Việc gặp mặt Thôi Giác quá mức đột ngột, Kỷ Minh Dao chỉ kịp thay áo ngoài, thay một bộ y phục trang trọng nhã nhặn thích hợp để gặp khách, tóc cũng không kịp chải lại, đành phải chải búi tóc thường ngày, chỉnh lại tóc mai. Búi tóc này không thích hợp cài trâm hoa lệ, liền cài một bông hoa mẫu đơn mới nở ở giữa, soi trước gương đồng cũng có thể thấy trang nhã, lịch sự.

Vẫn có vài giọt mưa rơi xuống cùng với gió ẩm ướt thổi tới mặt người.

Bích Nguyệt giơ dù ở bên cạnh, nhìn kỹ quần áo trang sức của cô nương xem còn có chỗ nào không ổn không, bỗng nhiên nàng ấy giậm chân một cái: "Quên đeo khuyên tai cho cô nương rồi!"

Bình thường ở trong phòng mình cô nương không đeo khuyên tai, chỉ dùng nút bạc nhỏ bịt lại, mới vừa rồi ra ngoài quá gấp lại không nghĩ tới chỗ này!

Bích Nguyệt vội vàng muốn xoay người trở về lấy, Kỷ Minh Dao vội ngăn nàng lại: "Trang điểm còn không trang điểm, cái kia không có cũng được. Vội vã trở về cầm đại một cái chưa chắc đã thích hợp. Là Thôi Giác đột nhiên muốn gặp ta, ta có chỗ thất lễ, hắn cũng nên thông cảm, huống chi cũng không tính là thất lễ gì."

Bích Nguyệt nghĩ một chút, đành phải thôi.

Sợ nhiễu loạn tâm cô nương, ngoài miệng nàng không trách cứ mình nữa, trong lòng lại khó tránh khỏi tăng thêm lo lắng:

Nếu vì nàng mà sơ ý phá hỏng nhân duyên tốt của cô nương, về sau nàng làm sao còn mặt mũi ở bên cạnh cô nương?

Hi Hòa viện cùng chính viện chỉ cách một con đường lớn, hai bên đường, Kỷ Minh Dao nhanh chóng đi vào từ phía sau, Kính Nguyệt và Tố Nguyệt cùng nhau đón nàng, đi theo đưa đến trước cửa chính phòng.

Nghĩ đến ánh mắt đạm mạc sắc bén hai ngày trước của Thôi Giác... Trước khi vượt qua bậc cửa, Kỷ Minh Dao hít một hơi thật sâu.

Lúc ấy nàng chưa nhìn kỹ Thôi Giác, toàn bộ ấn tượng trực quan đối với Thôi Giác cũng chỉ giới hạn ở một ánh mắt đó.

Phu nhân hẳn là rất hy vọng hôn sự của nàng cùng Thôi Giác có thể thành.

Nhấc váy đi vào trong phòng, Kỷ Minh Dao giương mắt, trông thấy một người từ trong bình phong sơn thủy bằng gỗ tử đàn đi ra.

Ánh sáng hơi mờ, nhất thời Kỷ Minh Dao không thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy hắn mặc thất phẩm áo xanh, đầu đội mũ sa, cúi người chào nàng.

Hắn mở miệng, thanh âm thanh lãnh: "Đột nhiên mời cô nương đến, là Thôi Giác mạo muội, ở đây bồi tội, xin cô nương thứ lỗi."

Kỷ Minh Dao cúi đầu hoàn lễ: "Thôi Giác, ngài nói quá lời rồi. Đã là khách quý của Kỷ gia, được mời đến, ta nên đến đây bái kiến."

Thôi Giác đứng thẳng người.

Giọng nói hôm nay của Kỷ nhị cô nương không giống như ngày hôm trước... ngọt ngào kiều mỵ, chính là lời di mẫu Ôn thị nói, "Bình thản hào phóng".

Hắn nghiêng người: "Cô nương mời."

Kỷ Minh Dao đi qua phía trước mặt hắn, mang theo một cơn gió nhẹ.

Thôi Giác dọc theo con đường nàng đi qua đi trở về, trong không khí ngửi được mùi thơm thoang thoảng, không phải mùi son phấn, chỉ là mùi hoa thuần túy cùng chút hương mực.

"Các con có chuyện gì cứ nói ở đây đi, ta đi nghỉ một chút." Trong bình phong, Ôn phu nhân đứng dậy cười nói.

Bà cầm tay Minh Dao, vỗ vỗ, không để lại dặn dò gì.

Cửa gian phía Tây đóng lại, bọn nha hoàn dâng trà xong liền lui xuống hành lang. Từ gian nhà chính đến gian phía tây, lại đến gian phía đông, trong ba gian phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Sau khi im lặng một lát, Kỷ Minh Dao buông chén trà, ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Giác. Mặc dù vừa vặn đối diện với ánh mắt của Thôi Giác, nàng cũng chưa dời đi ánh mắt.

Vô luận kết quả như thế nào, đây là đối tượng nghị thân của nàng, ít nhất nàng nên nghiêm túc nhìn kỹ một chút xem dáng vẻ của hắn như thế nào.

Thật là một vị Thám Hoa lang thanh tú thoát tục. Đối với gương mặt này, mỗi bữa nàng còn có thể ăn nhiều hơn một chén cơm. Nhưng thần sắc của hắn mặc dù không lãnh đạm như lần trước nhưng vẫn không có cảm xúc... Nếu như hắn một mực như thế, vậy sẽ giảm nửa bát.

Thôi Giác vốn tưởng rằng việc Kỷ Nhị cô nương đánh giá sẽ làm hắn có chút không ổn, đã chuẩn bị cố gắng nhẫn nại. Nhưng trong mắt Kỷ Nhị cô nương không treo giá, đầu cơ kiếm lợi, nàng chỉ ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, hai mắt trong suốt, thản nhiên mà chuyên chú nhìn hắn.

Nàng đang tán thưởng ——

Thôi Giác bỗng nhiên cụp mắt, không nhìn thẳng Kỷ nhị cô nương nữa.

Phi lễ chớ nhìn.

Hôn ước hôm nay chưa thay đổi, về mặt danh phận hắn vẫn không thích hợp để đánh giá Kỷ nhị cô nương, mặc dù không thể không như thế nhưng nhìn lại thì quá mức.

Kỷ Minh Dao cũng cúi đầu nhìn hoa văn trên ống tay áo: "Còn không biết Thôi Giác mời ta đến có chuyện gì."

Thôi Giác liền đứng dậy, đi thẳng vào vấn đề: "Nói vậy cô nương đã biết hôn sự hai nhà có thay đổi. Hôn nhân đại sự cũng không phải là trò đùa, Thôi Giác không thể không ở đây mạo phạm hỏi cô nương một câu, cũng xin cô nương trả lời theo sự thật: đáp ứng hôn sự này, trong lòng cô nương có tiếc nuối hay không?"

Tiếc nuối?

Trong lòng Kỷ Minh Dao khẽ động.

Thôi Giác từng thấy nàng ở chung với Ôn Tòng Dương. Hắn đang lo lắng trong lòng nàng "còn có" Ôn Tòng Dương sao?

Quả thực, mặc kệ đối với thời đại nào, người có giới tính nào mà nói, đây đều là chuyện quan trọng cần hỏi rõ ràng. Mà nàng cũng đích xác có thể không thẹn với lương tâm mà trả lời.

Kỷ Minh Dao ngẩng đầu, cười với Thôi Giác: "Thôi Giác chân thành hỏi, ta cũng nói thẳng đáp: hôn nhân đại sự, phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy, không có tư tình."

Thôi Giác không truy hỏi nàng có đáp thật hay không, chỉ vái chào nói: "Đa tạ cô nương."

Hắn nói: "... Cô nương như thế nào, ta cũng như thế đó." ( truyện trên app T Y T )

Lời này hắn nói tựa hồ có chút khó khăn.

Thấy hắn không có lời gì muốn hỏi, Kỷ Minh Dao liền cáo từ hắn, đến sườn tây mời phu nhân về.

Thôi Giác chờ đợi ở ngoài hai gian phòng, Ôn phu nhân không tiện hỏi nhiều nhưng quan sát sắc mặt Minh Dao, trong lòng nàng liền đại khái ngọn nguồn, bảo Minh Dao về phòng trước.

Nàng men theo đường cũ bước ra sau đó xuyên đường, Bích Nguyệt cuống quít thấp giọng hỏi: "Cô nương, thế nào rồi?"

"Hẳn là hắn không nhìn ra ta không đeo khuyên tai..." Kỷ Minh Dao nắm chặt tay áo, trước tiên là nói chuyện Bích Nguyệt để tâm.

Nhưng hình như hắn đã trông thấy vết mực trên ống tay áo của nàng.

Thật đáng giận.

...

Khi Thôi Giác rời khỏi An quốc công phủ còn chưa tới giữa trưa. Hắn không quay về Hàn Lâm viện nữa mà sai người hầu đi mời huynh trưởng, mình cũng trở về nhà.

Thôi Du gần như cùng đến nhà với Thôi Giác, xuống ngựa liền hỏi: "Tại sao An Quốc công phủ đột nhiên gọi đệ đi? Đệ còn tìm ta về là có chuyện quan trọng gì?"

Thôi Giác mời huynh trưởng đến thư phòng ngồi, nói ra chuyện An Quốc công phủ muốn thay người thành thân.

Thôi Du nghe xong giận dữ: "Đây là xem Thôi gia chúng ta thành cái gì!"

Hắn đứng lên, vung ống tay áo màu đỏ lên "rào rào" phấp phới: "Là nhà họ muốn kết thân, hôn sự đã định, lại há là bọn họ muốn đổi liền đổi? Cái này cũng khinh người quá đáng!"

Hắn càng nghĩ càng giận, nhấc chân định đi: "Ta tìm An Quốc công nói rõ lí lẽ!"

"Đại ca!" Thôi Giác bắt lấy hắn: "Chỉ sợ việc này di mẫu Ôn thị khó xử, ta đã đáp ứng, thôi bỏ qua đi."

Thôi Du quay đầu nhìn đệ đệ, trầm mặc.

Di mẫu Ôn thị là biểu muội của mẫu thân, hai vị tuổi tác chênh lệch mười tuổi, thuở nhỏ cũng không quá thân mật, sau khi hai người thành gia lập thất, bởi vì ngăn cách hai nơi càng ít gặp nhau.

Mãi đến mười một năm trước, phụ thân điều về kinh làm Lễ bộ Thượng thư, chưa đầy hai năm đã bất hạnh đi về cõi tiên. Lúc ấy mẫu thân cũng bệnh tật triền miên. Ngoại tổ mẫu đã sớm đi về cõi tiên, tỷ muội ruột thịt của mẫu thân đều không ở kinh thành, trong hai ba năm, ngoại trừ thân hữu trưởng bối Thôi gia, di mẫu Ôn thị cũng thường đến làm bạn, an ủi mẫu thân, cũng có nhiều quan tâm đối với Thôi Giác, phần tình ý này bọn họ vẫn nhớ rõ.

Vì vậy, bọn họ vốn không muốn kết thân với công hầu huân quý, lại nể tấm lòng ái nữ của mẫu thân Ôn thị nên mới đồng ý hôn sự này.

Cũng sợ người ta nói Thôi Giác leo lên Quốc Công Phủ mới như thế nào, đợi kỳ thi mùa xuân yết bảng, kim điện truyện hịch xong, Thôi gia mới tới cửa cầu hôn.

Thôi Giác buông huynh trưởng ra: "Chỉ một lần này, làm phiền đại ca cùng tẩu tẩu xử lý thay ta."

Thôi Du thở dài thật sâu, ngồi lại.

Lúc cha mẹ qua đời, hắn đã gần trưởng thành, Thôi Giác vẫn chưa đầy mười tuổi, tất nhiên là càng coi trọng tình cảm năm đó hơn.

"Xử lý thì dễ, đi nha môn đổi thiếp thân, lại đi hạ sính lễ là được." Suy tư một hồi, Thôi Du cười hỏi: "Hôm nay đệ có gặp mặt Kỷ nhị cô nương không? Cảm thấy thế nào?"

Hắn biết rõ tính tình của Thôi Giác, chỉ thuận miệng hỏi một câu, xem như trêu chọc, không ngờ đệ đệ lại trả lời. Hắn nhấp một ngụm trà rồi ngẩng đầu, lại trông thấy miệng Thôi Giác mấp máy?

Thôi Du lập tức thò người về phía trước.

Thôi Giác nuốt lời nói trở vào.

Thôi Du gấp đến độ vội hỏi: "Tại sao đệ không nói nữa?"

Thôi Giác: "Thường thôi, không có gì để nói."

Thôi Du hỏi không ra liền buồn bực với Kỷ gia, uống hai chén trà, đột nhiên biến sắc: "Không đúng... không đúng rồi !"

Hắn vội vàng nói: "Ta nhớ ra rồi, tẩu tẩu đệ đã từng nói, Nhị cô nương Kỷ gia cùng công tử của Lý Quốc Công phủ là thanh mai trúc mã! Hai huynh muội họ... Rất tốt, chỉ sợ năm nay sẽ thành thân! Cái này —— "

"Ta biết." Nếu huynh trưởng đã hỏi, Thôi Giác liền nói: "Hôm nay Kỷ nhị cô nương đã nói, đó chỉ là mệnh lệnh của phụ mẫu, cũng không có tư tình, có lẽ với đệ, cũng không phải là Kỷ gia bức nàng đồng ý."

Tuy hắn nói như thế nhưng Thôi Du vẫn cảm thấy không được: "Tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, có biểu ca Quốc Công Phủ ái mộ đối đãi nhiều năm, nàng thật có thể không động tâm sao?"

Nếu có thể một lòng với Thôi Giác, cho dù Kỷ nhị cô nương có từ hôn cũng không sao. Nhưng nếu trong lòng còn có người khác, sao có thể an tâm bầu bạn với Thôi Giác?

Thôi Giác lặp lại: "Nàng cũng đã nói không có tư tình, như thế là được rồi, còn lại đệ không để ý."

Hắn chân thành nói: "Xin đại ca cũng đừng nhắc lại nữa."

Tình yêu có gì thú vị. Chỉ cần Kỷ nhị cô nương giống như hôm nay, thông suốt bình thản, an phận hiểu lễ nghĩa là được.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play