Đầu óc của anh như rơi vào trạng thái tĩnh, sau khi phó viện trưởng Đồng nói ra câu: "Đã tìm được tin tức về họ."

Giống như một người đang lang thang trên sa mạc hoang vắng bấy lâu, cuối cùng nhận được thông báo rằng ốc đảo ở ngay sau cánh cửa, tinh thần đã khô cạn của anh chợt trở nên phấn chấn, vô thức bước về phía trước.

Phó viện trưởng Đồng nhìn ra sự nóng lòng muốn đẩy cửa bước vào của anh, ông ấy nhẹ nhàng khuyến khích: "Viện trưởng Khổng không phải người câu nệ lễ tiết, cậu cứ vào đi."

Giang Nguyệt Lộc vốn cũng không nghĩ đến lễ tiết, cậu chỉ là chưa quen với cơ thể mới này nên di chuyển vẫn còn chậm chạp hơn một chút, cánh cửa đó khi chạm vào có cảm giác kim loại lạnh lẽo, nó nằm ở cuối hành lang giống như một hòn đảo bị cô lập, anh nhanh chóng đẩy cửa ra, trước mắt anh hiện lên một căn phòng.

Một phòng làm việc vô cùng bình thường.

Đúng vậy, vì anh vốn nghĩ rằng ít nhất cũng phải có vài món đồ sưu tập, viện trưởng của học viện Vu sư chắc phải sưu tầm những thứ kỳ lạ gì chứ nhỉ? Nhưng không có, ở đây không có những mai rùa lớn từ thời xa xưa, không có những bùa chú dán đầy trên tường, hay trên mặt đất cũng không có rãnh mương hay khe suối và cũng chẳng có những con thú cưng kỳ lạ.

Sàn nhà với hoa văn màu nâu, bàn và tủ sách đều có cùng màu xám đậm, một bên là chiếc ghế sopha màu trắng gạo sáng sủa, bên trên còn có những chiếc gối ôm màu vàng xanh và chiếc chăn đầy hạt ngô nhỏ, thậm chí ở trong góc phòng, Giang Nguyệt Lộc còn nhìn thấy một con ngựa gỗ nhỏ màu cây mơ.

Nếu nói đây là phòng học của nhà trẻ thì cậu cũng tin.

Rất ấm áp, đầy nét trẻ thơ, rực rỡ sắc màu... Đây là phòng riêng của Viện Trưởng học viện Vu Sư sao?

Nghe thấy có người bước vào, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay bằng gỗ quay người lại, khuôn mặt ông ta khá thô kệch, từ ấn đường đến má có một vết sẹo chạy dài khiến cho khuôn mặt ông ta thoạt nhìn rất hung dữ... Nếu như không có con thỏ đồ chơi đang làm mặt quỷ trên vai của ông ta.

"Cậu đến rồi."

Giọng nói của người đàn ông kia nghe trầm và dày.

"Tôi là Khổng Trục Ninh, viện trưởng của học viện."

Giọng của ông ta rất thô, mỗi lần nói chuyện vết sẹo trên mặt đều rung theo, nhưng, con thỏ bông mềm mại ngồi trên vai ông ta.

Đó là thứ khiến Giang Nguyệt Lộc không thể rời mắt khỏi vai của ông ta.

Viện trưởng Khổng liếc nhìn bả vai trái, bất đắc dĩ nói: "Hôm qua tôi đánh cược với con gái thua, con bé bắt tôi phải mang theo món đồ chơi nhỏ của con bé trong một tuần."

Đối với bờ vai rộng lớn của ông ta thì đây đúng là một món đồ chơi rất nhỏ.

"Khi vợ tôi bận, bà ấy thường đưa con bé đến chỗ tôi, con ngựa gỗ đó cũng là đồ chơi của con bé, à đúng rồi, cả chiếc chăn nữa." Viện trưởng Khổng cẩn thận gấp chiếc chăn đầy hạt ngô lại, tiện thể ngồi xuống sopha và ra hiệu cho anh cứ ngồi tự nhiên: "Hy vọng cậu sẽ cảm thấy thoải mái ở đây."

"Cậu có muốn uống trà không?"

"Không cần đâu." Giang Nguyệt Lộc đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn biết hiện tại đám người Ngôn Phi đang ở đâu."

Viện trưởng Khổng không dừng tay khi kéo ngăn kéo để tìm trà, ông ta đáp: "Ừ, tôi biết cậu đến đây là vì chuyện này, nhưng chuyện này cần chút thời gian, cậu có thể ngồi xuống và vừa uống trà vừa nghe tôi nói."

Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng ngồi xuống ở đối diện.

Anh nhìn ông ta pha trà.

Trên đời có một loại người mà ngón tay trời sinh như để luyện võ và  viện trưởng Khổng chính là một trong số đó, hiện tại ông ta đang dùng đôi bàn tay tràn đầy sức mạnh để mở gói trà một cách cẩn thận, gói trà còn có một nhãn màu hồng tím đáng yêu dán trên đó, cuối cùng, ông ta đặt gói trà vào hai chiếc ly trên bàn.

Cảm ơn trời, ít nhất hai chiếc ly trông cũng bình thường.

"Hy vọng hợp khẩu vị của cậu." Ông ta đưa ly qua.

Giang Nguyệt Lộc nhận lấy, anh nhìn thấy trước sau chiếc ly đều có hình đầu và đuôi của một con lợn nhỏ, khóe miệng anh khẽ giật giật nhưng vì lịch sự nên anh uống hai ngụm rồi đặt ly xuống: "Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

"Mời cậu uống trà không phải là một giao dịch..." Viện trưởng Khổng chỉ có thể nói: "Thôi vậy."

"Thật ra, lúc cậu bước vào cửa tôi đã dự định nói rồi, nhưng mọi người luôn nói cách giao tiếp của tôi quá thô lỗ và đơn giản." Ông ta đặt ly trà xuống, toàn thân thả lòng, nói: "Nếu vậy, tôi không cần vòng vo nữa." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

"Ngôn Phi, Ngôn Lộ và Ngôn Âm."

"Học viện của chúng tôi chưa từng nhận ba người này."

Hai câu nói ấy siết chặt trái tim của anh, nhịp tim đập nhanh hơn, anh nói: "Không thể nào, lá thư thông báo trúng tuyển để lại ở hiện trường giống hệt như lá thư tôi nhận được!"

"Đó cũng là điều mà chúng tôi thấy kỳ lạ." Viện trưởng Khổng bình tĩnh nói: "Ban đầu chúng tôi còn nghi ngờ cậu đang nói dối hoặc ai đó đã đánh lừa ký ức của cậu, vì vậy trong cuộc thi lần này, chúng tôi đã cử một học sinh có khả năng nhập mộng xuất sắc để kiểm tra khi cậu đang ngủ, nhưng không phát hiện vấn đề gì."

"Mấy người cẩn thận thật đó." Anh nói với giọng đầy châm biếm.

Nhưng Viện trưởng Khổng không quan tâm.

"Thật ra, sự tồn tại của giấc mơ cũng giống như ký ức của con người, những giây phút đầu tiên sẽ luôn mới mẻ và khó quên, một trận hỏa hoạn đã xảy ra hơn một năm, sau khi bị thời gian bào mòn sẽ còn lại được bao nhiêu và có thể tái hiện lại được bao nhiêu? Chúng tôi không đặt nhiều hy vọng vào chuyện này, nhưng bởi vì để quan sát thật kỹ lá thư thông báo trúng tuyển đó, thì cần phải có giấc mơ trùng khớp với quá khứ."
"Điều đáng kinh ngạc chính là, trong giấc mơ của cậu, ngọn lửa đó vẫn đang bùng cháy dữ dội."

"Ngôi nhà, bãi cỏ, vườn hoa, tiếng la hét... Tất cả chi tiết đều chân thật đến mức không cảm thấy như đang mơ, mà như thể được trở về quá khứ, hoàn toàn sống lại trong hiện thực."

Viện trưởng Khổng nhìn anh với ánh mắt cảm thông: "Trong hơn một năm qua, cậu vẫn luôn mơ thấy giấc mơ đó sao?"

Giang Nguyệt Lộc nhìn chằm chằm ông ta: "Đối với tôi đó là chuyện đã thật sự xảy ra thưa viện trưởng Khổng, học viện của các người không phân trắng đen đã thiêu chết gia đình của tôi, rồi lấy danh nghĩa là trúng tuyển nhưng sự thật chính là đưa bọn họ vào hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, bắt họ mạo hiểm để sinh tồn, cho nên đừng nói đó chỉ là một giấc mơ đơn giản như vậy."

"Cho dù đó là một cơn ác mộng kéo dài, thì cũng là do chính tay ông mang đến cho tôi, ông hiểu không?"

Viện trưởng Khổng nhìn anh thật lâu.

"Cậu bị điếc sao? Tôi đã nói rồi, chúng tôi không nhận họ mà người chúng tôi chọn chính là cậu."

"Có một người khác mạo danh học viện gửi thư thông báo cho họ, người này hiểu rất rõ về học viện, biết quy trình cụ thể, biết cách thao tác, quan trọng hơn là người đó còn có được thư thông báo thật."

Vậy thì liên quan gì đến tôi?

Liên quan gì đến đám người Ngôn Phi?

Giang Nguyệt Lộc châm biếm: "Chẳng lẽ học viện của mấy người có kẻ phản bội?"

"Đúng vậy."

Giang Nguyệt Lộc: "..."

Viện trưởng Khổng mỉm cười: "Còn nữa, đừng cứ suốt ngày luôn nói 'học viện của các người' vì dù sao, hiện tại cậu cũng đã là một thành viên của học viện rồi, tôi không dễ tính như hai viện trưởng còn lại, tôi là một người thô lỗ nên mong cậu hiểu rõ điều này."

"Nếu cậu muốn bị đánh thì cứ nói, tôi đã sớm chịu không nổi bộ quần áo chật chội này rồi."

Giang Nguyệt Lộc không nói gì.

Sự im lặng của anh đã là sự nhượng bộ lớn nhất.

Viện trưởng Khổng không tiếp tục chủ đề này, ông ta nhớ đến lời nhắc nhở của phó viện trưởng Tống về việc nên hành xử khéo léo, nghĩ ngợi một lát, ông ta đưa ly nước trên bàn cho Giang Nguyệt Lộc: "Uống thêm chút nước ấm đi."

Giang Nguyệt Lộc: "Cảm ơn, không cần."

Viện trưởng Khổng đành phải đặt ly trở về.

"Học viện thật sự có một kẻ phản bội đã lẩn trốn nhiều năm, hiện tại hắn đang ở Quỷ Đô, là đồng nghiệp của Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết mà cậu vừa gặp."

"Chỉ có điều, gọi là đồng nghiệp thì đúng là nâng cao giá trị của Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết quá."

"Chắc cậu đã từng nghe qua danh hiệu 'Mười Hai Loạn Quỷ Vu'?"

Giang Nguyệt Lộc gật đầu.

"Trong một thời gian dài, thế lực của các Vu sư luôn mạnh hơn quỷ, dù sau này, khi thời đại của con người cai trị đến, khiến cho sức mạnh của thần linh dần suy yếu, hai bên vẫn miễn cưỡng duy trì sự cân bằng, nhưng sau thất bại trong cuộc hỗn chiến cách đây một trăm năm, sự cân bằng kia đã bị phá vỡ."

Ánh mắt của viện trưởng Khổng trở nên xa xăm.

"...Khi đó vẫn chưa có học viện, chỉ còn lại một nhóm người già yếu và bệnh tật. Chúng tôi mang theo sự nhục nhã mà ký kết khế ước với đám ác quỷ."

"Không được phép tiến vào Quỷ Đô nếu không có sự cho phép."

"Vu sư không được tự tiện bắt và tiêu diệt quỷ.

...

"Những điều khoản ngang ngược như vậy có đến hơn một ngàn điều."

"Theo lời bọn chúng, chúng ta gặp ác quỷ giết người hay cướp của cũng chỉ có thể làm ngơ, nhưng, vì sự tồn tại ban đầu của Vu sư không chỉ vì thông thần mà còn để trừ khử tà ma quỷ quái, như phó viện trưởng Tống đã nói, bọn chúng đã hoàn toàn xóa sổ một nửa sự tồn tại của chúng tôi.”

Vết sẹo trên mặt viện trưởng Khổng chói loá như ghi lại những trải nghiệm khốc liệt của ông ta trong các cuộc đấu tranh với ác quỷ, nhưng ông ta chưa bao giờ cảm thấy vết sẹo ấy xấu xí, mà đó chính là huy chương cho những trận chiến dũng cảm của ông  ta.

Là một Vu sư trừ yêu diệt ma được thần linh che chở ban cho công đức, sao có thể không tiêu diệt những con quỷ làm điều ác chứ?

Mặt ông ta trầm xuống: "Chỉ bấy nhiêu vẫn chưa đủ."

"Không biết từ khi nào, những hồn ma lang thang giữa trời đất đã hiểu được đạo lý, chỉ khi tập hợp lại mới trở nên mạnh mẽ, chúng hiểu rằng cần phải chiếm lĩnh núi non, tự làm vua của mình."

"Sau khi trải qua những trận chiến vượt qua biển máu núi xác, thì có thể trở thành ác quỷ mạnh nhất sẽ xưng là Quỷ Vương của một vùng, trải qua những cuộc chiến đẫm máu kéo dài, giới Quỷ dần xác lập được mười hai vị đại quỷ có thể được xưng 'vương', mỗi kẻ có nơi ở riêng, tự xưng là Quỷ Đô, vì vậy mới được gọi là mười hai vị Đô Chủ."

"Trong Quỷ Đô phải tuân theo quy tắc 'kẻ mạnh là trên hết', kẻ mạnh sẽ được đẩy lên đỉnh cao còn kẻ yếu thì bị giẫm đạp dưới chân, trong số mười hai vị Đô Chủ, mạnh hay yếu đều sẽ xếp thành các bậc thang thứ hạng nghiêm ngặt, cậu đã gặp Tần Tuyết và Kỷ Hồng Trà đã chết ở thôn Tuyết vào mười năm trước, sau đó do số phận đưa đẩy mà đi vào Quỷ Đô, cùng nhau đánh bại kẻ đứng cuối và ngồi vào vị trí Đô Chủ."

"Quỷ Đô ở đâu thì chúng ta không biết, ngoài ra, vì bị ràng buộc bởi lời thề đã thốt ra nên chúng ta không thể đi tìm cũng không thể đi vào Quỷ Đô, nếu không sẽ bị lời nguyền phản phệ, nhưng chúng ta vẫn luôn cảm nhận được sức mạnh tà ác đang ngày càng lớn mạnh."

Viện trưởng Khổng cúi đầu xuống.

"...Vì sức mạnh của thần linh đã ngày càng suy yếu."

"Nhưng mười năm trước, thành quỷ kiên cố bất khả xâm phạm này đột nhiên nứt ra một lỗ hổng, truyền ra lệnh truy nã hai vị Đô Chủ phản bội trốn ra ngoài."

Giang Nguyệt Lộc đọc ra tên của hai con quỷ.

"Tần Tuyết và Kỷ Hồng Trà."

"Đúng vậy, không biết bọn họ đã làm gì khiến các Đô Chủ khác cùng nhau truy sát, nhưng nếu có thể bắt được họ trước một bước, chắc chắn có thể nhân cơ hội này phá mở Quỷ Đô kiên cố kia, chúng tôi đã tìm kiếm rất lâu, nhưng không ngờ bọn họ luôn ẩn nấp trong phòng thi... Nơi đó vốn là hệ thống thi cử mà phó viện trưởng Đồng tạo ra để giúp học sinh nắm vững kiến thức."

"Sau khi phát hiện Tần Tuyết, chúng tôi và các viện trưởng đã lập tức quyết định, không thể để Kỷ Hồng Trà chạy thoát, may mắn thay, vì chúng đã ở lại trấn Uất Đấu quá lâu nên để lại không ít dấu vết, dựa vào những dấu vết này chúng tôi nhanh chóng tìm ra nơi Kỷ Hồng Trà đang ở, lập tức tổ chức nhân lực tiến vào trường Trung học nữ sinh Thụ Nhân... Sau đó, chuyện tiếp theo thì cậu đã biết."

"Sau khi bị ác quỷ ký sinh, phòng thi đã không còn nằm dưới sự kiểm soát của phó viện trưởng Đồng nữa, người dân trấn Uất Đấu trở thành người thật, nỗi khổ được mô phỏng đã thành thật, chúng ta khó lòng mà xác định được chuyện gì đã xảy ra với các cậu sau khi tiến vào trường Trung học nữ sinh Thụ Nhân, Kỷ Hồng Trà sẽ thế chỗ Phó Mộng Như, điều này cũng là điều chúng ta không lường trước được."

Viện trưởng Khổng nhìn anh với ánh mắt hài lòng: "Nhưng cậu đã làm rất tốt."

Giang NGuyệt Lộc không vì lời khen của ông ta mà choáng đầu, suy nghĩ của anh vẫn rất rõ ràng: "Ông nói nhiều như vậy nhưng vẫn chưa nói đến em trai và em gái của tôi."

"Tôi muốn biết rốt cuộc họ đang ở đâu?"

"Tôi sẽ không phí thời gian để nói một đống lời vô ích đâu Giang Nguyệt Lộc."

"Tôi đã đề cập đến kẻ phản bội kia, trong cuộc hỗn chiến ở trăm năm trước hắn đã phản bội và đi đến Quỷ Đô, còn trở thành Đô Chủ, nếu sau khi họ lấy được thông báo thật rồi biến mất không dấu vết, nhưng không ở học viện cũng chẳng ở nhân thế và nếu như mắt của Vu sư dù làm thế nào cũng chẳng thể nhìn thấu được nơi họ ở, vậy thì có lẽ chỉ còn ở một nơi."

"Tôi biết rồi."

Hai tay căng cứng của Giang Nguyệt Lộc cuối cùng cũng buông ra, anh đã có được câu trả lời chính xác, mặc dù tương lai thì vẫn chưa rõ ràng.

"Họ đang ở trong Quỷ Đô."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play