"Đứng lại!"
Ba người bị chặn ở đầu phố của khu hạnh phúc, một người bảo vệ mặc đồng phục với vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào họ: "Người mới lên tàu hôm nay không được vào trong phố Hạnh Phúc."
Đồng Miên: "Vì sao chứ?"
Cậu ta lấy ra một viên ngọc màu đỏ máu khổng lồ, đưa đến trước mặt bảo vệ để khoe: "Thấy chưa, tôi có cái này!"
Bảo vệ chưa từng thấy ai lấy ra viên ngọc đỏ của đau đớn lớn đến như vậy, đồng tử rung lên ngay cả dáng vẻ kiêu căng cũng thu lại mấy phần, nhưng chẳng bao lâu, khi ông ta bình tĩnh lại thì đã trở về với vẻ mặt khinh bỉ như trước: "Cậu nghĩ nó có thể quét sạch con tàu Ouroboro? Trong phố Hạnh Phúc không tính phí theo nỗi đau đâu."
"Vậy tính theo cái gì?"
Bảo vệ vẫy tay như đuổi ruồi, nói: "Đi đi, đi hỏi người khác đi, đừng có như côn trùng đứng cản đường ở đây nữa."
Nói xong ông ta hất mặt để đi đón chào một chiếc công-voa thật dài, trên con tàu Ouroboro họ vẫn sử dụng phương tiện giao thông cổ xưa, những con ngựa cao lớn kéo theo các toa xe tinh xảo, nhìn dáng vẻ cẩn thận của bảo vệ cứ như thể đó là chiếc Rolls-Royce trong số các xe ngựa.
Cửa xe mở ra, hai cô gái được trang điểm tinh xảo bước xuống, còn không thèm nhìn bảo vệ đang quỳ đón bọn họ mà chỉ nói với giọng kiêu ngạo: "Địa điểm tiệc tối nay xa quá, chẳng lẽ phần còn lại của đường đi chúng tôi phải tự mình đi sao?"
Bảo vệ cúi đầu thấp hơn: "Ha ha, làm sao có thể, làm sao có thể!"
"Hai tiểu thư đến từ gia đình hạnh phúc hạng nhất, nhà họ Lâm đúng là gia tộc xứng danh giàu có bậc nhất, còn chuyện cha mẹ của hai cô đến với nhau, ai ở trên tàu cũng đều nghe qua, đây đúng là cặp đôi yêu thương hiếm có, một cặp vợ chồng kiểu mẫu!"
"Còn hai cô sở hữu sắc đẹp và phẩm hạnh hàng đầu, đã vậy còn bí mật giúp đỡ cho những kẻ đáng thương không có tương lai... Haiz, mục đích ban đầu của thuyền trưởng đại nhân khii thành lập trong Hạnh Phúc là để tất cả những điều tốt đẹp hội tụ tại đây..."
"Thôi được rồi." Cô gái khẽ ho một tiếng rồi đưa tay ra: "Mau dẫn chúng tôi qua đó."
"Nghe nói tối nay thuyền trưởng cũng sẽ đến đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu thư đúng là người có tin tức nhạy bén, tối nay thuyền trưởng và phu nhân sẽ đến đây, buổi tối nay sẽ là màn mở đầu cho đại hội tương lai..."
…
Bóng dáng tao nhã kia dần khuất xa.
Giang Nguyệt Lộc thu ánh mắt về, ba người bọn họ hoàn toàn bị phớt lờ từ đầu đến cuối, lúc này có một cơn gió lạnh thổi qua cuốn theo lá rơi, trông thật thê lương, đâu còn giống như lời cô gái kia đã nói lúc lên tàu, rằng có thể hưởng thụ thoải mái trên tàu. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Đồng Miên đấm ngực giậm chân mắng cô ta lừa đảo, nhưng Giang Nguyệt Lộc thì không nghĩ vậy.
"Thế này mới đúng với hiểu biết của tôi về thành phố quỷ." Kỷ Hồng Trà ngang ngược kiêu ngạo, Tần Tuyết trợ giúp kẻ ác, khi lên tàu gặp toàn quỷ gian xảo và hiểm độc, giọng nữ kia nói tàu Ouroboro là thiên đường mà ai cũng hướng đến nên bọn họ đã mặc định nghĩ mình cũng thuộc về nơi đó, nhưng thật ra lời nói ấy không phải dành cho bọn họ.
"Đừng quên, chúng ta là con người." Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu nhìn, những tòa nhà rực rỡ trong Hạnh Phúc phản chiếu ánh sao, trông như mơ màng không thật.
"Đối với quỷ mà nói nơi này mới là thiên đường, vậy bọn họ làm gì để vui vẻ nhỉ?"
Trong đầu Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn tự động hiện lên những lời giảng của thầy giáo trong học viện: Quỷ, nó vui khi giết người, nghiện lừa dối, sự kích thích và nguy hiểm mới là nguồn vui của chúng.
Đồng Miên thở dài: "Vậy phải làm sao đây?"
Cậu ta nhìn viên ngọc siêu to khổng lồ nhưng không có nhiều tác dụng này, ngoài việc làm ghế để ngồi thì nó còn có công dụng nào khác không?"
Vả lại... Cậu ta còn thật sự cho rằng mình có thể làm được chuyện lớn, vừa rồi còn cảm thấy hơi mừng thầm nữa chứ, Giang Nguyệt Lộc đã lén đưa cậu ta vào đây để cậu ta gia nhập vào đội của anh, sau khi trở về thế nào cũng vẫn sẽ bị trách phạt, cho nên trong nhiệm vụ này cậu ta phải giúp được Giang Nguyệt Lộc chút gì đó đúng không?
Giang Nguyệt Lộc không nhận ra đồng đội đang ngơ ngác, nên không do dự gì mà quyết định kế hoạch tiếp theo.
"Vẫn tiến hành theo kế hoạch ban đầu, tối nay đi dự tiệc."
Đồng Miên bừng tỉnh: "Nhưng chúng ta làm sao vào được? Vừa rồi còn bị chặn lại mà." Lãnh Vấn Hàn cũng lo lắng nhìn cậu.
"Chuyện đó thì dễ thôi." Giang Nguyệt Lộc suy tư: "Ông ta vừa nói người mới lên tàu hôm nay không được vào, vậy ông ta làm sao biết chúng ta mới vào hôm nay?"
"Chúng ta có gì khác với người trên tàu chứ?"
Họ nhìn về phía xa, trong phố Hạnh Phúc xa hoa nhưng vắng vẻ, còn trên đường bên ngoài thì có vẻ náo nhiệt hơn nhiều người hơn.
Trên mặt mỗi người đều có một dấu hiệu, giống như một vết bớt sống động, một gương mặt linh động khi nhìn họ sẽ liên tục thay đổi biểu cảm, giống như có một khuôn mặt nhỏ thứ hai mọc lên từ thái dương vậy, họ nhìn thấy một chàng trai gầy gò bước đến cửa nhà hàng đang do dự, giống như không dám bước vào.
Trên mặt cậu ta là một khuôn mặt khóc với cái miệng dẹp rất rõ ràng, trông khá hợp với dáng vẻ buồn chán của cậu ta.
Đồng Miên phấn khích: "Má ơi, cái này là cái gì mà tôi chưa từng thấy vậy!"
Bản tính của cậu ta rất thích săn lùng những thứ kỳ quái, nhưng do thân thể quá kém cho nên cậu và các trưởng bối khác thường bắt cậu ta ở trong cốc để tu dưỡng, nhưng cậu ta đã chán ngấy việc xử lý mấy công việc lặt vặt rồi, vì vậy thỉnh thoảng cậu ta sẽ nhờ họ hàng trong tộc để cậu ta được đứng một ngày ở bộ phận báo cáo của học viện.
Những học sinh đến báo danh sẽ phải trải qua kiểm tra tư chất của tộc Vu y, may mắn cậu ta có thể nghe được vô số câu chuyện kỳ bí và nguy hiểm từ miệng của các học sinh vừa tham gia xong bài kiểm tra.
Họ mặt ủ mày chau đau khổ vô cùng, liên tục than vãn rằng may mắn này mà cho cậu ta, thì cậu ta có muốn không. Nhưng thật ra cậu ta rất ao ước...
Khi nào cậu ta mới được trực tiếp tham gia, thay vì chỉ ngồi nghe người khác kể chứ?
Suy nghĩ này đã luôn xoay quanh trong đầu Đồng Miên.
Hiện tại theo chân Giang Nguyệt Lộc vào thành phố quỷ, Đồng Miên đã tận mắt thấy con tàu ma sau đó lên đến con tàu khổng lồ trên bầu trời... Giờ cậu ta còn được thấy trên khuôn mặt của mọi người hiện lên một gương mặt thứ hai rất sống động, thật may mắn làm sao! Đồng Miên hăm hở chạy đi nhưng không để ý dưới chân nên bị vấp và ngã nhào xuống con dốc.
Lãnh Vấn Hàn: ".,."
"Em sẽ đưa cậu ta trở về." Lạnh lùng đuổi theo.
"Chào cậu?"
Giang Nguyệt Lộc chào người thanh niên ủ rũ đứng chần chờ ở cửa, người đó ngẩng đầu lên lơ đãng nhìn anh: "Hôm nay cũng giống như hôm qua thôi, lại có thêm một nhóm người mộng mơ nữa đến."
"Vừa rồi tôi ở phía bên kia, bảo vệ chỉ cần liếc mắt một cái đã biết tôi từ bên ngoài đến." Giang Nguyệt Lộc: "Sao các người có thể nhận ra vậy? Tôi còn nghĩ nhóm chúng tôi đã ngụy trang khá ổn."
Khi trò chuyện với người lạ, một chút thiếu hiểu biết vừa đủ sẽ khiến họ muốn chia sẻ và chỉ dẫn cho mình, Giang Nguyệt Lộc đã lớn lên trong môi trường đầy những người tinh ranh, nên rất hiểu rõ mẹo giao tiếp này.
Người thanh niên khịt mũi: "Ngụy trang? Các cậu ngụy trang được dấu hiệu trên mặt sao? Loại chứng nhận thân phận này chỉ có trên con tàu Ouroboro thôi."
Giang Nguyệt Lộc khiêm tốn hỏi: "Vậy chứng nhận thân phận này phải xin ở đâu?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"May cho cậu đã hỏi đúng người, cháu ngoại của chị họ của bà dì thứ bảy của tôi làm ở quầy đăng ký trong thành, người mới từ bên ngoài vào như các cậu cần phải đến đó đăng ký, còn... có thể lấy được khuôn mặt cười hay không thì phải tùy vào vận may của các cậu thôi."
Nói đến đây, có vẻ như người thanh niên này nhớ lại chuyện buồn trong quá khứ, cậu ta nhìn vào gương mặt khóc trên thái dương của mình qua tấm thủy tinh trong suốt, lẩm bẩm: "Ngày xưa tôi cũng từng có một khuôn mặt cười..."
Người đằng sau tấm thủy tinh muốn ra chào mời khách: "Sao các vị khách còn đứng bên ngoài mà không vào trong ngồi chơi...?" Nhưng khi thấy người thanh niên luống cuống lấy tay che đi khuôn mặt đầy nước mắt, người đó đã trở nên lạnh nhạt, còn chưa kịp nói lời đuổi đi thì người thanh niên kia đã vội vã bỏ chạy.
"Hừ, đúng là xui xẻo."
Cô phục vụ nhìn thoáng qua bên đường: "Ơ, vừa rồi chẳng phải còn một vị khách sao? Còn trông khá bảnh nữa... Hửm, hay do tôi làm việc nhiều quá nên hoa mắt nhỉ?"
-
Quầy đăng ký trong thành..
Trung tâm đăng ký cách phố Hạnh Phúc không xa, là một tòa lâu đài hình tròn theo phong cách châu Âu, nhắc đến đây, Giang Nguyệt Lộc để ý thấy rằng, những công trình trên tàu là sự pha trộn giữa phong cách Âu và Trung, người trên tàu cũng hơn một nửa là những người có dòng máu ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh, trước đây anh từng tự hỏi sau khi người phương Đông và phương Tây chết đi, liệu họ có đến địa phủ giống nhau không?
Xem ra sau khi chết, mọi người vẫn sống hòa thuận yêu thương nhau, đúng với câu: "Trái đất này chính là ngôi nhà chung của chúng ta!"
Giang Nguyệt Lộc vừa nắm lấy Đồng Miên đang ngất xỉu, vừa đi cùng Lãnh Vấn Hàn bước vào sảnh chính của lâu đài.
Mặc dù gọi là trung tâm đăng ký nhưng cách bày trí bên trong thì giống một trung tâm cấp giấy tờ hơn, theo chỉ dẫn, bọn họ đi đến bàn trung tâm, nơi đứng sau quầy không phải những âm quỷ có mặt mày hung dữ mà là những nhân viên với nụ cười chuyên nghiệp thường thấy trong thành.
Rất bình thường, vô cùng bình thường.
Nhưng chính vì quá bình thường mới khiến mọi thứ trở nên không bình thường chút nào.
Con tàu Ouroboro này thật sự có một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Giang Nguyệt Lộc ngồi xuống trước quầy: "Chào cô, chúng tôi mới lên tàu hôm nay nên cần làm ba tờ giấy chứng nhận danh tính."
"Ba tờ đúng không ạ?" Nhân viên cười đáp: "Vui lòng điền vào bảng này trước."
Cô ấy đưa cho họ ba bảng mẫu.
Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn sơ qua, ngoài các thông tin chung như chiều cao, cân nặng, giới tính và những câu hỏi rất phù hợp với thành phố quỷ như "Chết thế nào", "Số tuổi thọ còn lại", "Trong nhà còn có người thân nào không"...
Trước khi đến đây, học viện đã giúp họ làm giả giấy chứng nhận sau khi chết, nên không sợ bị phát hiện.
Giang Nguyệt Lộc điền đầy đủ thông tin theo những gì học viện đã chuẩn bị, sau đó thu thập bảng mẫu của hai người còn lại và đưa cho nhân viên đang mỉm cười đứng chờ bên cạnh.
Cô nhân viên nhận lấy rồi cho vào một sinh vật màu vàng kim bí ẩn bên cạnh, sinh vật này có đôi mắt vô hồn như cá chết, nhai nhóp nhép thật lâu mới nuốt xuống, sau đó cô ấy mới ngẩng đầu lên nói: "Không có vấn đề gì, mời ba vị đi theo tôi."
Tiếp theo, cô ấy dẫn đám người Giang Nguyệt Lộc đến bên cạnh một dãy phòng nhỏ.
Những căn phòng đó trông giống như máy chụp ảnh tự động ở trung tâm làm giấy tờ, nhưng thay vì hình hộp vuông, chúng có dạng nấm khổng lồ màu đỏ thẫm, bề mặt phủ đầy những đốm kỳ quái, người mắc chứng sợ những vật thể chi chít có lẽ thà chết còn hơn là bước vào.
Cô nhân viên mỉm cười và đưa tay ra hiệu: "Xin mời ba vị lần lượt vào theo thứ tự đã nộp bảng mẫu để hoàn thành kiểm tra, phần này là để xác nhận chỉ số hạnh phúc của ba vị nhé, sau khi xác nhận, chúng tôi mới có thể đóng dấu chứng nhận được."
"Giá trị hạnh phúc?" Giang Nguyệt Lộc lẩm bẩm, bước vào căn phòng đầu tiên.
Bên trong là những bức tường cũng có vô số đốm tối lớn nhỏ, kết hợp với nền đỏ thẫm khiến chúng trông như vô số đôi mắt đang theo dõi anh, khi anh đứng yên, 'cánh cửa' chỉ vừa đủ một người bước qua từ từ khép lại.
Tình hình càng thêm phần u ám và đáng sợ.
Nhìn quanh những bức tường đỏ thẫm như dần kéo dài ra từ từ lấp kín các khe hở, chúng như có sự sống "nắm lấy tay nhau" và phát ra những âm thanh "rột rột rột" Giang Nguyệt Lộc không khỏi cảnh giác, tay lặng lẽ rút lá bùa mà anh đã mang theo từ học viện, nhưng sau khoảng một phút, "căn phòng nhỏ đỏ thẫm" không hề có thêm bất kỳ động tĩnh nào.
Bên ngoài vang lên giọng nói của nhân viên.
"Xong rồi, các vị có thể ra ngoài."
Cánh cửa từ từ mở ra một khe hở, nhân viên mỉm cười, nói: "Chúng ta chỉ còn bước cuối cùng để hoàn thành quá trình đăng ký thôi."
"Bước cuối cùng là..."
Câu hỏi còn chưa dứt thì Giang Nguyệt Lộc đột nhiên cảm thấy trán mình nóng bừng, như thể bị một chiếc bàn ủi không quá nóng chạm vào.
Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn cũng gặp phải tình trạng tương tự, cả hai lập tức rút vũ khí ra theo phản xạ, Lãnh Vấn Hàn nhanh như chớp còn Đồng Miên vẫn chậm hơn một chút, nhưng cũng kịp thời tóm gọn "hung thủ".
Nói ra thì buồn cười, "hung thủ" hóa ra chỉ là một vật kim loại đỏ đậm thò ra từ trần nhà, chất liệu của nó khiến Giang Nguyệt Lộc liên tưởng đến [cân đo vận mệnh] đã gỉ sét mà anh từng nhìn thấy khi lên tàu.
"Hai vị ơi, hai vị ơi!" Nhân viên hoảng hốt khi thấy tính mạng của dụng cụ quan trọng đang bị bọn họ nắm trong tay, chiếc mặt nạ cười giả tạo của cô ấy "rắc" một cái vỡ tan: "Vừa rồi chỉ là [đóng dấu] thôi! Đây là bước cuối cùng của quá trình đăng ký, chứ không phải... Không phải để làm hại các vị!"
"Hả?"
Đồng Miên nhìn vật kim loại đang vùng vẫy trong tay mình: "Thứ này vừa đập vào trán của tôi đó! Có chắc là ổn chứ?" Chẳng có bác sĩ nào lại để một vật kim loại lạ đánh dấu lên cơ thể mình một cách dễ dàng cả.
... Chưa kể đây còn là một thứ kim loại kỳ quái!
Lãnh Vấn Hàn không hề khách sáo, cậu vẫn giữ chặt lấy thứ đã tấn công Giang Nguyệt Lộc.
Nhân viên suýt khóc, nói: "Đây là công cụ đo lường giá trị hạnh phúc, giống như cái cân đo vận mệnh vậy! Ngoài bàn tính khổng lồ của Thập Bát Thương Phố ra, thì trên đời này không còn thứ nào quý giá hơn nó nữa đâu.. Các vị làm hỏng thì dù một trăm người như các vị cũng không đền nổi đâu!"
Đông Miên la lên: "Hả? Nhưng giờ nó đang nằm gọn trong tay tôi đó, tôi mà bóp..."
Giang Nguyệt Lộc ngắt lời: "Được rồi, chúng ta còn việc chính cần phải làm."
Lãnh Vấn Hành lập tức thả tay ra, còn Đồng Miên dù lưu luyến nhưng cũng phải đành buông, nhìn cậu ấy liên tục quay đầu với vẻ tiếc nuối, nhân viên hốt hoảng che chắn cho dụng cụ "đóng dấu" rồi vội vã chạy đi, thậm chí giấy chứng nhận cũng ném qua khoảng không cho bọn họ.
"Rất hân hạnh, chào đón ba vị lần sau..."
Nói gì chứ, còn cầu không bao giờ gặp lại cái đám điên này nữa!
Một lúc sau.
Ba người đứng trước cửa, cùng nhau ngắm nghía những "hình xăm" mới ở trên trán mình.
"Ba khuôn mặt cười." Giang Nguyệt Lộc nhận xét: "Không tệ chút nào."
"Mặc dù nụ cười của chúng ta không tươi lắm, cũng không thể so với nụ cười của Vấn Hàn..."
Lãnh Vấn Hàn vội nói: "Chắc chắn anh sẽ trở nên giỏi hơn em!"
Giang Nguyệt Lộc bật cười xoa đầu cậu: "Được rồi, anh cũng hy vọng thế, vậy chúng ta có thể tham dự bữa tiệc tối nay rồi, hy vọng vẫn kịp."
Lúc này cả ba người bọn họ đều không biết rằng, đêm nay họ sẽ gây ra một trận lộn xộn lớn đến mức nào và bữa tiệc mà bao nhiêu người mong đợi sẽ trở nên hỗn loạn ra sao vì sự xuất hiện của họ, có kẻ vui mừng chờ xem, có kẻ thở ơ không quan tâm và có kẻ ngẩng đầu chờ đợi thần linh giáng thế.
Tên của họ... Chẳng bao lâu nữa sẽ lan truyền khắp con tàu bay này.