Quỷ xương khô gào lên: "Bọn họ muốn chạy trốn!" 

Không cần nó nói, đám Quỷ đều đã nhìn thấy, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ, tất cả chúng tràn ra khỏi đài cao, nháy mắt đã lấp đầy toàn bộ lầu các. Quy Lưu Cư như đang xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn, khói lửa mù mịt, không khí nóng rực.

"Đâu đâu? Cho tôi xem, cho tôi xem!"

"Đừng chen lấn nữa!"

"Ha ha ha ha ha, đây là những vị khách quý của Thiên Tự Hiệu sao?!”

Nói đám quỷ này muốn duy trì luật lệ của thành phố Quỷ đến mức nào, thì chưa chắc. Lòng chính nghĩa trong bản chất của chúng đã bị thiêu rụi cùng với thân xác hóa thành tro bụi, bản tính xấu xa bị kìm nén bởi luân thường đạo lý khi còn sống đã hiện ra rõ ràng sau khi chết.

Chúng không muốn đoạt lại nước mắt cho thuyền trưởng mà muốn nhìn thấy hai bên chém giết lẫn nhau, càng chết thảm, càng tàn nhẫn thì chúng càng hả hê.

Tuy nhiên, đám quỷ hóng hớt hám chuyện này thi thoảng lại ra tay quấy rối Giang Nguyệt Lộc và những người khác bằng vài đòn tấn công nhỏ, đã khiến họ khổ sở không nói nên lời, chưa kể phía sau còn có một đám xương khô méo mó đuổi theo.

Đồng Miên gào lên: "Anh còn nhớ đường ra không?!”

Xung quanh sương mù dày đặc, nơi đây đã không còn là cảnh đèn đuốc sáng trưng như lúc ban đầu bước vào. Hơn nữa, muốn tìm ra lối thoát trong tình cảnh bị vây hãm từ cả trước lẫn sau, càng thêm khó khăn gấp bội.

Dù đã hỏi như vậy, Đồng Miên cũng không ôm nhiều hy vọng.

"Chết tiệt…”

Cậu ta sờ mũi, lòng bàn tay in hằn vết máu ướt nhẹp, không khỏi cười khổ.

"Thật sự hết thuốc chữa, lại rớt dây chuyền vào lúc quan trọng thế này…”

Trước là chảy máu mũi, sau là gãy xương, cơ thể yếu ớt này luôn như vậy. Lãnh Vấn Hàn và Giang Nguyệt Lộc là những hạt giống tốt, có thể sinh trưởng mạnh mẽ ngay cả trong vùng hoang dã, còn cậu ta chỉ là một hạt giống yếu ớt, rời khỏi nhà kính do gia tộc cung cấp là không thể sống nổi.

"Nhưng tôi chẳng hề hoài niệm về nhà kính đó..." Đồng Miên nghiến răng, bịt chặt mũi.

Dù có thoải mái, đẹp đẽ đến đâu, đó cũng là nơi giam cầm cậu ta, khiến cậu ta không thể di chuyển tự do... là nhà tù!

"Cố gắng thêm chút nữa."

Giọng nói của Giang Nguyệt Lộc vang lên từ phía trước, mang đến tin vui, trong tiếng gió rít nghe ra có chút thở dốc: "Phía trước có ánh sáng, chắc là có thể ra ngoài.”

Đồng Miên phấn chấn tinh thần, nhưng khoảng cách giữa cậu ta và ánh sáng quá xa. Mười bước chân của người bình thường, đối với cậu ta chẳng khác nào một trăm bước đầy gian nan.

Thở hổn hển một lúc lâu, cuối cùng cậu ta cũng hạ quyết tâm: "Hai người đi trước đi!"

Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên quay đầu lại: "Cái gì?”

Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên quay đầu lại: "Cái gì?"

"Tôi nói hai người đi trước đi!" Đồng Miên vừa kéo lê hai chân tiếp tục chạy, vừa chỉ ra phía sau: "Anh không thấy tình hình phía sau sao?"

"Tôi thấy mà.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Những bộ xương khô to gấp mấy lần, cao bằng tòa nhà mười tầng, đang cưỡi khói đen đuổi theo, một bước của chúng bằng mười bước của họ. Chẳng mấy chốc, đám quỷ sai địa ngục này sẽ đuổi kịp họ.

"He he he he he!"

Tiếng cười the thé cùng mùi hôi thối của sự mục nát ập đến: "Bắt lại, bắt hết chúng nó lại!”

"Anh ơi, tối nay ăn gì?"

"Ăn tiệc lớn! Ba món mặn một món canh he he he!"

"Trong món mặn có gì, trong canh có gì?"

"Trong món mặn có sáu con ngươi, sáu miếng da đầu, sáu cái tai. Canh hầm nhừ sáu khúc xương!”

Nước bọt nhớp nháp chảy ra từ khóe miệng của đám xương khô, thèm thuồng tưởng tượng bữa ăn ngon sắp tới, liên tục phát ra tiếng "ực ực" nuốt nước miếng, giống như tiếng sấm sét đáng sợ vang ầm ầm.

Tai Đồng Miên đau nhức: "Đi nhanh đi, tôi lát nữa... lát nữa sẽ đi tìm hai người tụ họp!"

Bên tai cậu ta vang lên tiếng hừ lạnh, Giang Nguyệt Lộc nói: "Đã lớn thế này rồi mà còn chơi trò hy sinh à? Im lặng đi, chưa đến lượt cậu làm anh hùng đâu.”

Đồng Miên: "..."

Giang Nguyệt Lộc: "Vấn Hàn, đưa cậu ấy đi.”

Lãnh Vấn Hàn "ừm" một tiếng, lần đầu tiên Đồng Miên chứng kiến sự mạnh mẽ của Lạc Âm Quan thế hệ mới, cảnh tượng trước mắt đảo lộn, giây tiếp theo cậu đã bị vác lên vai.

Cậu ta cảm thấy nước mắt nóng hổi sắp trào ra: "Hai người... Hai người... Hu hu..."

Giang Nguyệt Lộc không chút thương xót: "Đừng có cảm động, không bỏ rơi cậu không phải vì luyến tiếc, mà là vì cậu vô dụng.”

Nước mắt của Đồng Miên đột ngột ngừng lại: "... Hả?"

"Cậu không nhìn xem có bao nhiêu quỷ xương khô đang đuổi theo chúng ta sao? Dành ra một con để gặm cậu là được rồi, những con khác chẳng phải vẫn sẽ đuổi theo tôi và Vấn Hàn sao? Nói thật là dành ra một con cho cậu cũng là coi trọng cậu lắm rồi..."

Đồng Miên tức giận: "Giang Nguyệt Lộc, anh có thể im được rồi-”

Im lặng một lúc lâu.

Lãnh Vấn Hàn: "Em đánh cậu ấy ngất xỉu rồi. Làm vậy có sai không?"

"Rất đúng." Giang Nguyệt Lộc quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm trọng: "Chúng ta phải nghĩ cách thôi…”

Đúng lúc bộ não đang hoạt động hết công suất, đột nhiên từ phía trước vang lên giọng nói của một chàng trai trẻ: "Ba người, mau lại đây. Có đường ra ở đây."

“Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn"(*) Giọng nói của chàng trai trẻ vô cùng hờ hững, nhưng những lời anh ta nói ra lại êm tai như tiếng trời.

(*) Tạm dịch nghĩa: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng. Ý tứ văn cảnh này là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt lại phát hiện thấy trong bóng râm của rặng liễu xanh mát có khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu và còn có một thôn trang thanh bình, yên 

Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu lên nhìn: "... Là anh?”

Chàng trai trẻ với nửa người ẩn mình trong bóng tối, chính là người đi cuối cùng cùng với gia đình chủ tàu khi bữa tiệc bắt đầu. Đến gần hơn, vẻ u buồn mệt mỏi không thể che giấu trên người anh ta càng thêm rõ ràng.

Nếu như những con quỷ khác được tạo thành từ oán hận và chấp niệm, thì anh ta được tạo thành từ sự tự trách và hối hận.

Anh ta không nhìn Giang Nguyệt Lộc và những người khác như thể chỉ đang đứng đó, tùy ý chỉ về một hướng: "Đi thẳng theo con đường này là có thể ra ngoài, trên đường đi nhìn thấy gì, nghe thấy gì cũng đừng quay đầu lại."

Lãnh Vấn Hàn nhìn anh ta, dường như đang hỏi xem có nên nghe lời người lạ đột ngột xuất hiện này hay không.

"Khách quý ơi, khách quý ơi, các người ở đâu?”

"Tôi đếm đến ba, các người ngoan ngoãn ra đây được không?"

Sương mù lúc tụ lại, lúc tan ra, mùi máu tanh ngày càng gần. Bây giờ chúng không thể nhìn thấy họ, nhưng lát nữa thì chưa chắc.

Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng tính toán trong lòng: Không ai trong ba người họ biết đường nào có thể ra ngoài, trong trường hợp này, chi bằng cứ tin anh ta trước.

Anh quyết đoán: "Đi!"

Lãnh Vấn Hàn đi theo phía sau, Giang Nguyệt Lộc chạy như bay phía trước. Vì sợ bại lộ thân phận, họ không thể sử dụng vu thuật, nên chỉ có thể dựa vào thể lực để di chuyển với tốc độ tối đa, thậm chí không có thời gian để lấy bùa lửa ra soi sáng đường đi.

Không biết đã chạy bao lâu, sương mù dần tan đi, một con hẻm sâu hun hút hiện ra trước mắt.

“Tí tách, tí tách...” Phía sau vang lên tiếng nước nhỏ giọt.

Lãnh Vấn Hàn định quay đầu lại, nhưng bị Giang Nguyệt Lộc giữ vai, khẽ nói: "Anh ta đã nói rồi, không được quay đầu lại." Lời dặn dò kỳ lạ này, cộng thêm hoàn cảnh kỳ lạ lúc này, giống như đang ở dưới âm phủ trên con đường đến âm phủ, khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Lãnh Vấn Hàn: "Trên đường đến âm phủ không được quay đầu lại. Nếu không sẽ bị quỷ dữ đeo bám, dần dần thay thế, sau đó em chết hắn sống."

Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một chút: "Đám quỷ xương khô không đuổi kịp, chứng tỏ con đường này tạm thời đúng... Đi tiếp thôi."

Anh ngẩng đầu lên nhìn, lối đi dài hun hút được xây dựng bằng gỗ, nằm bên dưới Quy Lưu Cư, phần lớn đã mục nát và chuyển sang màu đen.

Họ chưa chạy được bao xa, chắc vẫn còn trong phạm vi phố Hạnh Phúc.

Nếu coi phố Hạnh Phúc là boong tàu của con tàu Ouroboro, thì lúc này họ đang ở trong khoang tàu... chẳng lẽ đây là hành lang nối liền các khoang tàu với nhau?

Anh ngẩng đầu ra hiệu cho Lãnh Vấn Hàn: "Hai người đi trước đi.”

Hành lang gỗ mục này được xây dựng rất hẹp, người xây dựng như thể muốn tiết kiệm gỗ đến mức tối đa, chỉ đủ cho một người đi qua. Thân hình Lãnh Vấn Hàn gầy gò như vậy, nhưng khi cõng Đồng Miên đi qua cũng rất khó khăn.

Nhìn hai người cuối cùng cũng đi vào, Giang Nguyệt Lộc định đi theo ngay sau đó, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

... Quá yên tĩnh.

Dù là dưới lòng đất, nhưng không đến mức không có chút âm thanh nào. Hơn nữa, phía sau vẫn luôn mơ hồ vang lên tiếng bước chân đuổi theo, làm sàn nhà rung chuyển. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều im bặt. Tiếng nước nhỏ giọt cũng biến mất. Anh như đang ở trong một khoảng chân không tuyệt đối.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh nói chuyện với Lãnh Vấn Hàn, rốt cuộc phía sau đã có gì thay đổi?

Giang Nguyệt Lộc cố gắng kìm nén ý muốn quay đầu lại, một tay bám vào lối vào, toàn thân căng cứng, sẵn sàng lao về phía trước bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, vừa chạm vào tấm gỗ ở lối vào, bàn tay anh như chìm vào một vũng nước sâu thẳm, những hạt bụi đen li ti lan tỏa như gợn sóng. Anh kêu lên một tiếng, đang định nhanh chóng rút tay lại, thì gáy bỗng cảm truyền đến cảm giác lạnh lẽo.

Có người đang sờ vào cổ anh.

Không giống như bàn tay của bác sĩ đang khám bệnh, cũng không giống như vuốt ve của người yêu, mà giống như một kẻ săn mồi đang dùng từng đốt ngón tay để phán đoán và cân nhắc xem anh có giá trị để ăn thịt hay không.

Chậm rãi, từng chút, từng chút một, sờ soạng xương cốt của anh...

Rồi men theo xương, chạm đến mái tóc…

Giang Nguyệt Lộc hít sâu một hơi, định dồn hết sức lực để nhảy về phía trước, nhưng ở phía sau gáy mà anh không nhìn thấy, da anh bỗng nhiên phát sáng, như thể một phần cơ thể anh biến thành sắt nung, bàn tay lạnh lẽo kia bị bỏng rát, co rúm lại, run rẩy hét lên: "A a a a a..."

Tiếng hét méo mó khuấy động luồng gió dưới lòng đất, Giang Nguyệt Lộc nhân cơ hội nhảy lên lối đi trên hành lang, chạy nhanh đến bên cạnh Lãnh Vấn Hàn.

Cậu thúc giục: "Đi nhanh!"

Đối phương không phản ứng.

Giang Nguyệt Lộc lúc này mới phát hiện có gì đó không ổn: "... Vấn Hàn?"

Lãnh Vấn Hàn im lặng, đôi mắt trắng mờ nhạt mở to, nhìn chằm chằm về hướng anh đến. Khả năng nhìn thấy cõi âm của Lạc Âm Quan là bị động kích hoạt, dù cậu không muốn nhìn, những thứ đó cũng sẽ tự động lọt vào tầm mắt cậu.

Giang Nguyệt Lộc không biết cậu nhìn thấy gì. Chỉ biết rằng tình trạng hiện tại của Lãnh Vấn Hàn rất tệ. Cậu không có biểu cảm, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, bất kể đôi mắt cậu nhìn về đâu, đó nhất định là một nơi rất khó chịu.

Phải nhanh chóng đưa cậu ra ngoài.

Giang Nguyệt Lộc thử lay người cậu: "Vấn Hàn?”

“Đừng chạm vào cậu ấy."

Giọng nói vang lên từ phía bên kia, kèm theo mùi gỗ mục nát. Một bóng người đứng ở cuối con đường mà họ sắp đi, nửa thân trên ẩn mình trong bóng tối, chỉ có thể nhìn rõ đôi giày.

Giang Nguyệt Lộc nhận thấy, đó là một đôi giày da nam cũ kỹ, ở phố Hạnh Phúc không ai đi loại giày rẻ tiền và cũ nát như vậy.

“Phố Hạnh Phúc. Bề ngoài thì hào nhoáng rực rỡ, mọi người đều theo đuổi hạnh phúc, thật là một nơi tuyệt vời. Ai ngờ được dưới lòng đất lại ẩn chứa những ham muốn xấu xí như vậy."

Anh ta vừa nói vừa bước ra.

Anh ta liếc nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Người mới đến từ nơi khác, chuyện các cậu gây ra ở Quy Lưu Cư không nhỏ đâu, tôi đã nghe thấy ở Vô Vọng Địa rồi.”

Vô Vọng Địa? Lại là một cái tên mới.

Đến gần hơn, Giang Nguyệt Lộc mới nhìn rõ toàn thân anh ta.

Đó là một người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng lại mặc một chiếc áo ba lỗ in hình trái tim màu hồng. Mái tóc của anh ta như mặt trời giữa bầu trời quang đãng, tỏa ra ánh vàng lấp lánh, nhưng lại dựng đứng như bị sét đánh, trên trán còn buộc một chiếc băng đô màu hồng neon rủ xuống.

Anh ta ngồi xổm xuống, dường như muốn kiểm tra tình hình của Lãnh Vấn Hàn, nhưng bị Giang Nguyệt Lộc chặn lại. Anh lùi lại một bước, giơ tay lên, nói với vẻ khó tin: "Này này này, cậu đang nghi ngờ tôi đấy à?"

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy khó hiểu: "Chúng tôi không quen biết anh."

"Đúng vậy."

"Hơn nữa, anh còn đột nhiên xuất hiện.”

“Tôi biết mà."

Giang Nguyệt Lộc: "Vậy thì nghi ngờ anh chẳng phải là chuyện bình thường sao?"

Người đàn ông suy nghĩ một chút: "Cũng đúng. Vậy thì, để tôi tự giới thiệu trước. Tôi tên là Drake, đã chết từ rất lâu rồi. Hiện tại đang sống ở Vô Vọng Địa trên con tàu Ouroboro. Còn cậu?"

Giang Nguyệt Lộc đáp: "Ngôn Giang.”

Được rồi, Ngôn Giang."

Drake cười híp mắt nói xong, lại đưa tay ra muốn chạm vào mắt Lãnh Vấn Hàn, lần nữa bị chặn lại. Lần này anh ta có vẻ hơi tức giận: "Làm gì vậy! Chẳng phải chúng ta đã là bạn bè rồi sao?"

Giang Nguyệt Lộc: "... Từ khi nào?"

Drake: "Vừa nãy! Để cậu không quên, tôi phải nhắc cậu rằng, chúng ta vừa trao đổi tên với nhau đấy.”

Giang Nguyệt Lộc cứng họng: "Thật sao? Drake. Nếu anh không nhắc, tôi còn tưởng chúng ta vừa trao đổi nhẫn với nhau đấy."

Không nhận ra lời mỉa mai của anh, Drake lại tự suy nghĩ: "Nhẫn? Nếu cậu muốn thì cũng không phải là không..."

"Tôi không có ý đó." Giang Nguyệt Lộc không muốn để anh ta lạc đề nữa: "Rốt cuộc anh là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Drake: "Tôi đã nói rồi! Tôi đã nói rồi. Cậu có thực sự nghe tôi nói không vậy? Tôi đến từ Vô Vọng Địa, các cậu đã gây ra rắc rối ở Quy Lưu Cư, Bố Già đã nghe thấy-"

Nói đến đây, Drake bỗng nhiên im bặt.

Giang Nguyệt Lộc nhìn sắc mặt anh ta từ trắng chuyển sang đỏ rồi chuyển sang xanh, phải mất một lúc lâu mới nói: "... Chết tiệt, hình như tôi chưa nói với cậu, tôi là thuộc hạ của Bố Già, chúng tôi là quân kháng chiến muốn lật đổ Quỷ Vương.”

Chuyện quan trọng như vậy tại sao không nói ngay từ đầu chứ! Anh ta như muốn gào lên.

... Ơ, khoan đã.

Giang Nguyệt Lộc: "Anh nói gì... quân kháng chiến muốn lật đổ gì cơ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play