Tư tế chẳng hề bận tâm: "Ngươi tên gì không quan trọng, ngươi vẫn chưa hiểu sao? Trong ván cờ này, ngươi chỉ là một con tốt nhỏ bé, chẳng có vai trò gì, cũng chẳng thể cản trở ta. Cả đám người kia cũng vậy." Hắn liếc qua Hứa Lễ cùng những người còn lại.

"Thậm chí, Lạc Âm Quan đối với ta chỉ là một con bài có cũng được không có cũng chẳng sao, chỉ để tăng thêm một chút phần thắng mà thôi."

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Vậy tại sao còn đưa kế hoạch đó cho tôi?"

Tư tế bật cười: "Có vẻ như ngươi rất muốn làm anh hùng cứu thế giới, nhưng tiếc quá, ngươi chỉ đang mơ mộng thôi. Ngươi có biết ta đã hả hê thế nào khi nhìn ngươi chạy đi khắp nơi không? Ngươi quá ngu ngốc, các ngươi quá ngu ngốc! Vài lời nói của ta cũng đủ khiến các ngươi xoay như chong chóng."

Giang Nguyệt Lộc sững sờ: "... Vậy là Thiên Thư là giả."

Tư tế lắc đầu: "Không, không, không, ba cuốn sách đó là thật, và những gì được ghi chép trên đó cũng đúng, chỉ là ta đã sửa đổi một chút."

Giang Nguyệt Lộc tiếp lời: "Vậy việc bố trí Trác Lạt Ma dọc theo sông Nguyệt rồi phá hủy nó... cũng không phải là lưỡi dao để cắt đứt sự kết nối giữa hai thế giới, chuyện giải phóng nữ sinh gì đó cũng là bịa đặt."

Tư tế thừa nhận: "Đúng vậy, cuối cùng ngươi cũng hiểu ra rồi."

Giang Nguyệt Lộc cúi đầu không nói gì thêm.

Tư tế cợt nhả: "Ngươi sao thế? Ban nãy còn trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta, hận không thể xé xác ta ra, giờ lại trông như kẻ thất bại thế này à?"

"Thật ra…" Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu lên rồi nhìn xa xăm, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó. Hành động của anh khiến Tư tế và cả Tiểu Nhã cùng những người còn lại đều tò mò.

Tư tế hỏi lại: "Thật ra cái gì?"

Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Thật ra tôi đã từng sống ở trại trẻ mồ côi một thời gian."

Tư tế mỉa mai: "Vậy thì sao?"

Giang Nguyệt Lộc: "Mọi người không thích trại trẻ mồ côi, nhưng tôi lại có khoảng thời gian rất vui vẻ. Tôi thậm chí còn trở thành thủ lĩnh của lũ trẻ mà chẳng hiểu tại sao…"

Tư tế mất kiên nhẫn, cắt ngang: "Ta không hứng thú với quá khứ đáng thương của ngươi đâu Giang Nguyệt Lộc. Đừng nghĩ rằng ai cũng sẽ bị cuốn vào câu chuyện của ngươi. Ta không phải là con bé ngốc nghếch Hạ Dực đó."

Câu nói "Con bé ngốc nghếch Hạ Dực" khiến Giang Nguyệt Lộc khựng lại một lúc, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Sau khi trở thành thủ lĩnh của bọn trẻ, tôi cảm thấy mình mang một trách nhiệm, đó chính là không thể bỏ rơi chúng, không thể để chúng bị tổn thương."

"Tôi nghĩ ngài cũng như vậy, Tư tế."

"Ngài đang ở vị trí như một người đứng đầu của ngôi trường này. Giáo viên nghe lời ngài, học sinh kính trọng và tin tưởng ngài. Ngày đầu tiên tôi đến lớp 3, tôi đã nghe rất nhiều suy đoán thú vị về ngài. Bọn trẻ cố đoán xem ngài trông như thế nào, liệu ngài có lén bước ra khỏi Nguyệt đàn vào ban đêm hay không."

"Ngài Tư tế chắc hẳn đã làm việc rất vất vả, người gầy gò, lo sợ rằng nếu chúng ta nhìn thấy thì sẽ đau lòng nên ông ấy mới không ra ngoài - Chúng luôn nói vậy."

Tư tế im lặng rất lâu.

Bụi trần nhẹ nhàng xoay vòng trên không trung, thời gian như dừng lại. Nếu những gì Giang Nguyệt Lộc nói không đúng sự thật, chắc chắn Tư tế sẽ ngắt lời ngay lập tức. Nhưng những con mắt hiện diện khắp nơi trong trường nữ sinh cho hắn biết rằng những gì Giang Nguyệt Lộc nói đều đúng. Lũ trẻ mù quáng và ngây thơ với niềm tin tuyệt đối dành cho hắn.

"Ta rất vui khi ngươi nhận ra lòng trung thành của chúng dành cho ta. Đó là lợi ích của việc liên tục xóa đi ký ức. Ta khuyên ngươi cũng nên áp dụng phương pháp này với lũ trẻ trong trại mồ côi của ngươi. Trước khi làm điều đó, ngươi cũng có thể thử nghiệm nó với những người phía sau ngươi. Cơ hội như thế này rất hiếm có đấy."

Sắc mặt của Hứa Lễ và những người khác lập tức trở nên u ám. Giang Nguyệt Lộc ra dấu bảo họ bình tĩnh rồi quay lại nói: "Tôi sẽ không làm thế. Có vẻ như cách chúng ta trở thành thủ lĩnh rất khác nhau."

"Vậy sao? Đáng tiếc thật."

"Tôi cũng thấy tiếc."

"Tôi từng nghĩ rằng ông là một người có trách nhiệm, nhưng mà…" Giang Nguyệt Lộc lắc đầu, quay mặt đi, ánh mắt thoáng lộ vẻ thất vọng, như thể vừa chịu đựng một cú sốc rất lớn. Tiểu Nhã không thể tin vào mắt mình khi nhìn anh từ phía sau.

Tư tế hoài nghi: "Thì ra hình tượng của ta trong lòng ngươi vĩ đại đến vậy à?"

Giang Nguyệt Lộc cúi đầu, đôi mắt như những mảnh pha lê dễ vỡ: "Bây giờ tôi chỉ muốn biết rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả trong số những điều ngài đã nói với tôi."

Tư tế im lặng một lúc, hắn nhận ra sự lưỡng lự trong lòng mình, giả vờ nhượng bộ: "Thôi được, bây giờ ngươi biết thì cũng có ích gì? Kế hoạch đã hoàn tất, không ai có thể thay đổi được nữa." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

"Kế hoạch đã hoàn tất." Tư tế tự khẳng định điều này.

Hắn dần cảm thấy yên tâm hơn: "Ba câu hỏi. Ta sẽ trả lời ngươi ba câu hỏi."

Giang Nguyệt Lộc vào thẳng vấn đề: "Nói phải giữ lời."

"Câu hỏi thứ nhất."

"Kế hoạch thực sự của ngài là gì?"

"Ngươi đã đoán ra rồi mà. Như ngươi nói, ta muốn mở cánh cổng đến ngôi trường nữ sinh khác trong đêm nay và tiến vào đó."

"Hiểu rồi."

Tư tế bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Những câu hỏi của Giang Nguyệt Lộc không khác gì những người trước đó, chẳng mang lại bất ngờ gì cho hắn. Hắn ngáp dài, có vẻ đã chán nản.

"Câu hỏi thứ hai."

"Kế hoạch thực sự của ngài là gì?"

Tư tế nhíu mày: "Ngươi đang đùa với ta à? Ta đã trả lời câu hỏi đó rồi."

Giang Nguyệt Lộc: "Ngài trả lời về kết quả của kế hoạch. Kết quả là ngài sẽ tiến vào ngôi trường nữ sinh thật. Nhưng lần này tôi muốn hỏi ngài đã làm gì để đạt được mục tiêu đó? Đây cũng là một phần của kế hoạch."

Tư tế mất kiên nhẫn: "Ta không có gì để nói thêm."

"Ngài không muốn trả lời sao?" Giang Nguyệt Lộc tiếp tục: "Để tôi đoán thử. Câu hỏi trước ngài trả lời dễ dàng vì nó không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của ngài. Nhưng lần này, ngài không muốn trả lời vì nó chạm đến phần cốt lõi của kế hoạch."

"Vậy điều gì sẽ ảnh hưởng đến kết quả của kế hoạch này?"

"Ngài đã bắt Lạc Âm Quan và đặt cô ấy lên bệ tế. Bệ tế thường dùng để làm gì? Để hiến tế. Những gì ngài nói trước đó cũng phù hợp với điều này, ngài định hiến tế Lạc Âm Quan để tăng tỷ lệ thành công. Nhưng ngài cũng nói rằng có hay không có cô ấy cũng không quan trọng, vì ngài đã sắp xếp mọi thứ từ lâu. Chúng tôi chỉ là những quân cờ có cũng được, không có cũng chẳng sao. Vậy thứ gì mới thực sự quan trọng với ngài, không thể mất đi, không thể thay thế?"

"Thứ gì đã tồn tại cùng với kế hoạch của ngài trong suốt mười năm qua mà chưa từng biến mất?"

Giang Nguyệt Lộc ngừng lại một giây: "… Là gì?"

Khoảnh khắc ngắt quãng đó khiến Tư tế căng thẳng. Nhưng khi câu hỏi cuối cùng vang lên, ông ta bắt đầu giận dữ: "Hỏi ta làm gì? Ngươi đã đưa ra câu hỏi thì tự trả lời đi!"

"Được." Giang Nguyệt Lộc dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Thứ đã tồn tại suốt thời gian qua chính là... ngôi trường nữ sinh trong khu rừng này."

Tư tế thấy nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của Giang Nguyệt Lộc, hắn bật cười: "Nếu đó là câu trả lời của ngươi-"

"Tôi vẫn chưa nói hết." Giang Nguyệt Lộc ngắt lời. 

"Thứ đã tồn tại suốt thời gian qua chính là tất cả những học sinh của ngôi trường này. Ngài định hiến tế tất cả họ, hàng ngàn học sinh như Chúc Linh."

Bầu không khí trở nên im lặng.

"Tôi vẫn luôn tự hỏi, tại sao ngài lại đặc biệt chú ý đến tôi, thậm chí còn giao cho tôi một nhiệm vụ đặc biệt và tạo ra một loạt lời nói dối để đánh lừa tôi. Ngài Tư tế, ngài quan tâm tôi đến mức khiến tôi suy nghĩ mãi không yên. Tôi cứ tự hỏi, mình có gì khác biệt với những người khác? Tại sao tôi lại được ngài ưu ái như vậy?"

Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Tôi đã nghĩ rất lâu, cuối cùng nhận ra rằng mình thực sự có một điểm khác biệt so với Chúc Linh và những người khác."

Anh chỉ vào cổ mình, làm động tác như tự sát: "Tôi không đeo vòng Nhật Thạch."

"Giáo viên khác không đeo cũng không sao, vì họ đã là người của ngài. Nhưng tôi thì khác, tôi cũng giống như Hạ Dực, là một biến số khó kiểm soát, có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của ngài."

"Vòng Nhật Thạch thực chất là xương người chết. Ngài cất công trang bị nó cho từng học sinh, không chỉ để khiến trò chơi này trở nên thật hơn, mà còn vì lý do gì? Nếu những học sinh này dùng sức mạnh đó chống lại ngài thì sao? Hàng ngàn người như vậy, sao ngài có thể yên tâm?"

"Xóa ký ức sao? Ngài xóa ký ức vẫn chưa đủ. Với sự ám ảnh kiểm soát như ngài thì sao có thể dễ dàng trao cho từng người những chiếc vòng Nhật Thạch chứa đựng sức mạnh lớn như vậy? Trừ khi ngài cũng có một cách kiểm soát hoàn hảo hơn nhờ vào chính những chiếc vòng này." ( truyện trên app tyt )

Giang Nguyệt Lộc phân tích một cách lưu loát khiến Tiểu Nhã và những người khác bất ngờ.

Tiểu Nhã bừng tỉnh: "Vậy nên anh mới bảo chúng tôi thay đi sao?"

Đêm qua, ngay sau khi Giang Nguyệt Lộc trở về từ nghĩa trang, anh đã đề nghị họ thay những chiếc vòng đeo cổ. Anh nói: "Trong nghĩa trang có rất nhiều mảnh xương, các cô có thể nhân lúc diễn ra lễ hội sông Nguyệt để đến đó lấy." Vậy nên, những chiếc vòng họ đeo đều là hàng giả như của Tiểu Xuân. Tư tế thử kiểm tra và nhận ra rằng những người này thực sự không còn nằm dưới sự kiểm soát của hắn.

Hắn bực dọc: "Thiếu vài người các ngươi cũng không ảnh hưởng gì."

Tiểu Nhã hỏi: "Ông thực sự định hiến tế tất cả họ chỉ vì…" Vì một lý do ngớ ngẩn như vậy sao?

Giang Nguyệt Lộc ngắt lời: "Tư tế, ngài đừng quên còn một câu hỏi cuối cùng."

"Ngươi chẳng phải đã biết hết mọi chuyện rồi à? Còn hỏi ta làm gì?"

Giang Nguyệt Lộc thành thật: "Không. Tôi thực sự không biết câu trả lời cho câu hỏi này."

Ngươi đã biết hết về Vòng Nhật Thạch, vậy còn điều gì mà ngươi không biết? Tư tế cảm thấy anh đang có âm mưu. Ban nãy, hắn nghĩ rằng Giang Nguyệt Lộc đã bị lừa, nhưng bây giờ rõ ràng chính hắn mới là kẻ bị dắt mũi. Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu nổi giận, nhưng vẫn giả vờ hỏi: "Ngươi muốn biết câu trả lời gì?" Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh bại Giang Nguyệt Lộc.

Nhưng hắn không ngờ rằng câu hỏi cuối cùng của Giang Nguyệt Lộc là-

"Ngài không tiếc gì để tiến vào ngôi trường nữ sinh dưới âm phủ, vậy mục đích thực sự của ngài là gì"

Tư tế thản nhiên: "Vì ta muốn trả thù."

"Tin hay không thì tùy, nhưng những câu chuyện về cuộc chiến giữa hai tộc là thật. Tộc ta đã bị tộc Người Cây thảm sát, chỉ còn sót lại vài người. Ta không mong được sống sót hay lẩn trốn mãi, ta chỉ hy vọng có thể kéo những kẻ đó ra ngoài và giết chúng. Trước đây ta không làm được, nhưng giờ ta có thể."

"Được rồi, ba câu hỏi đã xong."

Tiểu Nhã đợi mãi nhưng chẳng thấy Tư tế nói thêm gì: "... Hắn đâu rồi?"

Giang Nguyệt Lộc không lấy làm lạ: "Còn đi đâu được nữa, hắn đi thực hiện kế hoạch báo thù của mình rồi."

"Làm sao anh biết?"

Tất nhiên là do hệ thống vừa thông báo.

[Cảnh báo - Cảnh báo - Cảnh báo -]

[Thí sinh Giang Nguyệt Lộc, bài kiểm tra lần thứ hai của bạn - giúp toàn bộ học sinh thoát khỏi trường - đang có nguy cơ thất bại!!! Cảnh báo nghiêm trọng, họ đang đối mặt với nguy cơ tử vong!!!]

[Mức sinh mệnh của toàn bộ học sinh: 80%]

[Mức sinh mệnh của toàn bộ học sinh: 45%]

[Mức sinh mệnh của toàn bộ học sinh giảm xuống còn 15%... 5%... 1%...]

...

[Bài kiểm tra lần thứ hai, thất bại]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play