"Khoan đã."

Giang Nguyệt Lộc cứ nghĩ rằng việc con tàu Ouroboros  bay lên trời là ý tưởng của Đô Chủ... Nhưng có vẻ không phải vậy.

"Ông nói rằng, con tàu này vốn dĩ có thể bay sao?"

Ông ta lắc đầu: "Mặc dù tay nghề của hắn đã thuộc hàng đỉnh nóc kịch trần, nhưng để bay lên trời thì vẫn còn một khoảng cách rất xa, suy nghĩ này thật sự quá sức tưởng tượng."

Đồng Miên không hiểu: "Con tàu của hắn còn đi vào được Quỷ Vực, sao không thể bay lên trời chứ?"

"Điều này liên quan đến loại gỗ mà hắn dùng để đóng tàu, cũng không biết hắn đã lấy từ đâu ra một số loại gỗ thần kỳ, thân tàu được làm từ những vật liệu này có thể chống lại sự ăn mòn của nước âm phủ, cho nên ta mới có thể gặp hắn ở trên biển giữa những ngày mưa liên tục. Nhưng, ngươi biết đó, để bay lên trời thì lại là một chuyện hoàn toàn khác."

Nghe ông ta giải thích, Đồng miên gật đầu bày tỏ đã hiểu.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó à..."

Nhớ lại những chuyện đã qua, ông ta rơi vào trầm tư.

Ban đầu mọi người đều rất vui mừng trước ý tưởng của Will, bởi họ đã lâu lắm rồi không thấy hắn hào hứng như vậy, nhưng vợ và đứa con trai khi đó chỉ mới mười lăm tuổi của hắn, cả hai đều hiểu rằng chuyện "một con tàu có thể bay lên trời" chỉ là chuyện hoang đường, nhưng để Will có việc làm và không còn nằm dài ủ rũ nữa, họ chỉ có thể cố gắng thể hiện rằng mình cũng bận rộn theo.

Nhưng chẳng bao lâu sau, họ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

"Mẹ ơi, khi nào cha mới tỉnh ngộ vậy? Làm gì có con tàu nào như vậy chứ?"

Người mẹ ôm chặt con trai, nói: "Sẽ sớm thôi, nhanh thôi con."

Nhưng "Will tỉnh ngộ" mà cả hai chờ đợi không chỉ không xuất hiện mà tình hình còn trở nên tồi tệ hơn, người cha, người chồng thân thiện ngày nào như bị si mê, suốt ngày cầm bản vẽ ngồi trong phòng, ăn ngủ đều ở trong đống gỗ ấy, những điều này vẫn chưa là, điều mà vợ của hắn không thể chấp nhận được chính là, tính tình của Will ngày càng trở nên cáu kỉnh, có một ngày, hắn thậm chí còn tát con trai một cái.

"Đêm hôm đó, ta nghe thấy trên tàu nổ ra một cuộc tranh cãi dữ dội còn hơn cả sóng thần." Ông ta nói với vẻ trầm ngâm: "Ngươi có thể tưởng tượng không? Một người phụ nữ chưa bao giờ nói lớn tiếng, nhưng hôm đó đã hét lên điên cuồng như một người điên."

"Dù có thế nào cũng không thể làm tổn thương người thân." Giang Nguyệt Lộc chỉ ra.

"Ồ, đúng là một nhận xét sáng suốt, nhưng khi ấy Will lại không hiểu điều đó, hắn đã rơi vào một vòng luẩn quẩn rồi tự nhốt mình trong một tòa lâu đài cô độc, người vợ yêu thương không thể đánh thức hắn, con trai cũng không, nhưng có một người có thể, ngươi có biết ai có thể gõ cửa phòng của Will không?"

"Là ai?" (App T-Y-T)

Mọi người đều chìm đắm trong câu chuyện xưa.

"Con gái nhỏ của Will."

"Cô bé là người ủng hộ cha nhất."

"Con bé tin tưởng sâu sắc rằng Will sẽ có thể đóng được một con tàu có thể bay lên trời, không phải vì giấc mơ của con bé gắn liền với bầu trời mà do con bé chỉ mới tám tuổi, vẫn còn trong độ tuổi mộng mơ. Cho nên cô bé tin cha mình giống như tin vào những câu chuyện cổ tích sẽ trở thành hiện thực."

"Khi con bé gõ cửa, Will không thể một lời nặng nề nào, thậm chí còn không thể ném một món đồ chơi về phía cánh cửa, hắn chỉ còn cách bất lực mở cửa, cúi xuống và nén mọi cơn giận để hỏi con gái nhỏ có chuyện gì."

"Vào những lúc như vậy, con bé thường ôm con thỏ nhồi bông trong tay và hỏi: "Cha ơi, con có thể biết về tình hình của chim nhỏ như thế nào rồi không?"

Chim nhỏ chính là cái tên mà con bé đã đặt cho con tàu.

Đứa trẻ tám tuổi không hiểu được bản vẽ phức tạp, nó nghĩ rằng tàu sẽ có cánh và nó sẽ được gió đưa lên trời cao.

"Vợ và con trai thì đã mất hết hy vọng vào con tàu của hắn, chỉ còn con gái mỗi ngày đều đến hỏi thăm tình hình, cho nên Will rất trân quý người bạn nhỏ này, mỗi ngày hắn đều báo cáo tiến độ cho con bé biết."

"Bằng ngôn ngữ đầy thơ mộng mà một đứa trẻ có thể hiểu được."

- Hôm nay cánh trái của nó đã mọc ra thêm chút lông vũ rồi.

- Hai cái lông vũ phát triển không tệ!

- Hôm nay nó không khỏe lắm nên không mọc thêm được...

Con gái hiểu chuyện gật đầu: "Mỗi ngày mọc một chiếc lông vũ cũng rất vất vả mà, hôm nay để nó ngủ một giấc thật ngon nhé, cả cha nữa."

Có lẽ đó là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong ngày của Will.

"Nhưng cha ơi." Cô bé nhẹ nhàng nói: "Tối nay cha có thể ngủ cùng mẹ và con được không? Ở bên cạnh tụi con."

Will cảm thấy tâm trạng của mình lại tuột dốc: "Hôm nay có lẽ cha sẽ bận đến khuya..."

"Nhưng mà..."

Hắn nhìn ra sự ngập ngừng của con gái: "Có chuyện gì vậy?"

Rồi hắn nhanh chóng biết được điều gì đã xảy ra, vì cuộc chiến tranh lạnh kéo dài nên người vợ của hắn đã không thể chịu nổi nữa và đã dẫn con trai rời khỏi nhà mãi mãi, khi thấy căn nhà trống rỗng và những tấm ảnh bị cắt nát, Will không tức giận mà thay vào đó, hắn lại trở nên bướng bỉnh hơn...

Hãy chờ xem! Sớm muộn gì con tàu của ta cũng sẽ bay lên trời!

Ông ta lắc đầu: "Đáng tiếc thay, lý tưởng của hắn cuối cùng vẫn không thành hiện thực, ngay trong ngày khởi hành con tàu đã mắc cạn trên biển.

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Vậy còn vợ và con của hắn thì sao?"

"Hắn vẫn luôn âm thầm theo dõi tình hình của vợ mình và vào đêm trước ngày khởi hành, hắn đã mời cô ấy đến xem, có lẽ cũng vì muốn chứng minh điều gì đó, vợ hắn đã nhận lời và đến."

Ông ta tiếc nuối, nói: "Cô ấy không nên đến, nếu không có lẽ đã có thể thoát khỏi thảm kịch kinh hoàng cùng với đứa nhỏ."

"Thảm kịch?"

"Ồ, tôi chưa nói hết sao? Thật ra con thuyền của Will đã bay lên."

Giang Nguyệt Lộc bất lực nói: "Không, ông chưa kể đến chuyện đó."

Cha nào con nấy, đãng trí không chỉ có mỗi Drake.

"Hôm đó con thuyền đã thật sự bay lên..."

Ngày hôm đó, Quỷ Vực yên ắng đến lạ thường, dòng nước thối rữa đang sôi sục chợt lắng xuống, mọi cơn sóng gió đều dừng lại, thời tiết rất tốt, như thể đang chào đón chuyến khởi hành của con tàu trong mơ này.

Con tàu này khi ấy đã có hai cái tên.

Một tên là chim nhỏ do bé gái đặt còn tên tàu Ouroboro  là do Will đặt, để giúp con tàu bay lên trời được, hắn buộc phải cải tiến phần thân, hiện tại nhìn bề ngoài nó không giống một con tàu nữa mà giống như một vòng tròn, một vòng tròn vô tận với phần giữa được lấp đầy bởi các tấm ván gỗ.

Tàu Ouroboro ... Chẳng phải là một cái tên phù hợp sao?

Hắn nhìn về mặt biển một lần nữa, như muốn tìm được bóng dáng của vợ trong làn gió nhưng con thuyền này quá cao lớn, đến mức hắn và con gái đứng trên boong nhìn những con cá voi ngoài xa chỉ còn là những đốm mực nhỏ xíu.

"Vẫn chưa đến sao..." Hắn thấp giọng nói.

"Có chuyện gì vậy cha?"

"Không có gì, ý của cha chính là chúng ta nên khởi hành thôi."

Ngay khi thân tàu bắt đầu xoay tròn và từ từ rời khỏi mặt biển, hắn đột nhiên nhìn thấy trong đôi mắt của con chim lao đến có hai đốm mực còn nhỏ hơn cá voi, khi hắn quay người lại trong niềm vui sướng, muốn lớn tiếng gọi vợ mình thì thảm họa đã ập đến trong tích tắc.

Buồn cười thay, ngay cả khi rơi từ trên trời xuống thì con tàu mà hắn đã đổ bao tâm huyết vẫn không bị hư hại, nhưng gia đình của hắn thì mãi mãi yên nghỉ dưới đáy đại dương.

"Lúc ấy tai đứng ở bên cạnh, nhìn thấy mọi thứ."

"Ta thấy bọn họ chết đi, bị tổn thương nặng nề, những vong hồn từ Quỷ Vực lập tức xâu xé linh hồn tàn dư của họ, nhìn con tàu mắc cạn trên biển, một năm, năm năm, hàng chục năm trôi qua, cuối cùng đã có một giọng nói xa lạ vang lên."

Ông ta nói: "Đô Chủ đã đến và đưa con tàu nửa sống nửa chết này bay lên trời một lần nữa."

"Chuyện sau đó thì các ngươi chắc cũng biết rồi."

"Hắn đã mang thành phố quỷ đến, khiến con tàu Ouroboro  trở nên phồn thịnh, con tàu chứa đầy những linh hồn từ khắp nơi, nhưng dần dần bọn họ không còn cảm thấy vui vẻ với sự mới lạ đó nữa, họ phát hiện ra rằng, ở đây không có tự do thật sự."

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy điều sắp được nói ra, chính là gốc rễ của vấn đề.

"Trước khi lên tàu chắc các ngươi đã được thấy [cân đo vận mệnh] và nụ cười trên mặt những con quỷ kia rồi."

"Chúng tôi đã thấy [cân đo vận mệnh] rồi, trừ cậu ta." Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn Đồng Miên: "Tài sản của chúng tôi được đo ra ít đến đáng thương."

"Còn về [nụ cười tươi trên gương mặt]... Ông đang nói về thứ này trên mặt chúng tôi sao?"

Ông lão đột nhiên nhìn họ với ánh mắt đầy thương hại: "Ôi, những đứa trẻ tội nghiệp, chắc các ngươi vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình, đã đến lúc để các ngươi nhìn thấy rõ rồi, những thay đổi trên người các ngươi không chỉ là sự xuất hiện của một chuỗi số đâu."

Ông ta giơ ngón tay nhỏ bé lên, hóa ra là một chiếc gương vàng, đặt trước mặt ba người: "Hãy nhìn mặt của các ngươi bây giờ đi."

Đồng Miên là người đầu tiên ghé sát vào, cậu ta sờ lên trán, kinh ngạc nói: "...Hả?! Trước đó rõ ràng là một khuôn mặt cười mà?"

Nhưng giờ đây, trong gương phản chiếu là một khuôn mặt đang khóc. ( truyện trên app tyt )

Khóe miệng trĩu xuống, những vết hằn sâu của nước mắt, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến người ta nhớ đến những chuyện hối tiếc cả đời, khuôn mặt ấy như bị bao trùm bởi một nỗi bi thương.

Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ, nói: "Sau khi theo Drake đến Tuyệt Vọng địa, tôi còn xác nhận lại, lúc ấy trên mặt tôi vẫn là nụ cười... Có phải khi con số xuất hiện thì nó đã thay đổi?"

Nói cách khác, chính là sau khi xác nhận họ không có khả năng thanh toán bằng hạnh phúc, đối phương đã tước đi nụ cười trên mặt họ.

"Hãy tổng kết lại nào."

"Chúng ta đến một nơi có thể đo lường chính xác con người có bao nhiêu hạnh phúc và đau khổ, một chợ quỷ mà mọi giao dịch đều được thanh toán bằng hạnh phúc và đau khổ, nhưng sau khi lên tàu, chúng ta đến trung tâm đăng ký, nơi đã đeo lên cho chúng ta ký hiệu nụ cười và chỉ khi vào chợ quỷ chúng ta mới biết rằng, chỉ có thể trả tiền bằng hạnh phúc."

"Nói chung nỗi đau của quỷ luôn nhiều hơn hạnh phúc, vì vậy chúng ta đã nghe thấy lời nói dối đầu tiên khi lên tàu, về việc trên tàu này không thể giao dịch bằng nỗi đau, nỗi đau bị xóa bỏ sẽ biến thành dấu hiệu của khuôn mặt đang khóc, một dấu hiệu chỉ xuất hiện ở Tuyệt Vọng địa, nếu khuôn mặt của ngươi mang dấu ấn đó, điều đó có nghĩa ngươi sẽ bị đuổi khỏi hạnh phúc."

"Và sau đó chúng ta đến chợ quỷ, ở đó chúng ta đã nghe được lời nói dối thứ hai, hạng nhất không phải là một vinh dự, chúng ta ngồi ở đó giống như bị ép buộc tiêu dùng, bị ép [mua] một thứ mà chúng ta không thể nào trả nổi, một thứ phải được thanh toán bằng hạnh phúc."

"Nhưng trên con tàu này, hạnh phúc là một đồng tiền mạnh, một thứ quý giá, nó giống như vỏ sò của thời cổ đại hoặc vàng trên thị trường thương mại sau này."

Giang Nguyệt Lộc nói: "Giữa một vùng đầy rẫy 'vàng' ở phố hạnh phúc, ba chúng ta chẳng khác gì những kẻ nghèo túng, không thể mang ra một chút hạnh phúc nào."

"Và theo lẽ thường chúng ta trở thành con nợ, giống như những con quỷ khác ở Tuyệt Vọng địa, bị gán cho một con số mà cả đời không thể trả nổi, nói một cách đơn giản, họ cũng vì [không có hạnh phúc để trả] mà gánh món nợ và vì thế họ rời khỏi phố Hạnh Phúc để đi đến Tuyệt Vọng địa."

Xét từ những điều Drake đã nói, suy luận này dường như rất hợp lý.

Ông lão gật đầu: "Chỉ những con quỷ có hạnh phúc thì mới có nụ cười trên mặt, còn những con quỷ suốt ngày rơi lệ, họ chỉ sở hữu nỗi buồn vô tận và đau khổ."

Giang Nguyệt Lộc tựa như đã hiểu ra phần nào, khuôn mặt cười và khuôn mặt khóc đại diện cho hai loại người, kẻ trước có quyền được sống trong phố Hạnh Phúc, kẻ sau chỉ có thể tồn tại ở vùng Tuyệt Vọng.

Nhưng vấn đề hiện tại chính là, ai là người có quyền ban phát [quyền] này, sau khi lên con tàu này, hạnh phúc và đau khổ, yên vui và đau đớn, khuôn mặt tươi cười và khuôn mặt khóc, những con số nợ... Tất cả những thứ đó đều bị [ép buộc đặt lên] bọn họ.

Có một người, kẻ đó ở trên cao nhìn xuống bọn họ, kiểm tra bọn họ và đánh giá hạnh phúc và khổ đau của bọn họ.

"Biểu cảm của ngươi có vẻ như đang nói rằng, ngươi đã tìm thấy một lối thoát giữa màn sương mù." Ông lão nhìn anh khen ngợi và khuyến khích anh lớn tiếng nói ra.

"Cũng không hẳn là lối thoát gì, chỉ là một vài phỏng đoán cá nhân thôi." Giang Nguyệt Lộc ngừng một chút: "Các ông đang chống lại Quỷ Vương, chống lại sự cai trị của Đô Chủ ở trong này, bởi vì các ông không chấp nhận rằng..."

"Thế giới này chỉ có những thứ có thể được đo lường bằng [hạnh phúc]."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play