"Ngoài ra, chúng tôi còn nghe được một số tin tức từ các học sinh khác." Viện trưởng Khổng gõ ngón tay lên bàn, tạo ra một âm thanh đều đặn, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc, hỏi: "Cậu có quen biết Hạ Dực sao?"

Giang Nguyệt Lộc nhíu mày, tỏ vẻ không vui.

"Vậy thì có chút phiền phức rồi..."

Viện trưởng Khổng lầm bầm: "Lẽ ra cậu nên nói cho chúng tôi biết sớm hơn."

Sắc mặt của ông ta trở nên đáng sợ, Giang Nguyệt Lộc không khỏi thắc mắc: "Cho dù hắn là một trong mười hai vị Đô Chủ, nhưng cũng không cần phải kiêng kỵ đến mức như vậy chứ? Nếu các người đã điều tra ra thì nên hiểu rõ, hắn không gây ra bất lợi nào cho học viện thông qua tôi."

"Đô Chủ?"

Viện trưởng Khổng quay đầu, vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Ai nói với cậu hắn là Đô Chủ? Hắn tự nói sao?"

"Không có, tôi đoán."

"Tôi cũng nghĩ vậy, học sinh của chúng tôi còn chưa từng gặp chính diện Quỷ Vương, nên bọn họ không thể nhận ra, còn học sinh vừa được tuyển chọn ở bên ngoài vào thì càng không thể nhận ra."

Giang Nguyệt Lộc nghe mà cảm thấy choáng váng.

Anh ngăn viện trưởng Khổng đang chuẩn bị nói tiếp lại: "Khoan đã, ông vừa nói hắn là ai?"

"Quỷ Vương đó."

Trong phòng im lặng kéo dài một phút, chỉ còn âm thanh tích tắc của đồng hồ.

Người đàn ông vạm vỡ chợt vỗ đùi một cái, nói: "À, tôi đã quên nói sao?"

Giang Nguyệt Lộc hoàn toàn cạn lời.

Viện trưởng Khổng gãi gãi ở sau gáy cười lớn, ông ta vỗ nhẹ vào vai anh nhưng suýt chút nữa đã khiến anh ngã xuống đất: "Sao cậu không nói sớm chứ!"

Giang Nguyệt Lộc cố gắng đứng dậy, xoa vai đau nhức: "..."

Ông ta thật sự là một viện trưởng đúng không? Sao nhìn ông ta không đáng tin chút nào vậy???

"Ông nói... Hạ Dực, hắn là... Quỷ Vương?"

"Đúng vậy, không sai vào đâu được."

Giang Nguyệt Lộc chỉ cảm thấy không thể tin nổi.

"Vừa rồi tôi nghe ông nói, bên phía Quỷ Đô đã nhiều năm không có Vu sư nào đi vào, ngay cả tin tức về Kỷ Hồng Trà các người chỉ được biết sau khi cô ta bỏ trốn, vậy làm sao có thể xác định... Hạ Dực là Quỷ Vương?"

Sắc mặt Viện trưởng Khổng nghiêm túc: "Tất nhiên là do tôi có chứng cứ."

 “Nhiều năm trước, học viện và Quỷ giới đã hẹn thời gian để lập khế ước và người được chọn từ phía Vu sư chính là tôi, còn Quỷ giới chính là Hạ Dực, Tôi sẽ không quên người đã đối diện với tôi để ký khế ước sinh tử, huống chi hắn còn là Quỷ Vương chỉ nghe chứ khó được gặp." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

"Cho nên ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tôi đã nhận ra hắn."

Viện trưởng Khổng nhìn hình phản chiếu của mình ở trong kính mà xuất thần, trên khuôn mặt của ông ta đã có dấu vết của thời gian.

"Bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng hắn không hề già đi." Thời gian như đã ngừng lại trên người thiếu niên hung dữ đó, khiến hắn không già đi cũng không trưởng thành.

 “Cách làm việc của hắn vẫn như trước đây, hoàn toàn không có quy tắc gì và cũng không thể nhìn ra hắn thật sự muốn làm gì, tuy nhiên, sự ác ý và thích thú khi thấy người khác gặp rắc rối của hắn, vẫn không khác gì với ngày mà hắn ngồi ở trên bàn đàm phán.”

"May mắn hiệp ước hòa bình đã được ký vào ngày đó, hai bên chúng tôi mới có thể bình yên đối đầu cho đến hôm nay, nhóm người giỏi suy tính nhất trong học viện đã sớm đoán ra rằng biến số sẽ xuất hiện trong vài năm tới, chúng tôi đều nghĩ rằng sẽ có một đứa trẻ từ tộc Vu sư, không ngờ..."

Viện trưởng Khổng nhìn anh với ánh mắt phức tạp: "Không ngờ lại là một học sinh đến từ bên ngoài, không có căn cơ gì mà tuổi còn đã lớn."

Cái đệt, tôi hai mươi bảy tuổi thì gây thù chuốc oán với ai sao?

Giang Nguyệt Lộc lạnh lùng nói: "Tôi cũng không cần được các người nhận vào."

"Nhưng bây giờ cậu buộc phải tiếp tục nỗ lực vì học viện, học viện đã luôn bị Quỷ giới áp chế, hiện tại nghe nói có một học sinh đã giết hai con ác quỷ khiến cho cục diện Mười Hai Loạn Quỷ Vu đã lập tức trở nên không hoàn chỉnh, trong những ngày cậu hôn mê vì bị thương, thông tin về Trung học nữ sinh Thụ Nhân đã trở thành tin tức nóng hổi của học viện."

Viện trưởng Khổng thấy anh muốn nói gì đó, đã vội nói trước: "Ngoài ra, trong tương lai cậu vẫn sẽ đến Quỷ Đô, dù sao gia tộc của cậu đều ở đó."

Giang Nguyệt Lộc nhìn ông ta đầy nghi ngờ.

"Cậu đang nghi ngờ tôi nói dối sao?"

Viện trưởng Khổng suy nghĩ một chút rồi nói: "Được thôi, cũng có thể hiểu được."

"Nhưng nếu cậu không tin, tôi có thể ký kết khế ước sinh tử với cậu và nếu trong chuyện liên quan đến người thân của cậu mà tôi có nửa lời nói dối, vậy thì để cả gia đình tôi chết không có chỗ chôn."

Ánh mắt của Giang Nguyệt Lộc rơi xuống con thỏ nhỏ trên vai ông ta, đối với một người cha, đây là lời thề vô cùng độc ác.

Một lúc sau, anh hỏi: "Bên phía Quỷ Đô thì sao...?"

Anh đã nói vậy, có nghĩa đã đồng ý hợp tác, viện trưởng Khổng lập tức cười lớn: "Tôi đã cho người đi điều tra rồi, vì có hai con quỷ chết liên tiếp nhau cho nên bên đó đang rất hỗn loạn, có lẽ sẽ mất một chút thời gian, trong những ngày tới cậu cứ đến học viện để học... Cậu biết lớp mình rồi chứ?"

Giang Nguyệt Lộc im lặng nhìn ông ta.

"À, tôi lại quên nói rồi!"

"..."

---

Từ phòng của viện trưởng đi ra, Giang Nguyệt Lộc không vội vàng đi học.

Anh kiểm tra lại kết quả thi của mình, sau khi rời khỏi trường Trung học nữ sinh Thụ Nhân anh đã ngủ mê man hết ba ngày, vừa tỉnh dậy đã bị gọi đến để nói chuyện nên anh không có cơ hội mở thẻ sinh viên.

Bước đến bên cửa sổ hành lang nơi có ánh sáng tốt, anh rút tấm thẻ nhỏ và nhìn lướt qua.

Điểm số không chênh lệch quá nhiều so với lần ở thị trấn Uất Đấu, phần thưởng là một vũ khí trừ yêu ma, so với chiếc mặt nạ kính thần mà anh nhặt được ở Thập Bát Thương Phố thì có vẻ hơi giản dị.

Điều khiến anh chú ý chính là dòng chữ cuối cùng:

[Thí sinh Giang Nguyệt Lộc, thần điện của anh đã được mở ra.]

"Thần điện?"

Đầu Giang Nguyệt Lộc đầy dấu chấm hỏi.

May mắn thay, bên dưới dòng chữ có phần miêu tả chi tiết, nhìn lướt qua một chút thì thần điện chính là một thế giới của thần linh, có thể hiểu là nơi tạm trú của thần linh ở nhân gian, vì ban đầu Giang Nguyệt Lộc đã chọn bản thân làm thần, cho nên anh cũng có một thần điện nhỏ, tuy nhiên, vì "thần linh" của anh còn hơi yếu nên thần điện luôn vô hình mà không thể xuất hiện, cho đến khi anh chạm vào nó ở trường Trung học nữ sinh Thụ Nhân... ( truyện đăng trên app TᎽT )

"À..." Anh nghĩ lại.

Chẳng lẽ có liên quan đến việc anh bị thịt nát xương tan...

Anh nhớ đến giọng cầu nguyện khi đó vang vọng trong đầu, nó dồn dập ập đến, sự tuyệt vọng và thê lương khiến đầu anh vẫn còn đau âm ỉ. Anh nhíu mày lướt qua phần mô tả cuối cùng.

[Tên: Khảo Thần.]

[Người thân cận: 0.]

[Tín đồ: Hai nghìn ba trăm bốn mươi bảy người.]

Tín đồ thì anh biết, có lẽ bao gồm tất cả nữ sinh trung học đã cầu nguyện ở khi ấy, nhưng người thân cận nghĩa là gì? Khi Giang Nguyệt Lộc còn đang cảm thấy bối rối thì chợt nghe thấy một giọng nữ hệ thống quen thuộc.

[Hiện tại bạn đã có thể bước vào điện thờ của mình rồi, Khảo Thần đại nhân.]

Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên: "Là cô."

Giọng nói này giống hệt với âm thanh mà anh đã nghe được ở thị trấn Uất Đấu, sau đó, khi vào phòng thi ở thành phố Người Giấy, cũng chính hệ thống này đã hướng dẫn anh trả lời câu hỏi.

[Tôi là hệ thống thi cử do phó viện trưởng Đồng phát triển, nhiệm vụ chủ yếu là hướng dẫn cho kỳ thi nhập học cho các học sinh mới vào, các phòng thi sau này sẽ không còn do tôi phụ trách nữa.]

Giọng nói của cô ta vẫn nhẹ nhàng như lúc ban đầu, có lẽ vì đã rời khỏi phòng thi và đến học viện, giờ đây cô ta còn mang thêm phần thanh lịch và khí chất.

[Việc chọn môn học, chia lớp, lên lớp và thi cử của học viện đều do tôi quản lý, ngoài ra, tôi còn đảm nhận một số nhiệm vụ chưa từng có, chẳng hạn như chỉ dẫn thần linh mới ra đời về hướng đi tiếp theo.]

Thần linh mới ra đời...

Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Được rồi, vậy tôi nên làm gì tiếp theo? Đến xem thần điện mà cô vừa nói sao?"

[Tôi khuyên anh nên làm vậy.]

Thần điện vẫn được lưu giữ trong thẻ học sinh nhưng nó chỉ chiếm một ô rất nhỏ, bên ngoài nhìn có vẻ mờ mờ xám xịt và không mấy nổi bật, nhưng khi cầm mảnh gỗ đen tuyền trong tay để xem kỹ thì nó trông giống như cây củi đã qua sử dụng, nếu nhìn gần có thể thấy những hoa văn cổ điển tinh tế hình thú và cát tường vân vân, ở bên trong thì trống rỗng không có tượng thần nào được đặt ở đó.

Chỉ có điều, không nhìn thấy tượng của mình đứng bên trong cũng là một điều tốt, Giang Nguyệt Lộc thở phào nhẹ nhõm.

Anh vẫn chưa biết cách sử dụng thứ này: "Làm sao để tôi có thể vào được bên trong?"

Hệ thống nói một câu triết lý mang vẻ đại trí giả ngu: [Chuyển động theo tâm tôi...]

Được rồi, vậy cứ thử xem sao.

Giang Nguyệt Lộc nhắm mắt lại, sợi liên kết mỏng manh như một cây cầu nhỏ nhanh chóng kết nối anh với một thế giới khác, khi anh mở mắt ra lần nữa, trước mặt anh đã từ học viện chuyển thành một thần điện nhỏ hẹp, nhỏ đến mức nào sao, có thể nói chỉ đủ đặt một cái bàn thờ cúng, mà cái bàn đó cũng chỉ to bằng một cái giường đơn.

Nếu thêm một người như anh đứng vào, không gian sẽ trở nên chật chội.

[Sau này khi ngài có người thân cận, ngài có thể đưa họ vào bàn thờ để được thần ân che chở phù hộ, tấm bùa tượng trưng cho thân phận của người thân cận, tôi đã gửi vào thẻ của ngài, ngài có thể tặng cho người thân cận của mình.]

Không biết có phải do đã vào trong điện thờ hay không, mà lời nói của hệ thống nghe có vẻ cung kính như thể đang cúi đầu nói chuyện với anh...

[Về việc chọn người thân cận, ngài có suy nghĩ gì không?]

"Vẫn chưa có."

Vả lại anh thật khó mà tưởng tượng được, nơi nhỏ bé thế này còn có thể chứa thêm nhiều người.

Dường như hệ thống đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh, cô ta tiếp tục giải thích.

[Điều này thì ngài không cần lo lắng, khi người thân cận ngày càng đông, số lượng tín đồ cũng càng tăng thì sự cúng bái mà ngài nhận được sẽ càng dồi dào, sức mạnh của ngài sẽ theo đó mà lớn mạnh hơn, thần điện vì thế sẽ được mở rộng, ngoài ra, sau này ngài có thể tự mình xây dựng môi trường nơi đây theo ý thích...]

"Chuyện này không cần vội, để sau này hãy nói."

Hiện tại anh còn phải đi đến học viện để học.

-

Xét thấy anh đã nổi tiếng trong học viện cho nên anh cần phải ngụy trang một chút khi vào học viện, anh dùng một ít điểm đổi lấy cũng không phải là chuyện khó khăn.

Dưới tấm biển khắc chữ đầy uy nghiêm là hai học sinh đeo băng tay đỏ, một người cầm cuốn vở người còn lại thì chăm chú quan sát các học sinh bước vào, nhìn trang phục của hai người này, Giang Nguyệt Lộc không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ đây chính là ủy viên kỷ luật và tác phong chuyên kiểm tra ngoại hình và tác phong trong truyền thuyết sao?

Nếu không có sự sắp xếp thống nhất về trang phục và diện mạo, vậy thì mỗi buổi sáng các học sinh đến trường sẽ có những cảnh tượng lộn như một tiểu đạo sĩ mặc áo vàng bay lượn với kiếm, hay một nữ học giả bí ẩn trong rừng, dắt theo sinh vật hoang dã với chiếc khăn trùm che mặt."... Giang Nguyệt Lộc đã biết được thông tin này qua những lời thì thầm của hai người bên cạnh.

Cho nên anh rất tự tin về trang phục của mình.

Bởi vì anh đang mặc đồng phục mà học viện phát cho, điều đáng lo ngại nhất là khuôn mặt anh, nhưng giờ đây nó đã được hóa trang hoàn hảo nên sẽ không thể gây ra rắc rối gì.

Anh bước vào cổng với dáng vẻ ung dung, một học sinh đeo băng tay đỏ nhìn anh một cái rồi gật đầu để anh đi vào.

"Khoan đã." Một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau học sinh đeo băng tay đỏ.

Hai học sinh đeo băng tay đỏ tỏ ra ngạc nhiên còn nhìn nhau một cái, từ trong mắt cả hai đều hiện lên sự bối rối: "Chủ tịch, cậu ấy có vấn đề gì sao?"

Vừa nói họ lại nhìn Giang Nguyệt Lộc lần nữa, nhưng dù có quan sát thế nào họ vẫn không thể tìm ra điểm nào khác thường ở cậu học sinh bình thường này.

Chủ tịch?

Giang Nguyệt Lộc dừng chân nhìn về phía đó.

Người mới đến trông lớn tuổi hơn so với những học sinh khác mà anh từng gặp, nhưng cũng không vượt quá mười tám tuổi, tuy nhiên, hành vi và cử chỉ của người này chín chắn hơn so với những người đồng trang lứa rất nhiều, cậu ta đang dùng đôi mắt nâu đậm nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt Lộc, như thể lưỡi dao cùn đang từ từ cắt xuyên qua lớp ngụy trang trên mặt anh.

Khi chuẩn bị nói điều gì đó, chợt nghe vị chủ tịch kia bảo cho anh đi: "Không sao rồi."

Giang Nguyệt Lộc: "..."

Nói xong vị chủ tịch trầm ổn kia đi trở về phía sau cột trụ của cổng trường, khoanh tay đứng thẳng, giống như có thêm một cây cột đá mọc lên tại chỗ đó, hai học sinh đeo băng tay đỏ không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ vẫy tay với anh bảo: "Không sao rồi, cậu đi vào đi."

Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng bỏ qua sự cố nhỏ này ra sau đầu, vì tiếng chuông báo hiệu đã vang lên nên anh buộc phải tăng tốc, vội vàng bước vào lớp học trước khi chuông báo học kết thúc.

Vẫn là lớp ba.

Lớp số ba là định mệnh của đời anh.

Anh tìm một chỗ ngồi bất kỳ ở hàng ghế cuối, bên cạnh đã có một người ngồi, người đó ngồi rất ung dung, Giang Nguyệt Lộc chào hỏi đơn giản: "Chào cậu."

Chàng trai với mái tóc trắng và đôi mắt trắng trông có chút quen thuộc, cậu ấy quay đầu nhìn anh, chăm chú quan sát một lúc lâu mới gật đầu rất nhẹ.

Ơ...

Cảm giác không nói lời nào này... Cũng có chút quen thuộc...

Nửa phút hoặc lâu hơn trôi qua, chợt Giang Nguyệt Lộc quay đầu lại, mở to mắt: "...Lãnh Vấn Hàn?"

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play