Những người có mặt nghe xong lời của Giang Nguyệt Lộc đều ngây ngẩn, khó chấp nhận ngay được sự thật. Mãi một lúc sau, Tiểu Nhã mới lắp bắp: "Vậy... Tư tế chính là Nguyệt đàn, Nguyệt đàn chính là Tư tế, thế nghĩa là... chúng ta đang ở trong bụng hắn sao?"

Cô ấy lập tức im lặng. Chết tiệt, đúng là quái đản!

Giang Nguyệt Lộc nhún vai: "Bụng cũng được, dạ dày cũng không sao. Tóm lại suy nghĩ của tôi là như vậy, tôi cũng đã nói hết với mọi người rồi. Còn về kế hoạch của cô-"

"Cô nói chia thành hai đội, một đội đi tìm hệ thống thực sự và ra câu hỏi, nếu không tìm thấy thì trả lời câu hỏi thứ hai theo lời Tư tế. Nhưng làm thế sẽ không kịp."

Giang Nguyệt Lộc cho rằng trong tình huống khẩn cấp, tất cả phải dồn sức về một hướng. Kẻ thù sẽ không bao giờ để lại cho ngươi cả cá và cần câu. Chắc chắn buộc họ phải từ bỏ một trong hai.

Anh liếc qua Hứa Lễ đang im lặng, hy vọng cô ta sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định.

Anh không giải thích những điều này chỉ để trò chuyện. Mục đích là để mọi người hiểu tình hình và tự mình đưa ra lựa chọn. Tốt nhất là cùng tham gia với anh. Họ đều là những chiến binh không thể thiếu trong nhiệm vụ lần này.

Hứa Lễ sau một lúc suy nghĩ cuối cùng cũng đồng ý: "Được rồi. Vậy anh định làm thế nào?"

"Hắn bảo chúng ta bảo vệ toàn bộ học sinh, vậy thì chúng ta bảo vệ cho hắn xem."

Tiểu Nhã trợn tròn mắt: "Nhưng chẳng phải họ đã chết rồi sao?"

"Ai nói họ chết rồi?" Giang Nguyệt Lộc khoát tay: "Đừng nghe hệ thống, nó chỉ đang cố thao túng tâm lý của các cô thôi."

Tiểu Nhã im lặng, không biết phải nói gì.

"Tôi đã liên lạc riêng với Chúc Linh và nhận phản hồi rằng mọi thứ vẫn ổn." Giang Nguyệt Lộc lắc đầu nói tiếp: "Nhưng không thể chờ quá lâu. Bên họ sắp không thể cầm cự được nữa."

Hứa Lễ hỏi: "Nghe như thể anh đã có kế hoạch của mình rồi nhỉ?"

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Ừ, một kế hoạch sơ bộ."

Tiểu Nhã cười khổ: "Sơ bộ thôi sao. Nghe giống như một thứ mà anh đã nghĩ ra trong lúc uống nước ngọt vậy. Liệu có đáng tin không?"

"Chúng ta đâu có lựa chọn nào khác." Giang Nguyệt Lộc nhún vai. "Hay các cô có kế hoạch khác khả thi hơn?"

Tiểu Nhã không nói gì nữa. Đừng nhắc đến kế hoạch, cô ấy thậm chí còn không nghĩ ra chuyện Tư tế chính là Nguyệt đàn. Khoảng cách lớn nhất trên đời chính là khi người ta đứng ở tầng một, còn người khác đã đứng ở tầng tám mươi tám.

Cô ấy thở dài, nghĩ thầm: Người đàn ông này, thật ra cũng khá đẹp trai đấy chứ.

-

Kế hoạch của Giang Nguyệt Lộc như sau: Hiện tại, Tư tế có thể kiểm soát vòng Nhật Thạch một cách tùy ý vì hắn đã mất mười năm để nắm vững chúng, biến chúng thành công cụ của mình.

Vòng Nhật Thạch vốn là những chiếc vòng xương chứa Nguyệt lực. Một cách so sánh đơn giản, vòng Nhật Thạch giống như một chiếc vòng cổ cho chó, ai đeo nó thì phải nghe lời người điều khiển. Vì vậy, các học sinh đã lầm tưởng rằng mình sở hữu Nguyệt lực.

Nhưng giờ đây, gần hai ngàn chiếc vòng xương chỉ nghe theo lệnh của Tư tế. Hắn thậm chí không cần rời khỏi Nguyệt đàn mà vẫn có thể thao túng sinh tử của người khác.

"Vòng Nhật Thạch giống như một quả bom hẹn giờ, và quyền điều khiển từ xa nằm trong tay Tư tế. Cách thứ nhất là gỡ hết tất cả những quả bom. Cách thứ hai là cướp điều khiển trước khi hắn ra tay."

"Nhưng làm sao để cướp điều khiển được? Chúng ta đâu biết hắn đang ở đâu."

Giang Nguyệt Lộc búng tay: "Vậy nên chúng ta đi theo cách thứ nhất."

"Chúng ta vẫn chưa tìm thấy Kỷ Hồng Trà nên sẽ còn ở lại trong khu rừng tuyết này rất lâu. Nếu chọn cách thứ hai, dù bắt được Tư tế và phong tỏa khả năng kiểm soát của hắn thì vòng Nhật Thạch vẫn sẽ siết chặt trên cổ các học sinh. Vì vậy tôi nghĩ thà gỡ hết chúng đi còn hơn."

"Gỡ hết ư, nói nghe dễ quá..." Tiểu Nhã băn khoăn: "Anh tưởng dễ như vặn nắp chai nước ngọt đấy à?"

"Anh điên rồi sao. Để tôi giải thích cho anh thấy cách này khó khăn thế nào." Tiểu Nhã giơ ngón cái lên: "Thứ nhất, chúng ta phải tìm tất cả bọn họ. Nhưng bên ngoài bão tuyết lớn như thế, bọn họ không chắc tụ lại một chỗ. Vậy chúng ta phải tìm từng người một như kiểu lùng sục. Mà đội chúng ta chỉ có chín người."

Cô ấy giơ thêm ngón trỏ: "Thứ hai, là tính đặc thù của vòng Nhật Thạch. Nếu anh chưa học qua thì để tôi giải thích. Chúng tôi có được thần lực nhờ các vị thần ban cho. Miễn là vị thần mà chúng tôi thờ phụng còn sống thì sức mạnh của chúng tôi sẽ không mất đi. Nhưng chẳng ai biết được tộc Người Cây mười năm trước đã thờ vị thần nào..."

"Thần Cây." Giang Nguyệt Lộc bổ sung: "Tôi đã nghe Tần Tuyết nói khi còn ở Trấn Uất Đấu."

"Được rồi. Giờ biết đó là thần gì rồi, nhưng cũng chẳng giúp ích được gì nhiều."

Thật ra thì có giúp được chút ít. Tiểu Xuân đã làm vỡ vòng Nhật Thạch ở nghĩa trang sông Nguyệt, chứng tỏ nơi đó rất thích hợp để phá hủy. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải đưa tất cả mọi người đến đó. ( truyện trên app T Y T )

Tiểu Nhã tiếp tục liệt kê các khó khăn khác, mười ngón tay giơ ra với những thách thức phải đối mặt. Giang Nguyệt Lộc từ tốn hạ tay cô ấy xuống: "Chúng ta sẽ không tìm người, cũng không cần gỡ vòng. Chúng ta sẽ không gặp bất kỳ khó khăn nào trong số những điều mà cô đã đưa ra."

"À. Nhưng anh vừa nói đi theo cách thứ nhất mà?"

"Đúng vậy. Có nhiều cách, đừng bó buộc vào một phương án duy nhất. Tôi có một kế hoạch không cần phải động tay động chân gì cả. Vẫn chưa đến bước đường cùng, tôi cần các cô giữ sức vì tôi quá yếu, một mình tôi làm không nổi." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Mọi người: "..."

Đừng thừa nhận sự vô dụng của mình một cách thản nhiên như vậy chứ!

"Khoan đã." Có người hỏi: "Ý anh là chúng ta có thể gỡ được hết vòng Nhật Thạch trên cổ họ mà không cần phải ra mặt hay chiến đấu sao?"

Giang Nguyệt Lộc: "Nếu mọi việc thuận lợi thì rất có thể."

"Đừng... đừng đùa chứ! Như vậy khác nào ngồi chờ sung rụng. Có phải vì anh yếu quá nên đâm ra bỏ mặc mọi chuyện không?"

Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Tất nhiên là không."

"Được rồi." Sau một hồi tranh cãi, Phó Mộng Như im lặng nãy giờ lên tiếng: "Thôi đi. Ồn ào quá. Cứ làm theo lời anh ta đi."

"Nhưng mà..."

"Cô có cách nào khác không?"

Trước ánh nhìn không thiện chí của Phó Mộng Như, không ai dám cãi lại. Cô ta quay sang Giang Nguyệt Lộc, biểu cảm phức tạp khó tả. Không ai biết cô ta nghĩ gì vào khoảnh khắc đó.

Phó Mộng Như hỏi: "Anh có chắc sẽ thành công không?"

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Tôi sẽ thành công."

"Cô chính là vận may. Nhưng không biết là vận tốt hay vận xấu." 

Phó Mộng Như im lặng vài giây rồi đồng ý: "Tốt lắm. Vậy thì làm theo lời anh."

-

"Trước hết, ai có thể tạo ra màn hình lớn?" Giang Nguyệt Lộc hỏi nhưng không ai hiểu. Học viện và cách nghĩ của anh dường như không ăn khớp. Anh suy nghĩ rồi đổi cách diễn đạt: "Ai có thể tạo ra một cái gương? Một cái gương có thể chiếu hình ảnh."

Lần này thì họ hiểu.

"Khó đấy."

Giang Nguyệt Lộc không có khái niệm về điều này. "Khó à? Tôi từng thấy nó trong Nguyệt đàn, nước từ mặt đất bay ngược lên không trung, sau đó biến thành những con mắt giám sát..."

"Thứ anh nói ban đầu là phương pháp cầu mưa từ cổ mộ Thạch Hạp, biến tấu thành khả năng tụ mưa, vì vậy nước mới có thể tụ lại... Còn chuyện sau biến thành mắt có lẽ là bí thuật của một tộc địa phương, tôi chưa từng nghe qua."

Giang Nguyệt Lộc chớp mắt, vứt hết mấy cái thuật nước và mây mưa đó ra khỏi đầu: "Được rồi. Thế cô có thể làm được gì?"

"Ta là người thờ phụng Pháp Vương Sấm Sét duy nhất, là đệ tử đời thứ hai trăm sáu mươi tám, có thể cấp điện cho mười tám trung tâm mua sắm cùng lúc." Cô gái tự hào ưỡn ngực.

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Ồ, giỏi thật. Nhưng ở đây có trung tâm mua sắm nào không?"

"Không có!"

"Không có thì đi chỗ khác chơi đi." Giang Nguyệt Lộc phũ phàng đuổi cô ta ra ngoài.

Tiểu Nhã thở dài: "Thất bại rồi. Bước đầu tiên của kế hoạch đã bế tắc sao?"

Khi bầu không khí căng thẳng bao trùm lên mọi người, Giang Nguyệt Lộc bất ngờ bắt gặp ánh sáng lóe lên ở đâu đó. Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy một con yêu quái hình gương lơ lửng trên không trung. Nó đang nằm trên đỉnh một cái cột, lắng nghe từ bao giờ không hay, định đổi tư thế nằm nhưng đột nhiên lại đối diện với ánh mắt của Giang Nguyệt Lộc.

Trong cơn hoảng loạn, nó lùi lại vài bước. Nhưng lần này nó trượt xuống từ trên cao: "Á! Ta sắp vỡ rồi, sắp vỡ rồi-"

Tiểu Nhã lao ra nắm lấy cái cổ lạnh ngắt của nó: "Yêu quái gương? Sao ngươi không ở yên trong hang mà chạy ra đây phá phách?"

"Ta chỉ... chỉ ra ngoài chơi một chút, sắp về rồi hahaha..." Thấy nó vùng vẫy không có gì nguy hiểm, Tiểu Nhã thả nó ra. Yêu quái gương định rời đi nhưng Giang Nguyệt Lộc chặn lại.

"Chào ngươi." Giang Nguyệt Lộc nói.

Yêu quái gương: "... Chào ngươi?"

Lâu lắm rồi mới có cuộc gặp mặt thú vị như thế này, nhưng nó linh cảm rằng đây không phải lúc thích hợp để chiêm ngưỡng Giang Nguyệt Lộc, bởi bầu không khí lúc này thật sự rất không ổn.

"Ta cần ngươi giúp một việc." Giang Nguyệt Lộc nói.

Yêu quái gương: "Việc gì?"

Giang Nguyệt Lộc xoa đầu nó, ân cần: "Đừng lo, sẽ không khó đâu."

-

"Lối đi dưới lòng đất đã sẵn sàng, đường đi hoàn toàn không bị cản trở, có thể vào bất cứ lúc nào." Người này mượn sức mạnh của Thần Đất.

"Chuẩn bị phóng quả cầu lửa!" Còn người này mạnh mẽ hơn, có thể dễ dàng tạo ra vũ khí. Người ta nói thần tổ tiên của anh có họ hàng với Thần Bếp.

Những tảng đá bay lên không trung, và dưới tác động của những quả cầu lửa, chúng lao thẳng vào đường hầm dưới đất. Nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy một con sông nước mắt dài như dải mì uốn lượn lao qua, trong bóng tối vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết của yêu quái Gương: "Ôi trời ơi, đơn giản chỗ nào, đơn giản chỗ nào ngươi chỉ ta xem! Ta chỉ là văn chức, không phải chiến binh, ngươi với hắn đều đen tối như nhau!"

Giang Nguyệt Lộc: "Tiếp tục đi."

"Chúng ta cũng có thể tạo ra đôi mắt để nhìn đường, và còn đẹp hơn nữa kìa!"

Lời vừa dứt, những chồi non xanh mơn mởn bắt đầu nhú lên từ sảnh chính của Nguyệt đàn. Chúng nhanh chóng hút hết nước trong rãnh rồi mọc ra những quả đầu tiên với tốc độ đáng kinh ngạc. Những quả ấy nhảy lóc cóc từ cành xuống đất, theo bóng yêu quái gương mà biến mất.

"Ừ, gương đã đi qua tòa nhà giảng dạy... Tòa Tư vụ... Tòa Các quản hình như có nhiều người nhất, có dừng lại không?"

Giang Nguyệt Lộc ngăn cản: "Dừng lại."

"Được rồi." Hứa Lễ nói với cô gái đang điều khiển đá: "Phá mặt đất ra."

Mặt đất trước cửa tòa Các quản nứt ra, một chiếc gương trắng tinh được buộc chặt trên đá nổi lên giữa không trung, lộ ra toàn cảnh xung quanh. Tư tế lập tức phát hiện ra yêu quái gương đột ngột xuất hiện giữa không trung. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn phẩy tay, những nhũ băng từ trên mái nhà trở thành vũ khí thuận tiện nhất, tạo thành một dải băng sắc nhọn lao thẳng về phía gương!

“Á cứu với! Ta sẽ vỡ mất-!"

"Ồn ào quá." Phó Mộng Như vung tay, dễ dàng khiến những quả cầu lửa mà đồng đội đang giữ yên quay tròn. Những tiếng "bùm bùm" vang lên khi các nhũ băng bị đập tan thành từng mảnh rồi rơi xuống đất.

Mọi người: "..."

Họ ngước nhìn cô ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Phó Mộng Như không quen với ánh mắt này, vội rút tay lại: "Tôi làm vậy không phải để cứu nó, chỉ là phản ứng chiến đấu theo bản năng thôi... đừng có cười nữa!"

"Mặc dù tôi cũng không muốn cắt ngang bầu không khí hòa thuận của các cô, nhưng mà..." Giang Nguyệt Lộc nói tiếp: "Thời cơ của chúng ta đến rồi."

"Tiếp theo, ta sẽ bảo vệ ngươi bằng mọi giá, yêu quái gương. Ngươi chính là ánh sáng của niềm hy vọng."

"Thể hiện tài năng của ngươi đi."

Yêu quái gương dụi tay, ôi thật là ngượng ngùng.

Nó hắng giọng, bắt đầu cất giọng hát.

"Mặt trời và mặt trăng, giữa các vì sao, có một ngôi làng trắng xóa. Những người tốt bụng nắm tay nhau, ngôi nhà và ngôi trường liền theo đó mà sinh ra."

"Hỡi đứa trẻ, đầu óc em đầy kiến thức."

"Hỡi đứa trẻ, đôi mắt em nhìn ra thế giới."

"Hỡi đứa trẻ, chân tay em mang vòng hoa."

"Hỡi đứa trẻ, em sẽ có một tương lai vĩnh cửu."

...

"Cái gì vậy? Này, cậu có nghe thấy gì không?"

"Lê Hoa, này, tỉnh dậy đi."

Trong tòa Các quản, những cô gái mệt mỏi lần lượt ngẩng đầu. Chúc Linh đứng dậy, vịn lấy khung cửa sổ, lắng nghe những giai điệu vang vọng khắp ngôi trường. Trong suốt mười năm qua, trước mỗi buổi sáng thức dậy, giờ ăn trưa và trước khi đi ngủ, họ đều nghe bài hát này.

Bài hát này gắn liền với hạnh phúc và sự an toàn. Nó liên quan đến những ước mơ khi nhập học, về việc sau này các cô gái sẽ trở thành người như thế nào.

Bài hát này, viết về tương lai của họ.

Những giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống căn phòng ký túc xá đổ nát: "Đây là..."

"Đây là bài hát của trường chúng ta." Chúc Linh nghẹn ngào.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play