Cửa đông của Thượng Dương cung, Chiêu Dương môn.
Sau khi tiễn tôn tử ra khỏi cung, trong lòng Tề Quốc hầu tràn đầy phẫn uất, chỉ vì đang ở cửa cung nên không tiện phát tác.
Lúc này có hạ nhân vội vàng chạy đến, trả lời: "An Quốc công đến tìm lão gia, đang chờ ở trong phủ!"
"Đi!" Tề Quốc hầu vung roi ngựa.
Nóng nảy lên ngựa, ông ta ta lệnh: "Hồi phủ! Đi lấy rượu ngon, ta muốn cùng ông ấy uống sảng khoái một chung!"
Mấy nô tài vừa mới chạy tới truyền tin lại vội vàng lên ngựa, liều mạng chạy về.
Lúc Tề Quốc hầu trở lại quý phủ, An Quốc công đã tự rót tự uống.
Chủ nhà đi vào, ông ta cũng không đứng dậy chào hỏi, chỉ nâng chén cười một tiếng.
Tề Quốc hầu cũng không chào hỏi, ông ta chắp tay qua loa rồi ngồi xuống vị trí chủ vị đối diện.
Nhìn ông ta như vậy, An Quốc công đặt chén rượu xuống, "Là Lục điện hạ lại có chỗ khó khăn sao?" Hắn hỏi.
"A ——" Tề Quốc hầu một hơi không phun ra được, như uống thuốc nổ, "Đức hạnh Trung cung không xứng, phi tần nô tài cả cung chỉ biết mượn gió bẻ măng, nhi tử của Nguyên Hậu không người nuôi dưỡng, chỉ do nô tài trông nom, có ngày nào Lục điện hạ không có chỗ khó, có ngày nào không bị thiệt thòi!"
Ông ta nói, vỗ bàn liên tục, cầm lấy bầu rượu đổ thẳng vào miệng.
An Quốc công cũng không ngăn cản, chỉ ra hiệu cho hạ nhân lau đi vết rượu trên mặt, trên người cho ông ta.
"Thế huynh —— " Uống xong ba bầu rượu, Tề Quốc hầu đẩy hạ nhân ra, che mặt khóc lớn: "Phụ thân ta chinh chiến Nam Cương, thu phục Nam Việt, công lao hiển hách! Hoàng hậu là tỷ tỷ ta, mẫu nghi thiên hạ! Lục điện hạ là trưởng nhi tử của Nguyên Hậu, vốn nên định Thái tử vị từ sớm, chỉ là ta đây làm cữu cữu vô năng —— "
"Hôm nay ta thấy bài vở của Lục điện hạ, đã năm ngày bệ hạ không đích thân xem xét rồi!" Ông ta lệ rơi đầy mặt: "Nó mới sáu tuổi thôi mà! Sao Bệ hạ nhẫn tâm!"
"Thế đệ!" An Quốc công nhắc nhở: "Bệ hạ thánh minh!"
Lời này lại càng khơi dậy oán hận trong lòng Tề Quốc hầu.
"Thánh minh?" Ông ta hừ lạnh: "Tỷ tỷ ta gả cho hắn gần hai mươi năm, chưa từng có chỗ nào sai sót! Nhiều năm qua hắn thiên vị cơ thiếp ti tiện, tỷ tỷ ta vừa qua đời, liền vì thứ tử mà đoạt danh phận của Lục điện hạ, không phân biệt được thị phi tôn ti như thế, nói gì mà thánh minh?!"
"Còn nữa!"
Tề Quốc hầu đứng lên, đi quanh bàn như một con thú bị nhốt: "Khi phụ thân ta qua đời, tỷ tỷ ta vẫn còn, nhưng hắn không chịu phong ta làm Thừa Ân công theo thường lệ; rất nhiều bộ hạ cũ của phụ thân ta đều bị hắn điều đi các nơi; lại càng không cho ta gia nhập quân đội, sợ Lục điện hạ có chỗ dựa!"
"Sau khi bạc đãi công thần, hà khắc trưởng nhi tử của nguyên phối ——" Ông ta mắng to, "Hắn không sợ vào tông miếu, không có mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông sao!!"
"Thế đệ!!" Lúc này An Quốc công mới che miệng Tề Quốc hầu lại, nghiêm giọng quát hỏi: "Đệ không muốn sống nữa rồi!!"
"Cả phủ của đệ hơn ngàn nhân khẩu, huynh đệ tỷ muội, thê tử đệ, con của đệ, mạng của cửu tộc đệ—— " Ông ta ép hỏi," Đệ cũng không muốn nữa à?!"
Men rượu đầy đầu Tề Quốc hầu nhanh chóng thối lui. Ông ta ngồi liệt trên ghế, rồi lại cắn chặt hàm răng: "Có gì quan trọng hơn!"
"Cứ theo đà này, thiên hạ há có đường sống cho phủ Tề Quốc công chúng ta!" Ông ta cười lạnh: "Cũng chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi!"
"Thế đệ, đệ nói quá lời rồi." An Quốc công nói: "Bệ hạ cũng không phải là người không niệm chút tình xưa nào."
Tề Quốc hầu trừng mắt, há miệng muốn phản bác.
"Mặc dù hoàng hậu đã lập, nhưng trữ quân chưa định, còn lâu mới thật sự đến đường cùng." Nhưng An Quốc công nói tiếp: "Lục điện hạ còn nhỏ, chúng ta cứ chờ xem!"
Tề Quốc hầu bị rượu thiêu đốt trong lòng, đốt đến mức trong mắt ông ta cũng lóe lên từng đám lửa.
...
Ngày đó, ở dưới ánh đèn, hai người nói chuyện đến đêm khuya.
"Thế huynh, nhà con rể mới của huynh hình như còn có thể dùng được." Tề Quốc hầu say khướt, cười nói: "Đều là họ Sài, sao già trẻ của Đức Khánh hầu phủ đều là một đám nhát gan, nhưng Sài chỉ huy lại xông pha chiến trường, còn có mấy phần chí khái!"
Mặc dù An Quốc công còn có hai phần thanh tỉnh, nghe xong lời này cũng không khỏi vỗ bàn cười to: "Đức Khánh Hầu phủ còn đang nằm mơ đấy! Còn tưởng rằng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời bệ hạ thì ít nhất còn có hai đời phú quý! Cũng không nghĩ tới, chờ bọn họ trở thành thịt cá trên mặt thớt, người ta muốn ăn máu của bọn họ, uống thịt của bọn họ, còn quản tổ tông bọn họ là ai, lập công lao gì cho Đại Chu chứ?"
—— cái gì cũng không tranh, chỉ là ngồi chờ chết mà thôi!!
Còn cả phủ Lý Quốc Công, Trường Khánh Hầu phủ thân cận với Đức Khánh Hầu phủ... Thật sự là một đám bùn nhão không trát nổi tường!
Hai người nâng chén rượu lên cao va chạm.
Chén chạm nhau, rượu văng khắp nơi.
-
Từng đàn chim nhạn bay về.
Ngày thứ hai mươi tám tháng tám, thi Hương yết bảng. Trường thi rút gai, giám khảo được phép về nhà.
Kỷ Minh Dao núp trong xe chờ Thôi Giác đi ra.
Hôm nay gió lớn, quạ đen kêu cũng có chút ồn ào. Trong xe thì thanh tịnh.
...Được rồi.
Là nàng cảm thấy hơi xấu hổ khi chờ ở bên ngoài.
Nàng lặng lẽ đẩy cửa sổ ra một tấc, nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Thôi Giác đi ra, hắn mặc trường bào xanh nhạt, nhìn qua rất ấm áp, tựa hồ không gầy đi.
Vẫn đẹp mắt như vậy ——
Hắn tạm biệt các giám khảo còn lại. Tất cả mọi người đều vội vã về nhà, ngồi xe lên xe, lên ngựa.
Nàng nghe hắn gọi rồi! Hắn đi tới!!
Hắn nhìn về phía xe!!
Kỷ Minh Dao đóng cửa sổ xe lại, ngồi đàng hoàng.
... Không phải, nàng trốn cái gì chứ??
Ngoài xe, có người hỏi: "Sao Thôi hàn lâm không cưỡi ngựa?"
"Ngươi có ngốc không!" Một người khác cười nói, "Không nhìn thấy bên cạnh xe là nha hoàn hầu hạ à?"
"A a ——" Người hỏi kia ngộ ra, "Phu nhân Thôi hàn lâm tới à!"
Tiếng cười không dứt.
Hai gò má Kỷ Minh Dao nóng bừng.
Nàng không nghe thấy tiếng Thôi Giác đáp lại nhưng ngay giây tiếp theo, màn xe nhấc lên.
Trước mắt nửa sáng nửa tối, người mà nàng ngày nhớ đêm mong tròn hai mươi hai ngày nay đã bước vào, đứng ở trước mắt nàng.
Kỷ Minh Dao có rất nhiều lời muốn nói.
Ví dụ như, nàng nên hỏi, Nhị gia có mệt hay không?
Ví dụ như, nàng nên nói, nàng để lại bánh trung thu cho hắn, sáng sớm còn đi nhà Tùng thái công lấy hồng, mỗi một quả đều rất lớn!
Ví dụ như, nàng rất muốn, rất muốn nói cho hắn... Nàng rất nhớ hắn.
Hai mươi hai ngày không hề ngắn chút nào.
Nhưng nàng không thể nói được gì, bởi vì người trước mặt... hôn nàng.
Mới đầu, Thôi Giác hôn rất nhẹ, như thoáng qua, có vài phần cẩn thận từng li từng tí. Nhưng người bị hắn hôn cũng không phải ảo ảnh. Nàng rõ ràng đang ở trong lòng bàn tay, ở trước mắt hắn. Giống như trong mộng, nàng ngẩng đầu lên, áp sát hắn, đáp lại không giữ lại chút nào.
Thế là, hắn làm nụ hôn này sâu thêm.
Bên trong xe, ánh sáng mờ ảo, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Ngoài xe, trời quang mây tạnh, tiếng cười nói vui vẻ.
Một tầng vách xe mỏng manh, ngăn cách trong xe ngoài xe, phảng phất như hai thế giới.
Người đánh xe, Tang Diệp không hỏi gì, mà chỉ nhẹ vung roi ngựa.
Xe đi rất chậm, rất vững vàng.
Kỷ Minh Dao nắm chặt vạt áo Thôi Giác.
Ngón tay Thôi Giác vuốt lên giữa lông mày nàng rồi lại tới mắt, một lần rồi một lần.
Trái tim của nàng đung đưa theo nhịp xe, vững chãi mà nhẹ nhàng.
Hắn đã về.
Bọn họ sắp về nhà rồi!!
Nhưng nàng lại hy vọng xe có thể đi chậm hơn một chút.
Nàng không nỡ tách ra với hắn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng dù chậm như thế nào, chỉ hơn hai khắc, bọn họ cũng đã về đến nhà.
Kỷ Minh Dao tựa vào vai Thôi Giác thở hổn hển.
Suốt một đường hắn hôn nàng đều rất khắc chế. Y phục của nàng không loạn một chút nào, búi tóc cũng không rối, nhưng, nhưng —— Nàng sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, lại chạm vào Thôi Giác.
Thôi Giác bắt được tay của nàng, mười ngón đan xen.
Ngoài xe không ai thúc giục, vì vậy, hắn lại có một khắc thở dốc. Mặc dù cũng chả có tác dụng gì.
"Ta... ôm phu nhân." Thôi Giác nhẹ giọng hỏi.
Đây là câu nói đầu tiên sau khi bọn họ gặp lại nhau sau khi một khoảng thời gian ngắn xa cách.
Ánh mắt Kỷ Minh Dao nhìn xuống dưới, thoáng nhìn qua.
"Được." Nàng không nhịn được cười.
Vừa vặn, váy của nàng còn có thể che cho hắn một chút.
Ôm lấy phu nhân xuống xe, Thôi Giác bước nhanh vào nhà.
Kỷ Minh Dao liền ôm chặt lấy đầu vai của hắn, nhỏ giọng nói: "Ngày mười bốn tháng tám, thiếp giúp Thái công ép bánh trung thu! Để lại cho chàng sáu cái, sáng sớm thiếp đã kêu nhà bếp nướng lại lần nữa."
Nàng hỏi: "Chàng muốn ăn không?"
Thôi Giác đáp: "Ăn, đương nhiên là ăn. Trở về phòng ta liền nếm thử."
Kỷ Minh Dao lại nói: "Quả hồng nhà Thái Công rất ngọt! Sáng sớm thiếp đã đi lấy, trước tiên gọi người đưa về nhà, hẳn là bọn họ đã rửa sạch rồi."
Thôi Giác hỏi: "Phu nhân dậy khi nào? Có buồn ngủ không?"
"Cũng không sao ——" Kỷ Minh Dao đáp mơ hồ, "Cũng không dậy quá sớm."
So với thời gian hắn rời giường, quả thực có thể tính là quá muộn.
Nàng vội hỏi: "Chàng thích ăn hồng không?"
"Thích." Thôi Giác cười.
Thích phu nhân.
Kỷ Minh Dao vui vẻ, lại bắt đầu kể: "Thiếp đã làm cho chàng mấy bộ y phục mùa thu đông, còn cả giày tất, màu sắc đa dạng giống chàng thường dùng, chỉ là không biết kích thước, vóc người có sai lệch hay không, —— hôm nay có rảnh thì thử xem nhé? Hay là chàng mệt mỏi, ngày mai, ngày mốt thử lại sau?"
Thôi Giác bước vào phòng ngủ.
"Ta không mệt." Hắn đặt phu nhân ngồi xuống giường gần cửa sổ. Hắn nhìn thấy trên bàn nhà chính bày bánh trung thu, quả hồng cùng rất nhiều trái cây. Chỉ ít lâu lúc trước, hắn đã đồng ý với phu nhân trở về phòng liền nếm thử.
Nhưng hắn lại nuốt lời.
Thôi Giác nghiêng người, lần nữa hôn lên.
Ngọt.
Ngọt hơn bất kỳ loại quả nào.
Trong phòng ngủ an tĩnh không người. Kỷ Minh Dao không còn đè nén, thoải mái thở một hơi dễ chịu, Thôi Giác cũng không cần bận tâm phải lo lắng giữ cho y phục của phu nhân chỉnh tề.
Một đôi bóng người in trên cửa sổ giấy, dần dần chồng lên nhau.
Nhưng trước khi chạm vào vạt áo của phu nhân, Thôi Giác đột nhiên dừng lại.
Không thể tiến thêm một bước nữa.
Kỷ Minh Dao cũng bắt lấy tay hắn.
"Nhị gia, Nhị gia ——" Nàng thở gấp, "Không thể —— "
Thôi Giác chợt tỉnh táo lại, lập tức hối hận: "Là ta quá mức —— "
"Không phải!" Kỷ Minh Dao vội nói, "Là, là nguyệt sự của thiếp ... Sáng nay đã tới."
Thật là, không khéo như vậy đấy.
Quá không khéo đi!
A a a a a!!
Hẳn là vào ngày mai mới tới mà!
Kỷ Minh Dao chống người, ngồi thẳng.
Thôi Giác còn đang ngẩn người nhưng đã theo bản năng đỡ nàng.
Sau khi ngồi thẳng, Kỷ Minh Dao vội vàng cảm nhận.
Coi như cũng được.
Có lẽ không tràn, không cần thay y phục.
Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vết máu không dễ giặt lắm. Chỉ dính vào áo trong còn dễ nói, nếu dính vào áo ngoài, làm bẩn hoa văn màu sắc, chỉ sợ không dễ mặc ra ngoài. Lãng phí.
Mà Thôi Giác cũng đã suy nghĩ lời nàng mấy lần, nhận ra một hàm nghĩa khác. Phu nhân nói, "không thể", là bởi vì nguyệt sự. Phu nhân lại kiên quyết nói, không phải hắn quá đáng. Vậy nếu không phải trong lúc nguyệt sự, có phải phu nhân thấy, ban ngày... cũng không sao đúng không?
Thôi Giác không khỏi nghĩ tới rất nhiều lần động tình cùng phu nhân vào ban ngày. Đúng vậy, phu nhân chưa bao giờ từ chối, chỉ là đang chờ hắn, xem hắn có tiếp tục hay không. Cho nên trước đây, có lẽ chỉ là hắn đang tự kìm hãm bản thân mình.
Thôi Giác miệng đắng lưỡi khô, nhưng hắn không dám nghĩ tiếp. Phu nhân vừa mới đến kỳ, ít nhất là năm ngày, hắn không nên suy tư đến việc này nữa. Huống chi, tuổi phu nhân còn nhỏ, có lẽ còn không rõ, tương lai sẽ hối hận.
Phu nhân đang nghiêm túc bóp eo mình.
Nhìn qua phu nhân, Thôi Giác bình tâm trở lại. Hắn lớn tuổi hơn phu nhân, nên càng phải lý trí, khắc chế, tôn trọng phu nhân mới phải.
"Ăn bánh trung thu trước nhé?" Hắn thử hỏi.
"Được thôi!" Kỷ Minh Dao vội vàng kéo hắn xuống giường, "Mặc dù hàng năm chàng đều ăn, nhất định trong trường thi cũng có bánh trung thu, nhưng đây là Thái công tự tay làm, khác nhau!"