Trên thực tế, đây là một bài toán dễ phá giải.
Nói theo cách khác, hiện giờ Giang Nguyệt Lộc bị chuyển đến một trường thi do một mình Kỷ Hồng Trà khống chế. Ả vượt lên trên hệ thống và thiết lập quy tắc của riêng mình: [Giải quyết khó khăn mà tộc chúng ta gặp phải năm đó].
Thoạt nhìn như thể phải cứu tất cả mọi người nhưng thực ra Giang Nguyệt Lộc nhìn ra được Kỷ Hồng Trà càng quan tâm đến bản thân hơn.
Như so chiêu trong đấu võ, phải nhắm chuẩn vào điểm yếu của đối phương. Và vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, anh đã quyết định cõng ả, bất chấp bị đâm chém khi bỏ chạy. Đây cũng là một chiêu liều mạng.
Hình như Kỷ Hồng Trà không tin nên vẫn luôn theo sau anh và lẩm bẩm: “Ngươi thật sự sẽ chết đấy, ta không phải đùa đâu.”
Giang Nguyệt Lộc: “Tôi cũng không có đùa.”
Kỷ Hồng Trà nhảy lên không trung, dừng lại giữa trời, im lặng nhìn anh chạy đến bên rìa khu rừng tuyết. Trước khi hừng đông anh đã dồn hết sức lực của mình. Lưng anh bị chém đến tan nát, máu thịt lẫn lộn. Cuối cùng, anh thở hổn hển và ngã xuống mặt đất, Kỷ Hồng Trà nhỏ ở trên lưng anh mở to đôi mắt ngơ ngác, hỏi: "... Ngươi là ai vậy?"
Câu hỏi này khiến đôi mắt của ả sắc bén lên.
Một tia sáng trắng bỗng nhiên lóe lên từ phía sau, xé toạc thiếu nữ ngây thơ đang thắc mắc thành từng mảnh nhỏ trong nháy mắt.
Cho dù không quay người lại, Giang Nguyệt Lộc vẫn có thể cảm nhận được sát khí ở phía sau. Kỷ Hồng Trà im lặng, tựa như bị câu hỏi ngây thơ vô tội của mình chọc giận: “Không cần lộ ra cái vẻ mặt không có tiền đồ như thế!”
“Còn cần người khác cứu, ngươi không tự đứng dậy nổi à? Vì sao ngươi lại yếu đuối như vậy?”
Thực ra trên mặt đất đã hoàn toàn trống trơn, ả đang trút giận vào không khí.
Qua những dòng thời gian nặng nề và sống chết, tiếng hét của ả càng trở nên vô nghĩa. Ả đã căm hận quá lâu, sự chiến thắng đã chiếm lấy cơ thể khi ả còn sống, và sau khi chết ả lại bị oán hận và sát khí chiếm giữ. Tâm hồn ả chưa bao giờ có được sự tự do, vĩnh viễn bị giam cầm trong cái lồng sắt. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Giết hắn.”
“Giết hắn.”
“Giết hắn.”
Âm thanh thở dài đầy thương tiếc bỗng vang lên khắp bốn phía, Giang Nguyệt Lộc cũng nghe thấy.
Anh lướt qua khu rừng tuyết và đi đến phía bên kia của sông Nguyệt. Nếu không đoán nhầm thì nơi này chính là nghĩa trang sông Nguyệt của mười năm sau, nơi mà tộc Người Cây từng sinh sống. Trước mắt anh xuất hiện một ảo ảnh thị giác, nhưng rất nhanh anh nhận ra đó là cảnh sắc chân thật, một cổ thụ khổng lồ từ từ hiện ra.
Nó vô cùng cao, cao đến tận trời mây. Giang Nguyệt Lộc phải ngửa đầu mới có thể nhìn rõ tán cây che khuất cả mặt trời và mặt trăng.
Trong khoảnh khắc đó, anh đã hiểu tại sao người thời xưa lại coi cây như con đường kết nối giữa trời và đất. Khi người đứng trên mặt đất và thấy một cổ thụ khổng lồ, nguy nga như vậy, chắc chắn sẽ bị choáng ngợp vì những cành cây vươn dài vô tận, hoàn toàn vượt qua mọi giới hạn của con người, ở một mức độ tiếp cận với thần linh.
Kỷ Hồng Trà lẩm bẩm: “… Thần Cây?”
“Đúng vậy. Ngươi chính là Thần Cây… Giọng nói của ngươi y hệt như lúc đó.” Tiếng của Thần Cây lại vang lên bên tai ả lần nữa, liên tục thúc giục “giết hắn”, “mau giết hắn đi”. Trên gương mặt Kỷ Hồng Trà lại hiện lên vẻ mê mang ngây dại, ả bước đến trước mặt Giang Nguyệt Lộc và nâng tay lên.
Nhưng bàn tay kia vẫn chưa hạ xuống.
“Haiz…”
Cổ thụ khổng lồ thở dài, những đợt sóng xanh lục cuồn cuộn giống như một con cá voi khổng lồ thở ra khiến mặt đất rung chuyển. Giang Nguyệt Lộc buộc phải bám chặt vào một tảng đá nhô ra khỏi mặt đất để không bị cơn gió mãnh liệt cuốn bay. Tuy nhiên cũng chính vì điều đó mà cơ thể vốn đã đau nhức của anh càng thêm phần đau đớn.
“Bất luận ngươi có chém nhát dao này xuống hay không thì hắn cũng chắc chắn phải chết. Đừng nói là giờ phút này, cứ xem như hắn có may mắn thoát khỏi đây, hắn cũng sẽ phải đối mặt với cái chết.”
“Vì để bảo vệ những cô gái đó, hắn không biết tự lượng sức mình mà gánh chịu sức mạnh của thần linh. Cơ thể yếu ớt của loài người, lẽ ra đã sớm bị nghiền nát thành mảnh nhỏ từ lâu rồi.”
Kỷ Hồng Trà nhìn Giang Nguyệt Lộc: “… Gánh lấy sức mạnh của thần.”
Tâm trạng của ả rất khó để diễn tả thành lời, rốt cuộc Giang Nguyệt Lộc là người thế nào vậy?
“Đừng nói tôi… Nói tôi vĩ đại như thế,” Tiếng cười khẽ vang lên từ mặt đất, Giang Nguyệt Lộc nuốt máu trong cổ họng và nói đứt quãng: “… Tôi chỉ muốn trả lời câu hỏi, chỉ vậy mà thôi.”
“Cho ngươi thêm một cơ hội, giết hắn.”
Âm thanh lạnh lùng đến mức tận cùng truyền xuống từ trời cao.
“Đây là mệnh lệnh của Thần Cây.”
Kỷ Hồng Trà thở ra một hơi: “Được rồi.”
Ả cúi xuống nhìn Giang Nguyệt Lộc. Từ góc độ này có thể thấy rõ đôi mắt ả tụ lại những tia sáng như ngôi sao lấp lánh, che đi ánh sáng trong con ngươi của ả. Ả đang tiến gần đến thế giới của thần - Giang Nguyệt Lộc vô cùng tin chắc điều đó. Cho dù ả đã chết và biến thành quỷ, nhưng vẫn bị Thần Cây mà ả phụng sự khi còn sống kiểm soát.
Cái gọi là Vu sư, mang theo thần lực của thần, thật ra càng mang theo nỗi buồn bị chi phối. Anh đột nhiên hiểu vì sao không khí của Học viện luôn nặng nề, những Lầu các ngọc bích được nâng đỡ bởi các cột cao vươn đến thần linh, nhưng cũng ngày càng rời xa trần gian. Đây là chính lý do tại sao Vu sư và Học viện cách xa nhân gian.
Họ không phải quỷ, không phải thần, cũng không phải người. Sau khi thần linh vứt bỏ họ, họ không còn nơi nào để đi.
Nhưng-
Anh vẫn còn một chiêu liều mạng cuối cùng, một đòn quyết định mạng sống.
Giang Nguyệt Lộc mở mắt ra: “Cô muốn giết tôi ư?”
“Muốn khiến ta mềm lòng à? Tỉnh lại đi, có thể vừa nãy còn có tác dụng, nhưng mà-” Giọng nói lạnh lùng như không phải giọng của mình của Kỷ Hồng Trà đột ngột bị chặn đứng, những bóng người xuất hiện bất thình lình ở khắp nơi khiến ả ngây người. Ả dừng động tác và nhìn chăm chú vào bốn cô gái quật cường nhưng mơ màng.
Đó là ả. Là ả của mười năm trước.
Ả đã chết trong quá khứ.
Số phận của ả vốn không thể thay đổi bất kỳ điều gì, giống như ả đã tạo ra không gian của trường thi này, trong đó ả luôn sắm vai người bỏ trốn - bị bỏ rơi - nhân vật bị phản bội, và rồi lại xuống sân khấu một cách thảm hại và tăm tối. Đây là số phận quen thuộc, đã được định trước của ả.
Nhưng đêm nay ả đã có một thay đổi nhỏ.
Ả xuống sân khấu, sau đó lại lên sân khấu. Mang theo cơn giận dữ mà ả đã tự xóa bỏ, cùng với một chút lúng túng không biết phải làm gì. Ả đến từ một thời không xa xôi truy hỏi: "Hắn đã cứu ta, vì sao ngươi lại muốn giết hắn?”
Dừng một lát, ả thay đổi ngữ điệu quả quyết hơn.
“Hắn đã cứu ta, ngươi không thể giết hắn!”
Giống ả như đúc… Kỷ Hồng Trà trả lời theo bản năng: “Vì đây là mệnh lệnh.”
“Mệnh lệnh?” Bản thân của quá khứ càng tức giận: “Giáo viên bảo ngươi, Thần Cây ra lệnh cho ngươi, quỷ kêu ngươi cút đi thì ngươi cũng cút đi hả, sao ngươi lại nghe lời như thế vậy? Ngươi không có suy nghĩ riêng của mình ư?"
“Suy nghĩ riêng của mình sao…”
Kỷ Hồng Trà rơi vào sự trầm ngâm lâu dài. Khi ả đang trong khoảnh khắc bị phân tâm, Giang Nguyệt Lộc cuối cùng cũng chờ được thời cơ - chính là bây giờ.
Không thể chờ thêm nữa, phải một phát kết liễu!
Tựa như ấn xuống nút dừng, một luồng khí mỏng manh bùng lên từ mặt đất. Đôi mắt Kỷ Hồng Trà bỗng nhiên trợn to, con ngươi của ả phản chiếu ảnh ngược của Giang Nguyệt Lộc vốn nên nằm bất tỉnh trên mặt đất. Nhưng anh bỗng dưng sống lại từ trạng thái cận kề cái chết, nửa người trên co rút lại với tốc độ kinh hoàng-
Kỷ Hồng Trà theo phản xạ nhìn xuống, khi thấy rõ Giang Nguyệt Lộc đứng dậy như nào, hai tròng mắt của ả mở lớn hơn nữa!
Người này, không biết đã dán một xấp phù chú sau lưng khi nào, những ký tự đỏ phác họa sức mạnh của thần lửa. Ở khoảng cách gần như thế, không có đứa nào ngốc đến nỗi dán phù chú sau lưng, trừ khi anh muốn bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt!
Kỷ Hồng Trà vô thức lùi lại: “Ngươi là tên ngốc sao? Ngươi cũng không tránh được-”
Song tốc độ lùi lại của ả không bằng tốc độ của ngọn lửa bùng cháy, ánh lửa nổ tung trước mắt khiến mắt ả đau đớn. Đây vẫn là khoảng cách giữa nàng và Giang Nguyệt Lộc. Nếu dùng chính cơ thể đầy máu và thịt ở sau lưng để trực tiếp hứng chịu vụ nổ mạnh và ngọn lửa, Giang Nguyệt Lộc sẽ ra sao?
Ả mở mắt ra thì thấy Giang Nguyệt Lộc - không, nói chính xác hơn là vai lưng của Giang Nguyệt Lộc đang bốc cháy và anh đang chìa tay về phía ả.
Ngươi không với tới ta…
Đôi tay và đôi chân của anh không thể chống đỡ cơ thể, anh cơ bản không còn sức lực để hành động…
Nhưng Kỷ Hồng Trà trơ mắt nhìn luồng khí đẩy Giang Nguyệt Lộc đi nhanh vài bước, một tờ phù chú diệt quỷ đã bị thiêu đốt một nửa đâm vào cổ ả. Lúc này ả mới bừng tỉnh đại ngộ, lý do Giang Nguyệt Lộc để cho ngọn lửa thiêu cháy trên lưng là vì anh cần mượn sức mạnh cơn gió lửa do thần linh gửi đến để trực tiếp đẩy mình tiến lên.
Vì thế, anh không thương tiếc gì bả vai và lưng bị cháy và nổ.
Người này, bất chấp mọi giá cũng phải khiến ả chết à.
Kỷ Hồng Trà cảm thấy cổ họng mình bị thiêu đến đau rát, tờ phù chú diệt quỷ này được chế tạo ra để khắc chế ả. Chắc là do những người đó của Học viện đưa cho anh. Đau đớn khiến ả thét lên: “Cứ xem như ta đã chết rồi - ngươi cũng không sống nổi!”
“Vậy thì thế nào?”
Giang Nguyệt Lộc chậm rãi đâm thủng cơ thể ả với tờ phù chú đang bốc cháy, liếc nhìn ả với ánh mắt lạnh nhạt vô cùng: “Dù sao cũng sống lâu hơn cô.”
Giơ tay chém xuống, kết thúc sạch sẽ, một người và một quỷ đồng thời ngã xuống đất.
Giang Nguyệt Lộc cố hết sức nhìn về phía sau.
Ang biết, vị “Thần Cây” kia muốn làm cái gì, lúc này anh chắc chắn không thể phản kháng. Nhưng anh suy đoán rằng vị “Thần Cây” này có lẽ chỉ là thị thần, nếu không thì sẽ không nói với Kỷ Hồng Trà rằng “Đây là mệnh lệnh của Thần Cây”.
Trong suốt toàn bộ quá trình anh thực hiện và hoàn thành kế hoạch của mình, không hề có động tĩnh gì từ phía sau.
Rất nhanh sau đó, anh lại nghe thấy âm thanh của một loài chim khác, vô cùng bi thương.
Một con quạ đen đỏ mắt từ trên bầu trời lao xuống, trên lưng nó là một con quỷ yếu ớt. Hắn ta có mùi như vừa bị lửa thiêu, vừa nhìn thấy Kỷ Hồng Trà ngã trên mặt đất, Tần Tuyết vội chạy tới: “Kỷ Hồng Trà!”
“Là ngươi.” Kỷ Hồng Trà suy yếu nói: “Sao ngươi lại đến nữa.”
“Ta đã bỏ rơi ngươi ở Trấn Uất Đẩu một lần, ngươi vứt bỏ ta ở Thôn Tuyết một lần. Chúng ta đã sớm huề nhau. Sao ngươi luôn xuất hiện làm chướng mắt ta thế?”
Tần Tuyết ngơ ngác nhìn ả: “Sao ngươi… Sao thế này…”
“Ta trông như sắp chết sao?” Kỷ Hồng Trà nói: “Rất đơn giản, bởi vì quỷ cũng có thể chết mà.”
“Ở thế giới này… Cái chết của con người không được tính sau khi người ta chết. Sau khi chết trở thành quỷ, cái chết của quỷ mới là cái chết thật sự của một người. Ta đã làm rất nhiều giao dịch với Thần Cây, phản phệ đã bắt đầu từ lâu. Huống chi còn bị thương nặng trong Thành phố Quỷ. Dù hắn không giết ta, ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa.”
Ả nhắm mắt: “Ngươi đi đi… Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Tần Tuyết lắp bắp: “Ta luôn muốn nói với ngươi, ngày đó bỏ rơi ngươi, đối-”
“Ngươi nhìn bên kia.” Kỷ Hồng Trà bỗng nhiên nói.
Tần Tuyết không hiểu gì hết nhưng vẫn nhìn ra phía sau theo hướng tay của ả. Khi nhìn thấy một khoảng vắng lặng, hắn ta chợt nhận ra. Lúc quay đầu nhìn lại thì thấy bóng dáng cao cao của Hồng Trà nhảy vào vực thẳm. Kỷ Hồng Trà ả đã nhảy vào vực thẳm bí ẩn! Giọng ả vang vọng xa xa: “Duy chỉ có ngươi, là ta không muốn nghe lời xin lỗi.”
“Kỷ Hồng Trà-!!!”
Không có âm thanh nào truyền đến nữa, hắn ta gào khóc: “Chỉ còn lại hai người chúng ta - chỉ còn chúng ta mà thôi!!!” Tiếng khóc của hắn ta vang vọng trong thung lũng. Con quạ đen nặng nề đi tới, cố gắng an ủi hắn ta vài câu. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nó không tự chủ được nhớ đến những lời Tần Tuyết đã nói với nó trên đường tới đây.
“Nàng đáng sợ quá, ngươi không phản kháng lại dù nàng đánh ngươi như vậy sao?”
Tần Tuyết thấp giọng nói: “Ta nợ nàng.”
“Nợ nàng cũng không thể chiều nàng như vậy…”
Tần Tuyết không nói chuyện, hắn ta nhớ lại chuyện rất lâu trước đây. Thời điểm hắn ta và Kỷ Hồng Trà còn đang học. Một đêm trước ngày tốt nghiệp, họ đã hẹn nhau cùng nhau bỏ trốn, chạy trốn không ngoảnh đầu lại. Các học sinh trong Học viện đêm đó đã có cuộc tháo chạy quy mô lớn, họ trèo qua tường, chạy như điên trong cơn bão tuyết mịt mù, Kỷ Hồng Trà té xuống, nhưng đèn pin đã gần chiếu đến vị trí của họ. Lúc đó hắn ta đã do dự một lát, quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt Kỷ Hồng Trà lúc ấy trợn to đầy vẻ khó tin, cả đời này hắn ta sẽ nhớ mãi.
“Ngươi bắt ta phải nhớ mãi nỗi hổ thẹn này suốt đời sao?” Hắn ta ngồi bên vách đá lầm bầm. Yên lặng một chốc rồi đột ngột quyết đoán nhảy xuống. Con quạ đen kia thậm chí còn chưa kịp gọi tên hắn ta.
Quạ đen lầu bà lầu bầu: “Ngươi lại mang một chuyện phiền phức đến cho ta rồi, ta đã tự ý đưa ngươi ra ngoài nhưng không có cách nào để đưa ngươi trở về, phải làm sao đây?”
“Thôi, thôi…”
Quạ đen bay lên trời cao, khi nó lướt qua Giang Nguyệt Lộc nằm trên mặt đất, dường như nó nhớ đến gì đó. Nó khiếp sợ phát hiện ra diện mạo của người này thế mà lại giống hệt với bức tranh trong phòng Quỷ Vương.
“Chuyến đi này… Quả thật có thu hoạch thật lớn nha…”
Đối với tất cả những điều này, Giang Nguyệt Lộc có cảm nhận mơ hồ. Nhưng mạng sống của anh đang nhanh chóng bị hao mòn nên anh không còn sức lực để quan sát tình hình xung quanh. Dù hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng sau khi rời khỏi đây, anh vẫn sẽ phải đối mặt với cái chết.
Cũng may anh đã chuẩn bị sẵn…
Một giọt sương sớm bỗng nhiên rơi xuống mặt, Giang Nguyệt Lộc gắng sức mở mắt ra thì thấy một cổ thụ cao to - không phải, thực ra đó là một khuôn mặt người được khảm vào trong cây, là mặt của Bàn phu nhân.
Trên mặt bà ta đầy vết nhăn, nhưng nhìn không giống nếp nhăn tự nhiên do tuổi tác, làm Giang Nguyệt Lộc nhớ đến vỏ cây của cổ thụ.
“Đây là hình dạng thật của bà?” Anh khó khăn hỏi.
“Xem như vậy.”
“Người Cây” gật gật đầu, những chiếc lá cây trên đầu bà ta bay theo tuyết rơi, Giang Nguyệt Lộc cảm nhận được một trận tuyết nhẹ rơi trên mặt đất.
Anh nói với vị “Người Cây” này: “Thực ra bà không đứng về một phe nào cả.”
Mười năm trước, bà ta đã giúp người Thôn Tuyết, cung cấp phương thức sinh tồn cho họ. Nhưng lại chỉ điểm cho Kỷ Hồng Trà, để ả sau khi chết lại tiếp tục báo thù. Mười năm sau, ả xuất hiện trong Nguyệt đàn, nhìn Tư tế thực hiện kế hoạch báo thù của hắn. Thậm chí khi Kỷ Hồng Trà lộ ra trạng thái buông lỏng, bà ta đã để cho Kỷ Hồng Trà thật sự xuất hiện, khiến cho vở kịch của ả không thể diễn tiếp. Buộc phải đưa ra đề thi thứ ba.
“Cô ấy không có nhiều ý chí chiến đấu, tôi có thể thắng đúng là việc ngoài dự liệu,” Giang Nguyệt Lộc nói: “Nhưng rốt cuộc bà muốn làm gì chứ? Mục đích của bà là gì?”
Bà ta thở dài, trên cây giống như những chiếc lá rụng bay lả tả và run rẩy rơi xuống.
“Thực ra ta muốn xem bọn trẻ này có thể làm đến mức nào. Cho nên ta đã để Kỷ Hồng Trà thờ cúng Thần Cây, sau đó nàng đã tàn sát ở Thôn Tuyết. Cũng dưới sự ngầm đồng ý của ta, Tư tế sau đó cũng trở thành thuộc hạ của Thần Cây. Ta thực sự muốn xem họ có thể phát huy sức mạnh của thần linh đến mức nào…”
“Nhưng cái kết cục này, làm ta quá thất vọng rồi.”
Bà ta nhìn anh với vẻ mệt mỏi, đôi mắt khổng lồ của bà ta nhuốm một sắc thái nặng nề: “Ngươi cũng sắp chết rồi, không bằng kể cho ngươi một ít chuyện cũ vậy.”
“Rất lâu rất lâu trước đây, trước khi chưa có Học viện, thật ra Vu sư trên thế giới này được phân thành hai loại, một loại trong đó chính là các Vu sư mà Học viện tự cho là chính thống. Còn một loại khác… Các nàng… thì ở những… cái cây to này…”
Âm thanh bên tai dần biến mất, linh hồn của anh tựa như rơi xuống một không gian lạnh lẽo hơn. Tất cả chuyện này giống như những gì anh đã mô tả về việc rời khỏi thể xác với Lãnh Vấn Hàn, hồn phách sẽ tiến vào cung mệnh của từng người, sau đó Lạc Âm Quan sẽ đến âm phủ đưa vong hồn quay về.
Anh cần phải chờ trong cung mệnh, lẳng lặng chờ đợi Lãnh Vấn Hàn đến đón anh về. Đây là hẹn ước của họ một ngày trước. Lúc này Giang Nguyệt Lộc mới phát giác, chỉ mới một ngày một đêm trôi qua kể từ khi tế sông Nguyệt.
Thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra… Anh mệt mỏi mở mắt ra.
Đây là lần đầu tiên, anh thấy cung mệnh của mình. Nghe nói rằng mỗi người đều có sự khác biệt, có người có một cái cái sân nhỏ, có người có một lu nước trong, tùy theo mỗi người mà có sự khác biệt.
Nhưng khi anh mở mắt ra thì lại nhìn thấy một bóng người. Hắn mặc cổ phục màu đỏ thắm, khuôn mặt bình thản, lặng lẽ nằm trong quan tài hoa lệ.
“… Hạ Dực?”
Đúng vậy. Người đang nằm trong quan tài trước mắt là Hạ Dực, hắn đã biến mất rất lâu, vậy mà giờ lại xuất hiện trong cung mệnh của anh.