"Cậu thậm chí không biết chúng tôi đã lấy cái gì, thế mà vẫn dám dẫn chúng tôi đến đây sao?" Giang Nguyệt Lộc kinh ngạc.
"Ồ thôi nào!" Drake, nói: "Con đường đó là đường một chiều, đêm nay ngoài tù nhân đã chạy trốn từ thành phố quỷ ra, thì chẳng ai đi ngang qua nơi đó cả! Vả lại các anh còn được người đó dẫn đến đây..."
Người đó?
Là thanh niên không được gia đình thuyền chủ chào đón sao?
Vừa muốn hỏi tiếp thì Drake đã chuyển đề tài: "Được rồi, chúng ta cũng nên vào việc chính, đi thôi, doanh trại của quân kháng chiến đã đến rồi."
Gulian nhường lối phía sau, một thành trì vũ trang được xây dựng từ các container hiện ra trước mặt mọi người, trên mỗi thùng đều dán đầy những lá bùa, những lá bùa vẽ những hình cấp cấp như luật lệ mà họ quen thuộc nhất, điều này khiến Giang Nguyệt Lộc và Lãnh Vấn Hàn tròn mắt ngạc nhiên.
Bùa chú, diệt quỷ.
Nhưng nó lại xuất hiện ở trên địa bàn của quỷ...?
Gulian bật cười lớn khi thấy phản ứng của bọn họ: "Mấy người thấy bùa trừ ma mà không bỏ chạy, xem ra Drake đã nói đúng, các người đúng là có chút bản lĩnh."
Giang Nguyệt Lộc: Không... Chỉ do chúng tôi quá sốc nên quên mất thiết lập nhân vật thôi.
Khi anh nhận ra muộn màng và muốn lùi lại một bước, anh có ý định muốn làm gì đó để sửa chữa lỗi này của mình thì Drake đã ngăn lại: “Không sao đâu anh bạn, thứ này không lài chúng ta đâu, không tin thì anh xem đây.” Vừa nói anh ta vừa đặt cánh tay lên chiếc container, lẽ ra chỉ cần chạm vào trong tích tắc là hồn phách đã bị thiêu rụi, nhưng qua thật lâu vẫn không có gì xảy ra, Drake còn tạo vô số tư thế nhưng lá bùa vẫn không hề nhúc nhích.
Giang Nguyệt Lộc nghi ngờ, đây thật sự là bùa chú để trừ ma diệt quỷ sao?
Anh ra hiệu bằng mắt, Lãnh Vấn Hàn đã hiểu ý, cậu tập trung dùng đồng tử trắng quan sát một lúc lâu, trong mắt người ngoài thì cậu chỉ giống như đang đứng bất động và ngẩn người thôi, mất một lúc lâu cậu mới lấy lại tinh thần, thấp giọng nói với Giang Nguyệt Lộc: "Hiệu lực rất mạnh." (App T-Y-T)
"Ngoài ra..."
Lãnh Vấn Hàn nhìn container với ánh mắt kiêng kỵ: "Có khí tức của quỷ từng bị thiêu."
"Này này, mấy người đang thì thầm gì vậy?" Drake cười đùa.
Giang Nguyệt Lộc bình tĩnh đáp: "Không có gì, vì chúng tôi từng bị bùa thiêu qua nên giờ có chút sợ hãi."
Nghe vậy, Gulian cảm thấy hài lòng, nói: "Một cuộc đời ác quỷ chưa từng bị bùa thiêu là một cuộc đời không trọn vẹn, mấy người không cần cảm thấy xấu hổ vì huân chương đó, thực tế trong doanh trại của chúng ta, ngoài những lá bùa này thì còn có thánh giá và những loại ma dược mà các người chưa từng nhìn thấy đâu, còn vì sao phải đến mức này..."
"Drake, anh đến giải thích đi."
"À, thật ra thì rất đơn giản thôi, mọi điều kỳ diệu đều nằm ở những chiếc hộp này." Drake động đậy móng tay màu hồng nhạt, chọc vào vân gỗ cũ trên hộp, những vòng cổ xưa hiện ra trên đó: "Vật liệu của những chiếc hộp này rất đặc biệt, cụ thể đặc biệt thế nào thì tôi cũng không rõ chỉ biết rằng chúng tôi luôn xem nó là [cùng nguồn gốc] để sử dụng."
Giang Nguyệt Lộc nhíu mày: "Cùng nguồn gốc?"
Drake cúi đầu để họ có thể nhìn rõ chiếc vòng cổ mà anh ta đang đeo, một sợi dây thừng đơn giản, đầu dây có treo một mảnh gỗ nhỏ, Giang Nguyệt Lộc suy tư: "Cái này có cùng chất liệu với cái hộp sao?”
"Ồ, Gulian, anh ấy quá thông mình rồi đúng không? Anh ấy còn thông minh hơn cả A Kim nữa." Drake nói: "Nếu muốn những lá bùa này không làm hại chúng ta thì chúng ta phải có vài cách bảo vệ nho nhỏ, tiền bối của chúng tôi đã thử rất nhiều cách nhưng không có cách nào hiệu quả bằng những chiếc hộp và vòng cổ này."
"Nhìn đi, khi anh đeo vòng cổ này và đi đến gần, anh sẽ không bị thiêu cháy nữa! Thật kỳ diệu làm sao! Cảm ơn bố già!"
Drake cười hì hì.
"A Kim từng nói, ở quốc gia của các người điều này được gọi là “Cùng một gốc sinh ra, cần gì phải tranh giành nhau?!”
Nếu sợ bùa, tại sao còn cố tình dán đầy khắp căn cứ?
Bởi vì bọn họ không muốn bị quỷ [bên mình] bị thiêu cháy, nên Gulian, Drake và A Kim,... Thậm chí tất cả quân kháng chiến đều mang theo kim bài miễn tử, ngược lại những con quỷ không đeo vòng cổ mà đến gần đều sẽ bị thiêu chết...
Vậy ai mới là những con quỷ nằm ngoài vòng bảo vệ này?"
"Đây, cầm lấy." Drake đặt ba sợi dây chuyển bằng cành cây lên tay anh: "Dù anh đã nợ nần chồng chất nhưng không phải con quỷ tuyệt vọng nào cũng có tư cách vào đây, thứ này tạm thời cho anh dễ dàng gặp bố già, còn có trở nên dài lâu hay không thì... Phải xem biểu hiện của anh trước mặt bố già đã."
Dù chúng tôi không đeo thứ này, thì cũng không bị đốt cháy. Giang Nguyệt Lộc thầm nghĩ.
Bùa chú thì họ bao nhiêu cũng có, lúc đến đây Đồng Miên còn mang theo một bao tải đầy vũ khí bi mật... Tất cả đều được lấy trộm từ chỗ cậu của cậu ta.
Nhưng họ vẫn nhập gia tùy tục mà đeo vòng cổ lên (tiện thể cũng đeo cho Đồng Miên đang bất tỉnh) Ba tên giả làm quỷ nhưng thật ra chính là Vu sư cứ thế nghênh ngang mang theo những báu vật bí mật, đeo đầy bùa chú bước vào đại bản doanh của quân đội chống lại Quỷ Vương.
Vừa bước vào, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một bức tường cao, trên tường được vẽ đầy những hình vẽ xấu xa và đáng sợ, những hình thù giang tay nhọn hoắt như muốn xé toạc đôi mắt người xem, nhìn thoáng qua nó giống như một thác máu đầy sức mạnh cuồn cuộn, nhưng điều khiến anh thấy chấn động nhất vẫn là hàng chữ lớn màu đỏ trên đầu tường, nó như gào thét văng ra một cách thê lương…
Vì công bằng!
Vì đau khổ!
Vì những tiếng kêu la không ngừng nghỉ!
Dâng tặng cho cuộc đời tuyệt vọng và không lối thoát của chúng ta, sau khi chết cũng không bao giờ yên nghỉ!
Hôm nay nếm trải nhục nhã, ngày mai chắc chắn sẽ khiến Quỷ Vương trả giá bằng máu!!!
Dấu chấm than khổng lồ như tiếng hét vang dội muốn xé toang bức tường, anh hít một hơi thật sâu, tốn rất nhiều công sức mới có thể dời mắt khỏi dòng chữ đỏ trên tường.
"Đây thật là..."
Anh hỏi Drake: "Thành phố quỷ... Không, các Đô Chủ có biết các người ở nơi này chống lại Quỷ Vương không?"
Drake khinh thường nói: "Đô Chủ với Quỷ Vương đều là... Cá mè một lứa? A Kim đã nói vậy đấy, tất cả những gì chúng ta gặp hôm nay đều do bọn họ gây ra, con tàu Ouroboro không thể tiếp tục như thế này được nữa..."
Gulian vỗ vai anh ta: "Thôi được rồi, chuyện còn lại cứ để bố già nói với bọn họ đi."
Bọn họ đã đi vòng qua bức tường cao và đi đến cuối cùng con đường, nơi đây có một tòa lâu đài cổ đứng sừng sững, lúc này anh mới nhận ra, những công trình mà anh đã nhìn thấy suốt dọc đường ở trong vô vọng địa đều có phong cách kiến trúc phương Tây, khác hẳn với khung cảnh pha trộn giữa Đông và Tây ở phố Hạnh Phúc.
Cánh cổng lớn của lâu đài đóng chặt, khi họ tiến đến gần như thể có năng lực tiên đoán, nó phát ra một tiếng kẽo kẹt và mở ra một khe hở nhỏ, không khí xung quanh như ngừng lại, bầu trời bị che khuất bởi những đàn quạ, đôi cánh của chúng biến bầu trời trở thành một màu đen thẫm.
Bầu trời đột nhiên tối sầm lại.
Từ bên trong lâu đài vang lên một giọng nói già nua: "Vào đi."
Cơ thể của Drake và Gulian khựng lại một chút, cho dù chỉ cách một cánh cửa nhưng họ đều cúi người xuống cùng một lúc, thể hiện sự kính cẩn tuyệt đối: "Chào lão cha."
Trước khi đi vào, Drake còn nhỏ giọng nhắc nhở: "Nghe này, chuyện gì cũng được nhưng các cậu đừng nói mình được đưa vào thông đạo bởi người đó, lão cha ông ấy..."
Còn chưa nói hết câu cánh cửa đã từ từ khép lại.
"Cái... Mùi..." Đồng Miên rên rỉ mở mắt, một cô gái tóc vàng xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt khiến cậu ta lập tức tỉnh táo ngay, cậu ta vô thức vuốt ve mái tóc xoăn của cô nàng: ".. Quý cô, cô tên gì?"
Mùi hương nồng nàn báo hiệu vẻ quyến rũ của cô ta, Đồng Miên từ từ di chuyển đến trước mặt cô gái, cậu ta muốn nhìn rõ khuôn mặt xinh đep của cô gái ấy, nhưng thật bất ngờ vì cậu ta đối diện với một chiếc đầu lâu trong mái tóc vàng.
Một giây, hai giây, ba giây.
Giang Nguyệt Lộc lịch sự, nói: "Nếu cậu muốn hẹn hò, vậy chúng tôi sẽ rời đi trước."
Lãnh Vấn Hàn: "Ừm."
Đồng Miên nhanh chóng xoay người vươn tay ra, động tác rất liền mạch lưu loát: "Chúng ta là một TEAM!" Nhưng chiếc đầu lâu phía sau đã ôm chặt lấy eo của cậu ta, sức mạnh lớn đến mức khiến cậu ta suýt phun ra một ngụm máu: "A!!"
Giang Nguyệt Lộc: "Xem ra đối tượng hẹn hò của cậu rất hài lòng, không muốn để cậu rời đi."
Làm sao mà gọi là không muốn, đó là không thể rời xa được.
Bộ xương khô có mái tóc vàng là đã đứng ở đây mấy trăm năm, một trái tim cô đơn không có nơi để yên nghỉ, hôm nay cuối cùng cũng chạm được đến hơi ấm và sự sống, cô ta làm sao có thể cam lòng buông tay. Cô ta chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm mãnh liệt như thế này... Ma quỷ đều lạnh giá nhưng cậu ta thì khác.
Cô nàng ôm chặt lấy cậu ta đầy tình tứ và sâu đậm, còn áp mặt lên thật chặt như muốn hít hà mùi hương của tình nhân, giọng nói của cô nàng khàn khàn rất quyến rũ:
"Anh yêu, ngón tay của anh không chỉ vuốt tóc tôi mà còn vuốt cả trái tim tôi..."
Tiếng hét của Đồng Miên vang vọng khắp lâu đài: "Cứu tôi với, cứu tôi với, cứu tôi với!!!"
Giang Nguyệt Lộc không khách khí, hỏi: "Cậu biết sai chứ?"
"Biết sai rồi, biết sai rồi, biết sai rồi!!"
Lúc này anh với Lãnh Vấn Hàn mới cứu được Đồng Miên, nhưng bộ xương tóc vàng kia vẫn vô cùng mạnh mẽ, mà bọn họ không tiện để thể hiện sức mạnh Vu sư nên khiến tình thế trở nên bế tắc, đang đau đầu vì chuyện này thì một giọng già nua đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu họ.
Còn mang theo chút uy nghiêm.
"Chris đừng làm bậy, họ là khách của ta đêm nay."
Lực đạo trên tay dần nới lỏng, tóc vàng Chris vẫn miễn cưỡng thu tay về: "Vâng thưa chủ nhân."
Nhân cơ hội này họ vội vàng kéo Đồng Miên lại, hai người khiêng cậu ta lên lầu, bức họa và các bức tượng trong sảnh đều cười khúc khích: "Chris lại bị bỏ rơi rồi, thật tội nghiệp, tội nghiệp, tội nghiệp!"
Những chú lính nhỏ và người múa bale ở trên đỉnh tủ gỗ bắt đầu xoay tròn: "Một vị khách bước vào, chủ nhân ra tiếp đón."
Những con búp bê nằm trên thảm mở mắt: "Hai vị khách bước vào, chủ nhân đang tiếp đón."
Âm thanh vang lên từ khắp nơi: "Ba vị khách bước vào, chủ nhân nói không còn chỗ, không thể tiếp đón nữa."
Giai điệu kỳ quái và những ca từ ma quái cứ vang lên từ phía sau, Giang Nguyệt Lộc thỉnh thoảng còn nghe thấy những tiếng cười kỳ ảo dần dần tiến đến gần rồi biến xa, giây trước còn ở phía xa giây sau đã vang lên bên tai.
Lãnh Vấn Hàn không chịu nổi sự trêu chọc của những dã quỷ nên muốn quay đầu để nhìn cho rõ, chợt nghe Đồng Miên khẽ ngăn lại: "Đừng nhìn, đôi mắt của cô sẽ không chịu nổi đâu."
Sắc mặt Lãnh Vấn Hàn thay đổi: "Tôi là Lạc Âm Quan."
"Bà cô của tôi ơi, tôi dĩ nhiên biết điều đó, cô là Lạc Âm Quan đỉnh nóc kịch trần có thể thông đến âm giới." Đồng Miên nhỏ giọng nói: "Nhưng cô không nhận ra sao, nơi này khác với chỗ của chúng ta, cô quản lý được âm hồn ở phương Đông nhưng không nghĩa ở phương Tây cũng vậy."
Những gì cậu ta nói không sai, Lãnh Vấn Hàn từng nghe các bậc trưởng bối trong gia đình nói rằng, các Vu sư từ thời cổ đại truyền lại đến nay đã phân hóa thành vô số phái, chỉ riêng trên đại lục Phương Đông đã rộng lớn và phong phú, sinh ra đủ các loại thần thông từ Đông, Nam, Tây, Bắc, nhưng dù vậy, các Vu sư phương Đông vẫn lớn lên trên cùng một mảnh đất nên nội hàm và nền tảng vẫn có những điểm tương đồng.
Chẳng hạn như quẻ âm dương, tứ tượng lưỡng nghi...
Tuy nhiên, những Vu sư ở bên kia đại dương thì theo đuổi theo một phương pháp khác khi trừ tà diệt ma, Vu sư, Quỷ Hồn, minh lộ, ác ma... Không thể gộp chung thành một.
"Cô gái nhỏ phải nhớ cho thật kỹ... Nếu một ngày nào đó bước ra ngoài, gặp phải những Quỷ Hồn xa lạ từ phương xa, đừng dễ dàng sử dụng sức mạnh Lạc Âm của mình..." Ông lão cười ha ha lắc đầu: "Tôi già rồi nên bắt đầu nói những lời ngớ ngẩn thế này, cô mà có thể bước ra khỏi cánh cửa nhà họ Lãnh... Sao có thể chứ."
Nhưng hiện tại cậu đã thật sự bước ra rồi, còn gặp phải những âm hồn mà cả đời tưởng chừng khó có dịp thấy...
Cậu hiểu rõ trong lòng, nhưng nếu không làm gì thì lại trông như rất kém cỏi, Lãnh Vấn Hàn cúi đầu khóe miệng vô thức trùng xuống, bỗng có người xoa đầu cậu.
Giang Nguyệt Lộc: "Hiện tại không thể nhưng không có nghĩa tương lai cũng vậy."
Lãnh Vấn Hàn khựng lại, sau đó mạnh mẽ gật đầu.
"Những gì ông đang nói vượt quá sự hiểu biết của tôi rồi." Giang Nguyệt Lộc mỉm cười: "Mặc dù tôi cũng nghĩ không cần bận tâm đến những Quỷ Hồn này, nhưng không phải vì lý do mà Đồng Miên đã nói."
Đồng Miên: "Hả?"
"Bọn họ chỉ đứng đó hát chứ không đuổi theo chúng ta, không có vẻ gì là có ác ý." Anh dừng một chút: "Thay vì là kẻ thù của chúng ta, họ giống như được... Ai đó đã sắp đặt một nghi thức chào đón đầy khác biệt."
Lời vừa dứt, cầu thang trước mặt chợt biến mất hiện ra một hành lang dài với màu đỏ thẫm của hoa hồng.
Cuối hành lang là một cánh cửa lớn màu vàng khảm đầy đá quý, lạnh lùng đứng sừng sững ở đó, nó tỏa ra ánh sáng âm u và trầm lắng, lặng lẽ chờ bọn họ bước đến.