Cái gì gọi là "Hôn sự tốt"?

Nếu ở kiếp trước, Minh Dao hẳn là sẽ nói... Nàng còn chưa tròn mười tám tuổi, càng chưa đến tuổi kết hôn theo pháp luật quy định, căn bản không cân nhắc qua những thứ này!

Từ khi thi đại học kết thúc, nàng quyết định sẽ không yêu đương trong trường đại học. Nàng chỉ muốn kết thúc từng học kỳ với điểm tích lũy vô địch, thực tập nhiều hơn, sơ yếu lý lịch phong phú, đến năm ba lại căn cứ vào tình huống thực tế để quyết định là thi nghiên cứu, xuất ngoại hay là đi làm.

Nhưng mới qua học kỳ đầu tiên của đại học, nàng đã bị đột tử. Vậy nên không có lựa chọn nào nữa.

Mà đối với đời này của nàng mà nói, Ôn gia có thể được gọi là "hôn sự tốt".

Đầu tiên, hai nhà hiểu rõ gốc gác, không phải là hôn nhân sắp đặt, cái này cũng không cần phải nói nhiều.

Tiếp theo, phủ Quốc Công vẫn thuộc loại "thế gia quyền quý", trình độ sinh hoạt không kém Kỷ gia bao nhiêu, nàng thành hôn, sẽ không bởi vì thích ứng cuộc sống mới mà có quá nhiều bất tiện. Tiền của Ôn gia tuy không nhiều đến mức tiêu không hết nhưng cũng sẽ không đến mức dùng của hồi môn của nàng để lấp lỗ thủng.

Lại nữa, tuy Ôn Tòng Dương không học vấn không nghề nghiệp, lòng không chí lớn, nhưng hắn ta rất tôn kính đối với luật pháp quốc triều, làm người cũng có lương tri cơ bản, sẽ không vi phạm pháp lệnh, ức hiếp dân thường. Vả lại hắn không nắm chức vụ quan trọng trong quan trường, khả năng bị cuốn vào những âm mưu chính trị triều đình bị liên lụy giảm xuống rất nhiều—— ở thời đại này có thể phú quý bình an cả đời không dễ dàng gì! 

Làm biểu huynh biểu muội hơn mười năm, nàng cùng Ôn Tòng Dương ai cũng chưa từng khuyên đối phương "tiến bộ", hẳn cũng coi như một loại ăn ý nhỉ?

Sau này nàng vẫn sẽ không quá chờ mong đối với hắn. Chỉ cần hắn cũng không yêu cầu nàng giống như phu nhân, làm một phu nhân hoàn mỹ, chu đáo nội phủ lẫn ngoại phủ, ngày tháng hẳn là cũng không kém ở nhà bao nhiêu.

Về phần quan hệ mẹ chồng nàng dâu... Nể mặt phu nhân, Hà phu nhân cũng sẽ không quá mức làm khó nàng. Ít nhất so với Từ lão phu nhân, Hà phu nhân quả thực có thể tính là mẹ chồng hoàn mỹ!

Ôn gia lại là nhà mẹ đẻ của đích mẫu. Phu nhân đã sớm định gả một thứ nữ qua đó, hôn sự này cũng không phải vội vàng nghị thành mà là đã chuẩn bị nhiều năm. Cho nên, ở trong mắt đích mẫu, đối với nàng mà nói, hôn sự còn tốt hơn Ôn Tòng Dương có thể là nhà ai?

Không, không đúng, trước đó còn có một vấn đề ——

"Vì sao không cho con gả cho biểu ca?" Kỷ Minh Dao cảm thấy khó hiểu: "Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?"

Thấy trong mắt Minh Dao chỉ có kinh ngạc, cũng không có thương tâm không nỡ, trong lòng Ôn phu nhân mới có tám phần nắm chắc. Bà vội cười nói: "Cũng không phải đại sự gì khó lường —— "

Nhưng khi nhắc tới giấc mơ của nữ nhi ruột với Minh Dao, bà vẫn cảm thấy xấu hổ khó tả, lại không thể không nói, chỉ có thể nhịn xuống nóng mặt, nói rõ đại khái về cách nói của Kỷ Minh Đạt và Từ lão phu nhân.

Rõ ràng khuê nữ của mình mơ thấy không tốt, lại nói với Minh Dao là "Tốt hơn"?

"Theo lời ta, ác mộng vô căn cứ, sao có thể đảm đương được?" Ôn phu nhân cúi đầu: "Nhưng ta khuyên can đãhai ngày, lão thái thái vẫn không chịu đổi ý, thực sự là không còn cách nào. Dù sao Minh Đạt cũng có giấc mộng này, không thuận với hôn nhân của Thôi Giác. Minh Dao, nếu con cũng kiêng kỵ thì cứ nói thật với ta, ta tuyệt đối không bắt con gả cho hắn."

Kỷ Minh Dao nghe vậy có chút ngẩn người.Cái này, kiếp trước nàng cũng từng xem mấy quyển tình cảm trên mạng văn học. Loại chuyện "Bởi vì ác mộng trước hôn nhân mà đổi việc hôn nhân với thứ muội", vậy mà ở trong hiện thực cũng sẽ phát sinh sao?

Nhưng mà, so với việc xuyên việt trùng sinh xảy ra trên người nàng, hình như lại không có gì ly kỳ mấy.

Nhưng trong lời nói của Kỷ Minh Đạt còn có rất nhiều chỗ trống ——

Không xoắn xuýt thời gian quá dài, Kỷ Minh Dao liền lấy phương thức nghi vấn, chỉ rõ với Ôn phu nhân: "Phu nhân, đại tỷ tỷ là chỉ mơ thấy sau khi kết hôn với Thôi Giác sao? Đã là mơ thấy tương lai... Không biết đại tỷ tỷ có nói với phu nhân không, con và biểu ca sau này như thế nào?"

Tay Ôn phu nhân không khống chế được run lên.

Một câu hỏi hợp tình hợp lý nhưng vào trong tai bà lại như sấm rền.

Bà đột nhiên hiểu rõ nghi hoặc vẫn luôn thắc mắc, cũng có lẽ là bà tự lừa gạt mình nên không nghĩ sâu:

Vì sao Minh Đạt rõ ràng không nhìn trúng Tòng Dương còn nhất định phải gả cho hắn?

Bà biết mà, làm sao có thể là bởi vì cao tăng phê mệnh.

Chỉ có thể là bởi vì Minh Đạt cũng mơ thấy sau khi Minh Dao thành hôn, Tòng Dương tất nhiên có kỳ ngộ, công thành danh toại... khiến Minh Đạt... ghen tỵ...

Ôn phu nhân quay lưng lại, im lặng che nước mắt.

Sao bà lại nuôi dưỡng nữ nhi thành như vậy chứ!

Có phải năm đó bà không nên thỏa hiệp đưa Minh Đạt đến chỗ mẹ chồng hay không?

Nếu nó không lớn lên bên cạnh lão thái thái, tính tình của Minh Đạt nhất định có chút khác biệt so với hiện giờ...

Kỷ Minh Dao biết vì sao đích mẫu lại khóc. Nàng cũng biết đáp án: Kỷ Minh Đạt không nói với đích mẫu, tương lai của nàng và Ôn Tòng Dương là như thế nào. Lại nghĩ một chút, Kỷ Minh Dao cảm thấy không biết cũng tốt. Mặc dù phu nhân biết thì cũng sẽ không nói cho nàng biết nhiều hơn. Hà tất gì nàng phải tự tìm mất mặt, tự tìm phiền não. Mà cho dù cuối cùng hôn sự không đổi, nàng vẫn sẽ cùng Ôn Tòng Dương thành hôn, nàng biết cái gì cũng sẽ chỉ trở thành gông xiềng của nàng. Vẫn cứ như vậy đi, hoàn toàn không biết gì cả nghênh đón bước tiếp theo của cuộc đời đi!

Hít sâu, Kỷ Minh Dao ôm lấy Ôn phu nhân từ phía sau - đây là lần đầu tiên nàng có can đảm chủ động thân mật với đích mẫu như thế.

Nàng không nói một chữ nào, chỉ là dựa sát vào Ôn phu nhân.

Đích mẫu đau lòng vì nữ nhi ruột, nàng không có tư cách khuyên nhủ. Nhưng nàng càng không hối hận khi chọc thủng tư tâm của Kỷ Minh Đạt. Nàng nhất định phải làm rõ chuyện những gì nàng có khả năng "mất" với đích mẫu.

Nàng không thẹn với lương tâm.

...

Tối hôm đó, thẳng đến khi canh ba trôi qua, Kỷ Minh Dao mới cùng Ôn phu nhân đi ngủ.

Tuy đã lâu không ngủ chung giường với người khác nhưng Kỷ Minh Dao vẫn ngủ rất ngon. Sáng sớm bị gọi dậy, đầu óc nàng mơ màng, mắt cũng không mở ra được một chút nào.

Nàng sờ soạng tay để nha hoàn mặc quần áo cho nàng, cố gắng há miệng: "Giờ nào rồi? Phu nhân đâu?"

"Mới qua giờ Mão một khắc! Phu nhân đã dậy rồi, hôm nay miễn thỉnh an các vị cô nương gia, đang ở phòng đông chờ cô nương ăn điểm tâm." Bích Nguyệt vội nói.

Kỷ Minh Dao nhắm mắt lại, mặc xong quần áo, cho nên không thể nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bích Nguyệt.

Nàng nửa mộng nửa tỉnh đi đến Đông gian, ánh mắt đầu tiên trông thấy nàng, Ôn phu nhân liền không nhịn được mà bật cười ra tiếng: "Là lỗi của ta, lần sau sẽ không bảo con thức đêm nữa!"

"Phu nhân." Kỷ Minh Dao hành lễ, lắc lắc người lảo đảo ngồi bên cạnh Ôn phu nhân: "Sáng ăn gì vậy ạ?"

"Hôm qua con đã uống rượu, điểm tâm thì ăn thanh đạm một chút." Ôn phu nhân đưa trà cho nàng uống.

Uống nửa chén trà, cuối cùng Kỷ Minh Dao cũng tỉnh táo lại. Nàng tính toán thử, tối hôm qua một hai giờ mới ngủ, năm giờ mười lăm đã dậy, bốn năm tiếng, nàng thật sự ngủ không đủ...

Bỏ chén trà và muỗng canh xuống, gẩy gẩy tóc rối trên trán nàng, Ôn phu nhân cảm thán nói: "Con thật đúng là vô tư."

Đã đính hôn rồi, trong vòng một ngày đã phải thay đổi hôn sự, lại trông như bình thường, chỉ là vành mắt đỏ lên, vừa nhìn đã thấy không ngủ đủ.

Ôn phu nhân bảo pha trà hoa cúc, lại bảo phòng bếp đưa canh nấm tuyết tới, bỏ thêm táo đỏ cẩu kỷ, lại nhanh xào một ít rau chân vịt giúp sáng mắt.

Kỷ Minh Dao bình yên hưởng thụ đích mẫu chăm sóc, cười nói: "Có phu nhân ở đây, con cũng không có gì phải lo lắng."

Bị đổi hôn sự là rất bất ngờ nhưng Thôi Giác là người nào! Hắn là người mà phu nhân đốt đèn lồng tìm khắp kinh thành nhiều năm mới chọn được vị hôn phu tuyệt hảo cho Kỷ Minh Đạt, không nói chuyện có hợp với nàng, có thích hợp hay không, chỉ nhìn điều kiện, bị đổi cho nàng, nói như thế nào đây... Khá giống miếng bánh từ trên trời rơi xuống —— đã đến rồi thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Thấy mắt Ôn phu nhân vẫn còn sưng đỏ, Kỷ Minh Dao lấy hai quả trứng gà luộc xoa bóp nửa khắc trên mặt Ôn phu nhân, quả nhiên vẻ sưng đỏ đã tiêu hết hơn phân nửa.

Hai người đứng gần nhau, Ôn phu nhân lại thấp giọng nói với nàng vài câu: "Ta đã phân phó cho các cửa rồi, hôm nay An Khánh đường phải phái người ra ngoài làm việc, phải báo cáo với ta trước khi ra ngoài, từ điểm tâm sẽ có bốn năm thái y đến An Khánh Đường khám bệnh, một canh giờ một vị, thẳng đến khi chuyện của chúng ta kết thúc. Vẫn là dựa theo lời tối hôm qua đã nói, hôm nay con không cần ra mặt, chỉ cần chờ tin tức của ta là được."

Trước mặt Minh Dao, Ôn phu nhân không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Thôi Giác tuy trẻ tuổi nhưng tâm tư sâu thẳm cùng sự hiểu biết của hắn, ngay cả bà cũng nhìn không rõ. Đối với việc Thôi Giác sẽ đồng ý đổi người thành thân hay không, bà đương nhiên cũng không hoàn toàn nắm chắc, nhưng bà nhất định phải hết sức thử một lần, là vì Minh Dao, cũng là vì chính bà.

Bà hy vọng mình còn có thể được coi là một người mẫu thân hợp quy cách, sẽ không phụ lòng Minh Dao nữa.

"Dù cho Thôi Giác không muốn, chẳng lẽ phu nhân không tìm được người tốt khác cho con sao?" Kỷ Minh Dao cười: "Vừa vặn con có thể ở nhà cùng phu nhân thêm mấy năm!"

"Đứa nhỏ này, đừng nói lời ngốc nghếch, sao lại nói đến vài năm nữa?" Ôn phu nhân vội nói: "Người tốt khó tìm, gặp một người không dễ dàng gì, gái lớn thì gả chồng, con cũng đã đến tuổi rồi, thật sự để con thành cô nương già thì phải làm sao?"

Kỷ Minh Dao cố gắng không phản bác lại phu nhân. Nàng mới mười lăm, tháng bảy mới cập kê! Cho dù qua năm năm nữa cũng chỉ mới hai mươi, sao lại thành "cô nương già" rồi!!

Bữa sáng đơn giản, hai người không chuyển đến nhà chính mà dùng trên bàn nhỏ cạnh giường sưởi cửa sổ phía đông.

Cháo xanh rau dưa mới ăn một nửa, An Khánh Đường có người tới truyền lời: "Lão thái thái mời phu nhân qua, có chuyện muốn hỏi."

Ôn phu nhân buông đũa xuống, cũng không nhìn người khác một cái, chỉ lau khóe môi, thản nhiên nói: "Chuyện hôm nay bận rộn, quả thực không rảnh rỗi, ta không thể đi qua, xin lão thái thái thông cảm. Nếu lão thái thái thật có việc gấp, xin mời đến nha môn mời lão gia trở về thương nghị."

Phu nhân không nghe lão thái thái gọi!

Bà tử An Khánh Đường cả kinh suýt nữa quên trả lời.

Đừng nói lời này của phu nhân quá không khách khí, nếu bà ta truyền lời nguyên văn về cho lão thái thái, chỉ sợ sẽ rước họa vào thân, nhưng mà không mời được phu nhân đến cũng đủ để bà ta bị mắng một trận!

"Phu nhân ——" Bà tử kia còn muốn cầu một câu.

"Tằng Hồ gia, ngươi đã hầu hạ mấy chục năm rồi, chẳng lẽ còn không biết nặng nhẹ?" Ôn phu nhân nhìn bà ta một cái.

Đầu gối Tằng Hồ gia mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

"Còn không mau đi?" Giọng nói Ôn phu nhân vẫn bình tĩnh, cũng không tức giận.

"Vâng, vâng!" Tằng Hồ gia cuống quít lui ra ngoài.

Kỷ Minh Dao gặm bánh bao, sùng bái nhìn Ôn phu nhân.

Ôn phu nhân không nhịn được muốn cười, nói: "Dù sao cũng không phải không thuận theo ý của bà ta, chút chuyện nhỏ này sợ cái gì?"

Ngoài phòng, Tố Nguyệt kéo Tằng Hồ gia, cười tủm tỉm nói mấy câu.

...

Cầm hai lượng bạc Tố Nguyệt cô nương cho, Tăng Hồ gia tự cổ vũ mình suốt dọc đường, đến trước mặt lão thái thái, bà gần như trả lời nguyên văn.

Từ lão phu nhân nghe xong giận dữ, lại bất chấp Kỷ Minh Đạt còn ở bên cạnh, vung tay ném phật châu ra!!

Hạt châu xanh biếc lăn đầy đất, không ai dám nhặt.

Từ lão phu nhân quát bảo Tằng Hồ gia cút ra ngoài, vĩnh viễn không cho phép vào hầu hạ nữa! Bà ta chưa từng nghĩ tới có một ngày Ôn thị dám công khai không nghe lời bà ta, nhất thời tức giận đến mức vội vàng bỏ tay Kỷ Minh Đạt đang đỡ ra liền muốn tìm đến Hi Hòa Viện, xem Ôn thị có phải muốn làm phản hay không!

Nhưng bà ta còn chưa bước ra khỏi cửa phòng lại có hai bà tử đi tới hành lang.

Các nàng cũng không thấy rõ cảnh tượng trong phòng, chỉ làm việc theo thường lệ, vội vàng trả lời: "Lão thái thái, Trương ngự y thái thái mời cho đại cô nương đã tới rồi!"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play