Ôn Tòng Dương không nhìn bóng lưng của Thanh Sương nữa, đi cùng mẫu thân phụng dưỡng tổ mẫu.

Ước chừng một khắc sau, Trương lão phu nhân mới dần khôi phục.

"Lão thái thái!" Thấy bà mở mắt, Hà phu nhân lập tức quỳ xuống trước mặt bà. Bà khóc ròng nói: "Là con không muốn mời người của Kỷ phu nhân tới. Lão thái thái và lão gia nếu muốn trách, con nhận phạt là được!"

Bà lại nói: "Cần gì phải để gia đình đang yên ổn lại rung chuyển!"

Nghe vậy, Trương lão phu nhân suýt nữa lại tức giận đến mức ngất đi.

"Ngươi, ngươi ——" Bà ta tức giận không thở nổi, "Ngươi làm sao dám —— "

"Con không dám tùy tiện trái ý lão thái thái và lão gia." Hà phu nhân khóc lóc kể lể: "Nhưng con gả vào hơn ba mươi năm, đã gần năm mươi tuổi rồi, chỉ có hai đứa con Tòng Dương và Tòng Thục. Cũng xin lão thái thái và lão gia thương xót cho con một chút: Một hai năm nay, bên ngoài vốn đã có vài lời đồn đại, Tòng Dương đã lấy thê tử nhưng Tòng Thục còn nhỏ, còn chưa có ai tới hỏi cưới! Nếu lại thêm một vài lời đồn không tốt nữa thì sau này làm sao có thể gả cho người khác được!"

"Lão thái thái, Tòng Thục cũng là cháu gái ruột của người mà! Không phải thường ngày người cũng thương nó nhất sao!" Bà túm lấy vạt áo của Trương lão phu nhân.

"Nếu không phải hôm nay Tòng Thục không ở nhà, vừa rồi chẳng phải lại nghe thấy chuyện giữa đại ca và tẩu tử của nó sao." Bà lại khóc nói: "Nó mới mười hai tuổi, làm sao nghe được những lời này? Con cũng sợ người ngoài nói này nói nọ, làm bẩn lỗ tai của nó!"

Mặt Kỷ Minh Đạt đỏ bừng.

Lời mẹ chồng nói là có ý gì?

Là nói, chuyện của nàng ta và Ôn Tòng Dương là bẩn thỉu, sẽ làm ô uế muội muội sao?

Là nói, nàng ta cùng Ôn Tòng Dương làm bại hoại thanh danh của phủ Quốc công, làm chậm trễ tiền đồ hôn sự của muội muội sao?

Nàng ta muốn lùi, nhưng lại không thể bỏ các trưởng bối ở chỗ này để đi ra ngoài.

Nàng ta muốn tiến vào, nhưng càng không muốn nhìn thấy gương mặt khóc lóc của mẹ chồng.

Tiến không được, lùi cũng không xong.

Kỷ Minh Đạt chỉ có thể đứng yên tại chỗ, chỉ có thể nhìn vẻ mặt ngoại tổ mẫu không ngừng thay đổi.

Ngoại tổ mẫu đang suy nghĩ gì? Cũng cho rằng nàng ta làm hỏng thanh danh nhà mình, liên lụy hôn sự của muội muội sao? Nhưng tất cả những điều này, há lại là lỗi lầm của nàng ta!!

...

Lúc Thanh Sương trở lại Thôi Trạch, Kỷ Minh Dao vừa mới ăn cơm tối xong.

Thường ngày ăn, mặc, ở, đi lại, Thôi gia không phô trương. Thôi Giác không ở nhà, cơm tối của nàng lại thường dùng ít nên chỉ đưa lên ba món mặn một món canh, tất cả đều là món ăn nàng thích. Nàng ăn cũng rất thỏa mãn.

Bận rộn cả ngày, thể lực và trí não đều tiêu hao không ít, bữa cơm tối này nàng phóng túng một chút, ăn đến bảy phần no mới dừng đũa. Tóm lại nàng cũng quen khoảng chín giờ mới đi vào giấc ngủ. Bây giờ là sáu giờ chiều, ba tiếng đồng hồ, cũng đủ để nàng thoải mái đi vào giấc ngủ sau khi tiêu hóa. Nếu bây giờ đổi về tám giờ ngủ, chờ Thôi Giác về nhà, chắc chắn bọn họ sẽ không tránh được chín giờ, mười giờ, thậm chí muộn hơn mới có thể yên giấc —— Thôi... bỏ đi.

Kỷ Minh Dao đặt chén trà xuống.

Thanh Sương tiến vào đáp lời: "Nô tỳ trả lời đại khái nguyên dạng lời cô nương, sửa lại vài câu. Lão thái thái phủ Quốc Công tức giận quá sức, vốn định mắng ta. Đại nãi nãi cũng quát mắng ta câm miệng. Nhưng Ôn đại gia vừa hỏi rốt cuộc cô nương có đi hay không, cữu thái thái vội vàng nói không mời cô nương tới, bảo ta đi mau. Trước khi ta đi, thấy mặt lão thái thái vẫn còn tái nhợt, không biết có xảy ra chuyện gì hay không."

"Có việc cũng không sao." Kỷ Minh Dao đứng lên tiêu thực: "Ta một không bất kính, hai không nói dối, đều là lời nói thật mà mọi người đều biết. Ai muốn truy cứu cho rằng ta sai thì cứ đến là được." Người sợ mất mặt xấu hổ cũng không phải là nàng.

Thanh Sương lau sạch mặt mũi, đi đến bên cạnh cô nương, lại thấp giọng đáp: "Nô tỳ thấy, tuy Ôn đại gia ngóng trông gặp cô nương nhưng cũng thật lòng muốn cô nương miễn đi phiền toái nên mới cố ý nói như vậy."

"Không phải nô tỳ đang nói tốt cho Ôn đại gia!" Nàng ấy lại vội nói: "Chỉ là suy đoán và báo lại cho cô nương thôi."

"Ta biết rồi." Kỷ Minh Dao cười nhạt một tiếng: "Cho dù hắn thật sự đã thông minh hơn thì có thể thế nào?"

Làm một chuyện giúp nàng là có thể triệt tiêu hàng trăm lần hắn gây phiền phức trước đây sao? Người này đừng xuất hiện trong cuộc sống của nàng mới là tốt nhất.

"Nếu hắn thật sự yên ổn, ta cũng bớt chút việc." Kỷ Minh Dao cười nói, "Ngươi mau đi ăn cơm đi, đừng để đói bụng."

"Vâng!" Thanh Sương đáp một tiếng, cũng cười, "Ngày kia cô nương không cần phải đi phủ Quốc Công nữa, càng miễn cho bực mình tức giận!"

Nàng ấy cũng thực sự đói bụng, vội vàng đi ăn cơm chiều. Kỷ Minh Dao gọi Bạch Lộ đem thịt dê hầm qua đó cho nàng ấy.

Nàng tản bộ xong, một mình ở gian phòng phía đông thư phòng luyện một canh giờ. Hiện tại, nếu Thôi Giác ở nhà, thấy nàng luyện chữ một nửa liền ngừng bút đi nằm, còn có thể tức giận không nhỉ? Nhưng mà, đã lâu rồi nàng không chỉ vì lười biếng nghỉ ngơi mà ngừng luyện chữ.

Giờ là giờ Tuất hai khắc.

Thôi Giác... đang làm gì?

...

Ở trường thi kinh thành.

Viết xong một trang chữ, Thôi Giác đặt bút xuống, lệnh cho gã sai vặt múc nước đến tắm rửa.

Gã sai vặt này tên là Song Khánh, mặc dù không biết chữ nhưng lại rất thông minh. Hắn cũng không dính dáng đến bút mực của Thôi hàn lâm, chỉ cùng đám tạp dịch của trường thi đi lấy nước, mời Thôi hàn lâm tắm rửa.

Thôi hàn lâm tắm rửa không cần người hầu hạ, hắn chỉ ở ngoài cửa cung kính chờ đợi.

Đã ở trường thi ba ngày. Hắn đến bên cạnh Thôi hàn lâm từ mùng một tháng tám, biết đây thực là một chủ tử ít nói, cũng bớt việc, nhưng hắn cũng không dám có một chút lơ là. Lão gia nói, nếu hắn dám hầu hạ không chu đáo, năm nay cũng đừng nghĩ ăn thịt nữa, chỉ được ăn cháo loãng thôi! Mấy tháng không cho hắn ăn thịt, vậy thì thật là còn khiến hắn khó chịu hơn đánh hắn một trận! Cho nên mỗi ngày hắn đều cảnh tỉnh bản mình: Tuyệt đối đừng bởi vì Thôi hàn lâm dễ dãi mà lơ là!

Tắm rửa xong, Thôi Giác trở lại phòng ngủ.

Song Khánh biết lúc này hắn sẽ không cần người hầu hạ nên cũng đi tắm rửa.

Thôi Giác đi về trước án thư, cất kỹ bút giấy.

Trường thi tấc đất tấc vàng, phòng ốc nhỏ chật. Cho dù hắn là quan chủ khảo, cũng chỉ có một căn phòng sạch sẽ với hai gian phòng trong và ngoài. Trong phòng chỉ đặt giường, giường, bàn, ghế và các đồ dùng cần thiết khác, phần đất trống còn lại không lớn bằng tấc vuông. Nhưng nhà cửa đủ để an thân là được, đơn sơ hay không cũng không quan trọng. Phu nhân sẽ không ở trong căn phòng như vậy.

—— Phu nhân.

Tay cầm sách của Thôi Giác dừng ở không trung.

Hắn nhẹ giọng thở dài, xoay người đẩy cửa sổ ra.

Trăng khuyết treo cao. Nếu phu nhân cũng ở bên cửa sổ, sẽ cùng hắn trông thấy bầu trời đêm tương tự.

Nhưng giờ đã là giờ Tuất hai khắc, phu nhân đang ở trong chăn gấm, bình yên ngủ.

Đêm thu mát mẻ, gió nhẹ thổi qua mặt Thôi Giác, có thể xâm nhập vào da thịt làm người ta lạnh lẽo.

Trong ngoài trường thi đều đã yên lặng không tiếng động. Nhưng trong đêm tĩnh mịch này, hắn lại có chút khô nóng.

Đóng cửa sổ lại, Thôi Giác cầm sách, đi trở về bên giường.

Nhiều nhất là hai mươi ngày nữa… mà thôi.

...

Nhiều nhất còn hai mươi ngày.

Kỷ Minh Dao đứng lên, rời khỏi cửa sổ.

Thanh Sương vội đóng chặt cửa sổ, miệng lẩm bẩm: "Đêm càng ngày càng lạnh, cô nương phải bảo dưỡng cho tốt, đừng để bệnh giống quận chúa Bảo Khánh."

"Không phải ta đã mặc nhiều y phục hơn sao." Kỷ Minh Dao cười.

Cởi áo choàng, nàng nhanh chóng chui vào trong chăn: "Các ngươi cũng mau nằm xuống đi."

Sau khi thành hôn, trong phòng ngủ của nàng không có người gác đêm. Thỉnh thoảng nàng muốn uống nước, đi tiểu đêm, đều là Thôi Giác giúp nàng. Nhưng kỳ thật, trước khi thành hôn, trong giờ ngủ của nàng, bốn người Thanh Sương cùng Bích Nguyệt sẽ thay phiên trực đêm.

Bây giờ hắn không ở nhà, quy củ gác đêm lại trở về. Người thay phiên còn có thêm bốn người Sơn Khương, Thiên Đông.

Đêm nay là Bạch Lộ và Thiên Đông gác đêm.

Nhóm Thanh Sương cùng nhau thu dọn phòng ngủ, sau đó ai nấy trở về phòng nghỉ ngơi. Bạch Lộ và Thiên Đông dịch màn giường xong, thổi tắt đèn, cũng ngủ ở trên giường. ( truyện trên app T Y T )

Kỷ Minh Dao đạp đạp chăn, giống như hai đêm trước, nàng xác nhận lại lần nữa, bây giờ nàng ngủ ở vị trí của mình, trên gối của mình.

Nàng nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say.

Khi nàng mở mắt lần nữa đã là giờ Mão một khắc.

Trước khi đứng dậy, nàng xác nhận lại lần nữa: Nàng vẫn ngủ trên gối của mình không sai! Cái gì mà "Mỗi đêm đều là nàng lăn qua chỗ Thôi Giác nên hắn mới ôm nàng ngủ" chứ!

Nói không chừng là hắn lừa nàng!

Mặc thêm y phục, Kỷ Minh Dao thầm hạ quyết tâm, chờ Thôi Giác về nhà, nàng nhất định phải nghiệm chứng và lý luận một phen với hắn!!

Hừ hừ!

-

Đông bắc kinh thành, Sài phủ.

Chưa đến đầu Mão, Kỷ Minh Đức đã thức dậy.

Trước khi thành hôn, Sài chỉ huy nhét Sài Mẫn vào trong cấm vệ, trước mưu một chức vị thất phẩm. Tối hôm qua Sài Mẫn trực, hôm nay phải giờ Thìn mới có thể về nhà. Nhưng, mặc dù trượng phu không có ở đây, Kỷ Minh Đức cũng không hề lơ lạc với việc chăm chút dung mạo và y phục.

Nàng ta tỉ mỉ trang điểm xong, nhìn kỹ trang điểm cùng quanh thân không có một chút thiếu sót rồi mới ra ngoài thỉnh an mẹ chồng.

Ở Sài gia, có hai tẩu tử, năm cháu trai cháu gái của hai nhà huynh trưởng, ba tiểu cô vẫn ở nhà, cùng với hai đệ phu tuổi nhỏ còn chưa đầy mười tuổi cùng nàng thỉnh an mỗi ngày.

Đây là ngày thứ hai mươi tám nàng ta thành hôn.

Người Sài gia quá nhiều. Hai đệ phu thì còn dễ nói, chỉ là tuổi tác ba vị tiểu cô xấp xỉ, đã vậy tính tình mỗi người đều khác nhau. Ngũ muội muội, con ruột của mẹ chồng hoạt bát lanh lợi, lục muội muội của di nương trầm tĩnh, ổn trọng hơn, thất muội muội do Hứa di nương sinh ra tính tình lạnh lùng nhất, lại miệng lưỡi bén nhọn, luôn khiến nàng ta nhớ tới nhị tỷ tỷ.

Phủ An Quốc công tuy ít người, nhưng thân hữu lại rất nhiều. Từ bốn tuổi Kỷ Minh Đức đã ở bên cạnh thái thái, thân hữu nên gặp đều đã gặp, việc nhớ mặt đối với nàng ta mà nói cũng không phải là việc khó.  Nhớ mặt người thì không khó, nhưng làm sao có thể giao hảo hòa thuận với các nàng ấy thì còn khó hơn so với lên trời!

Mẹ chồng nói miễn lễ, Kỷ Minh Đức đứng dậy, đứng bên cạnh Nhị tẩu. Đại tẩu đang ở bên cạnh mẹ chồng góp vui, nói chuyện năm nay mưa thuận gió hoà, thôn trang tất sẽ thu hoạch tốt.

Kỷ Minh Đức không khỏi nghĩ tới của hồi môn của mình. Ngoài quy củ, phụ thân cho nàng ta hai vạn bạc mua của hồi môn, tổng cộng là năm vạn. Nhưng của hồi môn mà thái thái và đại tỷ tỷ tyhu xếp nhiều nhất chỉ là bạc, vải áo, trang sức. Về phần điền trang cùng phòng xá, cửa hiệu quan trọng nhất, lại vẫn dựa theo quy củ, không nhiều hơn một cái nào hết.

Trong tay nàng ta chỉ có một thôn trang, hàng năm có thể cho hai ba trăm lượng tiền. Một năm hai ba trăm lượng bạc, có vẻ không ít nhưng cũng còn lâu mới bằng số phụ thân trợ cấp cho nàng ta trước kia. Lúc ở nhà, chẳng những hàng tháng phụ thân cho nàng ta thêm hai mươi lượng, ngày lễ ngày tết còn có hồng bao thêm, tính tổng cả năm, mỗi năm đều không ít hơn năm trăm lượng.

Mà tiền tiêu hàng tháng của Sài gia một tháng chỉ có ba lượng, ít hơn một nửa so với phủ An quốc công, một năm chỉ có thể lấy được ba mươi sáu lượng, không biết đến lễ mừng năm mới sẽ được hồng bao bao nhiêu, hoa hồng được chia bao nhiêu.

Xuất giá chưa đến một tháng, tặng lễ và thu nạp lòng người, nàng ta đã tiêu ba trăm năm mươi, sáu mươi lượng bạc. Cứ tiếp tục như vậy, không đến mấy năm, chẳng lẽ của hồi môn của nàng sẽ phải “miệng ăn núi lở”?

Vào thu nửa tháng, nàng ta còn chưa đi xem qua thôn trang. Nhưng ngay lúc Kỷ Minh Đức muốn mở miệng xin chỉ thị của mẹ chồng, nha đầu báo một tiếng, ba tiểu cô đồng loạt đến.

Nàng ta chỉ đành nhìn các muội muội làm nũng vấn an trước. Ba người không phân biệt con chính thất hay con thiếp, toàn bộ tụ tập bên cạnh mẹ chồng nói cười.

Mẹ chồng cũng không phân biệt là con ruột hay là con thiếp, bắt đầu hỏi từ người nhỏ nhất, quan tâm từng người đêm qua ngủ thế nào, sáng sớm thức dậy có cảm thấy lạnh hay không.

Cảnh tượng như vậy đã xem hơn hai mươi ngày, nhưng nhìn đến bây giờ, Kỷ Minh Đức vẫn cảm thấy mắt đau nhói.

Phu nhân chưa bao giờ có sự quan tâm nhiệt tình như vậy với nàng ta. Đối với Nhị tỷ tỷ, tuy rằng bà cũng chưa từng có sự quan tâm nồng hậu nhưng cũng không ít câu hỏi han, an ủi.

Đồ cưới của Nhị tỷ tỷ cũng nhiều hơn nàng ta một thôn trang và một cửa hiệu. Đây đều là thái thái thiên vị Nhị tỷ tỷ mới có. Nhưng may mắn, Nhị tỷ tỷ đã không còn thân cận với thái thái nữa. Không biết phu nhân có hiểu mình đặt sai niềm tin, ban đêm có hối hận hay không?

Cuối cùng Kỷ Minh Đức cũng lộ ra nụ cười thật lòng.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhó!! (´▽`ʃ♡ƪ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play