Nghe thấy anh nhận ra mình và còn gọi đúng tên, chàng trai có mái tóc trắng ngắn cười lên, nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Đã lâu không gặp."
Thật ra cô bé còn nhiều điều muốn nói với Giang Nguyệt Lộc.
Chẳng hạn như cô bé thật sự rất muốn đến thăm Giang Nguyệt Lộc từ rất sớm, nhưng khi về nhà đã bị bủa vây với nhiều công việc, cộng thêm việc phải báo cáo tình hình của trường Trung học nữ sinh Thụ Nhân cho học viện nên đã mất hết vài ngày.
Hay như việc đây là lần đầu tiên cô bé đến trường, trước kia cô bé chỉ ở trong khuôn viên nhà họ Lãnh, mọi thông tin bên ngoài đều do anh trai mang về... Nhưng sau này, anh trai không còn nữa, cô bé đã rất tiếc nuối vì không dành nhiều thời gian bên cạnh anh ấy và nếu như có thể rời khỏi cánh cửa nhà... Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu cô bé gần đây.
Giờ đây, cô bé đã gặp được một người, một người rất giống anh trai.
Người sẽ quan tâm đến sự an toàn của cô bé, không thấy gai mắt với bát tự của cô bé, không sợ hãi vận xui mà cô bé có thể mang đến, lần này, cô bé quyết tâm trở nên dũng cảm hơn. Cho nên ngày hôm đó cô bé đã tìm đến phó viện trưởng Lãnh, dùng hết dũng khí của mình để nói với ông ấy rằng cô bé muốn đến trường...
Còn có một bí mật của cô bé.
Một bí mật đã được giấu kín từ rất lâu, ngay cả người nhà của cô bé cũng không biết.
"Hôm nay em mặc đồ nam sao?" Giang Nguyệt Lộc tỉnh lại từ trong kinh ngạc lớn, ban đầu đã có một giây anh đoán rằng Lãnh Vấn Hàn có khi nào là con trai không, nhưng sau đó anh đã mỉm cười phủ nhận, có vẻ như anh đã bị ảnh hưởng từ trường Trung học nữ sinh Thụ Nhân không nhỏ, bây giờ nhìn nữ giới giả trai cũng phải nghi ngờ.
Nhưng Lãnh Vấn Hàn luôn là một cô gái.
"Để thuận tiện khi ra ngoài sao?" Anh ngồi xuống trở lại, thoải mái hỏi.
Nghe câu hỏi của anh, khóe miệng Lãnh Vấn Hàn chợt hiện lên nụ cười nhẹ, có lẽ vì mái tóc ngắn gọn gàng đã khiến cô bé trông có vẻ hơi nghịch ngợm.
Cô bé lắc đầu, nói: "Không phải."
Có phải là lý do khác không? Hay có nhiệm vụ nào đó? Giang Nguyệt Lộc cảm thấy không nên điều tra thêm nên chỉ gật đầu rồi quay lại, khi anh lau bàn, ánh mắt nóng bỏng bên cạnh vẫn nhìn theo Lãnh Vấn Hàn, gần như muốn viết câu "Mau hỏi em đi" lên trên mặt.
Giang Nguyệt Lộc ho khan, hỏi: "Ừm... Vậy để anh đoán một chút, sẽ không phải do em đã chán mặc đồ nữ nên muốn đổi phong cách nam tính à?” Thật ra còn một suy đoán khác mà anh không dám nói ra, có lẽ Lãnh Vấn Hàn thấy một người đàn ông như anh luôn mặc đồ nữ, đã để lại ám ảnh nên mới...
Chàng trai tóc trắng lắc đầu, cô bé dùng ánh mắt chớp chớp ra ý bảo anh tiếp tục.
Cảm giác này giống như đang dỗ một đứa trẻ vậy...
"Dù thế nào cũng không có khả năng em là con trai thật!" Anh cười lên.
Khi đôi mắt Lãnh Vấn Hàn dần sáng lên, tiếng cười của anh cũng dần dần ngừng lại, cuối cùng đã dùng ánh mắt vô cùng khiếp sợ để kết thúc: "Em nói thật sao?"
"Ừm.”
Khóe miệng cậu nở ra nụ cười yếu ớt, trong có vẻ gian xảo còn có chút ngây thơ, nhưng dù sao có thể thấy Lãnh Vấn Hàn rất vui khi lừa được Giang Nguyệt Lộc, ngay cả cậu cũng chẳng nhận ra rằng, thật ra cậu vẫn luôn muốn chơi đùa với người khác, cho dù ở trong tình trạng khép kín cô độc hoặc dù đó chỉ là một trò đùa dai.
Người khác ghét cậu đến gần, nhưng Giang Nguyệt Lộc thì không để tâm chút nào.
Lãnh Vấn Hàn vui vẻ kéo bàn song song với bàn của anh, trên trang giấy được cậu viết chữ như nước lũ tràn bờ, sau đó đẩy đến trước mặt Giang Nguyệt Lộc.
"...Là vì mối quan hệ gia tộc của em, Lạc Âm Quan chỉ truyền cho con gái chứ không truyền cho con trai nhưng vì thể trạng của em quá phù hợp, vì vậy từ nhỏ em đã được nuôi dưỡng như một cô gái, đó cũng là lý do vì sao em không ra ngoài, không gặp ai, lần này đến trường em đã hứa với rằng sẽ giữ bí mật này đối với người khác, phó viện trưởng Lãnh đã nói em không thể cho bất cứ ai biết..." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
"Khoan đã." Giang Nguyệt Lộc ngăn cậu lại: "Vậy vì sao em muốn nói cho anh biết?"
Lúc này Lãnh Vấn Hàn không viết nữa, vì cậu rất nóng lòng muốn giải thích: "Tại sao em không thể nói cho anh biết chứ?"
"Ý nghĩa của việc không để cho ai biết chính là ngoài em ra, không thể có người thứ hai biết, nhưng giờ em đã nói cho anh biết, vậy nếu anh kể cho người khác, thế thì chẳng phải bí mật của em đã không còn giữ được nữa sao?" Giang Nguyệt Lộc muốn cho cậu hiểu rằng lòng người hiểm ác thế nào.
Nhưng Lãnh Vấn Hàn, người không biết sự đời chỉ chớp mắt, nói: "Nhưng anh sẽ không nói cho người khác."
Giang Nguyệt Lộc còn muốn nói gì đó: "Nhưng..."
Lãnh Vấn Hàn thất vọng nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh sẽ không nói cho người khác biết chứ?"
"Không."
Lãnh Vấn Hàn ngẩng mặt lên, biểu cảm như thể "Em đã nói mà."
Giang Nguyệt Lộc thật sự bị cậu đánh bại: "Được rồi, được rồi, vậy chúng ta cần đặt ra ba điều quy định, anh sẽ bảo vệ bí mật, còn em không được để cho phó viện trưởng Lãnh biết." Nếu không anh sẽ xong đời.
Cái này thì rất đúng ý của cậu, Lãnh Vấn Hàn còn cầu cho không ai biết về bí mật nhỏ này của bọn họ.
"Anh Lộc... Anh Lộc của tôi ơi!!! Hóa ra anh cũng ở lớp này sao? Tuyệt quá đi!!!"
Giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, trước khi bị ai kia ôm chặt đến mức gần như không thở được, Giang Nguyệt Lộc không thể không ngăn cậu ấy lại: "...Trần Xuyên, cậu thả tôi ra trước đã."
"Anh Lộc, hu hu, nhìn thấy anh không sao thật tốt quá, anh không biết gần đây tôi và Tiểu Huyên lo lắng như thế nào đâu..."
Kỳ thi của Giang Nguyệt Lộc lần đó được phát sóng trực tiếp trong học viện, nhưng không phải từ lúc bắt đầu mà vào lúc phía Vu sư hoàn toàn chiếm được ưu thế thì màn hình mới được bật lên.
Giống như đã chọn được thời điểm, cố ý để sinh viên thấy cảnh anh ám sát Kỷ Hồng Trà vậy, nếu học viện vì muốn làm nổi bật thương hiệu Giang Nguyệt Lộc này, vậy thì phải nói rằng đây là một kế hoạch rất hoàn hảo và hiệu quả.
Đêm đó, cả học viện như bùng cháy.
"Ngày đó họ phấn khích đến mức nào, để tôi sẽ ví dụ cho anh hiểu." Trần Xuyên nhanh chóng tìm được miêu tả chung: "Chỉ khi đội mà tôi ủng hộ giành được chức vô địch trò chơi, tôi mới thấy được cảnh tượng điên cuồng như vậy, tiếng reo hò vào đêm đó gần như muốn lật tung mái nhà của học viện."
Cậu ấy vô cùng ngưỡng mộ: "Anh Lộc, anh thật mạnh mẽ."
"Mấy ngày trước anh không đến nên không biết, thầy nói anh còn một đống huy chương và điểm số đang chờ nhận đó." Triệu Tiểu Huyên thở dài: "Chỉ tiếc là vinh dự này không phải do đội Tiểu Lộc Thành Tinh của chúng ta giành được."
Trần Xuyên nói: "Thực lực của chúng ta không đủ để vào đây."
Trần Tiểu Huyên: "Điều này cũng đúng."
"Nhưng anh thấy em rất hài lòng với cái tên đội Tiểu Lộc Thành Tinh này nhỉ, đúng không!"
"...Im miệng đi!"
Hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau, trong thoáng chốc dường như anh được quay trở lại thị trấn Uất Đấu của trước kia, Lãnh Vấn Hàn đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, anh thấy vậy, nói: "Hai người bọn họ cũng là bạn thân của anh trai em."
Vì không muốn để người ngoài biết mối quan hệ giữa Lãnh Vấn Hàn và Lãnh Tĩnh, câu nói này được nói rất nhỏ: "Đội Tiểu Lộc Thành Tinh là đội của bốn người tụi anh."
Lãnh Vấn Hàn nhìn chằm chằm hai người phía trước, dường như đang tìm kiếm hình bóng của Lãnh Tĩnh trên người bọn họ.
Cậu quay đầu, lúng túng nhưng nghiêm túc, nói: "Sau này em cũng sẽ tham gia vào đội của anh." Giống như anh trai đã làm, cũng giống như việc cậu chọn ở bên Giang Nguyệt Lộc.
Chợt Giang Nguyệt Lộc cảm thấy như thể có bóng dáng của Lãnh Tĩnh phía sau Lãnh Vấn Hàn, một thanh niên cao lớn mỉm cười dịu dàng đang vuốt ve mái tóc trắng mềm mại của em trai, anh ấy là người đầu tiên trong thế giới Vu sư tỏ ra thân thiện với anh, khi anh ấy đề cập đến việc mình có một người em gái, cảm xúc đó đã chạm đến trái tim của Giang Nguyệt Lộc, người cũng đang tìm kiếm người thân.
Giang Nguyệt Lộc bất chợt mở to mắt, ảo ảnh như cơn gió thoáng qua rồi biến mất.
Chỉ là ảo giác sao?
Nhưng trong lòng anh vẫn có một dòng cảm xúc ấm áp chảy ra, anh thử đặt tay lên đầu Lãnh Vấn Hàn, giống như đang thay thế Lãnh Tĩnh xoa đầu em trai, trong thâm tâm anh quyết định sau này sẽ giúp đỡ cậu nhiều hơn.
Ở lớp ba có khá nhiều người quen biết Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên, mọi người đều biết họ đã cùng với một thí sinh “nơi khác” đạt hơn một nghìn điểm trong kỳ thi của khối C lên A, sau đó thí sinh “nơi khác” kia đã kết nhóm với các sinh viên năm trên như Lạc Âm Quan, Phó Mộng Như và Hứa Lễ để vào phòng thi, thực hiện kế hoạch truy sát Kỷ Hồng Trà.
Cuối cùng việc giết Kỷ Hồng Trà, thí sinh “nơi khác” có công lớn nhất.
Chuyện này đã lan rộng khắp học viện.
Từ khi có tin đồn Giang Nguyệt Lộc đã xuất viện và rất có thể được phân vào lớn ba, các sinh viên mới đều âm thầm mong ngóng được gặp anh, giờ đây, khi anh xuất hiện trước mặt họ mà họ vẫn chưa dám tin vì trong lúc phát sóng, ống kính được đưa lên quá cao nên không thấy rõ gương mặt anh, vì vậy bọn họ cũng chưa thấy được Giang Nguyệt Lộc trông như thế nào.
Cậu trai có khuôn mặt tuấn tú và thân hình mảnh khảnh này, chính là người đã giết con quỷ hung ác sao?
Khác với lần báo danh trước có người còn nghi ngờ, thì lần này, trong lớp ba chỉ còn lại những ánh mắt ngưỡng mộ và thán phục, Giang Nguyệt Lộc bị bao quanh bởi những ánh nhìn này khiến anh chợt nhớ đến ánh mắt trần đầy khao khát và hy vọng của mọi người, khi ở trong phòng thi và cầu nguyện với thần linh.
Cơn đau đầu lại bắt đầu xuất hiện.
Lãnh Vấn Hàn là người đầu tiên phát hiện ra anh có sự bất thường: "Anh sao vậy?"
Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên cũng dừng cãi nhau lại, bọn họ vâyq aunh cậu: "Tôi đã nói rồi mà, làm sao có thể khỏe lạnh chỉ trong ba ngày, lúc đó anh còn nằm bẹp trên mặt đất không thể động đậy được nữa, thế mà học viện lại không cho anh nghỉ được mười ngày hay nửa tháng cứ nhất quyết muốn bóc lột anh như thế..." ( truyện trên app T Y T )
"Thôi nào, cậu nói nhỏ thôi."
Giang Nguyệt Lộc buông tay xuống: "Yên tâm, tôi không sao."
Anh bị ba người họ vây quanh trong vòng quan tâm, như thể vòng tròn ấy sẽ tách anh ra khỏi những ánh mắt mong đợi từ người bên ngoài, tuy những người đó không có ác ý nhưng hiện tại anh rất nhạy cảm với những ánh nhìn đó, có lẽ đây chính là di chứng sau khi trở thành thần...
Nghĩ đến việc sau khi thành thần mà sức mạnh không tăng lên, thay vào đó lại có thêm cả đống phiền phức khiến anh không nhịn được mà muốn thở dài.
Nhưng may mắn thay.
Anh được ba người kia bao bọc, được họ chăm sóc tận tình, nơi này ấm áp hơn nhiều so với căn phòng bệnh lão lẽo trong bệnh viện và phòng làm việc của viện trưởng.
Sau khi đến học viện Vu sư và tham gia kỳ thi thứ hai, Giang Nguyệt Lộc đã bắt đầu cảm thấy có chút kết nối với nơi mà trước đây anh căm ghét, chỉ một chút, chỉ gần một chút thôi, nhưng đối với anh lúc này như vậy đã đủ rồi.
Cảm giác này khác với sự bối rối và mơ hồ khi tìm kiếm con đường phía trước, khác với sự bồn chồn và lo lắng khi bị điều chưa biết quấn lấy và khác với nỗi đau khi bị thương nặng, nhẹ nhàng hơn, thoải mái hơn, khiến anh nhớ đến cuộc sống yên ổn khi bốn người bọn họ cùng nhau đón lễ.
Triệu Tiểu Huyên ngạc nhiên nói: "Ủa cậu cười? Cậu thật sự đã cười!"
Lâu nay anh không hề cười sao?
Trần Xuyên cũng săm soi: "Ừm, nụ cười này có vẻ không giống những lần trước..."
"Đừng nhìn tới lui vào mặt tôi nữa, về chỗ đi, giáo viên sắp vào rồi đó." Anh nhìn snag một bên, nơi Lãnh Vấn hàn đang nghiêng đầu nhìn với ánh mắt có vẻ ngạc nhiên: "Ngạc nhiên đến vậy sao? Được rồi."
"Sau này tôi sẽ cười nhiều hơn."
Nhưng nụ cười đó không kéo dài đến hết tiết học, sau giờ học một người được quấn kín như cái bánh chưng lớn gọi anh ra ngoài, thành công phá tan kế hoạch giữ kín đáo của anh, dưới ánh nắng chơi chang cùng với ánh mắt tò mò của các học sinh đứng xem ở trên mỗi tầng lầu, Giang Nguyệt Lộc bất lực nhìn Đồng Miên.
"Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi có vài chuyện riêng tư cần bàn với anh, nó có liên quan đến trường Trung học nữ sinh Thụ Nhân, tốt nhất nên đưa cả Lãnh Vấn Hàn theo, ừm, tuy giao tiếp với cô ấy hơi khó khăn nhưng trong nhóm nữ sinh đó, có lẽ chỉ có mỗi cô ấy là dễ nói chuyện nhất..."
Giang Nguyệt Lộc muốn ngắt lời và từ chối, nhưng khi nghe Đồng Miên nói tiếp: "Còn có liên quan đến hạ Dực nữa, tôi nghĩ cậu sẽ hứng thú đúng chứ? Dù sao tôi cũng thấy trong ống kính phát trực tiếp, quan hệ của hai người không bình thường."
Thật ra Giang Nguyệt Lộc cũng có ý định điều tra về Hạ Dực, nhưng không ngờ cơ hội lại dến nhanh đến vậy.
Đồng Miên thấy anh có vẻ đồng ý thì vui mừng, nhưng sau đó đã chùng xuống với vẻ mặt ủ rũ: "Nhưng mà, chúng ta cần tìm một nơi vô cùng, vô cùng, vô cùng riêng tư mới được, bình thường thì không sao nhưng ra khỏi học viện là xong, nhưng với tình trạng cơ thể của anh hiện tại, cậu tôi nói không được đi ra khỏi học viện nửa bước…”
Giang Nguyệt Lộc không nói gì chỉ nhìn cậu ta.
Toàn thân Đồng Miên đều quấn đầy băng vải, thật sự không biết cậu ta đã làm cách nào để trốn khỏi phòng bệnh và đi đến đây.
Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ở bên trong học viện không được sao?"
"Trong học viện thì làm gì có chỗ nào riêng tư, chưa kể chuyện tôi muốn nói rất quan trọng, nếu bị lộ ra dù chỉ một chữ thôi thì tôi cũng sẽ bị viện trưởng Khổng treo trên tượng thần mười năm luôn quá." Đồng Miên nói với vẻ mặt đau khổ: "Giá mà trong viện có chỗ nào không bị viện trưởng kiểm soát thì tốt quá."
"Nơi này thì tôi có một nơi."
Đồng Miên kinh ngạc thốt lên: "Anh có một nơi như vậy?"
Giang Nguyệt Lộc lấy ra một chiếc bảng gỗ, nghiêm túc gõ ba cái lên đầu Đồng Miên sau đó đưa nó cho cậu ta, thần bí và lạnh lùng để lại một câu.
"Nguyện thần thi cử phù hộ cho cậu." Sau đó ung dung rời đi.
Đồng Miên ngẩn người như hóa đá.
Sau một lúc lâu: "Anh ta có ý gì vậy?"