Drake: "Quỷ Vương. Không lẽ cậu chưa từng nghe nói đến Quỷ Vương là ai sao?"

Anh ta phẩy tay: "Thôi, thời gian gấp rút, vừa đi vừa nói."

Anh cũng biết thời gian gấp rút à!

Giang Nguyệt Lộc vẫn đang lo lắng cho Lãnh Vấn Hàn: "Rốt cuộc cậu ấy bị sao vậy?"

"Không sao, không cần lo, rời khỏi cái nơi quỷ quái này là cậu ấy sẽ ổn thôi." Drake bực bội nói: "Nơi giả tạo như phố Hạnh Phúc này, chỉ khi có việc quan trọng tôi mới đến đây, quỷ bình thường ai thèm đến chứ!”

Giang Nguyệt Lộc nửa tin nửa ngờ cõng Lãnh Vấn Hàn lên, Drake nhiệt tình vác Đồng Miên lên vai, một người một quỷ nhanh chóng đi ra khỏi lối đi bằng gỗ, đến một khoảng sân thượng sáng sủa hơn.

Drake chỉ lên trần nhà, nơi có ba thanh xà ngang và ba thanh gỗ dọc, xếp chéo nhau tạo thành một kết cấu đỡ rất tinh xảo, không giống như những tấm gỗ dài được nối liền trước đó, ánh sáng chính là từ những khoảng trống tạo bởi các thanh gỗ đan xen chiếu vào. Nhìn kỹ, còn có thể thấy mây bay lơ lửng phía xa.

Lúc này Giang Nguyệt Lộc mới có cảm giác "thực sự đang ở trên bầu trời". Ở mãi trong quỷ lâu ám u, ngột ngạt, anh đã quên mất mình đang ở trên hòn đảo bay lơ lửng giữa không trung.

"Rất đẹp, phải không?" Drake nói sau lưng anh: "Nhưng chẳng mấy chốc cậu sẽ không còn nghĩ vậy nữa đâu."

Đó là câu cuối cùng mà người đàn ông cà lơ phất phơ này nói trước khi họ leo lên mặt đất.

Trở lại mặt đất, nhìn xung quanh một màu đen kịt, là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nhận thấy có người leo lên từ dưới đất, một chùm ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mặt Giang Nguyệt Lộc, anh nhắm mắt lại, đồng thời che mắt Lãnh Vấn Hàn đang nằm trên lưng.

Drake nói với giọng điệu kỳ quái: "Này anh bạn, là tôi đây, cậu không nhìn người sao?”

Người đến không chút khách khí chiếu đèn vào anh ta, trước khi Drake nổi cơn tam bành, anh ta bước đến gần, Giang Nguyệt Lộc vừa nghe họ nói chuyện vừa nheo mắt quan sát ngoại hình của người kia.

Tóc đen, mắt đen, trông anh ta không giống cùng một chủng tộc với Drake.

Nếu nói có điểm gì giống nhau, đó là quần áo của cả hai đều trông như đồ cũ, không hợp thời trang và xa hoa như những người ở phố Hạnh Phúc. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Nhưng ngoài những điều đó... Giang Nguyệt Lộc mơ hồ cảm thấy, những con quỷ ở đây và những con quỷ ở phố Hạnh Phúc dường như còn có sự khác biệt về bản chất.

"Haiz, A Kim, cậu không định để chúng tôi đợi ở đây cả đêm đấy chứ! Tôi đã nói rồi, là Bố Già bảo tôi đưa bọn họ vào! Sao cậu cứ không tin vậy?"

Cuộc thương lượng của Drake với A Kim rõ ràng đang gặp chút khó khăn, thật khó cho anh ta khi vừa gào thét vừa quay lại an ủi Giang Nguyệt Lộc một cách thản nhiên, giơ ngón tay cái lên với anh từ xa, còn "xịn xò" hơn cả ký hiệu OK trước đó. (Nhìn kỹ mới phát hiện ra ngay cả móng tay của anh ta cũng được sơn màu hồng neon lấp lánh).

A Kim lạnh lùng lắng nghe lời phàn nàn của Drake.

Anh ta đã canh gác giữa Vô Vọng Địa và phố Hạnh Phúc hàng trăm năm, lần trước kiên nhẫn hơn anh ta chỉ có Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn. Nhưng anh ta không thể dùng ví dụ này để nói với Drake, bởi vì họ là hai con quỷ đến từ hai nền văn hóa khác nhau, cách hành xử thường ngày cũng hoàn toàn trái ngược.

"Cậu có thể vào, bọn họ thì không.”

Drake gào lên: "Chúa ơi!"

Anh ta đi đi lại lại tại chỗ, sốt ruột: "A Kim! Chúa ơi!"

"Chúng ta đã nói rõ từ rất lâu rồi." A Kim đứng yên, không hề lay chuyển: "Vô Vọng Địa chỉ cho phép ra, không cho phép vào. Đó là mệnh lệnh của Bố Già.”

"Đưa bọn họ vào cũng là mệnh lệnh của Bố Già!"

Drake tức giận đến mức không thể kiềm chế: "Cậu không nghe thấy động tĩnh từ Quy Lưu Cư truyền đến sao?"

"Ba tên này đã phá quán của thuyền trưởng, ngồi lên thuyền Thiên Tự Hiệu, quỵt tiền, ăn trộm đồ rồi bỏ chạy!”

Drake kéo Giang Nguyệt Lộc đang định quay người bỏ đi lại, nói với vẻ tự hào: "Thấy chưa, chính là bọn họ!"

Giang Nguyệt Lộc: Được thôi, nhưng không cần phải nói to như vậy.

A Kim nhìn anh ta với vẻ kỳ quái: "... Thật sao?"

"Thiên chân vạn xác!" Drake thề với anh ta: "Nếu hôm nay tôi nói dối một câu, sẽ bị sét đánh, chết không siêu thoát! Đây là lời thề nặng nhất bên các cậu đúng chứ?”

"Câu này không dùng như vậy." A Kim lẩm bẩm.

Cuối cùng anh ta liếc nhìn Giang Nguyệt Lộc, nói một cách miễn cưỡng: "Được rồi, các cậu có thể vào, nhưng có bất kỳ tình huống gì cũng phải báo cáo cho tôi, Drake, cậu biết đấy, không phải là tôi không tin tưởng cậu, mà là..."

"Biết rồi, biết rồi!”

Nhìn bóng lưng Drake rời đi, A Kim không khỏi thở dài.

Vô Vọng Địa... đã bao nhiêu năm rồi không có "người mới" bước vào?

"Người mới" mà anh ta nói, không phải là những con quỷ bị đánh rơi xuống Vô Vọng Địa mỗi ngày, mà là những con quỷ thực sự xuất hiện ở đây, tự mình bước vào bằng chính đôi chân của mình, như Giang Nguyệt Lộc.

Sự khác biệt lớn nhất giữa hai loại quỷ đó là...

"Cậu ta có tự do." A Kim sờ lên cằm, nơi có một hàng hoa văn cứng cáp, nhìn kỹ mới thấy đó là một dãy số.

Khuôn mặt của Giang Nguyệt Lộc bất giác hiện lên trước mắt anh ta.

Trên mặt anh có một dấu ấn... Đó không chỉ là bằng chứng lên tàu... mà còn là tài sản đáng tự hào của anh.

Cái gì vậy?"

Giang Nguyệt Lộc chỉ tay về phía con quỷ đối diện, đầu nó được quấn trong một mảnh vải nâu cũ kỹ, khi gió thổi qua, tấm vải bay lên, để lộ một hàng chữ xăm trên mặt nó.

Kết cấu của dòng chữ xăm này giống với dấu ấn trên mặt họ, nhưng lại là một dãy số. Trên đường đến đây, sau khi đi qua ba ngã tư, anh đã nhìn thấy mười mấy hình xăm giống hệt nhau.

Drake liếc nhìn: "À, đó là số nợ."

Giang Nguyệt Lộc: "Số nợ?"

"Đúng vậy, sao thế?"

"Không có gì…”

Từ này quá "con người", nó không giống như từ ngữ mà quỷ sẽ sử dụng, thậm chí cũng không giống như từ ngữ xuất hiện ở Học viện. Những nơi vượt ra khỏi tư duy cố hữu của loài người này có logic riêng, sự ra đời, cái chết, cách sinh tồn.

Nhưng từ "số nợ" nghe như thể xuất hiện trong sách giáo khoa đại học, khiến Giang Nguyệt Lộc nhớ đến cuộc sống trước kia, khi anh chưa trở thành Vu sư, vẫn là một người bình thường.

Drake cười híp mắt: "Các cậu mới lên tàu, chắc chưa trả tiền nhỉ? Mọi thứ ở đây đều phải trả tiền, nhưng không phải bằng vỏ sò hay vàng bạc của các cậu, mà là-"

"Nỗi đau..."

Giọng nói vang lên từ phía sau, Giang Nguyệt Lộc quay đầu lại: "Em tỉnh rồi?”

Lãnh Vấn Hàn gật đầu, cậu trông vẫn còn rất yếu ớt, nhận ra mình đang nằm trên lưng Giang Nguyệt Lộc, ngẩn người một lúc rồi vùng vẫy muốn xuống: "Em… thật vô dụng."

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Em vừa nhìn thấy gì?”

Drake nhìn vào đôi mắt trắng mờ của thiếu niên, vẻ cà lơ phất phơ thu liễm đi đôi chút. Anh ta nhớ đến truyền thuyết đã từng nghe ở bên kia đại dương, nghe nói ở vùng đất bí ẩn sâu trong nội địa, có một bộ tộc bí mật, bí thuật của họ được gọi là Lạc Âm, có thể dùng để giao tiếp với âm dương hai giới, kết nối người sống và người chết. ( truyện trên app T Y T )

Nghe nói bí thuật của bộ tộc này chỉ truyền cho nữ, không truyền cho nam, đặc điểm nhận dạng là đôi mắt trắng như sương mù.

Drake nhìn Lãnh Vấn Hàn từ trên xuống dưới, dù nhìn thế nào cậu cũng là con trai, vậy nên anh ta gạt bỏ nghi ngờ của mình ra khỏi đầu- Satan biết, Drake chưa bao giờ làm khó bản thân.

"Không có gì."

Trước mắt Lãnh Vấn Hàn như hiện ra một đám sương mù đen kịt, dày đặc và nhớp nháp, nặng trĩu như xác chết đầy giòi bọ, nhưng lại tản ra từng cụm... Phần trung tâm khóa chặt ánh mắt cậu, ép buộc cậu phải nhìn... Cuối cùng cậu nhìn thấy…

"Chẳng có gì cả.”

Là trống rỗng, hay là không thể nhìn thấy?

Nếu không thì những tiếng thì thầm và tiếng la hét truyền đến tai cậu là gì?

Giọng nói của Drake vang lên: "Đó là nỗi đau và ham muốn."

Hai người nhìn về phía anh ta.

"Cậu bé mắt trắng đáng yêu, cậu nói sai rồi.”

"Trên con tàu này, cậu chỉ có thể dùng hạnh phúc của chính mình để trả giá, vì vậy Drake hy vọng các cậu sẽ trở thành những con quỷ vô cùng hạnh phúc."

Nhìn vào biểu cảm trêu chọc của anh ta, đó không phải là một lời chúc chân thành. Anh ta tiếp tục cười, nhưng chủ đề cuộc trò chuyện đã khiến nụ cười trong mắt anh ta biến mất.

"Mỗi con quỷ ở đây đều bị đóng dấu nợ, bởi vì họ không thể trả bằng hạnh phúc. Kẻ đáng thương Drake này cũng vậy.”

"Rất muốn cho cậu xem con số của tôi nhưng tiếc là nó lại sinh ra ở chỗ không nên sinh ra." Nói đến đây, người đàn ông mặc áo ba lỗ màu hồng neon vỗ nhẹ vào mông mình một cách cà lơ phất phơ.

"Nhưng lũ quỷ ở phố Hạnh Phúc lại không có dãy số này. Họ chỉ cần động đậy ngón tay là có thể trả bằng hàng triệu hạnh phúc. Nhà cửa, xe cộ, quần áo đẹp, muốn gì được nấy, hạnh phúc của họ giống như quả cầu tuyết lăn xuống từ dãy núi Alps, ngày càng lớn.”

Drake thở dài: "Đừng nhìn tôi như bây giờ, lúc mới lên tàu, tôi cũng bị nơi đó mê hoặc, hôm nay các cậu ở thành phố Quỷ còn làm tốt hơn tôi nhiều."

"Thuyền trưởng tuy không giỏi chuyện khác, nhưng điều hành thành phố Quỷ thì rất có tài. Tôi tha hồ lựa chọn, mua sắm trong đó, đâu đâu cũng là những thứ tôi chưa từng thấy. Nhưng thời gian vui vẻ chẳng kéo dài được bao lâu, hạnh phúc mà tôi nhận được khi lên tàu đã chẳng còn lại bao nhiêu.”

"Cuối cùng bị đánh cho tỉnh ngộ, lăn đến nơi này, Vô Vọng Địa... cái tên thật phù hợp, đến đây rồi, kết cục chỉ có thể càng ngày càng thảm... May mà Bố Già đã cứu rỗi tôi."

"Lời thề này, mỗi ngày tôi đều lặp lại ba lần, xin hãy làm chứng cho tôi, Drake đời này kiếp này nguyện dâng linh hồn cho Bố Già..."

"Thôi đi.”

Một tiếng cười the thé cắt ngang lời than vãn của Drake đang rưng rưng nước mắt, màn kịch của anh ta đành phải kết thúc một cách ngượng ngùng. Trên con đường ảm đạm anh ta trông thật lố bịch và chướng mắt, nhìn thấy bóng dáng người đến, anh ta bực bội phàn nàn: "Gurion, nghe lén không phải là hành vi của một quý ông đâu."

"Cảm ơn trời đất, tôi không phải là quý ông." Một người đàn ông tóc bạc rối bù nhảy xuống từ container, anh ta không thèm nhìn Giang Nguyệt Lộc lấy một cái, dáng vẻ ngạo mạn như muốn tè lên người Drake.

"Còn nữa, nghe cho rõ đây, tôi không có nghe lén. Cậu nên cảm thấy may mắn vì hôm nay là tôi đi tuần tra, nếu là tên Kim đó, nhất định sẽ không để cậu hiên ngang dắt người lạ đi lung tung trên đường đâu."

Drake đảo mắt: "Tôi đã được nếm trải sự lợi hại của cậu ta rồi."

"Không giới thiệu một chút sao?”

“Hai... à, còn người đang ngủ trên lưng tôi nữa, ba người này là những kẻ đã làm náo loạn Quy Lưu Cư hôm nay, cũng là khách quý mà Bố Già mời đến." Drake cười híp mắt: "Bọn họ đã chọc cho thuyền trưởng giận đến phát điên."

"Ồ?" Gurion nhìn Giang Nguyệt Lộc với vẻ thưởng thức, nhưng nhanh chóng thất vọng: "Drake, bọn họ trông rất bình thường." Thậm chí còn chẳng có cơ bắp.

Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy trên cánh tay anh ta cũng có một hình xăm chữ số, khác với con số của Drake, nhưng giá trị thì gần như nhau. Còn những kẻ lang thang trên đường, con số của họ ít hơn hai con quỷ này rất nhiều.

Chẳng lẽ số nợ càng nhiều, càng được quân kháng chiến mời chào sao?

Nhưng trên người họ không có con số…

Đúng lúc này, Drake vô tình liếc nhìn cổ Giang Nguyệt Lộc, há hốc mồm kinh ngạc: "Con số..."

Nếu lúc này có một tấm gương đặt trước mặt, Giang Nguyệt Lộc sẽ nhìn thấy một vòng tròn chữ số bí ẩn hiện lên trên cổ mình, màu đỏ nước như một sợi dây chuyền mảnh mai, khóa chặt cổ họng anh.

Lãnh Vấn Hàn theo bản năng cúi đầu xuống: "Tôi cũng có rồi.”

Họ kiểm tra Đồng Miên, cũng phát hiện con số tương tự trên người cậu ta.

"Trời đất ơi!" Drake kinh hãi: "Con số dài như vậy... con số dài như vậy, khoản nợ khổng lồ như vậy sao? Rốt cuộc các cậu đã lấy gì từ thành phố Quỷ vậy?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play