Thông báo từ hệ thống được gửi cùng lúc tới những người còn lại trong đội. Đề bài lần thứ hai là bài kiểm tra chung cho cả học sinh lẫn giáo viên, không giống như lần trước với hai mức độ khó khác nhau. Điều đó có nghĩa là tất cả những người tham gia đều đã thất bại, bao gồm cả Giang Nguyệt Lộc.

Mức sinh mệnh giảm quá nhanh...

Thông thường, tốc độ suy giảm sẽ không nhanh đến mức biến mất trong chớp mắt. Hệ thống sẽ để lại một khoảng thời gian đệm cho người tham gia.

Thế nhưng, trong sáu lần thông báo liên tiếp, tình hình ngày càng tồi tệ hơn, điều đó khiến mọi người không kịp trở tay.

Tiểu Nhã mãi vẫn chưa hết bàng hoàng: "Vừa rồi... không phải tớ chỉ bị ảo giác chứ?"

Hứa Lễ lắc đầu: "Tớ cũng nghe thấy. Hệ thống nói rằng câu hỏi lần thứ hai của chúng ta..."

Thất bại rồi sao?

Mới đó mà đã thất bại sao?

Chỉ trong vài giây? Có đến năm giây không?

Cả nhóm thậm chí chưa kịp làm gì, chỉ đứng đó và chứng kiến trận thua thảm hại nhất.

Những người có mặt đều là những thí sinh xuất sắc của Học viện, chưa bao giờ chịu thất bại như thế này. Nên nhớ rằng "Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân" chỉ là một bài kiểm tra nhỏ sau kỳ thi đầu vào. Trước khi được nâng cấp, độ khó của "Thành phố Người Giấy" chỉ là C, "Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân" cùng lắm chỉ là mức B-, độ khó thấp hơn nhiều.

Họ thường có thể vượt qua câu hỏi thứ ba ngay cả khi nhắm mắt. Nhưng lần này, họ đã thất bại hoàn toàn dù câu hỏi khó nhất còn chưa xuất hiện. 

"Hứa Lễ..." Tiểu Nhã lưỡng lự: "Cậu có cảm thấy độ khó của kỳ thi đã được nâng lên không? Lần thứ hai không giống như những gì chúng ta được nghe trước đây."

"Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân" không phải là một bài kiểm tra mới, điều đó có nghĩa là sẽ có những người đi trước cung cấp hướng dẫn. Mặc dù Học viện không khuyến khích hành vi gian lận này, nhưng chỉ cần muốn, thí sinh vẫn có thể tìm thấy tài liệu tham khảo chi tiết từ Thập Bát Thương Phố ở Phố Sa Đọa với giá cao.

Hơn nữa, trong nhóm họ có cả Phó Mộng Như và Lãnh Vấn Hàn, những tiểu thư của gia tộc lớn. Vì nhiệm vụ chính lần này là bắt giữ chủ nhân của Quỷ Đô là Kỷ Hồng Trà nên Phó viện trưởng Lãnh Cảnh Sơn cũng đã cung cấp rất nhiều tài liệu tham khảo trước khi họ lên đường.

Nhưng sau khi bước vào trường thi, họ phát hiện ra rằng chỉ có khoảng một phần tư số thông tin trong tài liệu là phù hợp với tình hình thực tế. Ví dụ, địa hình rừng tuyết, vị trí của trường nữ sinh, giáo viên tiếp nhận và sự hiện diện của Tư tế trong Nguyệt đàn... những thông tin cơ bản này đều đúng. Nhưng những nơi như nghĩa trang sông Nguyệt, Thiên Thư, Đầu lâu Người Cây hay nhà tang lễ đều không hề được nhắc đến trong tài liệu.

Họ không nghi ngờ về tính chuyên nghiệp của Phó viện trưởng, vì ông ấy chắc chắn đã đưa ra thông tin dựa trên các báo cáo trước đó. Nhưng nếu kỳ thi đã có những thay đổi mới thì sao? Trước đây đã có trường hợp "Thành phố Người Giấy" được nâng cấp lên độ khó A.

Nếu Tần Tuyết đã mang đến những thay đổi cho Trấn Uất Đấu, thì liệu Kỷ Hồng Trà có phải là người đã "làm mới" Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân?

Nếu độ khó của kỳ thi tăng lên, họ chắc chắn sẽ nhận được điểm số cao hơn trong phần đánh giá cuối cùng, thậm chí có thể phá kỷ lục của "Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân". Nhưng điều đó chẳng khiến họ cảm thấy vui vẻ chút nào.

"Nếu thực sự như vậy thì chúng ta gặp rắc rối rồi." Hứa Lễ nói với vẻ mặt nghiêm trọng. "Chúng ta không biết độ khó của nó đã tăng lên bao nhiêu, là A hay S? Nếu không biết, sẽ rất khó để chuẩn bị kỹ lưỡng. Và còn..."

Cô ta không nói hết, nhưng bóng tối đã bao trùm tâm trí cô ta.

Lần đầu tiên.

Đây là lần đầu tiên cô ta nghe hệ thống thông báo: [Nhiệm vụ thất bại]. Thất bại là một từ rất tiêu cực, và hậu quả của thất bại quá nghiêm trọng, đặc biệt là trong một kỳ thi mà điểm số quan trọng như thế này.

Hai phút trôi qua.

Hệ thống đã im lặng hai phút. Trong tất cả các kỳ thi mà Hứa Lễ từng tham gia, dù đúng hay sai, hệ thống luôn đóng vai trò khách quan và cung cấp hướng dẫn cho bước tiếp theo. Nhưng giờ đây nó đã im lặng quá lâu sau khi tuyên bố hai chữ [Thất bại], điều đó khiến mọi người cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết.

Trong trường thi cũng giống như khi làm bài kiểm tra thật sự, điểm số sẽ được tính sau khi kết thúc.

Liệu người chấm điểm có theo dõi sát sao từng bước trả lời của thí sinh?

Lúc này, Hứa Lễ liên tưởng đến cảnh hệ thống đang cầm một cây bút đỏ và liên tục gạch chéo lên bài thi của họ, cuối cùng viết lên dòng chữ: [Thất bại].

Như muốn thí sinh tuyệt vọng, hệ thống bất ngờ gọi tên Giang Nguyệt Lộc và những người khác: [Hứa Lễ, Phó Mộng Như, Tiểu Nhã, Hứa...] - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Giọng điệu của nó lạnh lùng đến cực độ, hoàn toàn không giống sự chu đáo như những lần thông báo thời tiết trước đó: [Các bạn đã không bảo vệ được những học sinh của Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân, các bạn đã để họ trở thành vật hiến tế. Các bạn đã phụ lòng tin của Học viện, khiến nhiệm vụ lần này kết thúc trong thất bại. Các bạn đáng lẽ phải là hình mẫu nhưng các bạn lại không đạt được dù chỉ một điểm.]

Ba câu trách móc liên tiếp như những cú tát mạnh vào mặt họ. Tiểu Nhã siết chặt tay thành nắm đấm, vừa định mở miệng phản bác thì lại nhận thêm cú tát thứ tư.

[Học viện vô cùng thất vọng về các bạn.]

Nắm tay cô ta buông lỏng ra, vai dần hạ xuống.

[Liệu gia tộc của các bạn có thất vọng không về kết quả này không nhỉ? Và cả những thần linh mà các bạn thờ phụng nữa…] Tiểu Nhã đau đớn nhận ra rằng sức mạnh dường như đang dần rời bỏ cô ta.

Những vị thần mà gia tộc cô ta thờ phụng đã thất vọng.

Thần đang lắc đầu, rút lại sức mạnh mà họ đã ban cho cô ta. Nước mắt cô ta chực trào, nỗi hổ thẹn và hối tiếc như từng đợt sóng lớn nhấn chìm cô ta. Xung quanh cô ta bỗng chốc đứng đầy người. Những giáo viên, người thân và bạn bè từng ca ngợi cô ta giờ đây đứng thành vòng tròn, nhìn cô ta bằng ánh mắt trách móc, như những bức tường cao không thể vượt qua, sự khinh miệt của họ khiến cô ta không dám ngẩng đầu lên.

Những bức tường và con sóng cuồn cuộn đan xen, không cho cô ta một giây nào để thở. Cô ta đau đớn hét lên: "Xin lỗi..."

Chỉ có lời xin lỗi mới làm cho lòng cô ta nhẹ nhõm hơn chút.

Nhưng rồi cô ta tuyệt vọng nhận ra, bản thân mình đang trong tâm bão, rõ ràng cô ta đang cầu xin họ ngừng trách mắng, nhưng sau bao ngày tháng nghe những lời dạy bảo của thần linh, cô ta không thể thốt ra bất kỳ lời phản kháng nào. Dù vậy, cô ta vẫn gửi đi lời cầu cứu yếu ớt theo bản năng của một người rơi vào tình cảnh khốn cùng.

Cứu tôi với, ai đó... ai đó hãy cứu tôi...

Đúng lúc này, một tràng vỗ tay nhẹ nhàng truyền tới giữa những đợt sóng.

Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt vì nước mắt, phát hiện mình vẫn đang trong Nguyệt đàn. Những đợt sóng vô hình và bức tường đã biến mất, trước mặt cô ta không còn giáo viên hay bạn bè, tất cả chỉ là ảo giác.

Người kéo cô ta ra khỏi ảo giác… đứng cách đó không xa. Người đó không hề bị ảnh hưởng, bình thản, tự tin, nhàn nhã, như thể đang xem một vở kịch hay trong nhà hát.

Giang Nguyệt Lộc chậm rãi vỗ tay: "Chỉ vài câu nói đã có thể khiến người ta sụp đổ, không hổ danh là hệ thống của Học viện."

Hệ thống tức giận: [Thí sinh Giang Nguyệt Lộc, lỗi lầm của bạn là nặng nhất. Với tư cách là giáo viên, bạn phải bảo vệ tất cả học sinh. Nhưng họ đã bị Tư tế biến thành vật tế ngay trước mặt bạn. Chẳng lẽ bạn không cảm thấy chút hổ thẹn hay tội lỗi nào sao?]

Giang Nguyệt Lộc mỉa mai: "Ồ, Học viện đã bắt cóc em trai và em gái của tôi, đưa tôi vào cái rừng chết tiệt này làm giáo viên và giao cho tôi nhiệm vụ cứu hàng ngàn người. Vậy tôi nên xin lỗi vì điều gì? Vì em tôi mất tích? Hay vì tôi không được hưởng thụ cuộc sống ở nhà?" ( truyện trên app tyt )

Hệ thống dần nhận ra rằng nó đã gặp phải một kẻ cứng đầu.

Giang Nguyệt Lộc không để cho nó có cơ hội phản bác, anh hỏi dồn: "Còn cô thì sao?"

"Với tư cách là hệ thống, cô nên giữ vị trí trung lập, nhưng cô đã liên tục can thiệp và sử dụng lời lẽ thao túng để khiến thí sinh suy sụp. Cô không cảm thấy chút hổ thẹn nào sao?"

[Trả lời đúng sẽ tiếp tục, trả lời sai sẽ kết thúc. Mọi kỳ thi, mọi hệ thống đều tuân thủ theo quy tắc.]

Giang Nguyệt Lộc cười khinh bỉ: "Ô, quy tắc ư?"

"Nói hay lắm. Nhưng tôi không công nhận quy tắc của cô."

Hệ thống im lặng vài giây: [Bạn không công nhận?]

"Phải. Tôi không công nhận, cũng không công nhận rằng chúng tôi đã thất bại."

Hệ thống bật cười: [Thí sinh Giang Nguyệt Lộc, thất bại trong kỳ thi không phải là lý do để cư xử như kẻ lưu manh...]

Giang Nguyệt Lộc không để ý đến hệ thống, anh quay sang nhìn Tiểu Nhã. Cô gái đang rơi nước mắt kia cũng giống như những người khác, trông bơ phờ như thể vừa bị giáng một đòn nặng nề. 

Giang Nguyệt Lộc thử gọi tên Tiểu Nhã vài lần nhưng cô ta không đáp lại, nước mắt vẫn cứ thế tuôn rơi.

[Vô ích thôi. Họ vẫn kính trọng Học viện và thần linh, biết ăn năn, biết xấu hổ, biết-]

Giang Nguyệt Lộc ngắt lời: "Đủ rồi, đừng cố thao túng tôi nữa."

Anh cúi thấp xuống, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Nhã và những người khác: "Nếu lòng kính sợ của các cô chỉ hướng về hệ thống dưới sự quản lý của Học viện, vậy thì hãy yên tâm, nó không phải là hệ thống quen thuộc mà các cô biết."

"Nó là đồ giả."

Một khoảng lặng kéo dài.

Hệ thống: [Tôi không hiểu tại sao bạn lại nói vậy.]

Giang Nguyệt Lộc đứng thẳng dậy: "Tôi đã mắc bẫy một lần ở Trấn Uất Đấu, lần này sẽ không để điều đó lặp lại."

Hình ảnh mà Chu phu nhân nhiều lần thao túng trong các câu hỏi vẫn còn rõ ràng trong tâm trí anh. Và kẻ mà bà ta gọi là "chủ nhân" - Kỷ Hồng Trà - đã ngấm ngầm thay thế giọng nói của thần bên tai Lâm Thần Âm.

"Có Kỷ Hồng Trà hiện diện ở đây, tôi không thể không cảnh giác. Cô ta thực sự là bậc thầy trong việc giả mạo." 

"Và ngươi cũng quá lộ liễu."

"Đề bài của hệ thống là yêu cầu ta bảo vệ tất cả học sinh và đưa họ ra khỏi khu rừng tuyết. Nhưng kế hoạch của Tư tế tối nay lại là hiến tế toàn bộ học sinh và đưa họ xuống âm giới. Một nhiệm vụ với tỷ lệ thành công bằng không thế này chẳng khác nào là muốn tất cả thí sinh phải chết."

Lời giải thích của anh khiến nỗi hối hận trên khuôn mặt của những người khác dần chuyển thành hoang mang, và rất nhanh sau đó là tức giận: "Ngươi dám giả mạo hệ thống của Học viện. Ngươi to gan thật!"

"Nói! Ngươi có phải là Kỷ Hồng Trà không?"

Một lúc sau, Tiểu Nhã mới hết bần thần: "Cái thứ đó... chạy, chạy rồi à?"

Giang Nguyệt Lộc: "Có vẻ như vậy."

Hứa Lễ lau mặt: "Phong thái của nó không giống vẻ cao ngạo của Kỷ Hồng Trà, có lẽ đây là do Tư tế điều khiển. Cậu nghĩ sao?"

Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn Hứa Lễ. Nếu anh nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Hứa Lễ hỏi ý kiến của anh một cách chân thành. 

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Hứa Lễ thở phào, bắt đầu đưa ra kế hoạch chi tiết: "Chúng ta nên chia thành hai nhóm. Một nhóm điều tra hành tung của hệ thống thật, nhanh chóng tìm ra câu hỏi thứ hai và thứ ba. Nhóm còn lại sẽ đến nghĩa trang sông Nguyệt. Tư tế có lẽ đã đi gặp đồng bọn của hắn. Chúng ta phải đến đó để ngăn chặn hắn."

"Được rồi, xuất phát thôi." Hứa Lễ điểm danh qua một lượt, mọi người theo sự sắp xếp của cô ta lần lượt tiến về phía cổng chính của đại sảnh.

Đi được một đoạn khá xa, Hứa Lễ quay lại thấy Giang Nguyệt Lộc vẫn đứng yên một chỗ, cô ta ngạc nhiên hỏi: "Đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Tôi sẽ ở lại đây."

Vừa nói, anh vừa chậm rãi bước đi trong đại sảnh, dáng vẻ thư thả như đang tản bộ. Một người trong số họ mất kiên nhẫn: "Nếu không giúp được gì thì đừng cản trở. Hứa Lễ đã lên kế hoạch, chúng ta phải thực hiện trước khi mọi thứ quá muộn."

Giang Nguyệt Lộc vẫn bình thản: "Kế hoạch của các cô chưa chắc đã đúng. Sao tôi phải làm theo?"

"Anh... anh đừng tưởng vừa rồi vạch trần được hệ thống giả là có thể kiêu ngạo!" Hứa Lễ ngăn cản người bạn đang tức giận của mình rồi quay sang hỏi Giang Nguyệt Lộc: "Anh nghĩ kế hoạch của tôi sai sao?"

"Sai hoàn toàn." 

Hứa Lễ nhíu mày: "Tôi muốn nghe ý kiến của anh."

"Ừm. Tôi không nghĩ Tư tế sẽ rời khỏi Nguyệt đàn để đến nghĩa trang. Nếu tôi đoán không nhầm, hắn vẫn đang ở đây." Giang Nguyệt Lộc gõ nhẹ vào một viên gạch.

"Ồ, có vẻ là chỗ này rồi." Nói xong, anh rút ra một lá bùa lửa và phá vỡ viên đá, bên trong lộ ra một hành lang xoắn ốc sâu thăm thẳm, không biết dẫn đến đâu.

Hứa Lễ bán tín bán nghi: "Hắn ở dưới đó sao?"

"Có thể nói là vậy. Nhưng cũng có thể không phải." 

"Hắn ở dưới, cũng ở trên, bên cạnh, và ở khắp mọi nơi."

"Xin lỗi, tôi không hiểu lắm."

Giang Nguyệt Lộc nhắc lại: "Cô còn nhớ chuyện Đầu lâu Người Cây kể không? Tư tế có hai khuôn mặt đối lập.'"

"Nhớ, nhưng điều đó thì liên quan gì đến việc hắn ở đâu?"

"Liên quan rất mật thiết là đằng khác." Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Mọi tin đồn đều có nguồn gốc. Những học sinh trong trường ngôi trường nữ nói rằng hắn có hai khuôn mặt chắc chắn là có lý do."

"Tôi đã đi hỏi Đầu lâu Người Cây lần nữa, và phát hiện ra câu chuyện là thế này: Các học sinh khi đến Nguyệt đàn, Tư tế có lúc sẽ nói rất nhiều, rất nhiệt tình. Nhưng có lúc hắn lại im lặng hoàn toàn. Vì vậy mới có tin đồn rằng hắn thay đổi thất thường."

"Có khả năng nào không, rằng tin đồn về sự thất thường là vì đôi khi hắn nghe thấy lời của bọn trẻ nên mới phản hồi, còn khi hắn im lặng là vì hắn không nghe thấy gì?"

Hứa Lễ: "Có thể là hắn không có mặt ở Nguyệt đàn vì đã ra ngoài. Nhưng mà..."

Giang Nguyệt Lộc: "Cô cũng nhận ra rồi."

"Vị Tư tế này chưa từng để lại bất kỳ ghi chép nào về ngoại hình của hắn. Không ai từng gặp hắn, bằng chứng duy nhất cho sự tồn tại của hắn là giọng nói của hắn. Và chỉ khi có mặt tại Nguyệt đàn mới có thể nghe được giọng nói đó. Ngay cả tin đồn về sự thất thường cũng đều nói về việc hắn nói hay không nói ở Nguyệt đàn chứ không phải về việc có gặp hắn hay không."

"Người ta nghĩ điều đó là do Tư tế cố tỏ ra bí ẩn, nhưng xét đến tất cả những gì đã xảy ra, tôi nghĩ có lẽ là do một lý do khác."

Hứa Lễ rùng mình: "Ý anh là..."

"Cô vẫn chưa nhận ra à? Vị Tư tế này có thể đã hợp nhất với toàn bộ tòa nhà này. Gạch đá là hắn, nước chảy là hắn, giọng nói của hắn ở khắp nơi, hắn biết hết mọi thứ về chúng ta." Giang Nguyệt Lộc dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Đó là lý do mà hắn chưa bao giờ rời khỏi Nguyệt đàn suốt mười năm qua."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play