Trước ngày 15 tháng 8, Kỷ Minh Viễn đã về nhà mình ăn tết, Mạnh An Bằng cũng không ở nhà. Lần này hắn lên kinh, thứ nhất là để gả Tam muội, thứ hai để học tập bổ sung cho kỳ thi mùa thu. Mặc dù chưa từng nghĩ đến sau khi bệ hạ lập hậu lại mở thêm ân khoa, nhưng đã có cơ hội, đương nhiên hắn phải thử một lần, hôm mùng tám tháng tám, hắn đã được thê tử cùng tỷ, muội, tỷ phu cùng đưa vào trường thi —— Ngày đó Kỷ Minh Dao còn bận rộn chỉnh lý bản nháp, thân phận của nàng lại không thích hợp nên không cùng đi đưa tiễn.
Vì vậy, ngày hội Trung thu, Thôi Trạch chỉ còn lại một nam tử là Thôi Du.
Gia yến bày ở chỗ cao nhất của hoa viên "Ngưỡng Nguyệt Các", vẫn chia hai bàn. Thôi Du, Mạnh An Nhiên cùng nhóm nữ tử một bàn, Kỷ Minh Dao, Lỗ thị cùng Mạnh An Hoà một bàn, ở giữa không có bình phong.
Tiệc rượu hơn phân nửa, Kỷ Minh Dao chỉ uống hai chén rượu, một chén là kính đại ca, một chén là kính đại tẩu.
Trên bàn tiệc không ai mời rượu, tự do dùng bữa, nói cười, ngắm cảnh, ngắm trăng.
Thôi Du vốn định làm một bài thơ để ghi nhớ ngày hôm nay, đáng tiếc nữ quyến trong nhà đều không giỏi thơ văn, tự hắn cứ nghiền ngẫm từng chữ một cũng không có ý nghĩa, dứt khoát không đề cập tới.
‘Sao một người như đệ muội lại không yêu từ phú chứ? Đúng là một chuyện đáng tiếc.’ Hắn nhấp một ngụm rượu rồi nghĩ, ‘Có điều, phu thê là một thể. A Giác làm thơ rất tốt, đệ muội có một nửa tài văn như vậy cũng rất đủ rồi. Có biết làm thơ hay không, cũng không trở ngại việc hai người làm phu thê hoà thuận.’
Rót đầy rượu hoa cho thê tử, Thôi Du lại cúi người, lắng nghe bụng của nàng: "Giờ Mùi một khắc, cũng nên đến lúc nó động rồi."
Trên một bàn tiệc khác, Kỷ Minh Dao đang cùng Mạnh An Hòa thì thầm: "Nghe nói bắt đầu từ ngày mai, tẩu tử sẽ giữ chặt muội không cho ra khỏi cửa à?"
Hôn kỳ của nàng ấy và Trần Vũ định vào ngày 28 tháng 9, còn hơn một tháng mười ngày. Theo phong tục Đại Chu, chỉ yêu cầu trước thành hôn một tháng nữ tử giảm bớt ra ngoài, cũng không được gặp vị hôn phu, ba ngày trước khi thành hôn không được ra khỏi cửa. Nhà cao cửa rộng hoặc nhà lớn mới có quy củ yêu cầu nữ tử nhà mình phải ở nhà một tháng trước khi thành hôn—— ví dụ như phủ An quốc công.
Nhưng Thôi gia và Mạnh gia đều không phải là người có lễ nghi phiền phức. Huống hồ, hiện tại không cho Mạnh An Hòa ra ngoài, cũng thực sự hơi quá sớm.
"Nhị tỷ nói, mấy tháng nay ta gặp Tam Lang quá nhiều lần, bảo ta nhẫn nhịn, sau khi thành hôn thì gặp lại." Mạnh An Hòa thấp giọng cười nói: "Mấy ngày nay, coi như ta ở nhà với tỷ ấy."
"Cũng phải!" Kỷ Minh Dao cũng cười, "Trước đây năm ngày muội mới có thể gặp Tam Lang một lần, đợi khi thành hôn rồi, muốn gặp lại Nhị tỷ tỷ của muội, có thể năm ngày gặp một lần thì cũng khó rồi!"
Tỷ muội thân mật, phụ mẫu từ ái, cả nhà hòa thuận một lòng, không có âm mưu tính kế, càng không có huyết hải thâm cừu - Thật tốt.
"Ta cũng nghĩ như vậy." Mạnh An Hòa cúi đầu thở dài.
Nàng thật không nỡ rời xa Nhị tỷ tỷ. Nương và đại ca, đại tẩu đều ở nhà, trước khi xuất giá, nàng cũng không thể gặp lại một lần. Sao trước khi rời nhà nàng không nhìn nương nhiều hơn một chút, nói thêm vài câu với nương chứ?
Kỷ Minh Dao cũng nhớ tới trước khi mình thành hôn. Khi đó, mấy tháng nàng và Thôi Giác không gặp mặt, cũng không cảm thấy nhớ nhung. Hiện tại, mới cách nhau chín ngày mà thôi, nhưng dường như mỗi thời mỗi khắc nàng đều nhớ tới hắn, kỳ vọng hắn có thể nhanh chóng về nhà.
Nếu như theo như ngày hai mươi bảy tháng tám yết bảng, còn lại—— Mười hai ngày.
Nhưng nếu như đến ngày cuối cùng của tháng tám, hoặc thậm chí là tháng chín mới yết bảng ——
Kỷ Minh Dao rót cho mình một chén rượu.
Được rồi.
Đừng nghĩ nữa.
Uống xong trở về đi ngủ thôi!!
...
Trường thi.
Thôi Giác tạm biệt các vị giám khảo cùng ăn mừng Trung Thu.
Hắn chỉ uống hai chén rượu, không hề say, sau khi tắm rửa liền nghỉ ngơi.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn trải qua Trung thu một mình. Năm trước kỳ Thu Mính, hắn cũng đang ở trường thi, chỉ có ở trong phòng thi, trong lòng chỉ có đề thi và giải đáp hắn sẽ viết ra. Năm ngoái hắn thân ở Định Lương, vào ngày Trung thu, đang trên đường chạy tới khu vực bị thiên tai cuối cùng. ( truyện trên app T Y T )
Trung thu mà thôi, kiếp này còn mấy chục trung thu có thể đoàn viên cùng người nhà. Năm nay chí ít còn được an ổn thưởng trăng.
Nhưng giờ phút này, thậm chí cả ngày hôm nay, trong lòng hắn đều chỉ có bóng dáng phu nhân.
Kiếp này còn rất nhiều Trung thu có thể qua, nhưng hôm nay là Trung Thu đầu tiên sau khi hắn và phu nhân thành hôn.
Ngước nhìn vầng trăng lẻ loi trên không trung, lòng Thôi Giác trằn trọc, thật lâu vẫn chưa thể yên ổn.
"Song Khánh." Hắn mệnh, “Mang cho ta một bầu rượu.”
Còn mười hai ngày.
Ít nhất là vậy.
(App T-Y-T)
Ngày Tết Trung thu thứ hai, Kỷ Minh Dao dậy rất muộn. Nàng mở mắt ra đã là giờ thìn hai khắc - khoảng 8 giờ rưỡi sáng.
Đêm qua nàng uống hai bát canh giải rượu, sắp tỉnh rượu mới ngủ, cho nên khi tỉnh lại đầu không đau, trước mắt cũng không choáng váng.
Nhưng Xuân Giản vừa lấy y phục cho nàng, vừa trả lời: "Sáng sớm thái thái phủ An Quốc công đã phái người tới nói ngày hội Trung thu, ngày đoàn viên, chuẩn bị đồ ăn trái cây cô nương thích ăn. Nếu như hai ngày nay cô nương rảnh rỗi, có thể trở về chơi, thuận tiện đón Viễn đại gia về. Nô tỳ nói hôm qua cô nương vui vẻ, uống rượu say, còn chưa dậy, chờ cô nương tỉnh lại phái người đến hồi âm.”
—— Kỷ Minh Dao nghe xong không khỏi có chút hy vọng nàng còn say chưa tỉnh, sẽ không cần ứng đối lời mời của Ôn phu nhân. Nhưng mà, đây cũng không phải là lời mời khó ứng phó gì.
"Ngươi đi nói, trùng hợp mấy ngày nay ta không có thời gian nhàn rỗi." Kỷ Minh Dao chậm rãi ngồi dậy, "Hôm nay nhà ta còn phải đi thăm cữu cữu, cữu mẫu, Nhị gia không ở nhà, ta không thể không thay chàng qua thăm hỏi. Ngày mai tam đệ của tẩu tử thi Hương trở về, ta cũng phải đi cống viện xem một chút. Ngày kia phải đi gặp Tùng thái công, chỉ có thể phụ ý tốt của thái thái. Nếu Minh Viễn không tiện trở về, ta sẽ phái người cho xe qua đón là được."
Lập trường của Thôi gia và phủ An quốc công trái ngược, cũng không phải là thông gia thân thiết, từ lâu Ôn phu nhân đã sớm biết thái độ của nàng. Nếu phủ An quốc công thật sự xảy ra việc gấp, đại sự, muốn nàng đi qua hỗ trợ, người truyền lời tất sẽ nói rõ lý do. Nếu không có, vậy chỉ cần nàng đi qua nói chuyện phiếm, "bù đắp, tăng tiến cảm tình", có lẽ, còn muốn biết được tin tức có liên quan đến Hoàng hậu từ trên người nàng.
Đương nhiên nàng không thể đi.
Xuân Giản vội vàng đáp ứng. Thay cô nương mặc chiếc váy trên tay này xong, nàng liền giao việc trang điểm cho Hoa Ảnh và Bạch Lộ, rồi tự mình thay y phục, mang theo Sơn Khương cùng nhau ra cửa.
Kỷ Minh Dao cũng thay y phục đi ra ngoài làm khách. Những lời nàng để Xuân Giản nói cũng không phải lời nói dối. Ít nhất hôm nay, nàng thật sự phải đi qua nhà Tạ cữu cữu. Tối hôm qua Đại ca và tẩu tử nói để nàng ngủ đủ giấc rồi dậy, sẽ chờ nàng cùng xuất phát.
Mà ngày mai... Nàng muốn đến Cống viện nhìn xem.
Nếu vô duyên vô cớ đi một vòng bên cạnh cống viện thì quá kỳ quái, cũng khiến người ta hoài nghi. Vạn nhất bị người ngăn lại tra hỏi, nàng chỉ có thể nói ra nàng là ai, thật sự rất xấu hổ! Thừa dịp ngày mai đi đón Mạnh An Bằng, thuận tiện nhìn cũng rất tốt!
Còn về ngày kia ——
"Hoa Ảnh…" Nàng ra lệnh, "Chờ ta ra ngoài, ngươi đi một chuyến tới Tùng trạch, xin chỉ thị của Tùng thái công, nói ngày kia ta muốn qua, có việc muốn thỉnh giáo."
Có kế hoạch, sao lại không tính là phải đi chứ!
Hoa Ảnh cũng vội vàng đáp vâng, lại hỏi: "Vậy nếu như đến ngày mốt, phu nhân An Quốc công lại phái người đến mời, cô nương sẽ làm sao bây giờ?"
"Khi đó sẽ còn có lời khác có thể trả lời." Kỷ Minh Dao cười, "Bạch Lộ, nhanh đi chính viện nói ta đã dậy rồi, xin đại ca tẩu tử đợi ta một lát."
Nàng ăn điểm tâm trước.
Thanh Sương mang cho nàng một bát hoành thánh: "Nếu như sau này phu nhân An Quốc Công lại phái người đến mời, nếu cô nương không đi, có lẽ sẽ có người truyền cô nương "Không hiếu thuận, xuất giá có thân phận liền quên gốc gác, ngay cả mẫu thân nhà mẹ đẻ mấy lần đến mời cũng không chịu trở về ngồi một chút."
Trước kia lúc ở phủ An quốc, luôn có người nói sau lưng cô nương "Lười biếng, không chịu tiến bộ, bất kính trưởng bối", đều là bút tích của Từ lão phu nhân.
Bởi vì phu nhân An Quốc Công quản lý gia sự, khi cô nương ở nhà gặp người bên ngoài, cho tới bây giờ vẫn luôn hiểu lễ, lời này cũng không quá truyền ra bên ngoài. Nhưng bây giờ, mắt thấy cô nương và phu nhân An Quốc Công không giống lúc trước, làm sao biết Từ lão phu nhân lại dùng thủ đoạn gì, phu nhân An Quốc Công còn có thể cản hay không?
"Cô nương lại thay phu nhân An Quốc Công nuôi Viễn đại gia ở đây, chặt đứt mưu tính của Từ lão phu nhân, không biết trong lòng Từ lão phu nhân đang hận bao nhiêu!" Thanh Sương cực kỳ lo lắng.
"Sợ cái gì chứ." Kỷ Minh Dao bình tĩnh thổi canh hoành thánh, "Chẳng lẽ tin đồn trên người ta còn ít chắc? Cũng không sợ nhiều thêm một chuyện nữa."
Nuốt ngụm canh này xuống, nàng buông thìa, cười chỉ chỉ tấm biển "Hiền phu giai phụ" treo: "Hơn nữa, có bùa hộ mệnh thái công tặng đây này!"
Thanh Sương nhìn tấm biển một hồi, nàng tạm thời không nói nhiều nữa, chỉ chuyên tâm hầu hạ cô nương ăn cơm.
Đến lúc cùng cô nương lên xe ngồi xong, nàng mới thấp giọng nói: "Thôi gia và phủ An Quốc Công sớm đã không phải người một đường, trong kinh nhà ai mà không biết. Chỉ cần trong phủ không có ai đến quấy rối, cho dù cô nương không quản đại gia nữa, cho dù sau này không đến đó cũng không tính là gì, lễ nghĩa đầy đủ là được rồi. Cô gia càng không cần đến phủ kia. Cô nương cần gì phải nhọc sự quan tâm vì Viễn đại gia, ngược lại còn phiền toái nhiều hơn chứ? Mặc dù Đại gia và đại nãi nãi đều là người tốt, cô gia cũng thông cảm cho cô nương, nhưng Viễn đại gia cứ mãi ở Thôi gia, dù sao thì cũng khiến cho cô nương khó xử nhiều mặt, ngay cả ở trước mặt Hoàng hậu nương nương... cũng không tiện."
Đám người An Quốc công đã nói Hoàng hậu nương nương xuất thân thấp hèn, không xứng làm Hoàng Hậu trên đại triều hội! Viễn đại gia lại là trưởng tử của An Quốc công, tương lai sẽ kế thừa tước vị!
Nàng không khỏi thở dài: "Huống hồ, trong phủ An Quốc, chẳng những Từ lão phu nhân hận cô nương, nô tỳ thấy, chỉ sợ phu nhân An Quốc công cũng không nhớ đến chỗ tốt của cô nương."
Nếu Phu nhân An Quốc công thật sự còn nửa điểm tình nghĩa với cô nương, cũng sớm nên đón Viễn đại gia về rồi!
Viễn đại gia cũng thế! Nếu hắn thật lòng thương cô nương, nên tự mình về nhà! Chỉ nói ngoài miệng thì tính là gì?
Nhưng những lời này Thanh Sương không nói ra khỏi miệng. Nàng nhìn về phía cô nương.
An tĩnh nhìn nàng một hồi, cô nương dời đi ánh mắt. Cả đường cô nương đều không nói gì.
Xe dừng lại.
Thanh Sương đỡ cô nương xuống xe.
Cô nương nắm chặt tay của nàng, cười nhẹ.
Nhưng cô nương vẫn không đáp lại lời của nàng.