Ở một bên khác.
Hôm nay Phó Mộng Như ít nói hơn hẳn, mặt mày u ám, chỉ lặng lẽ hoàn thành mọi việc. Giang Nguyệt Lộc nhìn đồng hồ: "Vẫn còn sớm, để tôi dẫn cô đi dạo lễ hội sông Nguyệt. Hôm nay cô đã làm rất tốt, tôi sẽ mua kẹo cho cô."
Phó Mộng Như bĩu môi: "Tôi không phải trẻ con. Tôi cũng chẳng thích ăn kẹo."
Giang Nguyệt Lộc bật cười: "Vậy cô thích ăn gì?"
"Cái gì cũng được, tôi không kén ăn."
Giang Nguyệt Lộc nhìn Phó Mộng Như một lúc lâu làm cô ta thắc mắc: "Nhìn gì vậy?"
"Nghe Tiểu Nhã nói cô là tiểu thư duy nhất của một gia tộc lớn, được cưng chiều từ nhỏ. Không ngờ cô lại dễ nuôi như vậy."
Phó Mộng Như nhếch môi: "Vậy hôm nay anh được mở mang tầm mắt rồi đấy. Trên đời này có những tiểu thư ăn được mọi thứ."
Cả hai cứ thế bước đi trong im lặng, cho đến khi họ đến một nơi đông đúc. Dòng sông đóng băng trước mắt đỏ rực như ánh chiều tà, xa xa trông chẳng khác nào bức tranh hoàng hôn.
Giang Nguyệt Lộc nhìn thoáng qua cảnh tượng đó: "Đông người quá." Trước đó, anh nhận được thông báo nghỉ lễ, giờ nhìn lại, đúng là không ngoa khi nói cả trường đã ra đường.
Trước đây, nghe nói nơi này chưa bị tuyết bao phủ, dòng sông Nguyệt đã nuôi dưỡng các bộ tộc dọc theo hai bên bờ. Để cảm tạ sự hào phóng của dòng sông, người dân đã chọn một ngày mùa đông hàng năm đến đây dâng lễ vật, có pháo hoa và cả những tiếng cười nói náo nhiệt, từ đó hình thành nên lễ hội sông Nguyệt.
Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Những cảnh tượng náo nhiệt như hôm nay chắc đã diễn ra nhiều năm rồi."
Phó Mộng Như lạnh nhạt đáp lại: "Chỉ là tự lừa mình thôi."
Giang Nguyệt Lộc nhìn cô ta: "Cô nghĩ thế thật sao?"
Phó Mộng Như: "Họ cầu mong một vụ mùa bội thu, cầu mong giấc mơ thành hiện thực. Những điều họ mong chỉ là những thứ tầm thường như thế. Năm nay, họ có thể đã thay đổi ước nguyện, bởi những năm tháng khốn khổ đã dạy họ mong cầu những điều khác. "
"Nhưng ước mơ không phải lúc nào cũng thành hiện thực. Mảnh đất mà họ dày công chăm sóc có thể bị thiên tai cướp mất. Người vợ mà họ mong mỏi cưới về, đứa con mà họ hằng ao ước, vào ngày ra đời đã tiến gần hơn một bước đến cái chết."
Cô ta đưa tay ra, để ngọn lửa bập bùng phía trước khẽ lướt qua tay mình: "… Dù có nỗ lực gấp trăm lần người khác thì cũng chỉ là công dã tràng. Mọi thứ đã được định sẵn. Giấc mơ thành hiện thực chỉ là một trong hàng ngàn bi kịch được sắp xếp sẵn, và thần linh chọn ra cái kết ít đau thương nhất đặt trước mặt con người, và rồi họ vẫn cúi đầu cảm tạ."
Giang Nguyệt Lộc im lặng nhìn cô ta hồi lâu rồi nói: "Hôm nay cô khác quá."
Phó Mộng Như dừng bước: "Vì tôi ghét lễ hội sông Nguyệt, tôi ghét ngày này, tôi ghét những pháo hoa đỏ này!"
Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Đây mới đúng là Phó Mộng Như mà tôi biết."
Phó Mộng Như cau có: "Đừng ép tôi đánh anh."
"Không sao. Cứ đánh thoải mái." Giang Nguyệt Lộc nhún vai rồi nói tiếp: "Nhưng để tôi nói xong đã."
"Nói gì?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
"Mặc dù cả ngày hôm nay cô có vẻ không vui, nhưng ít nhất cô không cáu giận khi làm việc. Chỉ đến khi lễ hội sông Nguyệt bắt đầu, cô mới biến thành một quả bom sẵn sàng phát nổ." Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Điều gì khiến cô tức giận? Là pháo hoa, hay là những người này?"
Anh dừng lại một chút: "Ánh mắt cô khi nhìn những nữ sinh kia chứa đầy sự oán giận."
Phó Mộng Như thoáng giật mình khi anh đã đoán đúng, nhưng nghe đến cuối thì bình tĩnh lại: "Vì họ cản trở nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta đến đây để bắt Kỷ Hồng Trà, nhưng giờ lại phải giúp họ trốn thoát."
"Anh biết rồi đấy, tôi không thích những thứ vòng vo. Nhiệm vụ phải nhanh gọn, chính xác, đánh thẳng vào trọng điểm."
Giang Nguyệt Lộc tiếp tục im lặng nhìn cô ta một lúc lâu: "Nghe thì hợp lý đấy, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là cái cớ."
"Cái cớ?" Phó Mộng Như cười khẩy: "Tôi cần dùng cái cớ với người yếu hơn mình sao? Anh thà mắng tôi còn hơn."
Giang Nguyệt Lộc giơ tay lên: "Được rồi, tôi nói không lại cô, tôi đầu hàng."
Cuộc tranh cãi của họ đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Phía xa có một nhóm nữ sinh dựng lên một gian hàng đơn giản, trên bàn bày nhiều kẹo và sách tranh. Dòng chữ trên tấm vải lụa phấp phới cho thấy đây là một quầy bán hàng tạm thời.
Mấy cô gái cười tươi chào hỏi: "Cô Lộc Nguyệt!"
Làm giáo viên có cái lợi là học sinh đều nhận ra, còn bản thân họ lại không biết hết tất cả học sinh. Nhưng Giang Nguyệt Lộc có trí nhớ tốt, anh nhanh chóng nhận ra ba cô gái này là học sinh của lớp bên cạnh: "Các em đang bán hàng à?"
"Vâng! Cô nhớ ủng hộ bọn em nhé."
"Hàng thật giá thật, không lừa dối khách hàng… Ơ, phía sau là gì nhỉ?"
"Cậu quên luôn cả câu rao hàng à? La Thanh Thanh đã dạy cậu theo sách tô màu rồi còn gì?"
Các cô gái này lớn lên trong trường nữ sinh, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đến cả tiếng rao hàng cũng chưa từng nghe, phải dựa vào sách tranh để bắt chước.
Một cô gái vừa nói vừa nhìn ra sau lưng Giang Nguyệt Lộc, anh quay lại: "Em đang tìm ai à?"
Cô ấy hỏi: "Cô Lộc Nguyệt đi một mình ạ?"
Phó Mộng Như đang lục lọi đồ trên bàn, nghe thấy câu hỏi đó liền cắt ngang: "Này, tôi là người chết à?"
Cô gái vội vàng giải thích: "Không phải đâu, tôi nhìn thấy cậu rồi... Ý em là cô Lộc Nguyệt không đi cùng bạn Hạ Dực ạ?"
Giang Nguyệt Lộc thở dài. Tin đồn giống như đám lửa lan trong gió, dập cái này thì cái khác lại nổi lên. Anh lắc đầu: "Không có."
"À..." Cô gái buồn bã xụ mặt.
Giang Nguyệt Lộc cười: "Trông em thất vọng quá nhỉ."
"Đi lễ hội với người mình thích mới thú vị, sau này còn trở thành kỷ niệm đáng nhớ, bỏ lỡ chẳng phải rất đáng tiếc sao ạ?" Cô gái đang thao thao bất tuyệt thì bị bạn mình đánh một cái vào vai: "Đau quá, sao lại đánh tớ?"
"Đừng nói mấy chuyện này với cô chứ!"
"Có gì đâu mà ngại, hôm nay là lễ hội mà. Không có quan hệ thầy trò, chỉ có quan hệ bạn bè, đúng không cô Lộc Nguyệt?"
Giang Nguyệt Lộc chỉ im lặng mỉm cười. Tay anh vẫn đang lục lọi trên bàn, nhưng tâm trí đã bay xa.
Những đứa trẻ này thật đơn giản, nghĩ rằng lễ hội là khoảng thời gian để vui chơi thoải mái, không hề biết rằng đêm nay chính là thời khắc quyết định số phận của chúng.
Dọc theo con đường này có vô số gian hàng tương tự, các cô gái cuối cùng cũng không phải lo chuyện học hành hay thi cử. Họ đã sử dụng Nguyệt lực để tạo ra những gian hàng nho nhỏ: nhà ma mờ ảo phủ sương mù, đội bắn cung trên băng, nhà câu cá trên sông Nguyệt. Chúng tưởng tượng ra một khu chợ nhỏ trong rừng tuyết như thể đang chơi trò nhà chòi.
Điều mỉa mai nhất là tất cả những thứ này đều nhờ vào Nguyệt Lực - thứ sức mạnh không thuộc về họ, và họ cũng không hề hay biết điều đó.
Sau một lúc tìm kiếm, Giang Nguyệt Lộc tìm thấy một gói kẹo trái cây: "Cô mua cái này, giá thế nào?"
"Không cần trả tiền đâu ạ, bọn em làm cho vui thôi."
Giang Nguyệt Lộc cũng không khách sáo, cầm lấy gói kẹo. Phó Mộng Như đứng cạnh khinh khỉnh: "Anh nhận đồ của học sinh mà không ngại à?"
"Không ngại, vì cái này là tôi mua cho cô." Giang Nguyệt Lộc ném gói kẹo trái cây về phía Phó Mộng Như: "Không thích thì trả lại, hôm nay đông người thế này chắc chắn sẽ có người khác thích."
Phó Mộng Như nhìn chằm chằm gói kẹo trong tay, ngẩn người vài giây rồi đột nhiên siết chặt: "Không, đã cho tôi thì là của tôi."
Cô ta đuổi theo Giang Nguyệt Lộc, cả hai tiếp tục đi qua đám đông. Mọi người xung quanh đều cười nói vui vẻ, hoàn toàn không hay biết về những gì đã xảy ra hay điều gì sẽ đến.
"Tôi ghét bọn họ vì bọn họ quá ngốc, chẳng biết gì cả."
"Cô đang thương hại họ."
"Không phải."
"Lời chửi rủa của cô thật ra là một cách thể hiện sự quan tâm, còn sự ghét bỏ của cô thật ra là biểu hiện của sự yêu mến. Tôi biết một người giống như vậy, lời cậu ta nói luôn phải hiểu ngược lại."
Phó Mộng Như im lặng không trả lời.
Giang Nguyệt Lộc bỗng nhiên buột miệng: "Thật may vì có Tiểu Nhã và Hứa Lễ đi cùng cô."
"Hả?"
"Tôi không tưởng tượng nổi tính cách của cô sẽ tệ đến mức nào nếu không có họ bên cạnh."
"Các cô lớn lên cùng nhau, tôi có thể nhận ra điều đó."
Phó Mộng Như bĩu môi khi nhớ lại những khoảnh khắc cùng với họ, nhưng cô ta không phủ nhận: "Nói về khoản làm phiền người khác thì hai người họ đứng nhất."
Giang Nguyệt Lộc đột nhiên hỏi: "Nghe thấy gì không?"
Phó Mộng Như ngơ ngác: "Nghe gì cơ? Nãy giờ anh đang nói mớ gì thế?"
Bỗng nhiên có người lao tới ôm chặt lấy cô ta từ phía sau. Tiểu Nhã vui mừng hét lên: "Hóa ra cậu thích tớ và Hứa Lễ đến thế. Tớ vui quá đi!"
Phó Mộng Như nhất thời không phản ứng kịp: "Bỏ tôi ra!"
"Không bỏ, không bỏ! Tớ muốn ôm cậu, cậu cảm nhận được niềm vui và tình yêu của tớ chưa?"
"Hứa Lễ! Làm ơn bảo cậu ấy bỏ tôi ra!"
Hứa Lễ cũng ôm lấy cô ta, rồi những người khác cũng ùa tới. Đây là lần đầu tiên Phó Mộng Như bị nhiều người ôm cùng lúc như vậy. Mặt cô ta đỏ bừng, tay chân vùng vẫy liên tục.
"Ơ? Có gì đó không đúng…"
Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu lên, bỗng thấy trên không trung xuất hiện một tấm gương. Nó từ xa bay tới, dường như đang tìm kiếm ai đó, khi phát hiện ra mục tiêu, nó định tiến đến nhưng do góc độ nên nó quét qua nhóm nữ sinh trước. Yêu quái gương đã từng gặp cô gái này, cô ta cũng từng tham gia thử thách "tâm khảo".
"Lạ thật… Hôm đó hình ảnh phản chiếu không phải thế này… Sai rồi à, không thể nào…" Tấm gương còn đang nghi ngờ, định mở nắp để kiểm tra thì đột nhiên bị một ngọn lửa xanh bắn văng đi: "Á!!!"
"Hạ Dực! Ngươi cứ đợi đấy! Ta nhất định sẽ quay lại!!!"
Giang Nguyệt Lộc chớp mắt: "Vừa rồi là gì vậy?"
"Không có gì cả." Hạ Dực không biết đã xuất hiện trong rừng từ lúc nào, hắn thu lại ngọn lửa xanh trên đầu ngón tay.
Giang Nguyệt Lộc nghe vậy cũng không hỏi gì thêm. Những người được cử đi làm nhiệm vụ đều đã quay lại. Anh nhanh chóng xác nhận số người: "Mọi người đã đến đủ chưa? Còn thiếu ai không?"
Mọi người nhìn nhau: "Ai cũng ở đây mà, Tiểu Nhã, Hứa Lễ, Phó Mộng Như… và…" Đếm tới đếm lui vẫn thiếu một người, nhưng không ai nhớ ra là ai.
Giang Nguyệt Lộc nhìn sang Hạ Dực: "Lãnh Vấn Hàn đâu?"
"Chúng tôi xong việc sớm, quanh đây không có ai, cậu ấy đã về trước rồi." ( truyện trên app T Y T )
Câu trả lời kiêu ngạo của Hạ Dực khiến mọi người không nói nên lời, bởi trong khi mọi người phải mất rất nhiều thời gian để bố trí vị trí dọc theo dòng sông thì hắn lại nói cứ như thể mọi thứ chỉ là trò chơi.
Giang Nguyệt Lộc xem đồng hồ: "Chúng ta đến Nguyệt đàn báo cáo với ngài Tư Tế trước đã."
Anh dẫn đầu, mọi người nhanh chóng theo sau. Tiểu Nhã đi sau cùng, thì thầm với Hứa Lễ: "Sao tớ cứ cảm thấy cái nghi thức này giống như trò chơi vậy, liệu có tác dụng thật không?"
Hứa Lễ: "Có tác dụng hay không, đêm nay sẽ rõ thôi."
-
Cùng lúc đó.
Lãnh Vấn Hàn trở về nghỉ ngơi tại tòa Các quản, cô bé nhìn đồng hồ và ngồi dậy. Theo kế hoạch, cô bé phải đến gặp Giang Nguyệt Lộc.
Một bóng đen mờ ảo xuất hiện ở cửa, ai đó lặng lẽ bước vào.
"Ai đó?"
Cô bé cố gắng đứng dậy, nhưng mắt cô bé mờ đi.
"Ôi, cô gái tội nghiệp, đôi mắt của em không thể làm việc quá sức được đâu, không ai nói cho em biết sao? Ôi trời, là vì muốn bảo vệ đồng đội của mình nên lúc nào em cũng mở mắt à?"
Lãnh Vấn Hàn nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Là bà."
"Cô rất muốn ngồi ôn chuyện cùng em, nhưng Tư tế đang thúc giục nên cô đành dùng vài thủ đoạn thô bạo. Phải nói trước, cô không thích điều này đâu nhé!"
Hình ảnh của Vu Bích Thu hiện ra.trong đôi mắt mờ mịt của Lãnh Vấn Hàn. Không biết là do mắt cô bé có vấn đề hay do dung mạo thật của bà ta, nhưng Vu Bích Thu trông như đã già đi mấy chục tuổi, dù vẫn dùng giọng điệu thân thiện giả tạo như mọi khi.
"Giang Nguyệt Lộc nghĩ rằng cậu ấy mới là người được định sẵn sao? Nhưng thật ra người mà cô nhắm đến ngay từ đầu chỉ có em... Chỉ có em mới có thể kết thúc mọi chuyện."
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào mặt cô bé, để lại những dấu vết ẩm ướt như của loài máu lạnh. Cô bé nghe thấy giọng thì thầm bên tai: "Cho cô mượn đôi mắt của em nhé, tiểu thư Vấn Hàn."
"Để ta cũng có thể nhìn thấy cố nhân bên bờ sông Nguyệt dưới âm phủ."