phải đi đến bên giường mẫu thân, cười trừ nói: "Mẫu thân nói như thế này là muốn cho nhi tử chết không có chỗ chôn sao?"

Từ lão phu nhân suýt nữa nghẹn họng. Nhưng ai bảo bà ta chỉ có một đứa nhi tử này, mẫu tử ruột ba mươi tám năm, ai mà không biết tính nết của ai?

Từ lão phu nhân hối hận trong lòng, người đầu tiên bà nhìn thấy là nhi tử, sao không nhịn được, lời nói lại hướng về phía nhi tử rồi? Bà thầm mắng Ôn thị giấu diếm không lộ đầu ra, lại xảo trá như vậy!

Đã lỡ lời dẫn tới trên người Ôn thị, bà đành phải thay đổi sắc mặt, khóc lóc than thở: "Ta chưa từng có ý này. Cả đời ta sinh dưỡng con, chẳng lẽ còn hại con sao? Sao lại coi ta như kẻ trộm, ngay cả cửa An Khánh Đường cũng không cho ta đi?"

An Quốc công nhìn thoáng qua phu nhân phía sau. Ôn phu nhân cúi đầu, không rên một tiếng.

Hôm nay phu nhân vất vả lập công... An Quốc Công liền cười nói thay nàng: "Mẫu thân hiểu lầm. Không phải gần đây Minh Đạt gặp ác mộng, thân thể không khỏe sao, phu nhân mới mời thái y đến khám bệnh cho nó. Nhưng hôm nay lại vội vàng nói chuyện thay người với Thôi gia, đành phải vất vả mẫu thân —— "

"Ta nghĩ mãi mà không rõ, một mối hôn sự lui thì lui, hà tất còn phí công đổi người?" Từ lão phu nhân đã tìm được cơ hội phát tác, "Tỷ tỷ lui, muội muội đi gả, giống như nam nhân trong thiên hạ đều chết hết, nữ hài tử Kỷ gia cũng không ai muốn nữa vậy!"

Bà ta mắng: "Các ngươi không chê khó nghe, ta cũng ngại mất mặt! Nếu các ngươi thật sự hiếu thuận, mau đi nói rõ với Thôi gia từ hôn mới phải!"

An Quốc công vốn đã nhịn cơn tức nửa ngày, đến lúc này không cần Ôn phu nhân làm gì, ông ta đã không chịu nổi: "Mẫu thân nhất định phải muốn từ hôn mới là khiến Kỷ gia phải suy tàn!"

Từ lão phu nhân càng không phục, thẳng cổ nói: "Kỷ gia tước vị thế tập võng thế, đời đời kiếp kiếp đều là An Quốc công! Trong kinh chỉ còn lại ba Quốc Công Phủ, ngoại trừ Kỷ gia, còn có nhà ai có Quốc Công? Cho dù là qua một trăm năm nữa, nhà khác không tìm được người, Kỷ gia cũng vẫn là An Quốc công phủ! Tổ tông của con và Cao Tổ Hoàng Đế đã gây dựng lấy phần gia nghiệp này, nào cần phải nhìn sắc mặt của người ngoài!"

An Quốc công gấp đến độ đi một vòng trên đất, giậm chân nói: "Nói với mẫu thân cũng không hiểu!"

Hai mẫu tử cãi nhau đến mặt đỏ tới mang tai, Ôn phu nhân vẫn không nói một câu, chỉ bật cười trong lòng.

Thừa dịp hai người này đều không chú ý đến bà, bà hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy khuê nữ ruột từ bên ngoài bước nhanh vào.

Kỷ Minh Đạt tới vấn an phụ thân mẫu thân, nào biết phụ thân cùng tổ mẫu ầm ĩ lợi hại như vậy! Nàng ta cùng mẫu thân chạm ánh mắt, vội vàng ra hiệu: tại sao Mẫu thân không khuyên giải?

Trong lòng Ôn phu nhân vừa muốn cười, vừa thấy khổ, thật không biết là tư vị gì. Bà lại cúi đầu, giả bộ không nhìn thấy nữ nhi.

Kỷ Minh Đạt gấp gáp, lại thấy tổ mẫu nằm nghiêng trên giường liền vội khuyên phụ thân: "Lão gia ——"

"Minh Đạt trở về phòng đi!" Không đợi nàng ta nói cái gì, An Quốc công đã ra lệnh.

"Minh Đạt không cho đi!" Từ lão phu nhân ngồi dậy, cũng mệnh, "Minh Đạt, tới đây!"

Kỷ Minh Đạt chưa bao giờ ở trong tình cảnh như thế.

Nàng ta tiến cũng không phải, lui cũng không phải, vừa khổ sở vừa sợ, không khỏi rơi nước mắt, xin giúp đỡ nhìn về phía mẫu thân.

Ôn phu nhân không thể bỏ qua ánh mắt của nữ nhi.

Lão thái thái và lão gia cũng nhìn về phía bà.

Bà bất đắc dĩ thở dài, cười hỏi nữ nhi: "Minh Đạt, con cảm thấy để nhị muội muội gả cho Thôi gia có phải cũng thay con thu dọn cục diện rối rắm hay không?"

Đón ánh mắt ý vị khác biệt của ba vị trưởng bối, trên mặt Kỷ Minh Đạt nóng rát. Nàng ta không thể không trả lời: "... Phải."

Ôn phu nhân liền cười nhìn về phía An Quốc Công và Từ lão phu nhân: "Để đứa nhỏ đi về trước đi."

Từ lão phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Minh Đạt, thần sắc chuyển thành thất vọng: "Vậy con đi đi!"

Kỷ Minh Đạt run rẩy hành lễ cáo lui.

Vừa ra khỏi cửa phòng ngủ, nàng ta liền lấy hai tay che mặt, bước nhanh chạy về phòng mình.

Từ lão phu nhân liền chuyển cơn giận sang con dâu: "Nếu không phải con nhất định muốn kết thân với Thôi gia, trong nhà sao lại ầm ĩ đến mức này?" Bà ta lại chất vấn: "Con là phu nhân đương gia, phu nhân đại gia tử, sao lại học những tiểu tử này, không phóng khoáng, cũng quá bất công rồi! Cho dù kêu Tam nha đầu gả đi cũng được, ít nhất không có việc tỷ muội đổi mối hôn sự khó nghe như vậy, làm sao trong lòng con chỉ nghĩ đến Nhị nha đầu?"

Ôn phu nhân nhịn rồi lại nhịn, mới chưa từng nói ra lời "Lẽ nào Lão thái thái lại thích Minh Đức ư? Rõ ràng người còn ghét Minh Đức hơn cả Minh Dao." 

Bà rất hiểu đây là lão thái thái lấy bà ra trút giận, cố ý gây chuyện. Nhiều năm đau khổ dâng lên trong lòng, bà dứt khoát quỳ xuống, ngửa đầu nói: "Lão gia không cho phép từ hôn, lão thái thái lại nhất định muốn từ hôn, hôm nay khó khăn lắm ta thay cả nhà bồi tội, thỉnh Thôi Giác đáp ứng đổi người lại khiến lão thái thái tức giận, không có chỗ dung thân, cả người khó bình an. Xin thứ cho con dâu không thể theo lão thái thái được, chỉ có thể nói thẳng: con dâu là người phàm xác thịt, cũng cần thể diện, nếu phải đi nói thay người với Thôi gia, không bằng chết đi còn có thể giữ chút mặt mũi trên đời này! Lão thái thái cùng lão gia nếu không có lời nào khác dặn dò, ta đây liền trở về quốc phủ, cùng mẫu thân cùng huynh trưởng thương nghị đính hôn, nếu muốn chết ta lại đi đến Thôi gia nói hôn sự lại có thay đổi, thứ lỗi không thể theo mệnh: Con dâu cắt cổ chết, cũng sạch sẽ hơn!"

Vẻ mặt bà nghiêm nghị, chặn hết trách cứ của Từ lão phu nhân ở cổ họng, một câu cũng không dám nói ra.

An Quốc công càng hoảng hốt đỡ bà đứng dậy: "Phu nhân, làm sao lại đến mức này chứ!"

Nếu phu nhân đi, nhà này có ai lo? Toàn bộ đều để mẫu thân lo, chẳng phải muốn lật trời sao! Cữu huynh tuy vô năng nhưng cũng là gia chủ...

Ôn phu nhân không chịu đứng lên, chỉ hỏi: "Lão thái thái và lão gia còn lời gì muốn dặn dò không?"

"Không có, không có!" An Quốc công nửa ôm nửa kéo, mạnh mẽ bảo bà đứng lên: "Mời phu nhân mau trở về phòng nghỉ ngơi, buổi chiều liền đi thương nghị đính hôn với nhạc mẫu và cữu huynh! Phu nhân vất vả rồi, lão thái thái ở đây đều có ta chiếu cố, không cần phu nhân quan tâm!"

...

Ôn Tuệ không muốn ở lại phủ An quốc công lâu, trở về phòng liền thay đổi quần áo đi ra ngoài, đến phủ Lý quốc công vừa lúc cơm trưa.

Bà đến thẳng phòng mẫu thân.

Trương lão phu nhân mới ăn một nửa đã buông đũa chống nạng đi ra đón, nhìn kỹ sắc mặt của bà, hỏi: "Sao giờ này lại đến? Ăn cơm chưa? Vậy lão yêu bà kia lại làm gì con rồi?"

Nữ nhi thành hôn còn chưa đầy một năm, Trương lão phu nhân xưng hô lén với Từ lão phu nhân từ "Thái thái thông gia" biến thành "Lão bà tử kia", không bao lâu sau lại biến thành "Lão yêu bà kia".

Sự thật hai ngày nay nhất thời khó có thể nói rõ, Ôn Tuệ cũng không muốn để cho mẫu thân già nua lo lắng nhiều, liền cười nói: "Là nói chuyện vui! Lão gia và lão thái thái chúng ta muốn gả Minh Đạt về đây, không gả Minh Dao nữa, nương nói, có phải là một chuyện vui lớn không?"

Cháu gái ruột sẽ gả về bên cạnh mình, Trương lão phu nhân đương nhiên rất thích!

Trong nhà con rể có bốn nữ nhi, nhưng nữ nhi ruột của bà chỉ có một mình Minh Đạt. Tuy rằng Minh Dao cũng là do nữ nhi nuôi lớn nhưng dù sao cũng là con của thiếp thất của con rể, không thể so sánh với Minh Đạt.

Chỉ là mới vui vẻ không bao lâu, Trương lão phu nhân liền phản ứng lại: "Là Minh Đạt gả về, trong nhà cũng sẽ không bạc đãi nó, nhưng không phải đứa nhỏ đó đã nghị hôn với Thôi gia rồi sao, sao đột nhiên lại ——"

Bà nhận định: "Nói mau, lão yêu bà kia rốt cuộc làm khó dễ con như thế nào?!"

Trong lòng Ôn Tuệ chua xót, bà nhịn nước mắt, nâng mẫu thân đi về, vừa cười nói: "Nương đừng lo lắng, không nói những chuyện đó nữa. Minh Đạt và Thôi Giác mệnh cách tương khắc, hôn sự không thành được, hai ngày này liền có thể lui được. Hơn nữa Minh Dao sẽ gả về đây, con còn muốn hỏi ý tứ ca ca tẩu tẩu một chút —— "

"Ai u, cô thái thái tốt của ta, ta không nghe lầm chứ? Đại cô nương muốn gả về đây sao?"

Hà phu nhân cũng chưa ăn cơm trưa xong liền vội vàng tới chiêu đãi tiểu cô, nào ngờ đang nghe xong lời của lão thái thái và cô thái thái thì mừng đến mức vội mở miệng hỏi.

- đây thật đúng là bánh từ trên trời rớt xuống mà!

Cô thái thái cũng không phải tới trêu đùa mình chứ?

Ôn phu nhân liền cười nói: "Ta đang muốn hỏi ý tẩu tẩu đây!"

Hà phu nhân vội thay nha hoàn, đỡ lấy bà bà một bên, cười nói: "Đại cô nương chúng ta muốn trở về, ta nào có không vui? Ngay cả lão gia, ta cũng thay chàng đáp ứng trước! Phủ của cô thái thái ngày nào thuận tiện? Ngày mai có tiện không? Chúng ta lập tức đi hạ lễ!"

"Con quá gấp gáp rồi!" Thấy con dâu thích cháu ngoại ruột như vậy, Trương lão phu nhân càng thêm vui sướng, "Chung quy cũng phải xem ngày lành lại đi!"

Ba người cười cười nói nói, đang muốn trở về phòng.

"... Cô cô?"

Ôn phu nhân dừng chân lại, xoay người nhìn sang.

Ôn Tòng Dương một tay vịn cột trụ hành lang, sắc mặt trắng bệch.

Ánh mắt hắn đăm đăm đảo qua ba vị trưởng bối, thấy rõ thần sắc của các nàng, hắn gần như đứng không vững, Lý Như Huệ bên cạnh nửa ôm nửa đỡ mới có thể đỡ được hắn.

"Cô cô, lão phu nhân, thái thái..."

Ôn Tòng Dương nhếch miệng cười, lời nói ra gần như không thành câu: "Các người ... nói, là đùa, đùa thôi... đúng không?"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play