Hỏi qua nhóm nữ nhi xong, Chu phu nhân liền gọi con dâu cùng con thứ, cháu trai, cháu gái tự đi dùng cơm, bà chỉ chừa ba cô nương lại cùng ăn cơm.

Kỷ Minh Đức không có thời cơ mở miệng, chỉ có thể cáo lui ra ngoài với hai tẩu tử trước. 

Một phần là trong lòng nàng ta có việc, hai là cũng có chút lười xã giao, không giống ngày xưa, nói vài lời với hai tẩu tử xong thì trở về phòng.

Hai tẩu tử của nàng ta nhìn nhau, đều hé miệng cười.

Đợi nàng ta đi xa, Sài nhị nãi nãi liền nói: "Cuối cùng cũng không cần nghe nàng ta nói: Nhà nàng ta thế nào, nơi này thế nào; nàng ta có cái gì tốt muốn tặng cho chúng ta. Xem ra, nàng ta cũng cảm thấy mệt rồi nhỉ?"

"Nó thấy mệt thì càng tốt!" Sài đại phu nhân cũng bảo con cái về trước.

Nàng chậm rãi cùng Đồng Lư đi một đoạn, nói: "Nó là tiểu thư phủ Quốc Công, xuất thân cao quý, mang vào năm sáu vạn của hồi môn, cái gì cũng có. Nhưng chúng ta tuy rằng không bằng nó, cũng không phải là người lụi bại không thể lộ ra! Nó suốt ngày tặng cái này, cho cái kia, tuy nó nói không cần hoàn lễ, nhưng chẳng lẽ chúng ta thật không trả chắc? Trả nhiều thì mình đau lòng, cũng thể trả lại y hết như nó. Trả ít thì lại sợ thất lễ, khiến người ta chê cười! Nếu từ nay về sau nó không quan tâm chúng ta, ta mới thoải mái đấy."

"Chứ còn sao nữa!" Sài Nhị nãi nãi vội phụ họa nói, "Cả nhà sống qua ngày, ai cũng không thiếu ăn thiếu mặc, cũng không chờ đồ của nó để cứu mạng. Vô duyên vô cớ nợ mấy thứ này, thật như nợ nó bao nhiêu ân tình ấy. Nếu nói không nhận, lại sợ Tam đệ biết mà khó xử."

Hai người càng nói càng hăng say, dứt khoát hẹn cùng đi đến phòng của Sài đại nãi nãi cùng nhau ăn bữa sáng.

Kỷ Minh Đức không biết ở sau lưng hai tẩu tử nghị luận gì về nàng ta. Nàng ta tự dùng bữa sáng, tính toán y phục cho thu đông thì Sài Mẫn về nhà.

Hắn ta trực tiếp trở về phòng. Kỷ Minh Đức vội vàng ra ngoài nghênh đón, lại vội vàng gọi nha đầu mang cơm tới hầu hạ.

Sài Mẫn lại ôm nàng ta đi về phía phòng ngủ, vừa hôn lên miệng, cười nói: "Người đẹp của ta, mau chiều chuộng ta đi, sao còn lo ăn cơm nữa chứ!"

Kỷ Minh Đức thoáng giãy giụa, thân thể mềm nhũn, mặc kệ hắn làm gì thì làm. Nếu nàng ta không chịu... Chỉ sợ không quá hai ngày, hắn sẽ sờ tới nha đầu khác. 

Đây chính là nhân duyên mà phụ thân tự mình chọn cho nàng ta.

...

Sài Mẫn đứng dậy mặc y phục.

Kỷ Minh Đức còn ở trên giường không nhúc nhích, chỉ nhìn nha đầu hồi môn hầu hạ hắn.

Đương nhiên, nàng ta cũng nhìn thấy Sài Mẫn sờ mặt nha đầu. Nha đầu trốn về phía sau lại bị Sài Mẫn túm về sờ tay.

Có nàng ta ở bên cạnh, Sài Mẫn cũng không quá đáng lắm. Nha đầu hồi môn cầu cứu nhìn cô nương mình nhưng Kỷ Minh Đức quay đầu nhìn vào bên trong, không nhìn nhiều nữa.

Sài Mẫn không thể rời khỏi nữ nhân. Hai nha đầu trước khi đính hôn tuy đã đuổi đi, nhưng hắn lại dính líu đến mấy người khác, chỉ ở trước khi thành hôn mấy ngày mới đuổi ra ngoài. Nàng ta lại không thể lúc nào cũng đáp ứng được hắn. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nếu không phải là nha đầu của nàng ta thì cũng chính là nha đầu vốn có của Sài gia. Tính ra, vẫn là đưa nha đầu hầu phòng của nàng ta cho hắn thì tốt hơn một chút. Hiện tại chưa cho hắn được điều hắn muốn, nhưng thỉnh thoảng để hắn chạm vào, giải tỏa chút ham muốn cũng được.Nam tử nhà quyền quý trong thiên hạ, có mấy người có thể cả đời chỉ chung thủy với một người? 

Nhưng dù thuyết phục bản thân như vậy, trong lòng Kỷ Minh Đức đã sớm dấy lên hận ý, lại không ngừng lan rộng.

Trượng phu của nhị tỷ tỷ, có lẽ có thể cả đời chỉ ở bên nhị tỷ tỷ! Ngay cả trượng phu của đại tỷ tỷ —— Ôn biểu ca ——trước khi thành hôn cũng có một Lý di nương, còn có thai trước, dựa vào cái gì cuộc đời Nhị tỷ tỷ lại thuận tâm như ý hơn cả đại tỷ tỷ, sống tự tại hơn cả nàng ta!!

Dựa vào khuôn mặt câu lấy trái tim nam nhân kia của nàng sao? Hay là dựa vào lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li của nàng, cho tới hôm nay cũng không quên chuyện mười hai năm trước, vẫn luôn hận nàng ta, ghét nàng ta!!!

Kỷ Minh Đức hung hăng bóp chặt tấm đệm gấm dưới thân.

Di nương của Nhị tỷ tỷ đã chết, di nương của nàng ta thì không chết sao!! Nếu di nương còn, sao nàng ta có thể giống như bây giờ, chỉ đành chịu thiệt thòi ở Sài gia. ( truyện trên app T Y T )

(App T-Y-T)

Đến khi Sài Mẫn dùng bữa sáng xong, cuối cùng Kỷ Minh Đức cũng có thể đứng dậy khỏi giường.

Đỡ tay nha đầu, nàng mặc y phục xuống giường, chải chuốt lại tóc mai, lại rửa mặt một lần nữa, lau phấn dính nửa vết bẩn, một lần nữa chấm phấn son đỏ tươi lên má.

Nữ tử trong gương lông mày lá liễu, mắt đầy xuân ý, mặc dù không so được với dung mạo khuynh thành của Nhị tỷ tỷ nhưng cũng thuộc hạng nhất nhì thế gian, cực kỳ giống di nương của nàng ta.

Năm đó, di nương đã dùng gương mặt xuân đào dịu dàng mang tình ý khiến phụ thân mười lăm tuổi vừa thấy đã yêu, còn chưa cưới chính thê đã chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh, đến quan phủ đăng ký chính thức, nghênh di nương làm lương thiếp, lại thịnh sủng chừng tám năm —— mãi cho đến khi bất hạnh qua đời.

Những ngày di nương còn sống, tuy rằng nàng ta còn nhỏ nhưng cũng nhớ rõ tất cả kỳ trân dị bảo trên đời khi đó, phàm là phụ thân có, đều đưa tới phòng các nàng như nước chảy. Tuy có phu nhân, còn có một Thẩm di nương dung mạo xinh đẹp hơn nhiều, cũng không dao động được sự sủng ái của di nương.

Mặc dù di nương luôn ầm ĩ, luôn tức giận, luôn mắng phu nhân và Thẩm di nương trước mặt phụ thân, nhưng cho tới bây giờ phụ thân cũng không so đo.

Di nương toàn tâm chỉ có một mình phụ thân, ngày đêm ngóng trông phụ thân đến, cũng ngóng trông phụ thân có thể chỉ có một mình bà. Nhưng phụ thân không thể.

Dù phụ thân yêu thích di nương, phụ thân cũng vẫn sẽ đến phòng thái thái, đến phòng Thẩm di nương, cũng sẽ đi rất nhiều phòng của cơ thiếp nha đầu khác.

Rốt cuộc di nương cũng không thể nhịn được nữa. Bà ra tay hào phóng, thu mua mấy hạ nhân trong viện Thẩm di nương. Thừa dịp Nhị tỷ tỷ đang chơi ở hoa viên, di nương gọi người đi nói Nhị tỷ tỷ xảy ra chuyện, dụ Thẩm di nương lẻ loi một mình đến trên gác xép, đẩy người xuống.

Tiền tài động lòng người. Thẩm di nương nghe lời phu nhân, tuy rằng được sủng ái, trong tay lại không có cửa hiệu, ruộng đất, lại không có thân thích nhà mẹ đẻ, làm sao so được với thủ đoạn của di nương?

Đây vốn là kế hoạch tốt không chút sơ hở. Chỉ là nhị tỷ tỷ chạy tới quá nhanh! Mấy bà tử nha đầu thô sử nhìn thấy thì không sao, nhưng Nhị tỷ tỷ lại kêu lên tại chỗ, để thái thái bắt lấy cơ hội ——cứ như vậy mà di nương không còn nữa!!

Nàng ta cũng từ tiểu thư được sủng ái nhất phủ An Quốc công, trở thành tiểu thư bị người khinh thị, xem thường nhất!

Nếu không phải phụ thân còn nhớ tới, lúc nào cũng trợ cấp, ai biết nàng ta sẽ trải qua ngày tháng như thế nào ở phủ An quốc?!

Nhìn vào trong gương, Kỷ Minh Đức mím chặt môi, để cho phấn son tự nhiên mà ửng đỏ.

Nàng ta tự tay chọn một cây trâm cài tóc bằng vàng ròng bắt tơ hồ điệp màu đỏ, gọi nha hoàn trâm cài tóc bên tóc mai. Di nương cũng có một châu trâm tương tự, là tín vật đính ước phụ thân tặng, hoa mỹ tinh xảo vô cùng.

Nhưng sau khi di nương đi, tất cả tài vật đều bị phụ thân thu hồi, chỉ để lại cho nàng ta mấy thứ để tưởng niệm. Cho dù nàng ta xuất giá, đặt mua đồ cưới, phụ thân cũng không giao di vật cho nàng ta. Nàng ta không thể không nghe lời phụ thân.

Sài gia này, là phụ thân muốn nàng ta gả, nàng ta không thể không gả. Nhưng sau khi lấy chồng, ngày tháng như thế nào còn chưa định chuẩn.

Di nương chỉ là một tiểu thương hộ, trước khi tiến vào phủ An quốc, ngay cả chữ cũng không biết bao nhiêu. Nhưng nếu không phải Thẩm di nương và Nhị tỷ tỷ làm loạn, thì gần như đã bức thái thái khỏi vị trí chính thê. 

Mà nàng ta lại là nữ nhi của An Quốc công, là tam cô nãi nãi của phủ An Quốc công! Nàng ta gả vào nơi kém hơn đại tỷ tỷ và nhị tỷ tỷ nhưng chưa chắc đến cuối cùng, nàng ta sẽ là kẻ sống kém cỏi nhất!

Kỷ Minh Đức trang điểm lại lần nữa.

Sài Mẫn cũng từ gian ngoài đi vào.

Hắn ta canh gác cả đêm, về nhà lại đùa bỡn một lần mới ăn cơm, đến bây giờ quả thực mệt mỏi, ngã xuống giường liền ngủ.

Kỷ Minh Đức bảo nha đầu cởi giày vớ cho hắn, đắp chăn kín, lại lệnh nha đầu ở bên canh chừng, tự mình rời khỏi phòng ngủ.

Nàng ta cầm lấy cái áo thêu, châm có châm không mà thêu đồ cho lễ mừng thọ của mẹ chồng.

Mấy ngày nay nàng ta tặng quà cho đại tẩu nhị tẩu và tiểu cô tử cũng coi như là đủ. Nếu các nàng còn không nhớ cái tốt của nàng ta, chỉ có thể tạm thời để đó trước đã. Còn nửa tháng nữa là tới sinh nhật mẹ chồng. Nàng ta tặng kỳ vật tinh xảo chưa chắc đã làm vừa lòng, không bằng tự tay thêu thùa may vá dâng lên, có lẽ có thể đả động tâm mẹ chồng.

Mặc dù nữ công của nàng ta không bằng đại tỷ tỷ, nhưng dù sao cũng giỏi hơn nhị tỷ tỷ gấp mười lần, cũng giỏi hơn hai tẩu tử nhiều. Huống hồ, nàng ta là con dâu từ phủ Quốc Công, lại bằng lòng tận tâm hiếu thuận như thế, sao mẹ chồng có thể không thích?

Kỷ Minh Đức dần tĩnh tâm, chuyên tâm làm.

Lúc này mới thành hôn không đến một tháng mà thôi. Không vội…

Trước bữa trưa, nàng ta tự mình đi gọi Sài Mẫn dậy.

Sài Mẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, hai nha đầu bị giữ lại phòng ngủ -- Đào Yêu và Kỳ Lân, một người không khỏi cúi đầu, trong lòng sinh ra tiếc nuối, một người khác lại thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến cạnh cửa, cung nghênh nãi nãi đi vào.

Nha đầu này chính là người bị Sài Mẫn sờ mặt, tên là Kỳ Lân, năm nay mười bảy tuổi.

Người trong lòng trống rỗng tên là Đào Yêu, cũng vội vàng đứng lên, đến bên cạnh nãi nãi hầu hạ.

Vỗ nhẹ tay của nàng ấy, Kỷ Minh Đức cười, nói với nàng ta: "Được rồi, ngươi đi dọn cơm đi."

Chóp mũi Kỳ Lân kia chua xót.

Nãi nãi vẫn còn quan tâm đến nàng ta! Có lẽ buổi sáng là do người không còn khí lực quản chăng?

Nàng ta như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.

Kỷ Minh Đức liền ngồi xuống bên cạnh Sài Mẫn, dịu dàng gọi: "Tam gia, Tam gia? Mau dậy ăn cơm trưa rồi ngủ tiếp."

Trên mặt Sài Mẫn hiện ra vẻ không kiên nhẫn. Chờ khi thấy rõ trước mắt là ai, hắn khẽ vươn tay, lại ôm Kỷ Minh Đức vào trong ngực.

...

Đào Yêu vội vàng đóng cửa phòng ngủ lại. Nàng ta cúi đầu đứng bên cửa chờ phân phó, hai mắt không khỏi liếc vào trong màn giường một cái, lại liếc mắt một cái.

Bả vai Tam gia thật là rộng, trên người cũng —— Sợ bị nãi nãi phát hiện, Đào Yêu không dám nhìn nhiều, lại vội vàng thu ánh mắt lại.

Nhưng động tĩnh khiến người ta đỏ mặt tim đập này tựa như dùng cửa phòng cũng không đóng được.

Buổi sáng Tam gia sờ mặt Kỳ Lân, nãi nãi đã cố ý không quản. Khuôn mặt của nàng ta không kém hơn so với dáng người của Kỳ Lân là mấy, Tam gia cũng không ít lần liếc nhìn nàng ta.

Nãi nãi... Khi nào sẽ cho người hầu hạ Tam gia đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play