Tiếng khóc đứt quãng, không gần hơn cũng không xa hơn, luôn vang lên ở phía trước, giữ khoảng cách vừa đủ. Nếu họ cố gắng đuổi theo, tiếng khóc sẽ dừng một lúc, sau đó lại tiếp tục vang lên khi đã bỏ xa họ.

Tiếng khóc này không muốn làm hại ai, mà dường như có mục đích khác. Chẳng bao lâu sau, họ theo tiếng khóc đến một gian phòng phía sau.

Chu gia là một căn nhà ba gian, các Vu sư nghỉ ngơi ở gian thứ hai, đi qua hành lang là đến gian thứ ba. Sân trong khá hẹp, xung quanh trồng nhiều cây dây leo, ánh sáng không thể xuyên qua, gió cũng không thể lọt vào. Khi Giang Nguyệt Lộc đứng trước cửa phòng, anh cảm nhận được nhiệt độ đã giảm xuống.

Giang Nguyệt Lộc quan sát: "Người sống ở đây chắc chắn được Chu đại nhân rất cưng chiều."

Thiếu gia Hạ chăm chú lắng nghe.

"Các cửa sổ bằng gỗ ở đây được chạm khắc rất tinh xảo, loại gỗ được chọn cũng là loại tốt nhất." Giang Nguyệt Lộc nhìn quanh sân: "Hoa cỏ nếu không được chăm sóc cẩn thận, hoặc là chết khô hoặc là tươi tốt quá mức."

Những cây dây leo trong sân phát triển một cách điên cuồng, hình dáng của chúng đều thuộc loại hiếm gặp. Dù không phải là những loài hoa quý nhưng chúng lại là những loài hoa hiếm thấy ở đây. Để hoa từ miền Nam nở rộ ở miền Bắc cần phải được chăm sóc đặc biệt, nếu không sẽ không thể thích nghi và chết.

Đây là nhà của Chu đại nhân, chắc hẳn ông ấy đã dành nhiều tâm sức để trồng hoa... để làm vui lòng người sống ở đây.

Có lẽ nơi này đã từng có một mùa xuân tràn đầy hoa nở rộ.

Giang Nguyệt Lộc nghĩ, không chỉ có hoa, mà cả con người nếu không được yêu thương trong một thời gian dài, chắc hẳn cũng sẽ sống cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo này suốt đời. Anh liếc nhìn những bức tường cao, những dây leo tuy xanh tốt nhưng không thể vượt ra ngoài. Giống như những suy nghĩ điên cuồng trong lòng người khi cô đơn, dù có lan rộng đến đâu cũng không thể thoát ra khỏi bức tường cao. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Thiếu gia Hạ bước đến trước cửa: "Vào xem thử đi."

Một căn phòng đẹp như vậy nhưng lại bị khóa bằng một chiếc khóa vàng, nhìn vào vết gỉ sét và bụi bặm trên khóa, có thể thấy đã nhiều năm không ai vào đây.

Thiếu gia Hạ liếc nhìn Giang Nguyệt Lộc, ánh mắt truyền đạt rõ ràng ý định của mình: Mau mở khóa đi.

Giang Nguyệt Lộc quan sát chiếc khóa vàng một lúc, đột nhiên thốt lên: "Ơ, thiếu gia, khóa đã mở rồi."

Thiếu gia Hạ cúi xuống xem thì đúng là như vậy, lõi khóa vốn khớp chặt không biết từ lúc nào đã được mở ra. Giang Nguyệt Lộc nhìn kỹ: "Dấu vết còn mới, có lẽ được mở cách đây không lâu."

Thiếu gia Hạ cười: "Có người đang chờ chúng ta."

Tiếng khóc đó đã cố ý dẫn họ đến đây, lại còn mở sẵn cửa, không biết người đó có ý định gì. Giang Nguyệt Lộc khá cẩn trọng, đang suy nghĩ cách vào trong thì đã thấy Thiếu gia Hạ mất kiên nhẫn đẩy cửa. Anh vội nói: "Khoan đã."

Thiếu gia Hạ không kiên nhẫn: "Lại chuyện gì nữa?"

Giang Nguyệt Lộc nhìn kỹ khuôn mặt trẻ trung của Thiếu gia Hạ, mặc dù tính tình không tốt nhưng trông vẫn giống một đứa em trai. Anh nói thêm: "Thiếu gia hãy đi sau tôi. Bên trong không biết có gì, chúng ta nên cẩn thận."

Thiếu gia Hạ nhìn anh: "Ồ."

Dù đi sau nhưng nhờ lợi thế chiều cao mà hắn ta vẫn có thể nhìn qua vai Giang Nguyệt Lộc để thấy mọi thứ bên trong.

Cửa mở, bụi bay khắp nơi. Cánh cửa gỗ dù đã lâu đời nhưng vẫn rất chắc chắn, có thể thấy khi xây dựng căn nhà này, các thợ thủ công đã làm việc rất cẩn thận.

Vậy ai là người đã sống trong căn phòng này suốt những năm tháng qua?

Mây đen tản đi, ánh trăng lặng lẽ rọi vào cửa, len lỏi qua những viên gạch và cỏ dại, chiếu sáng một bức tranh treo ở giữa căn phòng.

Trong tranh là một phụ nữ xinh đẹp, tóc búi cao, đang mỉm cười nhìn hai người họ.

-

Người phụ nữ trong tranh tuy đẹp, phấn son trên mặt tuy đỏ, nhưng giấy đã úa vàng theo thời gian.

Trong phòng có vô số vật trang trí quý giá, nhưng do không có ai dọn dẹp nên phủ đầy bụi, dưới ánh trăng, chúng trông thật cô đơn.

Toàn bộ sự chú ý của Giang Nguyệt Lộc đổ dồn vào bức tranh, nhưng Thiếu gia Hạ không hề nhìn đến mà đi một vòng quanh căn phòng.

Hắn ta đã đi khắp phòng nhưng không tìm thấy thứ gì thú vị, đang cảm thấy chán nản thì nghe Giang Nguyệt Lộc gọi đến xem tranh, liền nổi cáu: "Chỉ là một bức tranh thôi, có đáng để bản thế tử phải đích thân qua xem không?"

Giang Nguyệt Lộc nghĩ một lúc rồi cười nói: "Nếu bức tranh này không được đóng chặt vào tường, tôi sẽ mang đến cho anh xem, có gì đâu."

Sự kiên nhẫn và thái độ ôn hòa của anh khiến Thiếu gia Hạ cảm thấy khó chịu, hắn ta vốn chỉ quen đối đáp mỉa mai, không thể chịu nổi ai nói năng dịu dàng với mình. Hắn ta đành bước qua để xem bức tranh, vừa nhìn kỹ đã hừ một tiếng: "Bút pháp không đáng kể."

Hắn ta là thế tử, từ nhỏ đã theo học các danh sư, một bức tranh cổ ở nơi hẻo lánh không thể lọt vào mắt hắn ta.

Tuy nhiên, sau khi đưa ra đánh giá, hắn ta không quên bổ sung một cách chính xác: "Nhưng ý nghĩa lại rất đáng quý."

Đúng vậy. Dù Giang Nguyệt Lộc không có nhiều kinh nghiệm thưởng tranh nhưng anh vẫn có kiến thức cơ bản về thẩm mỹ.

Người ta thường nói, vẽ tranh quý ở chỗ "điểm nhãn", bức tranh này có những nét vẽ, màu sắc rất bình thường, nhưng điểm nhấn lại nằm ở nụ cười thoáng qua của người phụ nữ. Bà ấy ngồi trong căn phòng này, bên khung cửa sổ, khi bức tranh được vẽ, căn phòng chắc hẳn rất ấm áp và thoải mái, xung quanh bày biện đủ loại đồ sứ và trái cây. Bà ấy chắc chắn đang nhìn vào người vẽ tranh, mỉm cười dịu dàng với họ.

Rõ ràng, người vẽ bức tranh này rất hiểu rõ vẻ đẹp của bà ấy, thậm chí còn hiểu hơn cả bà ấy.

Giang Nguyệt Lộc nhận xét: "Có lẽ người này không phải là một họa sĩ giỏi, nhưng chắc chắn là một người chồng tốt."

Thiếu gia Hạ hỏi: "Anh nói vậy là sao?"

Giang Nguyệt Lộc lùi lại một bước để hắn ta dễ dàng nhìn thấy góc dưới bên trái, nơi có chữ ký của Chu Tu Viễn và con dấu đỏ chói, cũng là một chữ Chu.

Giang Nguyệt Lộc nói: "Tên đầy đủ của Chu đại nhân là Chu Tu Viễn."

Thiếu gia Hạ nhướn mày: "Sao anh biết đó là phu nhân của ông ta? Ban ngày tôi đâu nghe ông ta nhắc đến."

Giang Nguyệt Lộc vội tìm một cái cớ. Anh không thể nói rằng anh biết nhờ xem đề thi.

Thiếu gia Hạ nhìn quanh: "Có vẻ nơi này đã lâu không có ai ở."

"Phu nhân của Chu đại nhân đã qua đời mười năm trước, nghe nói khi đó ông ấy rất đau lòng, đứng trước mộ thề rằng sẽ chung thủy suốt đời, không bao giờ bước thêm bước nữa." Giang Nguyệt Lộc nhớ lại hôm nay không thấy nữ chủ nhân trong Chu gia, chắc hẳn là vì Chu đại nhân đã thực hiện lời thề của mình.

Một câu chuyện tình yêu bi thương lãng mạn như vậy, nhưng Thiếu gia Hạ nghe lại thấy nhàm chán.

Hắn ta ngáp dài: "Quay về thôi." Giang Nguyệt Lộc đi theo sau, nhưng trong đầu lại nghĩ về chuyện khác.

Chu đại nhân và phu nhân rất yêu nhau, điều này đã được ghi lại trong đề thi.

Căn phòng này chắc chắn là nơi ở của Chu phu nhân khi bà ấy còn sống, nhưng tại sao lại bị khóa, tại sao lại trông như đã bị bỏ hoang từ lâu?

Không chỉ vậy, rõ ràng đêm nay có người cố tình dẫn họ đến đây, người đó là ai, và có mục đích gì?

Trước khi đóng cửa lại, Giang Nguyệt Lộc nhìn vào bên trong một lần nữa.

Qua khe cửa, người phụ nữ dịu dàng với những món trang sức lấp lánh trên đầu dường như mỉm cười với anh. Nhưng khi anh nhìn kỹ lại, ánh trăng đã di chuyển qua một viên gạch, tất cả lại trở về như cũ.

-

Ngày hôm sau, vào ngày lễ Trung Nguyên.

Sau bữa trưa, Giang Nguyệt Lộc và mọi người cùng đến nhà thờ tổ theo như đã hẹn.

Thiếu gia Hạ là người tôn quý, tất nhiên không đi cùng họ. Đêm qua, người hầu đã chuẩn bị sẵn kiệu cho hắn ta.

Nói về cái kiệu này, dân Trấn Uất Đấu đều là những người dân nghèo, lấy đâu ra phương tiện di chuyển cao cấp như vậy? Cuối cùng, Lưu Thạch Đầu phải lục lọi trong nhà mới tìm ra một cái kiệu.

Giang Nguyệt Lộc và Lãnh Tĩnh đều cảm thấy ngạc nhiên, Lưu Thạch Đầu ngượng ngùng nói: "Sư phụ của tôi... cũng khá giàu."

Đồ tể Trương đứng xa xa nói: "Giàu ư? Không chỉ giàu mà còn giàu nứt đố đổ vách!"

Giang Nguyệt Lộc không thấy điều này được ghi trong đề thi: "Sư phụ của ông sao?"

Lưu Thạch Đầu nói thêm: "Tôi là trẻ mồ côi, học nghề múa rối bóng, sư phụ của tôi trước đây rất nổi tiếng trên khúc sông này, nhiều người từng chạy đến đây chỉ để xem ông ấy diễn."

Giang Nguyệt Lộc gật đầu, không nghĩ ngợi thêm. Anh đã quen với việc nhìn thấy dân trấn trong trang phục giấy, thậm chí còn có thể phân biệt được niềm vui hay nỗi buồn trên khuôn mặt giấy của họ, anh hỏi Lưu Thạch Đầu: "Hôm nay là lễ Trung Nguyên, tại sao mọi người trông lại vui vẻ như vậy?"

Lưu Thạch Đầu cười: "Chính vì là lễ Trung Nguyên nên mọi người mới vui mừng, đây là ngày mà chúng tôi đã chờ đợi suốt cả năm."

Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên nhìn nhau, cảm nhận được sự khó tin trong mắt đối phương.

Lễ Trung Nguyên là ngày lễ ma quỷ, truyền thuyết cho rằng đây là ngày cổng quỷ mở ra, cho phép ma quỷ ra ngoài. Mặc dù truyền thuyết là như vậy nhưng trong dân gian, cách tổ chức lễ Trung Nguyên không khác gì lễ Thanh Minh, chủ yếu là để tưởng nhớ và cúng bái những người thân đã khuất.

Nếu đã là lễ Trung Nguyên, lẽ ra mọi người phải đốt vàng mã và khóc lóc, phải không? Không khóc cũng được, nhưng đâu cần phải vui mừng đến vậy?

Có lẽ nhận thấy sự bối rối của họ, Lưu Thạch Đầu giải thích: "Chắc các vị không biết. Lễ Trung Nguyên có cúng bái người thân, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ trong ngày hôm nay. Điều đáng mong đợi nhất chính là nghi lễ đêm Trung Nguyên bắt đầu vào buổi tối."

Giang Nguyệt Lộc nói: "Hôm qua nghe Chu đại nhân nói rằng chúng tôi sẽ là người chủ trì lễ này."

Lưu Thạch Đầu vội nói: "Vậy xin nhờ cậy các vị."

Cả nhóm không nói thêm gì nữa. Không biết họ đã đi bao lâu, bỗng Triệu Tiểu Huyên kêu lên: "Trời ơi, cái cây này lớn quá!"

Nhà thờ tổ được xây dựng về phía Tây, họ cũng đang đi về phía Tây. Lúc này chưa đến nhà thờ tổ nhưng đã thấy một cây đại thụ đứng sừng sững giữa đường, tán lá xanh tươi, che khuất cả bầu trời, ngay cả khi chưa đến gần, bóng của nó đã bao phủ lấy họ.

Các Vu sư đều là những người sống trong xã hội hiện đại, đâu ai từng thấy một cây cổ thụ nguyên sơ như vậy?

Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn về phía kiệu trước mặt, thấy những người hầu của thế tử cũng ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt. Nhưng rèm kiệu đỏ che kín người thiếu niên kiêu ngạo bên trong, không thể nhìn thấy phản ứng của hắn ta.

Lưu Thạch Đầu ở phía trước gọi: "Mọi người, đi lối này." Mọi người mới hoàn hồn, nhận ra nhà thờ tổ của Trấn Uất Đấu nằm ngay sau gốc cây đại thụ này.

Đó là một tòa nhà cao hai tầng, được xây dựng bằng gạch xanh và trắng, các cửa sổ bằng gỗ và mái nhà đều được trang trí bằng những ô cửa sổ lưới, lớp sơn đỏ và màu xanh lục đã bong tróc từ nhiều năm trước. Mặc dù trông rất cũ kỹ nhưng sự trang nghiêm của nó vẫn khiến người ta kinh ngạc.

Chỉ có điều, nó vẫn có phần lép vế so với cây đại thụ kia.

Để đến nhà thờ tổ, họ phải đi vòng qua cây đại thụ. Khi đến gần hơn, mọi người càng thấy rõ sự lớn lao của nó.

Trên đường đến đây, những người dân "giấy" của trấn rất vui vẻ, nhưng khi đến gần cây đại thụ, họ đều cúi đầu tỏ vẻ kính trọng và sợ hãi.

"Xin mọi người chờ ở đây, chuẩn bị xong Chu đại nhân sẽ gọi." Lưu Thạch Đầu nói xong thì cùng những người khác tiến vào trong.

Triệu Tiểu Huyên thắc mắc: "Gì vậy chứ, không cho chúng ta vào sao?"

Khương Tâm Tuệ nói: "Có lẽ họ có điều kiêng kỵ riêng, chúng ta đứng đây ngắm cây cũng được, tôi chưa từng thấy cây nào lớn thế này."

Sau bài kiểm tra đầu tiên, mọi người đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Mặc dù Lâm Thần Âm và Lãnh Tĩnh luôn miệng nói rằng nơi này rất nguy hiểm, nhưng từ khi vào đây, ngoài việc bị bóng ma vô hình tấn công thì họ chưa gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.

Thậm chí, hình phạt sau khi trả lời câu hỏi sai chỉ là "đau răng 5 tiếng", "mất vị giác 5 tiếng" và những hình phạt nhỏ khác, vì không gây tổn thất nhiều nên mọi người đều rất thư thả.

Lúc này, cảnh tượng họ tụ tập quanh cây cổ thụ để chiêm ngưỡng trông không khác gì một nhóm thanh thiếu niên đi dã ngoại.

Giang Nguyệt Lộc đứng dưới gốc cây đại thụ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía nhà thờ tổ.

Bên trong im lặng như tờ, không có tiếng động nào, nếu không phải vừa thấy nhiều người vào thì ai đó bảo với anh rằng trong nhà thờ không có ai anh cũng sẽ tin.

"Lạ thật, bên trong chắc là người giấy đang đứng chật kín." Lâm Thần Âm không biết từ khi nào đã đến gần Giang Nguyệt Lộc, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động nói chuyện với anh.

Giang Nguyệt Lộc nghĩ đến cảnh tượng hàng loạt người giấy đứng chen chúc bên trong, họ có kích thước như con người thật nhưng không có khuôn mặt người, mắt làm từ giấy đen, môi đỏ không cười không khóc, đứng vòng quanh ngọn nến đang cháy. Cảnh tượng đó thật kỳ lạ và đáng sợ. ( truyện trên app T Y T )

Lâm Thần Âm dường như không quan tâm liệu Giang Nguyệt Lộc có trả lời hay không, anh ta lại hỏi: "Anh có biết tại sao họ không khóc không?"

Đúng vậy. Tại sao họ không khóc? Từ xưa đến nay, điều đau khổ nhất là mất đi người thân.

Ánh chiều tà đỏ rực phản chiếu trong mắt Giang Nguyệt Lộc, giống như một đám cháy bùng lên trong lòng anh.

Thật ra, anh có thể hiểu được.

"Bởi vì hận thù quá lớn, khóc chỉ làm cho kẻ thù thêm phần mãn nguyện." Vậy nên họ thà nghiến răng giữ lại chút hơi thở cuối cùng cũng không để kẻ thù vui vẻ.

Lâm Thần Âm hơi ngạc nhiên nhìn anh, sau đó nở một nụ cười: "Anh đúng là người giỏi nhất trong nhóm này."

"Vì chúng ta có duyên nên tôi sẽ tiết lộ cho anh một số thông tin." Lâm Thần Âm chỉ vào cây đại thụ: "Cây này đã tồn tại từ trăm năm trước, mọi quan viên đến đây đều phải đọc sử ký của trấn, trong đó có ghi một bí pháp."

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Bí pháp?"

Lâm Thần Âm ẩn ý: "Một bí pháp khiến ai cũng muốn đến đây, có thể gây chấn động thế giới - tất cả là vì giấy làm từ cây báu này có thể hồi sinh người chết!"

Giấy? Tiêu đề bài thi là "Thành phố Người Giấy" nhưng ngoài những người sống mặc áo giấy để chống lại ác quỷ, anh chưa thấy một người giấy nào cả.

Còn việc hồi sinh người chết... có xảy ra thật không?

Có lẽ thấy được sự hoài nghi trong lòng Giang Nguyệt Lộc, Lâm Thần Âm lại tiếp tục gây tò mò: "Không sao, anh sẽ sớm được chứng kiến thôi. Anh không thể nào biết được những người ở đây sẽ làm điều gì điên rồ để thực hiện nghi lễ đâu..."

Giang Nguyệt Lộc không nhịn được hỏi: "Anh biết nhiều lắm sao?"

"Tôi biết tất cả." Trong mắt Lâm Thần Âm lóe lên một tia đỏ của sự điên cuồng: "Vì tôi có thể nghe thấy giọng nói của thần linh."

-

"Cậu và anh ta đã nói gì vậy?" Triệu Tiểu Huyên nhìn theo bóng Lâm Thần Âm rời đi, lè lưỡi: "Tôi cảm thấy anh ta trông có vẻ thân thiện vậy thôi, chứ thực chất là một người rất nguy hiểm."

Giang Nguyệt Lộc lẩm bẩm: "Tôi không nguy hiểm sao?" Anh nhớ rằng ở công ty, nhiều người đã gọi anh là kẻ điên.

"Thật ra..." Triệu Tiểu Huyên nhỏ giọng: "Thật ra anh cũng khá đáng sợ. Nhưng mà-"

"Nhưng anh đã chịu đựng được một người tính tình tồi tệ... chắc chắn anh không nguy hiểm như anh ta."

Giang Nguyệt Lộc không biết cô ta đang nói về ai nên liếc nhìn Trần Xuyên, cậu ấy vội giải thích: "À, ý cô ấy là, ông chủ của chúng ta."

Anh chợt hiểu ra: "Thiếu gia Hạ?"

Triệu Tiểu Huyên chắp tay lại, liên tục niệm Phật: "Cầu trời phù hộ, vị tổ tông này gần đây đã giao nhiệm vụ cho anh, anh không nhận ra sao?"

Tất nhiên là Giang Nguyệt Lộc nhận ra.

Khi bản thân vừa thoát khỏi biển khổ, Giang Nguyệt Lộc lại rơi vào hố lửa. Ngay cả Lãnh Tĩnh cũng có chút ngại ngùng: "Tối qua hắn ta không làm khó anh chứ?"

Giang Nguyệt Lộc nhớ lại cảnh thiếu gia mắc chứng sạch sẽ nhưng không muốn lên tiếng, chỉ biết đứng đơ một chỗ không dám ngồi xuống, lần này anh trả lời rất chân thành: "Thật ra cũng không tệ lắm."

Khi họ đang trò chuyện, Lưu Thạch Đầu từ nhà thờ tổ bước ra: "Mọi người, nghi lễ sắp bắt đầu rồi."

Bên trong nhà thờ tổ khác hẳn bên ngoài, một bàn thờ hương được xây bằng gạch đỏ, những bài vị bằng gỗ đỏ được sắp xếp theo thứ tự, tạo thành một cái đài cao trang nghiêm. Giang Nguyệt Lộc chú ý thấy khi một người dân trong trấn lỡ để dầu nóng rơi xuống tay.

Dầu nóng không làm cháy lỗ thủng trên giấy, mà từ từ thấm vào. Giang Nguyệt Lộc thấy động tác của họ rất dứt khoát, trong lòng ngầm khẳng định một điều.

Loại giấy đặc biệt này chắc chắn không sợ lửa nóng.

Nghĩ đến lời của Lâm Thần Âm, liệu loại giấy này có phải được làm từ cây cổ thụ bên ngoài không?

Người hầu kiêu ngạo nói: "Thiếu gia của chúng tôi sẽ vào sau, các người cứ bắt đầu trước đi!"

Chu đại nhân nghe yêu cầu vô lý của cậu ta, vừa sợ rằng bắt đầu sớm sẽ làm phật ý thế tử, vừa sợ rằng trì hoãn nghi lễ sẽ khiến quỷ thần nổi giận. Đứng giữa hai luồng sức ép, Chu đại nhân đang bối rối thì thấy thiếu gia bước vào nhà thờ, ông ấy liền thở phào nhẹ nhõm.

Thiếu gia Hạ nhìn quanh: "Nghi lễ bắt đầu rồi sao?"

Chu đại nhân vội vàng đáp: "Chưa chưa, vừa đúng giờ thôi. Mời thế tử ngồi bên này."

Đã có người chuẩn bị sẵn một chiếc ghế cho hắn ta, Giang Nguyệt Lộc cũng đã trải một lớp lụa đẹp lên đó. Thiếu gia Hạ liếc nhìn chiếc ghế lụa trắng, sau đó lại nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc, cuối cùng quay lại nhìn Chu đại nhân: "Bắt bản thế tử ngồi xa thế này sao?"

Chu đại nhân không biết phải trả lời thế nào, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc.

Vị Vu sư đã được chỉ định này có khả năng hầu hạ thế tử suốt đêm, chắc chắn phải có tài năng đặc biệt.

Giang Nguyệt Lộc đành bước lên: "Nghi lễ này rất nguy hiểm, tốt hơn hết là thế tử nên đứng xa một chút. Nếu không may dính phải nước nóng hay gì đó thì không hay đâu."

Nghe câu đầu tiên, thiếu gia Hạ đã nhíu mày, định nói rằng chẳng lẽ các người đứng được mà ta lại không đứng được? Có phải đang nói bản thế tử yếu đuối không?

Nhưng Giang Nguyệt Lộc lại bổ sung thêm về việc nước nóng bẩn thỉu... khiến hắn ta rất quan tâm.

Thiếu gia Hạ gật đầu: "Vậy thì ngồi ở đây cũng được."

Thấy hắn ta cuối cùng đã ngồi xuống, Giang Nguyệt Lộc lui về phía các Vu sư, liếc thấy Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên đang dùng khẩu hình miệng để khen ngợi anh: "Anh giỏi thật đấy!"

Giang Nguyệt Lộc: "..."

Bàn thờ hương được dọn đi, dưới các bài vị trống ra một khoảng đất. Chu đại nhân từ từ bước ra giữa khoảng đất trống, dân trấn đứng sau những ngọn nến đang cháy, khuôn mặt trắng bệch của họ méo mó.

Hai kẻ nghịch ngợm là Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên không dám nói thêm gì trước bầu không khí trang nghiêm bao trùm.

Các Vu sư nhìn những dân trấn hồi lâu, không khỏi cảm thấy rùng mình.

Những người này không khóc, mà đang cười.

Đứng trước bài vị của người thân, tại sao lại cười tươi như vậy?

Nhưng những nếp nhăn trên giấy khi họ cười, không phải là niềm vui, cũng không phải là sự hài lòng, mà là một nụ cười đầy hận thù, một nụ cười điên cuồng, một nụ cười khinh miệt!

Chu đại nhân quay lại, cất giọng: "Lễ hoàn hồn hàng năm, tất cả hãy nghe lệnh ta, đưa phạm nhân lên!"

Một âm thanh kỳ lạ vang lên, con ngươi của những người giấy lăn lộn, đồng loạt nhìn về phía bóng tối sau những bài vị.

Bóng tối tan như làn khói dày, một loạt tiếng xiềng xích theo đó vang lên, không ai xuất hiện, nhưng có người đột nhiên nắm chặt lấy tay áo của Giang Nguyệt Lộc, Trần Xuyên trợn tròn mắt, dường như nhìn thấy một thứ gì đó không thể tin nổi.

"Trên tường, trên tường..."

Giang Nguyệt Lộc quay đầu lại, anh đứng trong góc, vị trí gần tường nhất.

Một cái bóng khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên tường.

Lúc này, nó đang cúi xuống, không động đậy, chăm chú nhìn anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play