Trần Xuyên run rẩy hỏi: "Đây là người khổng lồ sao?"

Bên ngoài có cây cổ thụ khổng lồ, khiến mọi người ngay lập tức liên tưởng đến người khổng lồ. Những người khác cũng đồng tình, tiếng kêu rên vang lên liên tục, như gợn sóng lan ra. Ngay cả những người hầu theo Thiếu gia Hạ du ngoạn khắp nơi cũng co rúm lại thành một nhóm.

Thiếu gia Hạ vừa định quát mắng thì thấy Giang Nguyệt Lộc lắc đầu nói: "Không phải người khổng lồ. Đó là bóng!"

Thật ra chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện điều kỳ lạ. Nhưng trong ánh sáng mờ mịt, tất cả các Vu sư đứng giữa những người giấy, bất kỳ sự thay đổi nào cũng giống như hiệu ứng cánh bướm, khiến lòng người bất an, dao động.

Giang Nguyệt Lộc bình tĩnh giải thích: "Mọi người nhìn kỹ xem, đó chỉ là cái bóng bị phóng to."

Ánh sáng đèn dầu lung linh có thể khiến bóng người chiếu lên tường, tùy thuộc vào khoảng cách mà bóng sẽ có kích thước khác nhau. Nhưng dù vậy, bóng của họ vẫn có thể nhận ra là hình người, nhưng cái bóng khổng lồ này... không biết thuộc về thứ gì trong phòng.

Triệu Tiểu Huyên nhanh nhẹn chỉ vào góc tối: "Nhìn kìa, là một người giấy!"

Vu Hùng hoảng sợ vội hỏi: "Ở đâu?"

Anh ta vẫn đang tìm kiếm một hình ảnh khổng lồ như Trương Hổ, nhưng Lâm Thần Âm nhắc nhở: "Không lớn đến vậy, nhìn vào thứ dán lên tường kìa!"

Vu Hùng vươn cổ ra, cuối cùng cũng nhìn thấy một vật nhỏ xíu trong khe hở. Khi anh ta nhìn rõ đó là gì, đột nhiên có một cảm giác tê dại kỳ quái tràn ngập trong lòng.

Người giấy đó quá nhỏ, chưa bằng nửa bàn tay người, nhưng lại bị kiểm soát nghiêm ngặt, cổ, tay chân đều bị khóa bằng những chiếc xiềng xích sắt nặng nề.

Sắt và giấy, cái nào nặng hơn?

Dùng sắt để áp chế người giấy, điều kỳ lạ như vậy có mấy ai được tận mắt chứng kiến?

Nhưng người giấy nhỏ bé đó rõ ràng không phải là người, năm sợi dây xích trên người chỉ có thể làm cho nó cong lưng, run rẩy bước từng bước.

Có thể đi, có thể khóc, không phải là người giấy bình thường, nhưng cũng không giống người. Vì ngay cả người lùn cũng không nhỏ đến mức này!

Trần Xuyên tròn mắt kinh ngạc: "Đây là cái gì... là cái gì vậy?!"

Không ai trả lời, tất cả mọi người đều nhìn vào bóng tối đang lắc lư dưới ánh nến, hàng trăm người giấy kéo theo xiềng xích lần lượt bước ra, trước ánh mắt dõi theo của dân trấn, chúng bước từng bước đến trước bài vị.

Cùng là người giấy, một nhỏ một lớn lạnh lùng nhìn nhau, trông vô cùng kỳ quái và buồn cười. Nhưng trong không khí này, đừng nói là cười, ngay cả nói chuyện to tiếng cũng khó.

Người giấy cúi xuống đất, run rẩy, không dám đối diện với "dân giấy", trông rất đáng thương. Nhưng đồ tể Trương và những người khác vẫn cảnh giác, căm ghét và sợ hãi, tất cả đều hiện rõ trên gương mặt giấy, hòa vào bóng tối rùng rợn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Một người giấy nữ bước ra. Lưng bà ta cong gập, trông có vẻ già nua. Bà ta không nói gì, bước đến ôm lấy bài vị có ghi "Phu quân Hoàng Ngọc Sinh."

Giang Nguyệt Lộc giải thích: "Từ Phinh Đình. Trên đề thi có ghi."

"Chồng bà ấy là Hoàng Ngọc Sinh, đã bị bọn cướp giết cách đây mười năm trước."

Từ bà bà ôm chặt bài vị, cúi nhìn người giấy bị xích, hàm răng nghiến ken két, mặt giấy rung lên dữ dội, như thể chỉ một giây nữa là bà ta sẽ kích động đến ngất xỉu.

Bà ta chỉ vào một người giấy trong số đó, gằn giọng nói: "Trả lại mạng sống của A Sinh cho ta!" Nói xong liền lao tới.

Cơn cuồng nộ đột ngột của bà ta khiến mọi người không kịp phản ứng, Chu đại nhân cuống lên: "Ngăn bà ta lại!"

Nhưng không ai động đậy. Đồ tể Trương và những người khác đều nhìn chằm chằm vào người giấy bị xích, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh nến, như ngọn lửa căm hận bùng cháy dữ dội.

Chu đại nhân tái mặt: "Chẳng lẽ các ngươi không biết đám này là gì, định để bà ta lên đó tìm cái chết sao?"

Nghe vậy, một số người mới tiến lên giữ chặt Từ bà bà.

Khương Tâm Tuệ thì thầm: "Họ rất sợ... đám này..."

Cô ta không nói hết, nói ra cũng rất khó tin.

Ai mạnh ai yếu, tất cả mọi người đều thấy rõ. Người giấy có thể bị dân trấn tiêu diệt chỉ với một cái tát, chúng còn bị khóa bằng năm sợi xích, nhưng sao họ lại sợ đến vậy?

Chu đại nhân giải quyết ổn thỏa Từ bà bà rồi tiến đến trước mặt Thiếu gia Hạ, cúi chào và nói: "Thế tử, nghe nói Vu sư đồng hành cùng ngài đã bị ác quỷ tấn công?"

Thiếu gia Hạ nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc, anh đáp lời: "Đúng là có chuyện này."

Chu đại nhân thở dài: "Có thể các vị thấy trấn của chúng tôi rất kỳ lạ, nhưng ai mà không muốn sống yên bình dưới ánh mặt trời? Trong mười năm qua, chỉ cần chúng tôi cố gắng tiếp cận những con phố bỏ hoang, ác quỷ sẽ ngay lập tức truy đuổi."

"Ác quỷ đó… ác quỷ đó…"

Chu đại nhân lau mồ hôi liên tục: "Các vị Vu sư chắc đã biết, chúng tôi không thể thấy hình dáng của ác quỷ, chỉ có thể nghe thấy tiếng động đáng sợ của nó."

Giang Nguyệt Lộc vừa lắng nghe vừa nhìn về phía sau. Khi Chu đại nhân kể chuyện, Từ bà bà đang ôm chặt bài vị, hai tay bà ta run rẩy, mặt giấy nhăn nhúm lại.

"Ác quỷ xuất hiện như thế nào?" Trần Xuyên không nhịn được hỏi, nhận ra mọi ánh mắt đều đang tập trung vào mình, cậu ấy vội gãi đầu giải thích: "Ý tôi là… không phải vô duyên vô cớ mà chúng xuất hiện tấn công con người đúng không?"

Khương Tâm Tuệ nói: "Đúng vậy. Chu đại nhân, ông nói rằng ác quỷ đã truy đuổi mọi người trong suốt mười năm qua, vậy trước đó nơi này rất yên bình phải không?" Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc.

Anh hiểu ý cô ta.

Cách nhanh nhất để xác định điều gì đó đúng hay sai là xem có được ghi trong đề thi hay không. Gần đây, anh được ví như bách khoa toàn thư sống, người này tra một chút, người kia hỏi một chút.

Chu đại nhân cười mãn nguyện: "Những người đồng hành cùng Thế tử đúng là rất tài giỏi."

Thiếu gia Hạ nghe vậy liền tỏ vẻ chán nản: "Vào thẳng vấn đề."

"Vâng, vâng. Nói đến đâu rồi... À, vị Vu sư này nói đúng, mười năm trước trấn chúng tôi rất yên bình, nhưng bắt đầu từ cái đêm đó..."

"Cuộc thảm sát của bọn cướp mười năm trước."

Từ bà bà không biết đã đứng dậy từ khi nào, cơ thể bà ta căng thẳng, vẻ mặt đầy căm hận cắt ngang lời Chu đại nhân.

Trong lời kể của bà ta, mọi người như được chứng kiến cảnh tượng thảm sát kinh hoàng hôm đó.

Đối diện với kẻ đã giết chồng, giết cha, giết con cái của mình, những người dân không vũ khí chẳng thể làm gì ngoài việc chờ chết. Khi đó, bà ta bị một tên cướp túm tóc, tiếng dọa nạt "Cắt tai bà ta trước", "Móc mắt ra" không ngừng vang lên bên tai, nhưng bà ta vẫn không mảy may phản ứng.

Thời điểm sinh mạng Hoàng Ngọc Sinh kết thúc bằng một nhát dao, trái tim bà ta cũng đã chết theo từ đó.

"Ha ha, mụ già này chẳng có phản ứng gì cả. Này, này!"

"Này, này! Bà chết rồi à! Nói gì đi chứ!" Những cái tát liên tiếp giáng xuống, mặt bà ta hết quay sang trái lại quay sang phải.

Có người nhổ nước bọt vào mặt bà ta: "Chán quá, giết luôn cho rồi." Lưỡi dao vô tình chạm vào da, nhưng bà ta chỉ thấy có một chút khoái cảm độc ác: Giết ta đi. Giết ta đi!

Nhưng lưỡi dao đó mãi vẫn không hạ xuống.

Thứ rơi xuống lại là một cái đầu, nó lăn đến trước mặt bà ta.

Một cảnh tượng kinh hoàng, đầu của những tên cướp đe dọa bà ta giây trước đã rơi xuống đất, hắn chết không nhắm mắt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Ha ha… ha ha…" Bà ta muốn cười nhưng khóe miệng co giật mãi, trông còn thê thảm hơn khóc.

"Giết người đền mạng, nợ máu trả bằng máu, đây là cái giá mà hắn phải trả."

Ai đang nói vậy?

Bà ta bị một bàn tay nâng lên, buộc phải đối diện với xác của tên cướp--đó là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy xác chết trong suốt năm mươi năm sống trên đời, bất kể có căm thù đến đâu, nỗi sợ hãi vẫn bao trùm lấy bà ta.

Nhưng giọng nói phía sau vẫn không ngừng thúc ép.

"Nhớ kỹ gương mặt hắn. Hắn là kẻ thù của bà."

"Phải nhớ kỹ, không được quên, cho dù có quên mất tên mình cũng đừng quên hắn!" Vu sư Tần hét lớn bên tai bà ta: "Chính hắn đã giết chồng bà, nếu quên hắn, tức là quên đi người chồng của bà!"

Từ bà bà thở dốc yếu ớt: "Chính hắn… đã giết… chồng tôi…"

Giọng nói ấy như dòng nước ấm cay đắng chảy vào trái tim nguội lạnh của bà ta.

Những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi từ khóe mắt, cơn đau tim khủng khiếp khiến bà ta gục xuống đất, cuối cùng không chịu nổi mà gào khóc thảm thiết. Khóc xong, đôi mắt mờ đục của bà ta dần dần tràn ngập sự căm hận.

Giống như bây giờ, sự căm hận của mười năm qua vẫn chưa từng vơi bớt.

"Kẻ độc ác khi chết đi cũng sẽ biến thành ác quỷ!"

Bà ta hét lớn: "Chết rồi vẫn không để người khác yên ổn, đúng là ác quỷ hại người!"

"Chính là những ác quỷ quanh quẩn bên ngoài trấn?"

Chu đại nhân lắc đầu: "Chỉ là một phần nhỏ thôi."

"Bọn cướp chết hôm đó đúng là đã hóa thành ác quỷ--"

Lâm Thần Âm ngắt lời: "Nói chung, không thể có nhiều người hóa thành ác quỷ đến vậy, ác quỷ không phải thứ có thể sản xuất hàng loạt."

Chu đại nhân gật đầu: "Tất cả đều có lý do, Vu sư Tần nói--"

Thiếu gia Hạ cười khẩy: "Khi sống làm đủ chuyện xấu, chết rồi lại sợ bị quỷ báo thù, chi bằng biến thành ác quỷ, dưới âm phủ cũng có thể tác oai tác oái, tiếp tục tùy ý lấy mạng người khác, như thế có phải vui vẻ hơn không?"

"..." Chu đại nhân ngẩn ngơ một lúc lâu mới nói tiếp: "Lời của Thế tử giống hệt suy nghĩ của quỷ. À! Tại hạ không có ý so sánh thế tử với ác quỷ..."

"Không sao, nói tiếp đi."

Chu đại nhân lau mồ hôi: "Thấy bọn chúng sắp tụ lại thành ác quỷ, mạnh hơn gấp trăm lần so với khi còn sống, chúng tôi vô cùng lo lắng... Đang không biết phải làm sao thì Vu sư Tần lại nghĩ ra một cách."

Giang Nguyệt Lộc để ý thấy Lâm Thần Âm đứng trong góc đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm: "Là cái cây kia sao?"

"Đúng vậy. Đúng vậy! Chính là cây ngoài nhà thờ tổ!" Chu đại nhân có vẻ rất ngạc nhiên: "Vị Vu sư này làm sao biết được, đây là bí mật của trấn chúng tôi, từ trước đến nay chưa từng truyền ra ngoài."

Ánh nhìn của mọi người đối với Lâm Thần Âm dần trở nên kính nể.

Lâm Thần Âm cười nói tiếp: "Tôi đã nói là tôi có thể dự đoán được mọi thứ." Anh ta liếc nhìn Vu Hùng, người sau không dám nói nửa lời.

"Giấy làm từ cây cổ thụ đó không chỉ có thể chống đỡ được gươm giáo, không bị dầu hỏa thiêu đốt, mà còn có thể chống lại ác quỷ. Nhưng giấy không hiệu quả bằng gỗ khi đối phó với quỷ, tuy có thể giam giữ ác quỷ nhưng chỉ có thể duy trì hòa bình trong một năm."

Lâm Thần Âm từ tốn vạch trần bí mật mà Chu đại nhân giữ kín nhiều năm: "Tôi nghĩ chính vì điều này mà các người cần phải mời Vu sư mỗi năm một lần, đúng không?"

Chu đại nhân run rẩy: "... Không sai, vị đại nhân này nói không khác Vu sư Tần một từ nào! Nếu không phải diện mạo khác nhau, ta còn tưởng rằng Vu sư Tần đã quay lại!"

Chu đại nhân vội vàng cầu xin thế tử: "Nếu vị đại nhân này ngồi chủ trì đêm Trung Nguyên, trấn của ta chắc chắn sẽ bình yên trong một năm!"

Thiếu gia Hạ liếc nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Nhưng bản thế tử đã có người được chọn."

Chu đại nhân nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc, ông ấy luôn cho rằng Giang Nguyệt Lộc không có tài cán gì, từ khi xuất hiện đến giờ cũng chỉ thể hiện mình là một người biết phục vụ thế tử. Ông ấy không chịu nhượng bộ, dứt khoát từ chối: "Mong thế tử thứ lỗi!"

Giang Nguyệt Lộc điềm tĩnh đáp: "Vậy thì để Vu sư Lâm chủ trì đi."

Lâm Thần Âm lên chủ trì buổi lễ, những người khác đều nhìn Giang Nguyệt Lộc với ánh mắt thương cảm. Anh cảm thấy khá bất lực, vì anh thật sự không quan tâm. Hơn nữa, anh cũng không biết phép thuật, nghi lễ này là để làm gì, phải làm sao, nếu đi chắc chắn sẽ lộ tẩy, chi bằng không đi.

-

Một giờ sau.

Lâm Thần Âm nhảy xuống khỏi khám thờ, ra hiệu: "Xong rồi."

Vừa nghe câu này, những người dân chờ đợi từ lâu bỗng thẳng lưng. Ngay cả người đang ngồi dựa vào tường như Từ bà bà cũng gắng gượng đứng dậy.

Mọi người nghiến răng ken két, vui mừng như điên, ánh mắt đổ dồn về những người giấy đang run rẩy.

Những người giấy đó rõ ràng chỉ nhỏ bằng bàn tay, nhưng bóng của chúng phản chiếu trên tường lại to bằng người trưởng thành.

Bóng hình run rẩy, há miệng hét không thành tiếng, dù là kẻ thù của mình nhưng đồ tể Trương cũng không đành lòng ra tay, vô thức lùi lại một bước.

Từ bà bà liếc nhìn ông ta một cách dữ tợn, giật lấy cây roi trong tay Lưu Thạch Đầu, nhổ nước bọt vào người giấy: "Tôi không tử tế như ông đâu! Chồng tôi chết dưới tay bọn chúng, tôi hận không thể ăn thịt, uống máu chúng, giết chúng một trăm lần cũng không khiến tôi thấy hả dạ!" Nói xong liền giơ roi lên.

Trước khi roi chạm vào người giấy, người giấy đã cúi đầu xuống đất. Bóng trên tường như đang run rẩy khóc lóc, một tay còn vươn về phía Từ bà bà cầu xin tha thứ.

Từ bà bà chửi rủa: "Nhìn xem, bây giờ còn muốn hại tôi cơ đấy!"

Bà ta vung roi đánh xuống.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play