[Câu hỏi thứ nhất: Giúp toàn bộ học sinh lớp ba vượt qua bốn kỳ thi!]

[Mức độ hoàn thành: 100%]

[Câu hỏi thứ hai: Giúp toàn bộ học sinh của trường Trung học nữ sinh Thụ Nhân được cứu rỗi.]

[Mức độ hoàn thành: 100%]

[Câu hỏi thứ ba: Giúp toàn bộ học sinh của trường Trung học nữ sinh Thụ Nhân được giải thoát.]

[Mức độ hoàn thành: 99%]

[Đến đây, ba câu hỏi trong kỳ thi lần này của bạn đều đã hoàn thành, chúc mừng thí sinh Giang Nguyệt Lộc!]

[Ngoài ra, bạn còn tìm ra hai câu hỏi phụ được ẩn trong kỳ thi: Thứ nhất, bạn đã tìm được vị trí của thiếu nữ mất tích như cam kết, thứ hai, bạn đã khôi phục lại diện mạo ban đầu của trường Trung học nữ sinh Thụ Nhân và còn tìm ra được nguồn gốc của nó.]

[Điểm số và kết quả của bạn sẽ được gửi đến tài khoản thẻ sinh viên của bạn, hãy nhớ kiểm tra trước khi khai giảng và chia lớp của học kỳ bắt đầu.]

[Kỳ thi đã kết thúc, bây giờ bạn có thể tỉnh lại...]

Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.

Tiếng gọi vang lên bên tai liên tiếp nhưng anh không thể mở mắt, cảm giác này thật kỳ lạ, giống như bị bóng đè hoặc có thứ gì đó trói chặt trên cơ thể anh, khiến cơ thể anh nặng nề không thể cử động.

Nhưng cảm giác này khác với bóng đè, vì "quỷ" không chỉ đè nặng lên cơ thể anh mà còn cố gắng chui vào trong người anh, như thể có một linh hồn khác đang ép vào cơ thể anh, khiến anh không còn lối thoát, chỉ có thể buộc phải chìm xuống,  bị nhấn chìm.

"Ha..."

Giang Nguyệt Lộc đột ngột mở mắt.

"Anh tỉnh rồi sao?"

Anh cố gắng chống lại cơn chóng mặt và nhìn sang bên cạnh, đây là một căn phòng có ánh sáng dịu nhẹ, rất thích hợp cho cơ thể nghỉ ngơi, Đồng Miên đã lâu không gặp đang ngồi trên giường bệnh đối diện chơi game, đầu và thân cậu ta đều quấn đầy băng giạc, chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh niềm vui.

"Hiện tại anh cảm thấy thế nào? Có ổn không? Có chỗ nào... không thoải mái không?"

Hàng loạt câu hỏi liên tiếp mà anh chẳng thể hiểu nỗi.

Khoan đã... Giang Nguyệt Lộc chợt nhớ ra, theo phản xạ đưa tay lên.

Trong phòng thi, cơ thể của anh vì không chịu nổi thân phận "thần linh" nên đã thịt nát xương tan, vì vậy anh phải nhờ vào sự giúp đỡ của Lãnh Vấn Hàn để trốn vào Nguyên Thần Cung trước, khi thân xác và thần hồn có thể tạm thời tách rời.

"Khi thần linh ban cho người hầu cận của mình sức mạnh thông thần lực, đồng thời sẽ tặng kèm một món quà nhỏ." Khi ấy, Lãnh Vấn Hàn đã lạnh lùng giải thích như vậy.

Vì vậy, Vu sư có thể thoát ra khỏi xác hoặc cho quỷ hồn mượn thân thể.

Nhưng, điểm mấu chốt nằm ở chỗ này, khi đó cơ thể của cậu đã gần thịt nát xương tan, mạch máu đứt đoạn, đến mức ngay cả Diêm Vương đích thân đến để nhận xác cũng phải bịt mũi chê bai, anh đã sớm chuẩn bị tinh thần trở thành cô hồn dã quỷ rồi.

Nhưng bây giờ, anh thử nâng tay lên nhưng không có vấn đề gì, thử hoạt động chân thì nó vẫn rất linh hoạt. Cuối cùng, anh kéo áo xuống và cúi đầu nhìn, không thấy bất kỳ vết thương nào. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Khoan đã.

Sao làn da của anh... Đã trắng hơn vậy?

Trước đây anh cũng trắng nhưng dường như không phải kiểu trắng bệch như người chết thế này?

Giang Nguyệt Lộc có chút mơ hồ, hỏi: "Tôi chưa chết sao?"

Đồng Miên: "Sao có thể! Anh đã chém liên tiếp hai Quỷ Đô chủ, hiện tại anh đang là anh hùng trong mắt các tân sinh, là niềm hy vọng phục hưng của Vu sư hoang dã, có một tân sinh đang nổi danh như anh, học viện cưng chiều còn không kịp, sao có thể để anh chết dễ dàng?"

Giang Nguyệt Lộc im lặng: "..."

Theo kinh nghiệm sống ít ỏi của anh, việc một người đột nhiên có vô số danh hiệu không có nghĩa người đó sẽ gặp may, mà rất có thể còn đang chuẩn bị đối mặt với vận rủi.

Nhất là ở trong học viện u ám này, không biết còn có chuyện tồi tệ nào sẽ xảy ra.

Giang Nguyệt Lộc xuống giường, thản nhiên đi qua lại trong phòng bệnh, ban đầu Đồng Miên không rời mắt khỏi anh nhưng sau đó vì không hiểu được ý đồ của anh, nên không nhịn được hỏi: "Anh muốn tìm nhà vệ sinh nhưng ngại hỏi tôi sao?"

"Tôi đang cảm nhận cơ thể của mình, ngoài ra." Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn cậu ta: "Tôi không biết ngại."

"Được thôi, thế anh cảm thấy sao rồi?"

Giang Nguyệt Lộc ngồi xuống, suy nghĩ rồi lật tay ra nhìn: "Đây thật sự không phải cơ thể ban đầu của tôi, nhưng khi tỉnh lại tôi không hề nhận ra... Nên nói thế nào nhỉ, có lẽ nó rất phù hợp với tôi."

Đồng Miên: "Woah, có thể nhận ra đây không phải cơ thể của mình, vậy thì anh cũng giỏi lắm rồi đó, ca phẫu thuật của anh do chính tay người cậu của tôi chủ trì đó, người bình thường khó mà nhận ra được lắm."

Giang Nguyệt Lộc: "Phẩu thuật?"

Nếu đã là phẫu thuật sao lại dùng từ "chủ trì"? Anh chỉ từng nghe đến việc "tiến hành phẫu thuật" hoặc "chủ trì buổi lễ" chứ chưa từng nghe đến câu "chủ trì phẫu thuật."

"À, à, xin lỗi, tôi quên mất việc anh là học sinh mới nên không biết nhiều chuyện của nội bộ." Đồng Miên ngượng ngùng bỏ máy chơi game xuống, trọng điểm chính là, Giang Nguyệt Lộc từ đầu đến cuối hành xử quá khác biệt với một học sinh mới, nên mới khiến cậu ta quên mất điều này.

"Thật ra việc dùng từ giải phẫu chỉ để anh dễ hiểu hơn thôi, các anh, tức là những Vu sư hoang dã đến từ bên ngoài nên chưa từng biết đến học viện." Đồng Miên lẩm bẩm: "Thật ra tôi không thích từ hoang dã này, chỉ vì chưa được huấn luyện qua hệ thống, chưa được gia tộc đào tạo mà đã bị xếp vào loại hoang dã sao? Ngược lại, trong khi những đứa trẻ lớn lên trong học viện thì được xem là Vu sư gia tộc…”

"Ngay cả từ gia này tôi cũng chẳng thích, nó hạn hẹp giống như từ kia vậy, tại sao phải chia người thành hai phe chứ? Anh không thấy chính vì sự phân chia này mới dẫn đến hàng loạt tranh chấp, xung đột... Không ngừng nghỉ."

Giang Nguyệt Lộc nhớ đến trấn Uất Đấu, nơi người dân trong trấn bị chia thành hai khu vực Nam và Bắc, cũng như người dân trong thôn Tuyết, nơi người ta được phân chia thành hai loại dựa trên việc có Nguyệt Lực hay không.

"Tôi đồng ý với cách nói của cậu."

Giang Nguyệt Lộc thản nhiên nói: "Nhưng cậu đang lạc đề rồi, mau nói vào trọng tâm đi."

"Hả? Ờ ờ..." Đồng Miên như bừng tỉnh: "Xin lỗi, gần đây tôi bị bí bách quá... Gặp ai cũng sẽ không nhịn được mà nói chuyện không ngừng được... Vừa rồi tôi đã nói đến đâu rồi nhỉ?"

"Dùng từ giải phẫu để cho các anh dễ hiểu hơn..." Giang Nguyệt Lộc lặp lại: "Chỗ đó."

Không sai một chữ, thậm chí ngay cả giọng điệu cũng bắt chước đúng chỗ... Đồng Miên thầm cảm thán.

"Đúng rồi, gọi là giải phẫu chỉ là khái niệm để các anh dễ hiểu, nhưng trong học viện thì không gọi là như vậy, tôi thường gọi nó là nghi thức, có người thì gọi nó là mở pháp đàn, một số kẻ nhái theo truyền thống cũ kỹ thì gọi là tác pháp." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thấy biểu cảm khó tả của Giang Nguyệt Lộc, Đồng Miên hiểu ý gật đầu: "Nghe hơi kỳ quặc đúng không? Cho nên hầu hết mọi người đều sẽ gọi giống như tôi, gọi là nghi thức."

"Nghi thức thực hiện trên người anh, được chủ trì bởi Vu y."

"Nguyên thần của anh hoàn chỉnh nhưng đã mất đi thân xác chứa đựng, thông thường mà nói, thân xác và thần hồn sinh ra đã có sẵn, là hàng có một không hai, nếu thiếu đi một trong hai thì không thể gọi là toàn vẹn được, con người là sự kết hợp của những thứ này. Ở thế giới của các anh, thân xác chết đi sẽ hóa thành xác cứng, hồn phách rời khỏi thể xác, có thể nói tình trạng của anh trong phòng thi, nếu đặt trong thế giới trước đây của các anh, anh biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?"

Giang Nguyệt Lộc: "Chắc chắn là tôi sẽ chết."

Đồng Miên lẩm bẩm: "Hóa ra anh cũng biết à."

"Tình huống lúc đó đặc biệt, nếu không làm vậy thì mọi cố gắng để trả lời câu hỏi của tôi sẽ uổng phí." Ngoài ra, kẻ địch chưa được giải quyết thì không chết kiểu này cũng sẽ chết theo kiểu khác thôi.

Đồng Miên nghe ra sự nguy hiểm mà Giang Nguyệt Lộc đã trải qua trong kỳ thì lần này: "Được rồi... Trước đây, khi chưa có đô chủ Quỷ Đô bước vào, trường Trung học nữ sinh vốn rất thân thiện và dễ thương, nhưng nghe anh nói thế này thì cũng không sai... Ha ha."

Dù toàn thân bị quấn đầy băng vải nhưng anh vẫn có thể nhận ra được trong lòng Đồng Miên đang nghĩ gì, Giang Nguyệt Lộc nhớ đến sự quan tâm của Đồng Miên đối với các phòng thi trước đây, người này dường như càng gặp phòng thi kỳ lạ, sẽ càng có niềm đam mê mãnh liệt, e rằng mấy ngày tới anh sẽ khó được yên ổn...

Đồng Miên không quan tâm đến biểu cảm ảm đạm của anh, một khi cậu ta đã có hứng thú thì sẽ nói không ngừng, lúc này, nếu có ai đó mở cửa bước vào, chắc chắn sẽ bất ngờ khi nhìn thấy xác ướp trên giường bệnh mà vẫn còn có thể mở miệng nói chuyện.

"Như anh đã thấy, dù thân xác đã chết, nhưng nguyên thần vẫn còn tồn tại trong học viện chưa chắc đã không có cách giải quyết, tuy nhiên, không phải tất cả Vu y đều có thể chủ trì nghi thức phức tạp như của anh, dù nguyên thần của anh vẫn còn mới, nhưng vì cách xa trường thi, ngoài ra còn có một luồng lực cản mạnh mẽ và tà ác khác."

Giang Nguyệt Lộc: "..." Dường như anh đã biết lực cản đó là gì.

May mà Đồng Miên đang cao hứng nên không để ý đến nét mặt của Giang Nguyệt Lộc: "Tóm lại là nó khó, rất khó, vô cùng khó, các Vu y bình thường sẽ không thể giải quyết được vấn đề khó chơi này."

"Nhưng may mắn là anh đã gặp được vu y là cậu của tôi."

"Cậu của tôi, ông ấy..."

Đang nói đến đó thì xác ướp Đồng Miên chợt giơ tay lên, băng vải quấn quanh các ngón tay của cậu ta rơi xuống bay tán loạn, một tia máu phụt đến trước mặt Giang Nguyệt Lộc, ngoài ra băng quấn quanh đầu cậu ta cũng vì sự kích động mà bung ra, chỉ trong phút chốc, khắp người không có chỗ nào mà không phun máu.

"Năm đó, ông ấy dùng tay không xé toạc phòng thi cấp A, vượt qua phòng thi cấp S, thậm chí cả phòng thi mà anh thấy đều do một tay ông ấy tạo nên, cậu của tôi tuổi trẻ tài cao đã nhẹ nhàng trở thành phó viện trưởng của học viện, là thiên tài trăm năm... Không! Phải là thiên tài ngàn năm có một! Lần đầu tiên tôi gặp ông ấy, tôi đã thề nhất định phải..."

Giang Nguyệt Lộc không nhịn được nói: "Có thể nói chậm một chút không."

Hoặc ngừng nói luôn đi.

Nhìn cậu ta như muốn phun máu như chết đến nơi rồi...

Nhìn Đồng Miên đang ngày càng yếu đi vì phun máu liên tục, Giang Nguyệt Lộc có chút không đành lòng, người ta đã thế này rồi nhưng vẫn cố gắng dùng giọng khàn khàn để ra sức hò hét khiến anh càng không đành lòng.

"...Tôi nhất định phải trở thành người như ông ấy..." Đồng Miên yếu ớt ngã xuống: "...Như ông ấy."

Cửa phòng đột nhiên bị mở tung ra, một nhóm người mặc áo trắng giống như cơn lốc ùa vào lập tức vây chặt Đồng Miên, mỗi người đều cầm một cuộn băng vải lớn, sau đó xé roẹt một cái rồi nhanh chóng quấn quanh bệnh nhân đang mất máu quá nhiều, trong phút chốc chỉ thấy những dải băng trắng bay tán loạn.

Giang Nguyệt Lộc lặng người.

Hóa ra trước đây anh cảm thấy Đồng Miên mập lên không phải là ảo giác, trong khoảng thời gian này, cậu ta đã được quấn băng ít nhất là mười lần rồi.

"Hôm qua chơi game mà tim đập nhanh đến mức suýt đi chầu ông bà luôn, hôm kia thì lén dùng dao gọt hoa quả cắt mạch máu, hôm trước nữa thì nửa đêm mò đi vệ sinh đến ngã gãy cổ... Đã bảo cậu ngoan ngoãn nằm nghỉ nhưng sao vẫn có chuyện vậy hả???" Người vừa đến cứu chữa cho Đồng Miên gào lên trong tuyệt vọng: "Lần này lại vì cái gì nữa?"

Đồng Miên mấp máy môi không thành tiếng: "Tôi chỉ... Nói có hai câu thôi."

"..."

Trong khung cảnh hỗn loạn đang diễn ra, không ai nhận ra ở cửa xuất hiện một bóng người ngồi trên xe lăn, người này nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi mặc áo choàng đen giản dị và tao nhã, thắt lưng được quấn bằng dây vàng, trên gọng kính không viền được treo hai sợi dây vàng mỏng, dưới lớp kính trắng chính là đôi mắt màu nhạt mang theo vẻ tĩnh lặng và điềm nhiên, hoàn toàn trái ngược với cảnh nhốn nháo trong phòng.

Giang Nguyệt Lộc chú ý, thấy thân hình người này gầy yếu, trên đùi còn phủ một chiếc chăn dày màu đen, bên trên là một con mèo đen đang nằm trườn ra rồi ngáp một cái, nếu không nhìn kỹ thì con mèo kia gần như hòa lẫn vào chiếc chăn.

Khi ông ấy nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc, con mèo kia cũng nhìn theo.

Một người một mèo, cả hai đều có đôi mắt màu vàng nhạt.

"Tính cách của A Miên lúc nào cũng kích động quá mức, mong rằng không làm cậu sợ." Giọng nói của ông ấy phù hợp với vẻ ngoài yếu ớt của mình, chỉ cần dùng chút lực thôi sẽ vỡ tan: "Ngày thường hắn khá trầm ổn, nhưng chỉ khi nhắc đến phòng thi và người cậu này thì hắn sẽ hơi..."

Giang Nguyệt Lộc: "Hơi phóng túng một chút."

Ông ấy hơi ngẩn ra, sau đó bật cười: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cách nói như vậy, nhưng cũng hay đó."

Giang Nguyệt Lộc không mấy quan tâm: "Mấy đứa em trai và em gái của tôi mỗi khi phóng túng, chúng còn dữ dội hơn cậu ta nhiều."

Người đàn ông ngồi trên xe lăn mỉm cười, gật đầu nói: "Tôi là cậu của Đồng Miên, chủ gia tộc Vu y của thế hệ này, cậu có thể gọi tôi là phó viện trưởng Đồng hoặc thầy Đồng, lẽ ra tôi phải đến thăm cậu từ sớm nhưng vì có chút việc nên mới phải trì hoãn."

Con mèo đen trong tay ông ấy nhảy xuống, nó bước từng bước uyển chuyển đi về phía Giang Nguyệt Lộc, sau đó đi vòng quanh anh một cách nghiêm túc.

"Thân thể của cậu hồi phục rất tốt."

Giang Nguyệt Lộc lúc này mới hiểu ra, con mèo đen vừa rồi đang thực hiện một cuộc kiểm tra sức khỏe cho anh.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, con mèo nhảy trở lại lên chiếc chăn, lười biếng liếm đuôi, phó viện trưởng Đồng vừa vuốt vẻ cho nó vừa nói: "Đúng rồi, để tránh cho cậu quên mất thời gian, hiện tại đã là ba ngày kể từ khi cậu rời khỏi phòng thi."

"Ba ngày?"

Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn Đồng Miên.

Chuyện quan trọng như vậy, lẽ ra phải được thông báo ngay khi cậu tỉnh lại chứ?

"Tôi có thể hỏi cơ thể của mình hiện tại ra sao rồi không? Dù sao thì, ông cũng biết đó, sau này tôi phải sống chung với nó rất lâu, cho nên ít nhất cũng cần biết tôi bây giờ là người, là gỗ hay là giấy."

Phó viện trưởng Đồng mỉm cười, hỏi: "Nếu là gỗ hay giấy cậu có để ý không?"

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Không, nhưng tôi cần phải biết."

"Tôi hiểu rồi." Phó viện trưởng Đồng lăn bánh xe lăn đi ra ngoài và ra hiệu cho cậu đi theo: "Chuyện này cậu không cần lo lắng, nói theo cách cổ xưa thì cậu có chút cơ duyên, còn nhớ chiếc mặt nạ mà cậu đã mua ở Thập Bát Thương Phố không?"

Sắc mặt Giang Nguyệt Lộc thay đổi: "Các người theo dõi tôi?"

"Không phải, nếu điều này khiến cậu cảm thấy bị xúc phạm thì tôi rất xin lỗi, nhưng tôi không có ý đó." Giọng của ông ấy rất chân thành, thậm chí còn dừng xe lăn để xoay người đối diện với cậu.

"Khi Ôn Hàn đưa cậu ra ngoài, nguyên thần của cậu đã phủ lên chiếc mặt nạ gọi là "kính thần" dường như đã dung hợp thành một và không thể tách rời, những lá bùa, la bàn mà cậu mang theo đều tan vỡ theo sự sụp đổ của cơ thể, chỉ có chiếc mặt nạ này là còn nguyên vẹn."

"Nguyên thần quay về với chủ, nhưng khó ở chỗ không tìm được thể xác để chứa đựng hồn người, vì thế tôi đã dùng mặt nạ "kính thần" để di chuyển hồn của cậu để tạm thời giữ nguyên thần của cậu trong cơ thể hiện tại, nhưng về lâu dài cơ thể này chỉ có mỗi khuôn mặt... Tức là phần mặt nạ... không cần phải lo lắng, còn những phần khác thì tôi không chắc."

Giang Nguyệt Lộc đại khái đã hiểu được ý của ông ấy.

Nói cách khác để tìm một cơ thể cần có vật liệu tốt, nhưng hiện tại chỉ có mỗi chiếc mặt nạ này là vật liệu tốt nhất, những thứ còn lại đều chỉ là vật tạm thời, dù nhìn thì có thể đi lại, có thể mỉm cười, nhưng hiện tại cậu giống như một căn nhà đang bắt đầu xây, chỉ có mái ngói bằng gốm đã được lợp, còn lại đều là bê tông thô.

"Nhưng cậu cũng không cần quá lo lắng, chiếc mặt nạ "kính thần" này từng được một vị Thần Thị sử dụng, theo một số ghi chép, vị thần thị đó thường mặc trang phục đầy đủ trong các buổi lễ và chỉ khi mặc đầy đủ mới có thể được xem là “kính thần” Tuy nhiên sau khi vị Thần Thị kia qua đời, bộ trang phục ấy cũng biến mất không một dấu vết, còn chiếc mặt nạ mà cậu đã tìm thấy ở Thập Bát Thương Phố chính là phần đầu tiên xuất hiện trở lại của bộ trang phục đó.” 

"Chúng tôi đã cử người đi tìm kiềm, cậu đừng lo, cậu đã hy sinh rất nhiều cho học viện nên học viện sẽ không bỏ mặc cậu đâu." Vừa nói, cả hai đã đi đến cuối con đường, chiếc xe lăn kêu cọt kẹt dừng lại giống như dự đoán được điều gì đó, Giang Nguyệt Lộc vô thức nín thở.

"Cậu muốn tìm ba người em của mình đúng không?"

"Tin tức liên quan về họ nằm ngay sau cánh cửa này."

Đó là một cánh cửa màu đen, bên trên khắc một chữ "Khổng" như một câu thần chú.

Phó viện trưởng Đồng, nói: “Đi vào đi.”

"Viện trưởng đã chờ cậu rất lâu."

                

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play