Ngay khi trận chiến của thần bùng nổ phía sau, khoảnh khắc đôi môi họ chạm nhau, Giang Nguyệt Lộc như hòa làm một với linh hồn của Hạ Dực.
Anh thấy được Hạ Dực chiến đấu quyết liệt trên vách đá, thấy Hạ Dực bê bết máu được Quỷ Đại Nhân cứu đi năm đó.
Anh nhìn thấy quá khứ và cả tương lai của Hạ Dực, cũng như cảm nhận được tâm trạng và suy nghĩ của cậu lúc này.
Hạ Dực luôn thắc mắc tại sao Quỷ Đại Nhân lại làm những điều dư thừa như vậy. Cho đến hôm nay, cậu mới nhận ra lý do để cứu cậu - tất cả đều là để phục vụ cho ngày hôm nay.
Trong kế hoạch của thần, Khổng Trục Ninh là quân cờ.
Còn trong kế hoạch của quỷ, quân cờ chính là Hạ Dực.
Nhưng kế hoạch của quỷ chỉ được triển khai sau kế hoạch của thần.
Trước tiên, thần đã chờ đợi.
Chờ đến khi cơ thể của Giang Nguyệt Lộc hồi phục, Ngài lập tức ra lệnh cho Khổng Trục Ninh thả anh ra khỏi thế giới nhiệm vụ. Từ đó dẫn đến việc nhà họ Ngôn bị thiêu cháy, lá thư được để lại, và Giang Nguyệt Lộc đã thuận theo đó mà đến Học viện Vu sư.
Không phải Giang Nguyệt Lộc đi tìm thần, mà là thần từ lâu đã chọn anh.
Sau khi kế hoạch của thần khởi động có trật tự, quỷ cũng bắt đầu thực hiện bố cục của riêng mình.
Nhiệm vụ truy sát Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết là do hắn ta đặt ra. Khi đó, Hạ Dực không nghĩ nhiều, nhưng giờ nghĩ lại, liệu có phải ngay cả sự phản bội của Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết cũng có dấu hiệu từ trước? Có lẽ đó chính là nguồn gốc của toàn bộ kế hoạch, nếu không, cậu cũng sẽ không đến Thành phố Người Giấy và gặp lại Giang Nguyệt Lộc.
Sau đó là những sự kiện ở trường nữ sinh Thụ Nhân, con tàu Ouroboros, Thành phố Mầm Đen...
Cho đến hôm nay, trông có vẻ như quỷ đã hoàn toàn điều khiển thần trong lòng bàn tay.
Hắn ta mở Quỷ Môn Quan, nuốt chửng thần, dường như đã chắc chắn chiến thắng...
Người thua chỉ có thể là các vu sư của học viện và vị thần mà họ thờ phụng.
Nhưng thật sự là vậy sao?
Với sự hiểu biết của Hạ Dực về Quỷ Đại Nhân, bất kể thế giới này sẽ biến thành gì, hắn ta cũng chẳng màng. Hắn ta chỉ có hứng thú đến khi đánh bại thần linh, còn sau đó có thể là chết đi hoặc hóa điên cũng không chừng.
Đối với loài người, hắn ta chẳng khác nào một quả bom bất ổn.
Nhưng Hạ Dực giờ đã là con người.
Cậu buông tay Giang Nguyệt Lộc, hơi lùi lại một chút.
Từ nụ hôn ngắn ngủi vừa rồi, Giang Nguyệt Lộc đã thấy được rất nhiều điều, thậm chí cảm nhận mơ hồ được suy nghĩ của Hạ Dực. Nhìn cậu như thế, Giang Nguyệt Lộc lập tức có dự cảm không lành, tiến lên một bước và nắm chặt lấy tay áo của Hạ Dực. "Cậu lại định bỏ tôi mà đi vào chỗ chết phải không? Đừng hòng!"
Hạ Dực nhìn anh.
Giang Nguyệt Lộc càng thêm giận: "Cậu cười cái gì chứ!"
Hạ Dực cao hơn anh một chút, khác hẳn lúc ở gác xép ngày xưa khi thần nhỏ bé còn yếu ớt, lúc đó Giang Nguyệt Lộc hay bắt nạt cậu.
Nhưng giờ đây, anh lại có cảm giác như đang bị Hạ Dực trêu chọc.
Hạ Dực vẫn cười: "Tôi vừa hôn anh đấy, thế mà anh lại quát tôi sao?"
Giang Nguyệt Lộc nghẹn lời, anh không biết phải phản bác thế nào.
"Đừng giả ngây... rõ ràng là cậu muốn chết để kết thúc mọi chuyện." Giang Nguyệt Lộc nghiến răng, hình bóng của Hạ Dực như chồng lên vị thần ngày xưa trên vách đá, khiến mắt anh chợt cay xè, mờ đi không còn rõ. "Trước đây đã chia xa lâu đến thế… Tôi không muốn xa cậu nữa…"
Anh trai đã mất, nhà họ Ngôn cũng không còn, thế giới đảo lộn suốt mấy trăm năm, giờ đây anh chỉ còn Hạ Dực.
Trong màn lệ nhòa, Giang Nguyệt Lộc cảm thấy bàn tay ấm áp áp lên má mình, lau đi giọt nước nơi khóe mắt.
Dù đã gần như sát bên nhau, anh vẫn không yên lòng, giữ chặt tay áo Hạ Dực và nhìn chằm chằm vào cậu. Thấy anh kiên quyết không buông tay, Hạ Dực chỉ mỉm cười lắc đầu: "Tôi sẽ không làm vậy đâu."
Giang Nguyệt Lộc vẫn không tin.
Hạ Dực nghiêm túc đảm bảo: "Thật đấy. Hồi đó… là do tôi còn quá non nớt."
Giang Nguyệt Lộc lặng lẽ lắng nghe.
"Anh phải tha thứ cho tôi. Khi đó, tôi vừa mới thành người chưa bao lâu, không có kinh nghiệm. Có lẽ chỉ có thần mới nghĩ rằng hy sinh vì ai đó là vĩ đại, nhưng sau này tôi nhận ra rằng điều đó rất ích kỷ." Cậu nói chân thành, vừa nói vừa đan tay Giang Nguyệt Lộc với tay mình, đặt lên ngực trái.
Thình thịch, thình thịch.
Giang Nguyệt Lộc cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ dưới tay.
"Vậy nên lần này, tôi sẽ không làm như thế nữa."
Đôi khi, một lời hứa không dễ tin. Nhưng nếu có thể cảm nhận nhịp tim của đối phương, liệu có thể phân biệt được sự chân thành của họ? Giang Nguyệt Lộc đờ đẫn nhìn Hạ Dực. Tay anh vẫn nắm chặt không buông và Hạ Dực cũng không rời đi, chỉ đứng tại chỗ, giữ lấy tay anh.
Ánh mắt của Hạ Dực vẫn giống như ngày nào trên vách đá, khi đó vừa thức tỉnh tình yêu nhưng phải đối mặt với sinh ly tử biệt, ánh nhìn cuối cùng là sự trao gửi tất cả nỗi yêu thương sâu đậm.
Nhiều năm đã qua, nhưng ánh mắt cậu nhìn vẫn tràn ngập tình yêu mãnh liệt, đỏ rực như đóa hoa đỏ tươi nơi Quỷ Vực, rực rỡ mà gần như lụi tàn.
Nhưng có một phần trong cậu giờ đây lại chín chắn hơn nhờ thời gian tôi luyện.
Cậu hiểu rõ sự bất an của Giang Nguyệt Lộc, cũng như hiểu được sự non nớt của chính mình trong quá khứ.
"Chính vì tôi mà chúng ta đã phải chia xa bao nhiêu năm. Bởi quyết định hy sinh bản thân khi ấy của tôi." Cậu ngăn Giang Nguyệt Lộc nói tiếp, giơ một ngón tay lên đặt lên môi đối phương, đôi mắt đỏ cong nhẹ.
"Lúc đó, khi chưa mất trí nhớ, tôi luôn nghĩ rằng… nếu khi đó tôi lựa chọn cùng anh kiên trì bước tiếp thì sẽ thế nào? Nếu tôi không buông tay anh, nếu chúng ta cùng nhau gánh vác, dù cuối cùng có chết cũng chẳng còn gì phải hối tiếc. Nhưng tôi lại dại dột mà đi tìm cái chết, tưởng rằng để anh sống sót mới là lựa chọn tốt nhất. Tôi tự ý quyết định thay anh, thật xin lỗi."
Hạ Dực khẽ nói lời xin lỗi: "Tôi không biết rằng việc rời xa anh lại khiến anh bị nhốt trong trường thi, lại phải trải qua nỗi đau mất mát vì các em của mình…"
Giang Nguyệt Lộc đấm nhẹ vào người cậu: "Cậu bây giờ… cũng trẻ con lắm đấy!"
"Cậu như thế này chẳng khác gì tự mình gánh vác tất cả… cũng giống như lần trước tự quyết định thay tôi. Tôi không cần cậu xin lỗi, tôi không nghe!"
Hạ Dực giữ bàn tay anh áp vào lồng ngực mình: "Được rồi, vậy thì không xin lỗi nữa."
Giang Nguyệt Lộc tức tối cắn cậu một cái.
Hạ Dực vừa mở miệng: "Nhưng mà…"
Giang Nguyệt Lộc ngước đầu nhanh chóng, định sẽ cho cậu thêm một đấm nếu nghe điều không muốn, nhưng những lời của Hạ Dực lại khiến anh mềm lòng.
"Những năm qua tôi đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, nhưng tôi luôn cảm thấy trống rỗng. Tôi biết rằng mình đang tìm kiếm điều gì đó… nhưng lại không rõ mình đã đánh mất thứ gì, mãi đến khi nhận ra anh, tôi mới biết mình đã đánh mất trái tim mình."
"Từ thần thành người, trái tim là thứ quý giá nhất khi tôi hoàn toàn trắng tay và cũng là thứ mạnh mẽ nhất."
Cậu không cần phải nói thêm gì, Giang Nguyệt Lộc cũng biết, trái tim ấy đang đập mạnh mẽ.
Ngay dưới bàn tay anh, trái tim đó không ngừng rung động.
Trái tim đã từng bị đánh mất một lần, giờ đây vẫn đầy sức sống, dù từng tan biến cũng có thể vì anh mà tái sinh một lần nữa. Giang Nguyệt Lộc thực sự muốn nói: "Hạ Dực, cậu giỏi lắm."
Cậu là vị thần tốt nhất mà tôi từng gặp.
Cũng là người tuyệt vời nhất mà tôi từng biết.
Nhưng Hạ Dực lại nói: "Trái tim này là vì anh mà sinh ra."
Cậu nhẹ nhàng áp trán vào trán của Giang Nguyệt Lộc. "Vậy nên, lần này tôi muốn hỏi anh trước, anh muốn làm thế nào? Anh muốn tôi làm gì?"
Giang Nguyệt Lộc ngẩn người: "Nghe cậu nói… hình như cậu có cách?"
Hạ Dực ngước nhìn về phía trận chiến thần linh đang diễn ra ở xa, sự hủy diệt kinh hoàng vẫn tiếp tục. Với tốc độ hiện tại, trận chiến sẽ sớm kết thúc. Họ phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trong lúc quan sát trận chiến thần thánh, Hạ Dực không hề bị ảnh hưởng.
Cậu thu ánh mắt lại và bất ngờ nói với Giang Nguyệt Lộc: "Cánh cổng Quỷ Môn Quan có thể đóng lại."
Giang Nguyệt Lộc thắc mắc: "Quỷ Môn Quan chẳng phải mở một lần mỗi năm rồi lại tự đóng sao?"
Hạ Dực đáp: "Có thể đóng vĩnh viễn, không bao giờ mở lại nữa."
Giang Nguyệt Lộc lập tức hiểu ý: "Cậu muốn nhốt họ lại?"
Hạ Dực cười tự tin: "Anh thấy thế nào?"
Giang Nguyệt Lộc cũng bật cười: "Nghe tuyệt đấy."
Họ nói về nhiệm vụ khó khăn này một cách thản nhiên, dù biết rằng nhiệm vụ đó có thể khiến chính họ cũng bị nhốt trong Quỷ Môn Quan và không bao giờ trở về.
Nhưng họ chẳng sợ điều gì.
Họ giống như những ngày xưa khi ngồi đối diện nhau trong gác xép để chơi trò chơi. Hạ Dực lấy ra một vật từ trong tay áo, đặt xuống đất: "Đây là Kiến Mộc để đóng cánh cổng."
Cậu kể lại cho Giang Nguyệt Lộc nghe câu chuyện mà Quỷ Đại Nhân đã từng kể, nghe nói cây gậy gỗ bình thường này chính là chìa khóa cuối cùng để đóng cửa, Giang Nguyệt Lộc tò mò cầm lên ngắm nghía, ngửi thử, vẫn còn mùi gì đó quen thuộc.
Là mùi hôi thối của thứ gì đó đã mục nát.
Đây thực sự là Kiến Mộc sao?
Hạ Dực nhìn anh cười: "Anh đoán xem tôi tìm thấy nó ở đâu?"
Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Không phải là Quỷ Đại Nhân đưa cho cậu sao?"
"Lão lừa đảo đó…" Hạ Dực nhếch mép: "Là tôi tự mình tìm được, và cũng liên quan đến anh đấy."
"Liên quan đến tôi sao?" Giang Nguyệt Lộc nhìn vào mắt Hạ Dực, dần dần nhận ra điều gì đó.
Nếu đây là vật quan trọng mà nhà họ Giang cất giữ đề phòng bất trắc, thì nó đáng lý phải được bảo quản cẩn thận tại nhà. Anh biết rõ mọi thứ trong nhà mình, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả Giang Nhật Hổ, nhưng chưa từng thấy thứ gì gọi là Kiến Mộc... Nếu không ở nhà, nếu như Hạ Dực nói mới lấy được gần đây, lẽ nào...
Ánh mắt Giang Nguyệt Lộc bừng sáng. "Là ở trong cái hang đó!"
Mùi trên Kiến Mộc trùng khớp với mùi của quái thú trong hang.
Hạ Dực gật đầu: "Thông minh đấy."
Giang Nguyệt Lộc nhìn chăm chú vào khúc gỗ, nhẹ nhàng vuốt ve nó, như thể đang vuốt ve sinh vật khổng lồ đã chết kia qua bao thời gian. Đến lúc này, anh bỗng cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.
Chết đi có phải là kết thúc thật sự không?
Có lẽ không phải.
Anh như thấy hình ảnh con quái thú to lớn và trung thành đó hiện lên, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh và Hạ Dực, như một người đồng hành tham gia vào trận chiến cuối cùng này.
Không chỉ có nó, mà còn rất nhiều người khác.
Đồng Miên, Lãnh Vấn Hàn, Mạc Tri Huyền, Quỷ Đầu Tiểu Ngũ…
Khổng Trục Ninh, Đồng Tích Mẫn, Ô Dạ Minh…
Và vô số vu sư vô danh khác, tất cả đều hiện diện, vây quanh họ, dõi theo Kiến Mộc.
"Thời đại của thần trị sẽ mãi mãi chấm dứt." Giang Nguyệt Lộc nói với họ.
Tổ tiên nhà họ Giang có nghe thấy không?
Thời đại của thần trị đã chấm dứt mãi mãi, những vu sư bị mắc kẹt trong nghĩa trang và học viện giờ đây có thể an nghỉ vĩnh hằng.
"Không cần lo lắng rằng bọn họ sẽ trở lại, vì Kiến Mộc không phải là bước cuối cùng để đóng cửa." Anh nháy mắt với Hạ Dực. "Bước cuối cùng là tôi và cậu đứng ở phía sau cánh cửa."
Như thể cảm nhận được điều gì đó, khi anh và Hạ Dực cùng nhấc Kiến Mộc lên, con ác quỷ Diêm La đang cắm đầu gặm cắn bỗng ngừng lại. Nó ngẩn ra một lúc, rồi cười phá lên, cuối cùng lắc đầu, cúi xuống một lần nữa và cắn ác ý vào cổ anh trai mình.
Kiến Mộc rơi xuống, bén rễ và gặp gió mà lớn lên.
Tầng tầng lớp lớp lá và cành cây ngay lập tức bao phủ họ.
Trong những bụi cây rậm rạp, có một đôi tay vẫn nắm chặt lấy nhau.
Trải qua cả trăm năm, họ sẽ không bao giờ chia xa.
-
Núi Ngưu Thủ.
Khắp nơi rực rỡ sắc xuân, tràn ngập hoa nở.
Lãnh Vấn Hàn dùng nước sạch lau chùi bàn thờ, cẩn thận đến từng ngóc ngách. Đằng sau cậu, Mạc Tri Huyền đang vùi đầu vào sách, phía trước là chồng sách chất cao mười tầng, bìa sách đã có chút sờn cũ. Chỉ cần cậu với tay ra, cậu thiếu niên mang đầu quỷ bên cạnh sẽ rút một cuốn từ tòa tháp cổ thư đưa qua.
Cửa nhỏ bên trái bàn thờ kêu cọt kẹt rồi mở ra, Đồng Miên từ bên trong bước ra… à không, bò ra.
Đôi mắt lờ đờ, như thể đã thức trắng mười đêm, ngáp không ngừng, ngẩng đầu lên thấy ba người và một cái đầu quỷ đều đang nhìn mình, Đồng Miên chỉ đành đáp: "Một cái đã xong."
Lãnh Vấn Hàn hỏi: "Là cái nào?"
Đồng Miên lẩm bẩm: "Cái không liên quan đến cậu."
Lãnh Vấn Hàn gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi tiếp tục cúi xuống lau chùi bàn thờ một cách nghiêm túc.
Bàn thờ này đã được đặt ở đây một năm rồi, và sự kiện đó cũng xảy ra một năm trước. Sau đó, học viện đóng cửa, mấy vu sư bọn họ rảnh rỗi không có việc gì, bèn đi khắp nơi làm lại nghề cũ, rồi cuối cùng, một cách tình cờ, họ hội tụ tại Núi Ngưu Thủ.
Những ngày tu hành ở Núi Ngưu Thủ là khoảng thời gian vô lo vô nghĩ nhất của họ.
Khi đó, Giang Nguyệt Lộc cũng ở đây.
Đồng Miên đi đến trước bàn thờ, nghiêm trang dâng ba nén hương. Họ thờ hai bức tượng thần kỳ lạ, điêu khắc vụng về đến mức chẳng nhận ra hình dạng, nhưng chất liệu gỗ thì cực kỳ tốt, tỏa ra ánh sáng của sự sống.
Nếu lật hai bức tượng lên, có thể thấy dưới đế có khắc tên của hai người.
Nửa năm trước, một nữ quỷ tên là Lý Chiêu Đệ gõ cửa nơi họ ở trên Núi Ngưu Thủ. Nửa đêm bị nữ quỷ gõ cửa, họ đã nghĩ rằng kỹ năng bắt quỷ bị bỏ xó suốt nửa năm sẽ có dịp sử dụng trở lại.
Không ai nhận ra mỹ nhân xinh đẹp, tự tin trước mặt chính là Lý Chiêu Đệ ngày xưa.
Qua một hồi trò chuyện, họ mới biết Lý Chiêu Đệ khi ấy không tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống. Quỷ Vương đã khuyên cô ta thử thờ phụng hắn, Lý Chiêu Đệ suy nghĩ một lúc, ngoài Quỷ Vương Hạ Dực, Vu sư Giang Nguyệt Lộc cũng từng giúp đỡ cô ta, nên cô ta đã khắc hai bức tượng và bắt đầu thành tâm thờ phụng.
Trong nửa năm qua, họ đã đồng lòng tránh nhắc đến cái tên đó, như thể làm vậy có thể tránh được sự thật rằng anh đã biến mất.
Giờ đây khi Lý Chiêu Đệ nhắc đến anh, tất cả đều chìm vào im lặng.
Ngay cả chiếc đầu của Quỷ Đầu Tiểu Ngũ cũng trông thật buồn bã và ủ rũ.
Lý Chiêu Đệ nhìn mọi người với vẻ ngạc nhiên: "Mọi người sao vậy?"
Lãnh Vấn Hàn lắc đầu, không có ý định nói với cô ta rằng Giang Nguyệt Lộc đã không còn nữa. "Hai bức tượng này, có thể để lại cho chúng tôi không?"
Lý Chiêu Đệ lập tức từ chối: "Làm sao được! Họ bảo vệ tôi, chuyện gì tôi cũng trót lọt hết. Với lại giờ tôi còn có một đám tín đồ, ngày nào cũng phải dâng hương cho họ. Sao nói cho là cho được chứ?"
Lý Chiêu Đệ có chút không vui, cô ta chỉ thấy mấy vu sư này quá vô duyên.
Không ngờ Mạc Tri Huyền nghe xong câu đó lại từ từ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hai bức tượng. "Cô nói… họ đang bảo vệ cô? Việc gì cũng linh nghiệm?"
Lý Chiêu Đệ gật đầu: "Đúng vậy!"
Mạc Tri Huyền hỏi: "Làm sao chứng minh?"
Lý Chiêu Đệ hừ một tiếng: "Nhìn đây nhé." Cô ta lấy ra một đồng xu, lẩm bẩm cầu nguyện trước hai bức tượng, sau đó nói: "Tôi sẽ tung đồng xu liên tục mười lần, năm lần đầu sẽ là mặt ngửa, năm lần sau sẽ xen kẽ."
Mọi người chăm chú theo dõi cô ta tung và nhận đồng xu mười lần, quả thật không sai chút nào. Ai nấy đều thay đổi sắc mặt, Lãnh Vấn Hàn còn liên tục nhìn về phía bức tượng.
Đồng Miên lau mặt, giọng run run: "Tôi tin rồi, tôi tin rồi. Có thể cầu giúp tôi một chuyện không? Tôi cũng tin họ mà!"
Lý Chiêu Đệ vui mừng vì cuối cùng cũng có một người hiểu chuyện ở đây: "Dĩ nhiên là được rồi, cậu muốn cầu điều gì? Họ linh lắm đấy!"
Đồng Miên nhìn chằm chằm vào tượng, đôi mắt đỏ hoe, khẽ nói: "Tôi muốn anh ấy báo mộng cho tôi…"
Đêm đó, Đồng Miên đã có một giấc ngủ sâu hiếm hoi.
Trong mơ, cậu ta thấy Giang Nguyệt Lộc ngồi trên một cành cây rất cao, cao đến mức cậu ta phải ngẩng đầu lên mới nhìn rõ mặt anh qua những tán lá. Giang Nguyệt Lộc đang cười, đung đưa đôi chân. Không biết tự khi nào, cậu ta đã khóc lặng lẽ, vì trong tay Giang Nguyệt Lộc là một chiếc cân gỉ sét.
Chiếc cân từng nâng cậu ta lên bầu trời.
Người trên cây ngồi giữa ánh vàng rực rỡ, như thể có Kim Ô huyền thoại đang khép đôi cánh phía sau lưng anh.
Đồng Miên đứng dưới nhìn lên, nước mắt tuôn trào không ngừng. Cậu ta không biết là vì ánh sáng chói mắt, hay là vì điều gì khác.
Giang Nguyệt Lộc chớp mắt: "Đồng Miên, cậu đã như mong ước rồi đấy. Giúp tôi một chuyện nhỏ được không?"
Đồng Miên hỏi: "Chuyện gì?"
Lời dặn dò của Giang Nguyệt Lộc như cơn gió nhẹ khẽ lướt qua giấc mơ, và sáng hôm sau, bên cạnh gối của Đồng Miên có một mảnh gỗ nhỏ.
Khi biết họ muốn tự mình tạc hai bức tượng, Lý Chiêu Đệ hài lòng vô cùng. Cô ta vỗ vai họ, khen ngợi rằng phải thành kính như vậy. Đồng Miên cũng liên tục cảm ơn Lý Chiêu Đệ. Họ đều hiểu rằng nếu không nhờ cô ta kiên trì thờ phụng hai người suốt những năm qua, thì chỉ dựa vào nén nhang ở trường nữ sinh Thụ Nhân là hoàn toàn không đủ.
Qua một năm, Giang Nguyệt Lộc dường như đã hồi phục phần nào, trở thành một vị thần thánh, chỉ có thể gặp lại những người bạn cũ qua những giấc mơ.
Nhưng anh cũng có thể tìm kiếm sự sống cho mình.
Không thể hiện diện, nhưng gửi một mảnh Kiến Mộc là điều có thể.
Đồng Miên đã dùng mảnh Kiến Mộc ấy để tạo ra hai bức tượng nhỏ.
Kỳ tích của nhiều năm trước trong căn gác xép giờ lại xuất hiện trong căn phòng kín này. Nhưng lần này, không phải Giang Nguyệt Lộc là người nhặt tượng gỗ lên, mà là Hạ Dực, người đã đến trước, nhẹ nhàng cầm lấy nó.
"Bức tượng thần đáng yêu quá, sao lại bị bỏ ở đây không ai chăm sóc thế này?" Ngón tay Hạ Dực lướt qua tượng thần nhỏ bé. "Ngày xưa có người từng nói với tôi rằng, anh ấy rất thích kết bạn, dù là bất kỳ ai, nhưng vẫn chưa có một người bạn là thần thánh, nên anh ấy đã kết bạn với bức tượng thần tìm thấy trong hang chuột."
Từ bạn bè đến tri kỷ, rồi đến người bạn đời.
"Tôi cũng muốn giống như anh ấy."
Hạ Dực gọi tên anh: "Vậy nên, Giang Nguyệt Lộc, mau tỉnh dậy đi, được không?"
Giang Nguyệt Lộc như thể nghe thấy ai đó đang gọi tên mình từ trong giấc mơ mơ hồ.
Anh dường như hiểu được những gì Hạ Dực đã trải qua suốt trăm năm bị giam cầm trong mảnh gỗ.
Ai đó đã sắp đặt một căn phòng giống như căn gác xép ngày xưa, với hoa và cỏ, với mọi thứ anh yêu thích, và cả người anh yêu.
Anh sẽ bất ngờ xuất hiện như ngày xưa, mang đến cho Hạ Dực, người đang tưới hoa, một niềm vui bất ngờ, không cần phải nói câu "Lâu rồi không gặp", cũng không cần lời nào khác. Chỉ một cái ôm thôi cũng đủ để truyền tải tình cảm chất chứa bao năm.
Họ mãi là bạn thân, người yêu và người bạn đời thân thiết của nhau.
Giang Nguyệt Lộc nói: "Ôm một cái."
Hạ Dực đáp: "Sau đó thì sao?"
Sau đó, sẽ không bao giờ chia xa nữa.