Hạ Dực...

Sao hắn ta lại xuất hiện ở đây!

Sau khi biết được thân phận thật sự của Hạ Dực, cộng thêm việc lệnh treo thưởng được ban bố... anh không thể nào nhìn hắn như trước nữa. Phải biết rằng hắn không phải là một con quỷ bình thường nào đó, cũng không phải là Đô Chủ, mà là Quỷ Vương có thể bóp chết Kỷ Hồng Trà chỉ bằng một cái nhấc tay!

Trái tim Giang Nguyệt Lộc đập thình thịch.

Trong đầu anh, hàng trăm suy nghĩ vụt qua như tia chớp, tốc độ suy nghĩ như một chiếc xe đua đang lao vun vút về phía trước-

Bây giờ là tình huống gì?

Đây là giấc mơ thứ hai sao, hay là hắn thật sự đã đến đây?

Bàn tay lạnh lẽo trên eo anh tan biến như làn khói. Cơ thể của Hạ Dực cũng giống như một tòa lâu đài cát đang dần hình thành, những làn sương mù không ngừng tỏa ra từ các cạnh. Khuôn mặt hắn mờ ảo như một bức ảnh bị hỏng, khó mà nhận ra được ý cười kia.

Nhìn thật sự không giống, mà giống như một cái bóng hơn.

Giang Nguyệt Lộc còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì những lời nói của cái bóng ấy lại khiến anh giật mình thon thót.

"Có lẽ ta nên chào ngươi." Hạ Dực nhìn anh chằm chằm: "Nhưng bây giờ không phải là lúc để trò chuyện. Cuộc gặp gỡ mà ta mong đợi từ lâu không phải như thế này.”

"Những người bạn cũ chưa từng gặp mặt, khi gặp lại nhau nên cùng nhau thưởng thức rượu ngon, trăng đẹp, ngồi xuống trò chuyện thâu đêm suốt sáng mới phải."

Làn sương xám không ngừng che phủ đôi mắt đỏ của hắn. Nhìn Giang Nguyệt Lộc đang im lặng, hắn cười tinh nghịch: "Ngạc nhiên lắm sao? Trong khoảng thời gian ngươi biến mất, ta đã đi rất nhiều nơi, cũng học được rất nhiều thứ đấy.”

"Chờ một chút." Giang Nguyệt Lộc thận trọng mở lời.

"Lần trước vì quá đột ngột, nên tôi không kịp giải thích. Ừm, có khả năng nào là, trên đời này có rất nhiều người trùng tên trùng họ, và cậu... nhận nhầm người không?"

Nụ cười bên môi Hạ Dực trong nháy mắt cứng đờ: "Không thể nào.”

“Nhưng lần đầu tiên cậu gặp tôi, cậu cũng đã nói rằng tôi rất giống với một người bạn cũ nào đó mà cậu quen biết. Nghe có vẻ như hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, quan hệ cũng rất tốt. Nhưng tôi thực sự không có chút ký ức nào về những điều đó cả." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Càng nói, sắc mặt Hạ Dực càng trở nên khó coi. Nói đến cuối cùng, làn sương đen trên mặt hắn cuồn cuộn đến mức không thể nhìn rõ biểu cảm, chỉ còn lộ ra hai con ngươi đỏ ngầu, ánh lên vẻ giận dữ nhìn chằm chằm về phía anh: "Ngươi!”

Không có chính là không có. Giang Nguyệt Lộc thầm nghĩ, có trừng mắt nhìn tôi cũng vô ích thôi. Tôi sẽ không vì mấy lời nói của hắn mà biến thành một người khác được.

Hạ Dực nói với giọng cứng nhắc: "Không sao, bây giờ không có, không có nghĩa là sau này cũng không có. Ngươi đi theo ta về, rồi sẽ nhớ lại tất cả."

Ai thèm đi theo hắn chứ! Giang Nguyệt Lộc vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Hình như cảm thấy anh cứng đầu cứng cổ, không muốn nói thêm lời vô ích nào nữa, Hạ Dực sa sầm mặt mày, hắn đến bên cạnh anh, vòng quanh anh một vòng, y hệt như một chú chó con đang đánh hơi.

Sắc mặt hắn càng lúc càng tệ, cuối cùng đen kịt như đáy nồi, gào lên một tiếng: "Đáng giận! Bọn chúng đã giở trò gì với ngươi vậy!”

"Tại sao ta không thể đưa ngươi đi!"

Vị Quỷ Vương kiêu ngạo chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này. Hắn vốn là quỷ, không có hình dạng thực thể. Hơn nữa, hắn càng khác biệt so với những Đô Chủ đã chết kia, bởi vì từ khi sinh ra hắn chưa từng trải qua giai đoạn "sống", nên cũng không tồn tại việc có thi thể để lại.

Là một cái bóng, hắn có thể tự do đi lại trong giấc mơ.

Hôm nay vốn là một ngày tốt lành, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một dấu vết của lệnh treo thưởng, thuận lợi tiến vào giấc mơ của Giang Nguyệt Lộc. Tuy cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, nhưng ngày sau còn dài, hắn có thể đưa cậu về rồi từ từ bắt đầu. Nhưng không ngờ...

"Bọn chúng đã làm gì?”

Sắc mặt Hạ Dực khó đoán: "Có thể ngăn cản ta, chứng tỏ không phải là Vu thuật tầm thường. Rất có thể cũng sẽ gây hại cho ngươi, là bọn chúng tự ý làm, hay là ngươi cũng đồng ý?"

Giang Nguyệt Lộc vừa mở miệng, Hạ Dực đã nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép: "Ta biết ngay là ngươi mà!"

"...”

Anh còn chưa nói gì, sao hắn đã biết rồi. Anh quả thật đã đồng ý với Viện trưởng Khổng, trước khi vào Quỷ Đô sẽ tham gia một nghi lễ. Viện trưởng Khổng đã vỗ ngực cam đoan: "Nhất định sẽ không để tên nhóc đó đến gần cậu được đâu." Xem ra rất hiệu quả.

Giang Nguyệt Lộc chột dạ nói: "Tôi cũng không đồng ý, chuyện này, nói ra thì cũng khá rắc rối phức tạp..."

"Ngươi không tin tưởng ta, sợ ta."

"Không có."

Hắn tiến lại gần hai bước, nhìn anh chằm chằm, giọng điệu mỉa mai: "Ta hiểu ngươi hơn ngươi hiểu ta nhiều. Ngươi chính là không tin ta, còn sợ ta.”

Giang Nguyệt Lộc dời mắt đi chỗ khác, sửa lời: "Được rồi, có thể là có một chút, nhưng cậu cũng chưa bao giờ nói với tôi rằng cậu là Quỷ Vương, tôi ngạc nhiên cũng là chuyện bình thường mà."

"Quỷ Vương?" Hắn lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Nhìn lại anh với một nụ cười phức tạp: "Nhanh chóng nhận lỗi, nhận rồi còn cãi bướng, những điều này vẫn chẳng thay đổi chút nào.”

Làn sương xám dần dần tan ra, lộ ra ánh sáng mỏng manh. Tiếng gọi Giang Nguyệt Lộc thức dậy vang lên không ngừng bên trên, hình như đã có người tỉnh giấc. Hạ Dực nhìn anh với vẻ căm hận, còn anh thì vô tội mở to mắt nhìn lại, trong lòng không ngừng cổ vũ cho Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn. Cuộc đối đầu kéo dài cho đến khi ánh sáng ban mai tràn vào, nuốt chửng bóng hình của Hạ Dực.

"Ta sẽ tìm thấy ngươi." Hắn nghiến răng nói ra câu cuối cùng.

Giang Nguyệt Lộc mở mắt ngồi dậy, sờ lưng áo toàn là mồ hôi lạnh. Anh chưa bao giờ cảm thấy Đồng Miên nói nhiều, ngay cả khi cậu ta lải nhải không ngừng cũng có một nét đáng yêu đến vậy: "Cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Đồng Miên nghi ngờ hỏi: "Chúng tôi đã thức dậy cả buổi rồi, sao giờ anh mới dậy?"

Lãnh Vấn Hàn nằm úp sấp bên giường, như một chú chó con màu trắng, hòa lẫn vào tấm ga trải giường trắng tinh. Nếu không phải do khả năng cảm nhận của anh đã tăng lên, thì thật khó để nhận ra sự tồn tại của một người có khí chất mờ nhạt như vậy. Giờ đây, chú chó con trắng muốt này cũng đang nhìn anh với vẻ lo lắng.

Giang Nguyệt Lộc bèn kể lại sơ lược hai giấc mơ của mình.

"Có một cô bé bị nhốt trên con tàu Ouroboro cầu cứu?" Đồng Miên gãi đầu: "Giấc mơ của anh thật kỳ lạ."

"Có gì đặc biệt khi mơ thấy những giấc mơ trên vùng biển này sao?" Giang Nguyệt Lộc trầm ngâm: "Tôi đang nghĩ, liệu cô bé trong mơ có thật sự tồn tại hay không.”

"Thật hay giả, đợi đến lúc chúng ta lên tàu rồi sẽ biết. So với chuyện đó, tôi lại thấy giấc mơ thứ hai của anh nghiêm trọng hơn." Đồng Miên lo lắng đến mức dậm chân, ngón chân cái bỗng gãy xương, cậu ta ôm chân kêu la thảm thiết một lúc lâu, rồi mới bò trở lại, nước mắt lưng tròng: "Lỡ như hắn ta đuổi theo thì sao?"

Cậu ta không dám trực tiếp gọi tên Hạ Dực.

Con quỷ lớn này đến và đi đều không dấu vết, đã có thể lẻn vào giấc mơ của người khác giữa đêm khuya, biết đâu lúc này đang lén lút nghe trộm ở một góc khuất nào đó.

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Chắc là hắn ta không biết chúng ta đang ở đâu.”

Đồng Miên bình tĩnh lại: "Điều đó cũng đúng. Trước khi đến đây, chúng ta đã chuẩn bị rất kỹ. Thứ nhất, Quỷ Đô rộng lớn như vậy, hắn ta không biết chúng ta đã đi đâu. Thứ hai, còn có Học viện che giấu cho chúng ta." Việc để bọn họ đến Quỷ Đô chỉ là kế hoạch thứ nhất, còn kế hoạch dự phòng do Phó viện trưởng Đồng ở lại Học viện thực hiện. ( truyện trên app tyt )

Giống như khi tác chiến, bọn họ sẽ lặng lẽ lẻn vào chiến trường, còn phía sau sẽ dùng hỏa lực mạnh mẽ để giành lấy cơ hội và thời gian cho bọn họ.

"Tóm lại, cẩn thận vẫn hơn. Khi chúng ta vào con tàu Ouroboro, nhất định phải khiêm tốn, nói chuyện nhỏ tiếng, làm việc thận trọng-" Đồng Miên vừa nói vừa khập khiễng kéo cửa ra, hơi nước bên ngoài ùa vào: "Má ơi, chuyện gì thế này, sao nhiều người thế-!!!"

Lãnh Vấn Hàn: "...”

Bị Lãnh Vấn Hàn lạnh lùng liếc nhìn, Đồng Miên mới sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Ờ ờ, khiêm tốn, khiêm tốn."

Giọng nói oang oang của cậu ta đã thu hút sự chú ý của một nhóm quỷ trên boong tàu. Họ quay đầu lại, vẻ mặt không giấu nổi sự phấn khích: "Đến rồi, chúng ta đến nơi rồi a a a a a!"

Đã đến thành phố Quỷ.

Cả ba người đồng loạt nhìn về phía xa.

Con tàu ma của họ không biết từ lúc nào đã rời khỏi vùng biển sương mù bao phủ, tiến vào một vùng nước rộng lớn. Mặt nước phẳng lặng không một gợn sóng, giống như một tấm gương màu xanh khổng lồ phản chiếu bầu trời đầy sao. Họ giống như một chiếc lá khô trôi nổi trên mặt gương ngân hà ấy.

Trên mặt gương xanh biếc này, lơ lửng một con tàu bằng gỗ đồ sộ.

Sau khi nhìn thấy hai cây đại thụ ở Trấn Uất Đấu và Thôn Tuyết, anh cứ nghĩ sẽ không bao giờ còn gặp thứ gì to lớn như vậy nữa. Nhưng so với những cây đại thụ, con tàu khổng lồ này còn to lớn hơn gấp bội.

Con tàu này được tạo thành từ hai khúc gỗ lớn trôi nổi, giống như hai hình nón úp ngược, phần nhọn hướng xuống biển, phần phẳng làm boong tàu. Hai khúc gỗ được nối với nhau bằng những tấm ván, nhìn từ xa giống như số 8 nằm ngang.

Cánh buồm không động, con tàu cũng bất động.

Con tàu Ouroboro lơ lửng trên không trung, như thể một vật thể mà Nữ Oa tiện tay đặt xuống khi vá trời, lưu lại từ thời cổ đại. Không ai biết con tàu khổng lồ này làm cách nào để đứng yên trên không trung.

"Đây chính là con tàu Ouroboro sao?" Đồng Miên lẩm bẩm: "Hơi bất ngờ đấy."

Giang Nguyệt Lộc cũng rất bất ngờ.

Nhưng điều anh bất ngờ hơn cả là anh tưởng tượng con tàu ma này sẽ âm u, đen tối và lạnh lẽo, nhưng không ngờ lại được chứng kiến một tác phẩm nghệ thuật tiên phong. Đúng vậy, khung cảnh trước mắt kết hợp với con tàu lơ lửng trên không trung, giống như một tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt và đầy cảm hứng.

Nếu nói đây là thành phố Quỷ, e rằng chẳng ai tin.

"Haiz, nếu chúng ta có thể nhìn thấy mặt trời, vùng biển này chắc chắn sẽ còn đẹp hơn nữa." Bên cạnh, một nữ quỷ thở dài, đưa tay muốn vớt ánh sao trong nước. Nhưng dòng nước lại xuyên qua kẽ tay cô ta, như thể xuyên qua một màn sương vô hình.

"A, tôi quên mất mình đã chết rồi, ngay cả những vì sao cũng không thể nhặt lên được nữa.”

Vừa nói vừa cười, cô ta liếc mắt đưa tình về phía Giang Nguyệt Lộc. Anh lập tức thu hồi ánh nhìn, quay sang hai người còn lại nói: "Đi thôi, lên tàu nào."

Khoảng mười phút sau, cuối cùng họ cũng đến ngay phía dưới con tàu Ouroboro. Nhìn lên từ khoảng cách gần, càng cảm nhận được sự đồ sộ và hùng vĩ của con tàu, tựa như núi Thái Sơn sừng sững trên đỉnh đầu, khiến áp lực tăng lên gấp bội.

Giang Nguyệt Lộc cảm nhận được sự bất lực như Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành Sơn năm xưa. Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên thì cảm thấy, so sánh sức mạnh của tự nhiên với khả năng của Vu sư, thì sức người vẫn còn quá nhỏ bé và bị giới hạn.

Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, bỗng nhiên nghe thấy trên cao vang lên giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ.

Giọng nói này nghe vô cùng bình thường, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong xã hội hiện đại, nghe thấy thông báo "Quý khách thân mến, chuyến bay của chúng ta..." trước khi lên máy bay.

"Chào mừng quý khách đến với con tàu Ouroboro."

"Quý khách đã trải qua muôn vàn khó khăn để đến đây, những đau khổ khi còn sống đều có thể được xóa bỏ."

"Đây là vương quốc của niềm vui và hạnh phúc, là vùng biển yên bình không sóng gió, là thành phố trong mơ nơi mọi ước mơ của quý khách đều có thể trở thành hiện thực."

Giọng nữ ngọt ngào vang vọng trên đỉnh đầu, những con quỷ trên tàu như bị rót mật vào tai, mê muội không thể tỉnh táo: "Chúng tôi muốn vào, hãy cho chúng tôi vào! Đô Chủ đại nhân!"

Giọng nữ cười khẽ: "Đừng vội, ai cũng có phần."

"Nhưng trước khi vào con tàu Ouroboro, chúng tôi phải đo lường mức độ đau khổ và hạnh phúc của quý khách theo quy định. Bởi vì sau khi vào trong, giao dịch sẽ không còn dựa vào tiền bạc hay tài sản nữa, mà dựa vào sự an lạc và khổ đau của quý khách.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play