Cách xa hàng ngàn dặm, tại Quỷ Đô.
Trong một hẻm núi vô danh, một con quạ kêu lên thảm thiết, bay qua đường hẹp giữa vách đá, xuyên qua khe hở, toàn bộ khung cảnh của thung lũng hiện ra rõ ràng.
Trên một ban công rộng lớn, có một khoảng trống tròn trông như một mảnh thiên thạch rơi xuống đại lục tạo thành hố sâu. Phía sau có một trụ sắt đen đứng sừng sững trong màn sương xám. Những sợi xích sắt đen từ đỉnh cột rơi dài xuống đất, giam giữ cổ, tay và chân của tù nhân, như thể khóa chặt hắn vào khoảng trống trung tâm.
Đây là một nhà tù kiên cố không thể phá vỡ.
Con quạ đậu trên vai tù nhân, móng vuốt sắc nhọn của nó tạo ra vết cắt trên da, nhưng tù nhân vẫn nằm phủ phục, mái tóc ướt mồ hôi dính chặt vào má, không hề động đậy, như thể đã chết.
Hắn run rẩy co giật. Ngay giây sau, hắn bỗng ngẩng đầu lên như một người đột nhiên tỉnh dậy sau cơn ngạt nước. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn vết thương trên vai do con quạ gây ra, không nói gì, tiếp tục ngồi ngây người trên mặt đất.
Tần Tuyết đã bị Quỷ Vương Hạ Dực bắt đi ở trấn Uất Đấu. Sau khi trở về, hắn bị các quỷ thần khác trừng phạt và bị nhốt vào nhà tù này vào ngày hôm sau. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn mới có chút động lực thay đổi - thật sáng sủa và nóng bức, có lẽ Kỷ Hồng Trà sẽ thích nhà tù này.
Trong ký ức, ả từng lật sách và nói: "So với khu rừng tuyết ảm đạm suốt ngày đêm, tôi thích những nơi sáng sủa và ấm áp hơn - ừm, dù là nhà tù cũng không sao, tôi chắc chắn sẽ vượt qua được."
Đó là chuyện của rất lâu trước đây…
Những ký ức như cơn gió ấm áp xua tan bóng tối trong lòng hắn. Hắn nghĩ tiếp: Có lẽ tốt hơn là không nên để Kỷ Hồng Trà đến đây.
"Có lẽ cô ấy đã trở về rồi nhỉ?"
Hắn lẩm bẩm như tự nói với mình, hoặc như đang trò chuyện với con quạ bên cạnh. Điều bất ngờ là con quạ đã đáp lại: "Ngươi lại đang nghĩ về cô ta sao? Người đã bỏ rơi ngươi, người bạn đồng hành ấy?"
"Vốn dĩ mọi chuyện đều do cô ta gây ra. Ngày trước, cô ta dựa vào sự cưng chiều của Quỷ Vương mà ngông cuồng, nhưng đến mức dám công khai đối đầu với Quỷ Vu đại nhân vào đêm tiệc hội tụ vạn quỷ thì đúng thật là không biết trời cao đất dày."
"Cô ta đã gây ra đại họa, vi phạm điều cấm kỵ của tộc, chạy trốn cũng chỉ là chuyện thường tình. Nhưng ngươi chẳng làm gì cả, tại sao lại phải cùng cô ta bỏ trốn?"
Con quạ già thở dài: "Chớp mắt đã mười năm, ngươi biến mất bặt tăm, ta cũng chẳng còn ai để đi du hành cùng."
"Xin lỗi."
Con quạ chuẩn bị vỗ cánh để bỏ qua lời xin lỗi thì lại nghe thấy kẻ nhút nhát này hỏi: "Ngươi có tin tức gì về cô ấy không?"
"... Thôi bỏ đi!"
Con quạ bất đắc dĩ: "Thật ra ta đến đây vì điều đó. Nghe nói Quỷ Vương đại nhân đã ra ngoài tìm cô ta, nhưng thông tin được phong tỏa rất chặt chẽ, ngay cả người tinh thông tin tức nhất Quỷ Đô như Kim Mộc Tê đại nhân cũng chỉ nắm được vài mảnh tin tức rời rạc."
Tần Tuyết: "Kim Mộc Tê quản lý thành phố Quỷ, dưới tay hắn có vô vàn nguồn tin. Nếu hắn không thể tìm ra thì có lẽ Quỷ Vương đại nhân không muốn để bất kỳ ai biết."
Hắn chuyển câu chuyện trở lại chủ đề chính: "Kim Mộc Tê đã nói gì?"
"Dù chỉ là vài chữ thì ngươi cũng muốn nghe sao? Ngươi quan tâm đến người bạn đồng hành đã bỏ rơi mình quá rồi đấy." Con quạ bĩu môi: "Ta bay tới nhìn qua, thấy trên đó chỉ có hai chữ trường học."
Tần Tuyết giật mình: "Thì ra cô ấy thực sự đã trở về…"
"Ngươi có manh mối gì sao?"
"Trường học... là quê hương của bọn ta."
Con quạ không thắc mắc vì sao trường học lại là quê hương của họ. Nó đã nghe nhiều câu chuyện kỳ quặc hơn. So với các quỷ khác, xuất thân của Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết cũng khá bình thường.
Tần Tuyết nói: "Nếu không phải cô ấy bị thương nặng, nơi đầu tiên bọn ta định đến sau khi rời Quỷ Đô chính là quê nhà. Sau đó, ta vô tình tìm thấy một cây đại thụ giống với loài cây của tộc mẹ bọn ta ở một ngôi làng, vì vậy ta đã đưa cô ấy đến đó dưỡng thương suốt mười năm." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Con quạ gật đầu: "Ta cũng có nghe nói, đó dường như là một trường thi của Học viện Vu sư. Sau khi sự việc của các ngươi truyền về Học viện đã gây ra không ít dư chấn. Ngươi thực sự đã làm tốt việc đó."
"Nếu ngươi không bị liên lụy, có lẽ ngươi đã được thăng chức rồi. Nhưng nghĩ đến đây ta lại tức giận. Làm sao cô ta có thể bỏ rơi ngươi mà đi như vậy nhỉ? Ngươi đã đối xử với cô ta hết lòng hết dạ, còn cô ta có bao giờ đối xử tốt với ngươi khi còn ở Quỷ Đô đâu. Cô ta thường xuyên đánh mắng ngươi, không vui thì nổi điên lên rồi tát ngươi."
"Mọi người đều nói rằng tính khí của cô ta là do Quỷ Vương chiều hư, nhưng ta biết rõ, trong sự vô pháp vô thiên của cô ta cũng có phần góp công của ngươi."
Tần Tuyết im lặng lắng nghe: "Có lẽ giữa ta và cô ấy chính là nghiệt duyên."
"Thôi được rồi, hôm nay chúng ta còn rất nhiều thời gian, ngươi hãy kể cho ta nghe từ đầu. Các ngươi đã gặp nhau như thế nào và chuyện gì đã xảy ra để dẫn đến kết cục như bây giờ. Ta cần nghe câu chuyện trước khi phán xét công bằng."
Con quạ liếc nhìn khe hở nhỏ trên hẻm núi: "Nhưng mà… không còn thời gian nữa rồi. Nhà tù này được thiết kế riêng cho các quỷ hồn. Quỷ là sinh linh thuộc về âm giới, không chịu nổi ánh dương quang. Ở đây có một vết nứt nhỏ đã được để lại để ngươi phải chịu khổ đau mỗi ngày dưới ánh mặt trời. Thôi, ta phải bay ra ngoài tránh nắng đây."
Nói xong, con quạ bay đi xa, tiếng kêu thảm thiết của nó vang vọng: "Đợi đến khi mặt trời lặn, ta sẽ quay lại nghe nốt câu chuyện của ngươi!"
Trên ban công chỉ còn lại một mình Tần Tuyết. Hắn cúi đầu, chờ đợi cơn đau từ ánh nắng mặt trời, nhưng đột nhiên, hắn cảm nhận được điều gì đó, kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Đây là…"
Không thể nhầm được.
Hắn và Kỷ Hồng Trà chia sẻ cùng một Cây Sự Sống. Tiếng đập thình thịch mạnh mẽ này chỉ có khi Cây Sự Sống và chủ nhân hoàn toàn hợp nhất và thức tỉnh. Tiếng đập này có nghĩa là một điều duy nhất đã xảy ra.
Kỷ Hồng Trà đã mở cánh cửa đến ngôi trường nữ sinh trong quá khứ.
Ngôi trường đã chứng kiến sự ra đời, trưởng thành, rạn nứt, phản bội và cái chết của họ. Ả từng nói rằng cho đến khi chết cũng sẽ không bao giờ nhìn lại nơi này. ( truyện trên app T Y T )
Tần Tuyết kinh hoàng nhận ra rằng Kỷ Hồng Trà có vẻ đang đối mặt với ngưỡng cửa sống chết. Và hắn, chỉ có thể bị nhốt trong nhà tù này… và trơ mắt nhìn ả chết.
Liệu điều đó sẽ lại xảy ra một lần nữa?
Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống, hắn không thể kìm nén tiếng gào thét đau đớn. Sau nhiều ngày im lặng, cuối cùng hẻm núi cũng vọng tiếng kêu thống khổ. Những tên lính gác bên ngoài ngạc nhiên, bật cười: "Cứ tưởng là kẻ khó đối phó lắm, nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi. Thôi nào, ngươi phải trả lại tiền cược cho ta, chúng ta đã cá cược mà…"
Hai tên quỷ đùa giỡn, không hề để ý rằng đằng xa có một con quạ đen đang nhìn chằm chằm vào chúng.
-
Kỷ Hồng Trà khẽ ho một tiếng: "Mọi người đã nghĩ về ước mơ tương lai của mình chưa?"
"Ước mơ?"
"Ừ!" Kỷ Hồng Trà nghiêm túc nói: "Sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ trở thành người như thế nào? Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên suy nghĩ sâu sắc về điều đó."
Giang Nguyệt Lộc đứng từ xa lắng nghe Kỷ Hồng Trà nói về ước mơ.
Bọn họ hiện đang ở trong phòng y tế của trường, xếp hàng chờ kiểm tra sức khỏe. Việc kiểm tra sức khỏe định kỳ này dường như diễn ra khá thường xuyên, các học sinh không hề tỏ ra thắc mắc khi được thông báo nghỉ học, chỉ ngoan ngoãn đi theo thầy đến đây.
Trên đường đi, Giang Nguyệt Lộc đã hiểu thêm về tình hình của lớp.
Trong lớp 3 hiện tại, Kỷ Hồng Trà dẫn đầu với thứ hạng cao nhất, vượt xa người đứng thứ hai tất cả các môn học. Tần Tuyết thì bình thường hơn, xếp cuối bảng.
Anh cũng biết được rằng Kỷ Hồng Trà được đánh giá là một người "rất cầu toàn." Chẳng hạn như hôm nay, mặc dù ả có thể xin nghỉ kiểm tra sức khỏe với lý do không khỏe, nhưng ả lại muốn tất cả các bài kiểm tra của mình đạt kết quả hoàn hảo, thậm chí cả điểm sức khỏe cũng phải xuất sắc.
"Ước mơ à... tôi vẫn chưa nghĩ ra."
"Thật sao?" Kỷ Hồng Trà nói: "Nhưng tôi đã lên kế hoạch cho tương lai rồi."
"Wow… cậu đã nghĩ ra rồi sao? Đúng là học sinh xuất sắc nhất của lớp mà!"
Kỷ Hồng Trà dường như rất hài lòng với sự chú ý và lời khen ngợi này: "Ừ. Sau khi tốt nghiệp, tôi muốn gia nhập Hiệp hội Giáo dục. Các thầy cô của chúng ta đều là những người được cử đến từ hiệp hội, họ rất giỏi đúng không? Tôi muốn trở thành một người như họ!"
"Đó chỉ là lý do đầu tiên thôi."
"Còn có lý do thứ hai nữa sao? Cậu suy nghĩ thấu đáo thật đó!"
Kỷ Hồng Trà mỉm cười: "Tôi không giống như tên ngốc Tần Tuyết, tôi luôn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ. Tôi đã tìm hiểu trước các yêu cầu để gia nhập hiệp hội, nghe nói phải qua một buổi phỏng vấn rất khắt khe. Họ sẽ hỏi lý do tại sao mình muốn tham gia."
"Vậy là cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhỉ?"
"Tất nhiên rồi!"
"Ôi… thật tuyệt vời. Lý do đó là gì?"
Kỷ Hồng Trà chỉ về cánh đồng trắng xóa xa xa: "Nghe nói trong rừng tuyết tuyết rơi quanh năm, rất khó để có loài cây nào sống sót. Mẹ tôi đã đặt tên cho tôi là Hồng Trà. Mặc dù tôi chưa từng thấy nhưng tôi có thể tưởng tượng được những bông hoa trà đỏ nở rộ khắp cánh đồng sẽ đẹp như thế nào."
"Việc tôi muốn làm chính là điều đó. Tôi muốn mang đến sự thay đổi mới cho thôn Tuyết." Kỷ Hồng Trà như thể đang đứng trong buổi phỏng vấn, luyên thuyên không ngừng nghỉ: "Còn việc gì khó hơn là trồng hoa trà đỏ trong tuyết trắng không? Hãy giao cho tôi, tôi sẽ làm được."
Tiếng vỗ tay vang lên rào rào.
Trong một hàng khác, Tần Tuyết đứng phía sau cũng nhiệt tình vỗ tay cho ả. Bài phát biểu về ước mơ của Kỷ Hồng Trà khiến mọi người xúc động, và cũng bắt đầu vẽ ra viễn cảnh về tương lai của họ.
Nhìn thấy mọi người hăng hái, Kỷ Hồng Trà vừa vui vừa đắc ý - xem kìa, mình có thể tạo ảnh hưởng ở bất cứ đâu, mình có thể giúp mọi người! Khi nghe giáo viên gọi tên, Kỷ Hồng Trà ưỡn ngực, ngẩng cao đầu bước vào phòng khám sức khỏe như một người lính tự hào chuẩn bị nhận nhiệm vụ.
Nhưng Giang Nguyệt Lộc nhìn ra được rằng ả đang vô cùng căng thẳng.
Một lát sau, anh nhận được báo cáo từ phòng khám - tất cả báo cáo sức khỏe đều có hai bản, một cho giáo viên và một cho học sinh, điều này giúp đảm bảo một phần quyền riêng tư. Tuy nhiên, cũng có thể nhìn vào biểu cảm của học sinh mà đoán được kết quả tốt hay xấu.
Giống như bây giờ, Kỷ Hồng Trà thất thần đứng trước cửa phòng khám, tay cầm tờ báo cáo giống hệt với tờ Giang Nguyệt Lộc nhận được. Trên đó in đậm con dấu đỏ với dòng chữ "Không đạt yêu cầu", giống như một dấu ấn loại bỏ của một sản phẩm lỗi.
"Kỷ Hồng Trà, đứa trẻ này..." Giáo viên đứng bên cạnh Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Thật đáng tiếc, các mặt khác đều rất tốt, chỉ có cơ thể là quá yếu."
"Thầy cũng biết rồi đấy, những học sinh này bị điểm thấp một chút cũng không sao, những thứ đó chỉ là để cho người ngoài xem thôi. Nhưng nếu sức khỏe có vấn đề thì không thể cứu được."
Giáo viên thở dài: "Sẽ chẳng có gia đình nào nhận nuôi cô bé cả."
Gia đình? Giang Nguyệt Lộc nhìn vào thời khóa biểu trên tay mình.
Không có thời khóa biểu nào trên thế giới lại giống với cái mà anh đang cầm. Chỉ cần nhìn là biết, chương trình giảng dạy ở ngôi trường này thật nực cười. Trường học là nơi đào tạo nhân tài, giống như Học viện, nơi những học viên Vu sư liên tục trải qua các kỳ thi. Đây là một quá trình không ngừng sàng lọc và phát hiện ra nhân tài.
Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết trông đã hơn mười tuổi nhưng chương trình giảng dạy vẫn giống như cho trẻ con. Như giáo viên bên cạnh đã nói, điểm số không quan trọng, thi cử không quan trọng, những học sinh này học được gì trong trường chẳng ai quan tâm.
Vì chúng thực sự không có tương lai.
-
"Đùng!"
Một âm thanh chói tai vang lên khi chiếc búa gỗ nện xuống bàn.
"Yên lặng, yên lặng!"
"Xin các vị hãy giữ trật tự và quay về chỗ ngồi của mình!"
Giang Nguyệt Lộc ngồi yên lặng trên ghế, anh vừa từ phòng y tế trở về. Có vẻ như không gian trong nơi "trả lời câu hỏi" này không theo một trật tự tuyến tính nào cả.
Trước mắt anh là hai người đang tranh cãi, mặt đỏ tía tai. Tầm mắt Giang Nguyệt Lộc quét qua bàn dài, nơi diễn ra những cuộc tranh luận ầm ĩ. Mỗi người dường như đang cố gắng nâng cao giọng của mình để lấn át người khác, ồn ào đến mức không ai có thể nghe rõ những gì họ nói. Tuy nhiên, những từ ngữ như "nhân quyền", "công bằng", "cái chết" vẫn lọt vào tai anh.
Người ngồi ở cuối bàn, kẻ duy nhất có vẻ đang cố gắng duy trì trật tự, liên tục đập chiếc búa gỗ xuống bàn: "Cãi cọ chẳng giải quyết được gì cả! Các vị! Chúng ta đã tập hợp những người đứng đầu của mọi thế lực ở đây để cùng tìm ra một kế hoạch khả thi..."
Nhưng giọng nói của anh ta bị chôn vùi trong sự ồn ào.
Giang Nguyệt Lộc thấy người kia mặt đỏ bừng bừng và bất ngờ ném chiếc búa đi, gào lên một cách giận dữ: "Cãi nhau đi!!!"
Có lẽ vì biểu cảm quá dữ tợn của anh ta nên âm thanh ầm ĩ dần dần dịu đi. Phía cuối bàn vẫn còn vài người nắm lấy cổ áo nhau.
"Cãi nhau đi! Sao không cãi nữa!" Thanh niên đó quát lớn, mắt đỏ rực vì tức giận: "Chúng ta sắp chết rồi, việc tranh cãi thắng thua có ý nghĩa gì?"
"Cãi nhau có giúp chúng ta sống thêm được ngày nào không? Có giúp thế hệ sau của chúng ta thoát khỏi thảm họa không? Còn anh, và anh nữa! Các người kéo cổ áo nhau có giúp bản thân kéo dài thêm một giây nào không?"
"Nếu có thể, tôi sẽ cúi đầu kính phục các người!"
"Nhưng rất tiếc, điều đó không thể!"
"Vì thế hãy ngậm miệng lại! Tôi gọi các người đến đây không phải để cãi cọ mà để cùng nghĩ ra một giải pháp cho tương lai của thôn Tuyết!"
Có người gãi mũi.
Có người mỉm cười.
Có kẻ lẩm bẩm: "Anh ta bắt đầu giống một vị Tư tế tương lai rồi đó..."
Tư tế? Giang Nguyệt Lộc quay sang nhìn người thanh niên ngồi cuối bàn.
Hắn trạc tuổi anh, ngoại hình không có gì nổi bật. Tuy nhiên, đôi mắt sáng rực, có thể nói là chói lóa. Đó chính là vị Tư tế tương lai mà anh nghe nói 10 năm trước sao?
Vì chưa từng gặp Tư tế thật sự nên Giang Nguyệt Lộc không thể khẳng định. Nhưng khi nhớ lại giọng nói, có vẻ như đúng là vậy.
Những cú đập búa không ngừng nghỉ nhưng không ai bận tâm. Người ta chỉ e dè trước cái danh xưng "Tư tế tương lai" kia, vì vậy bàn dài mới dần dần yên tĩnh lại.
Thanh niên đó liếc nhìn từng người: "Đúng rồi đấy. Đừng phí thời gian, thứ chúng ta thiếu nhất hiện giờ chính là thời gian. Tôi chắc chắn rằng tất cả các anh chị đều hiểu điều này."
Một người giơ tay hỏi: "Nói đến giải pháp... thì Tư tế tiểu thư thế nào rồi?"
Anh ta nói về Tư tế, rõ ràng không phải ám chỉ người mà Giang Nguyệt Lộc biết, mà là vị Tư tế tiền nhiệm 10 năm trước. Và theo cách anh ta gọi: "Tư tế tiểu thư" rõ ràng là một nữ nhân.
"Sư phụ tôi vẫn chưa gửi tin tức gì về."
Ai đó tỏ vẻ thất vọng với câu trả lời này: "Đời trước, đời trước nữa, gần như mọi Tư tế đều tìm cách nhưng chẳng có ích lợi gì. Lời nguyền vẫn tiếp diễn và tất cả mọi người trong thôn Tuyết đều không thể thoát khỏi cái chết."
"Nhưng hiện tại đã có giải pháp rồi!"
Một người đối diện đứng dậy, Giang Nguyệt Lộc nhận ra đó là một trong những giáo viên ở trường anh đang dạy, và dường như anh ta giữ một chức vụ không nhỏ. "Về điểm này, tôi nghĩ rằng các giáo viên trong trường là những người có tiếng nói nhất, à... thầy hãy nói đi, những phát hiện gần đây của chúng ta."
Ngón tay của người đó chỉ qua lại giữa Giang Nguyệt Lộc và giáo viên bên cạnh, rồi cuối cùng dừng lại bên phải Giang Nguyệt Lộc. Một giáo viên không có khuôn mặt đứng lên: "Người trong tộc của chúng ta chết trẻ là vì cơ thể già yếu quá nhanh."
"Chúng tôi luôn biết rằng phía bên kia của sông Nguyệt, sâu trong rừng tuyết, có một bộ tộc thờ Thần Cây. Họ sở hữu Nguyệt lực và dường như bất tử. Người ta đồn rằng họ không phải con người mà là hiện thân của những cái cây, giống như cây, họ tràn đầy sức sống..."
Một người khác cắt ngang: "Thầy đang lãng phí thời gian với những câu chuyện cổ tích vô nghĩa!"
"Không, điều này rất quan trọng cho tương lai của chúng ta. Nếu mọi người kiên nhẫn lắng nghe sẽ hiểu. Cây không già không chết, và họ cũng vậy..."
"Rốt cuộc thầy muốn nói gì đây!"
"Ngay cả khi cắt bỏ một vài bộ phận… ví dụ như lấy trái tim của họ… họ cũng sẽ không chết ngay lập tức, anh hiểu không? Chúng sẽ mọc lại."
"Điều đó thì liên quan gì đến chúng ta chứ-" Người đang mất kiên nhẫn bỗng nhiên im bặt.
"Anh nhận ra rồi phải không?" Anh ta cười nham hiểm: "Một trái tim hoàn hảo có thể thay thế trái tim già nua của chúng ta…"
Bàn họp chìm vào im lặng kéo dài, ngay cả người chủ trì buổi họp cũng không lên tiếng.
Một lúc sau, có người nói: "Nghe có vẻ khó thực hiện quá, nếu trong quá trình thay thế mà chúng ta chết thì sao? Tốc độ lão hóa chỉ chậm lại thôi, nếu không cẩn thận thì cách này có thể sẽ đẩy nhanh cái chết của chúng ta."
Giang Nguyệt Lộc nghe thấy người kia đáp ngay: "Điều này anh không cần lo, phía tế đàn sẽ có người lo liệu."
"Tư tế tiểu thư? Không phải cô ấy đã ra ngoài rồi sao…" Người đối diện dường như hiểu ra điều gì đó từ lời nói của anh ta: "Chẳng lẽ là… Tư tế tiểu thư…"
Anh ta nhìn về phía thanh niên ngồi ở đầu bàn, người mà Giang Nguyệt Lộc biết rõ chính là vị Tư tế tương lai: "Anh có biết chuyện này không?"
"Tôi… cũng biết đôi chút."
Vị giáo sư ngồi bên Giang Nguyệt Lộc khẽ ho một tiếng: "Các vị, nếu vẫn còn nghi ngờ, chi bằng hãy chờ đến kết quả ngày mai. Các giáo viên chúng ta sẽ thử nghiệm trước, để xem… ngày mai sẽ là học sinh đầu tiên nào được chọn để thay thế."
"Chúng có ngoan ngoãn… đồng ý không?"
"Tất nhiên sẽ không nói sự thật cho chúng biết. Chúng ta sẽ nói rằng sau khi tốt nghiệp chúng sẽ được một gia đình nào đó nhận nuôi. Yên tâm đi, chúng sẽ không nghi ngờ gì đâu, đó là điều chúng ta đã dạy cho chúng từ nhỏ đến lớn. Ngay từ khi chúng ta đưa chúng ra khỏi rừng, chúng đã không cha không mẹ rồi, nghĩ mà thấy thật kinh tởm, chẳng biết lũ quái vật đó chui ra từ đâu."
"Với lại chúng đã ăn uống, sinh hoạt suốt ở trường bao nhiêu lâu rồi, chúng ta cũng nên thu chút lợi lộc chứ. Còn việc lấy chút máu, vài mảnh xương, một dạ dày, một trái tim… với chúng thì chẳng có gì to tát đâu, chúng sẽ mọc lại thôi, dễ dàng mà."
Người đối diện nghe những lời này mà rùng mình, nhất thời không biết ai mới thực sự là quái vật.
"… Thôi được, làm gì tùy các người. Miễn không lấy người của chúng ta ra làm thí nghiệm là được."
"Tốt lắm!"
Được một kết quả thuận lợi, bên phía Hiệp hội Giáo dục vô cùng phấn khởi, họ nhanh chóng xem qua danh sách và chọn ngẫu nhiên một học sinh: "Vậy ngày mai chọn ai đây, hay là… chọn Kỷ Hồng Trà đi?"