Giang Nguyệt Lộc dần xác định được rằng có người nào đó muốn anh nhìn thấy quá khứ.
Vì anh lại rời khỏi gian phòng có cái bàn dài và đi đến một nơi khác. Lần này, anh cảm thấy nơi đó không hề có chút xa lạ nào.
Đại sảnh hình tròn quen thuộc với dòng nước chảy xuôi theo mương máng ở giữa, đây là Nguyệt đàn của mười năm về trước.
Anh ẩn mình trong bóng tối, hình như người điều khiển dòng chảy thời gian lần này không muốn anh lộ diện nên chỉ để lại một khoảng đất trống, làm tay chân anh rất khó cử động. Anh lẳng lặng hít thở trong góc, không bao lâu sau, anh nghe thấy cánh cửa lớn bên cạnh bị đẩy ra.
Tư tế trẻ tuổi mà anh vừa gặp tại chiếc bàn dài đang nhanh chóng bước vào. Trán hắn nhăn lại, ở cuối ánh nhìn chăm chú và giận dữ của hắn có bóng của một vị nữ sĩ đang đứng.
Nguyệt Lộc kinh ngạc, Bàn phu nhân?
“Chị của ngài vẫn còn ở bên ngoài chưa trở về, cô ấy mới là Tư tế chân chính. Thế thì tại sao ngài lại là người đi giao thiệp với người của Hiệp hội? Nếu không phải ngài bày mưu tính kế, thì hôm nay bọn họ có dám nói chuyện ở hội nghị không?”
Bàn phu nhân nhìn hắn đầy tức giận, không để ý đến hắn mà chỉ cười nói: “Thôi đi. Ngài cứ nói như kiểu ngài thật sự không biết gì về chuyện này ấy. Lúc trước tôi đã nói kế hoạch này với ngài, ngài đâu có nhắc đến chị của ngài, tôi còn tưởng rằng chúng ta đã thống nhất về việc: cả tôi và ngài đều cần giấu chuyện này với cô ấy."
Tư tế trẻ chán nản: “Sao có thể để nàng ấy biết được? Nàng ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Bàn phu nhân thở dài nói: "Tôi biết mà. Tôi đã nói với cô ấy hơn trăm lần, không cần tìm kiếm phương pháp khác bên ngoài Thôn Tuyết. Mấu chốt để giải quyết vấn đề người Thôn Tuyết chết yểu đã được viết trong quyển cấm thuật thứ ba dưới Nguyệt đàn."
“Con dân của cây, hưởng thụ vô tận.”
"Máu chảy như dòng sông miên man, đôi mắt như ngọc lục bảo sáng ngời, xương cốt cứng cáp như cây tùng. Chết mà không tan rữa, gốc rễ mãi mãi trường tồn..."
Tiếng ca ngâm xướng thơ cổ vang vọng trong đại sảnh, Bàn phu nhân chìm vào hồi ức: “Sau khi tôi đọc đến đoạn này, tôi đã biết người của Thôn Tuyết có thể cứu được. Họ sẽ không còn chết vì bệnh tật không rõ nguyên do, cũng sẽ không còn chết trẻ trước tuổi hai mươi nữa. Sau này sẽ có nhiều người ở thôn Tuyết sống đến già một cách tự nhiên..."
Tư tế thở dài nói: “Xác thật là một biện pháp rất tốt, bọn ta cũng đã từng thử qua.”
"Thậm chí trái tim đang đập trong cơ thể ta bây giờ cũng đến từ một tộc khác sâu trong rừng, một tộc Người Cây trẻ hơn, tràn đầy sinh lực hơn..."
“Nhưng người Thôn Tuyết khác với các nơi khác. Họ không có Nguyệt lực, không tín ngưỡng thần linh. Họ khịt mũi coi thường những Tư tế đã phục vụ ở Nguyệt đàn từ hồi nhỏ như bọn ta và chỉ muốn giải quyết vấn đề theo cách của mình. Suy cho cùng, cũng là do Nguyệt đàn từ lâu đã không thể đưa ra giải pháp nên dần dần mất đi tiếng nói."
Bàn phu nhân nói: “Ồ, ngài cũng biết là do nguyên nhân này à?”
“Nếu chị của ngài nghe theo tôi, chúng ta đã sớm thực hiện phương pháp được ghi trên cấm thuật rồi, thế thì Nguyệt đàn của chúng ta đâu có rơi vào tình thế bất lợi như hiện giờ? Nhưng mà cũng may là vẫn chưa muộn, ngài chịu nghe lời tôi là được. Dù sao thì hiện tại chị của ngài cũng không có mặt ở Nguyệt đàn. Cô ấy rất tin tưởng ngài, chỉ cần ngài đồng ý, tôi sẽ dễ dàng hành động hơn."
Tư tế chần chờ nói: “Kế hoạch của chúng ta… Thực sự không nói cho nàng biết sao?”
Bàn phu nhân đánh giá hắn rồi nói: “Sao vậy? Sợ rồi hả? Yên tâm đi, nếu có chuyện gì xảy ra thật, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Nếu chị của ngài tức giận, cô ấy cũng sẽ không trách ngài đâu. So với tôi, cô ấy xem ngài như người thân của mình mà~"
“Được rồi,” Cuối cùng Tư tế cũng đồng ý: “Bên phía Hiệp hội sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Đừng vất vả một chuyến rồi lại để họ nuôi hổ thành họa. Ta thấy thái độ dõng dạc của bọn họ trong cuộc họp hôm nay, như thể muốn thay thế chúng ta.”
“Không cần để ý đến những cuộc tranh cãi vô ích đó. Chúng ta phụ trách tìm Người Cây, Hiệp hội phụ trách nuôi dưỡng. Nhưng cuối cùng, nghi thức cấm thuật không phải cũng do người của Nguyệt đàn chúng ta thực hiện sao? Nếu không nhờ sức mạnh của thần linh, con người không thể tự mình thay đổi máu và xương. Ngài đã trải qua nghi thức thay tim rồi, nên hẳn cũng hiểu rõ đạo lý này.”
Hình như Bàn phu nhân không muốn lãng phí quá nhiều thời gian: “Được rồi. Thay vì nghi ngờ những điều không đáng, còn không bằng đi gặp Hội đồng đạo đức sớm một chút." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Hội đồng đạo đức? Tổ chức này lại từ chỗ nào ra vậy?”
“Những con người tràn đầy lòng nhân từ,” Bàn phu nhân nhìn khuôn mặt nhăn lại của hắn: “Đừng cau có thế, trên đời này loại người nào mà chả có. Có những kẻ chỉ vì muốn sống sót mà trả cái giá đắt, nhưng cũng có những người thà chết cũng không muốn cướp đi mạng sống của người khác."
Tư tế lẩm bẩm: “Nhưng Người Cây không thể được xem như là sinh mạng.”
Đây là cơ sở cho kế hoạch của họ - coi Người Cây là dị loại không phải người, xem họ như súc vật, như thế mới có thể ra tay một cách tàn nhẫn.
“Tôi biết chứ, nhưng họ không cho là vậy,” Bàn phu nhân khua khua tay, không quan tâm nói: “Bọn họ gặp được đám trẻ kia ở trường học, nói chúng giống con cái của người trong Thôn Tuyết, cũng đi học, ăn cơm, chẳng khác gì người bình thường."
“Mặc dù người của Hiệp hội đã cố gắng giải thích rõ với họ rằng lũ trẻ Người Cây đầu tiên họ nhìn thấy chỉ là một đám man di của bộ tộc, không thể nhận biết, cũng không có nhiều cảm xúc và trí tuệ, vẫn có khác biệt rất lớn so với những đứa trẻ loài người… Nhưng những tên cố chấp đó nghe xong lại càng tức giận, nói chúng ta dựa vào những tiêu chuẩn này để phân chia nhân loại và phi nhân loại sao… Đúng là làm người ta đau đầu.”
Tư tế im lặng không nói, thật ra hắn đã nghĩ tới những việc này. Nhưng không thể nghĩ quá sâu, vì điều này sẽ làm lung lay nền tảng kế hoạch của họ.
Khác với hắn chính là cô - em gái Tư tế, trước nay luôn vững vàng và tự tin. Cuối kế hoạch tựa như có một cảnh tượng mà cô rất muốn nhìn thấy nên sẵn sàng quét sạch hết thảy chướng ngại trên con đường đó.
Bàn phu nhân nói: “Nói tóm lại, trước tiên hãy dùng phiếu bầu để ổn định bọn họ, nhưng để đảm bảo, tốt nhất ngài vẫn nên đi đàm phán chút nữa.”
Tư tế: “Vậy ngươi?”
“Tôi phải về trường học xem sao,” Bà ta không quay đầu lại mà chỉ thong thả ung dung bước đi ra ngoài: “Có một học sinh mà tôi cảm thấy rất hứng thú.”
Đại sảnh trở nên yên lặng, ảo ảnh dần tan ra như ngọn sóng. Giang Nguyệt Lộc biết, một cảnh của quá khứ nữa đã kết thúc.
Còn nơi tiếp theo thì sao?
Anh ngẩng đầu nhìn lên cao, dường như muốn xuyên qua những gợn sóng yên ắng để thấy con rối giật dây phía sau.
Con quỷ thao túng tất cả tiến triển của câu chuyện xưa này, liệu nó có muốn anh vạch trần chân tướng quá khứ, cứu lấy bản thân và đồng đội của mình không?
-
Lần này, anh lại xuất hiện ở hành lang dài của trường học.
Ở góc quẹo, Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy Bàn phu nhân đang nói chuyện với một giáo viên. Người giáo viên đó thở dài nói: “Đáng tiếc quá đi. Đứa trẻ ấy rất thông minh, lại xinh đẹp, đã được người ta đặt trước từ sớm, nhưng kết quả kiểm tra sức khỏe không tốt lắm, gia đình đó hơi lo lắng nên đã trả em ấy lại.”
“Em ấy hiện giờ đang rất buồn, cố gắng tìm mọi cách để làm cơ thể mình khỏe lên..."
Giang Nguyệt Lộc chỉ cảm thấy châm chọc.
Tự nhiên lại dùng những từ như “đặt trước” và “trả lại” như vậy, đây có phải đã coi họ như những món hàng hóa rồi không?
Giang Nguyệt Lộc dường như nhìn thấy ngôi trường này giống như một trang trại chăn nuôi khổng lồ, các học sinh bị giam giữ trong đó chẳng khác nào những con gia súc không hay biết gì về tình cảnh của mình. Những người chăm sóc thì cung cấp cho chúng ba bữa ăn mỗi ngày và chỗ trú mưa nắng, khiến lũ gia súc cảm động đến rơi nước mắt, còn muốn báo đáp, thực hiện ước mơ và cống hiến cho họ.
Thậm chí khi họ đang bình tĩnh trao đổi với nhau về những chuyện này, từ trên lầu còn vọng xuống tiếng nói đọc diễn cảm bài văn "Ước mơ của tôi".
“Thân thể của em ấy thực sự đã hồi phục rồi?"
“Đúng vậy. Tuy rất chậm, nhưng nhưng kết quả kiểm tra quả thực có cải thiện. Ngay cả bọn tôi cũng cảm thấy khó mà tin nổi… Cho nên mới tới báo cáo với bà.”
Bàn phu nhân nghe xong, trầm ngâm một lúc: “Mang tôi đi gặp bọn nó đi."
“Vâng.”
Giang Nguyệt Lộc chú ý thấy khóe miệng của Bàn phu nhân nở một nụ cười kỳ lạ. Giống như là, bà ta vô cùng chờ mong cuộc gặp sắp tới. Nếu Kỷ Hồng Trà chỉ là một món hàng bị trả lại do cơ thể không tốt, vậy thì bà ta cần gì phải để ý đến thế?
Anh cảm thấy nhất định có chuyện gì đó ẩn chứa bên trong.
Rất nhanh hai người đã tới phòng học, bên trong hết sức yên tĩnh. Giáo viên kia giải thích nói: “Hiện tại đang là giờ tự học, có cần gọi em ấy ra không?”
“Không cần. Thầy đi đi, tôi sẽ tự xem.”
“… Ừm.” Giáo viên kia nửa tin nửa ngờ rời đi.
Giang Nguyệt Lộc nhìn theo ánh mắt của Bàn phu nhân, sắc mặt của Kỷ Hồng Trà quả nhiên tốt hơn hai ngày trước rất nhiều. Ả vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ, thỉnh thoảng còn có vài học sinh quay lại nhỏ giọng hỏi, ả đều vui vẻ trả lời lại. Rõ ràng ả rất hưởng thụ vị trí “Cường giả được người người ngưỡng mộ”.
Hai ngày trước, Hiệp hội đã lựa chọn ả làm người đầu tiên thử nghiệm về cấm thuật. Tin tức này lan truyền trở lại trường học, đương nhiên sẽ không đề cập tới cấm thuật và sự trao đổi mạng sống. Thay vào đó họ lại khéo léo nói với Kỷ Hồng Trà: “Em là đứa trẻ đầu tiên được chọn trong khối, sắp tới em sẽ kiểm tra sức khoẻ rồi sẽ cống hiến bản thân mình, đây cũng là vì mang lại hạnh phúc cho gia đình…”
Lựa chọn đầu tiên, hạnh phúc…
Những lời này đánh trúng điểm yếu của ả. Kỷ Hồng Trà gần như hân hoan.
Ả vẫn chưa hiểu rõ từ "cống hiến" trong đó có nghĩa là gì, mà cái từ "gia đình” sẽ cướp đi thứ gì từ tay ả. Ả chỉ biết rằng mình được lựa chọn.
Tuy nhiên không lâu sau đó, báo cáo kiểm tra sức khỏe đã đẩy ả trở lại vũng bùn. Trước đây bay cao bao nhiêu thì bây giờ ngã càng đau bấy nhiêu. Dù mọi người xung quanh đều an ủi ả, nhưng ả vẫn cứ cảm thấy những ánh mắt đó luôn mang theo sự chế giễu và khinh bỉ, cực kỳ chói mắt.
- Tựa như bố mẹ ả đã từng bỏ rơi ả, giờ ả lại bị vứt bỏ lần nữa!
“Thi rớt là vì thân thể quá kém…” Kỷ Hồng Trà nhìn vào bảng kiểm tra sức khoẻ, trong đầu nghĩ đến mức tuyệt vọng. Liệu có cách nào có thể thay đổi mọi thứ không nhỉ?
Lời an ủi của Tần Tuyết vang lên từ phía sau: “Được rồi, cái gì ngươi cũng muốn đứng nhất, tố chất cơ thể cũng phải tranh hả? Kiểm tra sức khoẻ không có gì ghê gớm.”
Kỷ Hồng Trà liếc nhìn hắn ta một cách oán hận.
Cơ thể của Tần Tuyết còn tốt hơn ả, rõ ràng nhìn qua trông giống một tên ngu ngốc!
“Ê.” Tần Tuyết ngượng ngùng xoa gáy: “Ngươi học giỏi, ta có một môn cũng xem như cũng giỏi, vậy chúng ta đây có thể không…”
“Không, không!” Kỷ Hồng Trà bị lời nói của hắn ta làm tổn thương, ả hét to chạy về ký túc xá.
Ả úp mặt gào khóc một lúc rồi đứng dậy nhìn khắp nơi nhưng không thấy ai. Nếu bị người khác phát hiện ả không vui vì bị thi rớt và còn khóc, thế thì còn nhục nhã hơn cả bị sỉ nhục.
Ả nghĩ một lát rồi lấy một cái hộp kín từ tủ ra.
Bụi rơi xuống từ mặt hộp, hình như đã rất nhiều năm rồi chưa mở ra. Cái hộp này là ả tình cờ tìm được bên ngoài trường, ở trên có khắc những dây leo uốn khúc khiến ả có cảm giác thân thuộc kỳ lạ, vì thế bất chấp quy định, che giấu giáo viên và mang theo nó trở về.
Nhưng lòng dũng cảm của ả cũng chỉ dừng ở đó, trên hộp viết dòng chữ [Xin đừng mở ra] nên ả quả thực đã nghe lời không mở ra xem trong suốt nhiều năm.
Chỉ là vừa rồi, ả bỗng nhiên như hồn lìa khỏi xác mà nhớ tới nó. Cảm giác này tựa như khi khóc đến mức mất đi ý thức, có một sợi dây chính xác kéo lấy đầu óc ả, điều khiển ả nhìn về phía tủ, chờ đến khi tỉnh táo trở lại, đôi tay đã phủ lên cái hộp.
Ả có dự cảm rằng sự khốn đốn của ả chắc chắn có thể được [Thứ bên trong cái hộp] cứu rỗi.
Sau khi hạ quyết tâm, ả mở ra…
Lựa chọn của mấy ngày trước quả nhiên mang đến sự thay đổi. Kỷ Hồng Trà vừa xoay bút vừa cảm nhận cơ thể mà mình chưa bao giờ có. Kể từ khi mở hộp và làm y hệt theo chỉ dẫn, cơ thể của ả đã dần hồi phục lại, giống như một mầm non đang héo úa bỗng dưng trở nên bừng bừng sức sống.
Lúc này, ả đột nhiên nghe thấy có ai đó gọi tên mình: “Kỷ Hồng Trà.”
Kỷ Hồng Trà ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy Bàn phu nhân, gương mặt của bà ta khá lạ lẫm với ả. Kỷ Hồng Trà chần chừ đứng dậy, nhìn về phía người phụ nữ vẫy tay về phía mình: “Ra đây một chút đi.”
Sau khi đi được một đoạn. Bàn phu nhân khẽ cười nói: “Quả nhiên em đã nghe được giọng nói của Thần Cây nhỉ.”
Mặt Kỷ Hồng Trà đột nhiên tái nhợt: “Ngươi đang nói cái gì… Ta không nghe rõ.” Trong đầu ả có một tiếng thét chói tai - bà ta đã biết. Bà ta biết bên trong hộp có chứa cái gì, hơn nữa biết ả đã mở nó ra xem.
Ả làm trái quy định của trường, ả sẽ bị đuổi học mất!
Kỷ Hồng Trà sợ hãi việc bị vứt bỏ hoàn toàn, ả không kiểm soát được mà run lên. Tay Bàn phu nhân đặt trên vai ả, khiến cơn run rẩy càng trở nên dữ dội hơn. Giọng điệu của người phụ nữ có vẻ thất vọng: “Tại sao lại sợ hãi thế? Được Thần Cây lựa chọn, chẳng lẽ không phải một chuyện tốt sao?”
“Nếu em lo lắng tôi sẽ tố cáo thì yên tâm đi, tôi không nhàm chán như vậy đâu. Những gì xảy ra trên người em càng thú vị hơn tuổi thọ mà họ quan tâm đấy.”
Ả không hiểu câu nói sau đó nhưng bốn từ “sẽ không tố cáo” giống như kim bài miễn tử, vớt ả ra khỏi đầm lầy sợ hãi.
Kỷ Hồng Trà nhớ lại lời bà ta vừa nói: “Thần Cây… Lựa chọn ta?”
Bàn phu nhân kinh ngạc nói: “Hử, có vẻ như em đã biết mình đã làm cái gì?”
“Ta chỉ mở cái hộp...”
Ngày đó khi ả mở hộp ra rồi nhìn thấy bên trong có một khối gỗ. Nhìn những vòng tròn gỗ, dường như nó được lấy từ một cổ thụ vô cùng lớn. Ngay cả sau khi cơ thể đã tách khỏi thân cây, khối gỗ vẫn mang theo hơi thở cổ xưa và lâu đời. Ả không thể cưỡng lại việc gần gũi với nó, vuốt ve nó, chấp thuận nó và hứa sẽ phụng sự nó suốt đời.
“Nó nói rằng có thể thực hiện mọi nguyện vọng của ta.” Kỷ Hồng Trà do dự nhìn đôi tay mình. Sau khi ả bất giác chấp nhận lời hứa, hình như có một sức mạnh kỳ lạ tràn ngập trong cơ thể ả. Ả có thể cảm nhận được sức mạnh ấy không thuộc về mình nhưng lại nằm dưới sự điều khiển của ả.
Bàn phu nhân nở nụ cười: “Ây da, có vẻ như Nguyệt lực của em đã được đánh thức rồi, hơn nữa còn thành lập liên kết với cổ thụ xưa nhất. Đó chính là cây sinh mệnh của em đấy.”
“Cây sinh mệnh...” Kỷ Hồng Trà lẩm bẩm nhắc lại.
Ả không biết rằng đây là lịch sử cuat bộ tộc ả, nhưng vì người trước mặt - thuộc một bộ tộc đã cướp đi họ, cho nên bộ tộc của họ đã bị tiêu diệt, ngay cả lịch sử cũng phải do người khác thuật lại.
Kỷ Hồng Trà cẩn thận hỏi: “Vậy ta... Có thể tiếp tục không?”
Mấy ngày gần đây ả dường như phát hiện ra rằng càng thành kính cầu nguyện, cây trong hộp càng có thể đáp lại ả, cho ả càng nhiều sức mạnh hơn. Tuy ngay từ đầu, những gì ả muốn chỉ là một cơ thể khỏe mạnh, nhưng sức mạnh dồi dào tràn đầy đang lưu chuyển trong cơ thể mang đến cảm giác vô cùng tuyệt vời. Trước kia ả phải bước xuống cầu thang nhưng giờ đây ả có thể bay qua tất cả mọi người.
Bay đến trời cao vốn dĩ chính là ước mơ của ả. Ả muốn bay khỏi nơi này, bay khỏi đám người này, bay càng xa càng tốt.
Bàn phu nhân cười rạng rỡ: "Tất nhiên là được rồi, càng nhiều càng tốt."
Kỷ Hồng Trà nhẹ nhàng thở ra.
Sự thả lỏng quá mức đã khiến ả không nhận ra được, bao nhiêu sức mạnh thì mới được coi là “đủ”, có lẽ khi không có tiêu chuẩn nào, chỉ khi làm vừa lòng người đứng trước thì mới được tính là “đủ”. Bàn phu nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu lòng hiếu thắng và khao khát thể hiện mãnh liệt của ả, biết rằng ả sẽ vì lòng tham muốn sức mạnh của thần linh mà lao vào một con đường không thể kiểm soát.
Ả không biết gì hết.
Từ nhỏ bị nhốt trong tháp ngà voi nên ả không thể so sánh với những người phụ nữ đã từng trải và thành thạo bên ngoài xã hội, khả năng nhìn thấu lòng người của ả yếu ớt như một con gia súc không có kiến thức. Mà cũng phải thôi, từ nhỏ họ đã đã được nuôi nấng như gia súc, phải không?
Nhìn Kỷ Hồng Trà dần thả lỏng và từ từ đi xa, Giang Nguyệt Lộc lặng yên thầm thở dài, khung cảnh lại thay đổi lần nữa...
-
Lần này khung cảnh biến thành phòng học.
Là buổi tối, nhưng phòng học không bật đèn, các học sinh đứng kín phòng, không một tiếng động, vẻ mặt mỗi người không có cách nào để miêu tả được: đau khổ và tức giận. Một trong số đó thấp giọng rít gào lên: “Bọn họ đang gạt chúng ta!”
“Tiểu Chung - người lần trước bị đưa đi, bọn họ nói đã tìm được một gia đình tốt cho cậu ấy nhưng thực ra tất cả đều là lừa dối! Bên ngoài không có ai đợi chúng cả, trên thế giới này cũng chẳng có bất kỳ một người nào hy vọng chúng ta tốt nghiệp…”
Nước mắt bắt đầu tuôn rơi, tầm nhìn mờ mịt hiện lên hình ảnh các thầy cô chăm sóc cho họ, chơi đùa với họ… Họ đã bị đưa ra khỏi rừng khi còn rất nhỏ nên những giáo viên ấy quan trọng với họ giống như bố mẹ vậy.
Mà hiện tại, chính những người bố người mẹ đó đã lừa gạt họ.
“Tiểu Chung tin tưởng giáo viên đến thế, cậu ấy không hề biết mình sẽ bị đưa đến nơi nào… Các cậu có thấy dáng vẻ của cậu ấy sau này không?” Có người quay đầu đi, nước mắt rơi từng giọt xuống vai, giọng nghẹn ngào vẫn vang lên: “Cậu ấy khô héo… Nội tạng bị lấy đi, hàm răng bị nhổ ra, máu cũng bị hút cạn… Dù đã ra như vậy nhưng những người đó vẫn còn xếp hàng đợi cậu ấy mọc lại nội tạng, hàm răng và máu tươi.”
“Thì là…” Tần Tuyết lẩm bẩm nhìn tay mình, mạch máu có màu sắc giống hệt như của con người: “Tại sao chúng ta không chết nhỉ? Người bình thường sau khi khô héo không phải sẽ chết à?”
“Nhưng chúng ta vẫn sống, tựa như… cây. Chẳng lẽ chúng ta thật sự không phải con người sao?”
“Hồng Trà, ngươi nghĩ sao?”
Đối với Tần Tuyết khi gặp chuyện không thể giải quyết, thỉnh giáo Kỷ Hồng Trà là quy tắc bất thành văn. Nhưng vẻ mặt người này lại mơ màng, bị người khác lay người mấy lần mới lấy lại tinh thần: “Gì… cây hả?”
“Dạo này ngươi làm sao vậy? Cứ như mất hồn vía lên mây.”
Kỷ Hồng Trà khẽ cười: “Ta rất ổn, ta ổn đến mức không thể nào ổn hơn.”
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra trạng thái của ả không đúng, như thể đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, mê say và điên cuồng hít thở. Tần Tuyết thậm chí có một ý tưởng kỳ quái - thế giới mà Kỷ Hồng Trà nhìn thấy giờ phút này có giống những gì họ thấy không?
Kỷ Hồng Trà vươn tay ra, như đang nhìn thứ gì đó trong không trung, hai mắt lờ đờ thở dài nói: “Chúng ta vốn dĩ là con cái của Thần Cây mà, sinh ra đã có một cây sinh mệnh luôn đồng hành. Không cần ăn cơm hay uống nước vẫn có thể sống, kẻ hèn chỉ lấy đi máu và xương thì có sao, chỉ cần cây sinh mệnh còn, chúng ta là có thể trường sinh bất tử.”
Những lời nói kinh hoàng của ả khiến mọi người sững sờ. Phải một lúc lâu sau, Tần Tuyết mới lên tiếng: "Hồng Trà... Ngươi có ổn không? Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Kỷ Hồng Trà như đang bị cơn ác mộng ám ảnh, ả xoay người lại đối diện với Tần Tuyết nhưng không nhìn mặt hắn ta, nói chuyện với hắn ta nhưng lại như không phải. Biểu cảm say mê và cuồng nhiệt trên gương mặt ả tỏa ra mùi hương quỷ dị khiến Tần Tuyết nín thở, không dám chớp mắt.
“Ngươi biết quê hương chúng ta ở đâu không?”
“Nó ở bên kia bờ sông Nguyệt, trong rừng sâu quyến rũ người, có con suối không bao giờ cạn, đó là nơi tự do của chúng ta - người Thôn Tuyết đáng chết đã nhổ tận gốc chúng ta ra khỏi quê hương rồi mang đến cái lồng sắt này để nhốt lại!”
“Đây là sự bất kính đối với Thần Cây!”
Tần Tuyết không nghe thấy tiếng của mình nữa, hắn ta giống như đang dùng linh hồn để đặt câu hỏi: “Nhưng vì sao họ lại làm như vậy?”
Kỷ Hồng Trà bình tĩnh nói: “Bởi vì họ sống không lâu, còn chúng ta trường sinh bất tử. Họ đánh cắp cơ thể chúng ta, thật ra là đang cướp đi số phận của chúng ta.”
“Không thể nào… Tại sao chúng ta không biết gì…”
Kỷ Hồng Trà: “Hiện tại ngươi biết rồi, còn muốn ở lại chỗ này ư?”
Tần Tuyết có chút do dự, không chỉ mỗi hắn ta mà các học sinh phía sau cũng vậy. Vừa nãy họ còn giận dữ rống lên, hiện tại lại không nói một lời. Bởi vì hét lên để xả giận thì rất đơn giản, nhưng muốn trốn khỏi nơi này thì rất khó. Vả lại quy định trường học [Không được vi phạm nội quy trường học] đã in sâu vào đầu họ từ lâu, rất khó để xóa sạch chỉ bằng vài câu nói.
Kỷ Hồng Trà gật gù: “Được, ta biết rồi.”
“Vậy ngày mai, là ngươi, còn có ngươi nữa…” Ả nói liên tiếp mười mấy cái tên: “Đây là danh sách những người tiếp theo sắp sửa được gia đình nhận nuôi, ta dám chắc chuyện này là sự thật. Các ngươi sắp phải đi theo số phận của Tiểu Chung, bị người chầm chậm cắt lá cây và cành khô, chờ đợi héo úa trong cái lồng sắt không thấy ánh mặt trời.”
“Đừng nói nữa!”
“… Đi thôi! Chúng ta cùng nhau chạy trốn!”
Sóng này nối tiếp sóng khác. Rất nhanh chóng, toàn bộ người trong phòng học đều kiên định với niềm tin và quyết tâm - cùng nhau bỏ trốn.
Cùng nhau chạy khỏi ngôi trường trung học này!
…
Lần này dường như Giang Nguyệt Lộc rơi xuống từ trên không trung, anh vững vàng đáp trên mặt tuyết. Rất nhanh, anh phát hiện lớp tuyết dưới chân đang rung chuyển, như thể có hàng nghìn người đang vội chạy ở trong khu rừng rậm tối tăm này. Có quá nhiều tiếng bước chân vội vã của nhiều người làm tuyết bay lên, giống như cơn bão tuyết cuộn tròn gần mặt đất.
Anh nhìn về phía cuối đoàn người, Kỷ Hồng Trà đang chật vật bước đi.
Bước chân của ả rất chậm so với những người khác, ả rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau. Những giáo viên khác đuổi theo, nhanh chóng sắp bắt kịp họ.
Tần Tuyết vội la lên: “Hồng trà, nhanh lên, nhanh chút đi!”
“Không phải trước đây ngươi đã tốt lên rồi sao? Xuống lầu còn bước đi như bay ấy!” Tần Tuyết nhìn ả thở hồng hộc đi lên, hắn ta gấp đến mức dậm chân: “Sao giờ trông còn tệ hơn trước vậy…”
“Đừng nói chuyện.” Kỷ Hồng Trà yếu ớt nói: “Ngươi nói ta lại thấy tức, mà ta tức giận thì không còn sức lực.”
Trên thực tế là tay ả đã không thể cầm nổi cây gậy nữa.
Sức mạnh của thần linh quả nhiên không hề dễ dàng có được… Ả cười khổ trong lòng. Bước đi như bay hả, những ngày đó chưa trôi qua được bao lâu thì ả đã lại yếu đuối. Đối ngược với điều đó là ả cho rằng mình không đủ thành kính đã làm thần linh tức giận, lấy lại lễ vật của mình nên càng cố gắng cầu nguyện hơn, thậm chí còn thề thốt những lời như nguyền rủa...
Ban đầu là hiến dâng đôi tay, hai chân, lưỡi của mình… Từ từ càng trở nên nhiều hơn. Ả đã dâng tuổi thọ của mình cho Thần Cây. Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, mà ả cũng không còn gì có thể đánh cược được nữa. Nếu còn có lần tiếp theo thì chính là linh hồn của ả rồi...
Trong lúc ả đang ngơ ngẩn thì bỗng dưng có người ngồi xuống trước mặt ả: "Lên đi!"
“Làm gì?”
“Lên đi. Ta cõng ngươi chạy.” Tần Tuyết nói: “Như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Kỷ Hồng Trà ừ một tiếng rồi leo lên trên lưng hắn ta. Ả bất ngờ phát hiện ra người bạn thời thơ ấu của mình hiện giờ đã có một bờ vai trưởng thành, nằm trong ranh giới giữa thiếu niên và thanh niên, ả nghiêm túc tính toán xem bây giờ tỷ lệ chiến thắng khi đánh hắn ta còn lại bao nhiêu. Sau một lúc tính toán, ả bỗng gọi tên hắn ta.
“Hừmm?”
“Ngày xưa ngươi đánh ta luôn nhường ta à?”
Tần Tuyết á một tiếng, hắn ta đang định nói gì đó thì bị Kỷ Hồng Trà cắt ngang lời: “Thôi ngươi câm miệng đi, ta biết rồi.” Tự nhiên tâm trạng của ả trở nên tồi tệ, người cũng uể oải nằm dài trên lưng hắn ta. Từ góc nhìn này, ả có thể nhìn thấy bầu trời trắng nhợt bị che khuất ngoài bóng cây và một phần tai đỏ ửng của hắn ta.
"Quê hương của chúng ta sẽ thế nào nhỉ?”
“Ngươi nghĩ nó sẽ thế nào?”
“Ta nghĩ…” Kỷ Hồng Trà trầm ngâm: “Chắc sẽ không có nhiều cây như thế này đâu, có thể nhìn thấy bầu trời. Có lẽ nửa trời sẽ nắng và nửa trời sẽ mưa. Có lẽ sẽ có một cổ thụ vô cùng khổng lồ. Có lẽ sẽ rất đẹp nhỉ…”
Tần Tuyết cảm thấy có một dòng nước ấm nóng chảy xuống cổ hắn ta, hắn ta không dám quay đầu lại, cũng không dám hỏi ả có phải đang khóc không. Lúc đó suy nghĩ của hắn ta rất đơn giản, đó là chỉ mong con đường này không có điểm kết thúc và bước chân của mình có thể chậm thêm một chút.
Hắn ta do dự mà mở lời: “Kỷ Hồng Trà, cho đến khi chúng ta về đến quê nhà, ngươi có muốn…”
Lời còn chưa dứt, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, cả hai đều nghe thấy. Họ sợ hãi đứng yên một lúc, Tần Tuyết bước nhanh hơn, im lặng chạy như điên trên nền tuyết. Cơ mà người phía sau còn bước nhanh hơn, những tia sáng như tia chớp bất ngờ tấn công từ phía sau, như sấm chớp truy đuổi không ngừng.
“Đừng chạy nữa! Các cậu quay đầu lại xem đi!"
Tần Tuyết và Kỷ Hồng Trà theo bản năng quay đầu nhìn, ở trong ánh sáng lạnh lẽo họ thấy bóng người dài ngoằn ngoèo và méo mó, những người giáo viên thân thiết bỗng biến thành những con quái vật, trong tay bọn họ đang xách theo một cái... một cái...
Họ đều có thể nhận ra được, đó chính là người bạn học đã rớt lại phía sau và hét lên tiếng thét chói tai ban nãy. Nhưng cô ấy đã không thể hét lên được nữa, lưỡi đã bị rút ra, trong miệng đầy máu, há to miệng nói với họ...
“Cứu cứu, cứu cứu ta…”
Tần Tuyết chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, hắn ta chết lặng dời tầm mắt đi rồi theo bản năng chạy thêm hai bước thì bị vấp vào cục đá, ngã nhào xuống, người nằm trên lưng hắn ta cũng ngã ra ngoài.
Hắn ta bị ngã ở xa, lập tức bò dậy đi tìm ả: “Kỷ-”
Hắn ta không mở miệng được. Sự sợ hãi như một loại keo mạnh mẽ nhất dính chặt miệng hắn ta lại.
“Buông ra… Buông ta ra!” Kỷ Hồng Trà bị bọn họ xách lên, suy yếu bất lực mà giãy giụa: “Buông ta ra, Tần Tuyết! Tần Tuyết! Mau tới cứu ta đi!!!”
Mau tới cứu nàng ấy đi! Hắn ta cũng hét lên như vậy.
Nhưng mà không thể động đậy. Chân hắn ta như bị đóng đinh vào mặt đất. Vô thức rơi nước mắt, dường như đã dự kiến rõ sự chia lìa và vĩnh biệt sắp tới, hắn ta cũng dự cảm được sự bất lực và hèn nhát của mình. Một tia sáng chiếu vào khuôn mặt không thể tin nổi của Kỷ Hồng Trà, ả nhìn mình đang quay đi.
Rời đi mà không ngoái đầu lại.
…
“Xem xong rồi?” Âm thanh quỷ dị vang lên: “Hy vọng quá khứ của ta sẽ không làm ngươi cảm thấy nhàm chán.”
“Câu chuyện xưa này lúc sau chẳng có gì thú vị nữa.”
“Ta biến thành lệ quỷ, oán niệm khó tiêu tan, lại tình cờ có chút năng lực, thế nên đã tráo đổi hai nhóm người. Ta giết hết toàn bộ người Thôn Tuyết, chỉ chừa lại một đám trẻ con rồi nuôi chúng trong lồng sắt, thỉnh thoảng đưa vào rừng rậm. Trông rất quen mắt phải không, ta đã bắt chước bọn họ đấy."
Kỷ Hồng Trà nói: “Nhưng ta thì lại không muốn đồng tộc của mình sống quá sung sướng, vì đêm kia tất cả bọn họ đã bỏ rơi ta và rời đi.”
Giang Nguyệt Lộc thẳng thắn: “Vậy nên những cái xác Người Cây bất tử đó thật ra là tác phẩm của cô.”
Kỷ Hồng Trà nhe răng cười: “Chỉ là một ít trừng phạt nho nhỏ.”
“Xem xong câu chuyện rồi, ngươi có thể giải chưa? Đừng quên giao kèo ban đầu của chúng ta. Giang Nguyệt Lộc, ngươi có thể giải được thế cục tử vong năm đó không? Cứu Tần Tuyết, cứu bọn họ, bao gồm cả ta?”
Giang Nguyệt Lộc dứt khoát: “Tôi không thể.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán và không làm Kỷ Hồng Trà hài lòng. Ả vừa định bực bội lên tiếng thì thấy Giang Nguyệt Lộc cầm lấy con dao dưới đất. Ả kinh ngạc hỏi: “Ngươi định ra tay với ta?”
“Tôi không muốn ra tay với cô. Tôi chỉ muốn thử mức độ tham dự của mình ở nơi đây.” Giang Nguyệt Lộc thử rạch một vết thương trên tay mình, máu nhanh chóng rỉ ra: “Thì ra là thế, giống như khi tôi vào trường thi. Nơi này là không gian thi đấu cá nhân của cô. Tựa như trong Trấn Uất Đẩu, nếu Hùng chết là chết thật, thì ở đây tôi cũng sẽ bị thương, nếu nghiêm trọng thì sẽ chết.”
Kỷ Hồng Trà nhíu mày: “Ngươi cứ dông dài lằng nhằng rốt cuộc muốn nói gì hả?”
“Thực ra cô không muốn báo thù, đúng không?”
“Ha? Nói cái gì thế?”
“Ngay từ đầu, cô lấy thân phận của Phó Mộng Như ở bên cạnh chúng tôi. Khi Tạ Tiểu Nhã và những người khác ôm cô, cô có cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của con người không?”
"Cô chưa từng ra tay, tại sao lại đột nhiên bắt đầu trở mặt tự hủy?”
“Để tôi đoán xem, là vì trong đống đổ nát xuất hiện Phó Mộng Như thật. Chính chủ xuất hiện, tất nhiên thân phận giả này của cô không thể che giấu. Tôi tin với năng lực của cô, muốn giấu trời qua biển rất dễ dàng. Nếu không phải cô tự nguyện bại lộ, thì tại sao Phó Mộng Như thật lại xuất hiện đúng vào lúc đó?”
Giang Nguyệt Lộc hỏi: “Ở đây, trừ cô ra, còn có một nhân vật khác đến từ quá khứ. Bàn phu nhân và giáo viên, họ cũng tham gia, đúng không?”
Kỷ Hồng Trà hiếm khi im lặng, ả không phủ nhận: “Đó là chuyện giữa ta và nàng ta, ngươi không cần phải xen mồm vào.”
“Vậy tôi không nói về bà ta. Nói về cô đi.”
“Cô không có ý nghĩ báo thù, nhưng cũng không vô tội. Đứng ở lập trường xem diễn, không biết từ lúc nào cô đã phát triển một chút tình cảm cách mạng hữu nghị. Thật ra tôi không dùng tới những từ 'hữu nghị' để miêu tả quan hệ của cô với họ, thật sự có hơi không công bằng với họ.”
“Vậy ngươi có thể không nói.” Kỷ Hồng Trà lạnh lùng đáp.
“Không muốn báo thù, vậy oán hận của cô đến từ đâu? Người cô hận nhất là người Thôn Tuyết sao? Hay giáo viên? Tư tế? Dường như đều không phải.”
“Tâm ma của cô không phải là thù hận từ cái chết, mà là thù hận vì bị bỏ rơi. Cô không thể nào tha thứ cho những người bạn đã bỏ rơi cô, có lẽ đó mới là lý do oán niệm của cô không thể tiêu tán sau khi chết."
Kỷ Hồng Trà trả lời lại một cách mỉa mai: “Thế thì sao, Chúa cứu thế, ngươi đã biết tất cả những chuyện này thì định làm gì?”
“Nếu đêm đó có người không muốn bỏ rơi cô thì sao?”
Kỷ Hồng Trà: “…”
Giang Nguyệt Lộc nhìn xung quanh. Thời điểm họ đang đối thoại, quá khứ vẫn tiếp tục diễn ra, đây là một quá khứ vô cùng chân thật, anh phải đưa ra lựa chọn tại đây. Một lựa chọn nhỏ có thể gây ra hiệu ứng cánh bướm, lựa chọn nhỏ nhoi khơi dậy một cơn bão lớn.
Anh hạ quyết tâm.
“Kỷ Hồng Trà, hiện tại tôi là giáo viên của lớp các cô.”
“Đúng vậy. Ngươi đúng.”
“Tôi cũng là người đuổi giết các cô," Anh chỉ vào những cái bóng vặn vẹo trên tuyết: “Tôi là một trong số họ.”
“Đúng vậy. Ngươi đúng là vậy.”
“Vậy thì tôi muốn thay đổi hướng đi một chút.”
“Hướng gì?”
“Từ phe đối lập chuyển sang đứng cùng phe."
Kỷ Hồng Trà kinh ngạc nói: “Ngươi có ý gì, ngươi muốn cứu một con quỷ sao? Nhưng ta đã giết rất nhiều người, còn giết đồng đội ngươi đó.”
"Cô giết bao nhiêu người thì liên quan gì tới tôi? Tôi cần trả lời câu hỏi. Tôi muốn vượt ải. Tôi cần thoát khỏi đây.” Anh đã nói từ lâu rồi anh muốn mang ba người về từ trong tay Diêm Vương.
Đạo đức và liêm sỉ đều không quan trọng, vì đạt được mục đích, hèn hạ và thấp kém cũng không thành vấn đề. Anh sẽ trả mọi giá, không tiếc bất cứ thứ gì.
Giang Nguyệt Lộc vừa nói vừa làm động tác tương ứng, anh chầm chậm tiến đến những cái bóng bên người, không chút do dự mà chém đứt chúng: “Để bảo vệ học sinh của tôi, chính là giúp họ trốn thoát, trở về quê nhà. Vì vậy, việc đầu tiên là giết chết bọn chúng.”
Kỷ Hồng Trà ngạc nhiên.
“Sau đó, tôi sẽ cõng cô lên.”
Ả nhìn thấy quá khứ của mình một lần nữa được ai đó cõng lên, nhìn anh chạy như điên trên nền tuyết trong khi vẫn còn rất nhiều người đang điên cuồng chạy đuổi theo. Họ dường như không hiểu thể hiểu nổi tại sao giữa chừng lại có kẻ phản bội, nhưng rất nhanh tất cả đều giơ dao đuổi theo chém anh. Kỷ Hồng Trà hét lên: “Ngươi điên rồi hả! Như này chắc chắn sẽ chết đấy!”
“Tôi biết,” Giang Nguyệt Lộc cố chịu đựng cơn đau, trong lòng thầm nghĩ rằng lần này còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với lần tan xương nát thịt lần trước: “Nếu chết là cách duy nhất có thể cứu tất cả mọi người, vậy chỉ có thể đi con đường chết này.”