Có người nghe không hiểu: "Không dựa vào tiền hay tài sản? Mấy anh trai đến thành phố quỷ này, ai mà không mang theo tất cả gia sản, chỉ đợi được lên con con tàu Ouroboro để hưởng lạc thú!"
"Có đủ vinh hoa phú quý, tất cả ước nguyện đều có thể thực hiện. Đây chẳng phải là điều các người tự nói sao? Vì sao đến phút cuối lại thay đổi rồi!"
Mọi người bảy mồm tám mỏ ồn ào nhưng giọng nữ vô cùng bình tĩnh: "Mọi người, xin hãy nghe tôi nói."
"Con tàu Ouroboro này vốn chỉ là một con tàu cũ bỏ hoang đã neo đậu trên biển nhiều năm, sau khi được vị Đô Chủ vạn năng tiếp quản, nó mới được nâng lên bầu trời và hoàn toàn đổi mới, thành phố quỷ cũng dần phát triển từ đó và bắt đầu nổi danh giữa các thành phố quỷ lớn."
"Hiện nay con tàu Ouroboro có một hệ thống tính toán riêng, vàng bạc châu báu ở đây chỉ là những viên đá vô dụng kể cả gấm vóc lụa là cũng chẳng đáng một xu, cho nên trước khi lên tàu, các vị có thể ném tất cả xuống biển."
Tiếng la ó lại vang lên, giọng nữ nâng cao âm lượng: "Không có những thứ này nhưng vẫn còn thứ khác có thể dùng để trao đổi!"
"Chẳng phải có thứ gọi là... Niềm vui và nỗi đau sao?"
"Rốt cuộc là tính toán kiểu gì vậy!"
Giọng nữ khẽ cười: "Rất đơn giản, xin hãy nhìn về đây."
Ở mũi thuyền chợt có một màn xoáy sáng tỏa ra ánh sáng mờ tối, từ giữa trồi lên một cán cân rỉ sét, ánh sáng ấy hòa với cánh cửa xoáy nước phía sau tạo nên một cảm giác kỳ lạ rợn người, con quỷ lùn đứng gần nhất vô thức lùi lại một bước.
"Đệt mợ, cái này là cái gì vậy!"
Giang Nguyệt Lộc quan sát từ xa: "Không nói đến cán cân nhưng phía sau trông giống cổng an ninh đó."
"Cổng an ninh?"
Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên chưa từng rời khỏi học viện, cho nên Giang Nguyệt Lộc đã giải thích quy trình kiểm tra an ninh ở sân bay: "Chúng ta đứng ở đây giống như đang xếp hàng đợi qua cổng an ninh vậy, phải thông qua kiểm tra xong mới được lên tàu."
Đồng Miên gật đầu: "Quả thật rất giống."
Lý thuyết thì giống nhưng Giang Nguyệt Lộc biết, việc đi qua cửa an ninh chính là để kiểm tra xem có mang theo vật phẩm trái phép nào không, nhưng còn "cổng an ninh" có hình xoáy được gắn trên con tàu Ouroboro kia sẽ kiểm tra cái gì? Còn có cả đòn cân rỉ sét kia… - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Điều này khiến anh nhớ đến giọng nữ nhắc nhở vừa rồi...
"Để đo lường nỗi đau và hạnh phúc của quý vị."
Nỗi đau và hạnh phúc của con người, cũng có thể đo lường được sao?
Giọng nữ bắt đầu giải thích: "Bước qua cánh cửa này là có thể lên thuyền cắn đuôi, nhưng trước vào cửa, chúng ta cần như tôi đã nói, đánh giá tài sản của các vị."
"Các vị có nhìn thấy đòn cân phía trước không?"
Có người tức giận, đáp: "Thấy rồi! Là một thứ rỉ sét mục nát!"
"Không thể nói như vậy được, đòn cân này chính là bảo vật mà Đô Chủ đại nhân vô tình có được từ thuở trước, nó có tên là [Cân đo vận mệnh] giống như tên gọi của nó, là một vật chỉ dùng để cân đo vận rủi và may mắn của con người."
"Chiếc cân này có thể đo lường nỗi đau và hạnh phúc mà các vị đã trải qu và tính ra một con số cụ thể."
"Con số này sẽ trở thành tài sản của các vị trước khi lên tàu, mọi chi tiêu sau khi lên tàu đều sẽ trù vào đó."
"Vậy ai sẽ là người đầu tiên?"
Lời vừa dứt, đám quỷ trên tàu nhìn lẫn nhau nhưng không ai dám tiến lên trước.
Đây là lãnh địa của Đô Chủ, ai cũng đều từng được nghe nói về việc mười hai vị Đô Chủ đã phải trải qua những cuộc tàn sát tàn nhẫn ra sao, để có thể ngồi lên được vị trí ngày hôm nay."
Đối với loại người đầy âm khí như vậy... Thật khó mà đặt lòng tin.
Huống chi việc đo lường mà cô ta nói vừa nghe đã thấy nguy hiểm như thế nào... Bọn họ đều là người đã chết, làm gì còn thân xác, chỉ một chút giày vò cũng đủ khiến cho hồn bay phách tán!
Mỗi người đều mang trong lòng những suy nghĩ riêng, phút chốc không ai dám bước lên.
Thấy không có ai trả lời, giọng nữ nhẹ nhàng an ủi: "Mọi người không cần lo lắng, Đô Chủ đại nhân có thể đảm bảo tính công bằng của việc này."
Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn vừa muốn hỏi ý của Giang Nguyệt Lộc, chợt phía sau vang lên một giọng nói thô lỗ: "Để tôi!"
Đám quỷ quay đầu nhìn về phía sau.
Đó là một người đàn ông cao to với toàn thân đầy vết sẹo, trên lưng đeo hai thanh trường đao, khi Giang Nguyệt Lộc lên tàu thì gã đã ngồi ở đuôi tàu, từ đầu đến cuối vẫn không hề nhúc nhích giống như một pho tượng, vì sát khí quá nặng nên không ai dám đến gần.
Lúc này gã vừa cất tiếng, đám người đang tranh cãi ồn ào lập tức im lặng và tự động tách ra thành một lối đi.
Người đàn ông bước những bước nặng nề đến trước cánh cửa xoáy.
Giọng nữ còn muốn nhắc nhở nhưng gã đã giơ tay lên, trầm giọng nói: "Tôi cũng muốn được xem từ lâu rồi, để xem những vết thương này rốt cuộc là cái giá của hạnh phút hay là dấu vết của nỗi đau."
Nói xong gã không chút do dự đã đặt tay lên trên chiếc cân đó.
"A, thì ra là hắn ta."
"Sao vậy người anh em, các người quen hắn sao?"
"Cũng không phải quen nhưng tôi đã nghe kể về cái chết của hắn."
"Nghe nói từ nhỏ hắn đã có bát tự vô cùng cứng, khắc chết không ít người trong gia đình nên không được ai đối xử tử tế, hắn sớm rời khỏi nhà và đi lang thang, khó khăn lắm mới bám trụ được trên một hòn đá nhỏ, lấy vợ sinh con sống cuộc đời yên ổn, nhưng rồi bùng nổ chiến tranh, hắn bị bắt đi làm tù binh đến nửa năm sau trở về thì nhà cửa đã thành đống đổ nát..."
"Con trai của hắn chết vì bẹnh, nghe nói trước khi chết mẹ của đứa bé đã ôm con mình đi khắp nơi tìm bác sĩ, thế mà còn bị đám lưu manh lừa gạt và hãm hại... Cuối cùng đã chết trong oán hận."
"Nếu vậy, xem ra vợ con của hắn mới là những người đáng xuất hiện ở đây hơn chứ... Cậu nhìn chúng ta đi, có người nào không phải vì mang nặng oán niệm dai dẳng nên mới không đến địa phủ để đi đầu thai chứ?"
"Đó là bởi vì hắn đã báo thù cho vợ con của mình rồi."
"Có thấy sát khí trên người của hắn không? Hắn không chỉ giết chết bọn lưu manh đã hại vợ con mình mà còn giết hết tất cả những người dọc đường đã không giúp đỡ, thấy chết mà không cứu, sau đó còn mời Vu sư đến để trấn áp sát khí và oán niệm."
"Lúc ấy Vu sư đã hỏi hắn có cam lòng không, làm như vậy hắn sẽ trở thành tội nhân mang tội sát sinh nhưng vợ con của hắn có thể yên ổn chuyển sang kiếp khác, từ nay về sau sẽ không còn bất cứ quan hệ gì, ấy vậy mà hắn chẳng hề do dự mà lập tức đồng ý ngay."
Đám quỷ vừa thở dài, vừa mang theo chút hưng phấn. Chúng không thương hại kẻ yếu, câu chuyện này nghe như từng nhát đao đâm thấu xương, vô cùng tàn nhẫn, thật sự khiến người ta hả hê. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giang Nguyệt Lộc nhìn về phía người kể chuyện: "Anh có vẻ rất hiểu rõ về câu chuyện này nhỉ, cứ như tận mắt chứng kiến vậy."
Kim Mộc Tê thu quạt về, cười ha ha: "Làm gì có, tôi chỉ nghe kể lại thôi, chẳng qua vì tôi đặc biệt hứng thú với niềm vui và nỗi đau của con người và quỷ mà."
"Đến rồi, đến rồi!"
Với một tiếng hét lớn, cánh cửa xoáy nước ở mũi thuyền đột nhiên có động tĩnh, tất cả mọi người bao gồm cả Giang Nguyệt Lộc đều nhìn về phía đó.
Chiếc cân rỉ sét bay lơ lửng giữa không trung, bàn tay người đàn ông đặt trênchiếc đĩa bạc bên trái, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trên đĩa bạc và sợi tơ thấm ra những vệt đỏ, như thể từng sợi chỉ đỏ quấn quanh trên cây gỗ, men theo sợi dây đến sang bên phải rồi dọc theo sợi tơ trượt xuống phía dưới, cuối cùng rơi xuống chiếc đĩa vàng.
Xuất hiện hai viên ngọc, một lớn một nhỏ.
Viện ngọc lớn có màu đỏ còn viên nhỏ màu trắng, viên ngọc đỏ rực giống như máu người, còn viên trắng lạnh lẽo như xương người.
Giọng nữ đầy kinh ngạc: "Màu sắc tuyệt phẩm của nỗi đau này đã lâu lắm rồi không được thấy, nhìn vào trọng lượng này có thể sử dụng trên thuyền suốt một năm rưỡi cũng không thành vấn đề!"
"Ừm, niềm vui của ngài thì ít ỏi vô cùng... Nhưng vị khách như ngài chính là thứ mà tàu Ouroboro, mau mời vào, mời vào!"
Người đàn ông cầm lấy hai viên ngọc trên đĩa vàng rồi lặng lẽ bước vào trong.
"Cái quái gì vậy, chỉ như thế thôi sao? Đơn giản vậy à?"
"Để tôi, để tôi!"
Người ở phía sau thấy vậy đã vội chen lấn lên trước, cái [cân đo vận mệnh] có năng suất ở mức hàng đầu với tốc độ đo lường nhanh chóng, chỉ có điều không còn ai có nỗi đau lớn như người đàn ông kia xuất hiện nữa.
Không bao lâu đã đến lượt nhóm ba người của Giang Nguyệt Lộc.
Lãnh Vấn Hàn là người bước lên đầu tiên, viên ngọc đỏ của cậu cũng không lớn lắm, điều này đã nằm trong dự đoán của GIang Nguyệt Lộc.
Thứ nhất bởi vì quá khứ của Lãnh Vấn Hàn rất đơn giản, khiến tâm hồn của cậu cũng khá trong sáng, thứ hai, tính cách của Lãnh Vấn Hàn rất điềm tĩnh chuyện gì ra chuyện đó, tuy cứng nhắc nhưng mang nét ngây thơ, lãng mạn. Chính vì vậy cậu không có chấp niệm đau khổ đến mức không muốn sống nữa.
Lãnh Vấn Hàn có chút tiếc nuối khi cầm lấy hai viên ngọc có kích thích gần bằng nhau.
Giọng nữ cười nói: "Không hài lòng sao? Tuy hai viên ngọc này không bằng người đầu tiên, nhưng nó vẫn đủ để cậu ở lại trên thuyền rất lâu."
Lãnh Vấn Hàn lắc đầu, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyệt Lộc.
"Em cứ vào trước đi, tụi anh sẽ vào ngay."
Lãnh Vấn Hàn hơi do dự nhưng Đồng Miên đứng bên cạnh thì cười đến gập cả người: "Cô đã mặc đồ nam rồi thì phải thể hiện khí chất đàn ông chứ, sao cứ rụt rè mãi thế?"
Nghe vậy, chàng trai tóc trắng lập tức bước vào mà không thèm ngoảnh lại.
Giang Nguyệt Lộc bất lực, nói: "Cậu không thể bớt nói đi vài câu sao? Suốt cả đường đi cứ phàn nàn về chuyện này mãi."
"Tôi biến thái đến vậy à?" Đồng Miên tự kiểm điểm chính mình: "Được rồi, cô ấy là con gái... Đúng là tôi có hơi quá đáng, chốc lát nữa tôi sẽ nói lời xin lỗi với cô ấy, nếu không lát nữa đi vào đó tôi sẽ mua cho cô ấy ít váy?"
"Ờ... thế thì không cần đâu." Giang Nguyệt Lộc đáp lại với vẻ ngại ngùng.
Đến lượt Đồng Miên bước lên, cậu ta đặt tay vào chiếc đĩa bạc, sợi dây đỏ dày đặc chảy sang bên kia, chẳng mấy chốc, trên đĩa vàng đã hiện ra một viên ngọc đỏ khổng lồ.
Viên này còn to hơn tất cả những viên trước đó cộng lại.
"Cái gì?" Giọng nữ trên không trung cũng kinh ngạc không kém, cố lấy lại bình tĩnh: "Khụ khụ... Chuyện này, chuyện này sao có thể..."
Mức độ đau khổ thế này đặt lên một người trẻ tuổi thì thật quá sức tưởng tượng rồi! Cậu ta rốt cuộc đã trải qua điều gì vậy?
Đồng Miên cũng rất sốc, nhưng ngay lúc đó bàn tay của cậu ta xảy ra vấn đề.
Vết thương vài ngày trước của cậu ta bị dính chút gỉ sét khiến cho ngón tay ngứa ngáy và đau nhức, cậu ta muốn rút tay về nhưng không ngờ, chiếc cân lại hút chặt lấy tay của cậu ta, nỗi đau như một dòng suối sâu không đáy tuôn trào, tất cả đều tuôn trào vào viên ngọc đỏ trên cái đĩa màu vàng !
"Tôi chết mất! Sao tôi không rút tay ra được vậy a a a a!!!”
Giang Nguyệt Lộc cẩn thận quan sát: "Có vẻ như nó không chỉ đo lường nỗi đau về tâm hồn mà cả đau đớn thể xác cũng được tính."
"Những vết thương lớn nhỏ mà cậu đã trải qua đều được cộng vào đây rồi."
"Vậy mà anh vẫn bình thản đứng đó quan sát à?" Đồng Miên tức giận nhìn Giang Nguyệt Lộc, hét lên: "Mau đến giúp tôi đi!"
Viên ngọc đỏ như máu vẫn tiếp tục lớn dần, còn viên ngọc trắng thì nhỏ bé như đại diện cho niềm vui, đã bị đẩy sang một bên, Giang Nguyệt Lộc cảm thấy thương thay, không biết Đồng Miên đã chịu bao nhiêu đau đớn trong cuộc đời.
Khi Giang Nguyệt Lộc hoàn tất việc đo lường và dìu Đồng Miên đi qua cửa, họ thấy Lãnh Vấn Hàn đã đợi trên tàu Ouroboro với vẻ sốt ruột.
"Chậm quá đó." Lãnh Vấn Hàn nhìn Đồng Miên nói.
"Cậu phàn nàn cái gì chứ? Từ giờ việc vui chơi giải trí trên thuyền đều sẽ phụ thuộc vào tôi đó..." Đồng Miên nói xong còn đấm mạnh xuống đất: "Giang Nguyệt Lộc, sao viên ngọc của anh..."
Nói ra còn cảm thấy khó tin.
"Sao nó còn nhỏ hơn cái móng tay của tôi vậy!"
Giang Nguyệt Lộc mỉm cười khép tay của cậu ta lại, nói: "Không cần so sánh, từ chối sự cạnh tranh, đau khổ cũng chỉ là đau khổ, cần gì phải phân chia cao thấp, quý giá hay kém hè, lớn nhỏ hay giàu nghèo chứ?”
"Nói nghe nhẹ nhàng thế." Đồng Miên lẩm bẩm: "Vậy ai là người nắm chặt tay tôi không buông vậy? Khi mấy người ở trên tàu đã xem tôi chẳng khác gì cỏ rác, nghĩ tôi là gánh nặng, tôi nhớ hết đó."
"Dừng."
"Để làm gì?"
Giang Nguyệt Lộc nhìn trên tàu, sau khi bọn họ bước qua cánh cửa xoáy nước thì xuất hiện trước mắt bọn họ là một con đường rộng rãi, hai bên là những tòa nhà sang trọng, ở đầu đường còn có một tảng đá trắng như ngọc khác ba chữ thật lớn: Phố Hạnh Phúc.
"Phố Hạnh Phúc?" Đồng Miên thì thầm: "Cái tên lạ quá."
Nếu đây là khu dân cư thì tên gọi này không có gì khác thường, nhưng nó xuất hiện ở thành phố quỷ... Trên tàu Ouroboro... Thì có vẻ rất kỳ quái.
"Đó không phải điều quan trọng nhất." Giang Nguyệt Lộc lên tiếng: "Từ nãy đến giờ tôi nhận ra, chúng ta bắt đầu có suy nghĩ so sánh xem ai có viên ngọc lớn hơn, ai có nỗi đau đáng giá hơn."
Lãnh Vấn Hàn gật đầu.
Đồng Miên: "Cũng khó trách, lúc mới vào đây chẳng cần mang theo đồng nào, rồi người ta đưa anh qua cái cân đo này và số cân đó sẽ được dùng trên con thuyền này ai mà chẳng để tâm chứ?"
"Để tâm không có gì sai, nhưng so sánh thì không đúng..."
"Nói chuẩn ghê!"
Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu nhìn về phía cuối con đường, nơi có chàng trai trẻ mặc áo màu vàng đang phe phẩy cây quạt... Kim Mộc Tê.
Anh ta cũng đã vào đây, còn vừa cười vừa gật đầu chào: "Xem ra chúng ta có duyên phận với nhau rồi."
"Nếu đã như vậy, để tôi gửi tặng mọi người một thiệp mời nhé." Một tia sáng vàng lóe lên, Giang Nguyệt Lộc bắt lấy tấm thiệp, bìa mặt của chiếc thiệp màu vàng cùng thiết kế lộng lẫy khiến người ta dễ dàng đoán được, có lẽ đây là một lời mời đến một buổi tiệc tối thịnh soạn và cao cấp.
Giang Nguyệt Lộc trầm ngâm: "Xem ra đây là một món quà quý hiếm, nhưng sao lại tặng tôi chứ?"
Kim Mộc Tê mỉm cười, nói: "Không phải chỉ tặng cho anh mà tặng cho các anh, cuộc sống trên tàu ma rất vô vị nhưng mọi người đã mang đến cho tôi nhiều niềm vui, xem như đây là món quà nhỏ để đáp lại."
"Nếu không muốn đi cũng không sao, tàu ma này rất lớn, các vị chắc chắn sẽ tìm thấy niềm vui của mình ở đây, còn tôi, cũng nên đi tìm niềm vui cho bản thân thôi."
Nói xong, anh ta cúi người hành lễ giống như một quý tộc thanh lịch sau đó rời đi.
Đồng Miên nhìn mà ngớ cả người, mãi một lúc sau mới lấy lại hồn: "Vậy... Chúng ta làm gì bây giờ?"
Giang Nguyệt Lộc cất thiệp mời đi, nói: "Nếu đã đến đây rồi, vậy thì vào xem thử thôi, đúng lúc bữa tiệc cũng được tổ chức ở phố Hạnh Phúc.”
"Thật sự phải vào sao? Thôi được... Nhìn có vẻ đắt đỏ lắm..."
"Đừng lo." Giang Nguyệt Lộc mỉm cười nhìn Đồng Miên: "Chúng tôi vẫn còn có cậu cơ mà?"
Sau một lúc lâu im lặng, tiếp theo chính là tiếng thét gào đau đớn của Đồng Miên vang vọng khắp con phố: "Giang Nguyệt Lộc, anh có trái tim không vậy."