Bên trong Nguyệt đàn, Giang Nguyệt Lộc ngồi tách biệt với đám đông, mắt nhắm nghiền để dưỡng thần. Là giáo viên, anh có quyền tự do chọn trang phục, và ngay từ ngày thứ hai ở đây, anh đã bỏ hết váy áo trong tủ mà thay bằng quần dài, thuận tiện cho việc ngồi khoanh chân và hành động. Đôi chân dài vắt chéo, đôi bốt đen cao cổ phủ đầy tinh thể tuyết lấp lánh dưới ánh đèn lạnh lẽo.

Tiểu Nhã quay sang nhìn Hứa Lễ, hỏi nhỏ: "Cậu có cảm thấy trong Nguyệt đàn này lạnh lắm không? Nếu ở trong lớp thì tuyết trên giày chúng ta đã tan rồi.""

Hứa Lễ gật đầu: "Tớ cũng cảm thấy vậy."

Tiểu Nhã nhăn mặt: "Chỗ này khiến tớ thấy không thoải mái chút nào... Và cả Giang Nguyệt Lộc nữa, từ lần trả lời câu hỏi thứ hai, anh ta có gì đó rất khác. Anh ta trở nên... trở nên…"

Hứa Lễ nói thay lời: "Trở nên rất tin tưởng vào Tư tế."

"Đúng vậy! Anh ta vốn không phải kiểu người dễ tin vào lời người khác như thế. Lúc nào cũng cẩn thận, có lúc tớ còn nghĩ anh ta nghiêm túc quá mức." Tiểu Nhã bắt đầu nghĩ ngợi, nếu là Giang Nguyệt Lộc bình thường, anh ta sẽ xử lý thế nào với lần trả lời câu hỏi thứ hai nhỉ?

"Mình nghĩ trước tiên anh ta sẽ khai thác thông tin từ Tư tế, vừa nghe vừa so sánh trong đầu, sau đó tự đi kiểm chứng. Không có bằng chứng xác thực thì chắc chắn sẽ không vội tin… Ơ?" Tiểu Nhã chợt nhận ra, tất cả những điều này đều chỉ là suy nghĩ nội tâm, mà đã là nội tâm thì khó mà nhìn thấu được. Vậy nên, không ai biết liệu Giang Nguyệt Lộc đang thận trọng quan sát hay chỉ hành động một cách liều lĩnh.

Hứa Lễ nhìn cô ta: "Cậu tin tưởng anh ta thật đấy."

Tiểu Nhã sờ cằm, nghĩ ngợi: "Có lẽ vì anh ta luôn cư xử như một người anh trai."

"Xin lỗi đã để các vị phải chờ lâu."

Giọng của Tư tế đột nhiên vang lên trong Nguyệt đàn. Những cột đá và gạch lát nền phát ra tiếng răng rắc, như thể có một bàn tay vô hình đang tháo rời và lắp ghép lại cả tòa nhà như xoay khối rubik khổng lồ.

"Ngày lễ vốn là để ăn mừng nhưng lại để các vị vất vả chạy đôn chạy đáo khắp nơi, thật có lỗi quá. Chúng ta không nên trì hoãn thêm nữa, giờ thì bắt đầu thôi."

Tiểu Nhã vội vàng chen ngang: "Khoan đã, ngài Tư tế! Chưa đủ người mà!"

Tư tế bình thản đáp lại: "Ý em là học sinh tên Vấn Hàn phải không? Đừng lo, em ấy gặp trục trặc trên đường đến Nguyệt đàn, nhưng cô Vu đã đón em ấy đến sông Nguyệt rồi. Chúng ta sẽ gặp lại em ấy sớm thôi."

"Nhưng mà…" Tiểu Nhã càng nghe càng bất an, cô ta quay đầu nhìn Giang Nguyệt Lộc để tìm kiếm sự trợ giúp.

Thế nhưng, anh lại dễ dàng đồng ý: "Được rồi, chúng ta cứ làm theo lời Tư tế."

Anh ta lại tin một cách dễ dàng như vậy! Tiểu Nhã tức tối nắm chặt tay.

Lãnh Vấn Hàn biết rõ rằng mọi người đang chờ mình, tại sao cô ấy lại đi theo một giáo viên khác? Hơn nữa, "gặp chút trục trặc" nghe như một cái cớ vô lý. Ai nghe cũng biết có điều gì đó không ổn, vậy mà Giang Nguyệt Lộc vẫn tin tưởng tuyệt đối.

Cô ta giận dữ muốn hét lên: "Anh…"

Giang Nguyệt Lộc hoàn toàn không để ý đến cô ta: "Ngài Tư tế, hôm nay chúng tôi đã đến các khu vực quanh sông Nguyệt, và theo chỉ thị của ngài, chúng tôi đã..." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Anh quay lưng về phía họ, bắt đầu báo cáo công việc ngày hôm nay cho Tư tế, lại tiếp tục diễn vai người anh trai bảo vệ em gái.

Tiểu Nhã định nói gì đó thì bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai: [Tiểu Nhã, lát nữa khi Tư tế hành động, cô nhớ bảo vệ mọi người.]

Tiểu Nhã giật mình ngước lên nhìn, nhưng Giang Nguyệt Lộc vẫn quay lưng về phía cô ta, thong thả báo cáo với Tư tế về những gì đã làm trong ngày.

[Nhìn về phía tai của cô, nhưng đừng lộ liễu quá. Ở đây có rất nhiều mắt thần đang theo dõi.]

Câu nói của anh làm Tiểu Nhã lạnh sống lưng. Nguyệt đàn cũng có người theo dõi sao? Cô ta nhanh chóng liếc xuống dưới, phát hiện một ngọn lửa nhỏ khẽ lay động, phát ra ánh sáng từ những câu chú xung quanh. Cô ta lập tức nhận ra đây là loại linh phù truyền tin cơ bản.

Giang Nguyệt Lộc làm vậy để tránh bị nghe lén. Tiểu Nhã hiểu ý, cô ta bấm một thủ quyết rồi dùng tâm ngữ để giao tiếp với anh: [Tư tế sẽ hành động à? Hành động thế nào?]

[Tôi chỉ biết hắn đang âm mưu điều gì đó, nhưng cụ thể là gì thì chưa rõ. Cô chỉ cần đề cao cảnh giác là được. Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, cô rất giỏi trong việc tạo vòng bảo vệ diện rộng.]

Tiểu Nhã đảo mắt: [Đó là bí pháp Huyền Linh Giải Ách, "Vòng bảo vệ" nghe quê mùa chết đi được!]

[Còn nữa, anh còn phải thông báo cho những người khác nữa chứ? Một cái linh phù nhỏ xíu như vậy rất tốn thời gian, tốt hơn anh nên lập một trận pháp kết nối để liên lạc với mọi người cùng lúc…]

Giang Nguyệt Lộc thẳng thừng đáp lại: [Xin lỗi, giờ tôi yếu quá, không làm được.]

[...]

Khi linh phù truyền tin quay trở lại, Giang Nguyệt Lộc vẫn đang tiếp tục báo cáo với Tư tế. Có vẻ Tư tế đã bắt đầu mất kiên nhẫn: "Cô Lộc Nguyệt, những chuyện này chúng ta có thể bàn sau. Bây giờ tình hình đang gấp rút, cô cũng biết rõ điều đó."

Giang Nguyệt Lộc dễ dàng bị thuyết phục: "Ồ, vậy chúng ta đi thôi."

Tư tế: "..."

"Vậy hãy đi xem thử."

Giang Nguyệt Lộc thắc mắc: "Xin lỗi nhưng cho phép tôi hỏi thẳng, ngài nói 'xem' chứ không phải 'đi' sao? Tôi cứ tưởng chúng ta sẽ ra sông Nguyệt để gặp Vấn Hàn và những người khác."

Tư tế bình tĩnh đáp lại: "Không cần đâu. Chúng ta có mắt thần khắp mọi nơi, sông Nguyệt cũng không ngoại lệ. Trong kỳ thi hôm ấy cô cũng đã thấy, con người và cảnh vật đều có thể được tái hiện. Chúng ta chỉ cần ngồi đây xem thôi, không cần chạy đi đâu cả."

Vừa dứt lời, những con mắt màu nước từ dòng suối bắt đầu nổi lên, tụ lại thành một màn nước khổng lồ. Những con mắt đảo qua một lượt, và ngay lập tức hiện lên một khung cảnh giữa tấm màn. Đó không phải là sông Nguyệt băng giá, mà là một bệ tế hoang vu không bóng người.

"Nhìn kìa! Có người!"

Những tiếng hét kinh ngạc vang lên. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về bóng người trên bệ tế. Màn đêm buông xuống, ánh sáng lờ mờ chỉ đủ để thấy thân hình mảnh khảnh, mái tóc trắng lấp lánh ánh sáng u ám của trăng. Đôi mắt người đó nhắm chặt nhưng vẫn cử động, có vẻ đang chìm trong một cơn ác mộng.

"Đó là…" Tiểu Nhã cúi xuống nhìn kỹ hơn rồi bàng hoàng thốt lên: "Đó là Vấn Hàn sao?!" Trong số những người ở đây, ngoài Giang Nguyệt Lộc, Tiểu Nhã có lẽ là người tiếp xúc với Vấn Hàn nhiều nhất. Nhưng với những tương tác hời hợt thường ngày, cô ta không ngờ mình lại nhận ra Vấn Hàn nhanh đến vậy.

Giang Nguyệt Lộc xác nhận: "Phải, chính là em ấy."

Tiểu Nhã không thể hiểu nổi sao anh lại có thể bình thản đến thế. Lãnh Vấn Hàn là đồng đội của họ, hơn nữa còn là học sinh của lớp 3, nhiệm vụ của anh có liên quan đến sự an toàn của họ. Nhưng giờ đây, Lãnh Vấn Hàn đang nằm bất tỉnh ở một nơi xa lạ, vậy mà Giang Nguyệt Lộc lại bày ra dáng vẻ như thể mọi chuyện đã được định trước.

"Còn chờ gì nữa? Mau cứu cậu ấy đi!" Tiểu Nhã hét lên.

Hứa Lễ lập tức ngăn lại: "Chờ đã. Chúng ta chưa biết cậu ấy đang ở đâu."

Tiểu Nhã im lặng, mặt đỏ lên vì tức giận.

Hứa Lễ nhíu mày: "Lãnh Vấn Hàn là mấu chốt giúp chúng ta bắt Kỷ Hồng Trà, chúng ta không thể bỏ rơi cậu ấy. Trước hết phải xác định được vị trí của cậu ấy, sau đó sẽ nhờ đến Phó Mộng Như. Nếu có Mộng Như, chúng ta vẫn còn hy vọng xoay chuyển tình thế."

Tiểu Nhã nhìn sang Phó Mộng Như: "Nhưng mối quan hệ giữa hai người đó rất tệ mà..."

Hứa Lễ chắc nịch: "Không sao đâu. Mộng Như hiểu rõ việc nào quan trọng, cậu ấy sẽ ưu tiên cho đại cục."

Phó Mộng Như đúng là đồng ý ngay mà không do dự: "Tôi biết rồi."

"Vậy thì tốt rồi..." Tiểu Nhã nhìn kỹ Phó Mộng Như thêm lần nữa. Kể từ lúc bước vào, Phó Mộng Như rất ít nói. Đối phương có vẻ không giống mọi khi, nhưng Tiểu Nhã không để tâm lắm. Sau này, cô ta nhiều lần hối tiếc vì đã không thắc mắc về sự bất thường đó.

Giang Nguyệt Lộc quay sang hỏi Tư tế: "Ý ngài là chúng ta chỉ cần ngồi đây quan sát, mọi nghi thức quan trọng có thể để Lãnh Vấn Hàn tự lo liệu sao?"

Tư tế đáp lại với vẻ hài lòng: "Có thể hiểu như vậy."

Giang Nguyệt Lộc tiếp tục đặt câu hỏi: "Một nghi lễ quyết định sinh tử của mọi người mà lại yên tâm giao cho một học sinh của tôi à?"

Tư tế cười lớn: "Em ấy không phải người thường, cũng không phải Vu sư vô danh. Em ấy là một Lạc Âm Quan, cô rõ điều đó mà. Ngay khi cô Vu nói với ta rằng trong nhóm học sinh chuyển đến này có một người có thể đi lại qua cổng âm giới mà không gặp trở ngại, ta đã biết thời cơ của mình đã đến. Ông trời đã giúp ta."

Giang Nguyệt Lộc khó hiểu: "Tôi không rõ. Lạc Âm Quan là người kết nối với thế giới âm và có thể nói chuyện với linh hồn. Điều đó thì liên quan gì đến kế hoạch của ngài?"

Tư tế đắc ý: "Cô Lộc Nguyệt à, chẳng lẽ cô thực sự tin rằng ta muốn giúp đám học sinh này thoát khỏi chiếc lồng đang giam cầm chúng sao?"

Giang Nguyệt Lộc nương theo: "Nếu tôi không tin, tôi đã không làm theo chỉ dẫn của ngài suốt ngày hôm nay."

Tư tế cảm thấy thích thú với sự ngoan ngoãn của anh: "Cô tin tưởng ta như vậy thật khiến ta bất ngờ. Nhưng vì cô đã đặt trọn niềm tin vào ta, ta không thể không đền đáp chút gì đó cho xứng đáng, đúng không? À, xin lỗi, ta quên mất cô là đàn ông."

Tư tế đột ngột dừng lại, tựa như đang dò xét Giang Nguyệt Lộc từ một góc khuất nào đó, giọng ông ta trở nên tinh nghịch: "Cậu hóa thành nữ nhân đã xinh đẹp thế này, vậy hình dáng thực sự của cậu chắc hẳn cũng không kém cạnh đâu nhỉ? Ta thực sự tò mò cậu trông như thế nào."

Giang Nguyệt Lộc thầm nghĩ, nếu Hạ Dực nghe thấy câu này chắc chắn sẽ không để yên. May mắn là hắn không ở đây.

Tư tế tiếp tục: "Cậu đang tìm cậu học trò cưng của mình à? Tiếc quá, em ấy là yếu tố khó kiểm soát nhất trong kế hoạch này. Bài kiểm tra tâm lý trong gương nước kia không chỉ phản ánh tâm trạng mà còn tiết lộ quá khứ của mỗi người. Thế nhưng, với Hạ Dực, lại chẳng có gì cả."

Giang Nguyệt Lộc thấp giọng: "Vậy nên ngài đã phê là 'trống rỗng' sao?" Thì ra "trống rỗng" không chỉ ám chỉ tâm hồn không có gì mà còn là sự thiếu vắng quá khứ.

"Ta đề phòng em ấy rất kỹ, vì vậy ta đã thi triển một chút phép thuật, giữ em ấy ở một nơi không ra được mà cũng không ai vào được. Nơi đó hoàn hảo để nhốt một người."

Giang Nguyệt Lộc: "Cũng chưa chắc."

Tư tế không phủ nhận: "Đúng vậy, với sức mạnh hiện tại của ta, có lẽ chỉ giam giữ được em ấy trong một thời gian ngắn, nhưng ngần ấy là đủ để ta hoàn thành đại nghiệp."

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Đại nghiệp, kế hoạch của ngài thực sự là gì?"

Tư tế cười, mắt nhìn bao quát toàn bộ Nguyệt đàn, mọi người, từng viên gạch lát nền, từng giọt sương đọng, không gì mà hắn không thấy rõ. Hắn như thể biết hết mọi thứ, có mặt ở khắp mọi nơi. Kể từ khi có được sức mạnh nghịch thiên này, hắn mới hiểu ra rằng việc đứng từ trên cao quan sát kẻ yếu lầm lạc trong cơn điên loạn là điều khoái trá nhường nào.

Giang Nguyệt Lộc hỏi nhỏ: "Nếu ngài không có ý định giải thoát cho họ, thì rốt cuộc ngài muốn gì?"

Tư tế cười khẩy: "Bọn chúng sống chết thế nào thì liên quan gì đến ta? Suốt mười năm qua ta đã chuẩn bị cho đêm nay chỉ để mở ra cánh cổng dẫn đến Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân. Chúng đã trốn trong bóng tối quá lâu rồi, giờ là lúc phải bước ra ánh sáng!"

"Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân…" Tiểu Nhã như đang mơ màng: "Đây chẳng phải là Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân sao?"

Cô ta cảm thấy chóng mặt: "Hắn đang nói cái quái gì vậy…?"

Tất cả bọn họ đều nhớ tên của ngôi trường này, tên được ghi rõ ràng trong nhiệm vụ - Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân. Thế nhưng, Tư tế lại nói rằng hắn cần phải làm gì đó để đến được ngôi trường này. Vậy nơi họ đã học tập và thi cử bấy lâu nay rốt cuộc là gì?

Tiểu Nhã rùng mình khi nhớ lại những lời Giang Nguyệt Lộc từng nói trước đây.

Anh nhíu mày và tự hỏi: Tại sao lại là một trận pháp âm dương bát quái?

Trận pháp này xuất hiện trên bản đồ địa hình, xuất hiện trong những công trình kiến trúc mang tính thần thánh, lặp đi lặp lại, chắc chắn phải có lý do. Âm và dương, tương sinh tương khắc, tụ hội và phân tán, như hai con cá cuộn lấy nhau, khi con cá này nhìn vào mắt con kia, con cá kia cũng đang dõi mắt lại.

Ngôi trường nữ sinh trong rừng tuyết này liệu có đang bị một ngôi trường nữ sinh khác theo dõi từ nơi nào đó?

Tiểu Nhã nổi da gà: "Chẳng lẽ…"

Ngay lúc đó, một tràng cười vang lên, lan tỏa trong không gian lạnh lẽo của Nguyệt đàn. Tiếng cười ngắt quãng ban đầu rồi lớn dần, sau đó vang vọng khắp đại sảnh.

Ngay cả Tư tế cũng bất ngờ: "..."

Tiểu Nhã quay đầu lại, ngạc nhiên khi thấy giọng cười đó phát ra từ Giang Nguyệt Lộc. Có điều gì đó không ổn, cô ta nghi ngờ rằng anh đã bị một loại tà thuật nào đó chi phối.

Nhưng rồi anh ngừng cười, lau nước mắt, nén cơn đau khi đứng thẳng dậy, mày khẽ nhíu lại, nhìn thẳng lên bầu trời như muốn thách thức: "Tư tế, ngài thật sự đã tốn rất nhiều tâm sức." ( truyện trên app tyt )

Tư tế lạnh lùng hỏi: "Ý cậu là gì?"

Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Tôi không chắc ngài sẽ chọn địa điểm nào để tiến hành nghi lễ, nhưng giờ nghĩ lại, có vẻ như suy đoán ban đầu của tôi không sai. Ngài đúng là đã chọn nơi đối xứng với ngôi trường này theo trận pháp âm dương."

Tư tế: "..."

"Ngài đang tự hỏi làm sao tôi lại biết điều này à? Thật ra tôi đã nghi ngờ về sự tồn tại của một thế giới bên trong từ rất lâu trước đó."

Tư tế lẩm bẩm: "Thế giới bên trong?"

"Đúng vậy. Theo cách nói của các ngài, đó chính là ngôi trường nữ khác tương ứng với trường này. Thế giới bên ngoài và thế giới bên trong, cũng như âm và dương. Người sống ngoài sáng không thể nhìn thấy kẻ trong bóng tối, giống như người sống ở dương gian không thể nhìn thấy âm phủ. À, vậy nên ngài mới chọn Lãnh Vấn Hàn, tôi hiểu rồi. Đó là lý do tại sao em ấy bị cô Vu đưa đến khu nghĩa trang bên kia sông Nguyệt. Ở đó cũng có một bệ tế sao? Lần trước tôi không thấy nó."

Tư tế dường như đã hết kiên nhẫn với màn độc thoại của Giang Nguyệt Lộc: "Cậu Lộc Nguyệt-"

"À…" Giang Nguyệt Lộc quay đầu lại: "Tên tôi không phải Lộc Nguyệt."

"… Cái gì?"

"Tên thật của tôi là Giang Nguyệt Lộc. Cái tên Lộc Nguyệt chỉ là để đánh lừa người khác thôi. Tôi biết nói dối là không đúng, nhưng ngài Tư tế đây chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi."

Giang Nguyệt Lộc tiếp tục: "Vì ngài là bậc thầy của sự lừa dối, đúng chứ?"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play