Thực tế, Giang Nguyệt Lộc chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh em trai và em gái mình bị thiêu cháy. Khi đó, anh đứng trong vườn, không thể tiếp cận hay lại gần. Về sau, khi nhận dạng thi thể, anh đã không thể nhận ra Ngôn Phi và các em của mình, thứ còn lại chỉ là những mảnh xương và tro tàn.
Dù không chứng kiến toàn bộ quá trình bọn trẻ bị ngọn lửa thiêu đốt, nhưng điều đó không có nghĩa là anh chưa từng tưởng tượng ra.
Suốt một năm qua, anh tự ép mình phải nghĩ đến cảnh các em đứng trong căn phòng đang bốc cháy. Việc hình dung chúng bị lửa thiêu có thể gây ra nỗi đau đớn tột cùng, nhưng có vẻ như chỉ khi làm vậy, anh mới cảm thấy lòng mình dịu đi phần nào.
Nhưng đến lúc này, anh mới nhận ra rằng cảnh tượng trong đầu anh thật nhân từ làm sao.
Tưởng tượng không bao giờ giống với thực tế.
Ba người trong gương hiện ra một cách sống động đến nỗi Giang Nguyệt Lộc muốn vươn tay chạm vào họ. Không chỉ có họ, mà cả những ngọn lửa cũng chân thực đến cùng cực. Khi lửa bắt đầu nuốt chửng tứ chi của ba đứa trẻ, Giang Nguyệt Lộc vô thức ngồi thẳng lên và đấm vào gương.
"Rầm!" Một tiếng nổ lớn vang lên, nửa bàn tay anh nhuốm đầy máu.
Cảnh báo đầu tiên vang lên từ trên cao: "Thí sinh không được rời khỏi chỗ ngồi! Nếu không tuân thủ trong vòng năm giây sẽ bị coi là hành vi gian lận và bị đuổi khỏi phòng thi, không được tiếp tục làm bài!"
Giang Nguyệt Lộc đờ đẫn nhìn Ngôn Lộ trong gương, cô bé bắt đầu khóc nức nở.
Đúng vậy, khi khóc, cô bé thường mếu máo. Lúc năm tuổi, bị A Âm nhốt trong gác xép cả buổi chiều, cô bé cũng đã đến than thở với anh bằng biểu cảm như vậy: "Anh ơi, tối quá, gác xép tối quá..."
Còn bây giờ, cô bé mếu máo thút thít: "Anh ơi, đau quá, lửa làm em đau khắp người..."
"Rầm!" Một cú đấm khác vào gương.
"Cảnh báo-năm, bốn... Thí sinh vui lòng quay trở lại chỗ ngồi!"
Đôi mắt của Ngôn Âm đỏ hoe: "Anh ơi, có phải anh giận chúng em không? Em sẽ không trốn học ra ngoài chơi nữa, em sẽ nghe lời anh, lớn lên sẽ thành tài... Anh đừng bỏ rơi chúng em nhé." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
"Rầm!" Mặt gương bắt đầu nứt ra.
"Cảnh báo-thí sinh Giang Nguyệt Lộc vui lòng quay trở lại chỗ ngồi-ba, hai..."
Trán anh áp vào mặt gương, gầm lên như một con thú dữ, rồi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Ngôn Phi. Cậu em trai hiểu chuyện nhất của anh lúc này đang lắc đầu mỉm cười: "Anh ơi, anh cứ làm việc của mình đi, em sẽ chăm sóc hai đứa em."
"Tiểu Phi..." Giang Nguyệt Lộc từ từ buông tay xuống: "A Âm, Lộ Lộ..."
Trong tiếng cảnh báo cuối cùng, anh từ ngồi xuống ghế. Khi ngẩng đầu lên, trong gương đã không còn ai, như thể tất cả chỉ là một cơn ác mộng đau đớn.
Anh lạnh lùng hỏi: "Chưa bắt đầu sao?"
Tiếng vọng trong không gian bốn gương không người, vài giây sau, tiếng cười bất ngờ vang lên. Một giọng cười đặc biệt mỉa mai, từ xa đến gần, từ các góc trên dưới của gương, tụ lại thành một điểm sáng, một ngọn lửa nhỏ chợt bùng lên ở trung tâm, tiếng cười phát ra từ chính nơi đó.
"Giang Nguyệt Lộc, Giang Nguyệt Lộc." Hai tiếng gọi truyền thẳng đến tai anh: "Nghe thấy không?"
Anh ừ một tiếng. Là giọng của Lãnh Tĩnh, có vẻ như đá gian lận đã thành công.
"Tôi đã liên lạc với họ rồi, gương của Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên xử lý khá dễ." Nói đến đây, giọng của Lãnh Tĩnh có chút bất đắc dĩ: "Thứ mà họ sợ nhất dường như chỉ là... nghèo." Trong gương của cả hai đều xuất hiện cảnh mất việc, không thể trả nợ, không thể nuôi con... một cuộc sống khốn khó. Mặc dù cũng rất đau đớn nhưng không có quái vật hay ác quỷ nào hù dọa họ.
"Còn anh thì sao?"
"Có lửa xuất hiện." Giang Nguyệt Lộc lạnh lùng đáp: "Một ngọn lửa có giọng nói rất khó nghe."
Tiếng cười của ngọn lửa chợt dừng lại: "..."
Sau một khoảng lặng, ngọn lửa bùng lên lớn gấp nhiều lần, giọng nói từ chói tai trở nên trầm đục: "Giang Nguyệt Lộc, ngươi đúng là không biết xấu hổ! Em trai và em gái ngươi đều bị ta thiêu chết, ngươi sợ đến chết nên ta mới xuất hiện, đừng chỉ làm ra vẻ anh hùng mà hãy cứu chúng đi!"
Lãnh Tĩnh cố gắng xoa dịu Giang Nguyệt Lộc: "Đừng để bị ảnh hưởng, hít thở sâu, thả lỏng-"
Giang Nguyệt Lộc độc mồm đáp: "Ai lại bị ảnh hưởng bởi thứ xấu xí như vậy chứ."
Ngọn lửa: "..."
Ngay cả Lãnh Tĩnh cũng cảm thấy có gì đó bất thường, Giang Nguyệt Lộc vốn là người không hay thể hiện cảm xúc, giờ lại có thể nói ra những lời châm chọc như vậy, cho thấy tâm trạng của anh không ổn định. Nhưng anh ấy ở quá xa nên không thể làm gì hơn, chỉ có thể hy vọng Giang Nguyệt Lộc tự bảo trọng, cố gắng không bị ảnh hưởng bởi những thứ xung quanh.
Trước mặt Giang Nguyệt Lộc, câu hỏi đầu tiên đã xuất hiện.
Câu hỏi trắc nghiệm 1: Vị thần được thờ phụng tại nơi này là ai?
A. Chu Tu Viễn
B. Lưu Thạch Đầu
C. Tần Tuyết
D. Núi Lãnh Cảnh
Câu hỏi này không khó, chỉ là một câu hỏi cho điểm. Giang Nguyệt Lộc không cần suy nghĩ nhiều mà chọn ngay đáp án C. Kết quả của bài thi không được công bố ngay, có vẻ như sẽ được tính tổng sau. Giang Nguyệt Lộc không để ý đến những lời đe dọa và quấy rối của ngọn lửa, nhấn vào câu hỏi tiếp theo.
Câu hỏi trắc nghiệm 2: Địa danh nổi tiếng của nơi này là gì?
A. Đỉnh Tiên Nhân
B. Cây Tiên Nhân
C. Cỏ Tiên Nhân
D. Dốc Tiên Nhân
Đây là câu hỏi nằm trong đề thi, Giang Nguyệt Lộc đã thuộc làu nội dung đề thi, trước khi vào đây, anh đã củng cố lại trí nhớ bằng cách giảng giải cho mọi người, do đó không chút do dự chọn A.
Trấn Uất Đấu nằm ở một bến đò ven sông, tựa lưng vào núi, nơi có nhiều di tích nổi tiếng như đền chùa cổ. Trong số đó, đỉnh cao nhất là Đỉnh Tiên Nhân nổi tiếng với nhiều truyền thuyết, xứng đáng là danh thắng số một.
Thấy Giang Nguyệt Lộc giải quyết hai câu hỏi một cách dễ dàng, ngọn lửa nhỏ - không, bây giờ là ngọn lửa khổng lồ, bắt đầu hoảng loạn, dậm chân thét lên và buông ra những lời độc địa, nhưng Giang Nguyệt Lộc không hề bận tâm đến những thứ đó.
"Câu hỏi thứ ba."
Ngọn lửa khổng lồ gầm thét.
Câu hỏi trắc nghiệm 3: Đặc sản của nơi này là gì?
A. Bút
B. Mực
C. Giấy
D. Nghiên
Đặc sản này cũng có ghi trong đề thi, nhưng không nằm trong bốn lựa chọn trên. Giang Nguyệt Lộc nhớ lại những gì mình đã trải qua sau khi vào trấn.
Trang phục giấy của Lưu Thạch Đầu, các cửa hàng làm đồ giấy trên phố... và tên của phiên bản này là [Thành phố Người Giấy], dường như tất cả đều ám chỉ mối liên hệ chặt chẽ giữa trấn và giấy.
Sau khi chọn C, trên gương hiện lên chữ "Kết thúc" và kết quả bài thi được tính, cả ba câu đều đúng, thời gian hoàn thành là 30 giây, hiện đang xếp hạng nhất.
Nhiệm vụ của ngọn lửa khổng lồ là khiến thí sinh phân tâm trong lúc làm bài, nhưng nó không phát huy được tác dụng, chẳng những thế còn khóc thút thít vì thất bại. Những tia lửa bắn tung tóe trên gương: "Lần nào ta cũng hù dọa thí sinh thành công, lần trước còn đứng thứ ba trong bảng xếp hạng cơ mà..."
Giang Nguyệt Lộc lạnh lùng nhìn nó, hành động của anh bây giờ là trút giận, vì gương đã lợi dụng hình ảnh em trai và em gái của anh để tấn công anh, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng ghét bỏ gương và ngọn lửa trong gương.
Tiếng khóc dần lùi xa, những tấm gương xung quanh Giang Nguyệt Lộc lần lượt biến mất, ánh sáng và bóng người dần hiện ra từ mép màn sương đen.
"Giang Nguyệt Lộc!" Triệu Tiểu Huyên gọi anh một cách phấn khích: "Anh giỏi thật đấy, đoán đúng hết tất cả câu hỏi!"
-
Những người trả lời đúng cả ba câu hỏi gồm có Lãnh Tĩnh, Triệu Tiểu Huyên, Lâm Thần Âm, Khương Tâm Tuệ, Viên Hưởng, Trần Xuyên.
Xếp hạng theo thời gian trả lời:
Những người khác chỉ trả lời đúng hai câu, hầu hết đều sai câu thứ hai về Đỉnh Tiên Nhân. Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên vốn không biết đáp án, nhưng nhờ có đá gian lận mà họ có thể trao đổi và nhận được đáp án đúng từ Giang Nguyệt Lộc. Những người chưa trả lời được như Anh Hùng tạm thời đứng thứ hai.
Vì câu đầu tiên là thông tin mà Giang Nguyệt Lộc đã cung cấp nên mọi người (trừ Lâm Thần Âm) đều rất biết ơn anh.
Sau vòng thi đầu tiên, vai trò của các nhân vật trong nhóm đã có sự thay đổi rất lớn. Giang Nguyệt Lộc trước đây chỉ được coi là một "bình hoa di động" thì nay đã chiếm được lòng tin của mọi người và vươn lên dẫn đầu.
Kết thúc phần thi, mọi người quay trở lại phòng nghỉ ngơi. Giang Nguyệt Lộc vừa trở về thì thấy người hầu của Thiếu gia Hạ đứng chờ ở cửa, khi thấy anh, cậu ta như gặp được cứu tinh: "Giang Nguyệt Lộc... Ngài có thể đi cùng tôi vào bếp xem thử không, tôi vừa nghe thấy tiếng động lạ bên trong..."
Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Được thôi. Nhưng giờ này cậu vào bếp để làm gì vậy?"
"Thiếu gia bảo muốn uống trà, ra lệnh cho tôi đun ít nước nóng."
"Uống trà? Bây giờ sao?" Giang Nguyệt Lộc thầm nghĩ, vị thiếu gia này cũng to gan thật.
Ban ngày vào trấn, sương mù đen kịt, gặp người giấy... suốt dọc đường hắn ta chẳng hề tỏ vẻ bất ngờ hay sợ hãi, giờ lại có hứng thú đun trà giữa đêm... Nhưng săn tìm những điều kỳ quái vốn là sở thích lớn nhất của hắn ta, có khi càng rùng rợn, hắn ta càng vui.
Cả hai nhanh chóng vào bếp, chưa đến nơi, họ đã nghe thấy tiếng thở kỳ lạ bên trong qua cánh cửa. Mặt người hầu trắng bệch, Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một lát rồi vòng ra phía cửa sổ, chọc thủng một lỗ nhìn vào trong.
Bóng người khổng lồ đứng ở cửa, một nửa thân hình phát ra ánh sáng trắng quen thuộc - đó là trang phục giấy giống như trên người Lưu Thạch Đầu.
Giang Nguyệt Lộc thầm nghĩ, nếu đúng là một con quái vật thì anh cũng không đến nỗi phải bỏ chạy. Nếu tình hình nghiêm trọng hơn... anh cũng có thể bỏ lại người hầu và tự thoát thân.
Sau khi quyết định, Giang Nguyệt Lộc đạp mạnh vào cánh cửa. Hành động này khiến người hầu sững sờ, trong ấn tượng của cậu ta, vị Vu sư có vẻ ngoài nho nhã này chưa bao giờ nói to tiếng, hành động thô lỗ bạo lực như vậy hoàn toàn không hợp với anh.
Bóng ma đứng ngay cửa, Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng đè lên nó: "Đứng đó làm gì, mau giúp tôi giữ chặt lấy hắn!"
Người hầu vội chạy tới giúp. Nhưng người giấy không vùng vẫy nhiều.
Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Anh là ai, nửa đêm làm gì ở đây?"
Người giấy cao lớn thật thà đáp: "Tôi là đồ tể trong trấn, họ Trương. Quản gia bảo có khách quý đến trấn nên tôi nhận lệnh đem thịt tươi đến ngay trong đêm." Nói rồi, gã nhường đường, trên thớt đúng là có nửa con lợn. Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một lát rồi buông tay, nói với người hầu: "Đi đun nước đi."
Cửa chỉ còn lại Giang Nguyệt Lộc và đồ tể Trương, trò chuyện được vài câu, Giang Nguyệt Lộc liền thẳng thắn hỏi liệu anh có thể quan sát kỹ trang phục giấy trên người đồ tể Trương không.
Đối phương do dự một lúc rồi đồng ý, nhưng gã cũng cảnh báo: "Đây không phải thứ tốt lành gì, đừng đến gần quá."
Chu đại nhân từng nói rằng dân trong trấn mặc trang phục giấy này suốt mười năm để không bị ác quỷ tấn công. Nhưng nói như vậy... rõ ràng là nó bảo vệ được con người, sao lại nói là thứ không tốt lành?
Giang Nguyệt Lộc nheo mắt: "Tôi hiểu rồi."
Đồ tể Trương bước xuống sân, nắm chặt lấy dây leo trước mặt.
Trước khi chạm vào dây leo, giấy chỉ là giấy, chẳng khác gì lớp giấy bình thường. Nhưng khi nắm chặt \, dường như có hai loại lực xuất hiện.
Một loại từ bên trong, khâu chặt tay của đồ tể và lớp giấy lại với nhau, một loại khác từ bên ngoài dính chặt dây leo. Lực này rất mạnh, nhưng lại được điều chỉnh linh hoạt. Khi đồ tể Trương thả dây leo ra, nó lại trở về trạng thái của giấy bình thường.
Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Tôi thấy rồi."
Người hầu đun nước xong, hai người chào tạm biệt đồ tể Trương rồi tách ra ở cửa bếp.
Khi không ai chú ý, Giang Nguyệt Lộc quay lại nhìn dây leo một lần nữa. Sợi dây đã hơi biến dạng sau khi bị một đôi tay và một lớp giấy nắm lấy.
Lực mạnh thật. Anh thầm nghĩ.
Một đồ tể chính hiệu có sức mạnh khủng khiếp như vậy sao?
-
Thiếu gia Hạ không ngồi xuống, cau mày nhìn chén trà trên bàn.
Vài phút trước, người hầu đã đưa nước nóng cho Giang Nguyệt Lộc nhưng không có ý định vào trong: "Đã nửa đêm, chúng tôi không thể vào phòng hầu hạ thiếu gia như Giang Nguyệt Lộc được."
Nhìn vẻ mặt kén chọn của Thiếu gia Hạ lúc này, anh tự hỏi phúc phần đó là thứ bọn họ muốn sao?
"Thiếu gia muốn dùng trà không?"
Thiếu gia Hạ lạnh nhạt: "Không cần nữa."
Từ nhỏ đã được nuông chiều nên chắc là mắc bệnh sạch sẽ, không muốn dùng thứ gì không rõ nguồn gốc. Giang Nguyệt Lộc thấy hắn ta không ngồi xuống mà chỉ đứng yên một cách gượng gạo, vừa kiêu ngạo vừa không nói ra, thật sự thấy hơi buồn cười.
"Lãnh Tĩnh bảo tôi mang dụng cụ của thiếu gia đến."
Giang Nguyệt Lộc mở bọc, trải lụa mới lên giường và bàn ghế, rồi lấy ra bộ chén trà chuyên dụng của hắn ta từ trong hộp. Lãnh Tĩnh lúc nào cũng than phiền rằng các bước quá rườm rà, nhưng khi làm, anh ấy lại rất thành thạo. Có lẽ trước đây anh ấy đã quen hầu hạ mấy đứa trẻ cứng đầu trong nhà rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nghĩ đến Tiểu Phi và các em, nét mặt của Giang Nguyệt Lộc trở nên dịu dàng. Trong lúc anh làm việc, Thiếu gia Hạ đứng phía sau im lặng nhìn theo, mãi sau mới lên tiếng hỏi: "Anh biết tại sao tôi đưa anh đến đây không?"
Ai mà biết được. Thiếu gia vẫn là thiếu gia, thích làm việc tùy hứng.
Giang Nguyệt Lộc lấp liếm: "Thiếu gia ắt có lý do của mình."
"Nói nhảm." Thiếu gia Hạ mắng một cách thoải mái, vung tà áo ngồi xuống ghế rồi ra hiệu cho Giang Nguyệt Lộc pha trà.
Trà nóng bốc hơi, chồi xanh bay lượn, hơi nước tan thành sương mờ mịt. Giang Nguyệt Lộc nghe thấy tiếng Thiếu gia Hạ vang lên: "Tôi từng có một người bạn cũ, tên giống anh."
"Vậy sao?" Điều này làm anh ngạc nhiên. Giang Nguyệt Lộc nghiêm túc suy nghĩ, anh chắc chắn trong đề thi không ghi lại tình tiết này. Lại là một thiết lập mới à? Tại sao phiên bản này cứ xoay quanh vị Thiếu gia Hạ và liên tục xuất hiện những thiết lập mới?
"Vậy người bạn cũ đó giờ ở đâu?"
Thiếu gia Hạ lắc lắc chén trà, trầm tư: "Không biết. Có thể còn sống, cũng có thể đã chết."
Giang Nguyệt Lộc nói lời xin lỗi.
"Tại sao phải xin lỗi?" Thiếu gia Hạ nhìn anh, dường như không hiểu.
"Tôi sợ anh buồn khi nhớ lại chuyện cũ."
Dưới ánh trăng, anh có thể nhìn thấy đôi mắt của Thiếu gia Hạ, đó là một đôi mắt rất có hồn, đường nét sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, nhưng không có cảm xúc. Nghe lời của Giang Nguyệt Lộc, hắn ta rút lại ánh nhìn, giọng điệu lạnh nhạt: "Không cần."
Khi Thiếu gia Hạ giao tiếp với người khác, hoặc là phớt lờ hoàn toàn, hoặc là khinh miệt, hoặc là giận dữ. Nhưng đối với người bạn cũ có cùng tên với Giang Nguyệt Lộc, trong lòng hắn ta lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
"Thiếu gia nhớ người bạn cũ này nhưng lại có thái độ như vậy. Tôi nghĩ, chắc trước đây đã xảy ra chuyện không vui?"
Thiếu gia Hạ lại cười: "Tôi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của các người, nhớ người đó chỉ vì trí nhớ của tôi tốt, ngoài cậu ta ra, tôi cũng nhớ rõ người đã hại tôi ngã khi còn nhỏ, người nấu ăn tệ và qua loa, thậm chí nhớ rõ hơn cả cậu ta."
"Sư huynh của cậu nói cậu không biết ăn nói, nhưng tôi thấy cậu khá lanh lợi đấy."
Giang Nguyệt Lộc: "..." Lời này khiến anh hơi lúng túng, nhân tiện anh đứng dậy đi đun nước nóng để tránh ánh nhìn của Thiếu gia Hạ.
Lần này không có đồ tể Trương và người hầu, mọi thứ đều yên tĩnh, nhưng trên đường về từ bếp, anh lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Đêm nay không trăng, có lẽ Chu đại nhân muốn thế tử được nghỉ ngơi nên đã chọn căn nhà yên tĩnh nhất trong phủ. Nhưng nơi này yên bình ban ngày, đến đêm lại có một cảm giác âm u khó tả, những hòn đá kỳ dị trông như những bóng đen đang há miệng cười.
Khi Giang Nguyệt Lộc đứng lại, tiếng khóc cũng dừng. Nhưng khi anh tiếp tục bước đi, tiếng khóc lại vang lên, đứt quãng.
Anh đứng yên lắng nghe một lúc, rồi quyết định đi tìm viện binh.
-
"Tiếng khóc?" Thiếu gia Hạ ngẩng đầu nhìn anh: "Tiếng khóc như thế nào?"
"Khó xác định lắm." Giang Nguyệt Lộc lắc đầu.
Thiếu gia Hạ nhìn anh như nhìn một kẻ vô dụng: "Anh không phân biệt được sao?"
"Vì âm thanh liên tục thay đổi. Lúc thì là tiếng trẻ sơ sinh, lúc lại là tiếng trẻ con bốn, năm tuổi, lúc thì là giọng nam, lúc thì là giọng nữ."
Sự kiên nhẫn giải thích của anh dường như làm Thiếu gia Hạ không còn muốn nổi giận.
Đang không biết nói gì thêm, tiếng khóc lại bắt đầu vang lên, lần này còn đi theo Giang Nguyệt Lộc đến đây. Tiếng khóc tuy thay đổi, khi thì khàn khàn khi thì lảnh lót, nhưng đều chất chứa nỗi đau khổ tột cùng như đang rỉ máu. Vang lên từ bóng tối ngoài cửa, nó khuấy động màn đêm đen đặc, khiến người ta không khỏi bất an.
Thiếu gia Hạ cười nhạt, tiếng khóc ngay lập tức dừng lại.
Giang Nguyệt Lộc: "..."
Đúng là Quỷ Vương, đến cả ma trẻ con cũng sợ hắn ta.
"Thú vị đấy." Đôi mắt Thiếu gia Hạ sáng lên, lộ ra nụ cười nham hiểm: "Đi tìm thứ bí ẩn này chơi đùa nào."