Hai người đi tới nhà chính, bọn nha hoàn mới nối đuôi nhau đi vào hầu hạ.
Trước tiên Thôi Giác nếm bánh trung thu, sau đó ăn quả hồng trong tay phu nhân.
Từ khi còn nhỏ, hắn chưa từng được ai đút ăn. Nhưng phu nhân kéo ống tay áo lên, tự tay lột vỏ hồng, đưa thịt quả tới bên miệng hắn, hắn lại không hề nhăn nhó, ăn tự nhiên.
"Dùng muỗng cũng được." Kỷ Minh Dao lại lột ra một cái."Nhưng như vậy nước quả sẽ bị lãng phí."
Hơn nữa ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ cũng không đã!
"Mau há miệng!" Nàng thúc giục.
Thôi Giác mỉm cười cúi đầu xuống.
Lúc này, Quan Ngôn cũng cúi đầu đi tới dưới hành lang.
"Nhị gia."Hắn nói: "Hôm nay giải nguyên khoa, chín vị Á Nguyên cùng rất nhiều cử tử đưa bái thiếp đến, ngày mai muốn tới bái kiến tọa sư."
"Biết rồi." Thôi Giác nói: "Nhận lấy bái thiếp, bảo họ chính Thìn ngày mai tới, không được chuẩn bị hậu lễ. Nhắc nhở người gác cổng, bất luận kẻ nào cũng không được gây khó dễ cử tử, ai vi phạm xử trí theo gia pháp."
"Vâng!" Quan Ngôn đáp lời, vội vàng lui ra ngoài.
Kỷ Minh Dao đã rửa sạch tay, cười hỏi: "Thiếp còn không biết hiện giờ trong số các cử tử phủ Thuận Thiên, người lớn tuổi nhất là bao nhiêu? Người nhỏ nhất là bao nhiêu?"
"Người lớn tuổi nhất là nhân sĩ Giang Tây, tên là Chu Hồng Chấn, năm nay năm mươi mốt tuổi, xếp hạng thứ tám mươi tám." Thôi Giác trả lời trước: "Người nhỏ tuổi nhất được đảm nhiệm, năm nay mười bảy, tên Hạ Khai, là Á Nguyên thứ chín."
Đáp xong, hắn mới hỏi: "Vì sao phu nhân hỏi cái này?"
"Ta muốn biết, khoa này có kỳ tài ngút trời giống Nhị gia, mười bảy tuổi đã trúng Giải Nguyên hay không?" Kỷ Minh Dao cười tủm tỉm nói.
"Phu nhân." Thôi Giác bất đắc dĩ gọi nàng.
"Là thật mà!" Kỷ Minh Dao cười nói: "So với nhị gia trúng giải nguyên năm mười bảy tuổi, ngay lập tức được phủ An quốc công chọn làm hiền tế, suýt chút nữa còn trở thành phò mã. Không biết vị Hạ Á Nguyên này đã có hôn sự hay chưa? Nếu còn chưa đính thân, vậy phải xem nhà ai ra tay nhanh hơn!"
Lỗ tai Thôi Giác ửng đỏ.
"Chuyện riêng của học sĩ, ta còn chưa biết." Hắn vẫn trả lời thành thật.
"Lai nói, khoa khảo cũng thực sự là kỳ diệu." Kỷ Minh Dao cảm thán, "Năm mươi mốt tuổi và mười bảy tuổi, rõ ràng là kém nhau hai bối phận, chỉ vì trong cùng một khoa, sau này chính là 'Cùng thế hệ'."
Không giống như thời hiện đại, trước đại học, giữa các bạn học cùng cấp, tuổi tác chênh lệch lớn đến đâu cũng không lớn hơn ba, năm tuổi. Học đến đại học, có lẽ có học sinh bốn, năm, sáu, bảy, tám mươi tuổi, nhưng cũng là số ít. Mọi người đi học, làm việc, mỗi giai đoạn đều làm những việc giống nhau.
Nhưng mà các kỳ thi hiện đại và khoa cử là hai loại tuyển chọn hoàn toàn khác biệt. Cử nhân thời khoa cử đặt ở hiện đại, ít nhất cũng có thể tính là trưởng phòng thời hiện đại.
"Nhị gia mới mười chín, đã cao hơn bọn họ một bối phận rồi." Kỷ Minh Dao lại cười nói, "Vậy chẳng phải thiếp cũng thăng bối phận rồi sao?"
Năm nay nàng mới mười sáu, sắp trở thành, ừm, “sư mẫu” của những người này.
Ha ha ha ha ha ha! Hình như có chút buồn cười——
"Phu nhân." Thôi Giác bỗng đứng dậy, đứng ở phía sau nàng.
"Sao vậy?" Kỷ Minh Dao quay đầu lại.
"Bài thi của Trương Văn Tiêu" Thôi Giác cân nhắc từ ngữ: "Thật ra là—— "
"Trương Văn Tiêu?" Kỷ Minh Dao phản ứng: "Ồ, Trương Tứ biểu ca!"
Nàng có chút không vui: "Nhị gia có gì giải thích với thiếp sao?"
Thôi Giác không biết trả lời như thế nào.
"Đừng nói là phong danh bài thi. Cho dù Nhị gia nhận ra chữ viết của huynh ấy, chẳng lẽ thiếp còn cho rằng Nhị gia sẽ cố ý chấm sai bài huynh ấy, hay chấm sai bài thi của người khác sao?" Kỷ Minh Dao tức giận, "Huống chi, huynh ấy có quan hệ gì với thiếp mà chàng lại muốn giải thích huynh ấy với thiếp ?"
Sao nàng lại có thể hoài nghi ác ý về hắn như thế!!
"Huynh ấy có trúng hay không thì liên quan gì tới thiếp chứ!" Nàng nhìn về một bên, không thèm để ý tới Thôi Giác.
Lòng Thôi Giác mềm nhũn. Hắn ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn nàng, nhẹ giọng gọi: "Phu nhân?"
Kỷ Minh Dao nghiêng mặt sang bên khác.
Thôi Giác lại đi vòng qua, cầm chặt tay nàng: "Phu nhân —— "
Nhưng Kỷ Minh Dao vẫn không muốn nhìn hắn!
Nàng lại quay đi!
Nàng quay!
Quay!
Nhưng quay tới quay lui... chóng mặt quá !
"Làm gì vậy!" Kỷ Minh Dao dứt khoát đứng lên, chạy về phòng ngủ.
Thôi Giác vội vàng đuổi theo.
Đóng chặt cửa phòng ngủ, hắn đi tới bên giường, muốn thành khẩn phân tích sai lầm của mình.
Nhưng phu nhân lại ngồi dậy, bắt lấy tay hắn đánh: "Ai bảo chàng suy nghĩ lung tung, suốt ngày chỉ biết ghen tuông! Ghen ghen ghen! Còn hoài nghi thiếp sẽ nghi ngờ chàng!"
Thôi Giác vội vàng duỗi tay kia ra, lòng bàn tay hướng lên trên: "Xin phu nhân giáo huấn."
Kỷ Minh Dao ngược lại đẩy hắn ra.
"Thiếp không đánh!" Nàng oán giận: "Thiếp đánh chàng một chút, chàng không sao cả mà tay thiếp lại đau trước!"
Nàng muốn cho Thôi Giác xem nhưng lại vội vàng thu lại.
Thôi Giác lại nhân cơ hội nắm lấy cổ tay của nàng. Hắn nhẹ mở tay phu nhân ra, nhìn kỹ, quả nhiên lòng bàn tay đã đỏ lên.
Hắn vội vàng thổi nhẹ.
Hơi thở mát lạnh phả vào lòng bàn tay, lòng Kỷ Minh Dao tựa hồ cũng không còn tức giận như vậy nữa, nhưng nàng vẫn rút tay về.
"Lạnh." Nàng lầm bầm: "Giờ thiếp không thể chịu được lạnh."
Thôi Giác càng thêm hối hận. Hắn đứng dậy, muốn rót cho phu nhân một chén trà nóng. Nhưng trà nóng nắm ở trong tay phu nhân, chẳng lẽ không phải càng kích thích đau đớn hơn sao?
Lúc trầm tư một lát, hắn nói: "Phu nhân xin chờ ta một lát, ta đi thư phòng, không bao lâu sẽ trở về."
"Chàng đi làm gì?" Kỷ Minh Dao hỏi.
Thôi Giác nắm chặt tay: "Cầm thước phạt."
"Cầm thước... Làm cái gì?" Kỷ Minh Dao biết rõ còn cố hỏi.
"Xin phu nhân dùng giáo huấn." Thôi Giác nhẹ giọng nói: "Tay sẽ không đau."
Hắn cúi đầu, chờ đợi phu nhân phán quyết.
Kỷ Minh Dao có thể xác định là hắn nghiêm túc.
Nàng không tức giận nổi nữa.
"Được rồi, không cho phép đi!" Nàng túm lấy Thôi Giác ngồi xuống, "Nào có nhiều thời gian cho chàng như vậy."
"Ngày mai tân khoa cử tử đến bái kiến. Lộc Minh Yến vào ngày kia, chàng là quan chủ khảo, nhất định phải trình diện. Ngày mốt lại phải thượng triều. Đợi khi nhàn rỗi, chàng không muốn đi gặp thái công sao? Hôm nay ở nhà, đều phải nghe thiếp!" Nàng nói, "Mau thử y phục mới đi!"
Nàng hướng ra ngoài gọi người hầu: "Thanh Sương, mang hết y phục mới của Nhị gia ra đây!"
Thanh Sương vội vàng tiến vào, đ phân loại mấy chục bộ y phục đặt ở trên giường, lại vội vàng đi ra ngoài.
"Những thứ này là cho mùa thu, những thứ này mặc bên ngoài, những thứ này mặc ở nhà." Kỷ Minh Dao chỉ cho hắn xem: "Đây là áo bông mùa đông, áo len lớn." Nàng ra lệnh: "Chàng mau thử xem!"
Thôi Giác cởi áo khoác trên người trước.
Kỷ Minh Dao... bất giác nhìn thẳng ngón tay cởi nút áo của hắn.
Hắn cởi ngoại bào, đứng lên.
Bên trong là một bộ trung y trắng thuần.
Đi tới bên giường, hắn thử mặc bộ đầu tiên.
Kỷ Minh Dao nhìn hắn, tay ngoắc một cái, ôm lấy y phục hắn vừa cởi ra.
Aiz.
Nhìn mà không ăn được... Thật đáng ghét!!
Hừ!
...
Rời nhà hai mươi hai ngày, cuối cùng cũng về đến nhà, Thôi Giác vốn nên đi gặp huynh trưởng và tẩu tử. Nhưng sau bữa cơm trưa, thời tiết chuyển sang âm u, mưa thu tí tách rơi ngoài cửa sổ rồi lại dần chuyển thành mưa to. Bà tử chính viện đội mưa chạy qua: "Đại gia, đại nãi nãi nói, mưa rơi quá lớn, mời Nhị gia, Nhị nãi nãi buổi tối không cần qua đó." ( truyện trên app tyt )
Kỷ Minh Dao yên tâm thoải mái ngồi phịch trên giường, xem Thôi Giác lật xem thoại bản mới của nàng.
Mấy tháng gần đây bận quá, thời gian nàng xem thoại bản chợt giảm. Cuốn thoại bản Thôi Giác mua cho nàng vào tháng năm, mãi đến mấy ngày trước nàng mới xem xong, vừa mới mua thêm mấy cái mới về.
Bọn nha hoàn tụ tập ở nhà chính đọc sách, khâu thùa, không ai nghe thấy gì.
Kỷ Minh Dao nhẹ giọng hỏi: "Thiếp nhớ Nhị gia từng nói, ban đêm thiếp sẽ tự mình lăn tới, chàng mới ôm lấy thiếp ngủ?"
"Đúng vậy." Thôi Giác đặt sách xuống.
Trên người hắn có hơi khô, liền nhấp một ngụm trà ấm mới nhìn về phía phu nhân.
"Nhưng mấy ngày nay thiếp ở nhà, trước khi ngủ ở chỗ nào, tỉnh lại thì ở nơi đó mà." Kỷ Minh Dao hỏi hắn, "Không bằng, khi thiếp lăn sang chỗ chàng, chàng đánh thức thiếp, để thiếp xem một chút?"
Nàng nhất định phải nghiệm chứng thật giả một chút!
Thôi Giác do dự.
Kỷ Minh Dao thúc giục hắn: "Vì sao chàng không đáp ứng?"
Có phải chột dạ rồi hay không?
Hừ hừ.
"Vậy..." Thôi Giác không chắc chắn lắm: "Nghe phu nhân?"
"Vậy quyết định vậy đi!" Kỷ Minh Dao cùng hắn ngoắc tay!
Ngón tay của nàng lọt thỏm trong tay Thôi Giác.
...
Hôm nay không có ai gác đêm ở phòng ngủ.
Kỷ Minh Dao không thể nghiệm chứng hoài nghi của mình, bởi vì, hôm nay nàng muốn ôm Thôi Giác ngủ.
"Lần sau đi." Gối lên đầu vai Thôi Giác, nàng đã nửa chìm vào giấc mộng, "Lần sau, chờ thiếp muốn ngủ một mình..."
Thôi Giác cười khẽ, đặt nụ hôn lên hai gò má phu nhân, hắn đồng ý nói: "Được."
Hắn sẽ tận lực không để cho phu nhân muốn ngủ một mình.
Hắn sẽ càng không đánh thức phu nhân, quấy rầy nàng yên giấc.
-
Từ ngày thứ hai Thu Mính yết bảng, quả nhiên Thôi Giác bận rộn hơn.
Kỷ Minh Dao cũng đã viết xong bản thảo thứ tư của “Phát minh và cách sử dụng kềm trợ sản”, chuẩn bị trình cho Hoàng hậu xem.
Nhưng sau Lộc Minh Yến, trong cung truyền ra ý chỉ: Ngày 11 tháng 9, hoàng đế sẽ ngự giá về phía hành cung Kim Lĩnh săn bắn mùa thu, hoàng hậu và các hoàng tử, hoàng nữ đều đi theo.
Danh sách này tùy giá rất dài. Các hoàng thân công hầu đều có thể cùng đi, một nửa quan viên các bộ trong kinh tùy giá, một nửa lưu thủ trong kinh.
Mạnh An Nhiên có thai, tam muội sắp có hôn sự nên nàng ấy không đi, Thôi Du cũng tự xin ở lại.
Trong Hàn Lâm viện, hoàng đế đặc biệt chỉ định Thôi Giác đi theo. Bảo Khánh cũng truyền lời thay cho hoàng hậu, hỏi Kỷ Minh Dao có đi không, đương nhiên nàng nói đi. Hai người liền chuẩn bị rời khỏi kinh thành trước.
Kỷ Minh Dao để Thanh Sương và Bạch Lộ ở nhà: "Cứ chiếu theo lịch lúc ta vào cung làm việc hồi tháng bảy, việc nhỏ thì các ngươi tự mình bàn bạc mà làm, việc lớn thì đi xin chỉ thị của tẩu tử. Nếu có bà mụ đến, các ngươi phải tiếp đãi và ghi chép lại."
Nàng lại để lại mẫu đơn "Cam kết sử dụng kềm trợ sản", để phòng mấy ngày nay nàng không ở trong kinh, có người vì kềm trợ sản gây chuyện mà các bà mụ lại không biết ứng phó thế nào.
Tuy rằng trước đó đã ký hợp đồng —— khi bà đỡ sử dụng kềm thì tất cả những chuyện ngoài ý muốn đều không liên quan đến Thôi gia—— nhưng các bà đỡ cũng đã vui vẻ hợp tác gần bốn tháng qua, kềm cũng có cả tâm huyết của nàng, đương nhiên nàng hy vọng sẽ không có người phá hoại.
Đi về phủ An Quốc công hỏi rõ: An Quốc công đi theo đoàn, Ôn phu nhân thì không đi, nhưng bọn họ lại muốn để Kỷ Minh Viễn đi, Kỷ Minh Dao liền tạm đưa hắn trở về, để hắn cùng xuất phát với phụ thân ruột của mình.
===
TN Team: Cmt nhiều nhiều cho tụi mình thêm động lực nhó!! Tụi mình mong mọi người lắm á (p≧w≦q)