Sau bữa trưa, cuối cùng Kỷ Minh Đức cũng có thể bắt đầu thương nghị chính sự với Sài Mẫn.
"Ngày mai là thọ yến của lão phu nhân ở Quốc Công Phủ, Tam gia có đi không? Hay là để ta tự đi?" Nàng hỏi trước.
"Đi, sao lại không đi chứ?" Sài Mẫn cười nói: "Mới trở về nên ta quên nói, ta đã xin nghỉ rồi. Thọ yến của ngoại tổ mẫu, sao lại chỉ để một mình nãi nãi đi qua?"
"Tam gia ——" Kỷ Minh Đức lộ ra nét mặt cảm động.
"Vừa vặn, ta cũng muốn gặp lại đại tỷ phu." Sài Mẫn nói: "Lần trước cùng nãi nãi trở về, ta thấy đại tỷ phu cũng có chút công phu cưỡi ngựa bắn cung, không giống như lời đồn —— "
Nhìn Kỷ Minh Đức, hắn ta không nói hết lời, chỉ cười một tiếng.
Nhắc tới đại tỷ phu —— Ôn biểu ca —— trong lòng Kỷ Minh Đức không khỏi chua xót.
Để tránh Sài gia nhìn ra manh mối, tất cả mọi thứ Ôn biểu ca tặng, nàng ta đều để lại Tĩnh Thư viện, một món cũng không mang tới. Tuy nói viện của đại tỷ và viện của Nhị tỷ tỷ đến bây giờ vẫn còn giữ lại, nhưng ai biết, phu nhân lại sẽ giữ ở viện Tĩnh Thư bao lâu? Chỉ sợ những thứ kia, sớm muộn gì cũng phải bị thu rồi ném đi, nàng ta lại tìm không thấy nữa. Nàng ta lại không có người giúp giấu đi.
"Đại tỷ phu chỉ mới luyện cưỡi ngựa bắn cung hai năm nay, làm sao so được với Tam gia rèn luyện thân thể từ nhỏ, cung ngựa thành thạo, võ nghệ bất phàm." Kỷ Minh Đức cười nói: "Thiếp còn muốn mời Tam gia, ngày mai tốt xấu gì cũng để lại chút mặt mũi cho đại tỷ phu."
"Xin nãi nãi yên tâm!" Sài Mẫn vừa thoải mái vừa đắc ý.
Hắn ta không khỏi cười to: "Làm sao ta có thể làm cháu trai người ta mất mặt ở trên thọ yến của người ta được!"
Kỷ Minh Đức ngượng ngùng cười.
Tuy Ôn biểu ca vì nhị tỷ tỷ khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung một năm, nhưng cũng không sánh bằng nam tử Sài gia. Vả lại chẳng qua Ôn biểu ca chỉ quyên một chức Ngũ phẩm Thiên hộ, Sài Mẫn cũng đã đảm nhiệm chức vụ thực tại trong cấm vệ. Chỉ cần tương lai có cơ hội, lập được công lao, còn sợ không thể thăng tiến được sao?
Nghĩ như thế, hắn chỉ có háo sắc chút, cũng không tính là khuyết điểm quá lớn. Chỉ cần về sau người bên cạnh hắn ta đều có thể nắm giữ trong tay nàng ta là tốt rồi. Đến cuối cùng thì phụ thân thiên vị nàng ta.
Khen ngợi Sài Mẫn thêm vài câu, nàng ta liền nói thêm: "Qua mấy ngày nữa sau trung thu, thừa dịp trước khi sinh thần của phu nhân đến, thiếp muốn đi xem thôn trang hồi môn của thiếp, đi tới đi lui, chừng phải hai ngày."
"Sau Trung thu ——" Sài Mẫn tính toán trong lòng, hắn cười hỏi: "Không bằng ta xin nghỉ một ngày, cộng thêm ngày nghỉ hưu mộc, cộng thêm thời gian đủ ba ngày, đi cùng nãi nãi?"
Kỷ Minh Đức ra vẻ mừng rỡ trước, lại vội vàng lo lắng: "Thiếp chỉ sợ Tam gia mệt mỏi, cũng sợ làm lỡ chính sự của Tam gia."
"Không có chuyện gì lớn." Sài Mẫn xua tay: "Một chút lộ trình này còn không tính là gì. Dù là chịu đựng ba ngày không ngủ cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Hắn xích lại gần Kỷ Minh Đức, xoa lên ngực nàng ta cười: "Tinh thần của ta thế nào, người khác không biết, đã nhiều ngày như vậy, nãi nãi còn không rõ sao?"
-
Ngày hôm sau, Kỷ Minh Đức và Sài Mẫn đi đến phủ Lý quốc công dự tiệc.
Mặc dù trong lòng Trương lão phu nhân và Lý Quốc bá, nàng ta là nghiệt chủng Diêu di nương lưu lại, trước nay không chào đón nàng ta, nhưng so với kẻ một khi có được thế liền quên mất gốc, còn dám dùng ngôn ngữ uy hiếp bọn họ, nàng ta lại nguyện ý cùng trượng phu tới chúc thọ, ít nhất ở mặt ngoài cũng coi như hiếu thuận, nên họ cũng lộ ra vài phần dễ gần.
Sài Chỉ huy lại nắm giữ một vạn hai ngàn tinh binh của cấm quân, luận môn đệ, mặc dù không bằng được phủ Quốc Công nhưng bàn về thực quyền, không biết là hơn Lý Quốc bá bao nhiêu. Trong nhà ông ta có ba người con trưởng thành, mỗi người đều có chức trong quân, còn có cả tài tướng giỏi, cũng không chấp nhận được sự tùy ý khinh mạn của phủ Quốc Công.
Kỷ Minh Đức được sắp xếp ngồi ở bên bàn tiểu bối, trước tiên phát hiện Nhị tỷ tỷ không có ở đây.
—— Là do nàng còn đang tránh Ôn biểu ca, hay là, Nhị tỷ tỷ thật đã đoạn tuyệt với thái thái và phủ Lý Quốc Công rồi?
Nàng ta đoán không ra, lại không thể hỏi người, chỉ nhìn đại tỷ tỷ đi theo sau cô mẫu chiêu đãi khách khứa, cử chỉ ung dung đoan thục, tự nhiên mà hào phóng.
Đại lễ hồi môn của nàng ta, mặc dù đại tỷ tỷ tới nhưng lại không nói thêm một câu nào với nàng ta, chỉ sợ là thật sự không muốn giao hảo với nàng ta nữa. Nhưng chuyện riêng là chuyện riêng. Ở bên ngoài hai người đều là nữ nhi của phủ An quốc công, đại tỷ tỷ sẽ không lạnh mặt với nàng ta trước mặt người khác.
Phu nhân cũng sẽ không.
Vậy là đủ rồi.
Kỷ Minh Đức cụng ly với nữ khách bên cạnh, cười nói vài câu.
Chỉ cần người của Sài gia nhìn thấy nàng ta là cô nãi nãi đi ra từ phủ An quốc công, cao môn thân hữu đông đảo, vậy là đủ rồi.
...
Tiệc đến một nửa.
Bên ngoài nhạc khúc sáo trúc, đột nhiên truyền đến tiếng hô to gọi tốt kích động.
Các đường khách đều hào hứng. Hà phu nhân vội vàng gọi người đi xem là thế nào.
Không bao lâu, tức phụ của mấy quản sự cười đi về, trả lời: "Là đại gia cùng mấy vị gia so cưỡi ngựa bắn cung. Lão gia ra mười lượng hoàng kim làm tặng thưởng, mấy người đang huyên náo vui vẻ lắm!"
"Bọn họ cũng có hứng thú!" Trương lão phu nhân liền cười: "Hôm nay nên vui vẻ một chút. Nhanh đi xem một chút, ai thắng thì quay lại báo!"
Lúc này có một phu nhân góp vui, cười nói: "Ta thấy, nhất định là Ôn đại gia có thể sẽ thắng giải thưởng!"
"Ôi ——" Trương lão phu nhân vội nói, "Đừng nói đỡ cho nó!"
Bà cười nói: "Các người đều biết, đứa nhỏ này nhà chúng ta đã nuông chiều từ nhỏ, hôm nay chỉ cầu nó đừng xếp hạng cuối cùng là ta đã hài lòng rồi!"
"Lão thọ tinh, ngài cũng quá khiêm tốn rồi!" Một phu nhân khác vội cười nói: "Đứa nhỏ không nên thân nhà chúng ta gần đây thường nói, công phu cưỡi ngựa bắn cung của Ôn đại ca tốt, kết quả còn chưa có, ngài đã trút giận cho cháu mình trước, ta thấy, nên tự phạt một ly mới phải!"
Quảng Xuyên phu nhân là cữu mẫu ruột. Bà vội đứng dậy, tự tay rót đầy chén cho Trương lão phu nhân.
Trương lão phu nhân chối từ không được, đành phải uống chén này.
Ngoài miệng bà vẫn chỉ nói khiêm tốn, trong lòng lại rất thích.
Hai ba tháng này, Minh Đạt và Tòng Dương ngày ngày luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, Minh Đạt cũng nói Tòng Dương đã có tiến bộ hơn chút ít. Những tân khách tới hôm nay, con cháu trong nhà nào có tài giỏi gì, nói không chừng là Tòng Dương thật sự giành được đệ nhất, lấy được phần thưởng, cho người nhà nở mày nở mặt thì sao?
Kỷ Minh Đạt cũng cười, không lạc quan như Trương lão phu nhân.
Hôm nay, tam muội phu cũng tới. Trước khi Sài chỉ huy hồi kinh, từng đóng quân gần hai mươi năm ở biên quan, giết địch không ít, rất có công lao. Đối với con nối dõi dưới gối, ông ta quản giáo rất nghiêm, ba đứa con trưởng thành, không có một ai cậy chức tước hư danh, toàn bộ đều được đưa vào trong quân, nên làm như thế nào thì làm như vậy.
Tuy Ôn Tòng Dương bằng tuổi tam muội phu, bàn về cưỡi ngựa bắn cung cùng bản lãnh trên người, tất nhiên là còn kém xa. Tam muội phu dù có khiêm nhường, cũng không thể thật sự thua hắn.
Kỷ Minh Đạt rót đầy một chén rượu cho mẫu thân nhưng mà trong lòng nàng ta cũng không có chút nào không vui. Có thể khiến Ôn Tòng Dương có nhiều tiếp xúc với người trong quân, cũng coi như là chuyện tốt. Tốt hơn việc hắn qua lại với đám bạn bè vô công rồi nghề kia.
Tuy người nọ... Là trượng phu của Tam muội muội.
Đến nay nàng ta còn chưa nghĩ thông suốt. Sao Tam muội muội lại hư tình giả ý với nàng ta như vậy, chỉ có lợi dụng, không có mảy may chân tình giữa tỷ muội chứ? Nàng ta tự nhận mình đã tận tâm với Tam muội muội rồi.
Ước chừng hai khắc đồng hồ sau.
Nhóm tức phụ quản sự lại tới báo tin.
Tuy mấy người họ vẫn tươi cười, thần sắc lại không ung dung như lần trước trở về, nói: "Là Tam gia của Sài Chỉ huy được tặng thưởng! Đại gia ở vị trí thứ hai, lão gia thưởng ba ly rượu!"
Sắc mặt Trương lão phu nhân hơi đổi, lập tức, bà ta lại vội cười nói: "Được, được! Mau đi, truyền lời của ta, những đứa nhỏ cùng tỷ thí, mỗi người đều có phần thưởng, gọi lão gia ngươi thưởng đi!"
Mấy tức phụ quản sự vội đáp ứng rời đi.
Trong bữa tiệc có một nửa người nhìn về phía Kỷ Minh Đạt, một nửa khác nhìn về phía Kỷ Minh Đức.
Kỷ Minh Đạt tự tay cầm bầu rượu lên, đi đến bên cạnh Tam muội muội, lại tự mình rót hai chén rượu.
"Muội phu được tặng thưởng, chẳng lẽ Tam muội muội không thay đệ ấy chúc mừng ư?" Nàng ta cười nói: "Mau uống một ly này của ta đi!"
"Đa tạ đại tỷ tỷ!" Kỷ Minh Đức vội nâng chén cười nói: "Đây đều là nhờ lão thái thái và cữu cữu!"
Tỷ muội hai người cụng ly uống rượu.
Uống xong một chén này, nữ quyến bên cạnh Kỷ Minh Đức cũng vội vàng đến tương kính.
Nàng ta một ly tiếp một ly, đều uống hết. Mặc dù uống không quá tửu lượng, trước mắt hơi choáng váng nhưng trong lòng Kỷ Minh Đức chỉ có hưng phấn cùng đắc ý!
Rốt cuộc cũng có một lần, nàng ta thắng được đại tỷ tỷ ở nơi khách khứa như mây này!
Nếu như Nhị tỷ tỷ gả cho Ôn biểu ca, vậy hôm nay người nàng ta thắng chính là Nhị tỷ tỷ!!
Đáng tiếc, đáng tiếc! Tại sao phủ Quốc Công này không phải do Nhị tỷ tỷ gả vào?
...
Ban đêm.
Lần đầu tiên Kỷ Minh Đức toàn tâm toàn ý tiếp nhận Sài Mẫn.
Nàng ta một câu lại một câu tán dương Sài Mẫn oai hùng, gần như si mê nhìn hắn ta.
Ngày thường nàng ta đã khiến Sài Mẫn thích đến mức không nỡ buông tay, làm sao còn nhịn được ánh mặt sùng bái mê luyến như vậy?
Đèn trong phòng ngủ sáng đến canh bốn mới tắt.
-
Trung thu sắp tới.
Theo lệ cũ, Thôi gia vẫn đi thăm Tùng thái công trước ngày lễ, ăn cơm trưa xong rồi mới đi, thuận tiện mang chút bánh trung thu thái công tự tay nướng, trái cây người tự trồng về nhà.
Cây hồng ở hậu viện Thái Công cũng mọc quả đầy cành. Ăn quả tươi trước, ăn không hết thì gọt vỏ phơi thành hồng khô, có thể ăn đến mùa hè năm sau. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thôi Du và Tùng Tế Tửu, Tùng Nghi mỗi người chuyển một mâm trai cây nhỏ ngồi dưới hành lang, cùng gọt vỏ quả hồng.
Tùng thái công mang đồng tử, tự mình đi nướng bánh trung thu.
Kỷ Minh Dao cùng tẩu tử, Triệu Cung Nhân, thê tử của Tùng Nghi ngồi ở nhà chính... ăn hồng.
Nước quả vừa mát vừa ngọt.
Mạnh An Nhiên và thê tử của Tùng Nghi đều đang mang thai, không dám dùng nhiều. Hai người chia nhau ăn một quả rồi cùng đi rửa tay. Thường ngày thân thể Triệu Cung nhân hơi yếu, cũng không dám dùng nhiều. Kỷ Minh Dao tự mình ăn một trái, lại ăn thêm một trái nữa, lại bóc thêm một trái nữa, lại ăn thêm một trái... Cảm thấy cũng lưng lưng, hơi no bụng rồi.
Nàng để bụng chút, lát nữa còn phải ăn cơm và ăn bánh trung thu.
Lương thực của Thái công trồng... không được tốt lắm, nhưng quả hồng này thật đúng là ngọt thanh! Đáng tiếc, hôm nay Thôi Giác không được ăn quả tươi này.
Nàng rửa tay, chậm rãi đi tới phòng bếp, đứng ở cửa ra vào hỏi: "Thái công —— "
"Nói đi——" Tùng Cú múc một muỗng nhân bánh.
"Quả hồng trên cây này có thể giữ đến ngày nào thế ạ?" Kỷ Minh Dao cười "Hi hi".
"Làm sao thế?" Bỏ nhân bánh xuống, Tùng Cú gói bánh lại: "Con muốn giữ lại cho A Giác à?"
"Đúng ạ!" Kỷ Minh Dao vội nói, "Thí viện không cho phép người đưa đồ vào, hôm nay nếu con mang quả hồng về, hai ba ngày ăn không hết sẽ không ngon nữa..."
"Ừ thì giữ lại cho nó, giữ lại cho nó!"
Đưa bánh đã gói xong cho đồng tử làm mẫu, Tùng Cú quay đầu lại, nhìn nàng cười nói: "Nó có cái gì thì ăn cái đó, không có cũng không thèm, hôm nay có con, cũng coi như nó có lộc ăn rồi!"
"Lộc ăn đó cũng là do thái công trồng ra, không phải là con cho!" Kỷ Minh Dao vội nói.
Nàng không khỏi nhìn thẳng vào tay đồng tử ấn bánh trung thu.
Muốn thử ghê!
Tùng Cú nhìn nàng một cái.
"Con đi đi!" Ông ra lệnh đồng tử: "Để Kỷ Cung nhân làm một hồi thay con!"
"Ôi!" Đúng lúc đứa trẻ đang đè nén cơn bực, vội vàng vỗ vỗ tay: "Kỷ cung nhân mau tới đây đi, ở đây có sáu khuôn, muốn đặt cái gì thì đặt cái đó!"
Sau đó nhóc chạy ra khỏi phòng bếp nhanh như chớp!
"Rửa tay đi!" Tùng Cú dặn dò một tiếng.
"Biết rồi ạ." Đứa bé đã chạy tới hành lang phía trước.
Kỷ Minh Dao nhanh chóng bước vào phòng bếp. Nàng xắn tay áo lên, lại tìm một cái tạp dề mặc lên, lại tinh tế dùng xà phòng rửa rồi lau tay, sau đó nhận lấy bánh trung thu Thái công mới gói xong, chọn một khuôn "Vạn sự như ý", đặt lên.
Hoàn mỹ!!
Không bị lòi nhân -- Thái công gói tốt, đương nhiên không lòi - cũng không lệch. Đây là cái bánh trung thu đầu tiên nàng làm trong hai kiếp.
Kỷ Minh Dao lặng lẽ nắn một cái ký hiệu lên trên bánh Trung thu…cái này để lại cho Thôi Giác ăn.
Ha ha.
Đối với hành động của nàng, Tùng Cú chỉ làm như không nhìn thấy. Trước khi lên lò nướng, ông tìm cái bánh lúc đầu Kỷ Minh Dao làm, đặt ở vị trí rõ ràng nhất. Đến khi bọn nhỏ về nhà, ông lại gói riêng cái bánh này lại, đưa cho Kỷ Minh Dao: "Để vào hầm, cất giữ một tháng cũng không sao."
Kỷ Minh Dao đỏ mặt nói cảm ơn, ôm bánh trung thu vào trong lòng.