Kỷ Minh Đạt trằn trọc suốt cả đêm không ngủ được.
Ngày hôm trước nói mộng cảnh cho các trưởng bối, hai ngày này, nàng ta không còn mơ về tương lai nữa. Nhưng hôm qua cùng mẫu thân tranh chấp một hồi... Lúc tổ mẫu ở bên người, nàng ta còn có thể không nghĩ nhiều, tổ mẫu vừa đi, sự hối hận lại từng đợt trào dâng trong lòng làm cho nàng ta không yên.
Từ khi còn nhỏ, nàng ta chưa từng tranh chấp với mẫu thân. Mẫu thân thương yêu nàng ta, nàng ta cũng kính yêu mẫu thân. Nội tổ mẫu còn từng dạy nàng rằng: "Người phải lấy hiếu làm đầu."
"Mẫu thân con vào cửa những năm gần đây hiếu thuận cung kính với trưởng bối, chưa từng bác bỏ, bởi vậy có nhiều hiền danh. Con là nữ nhi ruột của nó, phải cẩn thận tu dưỡng, không thể làm mất thanh danh của nó."
Rất nhiều năm qua, nàng ta cũng đều làm theo như vậy.
Nhưng hôm qua, hôm qua rốt cuộc là vì sao ——
Vì sao nàng ta lại tranh chấp với mẫu thân, Kỷ Minh Đạt không dám nghĩ sâu.
Vì sao hôm qua nàng ta làm trái mẫu thân, tổ mẫu lại không giáo huấn nàng ta, còn tới an ủi?
Kỷ Minh Đạt cảm thấy, hẳn là tổ mẫu cưng chiều nàng ta, thấy nàng ta mới gặp ác mộng nên không đành lòng trách móc nặng nề.
Nhưng vì sao nàng ta lại trở thành bộ dáng giống như nhị muội muội?
Nhị muội muội trời sinh tính tình lười biếng, không tu dưỡng đức hạnh, còn bất kính với tổ mẫu, hài tử như vậy nuôi dưới gối mẫu thân cũng quá mất mặt mẫu thân! Nàng ta thật không biết vì sao mẫu thân không nghiêm khắc quản giáo Nhị muội muội, còn yêu thương nàng ta! Nhưng nhiều nhất Nhị muội muội cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng với tổ mẫu, chưa bao giờ giáp mặt chống đối tổ mẫu, nàng ta thì sao, lại hô to gọi nhỏ với mẫu thân, còn không bằng cả Nhị muội muội.
Hôm qua phụ thân đội mưa mà đến, nói chuyện từ hôn phải thương nghị với mẫu thân, cũng không biết kết quả như thế nào rồi...
Một đêm trằn trọc, đến giờ rời giường, Kỷ Minh Đạt ngồi dậy liền quyết tâm hôm nay sẽ bồi tội với mẫu thân.
Ai ngờ sáng sớm mẫu thân đã phái người tới nói hôm nay sẽ gặp Thôi Giác, không rảnh thỉnh an, không thể tới.
Tổ mẫu hỏi người tới, biết được mẫu thân đêm qua nghỉ ở trong phòng Nhị muội muội, sắc mặt lại đại biến!
Nàng ta không muốn gặp mẫu thân rồi lại sinh hiềm khích với tổ mẫu, vội vàng hỏi tổ mẫu vì sao tức giận, muốn khuyên giải từ bên trong, nào biết tổ mẫu cười lạnh một tiếng, hỏi nàng ta: "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ con không biết? Mẫu thân con đây là muốn mang Thôi Giác đổi cho nhị nha đầu... con bé đó cũng xứng sao!!"
Nương muốn để nhị muội muội gả cho Thôi Giác?
Tổ mẫu tức giận đến mặt đỏ lên nhưng Kỷ Minh Đạt lại càng thêm khó hiểu: "Thôi Giác hắn lại... Việc hôn nhân không dễ lui, cha mẹ bảo Nhị muội muội thay gả, cũng đỡ phải huyên náo khó coi ——"
"Con còn nhỏ, hiểu được cái gì?" Tổ mẫu qua loa với nàng một câu liền vội vàng sai người đi viện Hi Hòa gọi mẫu thân đến.
Mẫu thân vậy mà lại không tới!!
Tổ mẫu còn vung tay làm nàng ta đau... Đây là lần đầu tiên tổ mẫu động thủ với nàng ta...
Kỷ Minh Đạt không biết vì sao ngắn ngủi hai ba ngày, trong nhà hết thảy đều không còn như trước. Nàng ta ấm ức muốn khóc, nhưng cứ như vậy để tổ mẫu tìm tới mẫu thân, trong nhà há có thể an bình?
May mắn Trương ngự y tới!
Kỷ Minh Đạt biết tổ mẫu trọng thể diện nhất, vội vàng đi qua ôm lấy tay Từ lão phu nhân: "Tổ mẫu, đuổi người đi rồi lại nói sau!"
Từ lão phu nhân nhắm mắt lại thở ra thật sâu, móng tay tạo ra vết máu trong lòng bàn tay.
...
"Trương ngự y mặc dù trẻ tuổi, mới hơn ba mươi tuổi, lại không phải xuất thân từ thế gia ngự y, nhưng lại là người y thuật tinh thông nhất trong Thái Y viện hiện nay, rất được bệ hạ tin cậy. Thục phi nương nương năm năm gần đây mang theo Ngũ công chúa cùng Thất hoàng tử, đều là một mình hắn chiếu cố."
Ăn sáng xong, Ôn phu nhân không vội đi, trước tiên dạy Minh Dao: "Cho nên ta mới mời hắn tới đầu tiên."
Kỷ Minh Dao hiểu ý, cười nói: "Lão thái thái coi trọng thể diện nhất." Làm sao có thể phát cuồng trước ngự y được thánh tâm nhất? Tất nhiên bà ta sẽ nhẫn nhịn khắc chế.
Ôn phu nhân cũng cười: "Người thứ hai tới chính là Tần viện phán."
Thái Y viện đứng đầu viện sử, chính ngũ phẩm, quản lý mọi việc trong ngoài của Thái Y viện, còn có hai vị viện phán hai người trợ giúp, tòng ngũ phẩm.
Từ khi tiên hoàng hậu qua đời, mặc dù Tần Viện Phán dần mất đi thánh tâm nhưng vẫn là khách quen của các công hầu phủ, cũng là bạn cũ của Kỷ gia.
Lão thái thái càng sẽ không để cho các thế hệ giao thiệp trong phủ biết được chuyện cười của Kỷ gia.
Vị thứ ba, vị thứ tư... Bà mời đều là danh y trong kinh.
"Thôi Giác vào các ngày một, bốn, bảy ngày ở Tử Vi điện ghi chép sinh hoạt hàng ngày của bệ hạ, phác thảo ngự chỉ, còn lại chỉ ở Hàn Lâm viện biên soạn sử sách tiền triều, ra vào thuận tiện. Cho nên hôm nay ta mời hắn xin nghỉ nửa ngày đến thương nghị chuyện quan trọng, nghĩ hẳn hắn sẽ không từ chối."
Ôn phu nhân còn muốn tiếp tục kể cho Minh Dao nghe về Thôi Giác thì Kính Nguyệt vội vàng tiến vào nói: "Phu nhân, tiểu Thôi đại nhân đã đến!"
"Nhanh như vậy à!" Ôn phu nhân vội đứng dậy, dặn dò Minh Dao: "Con cứ ở đây an tâm chờ ta trở lại, ai kêu con ra ngoài cũng không cần để ý! Ta giữ Phùng ma ma lại, con có việc thì để ma ma ra mặt, coi như mình còn là tiểu hài tử, trốn ở phía sau là được!"
Kỷ Minh Dao đưa đích mẫu đến cửa viện lại tự mình mời Phùng ma ma đến tây sương phòng nghỉ tạm, để lại Xuân Giản cùng Hoa Ảnh, gọi các nàng hầu hạ bà cho tốt.
Nàng lại trở về trong phòng, trong phòng chỉ có chính nàng và Bích Nguyệt, Thanh Sương, Bạch Lộ, cảm giác choáng váng khi bị đổi người thành thân chỉ thoáng qua một lúc rồi đột nhiên tràn ngập trong lòng.
Thích ứng Ôn Tòng Dương một năm hai tháng lẻ tám ngày, toàn bộ đều uổng phí cả rồi?
Mặc dù hơn một năm nay nàng và Ôn Tòng Dương gặp mặt không nhiều hơn mười lăm lần ——
Cô nương ngồi yên, không nói câu nào. Ba người Bích Nguyệt nhìn thấy thế thì đau trong lòng, liếc nhìn nhau, không ai biết khuyên như thế nào.
Chỉ nhìn phẩm hạnh của mỗi người, so sánh với Ôn đại gia, tiểu Thôi đại nhân đương nhiên là tốt đến không thể tốt hơn, nhưng lão thái thái đề phòng nghiêm ngặt, phòng thủ nửa năm này, nếu không phải hôm trước từng nhìn thoáng qua trong phòng phu nhân, chỉ sợ tiểu Thôi đại nhân còn không biết cô nương các nàng là ai!
Hai nhà đều đã định hôn sự, đột nhiên muốn đổi người gả, cho dù tiểu Thôi đại nhân có chấp nhận nể mặt phu nhân và hai vị bà mối mà đồng ý thì trong lòng có thể có mấy phần yêu thích với cô nương?
Hơn nữa nếu Tiểu Thôi đại nhân không chịu đồng ý, nhất định phải từ hôn, tiền đồ của cô nương... Thật không biết còn ở phương nào.
Lại nhìn các tỷ muội, Thanh Sương nghĩ —— đại cô nương đã định với Thôi Giác rồi, coi như là vị hôn phu rồi, lại bảo cô nương đi gả, có thể tổn hại thanh danh của cô nương hay không?
Nhưng lời này cũng liên quan đến phu nhân, ở trước mặt Bích Nguyệt tỷ tỷ, nàng chỉ nghĩ trong lòng một hồi, không dám nói ra miệng.
Bích Nguyệt dâng trà cho cô nương, là trà hoa hồng cô nương thường uống, bổ phổi, dưỡng can, sáng mắt.
Cô nương hoàn hồn tiếp nhận.
Cô nương... Nhìn các nàng cười?
"Đi tìm đồ mấy năm nay biểu ca tặng cho ta, thu dọn cho tốt đi." Kỷ Minh Dao cười nói.
Cho dù sau này vẫn là biểu huynh muội nhưng bởi vì gần như đã đính hôn, hắn còn có thể cưới tỷ tỷ của nàng, về tình về lý, những thứ này nàng đều không nên lưu lại.
Mẫu thân sẽ không trở lại ngay.
Nàng thật muốn ngủ bù nhưng lúc mấu chốt này không thể ngủ ——
Không bằng thì luyện chữ đi!
...
Chính viện An Quốc công phủ.
Ngoài cửa sổ vẫn mưa phùn rả rích, bên trong cửa sổ, Thôi Giác ngồi ở trên ghế hoa hồng gỗ lê hoa hồng, bưng một ly trà ấm, an tĩnh nghe xong di mẫu Ôn thị kể lại.
Hắn chưa từng tin vào lời quỷ thần, đương nhiên cũng nghe hiểu được ý tứ của các nhà khi kết giao không thể nói rõ ra khỏi miệng. An Quốc công phủ lấy lý do mệnh cách tương khắc, muốn đổi người thành hôn với hắn, tất nhiên là bởi vì không muốn để Kỷ đại cô nương gả, hoặc tự Kỷ đại cô nương không muốn gả. ( truyện trên app T Y T )
Nhưng hắn không tin quỷ thần, lại không muốn để cho di mẫu Ôn gia khó xử nhiều hơn.
Rũ mắt suy tư một lát, Thôi Giác ngẩng đầu nhìn về phía Ôn phu nhân, Ôn phu nhân cũng đang nhìn hắn.
"Ta biết đại sự này nhất thời khó có thể quyết định, vả lại Kỷ gia lại thất tín... Thôi gia muốn từ hôn cũng là điều đương nhiên." Ôn phu nhân dịu giọng nói, "Nhưng đã quyết định cũng là duyên phận của hai nhà. Nhị cô nương từ bốn tuổi đã lớn lên bên cạnh ra, tính tình thông suốt, cử chỉ bình thản, làm việc hào phóng, trong mấy năm không có ít người hỏi cưới. Có nàng làm thê tử cũng không nhục con. Hoặc con về nhà thương nghị với huynh trưởng trước cũng tốt, chỉ là xin nhanh chóng cho ta câu trả lời, còn lại, ta không cầu gì hơn."
Nói xong, bà đứng lên, bồi lễ nói: " Phủ An Quốc Công thất tín bội ước, ta ở đây thay trên dưới trong nhà bồi tội —— "
"Phu nhân làm thế con không dám nhận." Thôi Giác lập tức đứng dậy tránh đi, chắp tay nói, "Mời phu nhân ngồi xuống trước."
Ôn phu nhân đành phải ngồi xuống.
Thôi Giác cũng trở lại chỗ ngồi.
Từ trong lời nói của Ôn phu nhân, hắn nhớ tới một cái chớp mắt ngắn ngủi ngày hôm trước nhìn nhau cùng Kỷ nhị cô nương.
Đó là một đôi mắt bình tĩnh mang theo vài phần tò mò.
Hắn còn nhớ rõ thần sắc công tử Ôn gia kích động cùng động tác một bước đã vọt tới trước mặt Kỷ nhị cô nương.
Nhưng Kỷ nhị cô nương đáp lại công tử Ôn gia như thế nào, hắn chỉ nghe tiếng, chưa từng nhìn kỹ dung nhan của nàng.
Kỷ nhị cô nương cũng không phải là đích mẫu Ôn thị sinh ra. Hắn lại nghe đại tẩu đề cập qua, lão phu nhân An Quốc công phủ rất phân biệt con cái của chính thất và thiếp thất.
Kỷ đại cô nương lại được nuôi dưỡng dưới gối lão phu nhân.
"Phu nhân." Thôi Giác lại lần nữa đứng dậy, chắp tay nói, "Không biết có thể để con cùng với Nhị cô nương gặp mặt một lần hay không."
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhé!! ( •̀ ω •́ )y