Ngày mười bảy tháng tám, thi Hương kết thúc, thí sinh ra sân.

Kỷ Minh Dao theo tẩu tử đến trường thi.

Nàng cũng không xuống xe, chỉ ở bên trong xe nhìn ra cửa lớn trường thi phía xa xa.

Còn mười ngày ——

Coi như còn mười ngày!!

...

Ngày hôm sau.

Kỷ Minh Dao dậy thật sớm, đi tới Tùng trạch.

Nàng muốn mời Tùng thái công xem bản thảo lần ba của cuốn “Phát minh và cách sử dụng kềm trợ sản.”

Loại sách này không cần từ ngữ quá hoa lệ thanh mỹ, quan trọng hơn là thông tục dễ hiểu, nhưng Kỷ Minh Dao tự biết tài văn chương của nàng chỉ ở mức trung bình, —— tuy rằng kiếp trước thi đại học nàng viết văn rất tốt, nhưng đời này khi nàng đi học, cho tới bây giờ văn chương của nàng chưa từng được khen ngợi, không bị tiên sinh dạy dỗ một trận, miễn cưỡng viết lại đã là tốt lắm rồi.

Cho nên, tuy rằng Thôi Giác và Bảo Khánh tỷ tỷ đều nói sách này vô cùng tốt, bọn nha hoàn có thể đọc hiểu ngay, ngay cả bà tử không biết chữ, nghe người ta đọc qua một lần cũng không có chỗ mơ hồ khó hiểu, nhưng nàng vẫn muốn có được cái nhìn của Tùng thái công.

Nhận được bản thảo, thấy rõ tên sách, Tùng Cú khẽ giật mình.

Không đợi Kỷ Minh Dao giải thích nguyên nhân trước đó, ông cụ đã cười nói: "Hóa ra, vật này là con làm ra à?"

"Hóa ra thái công đã biết rồi ạ?" Kỷ Minh Dao cũng ngẩn ra.

"Tháng trước ta có nghe người ta nói qua." Tùng Cú mở ra trang tên.

Ông cụ một tay vuốt râu, cười nói: "Chỉ không biết là con làm."

"Cũng không phải là con làm." Kỷ Minh Dao vội nói: "Mời thái công xem rồi sẽ biết."

Rất nhanh Tùng Cú đã lật hết ba mươi sáu trang sách mỏng này.

"Vật này có thể tạo phúc cho người sau." Trước tiên ông cụ than nhẹ, lại nhìn kỹ một lần từ đầu, ông cụ mới cười hỏi: "Nhị nha đầu, con muốn hỏi ta cái gì?"

"Con muốn thỉnh giáo Thái công, quyển sách này có lời lẽ đơn giản, dễ hiểu hay không, có chỗ nào tối nghĩa mịt mờ, văn pháp sai lầm, khiến người ta hiểu lầm không." Kỷ Minh Dao vội nói.

Tùng Cú đứng lên.

Hai tay ông cụ giao bản thảo về trong tay Kỷ Minh Dao, trịnh trọng đáp: "Sách này không có chỗ nào khó hiểu, chỉ có một cái: còn chưa chân chính xuất hiện trên thế gian."

Kỷ Minh Dao cảm thấy mơ hồ.

Nàng trở về nhà, tập luyện quyền cước suốt một canh giờ.

Đại khái tỉnh táo lại, nàng lại ăn sạch ba bát cơm.

...Ợ.

-

Ngày 19 tháng 8.

Sáng sớm, Kỷ Minh Dao đang lo liệu việc chuẩn bị y phục mùa đông cho cả nhà, Ôn phu nhân quả thật lại phái người tới.

Người được phái tới là nhũ mẫu của phu nhân, là một nửa trưởng bối mà Kỷ Minh Dao kính trọng từ trước - Phùng ma ma.

Nghe thấy người tới là ai, trong lòng Kỷ Minh Dao nhẹ cười một tiếng.

Phùng ma ma tươi cười, vừa tiến vào đã hành lễ trước, vấn an nói: "Phu nhân phái nô tỳ đến thăm nhị cô nãi nãi một chút. Cô nãi nãi đang bận sao?"

"Đúng vậy." Kỷ Minh Dao buông sổ sách xuống.

"Ma ma mời ngồi." Nàng ra hiệu Xuân Giản chuyển ghế thêu tới, lại cười mệnh, "Mau dâng trà."

Phùng ma ma vội tạ ơn ngồi xuống, thái độ vô cùng khiêm nhường.

"Một, hai tháng nữa là đến mùa đông." Kỷ Minh Dao mỉm cười nói: "Năm nay là năm đầu tiên ta đương gia, cũng không thể để mọi người không có y phục, không có than dùng, chịu lạnh mà xảy ra chuyện, chẳng những làm Nhị gia chúng ta mất mặt, cũng phụ lòng đại ca cùng tẩu tử đã tín nhiệm giao lại gia nghiệp cho ta, cho nên không dám có một tia sơ sẩy."

Nàng giơ tay lên, ngón tay đặt lên trang bìa sổ sách bên cạnh bàn, vừa cười hỏi: "Ma ma nói xem, đạo lý này có phải hay không?"

Phùng ma ma bưng trà nóng, sớm đánh giá nhị cô nãi nãi từ lâu.

Ước chừng là bởi vì không ra khỏi cửa, nhị cô nãi nãi chỉ mặc một bộ bối tử gấm Tứ Xuyên màu vàng Điệm, là váy cung tơ màu vàng nhạt thêu hoa sen sáng nhất toàn thân, tóc búi ở sau đầu búi thành một búi tóc, chỉ mang một cây trâm ngọc bích, trên tai đeo khuyên tai bạch ngọc ngân hạnh, còn lại trên dưới thông nhau, không có trang trí gì khác, so với lúc ở phủ An Quốc còn giản dị hơn gấp mười lần. Nói ra có chút mạo phạm, ngay cả những nha hoàn trong phủ An quốc có chút mặt mũi, cũng ăn mặc diễm lệ hơn cả nàng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng nàng tùy ý ngồi ở trên giường, mỉm cười nhìn người, chậm rãi mở miệng, đã sớm không phải Nhị cô nương chỉ nghe lời dưới gối phu nhân.

Đây là phu nhân đương gia của Nhị phòng Thôi Trạch, là cung nhân tứ phẩm mà triều đình khâm phong.

Phùng ma ma cúi đầu trả lời: "Phu nhân cũng biết, nhị cô nãi nãi mới làm quản gia, tất nhiên vất vả, vốn cũng không muốn làm chậm trễ chính sự của nhị cô nãi nãi. Chỉ là tính ra từ tháng tư cho tới bây giờ, đã năm tháng nhị cô nãi nãi không về nhà thăm viếng. Từ nhỏ phu nhân đã nuôi cô nãi nãi lớn, nhưng cô nãi nãi vừa mới xuất giá, ngay cả gặp mặt cũng khó khăn. Thái thái thật sự nhớ nãi nãi, cho nên phái nô tỳ đến nhìn xem: Nếu có chỗ khó, nhị cô nãi nãi cứ việc mở miệng, có lẽ trong nhà có thể giúp đỡ một chút. Nô tỳ cũng có một câu muốn nói với cô nãi nãi: nếu chuyện trong tay cô nãi còn làm được, thì ngại gì trở về thăm phu nhân chứ?" 

Nói xong, bà liền đặt chén trà xuống, đứng lên, cung kính chờ nhị cô nãi nãi mở miệng.

Kỷ Minh Dao gần như đứng lên cùng lúc với bà, “Lời này của ma ma đã hiểu lầm ta rồi, nói ra làm lòng ta chua xót." Nàng vẫn một tay đỡ lấy bàn đất, nhẹ giọng thở dài, "Tháng tư ta xuất giá, đến hôm nay mới bốn tháng lẻ mấy ngày, sau Đoan Ngọ ta còn trở về một lần, tính ra là ba tháng mười mấy ngày không gặp phu nhân. Mặc dù không quá ngắn, nhưng sao ở trong miệng ma ma đã thành năm tháng ta không chịu trở về thăm phu nhân rồi?"

Phùng ma ma ngẩng đầu, vội vàng muốn mở miệng.

Kỷ Minh Dao lại giơ tay ngăn bà lại, lại thở dài: "Ta và Nhị gia thành hôn mùng chín tháng tư. Không đến mười ngày, hôn lễ của Nhị gia còn chưa xong, Minh Viễn đã không thể không đến nơi này, tất nhiên là ta muốn dẫn đệ ấy dàn xếp ổn thỏa. Vừa rồi ma ma cũng mới nói, ta mới nhận gia nghiệp, đương nhiên bận rộn, huống chi liên tiếp ba bốn tháng, trong kinh có mấy chuyện đại sự, trong lòng ma ma cũng rõ ràng. Ngay cả đại lễ thành hôn của Tam muội muội, ta cũng không thể tham dự, nào có cố ý không gặp thái thái? Cũng xin thái thái và ma ma hiểu cho ta một lần đi."

Hai người một trên một dưới, đối mặt một lát.

"Là nô tỳ hồ đồ nói sai, không phải ý của phu nhân!" Phùng ma ma đành phải nhẫn nhục thỉnh tội, "Chỉ là thái thái thương cô nãi nãi là thật. Cách mùa đông còn một hai tháng, nghĩ đến áo đông, chuyện lửa than cũng không nhất định phải làm xong vào hôm nay. Nếu như cô nãi nãi không có chuyện gì khác, không ngại cùng nô tỳ trở về một chút? Dù chỉ ngồi một chút với thái thái, ăn bữa cơm cũng tốt rồi."

"Cũng đúng." Kỷ Minh Dao chậm rãi ngồi xuống.

Phùng ma ma vui vẻ, nhưng lại cũng không dám buông lỏng.

"Phu nhân nhớ con cái, con cái cũng đâu phải không nhớ phu nhân." Kỷ Minh Dao cảm khái, "Vừa vặn hai ngày nay kỳ thi Hương vừa mới qua, Phí tiên sinh trong trường chỉ nói đề thi với Tam Lang Mạnh gia. Dù sao còn có mấy ngày nữa Minh Viễn mới đến kì thi, có lẽ hôm nay không nghe giảng cũng được." 

Nàng cười nói: "Ma ma chờ thêm một lát, ta đi gọi Minh Viễn cùng đi."

Phùng ma ma gần như ngây người.

Kỷ Minh Dao liền mệnh: "Xuân Giản, chải đầu cho ta, ta trang điểm trước."

"Nhị cô nãi nãi!" Phùng ma ma vội kêu một tiếng.

"Ma ma còn lời gì?" Kỷ Minh Dao cười hỏi.

"Không có gì!" Phùng ma ma vội nặn ra một nụ cười, "Là nô tài lại sai rồi: một nhà một hai trăm người qua mùa đông, đương nhiên là quan trọng. Mời Nhị cô nãi nãi không cần phí công trang điểm, nô tài trở về đáp lời phu nhân, chỉ nói Nhị cô nãi nãi cũng nhớ phu nhân!"

"Vậy, vất vả ma ma đi một chuyến rồi." Kỷ Minh Dao ra hiệu cho Xuân Giản, "Mau đưa ma ma ra ngoài đi."

"Vâng!" Xuân Giản vội vàng đi qua, cười thanh thúy nói: "Ma ma, mời theo lối này!"

Hai người đi ra khỏi phòng, lại đi ra ngoài viện.

Kỷ Minh Dao cụp mắt xuống.

Im lặng một lát, nàng lại cầm lấy sổ sách lên một lần nữa.

...

Phùng ma ma mặt mày xám xịt trở về phủ An Quốc công.

Nói lại từng câu từng chữ, bà không khỏi oán giận trước mặt phu nhân: "Nhị cô nãi nãi thật đúng là khó đối phó!"

"Minh Dao nhạy bén từ nhỏ…" Ôn phu nhân cũng không ngạc nhiên, "Ngươi không gọi được nó, cũng là điều dễ hiểu."

"Khi còn bé lanh lợi, giúp đỡ phu nhân thì tốt biết bao nhiêu?" Phùng ma ma thở dài, "Hôm nay nàng ấy đối phó với phu nhân, thật khiến người hận đến nghiến răng!"

"Ai bảo Minh Viễn ở chỗ con bé chứ." Ôn phu nhân thở dài một tiếng.

"Ta không có cách nào. Ta cũng đã sớm không quản được con bé." Bà nói: "Là lão gia muốn con bé trở về, để lão gia tự lo đi."

Trước bữa trưa, An Quốc công hồi phủ. Ôn phu nhân liền đem nguyên dạng nói cho ông ta.

Tất nhiên là An Quốc công nổi giận: "Từ nhỏ Phu nhân thương nó nhất, không biết đã khiến Tam nha đầu thiệt thòi bao nhiêu lần cho nó, lại bồi tội chỗ ta và lão thái thái bao nhiêu lần! Bây giờ thì hay rồi, muốn nó trở về ngồi một chút cũng không thể! Ta không biết, rốt cuộc là phu nhân nuôi con thế nào, lại chịu nuông chiều như vậy ư?!"

Ôn phu nhân cũng không sợ hãi ấm ức vì lửa giận của ông ta, "Mặc dù thiếp nuôi không tốt, nhưng cũng khiến nó làm theo đúng ý của lão gia, gả nó về Thôi gia, còn đón Minh Viễn theo học ở đó." Bà chỉ bình tĩnh nói: "Lão gia trách thiếp, thiếp cũng không có lời nào để nói."

An Quốc công chỉ có thể tự mình nuốt lửa giận vào trong. Qua nửa ngày, ông ta mới nói: "Nó bận rộn, không thể trở về, không phải Tứ nha đầu thân với nó nhất sao? Đưa Tứ nha đầu qua đó chơi đi!"

"Lão gia nói đùa." Ôn phu nhân trả lời ông ta: "Tứ nha đầu mới bao nhiêu tuổi, còn cần người chăm sóc, nó đi, lại muốn để Minh Dao thêm bận rộn. Nó vốn bận không rảnh trở về, lão gia còn muốn thêm phiền cho nó?"

Cho dù thật sự đưa Tứ nha đầu đi qua thì có thể tìm hiểu ra tin tức gì hữu dụng chứ? Cho dù có là bà đi cũng không được gì.

"Cái gì mà ta gây thêm phiền phức cho nó!" An Quốc công không khỏi mắng một câu: "Chẳng lẽ ta làm phụ thân quan tâm nó, quan tâm là sai sao? Thiên hạ há có đạo lý nào như vậy!"

Cái này không được, cái kia cũng không xong! Ông ta lại không thể tự mình đến Thôi gia gặp nữ nhi đã xuất giá——

Sao trước kia ông ta lại coi thường nha đầu lười biếng này chứ!!

Ôn phu nhân vẫn không để ý tới lời mắng chửi của ông ta. Bà nói đã mệt mỏi, liền ngồi trở lại trên giường.

Nuốt xuống một ngụm trà thấm ướt cổ họng, bà mới nói: "Thiếp chỉ cầu lão gia nhớ rõ, Minh Viễn còn ở Thôi gia."

Trong nhà tổng cộng chỉ có hai đứa nhi tử. Minh Phong mới sáu tuổi, lại là con của thiếp, chưa biết thiên phú năng lực như thế nào. Minh Viễn đã là trưởng tử, lại chăm chỉ hiếu học, là hài tử tốt mà các công hầu trong phủ đều hâm mộ, trong lòng lão gia đương nhiên hiểu rõ bên nào nặng, bên nào nhẹ.

An Quốc công ngồi xuống ở bên kia giường gạch.

"Lúc này mới qua mấy tháng." Ông ta thở dài, "Sao lại thành ra như vậy?"

Ôn phu nhân không thể trả lời, bà cũng không muốn trả lời.

"Việc này... cứ bỏ qua đi." An Quốc công đành phải nói.

Đại cục chưa định, còn có thể từ từ mưu toan, không thể nóng vội.

"Vâng." Ôn phu nhân đáp.

"Phu nhân mời dùng cơm." An Quốc công đứng dậy.

"Lão gia đi đâu vậy?" Ôn phu nhân hỏi một câu như thường lệ.

"Đi phủ Tề Quốc công." An Quốc công đi ra ngoài: "Cơm tối không cần chờ ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play