"Yên tĩnh quá..."
Tiếng cười và tiếng hát phía sau đã biến mất từ khi cánh cửa khổng lồ hiện ra trước mắt, bọn họ đã bước vào một vùng chân không tuyệt đối, đặt chân lên hành lang dưới chân là một tấm thảm dài màu đỏ tươi mềm mại, tường được trang trí bằng những nhánh hoa vàng phức tạp, chắc chắn rằng chủ nhân ở đây rất mê phong cách lộng lẫy.
Trong lâu đài âm u tối tăm xuất hiện một con đường màu hồng nhạt.
Không bao lâu bọn họ đã đến trước cửa, suy nghĩ một lúc, khi Giang Nguyệt Lộc vừa định mở cửa nhưng còn chưa chạm vào tay nắm, cánh cửa màu vàng ở trước mắt đã từ từ mở sang hai bên, giống như có hai cái bóng dài kéo một bên, im lặng cúi người nói một tiếng chào mừng đã đến.
"Hello, có ai ở đây không..."
Giọng hỏi của Đồng Miên run rẩy vang vọng trong không khí, nhưng thứ đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng trống trải.
Sau khi cả ba bước vào, cái bóng u ám trên mặt đất đã nhẹ nhàng dịch chuyển, cánh cửa vàng ở sau lưng họ cũng lặng lẽ khép lại, tiếng cửa đóng cuối cùng khiến bọn họ bừng tỉnh.
Bọn họ hiện tại đã hòa mình vào trong bóng tối.
Đồng Miên: "... Chuyện gì vậy? Là bẫy sao???"
Chỉ còn chút ánh sáng từ hành lang bên ngoài, một khi cánh cửa đóng lại thì sẽ chẳng còn thấy gì trong bóng đêm dày đặc, là một Vu sư đã quen với việc đối mặt với quỷ, nên cũng dần dần hiểu được, bóng tối không bao giờ là nơi an toàn.
Nhưng rồi giọng nói già nua đã vang lên lần nữa, xóa tan nghi ngờ của mọi người.
"Khụ khụ..."
Ông lão ở một nơi gần đó, nói : "Mấy đứa nhỏ này hãy thân thiện một chút đi, đừng có làm khó khách của ta nữa."
Vừa dứt lời, Giang Nguyệt Lộc chợt nghe thấy tiếng loạt xoạt phía sau, như thể có hàng vạn con kiến đang hoảng loạn chạy trốn, bò dọc theo gạch vào những khe hở tối tăm.
Không hiểu vì sao, cho dù đang ở trong bóng tối, nơi mà Vu sư kiêng kỵ nhất và dù không nhìn thấy người, nhưng họ không hề nảy sinh cảm giác đề phòng ở trong đầu, không ai nhìn thấy nguồn gốc của giọng nói kia nhưng họ không hiểu vì sao lại cảm thấy rất tin tưởng vào đối phương, còn cho rằng đây là một vị trưởng bối hoàn toàn vô hại.
Sự trung thành chưa từng có thế mà xuất hiện ở trong xương tủy, tựa như lòng trung thành dành cho những người trong gia đình, như sự phục tùng vô điều kiện của con cái đối với cha mẹ.
Một sự ràng buộc quan hệ ngang ngược đến kỳ lạ.
...À, thì ra đây là bố già sao?
"Đã khiến các ngươi đợi lâu rồi." Cuối cùng trước mắt họ cũng xuất hiện một tia sáng, những ngọn nến dần cháy sáng từ phía xa tiến đến gần soi rọi con đường phía trước, đồng thời chiếu sáng cả căn phòng.
Thay vì gọi nó là phòng khách, thì có lẽ nên gọi nó là một phòng ngủ rộng lớn, vẫn giữ nguyên phong cách sang trọng như bên ngoài, giấy tường được dệt bằng những hoa văn màu đen phức tạp, khắp nơi đều đặt đầy nến trắng dài ngắn và những giá nến lấp lánh màu vàng, ngoài sắc đen tĩnh lặng thì còn có màu đỏ quyến rũ, màu sắc nổi bật nhất trong căn phòng này chính là ánh vàng rực rỡ. (App T-Y-T)
Dù chỉ được chiếu sáng bởi ngọn nến yếu ớt, nhưng ánh sáng màu vàng cũng không hề kém cạnh.
Đồng Miên thốt lên một tiếng ơ, không biết đã nhìn thấy gì chỉ biết cậu ta rất sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía trước mà dại ra: "Cái kia, cái kia..."
Cuối con đường trải dài được ánh nến chiếu sáng, có ba bậc thang được xây cao lên, trên bệ vuông do những bậc thang nâng đỡ, đặt một chiếc ghế bành có tay vịn bằng vàng và trên chiếc ghế ấy, chính là vị thủ lĩnh của đám quỷ đang nói chuyện với bọn họ -- Vị bố già, ông ta ngồi ở chính giữa ghế, đôi mắt trong trẻo, ngây thơ đang mở to nhìn chăm chú về phía họ.
Đứa bé lần đầu nhìn thấy thế giới mới lạ, không thể kìm chế mà giơ cánh tay mũm mĩm như cọng ngó sen trắng nõn lên, kèm theo đó là tiếng cười trong trẻo, ngây thơ, giây tiếp theo nó ném một thứ gì đó về ba người...
"Bụp!" Vật kia bay thẳng vào mặt Đồng Miên rồi rơi xuống đất.
Cậu ta ngẩn ngơ nhặt nó lên sau đó lập tức ném mạnh xuống đất, khuôn mặt biến dạng như quỷ, tức giận hét lên: "Cái đệt, là núm vú giả!!!”
Giang Nguyệt Lộc cũng không biết nên nói thế nào.
Bố già oai phong lẫm liệt hóa ra chỉ là một đứa trẻ con?!
"Xin lỗi nhé, ta chưa thể thích nghi hoàn toàn với hình dạng này, làm ơn đưa lại cho ta được không, nếu không rất có thể ta sẽ òa khóc mất."
Một giọng nói già nua phát ra từ miệng đứa bé, còn rất nghiêm túc nhờ Đồng Miên đưa trả cái núm vú giả lại cho ông ta, cảnh tượng này thật rùng rợn khiến cả ba đều đứng ngây người trong khoảng thời gian ngắn.
Cuối cùng vẫn là Giang Nguyệt Lộc hoàn hồn đầu tiên, anh cẩn thận nhặt cái núm vú giả lên, lau sạch sẽ rồi đặt nó vào tay đứa bé.
Cái núm vú nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay của anh được đứa bé khó khăn nắm lấy, Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy đứa bé phồng má lên, thổi ra một bong bóng mũi, một lần nữa anh bắt đầu nghi ngờ về cuộc đời mình.
Anh phải nói nhỏ nhẹ hết mức để không khiến đứa bé bị dọa sợ mà khóc.
"Ông là... Cha của Drake sao?"
"Ồ, đứa trẻ đó à." Đứa bé nghiêm túc nhíu hai hàng lông mày mảnh khảnh: "Đứa trẻ đó khiến các ngươi sợ sao? Hắn là đứa nghịch ngợm nhất đó, nhưng cứ tin ta vì Drake còn nhiều ưu điểm khác nữa, trong những ngày tới các ngươi sẽ từ từ cảm nhận được thôi."
Đứa bé cố gắng ngồi dậy để thay đổi tư thế và tiếp tục mút núm vú, liếc nhìn cổ của Giang Nguyệt Lộc, đôi mắt trong xanh hiện lên chút ngạc nhiên.
"Xem ra lần này người của phố Hạnh Phúc nổi giận không ít nhỉ, thường thì tốc độ làm việc của bọn họ sẽ không nhanh đến vậy đâu."
"Ờ... Con số này thật quen thuộc, mấy đứa nhỏ, ta có thể đoán trước rằng quãng thời gian của các ngươi ở đây sẽ rất..."
Giang Nguyệt Lộc cắt ngang lời của ông ta: "Drake nói ông muốn gặp chúng tôi, có thể cho tôi biết lý do vì sao không?"
"Ta vẫn chưa sẵn sàng để kể một câu chuyện xưa đâu, vào lúc này Chris sẽ thường bưng trà chiều lên, chẳng phải vừa uống trà vừa nghe chuyện sẽ thú vị hơn sao?"
Đứa bé phàn nàn một cách bất mãn: "Các ngươi làm rối loạn kế hoạch của ta hết rồi."
Nghĩ đến "bóng hình xinh đẹp" của cô gái tóc vàng kia, khóe miệng của Giang Nguyệt Lộc không khỏi run lên, Lãnh Vấn Hàn liếc mắt nhìn Đồng Miên một cái, người kia lúc này đang toát mồ hôi lạnh chỉ biết giả vờ huýt sáo nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ta rất vui vì các ngươi đã có một cuộc gặp gỡ thú vị với cô ấy, nhưng như các ngươi đã nói, các ngươi nóng lòng muốn biết đầu đuôi câu chuyện thế nào cho nên mọi thứ sẽ được ưu tiên theo sở thích của các vị khách quý, có thể ta không thể mời các ngươi những món trà bánh ngon lành, nhưng các ngươi sẽ được thưởng thức một câu chuyện có mùi vị đậm đà trong buổi chiều nay."
"Trước khi bắt đầu, xin hãy đưa ta vào bên trong cái nôi đằng kia được không?"
Đôi mắt xanh thẳm của ông ta mỗi khi không động đậy, nó như có thể khiến mặt đất sẵn sàng làm mọi điều vì bầu trời.
Giang Nguyệt Lộc không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay, dù sao đối với anh, chuyện này cũng chỉ là một việc nhỏ nhặt mà thôi.
Khi bế đứa nhỏ lên anh mới nhận rằng, hiện tại anh đang bế một người dám đối đầu với Hạ Dực, là người đã bí mật tập hợp một đội quân nổi dậy trên con tàu Ouroboros ở thành phố quỷ.
... Mà trên thân thể của vị đứng đầu này vẫn còn thoang thoảng mùi sữa.
Anh nhẹ nhàng đặt "bố già" vào trong ghế bập bênh, sau đó để đối phương tìm được một tư thế thoải mái nằm xuống: "Cảm ơn, ta vẫn muốn nhìn đàng hoàng một chút."
Giang Nguyệt Lộc: "Ồ..."
Được rồi, ba người đang vây quanh một chiếc nôi nhỏ xíu để bàn chuyện đại sự mưu phản... Cảnh này không thể gọi là đẹp đẽ gì nhưng chắc chắn là rất kích thích.
"Trước tiên phải bắt đầu từ đâu đây..."
Ông ta mút ngón tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tòa lâu đài là bầu trời u tối bị những cơn gió sa mạc mục nát bao trùm, hoàn toàn trái ngược với bên trong phố Hạnh Phúc, nhưng dù là nơi hạnh phúc hay trong tuyệt vọng, tất cả đều đang ở trên cùng một con tàu.
"Bắt đầu từ con tàu cổ xưa này đi, hãy nói cho ta biết, các ngươi hiểu biết được bao nhiêu về nó?" ( truyện trên app tyt )
Đôi mắt xanh lấp lánh nhìn về phía bọn họ, giọng điệu ra lệnh khiến người ta lần đầu tiên cảm nhận được thân phận thật sự của ông ta, Giang Nguyệt Lộc không khỏi nghĩ đến cảnh đám người Drake và A Kim gặp cảnh này có lẽ đã quỳ trước chiếc ghế bập bênh thơm mùi sữa, cung kính lắng nghe lời răn dạy của người bố già.
Nhưng, bọn họ không cần quỳ.
Anh nhìn bố già, nói: "Không nhiều lắm."
"Trên đường đến đây chúng tôi đã được nghe nói, con tàu này ban đầu được xây dựng bởi một gia tộc đóng tàu, sau khi gia tộc ấy qua đời, linh hồn của bọn họ tan biến không để lại dấu vết và trong gia tộc chỉ còn lại mỗi một con quỷ hồn lẻ loi.”
"Sau đó, Đô Chủ đến đây, khiến con tàu khổng lồ vốn bị mắc cạn bên ngoài biển cất cánh bay lên trời, còn đặt tên cho nó là thành phố quỷ để nó tỏa sáng lần thứ hai."
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Về phần linh hồn cô độc kia cũng đã được ban cho "sinh mệnh" lần nữa và trở thành vị thuyền trưởng duy nhất."
Đồng miên sợ ngây người: "Ai là thuyền trưởng? Sao anh có thể biết được... Không đúng! Sao anh biết nhiều vậy chứ?"
"Có vài thông tin là nghe được ở thành phố quỷ."
Khi nhắc đến "gia tộc đóng tàu vẫn còn một người trên tàu..." câu chuyện của hai đứa trẻ ở thành phố quỷ đã bị cắt ngang giữa chừng mà không thể tiếp tục nữa, đúng lúc đó thuyền trưởng xuất hiện vì vậy anh mới có thể liên kết mọi chuyện lại với nhau.
Bố già thở dài: "Xem ra các ngươi cũng biết kha khá rồi đó, như vậy cũng tốt, khi nói sẽ đỡ mất công hơn. Ta giờ già rồi, Chris cứ bảo ta phải chú ý nghỉ ngơi."
Giang Nguyệt Lộc: "..."
Lãnh Vấn Hàn: "..."
Đồng Miên: "..."
Ba người đều im lặng.
"Jones Vandal." Ông ta nhắc đến một cái tên: "Cái tên này thuộc về vị thuyền trưởng mà các ngươi đã gặp."
Giang Nguyệt Lộc nhận ra ngay: "Đã gặp rồi? Vậy... Còn có thuyền trưởng nào mà chúng tôi chưa gặp sao?"
Đứa trẻ không hề che giấu sự khinh thường: "Thuyền trưởng? Chỉ những ai có thể căng buồm cho tàu ra khơi, mới có thể trở thành người thừa kế thật sự của gia tộc... Đó là quy tắc mà gia tộc kia luôn ghi nhớ."
"Một kẻ chỉ biết khoác lác, dùng võ mồm ở thành phố quỷ, sao có thể trở thành thuyền trưởng... Ta dám thề độc trước mặt Satan rằng, ta không bao giờ, dù chỉ một chút, cũng không hề có ghen tị với gã ta, gã ta chỉ là kẻ may mắn hưởng lợi từ thành quả của người khác mà thôi.”
"Nhưng mà..." Ông ta quay đầu, đôi mắt xanh thẳm phản chiếu bầu trời đen tối.
Dưới bầu trời ấy có một đại dương xanh thẳm vô cùng nguy hiểm.
"Biển của con người thường có bão tố và biển của quỷ hồn cũng vậy, nhưng ngoài bão tố thì còn có những nguy hiểm không lường trước được, ngươi sẽ không bao giờ biết khoảnh khắc tiếp theo sẽ bị cuốn vào tình cảnh tuyệt vọng thế nào..." Ông ta lẩm bẩm, nói: "Khi đó, bọn họ chỉ là một đội tàu vô tình xông vào cơn bão ma quái, còn ta chỉ là một hồn quỷ nhỏ lạc lối và chưa từng nhìn thấy thành phố quỷ, bọn họ đã cứu ta ra khỏi biển cả rồi thả ta đi."
"Đôi tay đã từng cứu một quỷ hồn nhưng cuối cùng lại bị chôn vùi dưới sóng biển, bọn họ đã lèo lái cánh buồm rong ruổi khắp nơi như thể không có gì có thể ngăn cản bước chân của họ, nhưng cuối cùng, họ lại mắc cạn ở nơi cách quê hương của họ xa nhất."
"Không thể không nói, số phận thật biết cách trêu đùa."
Giang Nguyệt Lộc: "Nói vậy ông đã gặp... Ông đã gặp gia tộc xây dựng con tàu Ouroboros này."
"Bọn họ không phải gia tộc lớn gì cả, trên tàu chỉ có vài người thôi."
"Will là người có ngoại hình khá giống tên thuyền trưởng hiện tại, chính là vị trưởng bối lớn nhất trên con tàu lúc đó, trời ạ, ngươi nên thấy cánh tay của hắn khỏe đến mức nào, chắc chắn Chris không thể nào thắng nổi. Cánh tay ấy đã giương lên biết bao cánh buồm của những con tàu và hắn đã làm giàu từ chính sức mạnh đó."
"Vợ của Will là một người... Ừm."
Nói đến đây, ông ta nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ: "Cô ấy rất giống với các ngươi."
"Giống với ai trong chúng tôi?"
"Ồ không, ngươi hiểu lầm rồi, không phải giống về ngoại hình." Ông ta dùng ngón tay nhỏ chỉ về phía mình: "Ta, Drake, Gruian là một loại người, Kim, các ngươi là một loại người khác."
Giang Nguyệt Lộc hiểu ý của ông ta.
Đột nhiên, một chi tiết lóe lên trong tâm trí anh, từ đó kéo theo những sợi dây đang khiến anh bối rối.
"Hóa ra là vậy... Cho nên trên con tàu này mới có những kiến trúc pha trộn giữa Trung Quốc và phương Tây, cũng chính là do trước kia, con tàu này đã được xây dựng bởi một cặp vợ chồng khác quốc tịch."
"Đến giờ ta vẫn không biết Will đã tìm được người vợ này ở đâu, cô ấy rất bí ẩn nhưng tính tình thì rất dịu dàng, ngươi sẽ không thể tưởng tượng đến việc cô ấy sẽ có lúc tranh cãi với người khác, ta dám nói, ngoài cô ấy ra thì chắc chẳng ai chịu nổi tính xấu của Will, về điểm này thì họ đúng là một cặp trời sinh.
Giang Nguyệt Lộc bật cười trước thành ngữ chững chạc được thốt ra từ một đứa bé.
"Sao vậy?"
Anh lắc đầu, nói: "Không có gì, nghe thú vị thôi, ông cứ tiếp tục."
"Tiếp tục... Tiếp tục cái gì nữa đây."
"Ngày hôm đó ta nhớ là thời tiết rất đẹp, Will thì hậm hực nhiều ngày vì không thể đóng được tàu, ngươi biết đó, một số thợ thủ công yêu cầu sự hoàn hảo từ bản thân, cả đời họ chỉ muốn vượt qua giới hạn của chính mình, thật đáng tiếc khi Will chính là người như vậy, con tàu của hắn đã có thể đi qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, đi đến tận Quỷ Vực, nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, cho nên hắn rơi vào một giai đoạn khủng hoảng."
"Đó là khoảng thời gian vô cùng tồi tệ đối với cả hai vợ chồng."
"Điều mà ta còn nhớ được chính là, suốt thời gian đó thời tiết cũng tồi tệ theo, cho đến ngày hôm đó."
"Ta sẽ không bao giờ quên được ngày đó, gió chiều thổi tan những đám mây và rồi những bước chân nặng nề từ xa đến gần, một bóng dáng to lớn như con gấu xông vào cửa, đó là Will, trên đầu của hắn còn vương vài cọng cỏ khô, bởi vì trước đó hắn đã ngủ ngoài đồng và nói rằng do bản thân chưa có ý tưởng nào tốt nên hắn phải tự trừng phạt chính mình.
"Giờ hắn đã về nhà, điều đó có nghĩa là..."
Vợ của Will đứng dậy, giọng nói của cô ấy run rẩy vì xúc động, ta dám chắc rằng cô ấy đã phải kìm nén để không khóc, cả trăm ngàn lời nói đều nghẹn lại trong cổ, nhưng cô ấy vẫn chờ Will nói trước.
"Anh đã thành công rồi, anh đã nghĩ ra rồi!"
"Em có biết anh sẽ làm gì không? Chắc chắn em sẽ không biết! Và tụi nhỏ cũng sẽ không thể ngờ được!"
"Chúng ta đã đi khắp nơi từ đáy biển sâu thẳm cho đến chân núi xa xôi, tất cả những phong cảnh kia chúng ta đều đã thấy hết, giờ là lúc chúng ta lên đường cho cuộc phiêu lưu tiếp theo, anh và em còn có các con, tụi em sẽ không thể tượng tượng được điểm tiếp theo mà chúng ta đến sẽ là nơi nào đâu."
Will chỉ tay lên trời và đôi mắt sáng rực, một ánh sáng chưa từng có: "Lên trời!"
"Anh sẽ đóng một con tàu có thể bay lên bầu trời!"