"Hạ Dực?" Giang Nguyệt Lộc giật mình: "Sao anh lại đến đây? Có chuyện gì sao?"

Mặc dù các giáo viên khác không ngẩng đầu lên, nhưng đều đã lắng tai nghe ngóng. Có người lo lắng cho số phận tương lai của hắn, nhưng phần lớn đều đang cảm thấy hả hê… Nhìn xem, mới ngày đầu tiên đã phải cuốn gói rồi!

Tuy Hạ Dực vẫn thường gây rắc rối, nhưng chỉ khi người khác tìm đến gây sự trước, chứ chưa bao giờ chủ động gây chuyện giữa ban ngày ban mặt như thế này. Vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người, một chiếc bàn bình thường nay lại trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Thầy giáo sau bàn ngơ ngác, học sinh trước bàn lại cau mày.

Hạ Dực không muốn bỏ sót bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên gương mặt Giang Nguyệt Lộc. Ánh mắt nóng bỏng của hắn dán chặt lên gương mặt trắng trẻo đầy cuốn hút ấy, nhưng đáng tiếc hắn giỏi tra tấn người khác, nhưng lại không hiểu được lòng người, vậy nên hắn chỉ có thể hiểu được ý nghĩa nông cạn của biểu cảm này.

Dường như anh đang lo lắng cho hắn?

"Lớp 3 đã xảy ra chuyện gì sao? Không, không phải..." Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng phủ nhận.

Hạ Dực không quan tâm đến những thứ này. Trong phòng thi này, thứ duy nhất hắn quan tâm chính là con búp bê giấy, lúc này nó đang nằm trong cổ áo anh, chẳng lẽ hắn đến để đòi lại nó?

Giang Nguyệt Lộc nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau, sự im lặng kéo dài của anh trong mắt Hạ Dực lại mang một ý nghĩa khác… 

Anh thật sự rất quan tâm đến chuyện của hắn.

Đêm qua ngay cả khi tính mạng bị đe doạ, anh cũng không chút sợ hãi… nghĩ kỹ lại, vẻ mặt anh khi nhìn hắn lúc đó cũng giống như bây giờ, đó là sự quan tâm và lo lắng theo bản năng.

Hạ Dực sửng sốt.

Anh thật sự rất thích hắn.

Đối với một người thích mình như vậy, vậy mà hắn lại dùng lưỡi dao lạnh lùng và nắm đấm vô tình để đáp trả... có lẽ sự kỳ vọng của Giang Nguyệt Lộc về tương lai của hai người đã tan vỡ sau cú đấm này rồi đúng không?

"Ừm… Anh đến để đưa cô ấy về à?" Giang Nguyệt Lộc thân thiện chỉ vào cổ áo mình, ý bảo rằng anh có thể trả lại cho hắn bất cứ lúc nào.

Vốn dĩ đêm qua Hạ Dực mang nó tới là vì cảm xúc của nó không ổn định, nhưng sau khi được anh an ủi cả đêm, tâm trạng của búp bê giấy cũng đã khá hơn.

Anh ngại ngùng nói: "Cô ấy vốn dĩ là của anh, thế mà tôi lại ép cô ấy ở bên tôi cả một đêm, thật sự xin lỗi."

Đừng nói những lời như vậy chứ...

Đôi mắt đỏ hoe vốn chưa từng xao động của Hạ Dực đột nhiên lộ vẻ tổn thương. Giang Nguyệt Lộc sửng sốt một chút, rồi bắt đầu điên cuồng tự hỏi liệu mình có nói gì sai không: "Tôi không có ý nói cách làm của cậu trước đây là sai, cũng không phải muốn nói cô ấy thích tôi hơn... Ôi, tôi cũng không biết mình nên nói gì nữa..."

Anh đau đớn xoa trán, nhưng điều này chỉ khiến Hạ Dực càng thêm bối rối.

Trước đây hắn đã làm gì thế này…

Vị Quỷ Vương trẻ tuổi không hề nhận ra, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn tự chất vấn bản thân trong một trăm năm qua. Ngay sau đó, hắn lại vô thức giơ tay lên, chỉ vào vết sẹo trên mặt Giang Nguyệt Lộc: "Đau lắm phải không?"

"Cái này? À, không sao đâu."

Lại đang cố gắng chịu đựng...

"Chỗ này này."

Giang Nguyệt Lộc sờ bụng mình, nơi vừa bị đánh tối qua: "Thật sự không sao, lúc đó anh không nhận ra tôi, vậy nên đề phòng tôi là chuyện bình thường thôi."

Hạ Dực lắc đầu: "Không nên như vậy." Người duy nhất hắn không nên cảnh giác đó là anh.

Giang Nguyệt Lộc không hiểu câu nói này, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Anh đến đây có việc gì sao?"

Đúng vậy, hắn đến đây là vì điều gì?

Khoảnh khắc triệu hồi Quỷ Ấn, hắn biết rất rõ, cho dù mất trí nhớ, nhưng chắc hẳn trước đây hắn đã sống trong một thế giới xa lạ và kỳ quái, đó hẳn là Địa Ngục Quỷ Đô mà Giang Nguyệt Lộc từng nhắc đến, nơi có thể thay đổi hình dạng tuỳ ý, tạo ra mọi thứ từ hư vô. Vì thế, cho dù có nhiều bằng chứng chứng minh, nhưng hắn vẫn xem lời nói của Giang Nguyệt Lộc như một giấc mơ không có thật.

Nhưng tại sao hắn không làm như vậy?

Bởi vì cảm xúc của hắn không thể nào giả được.

Một hồn ma đã chết từ hàng trăm năm trước không có hình thể, cũng không có trái tim, thứ mà hắn cảm nhận được thậm chí còn không được gọi là cảm xúc.

Vì vậy, khi nhìn thấy vết sẹo kia cùng với chút hối tiếc thoáng qua, hắn cảm thấy rất xa lạ. Sự xa lạ này đã trở nên quý giá trong dòng thời gian lạnh lùng trôi qua.

Hạ Dực nhẹ giọng nói: "Ngươi có muốn ta làm điều gì không?"

Giang Nguyệt Lộc khựng lại: "Ừm... Đúng là có, nhưng tôi lo rằng…"

"Ngươi không cần lo lắng." Hạ Dực tiếp lời: "Ta có thể làm được."

Tuy giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của hắn, thế nên anh ngập ngừng lấy chiếc vòng Nhật Thạch đã chuẩn bị sẵn từ trước ra: "Vậy... Anh có thể đeo cái này không?"

"Được."

Hắn nhận lấy, đeo vào cổ, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.

"Còn điều gì nữa không?"

Vì quá ngạc nhiên, phải mất một lúc lâu Giang Nguyệt Lộc mới tìm lại được giọng nói: "Còn... Buổi tối có thể dạy kèm được không? Chúng tôi muốn cho anh…"

Hắn đồng ý ngay mà không cần nghe lời giải thích dài dòng của anh: "Có thể." ( truyện trên app tyt )

"Còn gì nữa không?"

"Không... Không còn gì nữa."

Hạ Dực gật đầu: "Ta sẽ ở trong lớp học, có thể liên lạc với ta bất cứ lúc nào." Nói xong hắn cũng rời đi, chiếc vòng cổ trên cổ lóe lên ở cửa một lúc rồi biến mất.

Văn phòng ở tòa hành chính yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Các giáo viên vừa trải qua đau khổ mấy ngày trước đều choáng váng không nói nên lời, ánh mắt hết nhìn cửa lại nhìn Giang Nguyệt Lộc, sửng sốt nói: "Đã đã đã đã... Chấp nhận rồi..."

"Dễ dàng vậy sao?"

Trước giờ tự học buổi tối, cuối cùng Giang Nguyệt Lộc cũng nhận được quyền sử dụng lớp học. Thật ra cũng không cần phải phiền phức đến vậy, nhưng vì anh là giáo viên thực tập mới đến nên thủ tục phức tạp hơn.

[Gặp nhau tại lớp học sau giờ tự học buổi tối.]

Sau khi thông báo cho mọi người, Giang Nguyệt Lộc bắt đầu chuẩn bị nội dung cho lớp bổ túc vào buổi tối. Bởi vì chuyện với Hạ dực diễn ra suôn sẻ, vậy nên lúc này anh cảm thấy rất hăng hái.

Trước tiên, cần phải giới thiệu bốn kỳ thi dành cho nữ sinh.

“Thân” là bài kiểm tra thể lực, tập trung vào sức khỏe và thể chất của học sinh. Ngoài nội dung chạy 800 mét phổ biến, còn có các môn như thể dục dụng cụ, xà đơn xà kép để kiểm tra độ linh hoạt của cơ thể.

Cũng dễ hiểu vì sao lại có những nội dung này.

Đối thủ của các pháp sư thường là yêu ma quỷ quái, thường phải leo núi hoặc chui hầm, vượt nóc băng tường, vậy nên trèo tường, leo núi và chui hầm là các kỹ năng cần thiết của các pháp sư.

Nói về “thân” xong rồi thì lại nói đến ‘tâm”.

Người ta thường nói đến chuyện ma nhập, ma dẫn hồn, đây đều là áp lực do nỗi sợ ma quỷ gây ra cho tâm trí con người. Càng sợ hãi, ma quỷ sẽ càng dễ ám ảnh bạn, trong khi người chính trực sẽ được chính nghĩa bảo vệ. Trong tất cả các môn thi, bài kiểm tra về "tâm" được xếp ở vị trí hàng đầu. Một người có tâm tư bất chính hoặc sức khỏe tâm lý không đạt chuẩn có thể không hoàn toàn mất đi khả năng trở thành phù thủy, nhưng chắc chắn sẽ bị các pháp sư chính thống từ chối.

"Hạ Dực đã trượt bài kiểm tra này..." Không những thế, lúc hắn đi thi đã nhận được một loạt điểm 0.

Giang Nguyệt Lộc nín thở, cẩn thận đọc nội dung bài kiểm tra “tâm” dành cho nữ sinh.

Trong bốn bài kiểm tra, chỉ có nơi kiểm tra của bài thi này được đặt trong Nguyệt Đàn.

Người ta đồn rằng phía sau Nguyệt Đàn có một ngọn núi tuyết, dưới chân núi có một cái hang, trong đó luôn thổi ra những cơn gió lạnh. Có người nói đã từng nghe thấy tiếng hát của một người phụ nữ phát ra từ hang động vào lúc nửa đêm, từ đó xuất hiện câu chuyện kỳ bí thứ ba trong trường là "Người con gái bị giam cầm".

Vì tiếng hát nghe quá thê lương, giống như bị giam cầm trong đó đã lâu, nên mới có cái tên này. Tất nhiên, đây là câu chuyện sau này.

Hang động này, vốn luôn có một sự hiện diện mạnh mẽ trong các câu chuyện thần bí, có tên chính thức là… "Kính Hoa Thủy Nguyệt".

Nghe nói người vào hang có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ lòng mình, trong gương mọi cảm xúc vui, buồn, tức giận đều không thể che giấu được. Không biết vì sao, khi đọc thấy lời giải thích này, Giang Nguyệt Lộc lại nhớ đến căn phòng nhỏ hình vuông tối tăm mà mình bị nhốt khi lần đầu đến Ít Đoàn. Khi đó, ngọn lửa trong gương hóa thành hình dáng của các em trai em gái, tiến tới hành hạ anh, ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Vậy nên có điểm tương đồng với "Kính Hoa Thủy Nguyệt Động" này.

Các học sinh trường nữ sinh lớn lên trong học viện đều lương thiện và tốt bụng, thủ đoạn xấu xa nhất cũng chỉ là những cãi vã nhỏ nhặt giữa các cô gái. Vì vậy, tuy "kỳ thi tâm lý" trông có vẻ nghiêm ngặt, nhưng lại không có tác dụng nhiều đối với các nữ sinh.

Cho đến khi gặp được một người ngoài như Hạ Dực.

Anh lật xem lời phê của giáo viên, chỉ có vẻn vẹn bốn chữ.

Không có trái tim.

Bên cạnh còn có một vết bút đỏ, Giang Nguyệt Lộc biết chỉ có đại nhân tế tháng tại Nguyệt Đàn mới có thể dùng bút đỏ ghi chú trên bài thi của học sinh.

Người chỉ để lại cho Hạ Dực hai chữ.

Trống rỗng.

"Trống? Ý là trong gương không có bất cứ thứ gì sao?"

Nhưng Giang Nguyệt Lộc luôn cảm thấy rằng "trống" không phải chỉ một vật cụ thể, mà mang theo ý nghĩa trừu tượng hơn.

Ngoài việc chú ý đến "bài kiểm tra tâm lý" của Hạ Dực, "bài kiểm tra kiến thức" tiếp theo sau đó, sẽ dành cho tất cả các học sinh từ xa đến.

Kiến thức, tức là thường thức. Là cái nhìn tổng quan về phong tục tập quán, lịch sử của địa phương, nói cách khác, thí sinh cần biết họ đã đến đâu, nơi đó trước đây như thế nào, hiện tại ra sao, có những loại cây nào, người dân sống bằng gì, và những thông tin như vậy.

Những điều này chỉ có thể dựa vào việc học thuộc lòng.

Còn bài kiểm tra cuối cùng: "bài kiểm tra năng lực", thường là môn học được các học sinh nữ rất coi trọng, kiểm tra mức độ tu luyện sức mạnh. Còn phần này Giang Nguyệt Lộc hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Hạ Dực càng không cần phải nói, hắn là người đứng đầu.

Chín học sinh còn lại đều là những tinh anh được học viện tuyển chọn, trái lại, hắn chính là người kém Nguyệt Lực nhất...

Anh đã chuẩn bị đề cương ôn tập chi tiết. Ngoài cửa sổ, ánh trăng đã lên đỉnh, ánh đèn trong lớp học đối diện toà nhà hành chính đang lặng lẽ chiếu sáng, các học sinh đang yên tĩnh học bài. Anh nhìn đồng hồ, thấy giờ tự học buổi tối sắp kết thúc, thế là cầm theo đề cương ôn tập đã chuẩn bị sẵn đi về phía lớp học.

---

Phòng học lớp 3.

Vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy lo lắng.

Nếu để ý kỹ, mặc dù mọi người đều đang nhìn sách, nhưng lại không nhận ra quyển sách đang bị lật ngược; có người tưởng chừng như đang vẽ vời, hoặc đang chăm chú làm toán, nhưng thực chất ánh mắt đều đang nhìn về phía cuối lớp.

Lệ Hoa, người ngồi ở hàng ghế cuối cùng đang bắn giấy lên cho bạn ngồi trước mặt mình.

[Tại sao mọi người đều nhìn tôi thế?]

Chúc Linh gấp mảnh giấy lại, nhẹ nhàng cười.

Người bạn nóng tính của cô ấy vẫn chưa nhận ra, sự chú ý của mọi người không phải dành cho Lệ Hoa, mà dành cho Hạ Dực đang ngồi bên cạnh cô ấy.

Kể từ khi Hạ Dực trở về từ tòa nhà hành chính vào buổi chiều, mặc dù ngoài mặt mọi người không hỏi gì, nhưng trên thực tế đã âm thầm dấy lên những tin đồn, chẳng hạn như: [Người nổi tiếng lạnh nhạt lại có một đứa con] hay [Tình cảm thầy trò cấm kỵ liên tục diễn ra ở lớp 3], còn có cả [Tôi mất hồn mất ví vì người thấy đó],...

Những tin đồn được truyền tới tai cô ấy cũng đã có khoảng mười loại khác nhau.

Nếu đổi lại là người khác, mọi người đã lập tức tới hỏi thăm, nhưng đây là Hạ Dực đấy. 

Vì vậy, họ mới âm thầm gửi giấy hỏi thăm nhau. Chu Linh ngẩng đầu nhìn những mẩu giấy bay lượn trong không khí, qua lại như đang đánh trận, chỉ biết lắc đầu.

Quá nổi bật, không biết học sinh mà thầy Nguyệt Lộc dẫn đến sẽ nghĩ thế nào.

"Tôi đi đây." Tạ Tiểu Nhã thấp giọng nói: "Chuyền giấy nhắn là truyền thống của lớp này sao? Rốt cuộc đang nói gì vậy, tôi cũng muốn tham gia. Cậu không muốn sao, Hứa Lễ?"

Hứa Lễ đang chăm chú ôn bài: "Không muốn."

"Nhàm chán quá." Tạ Tiểu Nhã chép miệng, cô ấy đến gần bàn của nhóm nữ sinh bên cạnh: "Này, các cậu đang nói gì vậy?"

Tạ Tiểu Nhã vừa đến gần, hai cô gái kia đều giật mình.

Một người đeo kính dày cộp, trên bàn chất đầy sách, bìa sách đều là màu hồng tím, trên đó còn có hình hai cô gái ôm nhau, không giống sách giáo khoa lắm.

Cô ta bình tĩnh hơn một chút, chào hỏi Tạ Tiểu Nhã: "La Thanh Thanh."

"Cậu cũng có thể gọi tôi là ‘Kẻ cuồng nước trong’."

"Kẻ cuồng nước trong?" Tạ Tiểu Nhã không biết phải hình dung cái tên này thế?”

"Đó là bút danh của tôi, vừa trong sáng như nước, lại vừa nồng nhiệt như kẻ cuồng. Đó là cách tôi hiểu về tình yêu. Trước đây tôi chỉ tập trung vào việc viết, không ngờ… Hôm nay lại gặp được người thật."

Cái dáng vẻ say mê của cô ta khiến Tạ Tiểu Nhã cảm thấy sợ hãi, đang hối hận vì chọn cô ta để hỏi thăm, lúc này La Thanh Thanh đột nhiên chụp lấy tay khiến cô ấy giật mình hốt .

"Tôi hỏi cậu, cậu vẫn luôn đi theo thầy Nguyệt Lộc đúng không?"

"Đúng… Đúng vậy."

"Vậy cậu có biết, trước đây thầy ấy và Hạ Dực là người yêu không?"

"Gì cơ?"

"Thậm chí còn có con rồi đó."

"Gì gì cơ?"

"Trước đây cũng là thầy Nguyệt Lộc vất vả yêu đơn phương, nhưng dưới sự khai sáng của tôi, hai người họ đã gương vỡ lại lành. Cậu xem, không phải hôm nay bạn học Hạ Dực rất vui vẻ sao."

"Có vẻ… Đúng vậy? Nhưng…" Tạ Tiểu Nhã cố gắng tiếp nhận thông tin này, cảm thấy như tất cả khả năng sử dụng ngôn ngữ của mình đều biến mất.

Hạ Dực và Giang Nguyệt Lộc, trời ơi, sao có thể như vậy được!

Khi chuông hết giờ vang lên, La Thanh Thanh dọn sách chuẩn bị ra về, dặn dò: "Nghe nói lát nữa các cậu có lớp học phụ đạo, nhất định phải chú ý tiến triển của họ giúp tôi nhé, nhờ các cậu đấy."

"Đợi đã..."

Cô ấy vẫn giữ nguyên dáng tay, giống như một pho tượng, cho đến khi mọi người đều rời đi hết.

Hứa Lễ vỗ nhẹ vào cô ấy: "Đừng cứng đờ ra thế nữa, Giang Nguyệt Lộc sắp đến rồi."

Cái tên này đã giúp Tạ Tiểu Nhã tỉnh táo lại.

Cô ấy quay lại với đôi mắt sáng lấp lánh, dường như sự hưng phấn vừa được chuyển từ La Thanh Thanh sang Tạ Tiểu Nhã, ánh mắt sáng rực này của cô ấy đã khiến Hứa Lễ cảm thấy sợ hãi: "Cậu bị sao thế?"

"Hứa Lễ, tôi vừa nghe một tin sốc lắm!"

Phó Mộng Như đi đến, nhíu mày hỏi: "Các cậu đang nói gì vậy?"

...

Giang Nguyệt Lộc tưởng rằng khi đến lớp sẽ thấy một cảnh tượng hỗn loạn, vì có nhiều nhân vật không ưa nhau, ai ngờ khi mở cửa ra, phát hiện trong lớp yên tĩnh đến lạ.

Tất cả mọi người đều ngồi yên, nhưng biểu cảm của các học sinh lại đáng để chú ý.

Phó Mộng Như trông đau khổ như đang muốn nói "Sao thầy lại làm việc này?", còn Tạ Tiểu Nhã lại để lộ ánh mắt sáng rực, hưng phấn, ngay cả Hứa Lễ vốn luôn điềm tĩnh cũng đang nhìn anh với vẻ phức tạp.

Nếu hỏi trong này ai bình tĩnh nhất, chắc chỉ có Lãnh Vấn Hàn và Hạ Dực.

Hạ Dực nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play