Ngồi bên cửa sổ, nàng chỉ bảo Thiên Đông cầm lấy phát minh cùng bản thảo thứ hai của “Phát minh và cách sử dụng kềm trợ sản” ra cho Bảo Khánh.

Bảo Khánh bắt đầu lật xem.

Kỷ Minh Dao cuộn mình đứng dậy, dựa lưng vào thành bàn tựa gối, ôm chén trà rồi thả hồn theo mây gió.

Mấy ngày nay nàng dùng đầu óc quá nhiều, đầu có hơi đau.

Buông bỏ, thả lỏng nào...

"Ta thấy rất tốt!" Bảo Khánh nhanh chóng lật xem xong, đánh giá nói, "Xem xong một lượt, ta cũng cảm thấy ta đã biết dùng rồi, có thể đi đỡ đẻ cho người ta rồi!"

"Không thể tùy tiện đỡ đẻ được!" Kỷ Minh Dao vội vàng nói.

"Ta biết mà!" Bảo Khánh cười, "Ta chỉ nói đùa thôi."

Bỏ sách xuống, nàng ấy hỏi: "Muội còn không chịu in ra bán, ngay cả kềm trợ sản cũng không chịu làm nhiều, rốt cuộc là còn do dự cái gì?"

Nàng ấy lại nói: "Hôm qua nương ta nói với ta, nếu lúc còn trẻ bà ấy đã có thứ này, nói không chừng còn có thể sinh thêm cho ta một muội muội! Bây giờ tuyệt đối không được nữa rồi."

"Một là, số người thử nghiệm quá ít, chỉ có 52 sản phụ, không đủ làm bằng chứng. Hai là ta lo lắng, có người hiểu biết nửa vời đã cầm đi sử dụng, ngược lại lại hại đến sản phụ cùng hài tử vốn đang khoẻ mạnh." Kỷ Minh Dao phân tích với nàng, "Ba là ta còn chưa nghĩ ra, rốt cuộc ta có thể gánh nổi trách nhiệm này hay không."

Khách quan mà nói, kềm trợ sản quả thực đã giảm bớt cái chết của sản phụ và trẻ con. Nhưng tỷ lệ xui xẻo ít ỏi kia rơi vào bất kỳ ai thì cũng là chuyện khó lòng chấp nhận. Nàng không thể tránh được việc có người trách móc mình hoặc nếu kềm trợ sản xảy ra chuyện. Khi đó, nàng thật sự có thể gánh vác nổi sao.

"Nếu muội lo lắng chuyện này, sao không nói sớm!" Bảo Khánh vội vàng ngồi dậy: "Trong nhà này có một công chúa, một phò mã và một quận chúa, có đủ để thay muội gánh vác hay không?"

"Đủ, đủ!" Kỷ Minh Dao không khỏi cười, rồi lại nói: "Nhưng lời này xin tỷ tỷ đừng nói với công chúa."

"Ta lòng tham không đáy, được voi đòi tiên." Nàng nói: "Ta còn muốn xem xem, vị đó có đồng ý hay không."

Bảo Khánh đã hiểu.

"Vậy muội phải cẩn thận hơn." Nàng ấy suy tư nói: "Năm mươi trường hợp, quả là không nhiều lắm."

"Năm mươi hai." Kỷ Minh Dao nhấn mạnh.

"Được, năm mươi hai, năm mươi hai!" Bảo Khánh cười: "Muội bận rộn xong cũng đã đến thăm ta, cùng ta chơi một ván cờ nhé?"

Nàng ấy oán giận: "Bọn họ đi ra ngoài không dẫn ta theo, ta thật sự buồn chán muốn chết rồi này!"

Thị nữ bày bàn cờ ở giữa phòng ngủ.

Bảo Khánh và Kỷ Minh Dao một người ngồi trên giường, một người ngồi bên cửa sổ, cách phòng ngủ mà đánh cờ. Mỗi một bước đi của các nàng đều chỉ nói ra vị trí cụ thể, để thị nữ đi sắp xếp quân cờ.

Hôm nay người đi theo bên cạnh Kỷ Minh Dao là Xuân Giản, Hoa Ảnh, Sơn Khương và Trầm Hương. Xuân Gián và Hoa Ảnh đã gặp rất nhiều lần cô nương cùng quận chúa đánh cờ, mà Sơn Khương cùng Trầm Hương tuy xuất thân từ phủ của công chúa Quảng Nghi, nhưng chưa từng hầu hạ thân cận, đây là lần đầu tiên họ thấy cảnh tượng như vậy.

Nhìn một chút, hai người không nhịn được mà lén lút trao đổi ánh mắt.

Kỳ nghệ của cô nương và quận chúa thật đúng là, thật sự là... Tùy ý... Tự nhiên...

...

Kỷ Minh Dao không ở lại phủ công chúa dùng cơm chiều.

Trời tối sớm, mới đầu Dậu mà đã là hoàng hôn. Bách Hợp đánh xe, xe chậm mà vững vàng lái về Thôi Trạch.

Dân chúng ở kinh thành như đều có một đôi mắt sắc bén, thấy đoàn xe này mặc dù nhìn như giản dị, hành động không nhanh không chậm, không hề có ý cuồng ngạo, còn cố ý né tránh người đi đường ——tránh người già và trẻ nhỏ, nhưng nữ tử đánh xe cùng tôi tớ hộ vệ đi theo lại phi phàm, họ liền kết luận là xa giá của người nhà quyền quý. Người đang đi ở giữa đường đều vội vàng gọi nhau tránh sang một bên.

Thẩm Tương Thanh cũng vội vàng thối lui theo mọi người.

Để tránh phiền phức, hắn vốn nên cúi đầu, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại nhìn thẳng vào chiếc xe ngựa đi qua, nhìn thấy vách xe màu xanh biến mất trong tầm mắt.

"Chưởng quỹ, chưởng quỹ?"

Nghe thấy tiếng gọi của tam đệ, hắn mới hoàn hồn.

Đúng là thất thần rồi.

Vỗ vỗ Tam đệ, Thẩm Tương Thanh thả lỏng cười nói: "Về nhà trước đi."

Ngày mừng thọ của lão phu nhân phủ Lý quốc công, quản gia đi ra mua dụng cụ, rốt cục cũng để hắn đi cùng. Mặc dù còn không biết phải thăm dò tung tích đại tỷ tỷ như thế nào, nhưng cuối cùng hắn cũng đã tiến được một bước.

Hắn sẽ tìm được.

Hắn nhất định sẽ tìm được!!

...

Kỷ Minh Dao xuống xe về phòng.

Thanh Sương lập tức đáp lời: "Phủ Lý quốc công gửi thiếp mời cô nương, mời cô nương nhất định phải đến quý phủ dự thọ yến của lão phu nhân vào ngày kia."

"Nhất định phải đi à?" Kỷ Minh Dao nhận lấy thiệp mời.

Trong thiếp viết rõ "nhớ nhung tiểu bối", nhìn kỹ thì đều là sự bất mãn đối với nàng: Hỏi nàng gần hai năm không đến phủ Lý quốc công, không nhớ ngoại tổ mẫu và cữu cữu, cữu mẫu sao? Sao lại lạnh lùng đến mức này? Nói cho nàng biết, hôm đó Ôn phu nhân cũng sẽ đi chúc thọ, chẳng lẽ nàng cũng không muốn cùng đi gặp phu nhân ư? Nói với nàng, tuy nàng trẻ tuổi không hiểu chuyện, thành hôn xong thì quên nhà ngoại tổ, nhưng các trưởng bối đều thông cảm cho nàng, chỉ cần nàng đi, tất cả đều bỏ qua. ( truyện trên app T Y T )

Rất nhanh nàng đã xem xong, Kỷ Minh Dao bật cười.

"Ngươi mang theo Thiên Đông, Thạch Yế, đi một chuyến này, chính miệng hỏi rõ Trương lão phu nhân có muốn ta đi hay không."

Nàng nói: "Mang theo lời của ta nữa."

"Đại tỷ tỷ bị bệnh một trận đã khiến thái thái cũng mệt mỏi đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi. Đại tỷ tỷ cùng tỷ phu cãi nhau mấy lần, ngay cả ta ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Các trưởng bối thật muốn ta đi, nhất định là đã nghĩ kỹ trước rồi, có chuyện gì xảy ra thì sẽ không trách được ta đúng chứ? Phu quân ta đang ở Cống Viện, trưởng tẩu lại có thai, không thể chịu nổi một chút biến động nào đâu." Nàng nói từng chữ từng câu, dạy rất rõ ràng.

"Nhưng mà, dù sao ngày ta hồi môn, đại tỷ tỷ cũng dẫn tỷ phu cùng về rồi." Nàng vừa nói vừa cười: "Chắc là ngoại tổ mẫu và cữu cữu, cữu mẫu nhất định cũng cho rằng ta đi là không sao nhỉ?"

(App T-Y-T)

Lúc Thanh Sương đến phủ Lý quốc công, Trương lão phu nhân đang bắt đầu dùng cơm tối.

Lý Quốc bá không ở hậu viện. Hôm qua, cháu gái Ôn Tòng Thục đã đến nhà ngoại tổ. Tức phụ Hà phu nhân, cháu dâu Kỷ Minh Đạt, cháu trai Ôn Tòng Dương cùng ngồi dùng cơm với bà, chỉ có nha hoàn và ma ma đứng hầu hạ.

Trên bàn cơm là cảnh tượng ấm áp hòa thuận.

Không tranh giành cái danh hiền đức với con dâu, tháng gần đây Hà phu nhân đều chỉ lo ăn cơm của mình, để mặc Kỷ Minh Đạt vừa dùng bữa còn vừa chú ý chăm sóc Trương lão phu nhân.

Ôn Tòng Dương cũng chỉ im lặng ăn cơm, không nói nhiều thêm với Kỷ Minh Đạt một câu, chỉ thỉnh thoảng đưa cho tổ mẫu một cái bát, gắp đồ ăn cho mẫu thân.

Mỗi khi nhi tử chăm sóc bà, Hà phu nhân không khỏi vui vẻ. Mặc dù trong lòng Trương lão phu nhân còn nghĩ đến Kỷ Minh Dao nhưng cũng không cho rằng bọn họ đã đưa thiếp mời đến Thôi Trạch, Kỷ Minh Dao thật có can đảm không đến, bà cũng chăm chú nhìn cháu trai, cháu dâu ăn nhiều một chút.

Vì vậy, khi bà tử đi lại nói, "Kỷ cô nương phái người đến nói chuyện", Trương lão phu nhân cũng không coi đó là chuyện lớn. Bà tùy tiện hạ lệnh: "Gọi người tiến vào, nói xong liền đi đi." Để tránh làm lỡ thời gian Ôn Tòng Dương thân cận với thê tử.

Ánh mắt bà thoáng nhìn, vẫn lệnh nha đầu gắp thức ăn cho bà, nhưng ba người khác trên bàn lại không hẹn mà cùng buông bát đũa trong tay xuống.

Hà phu nhân chỉ vội vàng nhìn nhi tử mình. 

Ôn Tòng Dương và Kỷ Minh Đạt vẫn không liếc mắt nhìn nhau, đều vội vàng nhìn về phía cạnh cửa.

Thanh Sương cúi đầu, dáng người thẳng tắp bước vào, đã biết được trong phòng này có tổng cộng mấy người dùng cơm, sau khi chào xong, nàng liền cười nói: "Thỉnh an lão thái thái, thỉnh an đại cô gia, đại cô nãi nãi. Nãi nãi của chúng ta nhận thiếp mời của lão thái thái và cữu lão gia thì rất là vui vẻ, nhưng lại không dám tin. Cho nên phái ta đến hỏi, lão thái thái và cữu lão gia thật sự muốn ngày mai nãi nãi chúng ta tới đây dự tiệc sao?"

Trên bàn bát tiên, bầu không khí càng thêm ngưng trệ.

Ôn Tòng Dương mở to hai mắt nhìn Thanh Sương.

Kỷ Minh Đạt cùng Hà phu nhân lại nhìn thẳng về phía Trương lão phu nhân.

Kỷ Minh Đạt gần như không nhịn được mà muốn hỏi: Vì sao ngoại tổ mẫu và cữu cữu lại mời Nhị muội muội tới đây! Không phải là mong mỏi nàng và Ôn Tòng Dương "sống thật tốt" sao?

Chẳng lẽ, lại là giả ư?!

Trương lão phu nhân nặng nề buông đũa bạc xuống.

"Nhị nha đầu nói gì vậy?" Mặt bà trầm xuống: "Còn cần người đến hỏi sao! Chẳng lẽ nó còn tưởng rằng ta và cữu cữu nó đưa thiếp qua, chỉ là để đùa giỡn sao?"

"Nãi nãi của chúng ta từ trước đến nay biết lễ nghĩa, tất nhiên là không nghĩ như vậy." Thanh Sương ngẩng mặt lên, cười trả lời: "Nãi nãi còn dặn dò những lời khác, chỉ là lại sợ nói ra sẽ khiến mọi người không vui. Cho nên nô tỳ cả gan hỏi một câu: Lão thái thái thật sự muốn người về sao?"

"A!" Trương lão phu nhân tức giận đến mức bật cười.

"Ngươi nói đi!" Bà ta lệnh: "Ta muốn xem xem là lời gì còn có thể khiến ta không vui!"

"Vâng, vậy nô tỳ sẽ nói."

Không để ý đến cái nháy mắt liên tục của Ôn đại gia, Thanh Sương một lần nữa cúi đầu.

"Nãi nãi chúng ta nói: Trung tuần tháng Tư, đại cô nương bị bệnh một trận, nãi nãi tới hầu hạ, cũng mệt mỏi đến mức bị bệnh nặng, cho tới bây giờ đã gần bốn tháng mà còn chưa hoàn toàn khôi phục. Chuyện đại cô nương và đại gia cãi nhau ầm ĩ, dù chúng ta là người ngoài nhưng cũng nghe nói mấy lần. Quý phủ nhiều việc, Thôi gia chúng ta cũng có hai việc lớn: Nhị gia chúng ta đang làm giám khảo ở trường thi, đại phu nhân của chúng ta đang mang thai. Nếu ngày sau nãi nãi của chúng ta tới đây, gặp phải chuyện ở quý phủ, không biết lão thái thái và cữu lão gia đã nghĩ trước chưa: Trách nhiệm này, không thể trách nãi nãi của chúng ta được."

Nàng nhẹ giọng nói chuyện, mỗi một chữ cũng nói rất rõ ràng.

Kỷ Minh Đạt đã đỏ mặt tía tai, hận không thể gọi người bịt miệng nha đầu này lại!!

Nhị muội muội không đến thì thôi, vì sao còn phải gọi nha đầu qua nói luyên thuyên, lật những chuyện này lật ra một lần, cố ý để cho nàng ta mất mặt?!

Ôn Tòng Dương vừa lo lắng tổ mẫu, vừa sợ nha đầu của Dao muội muội chịu thiệt, lại không biết vì sao tổ mẫu cùng phụ thân đột nhiên lại thay đổi hành động, muốn gọi Dao muội muội đến dự tiệc. Nhưng nhìn thấy Kỷ Minh Đạt khó chịu, hắn lại vui sướng tới mức muốn bật cười.

Mặc dù Hà phu nhân cũng cảm thấy mất mặt, nhưng càng muốn nhìn thấy con dâu và lão thái thái tức giận hơn, vả lại còn mất mặt hơn so với bà. Tuy bà ta không hiền lành, không có kiến thức, suốt ngày gây chuyện, nhưng bà ta chưa bao giờ gọi một nha đầu tiểu bối đến đây nói thẳng như vậy!

Mà Trương lão phu nhân đã tức đến mức run rẩy. Bà ta vỗ bàn đứng lên, một tay chỉ về phía Thanh Sương, muốn quát mắng.

Thanh Sương lại tiếp tục nói: "Nhưng nãi nãi chúng ta còn nói: Ngày mười hai tháng tư người về nhà lại mặt, đại cô nãi nãi đã dẫn đại cô gia cùng trở về. Thái thái hỏi vì sao, đại cô nãi nãi nói là: đại cô gia cũng không thể cả đời không đến nhà nhạc mẫu bái vọng. Không biết lời này, có phải cũng là ý của lão thái thái và cữu lão gia hay không? Nếu, nếu đúng là vậy, nãi nãi chúng ta tới, thật sự là không sao nhỉ?"

Hà phu nhân nhớ ra rồi!

Nửa năm trước con dâu bệnh nặng một trận, chính là sau khi nàng ta đến điền trang hồi môn về. Mấy ngày đó vừa vặn là ngày của Kỷ nhị cô nương về nhà hồi môn! Vì sao nàng ta lại đến điền trang hồi môn? Có phải bởi vì gặp người của Kỷ nhị cô nương, có chuyện gì mà không trách được Ôn Tòng Dương, cũng không thể nói cho lão thái thái cùng lão gia, nên nàng ta tự mình rời kinh thành giải tỏa hay không? Vậy nguyên nhân bệnh của nàng chỉ là bởi vì quan tâm Ôn Tòng Dương đến đến mệt mỏi sao? Nếu còn có nguyên nhân khác, có phải Ôn Tòng Dương đã từng thay nàng chịu một phần hay không!

Trương lão phu nhân đã tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Một nha đầu mà dám cướp lời, mạnh miệng, chủ tử của nàng —— một thứ nữ không có mẫu thân ruột—— lại dám bất kính với nhà mẹ đẻ đích mẫu!!

Bà không nói ra lời, gần như đứng không vững.

“Còn không mau câm miệng!" Kỷ Minh Đạt cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Nàng ta vỗ bàn đứng dậy, giận dữ mắng một tiếng rồi liền vội vàng đỡ lão thái thái ngồi xuống, xoa lưng thuận khí, sợ lão thái thái thật sự tức giận.

Thanh Sương lại ngẩng đầu, cười nói: "Đại nãi nãi, nô tỳ cũng chỉ đến truyền lời thay chủ tử của chúng ta. Đại nãi nãi có bất mãn gì với ta, cũng xin cho phép ta nghe lão thái thái phân phó trước rồi lại đi: Thọ yến của lão thái thái vào ngày kia, nãi nãi của chúng ta rốt cuộc có thể tới hay không?"

"Nhị muội muội thật sự tới sao?" Ôn Tòng Dương vội vàng hỏi Hà phu nhân.

"Tất nhiên là ——" Hà phu nhân dậm chân nói, "Tất nhiên là không tới!"

Mặc dù bà muốn nhìn thấy con dâu mất mặt, nhưng nếu chuyện thật sự ầm ĩ lên truyền ra ngoài thì phủ Lý Quốc Công có thanh danh gì tốt đây? Đến giờ mà Tòng Dương vẫn còn nhớ mãi Kỷ phu nhân không quên —— vì để hắn ít bị lão gia trách phạt nhục mạ, vẫn là không để cho hai người bọn hắn gặp lại thì tốt hơn!  Không phải Lão thái thái và lão gia thật sự hồ đồ rồi chứ??

Bà lệnh cho Thanh Sương: "Còn không mau trở về nói cho nãi nãi các ngươi!"

Thanh Sương thi lễ cáo lui.

Bên cửa, Thiên Đông và Thạch Yến nhanh chóng tiến đến bên cạnh nàng.

Lúc này mấy người trong phòng mới phát hiện, Kỷ Minh Dao còn phái nữ hộ vệ mang đao tới. Phủ Quốc Công này đối với nàng mà nói, không ngờ đã là đầm rồng hang hổ rồi sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play