Mặt các nữ sinh bắt đầu đỏ lên, không ai đáp lại câu hỏi của hắn.

Giang Nguyệt Lộc không còn cách nào khác, đành hỏi thẳng: "Phó Mộng Như, tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?”

Phó Mộng Như nhăn mặt nói: “Vừa đến chưa được bao lâu đã gây ra những rắc rối này, tôi cảnh cáo anh, đừng quên thân phận của mình! Anh đến đây để thi, chứ không phải để... Để... Để làm cái gì thì bản thân anh biết rõ!”

Giang Nguyệt Lộc: “?”

Nhưng Phó Mộng Như đã quay đầu đi, nhắm chặt mắt, cả người đều toát ra sự từ chối.

Tạ Tiểu Nhã thận trọng hỏi: “À... Gần đây có một số tin đồn về anh, thầy cô và học sinh đều đang bàn tán, có vẻ như các lớp khác cũng đều như thế.”

Giang Nguyệt Lộc nghiêm nghị: “Có chuyện đó sao? Có ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta không?”

“Có lẽ... Không?” Hứa Lễ đáp: “Nhưng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tư chất đạo đức cá nhân của anh.”

Giang Nguyệt Lộc còn tưởng là chuyện lớn gì, bị doạ toát mồ hôi lạnh, nhưng khi nghe đến câu này lại thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ là vấn đề tư chất đạo đức thôi á... Vậy thì không sao. Bỏ qua những chuyện đó đi, bây giờ chúng ta hãy xem tối nay cần bổ sung những gì.”

Tạ Tiểu Nhã: “???”

Người này hoàn toàn không bận tâm đến những tin đồn liên quan tới mình ?

Là một người quan tâm đến công việc, lúc này Giang Nguyên Lộc đã bắt đầu phát số đề cương ôn tập trong tay cho từng người, đồng thời giải thích: “Tôi nghĩ rằng trong bốn môn thi, có ba môn không cần quá lo lắng, trọng tâm là môn kiến thức cơ bản. Thêm vào đó, cần chú ý đến kỳ thi phù thủy địa phương, xem có gì khác biệt so với trước đây hay .”

Hứa Lễ gật đầu đồng ý: “Chúng tôi cũng nghĩ vậy.”

Cô ấy nhanh chóng lướt qua phần đề cương mà Giang Nguyệt Lộc đã chuẩn bị: "Đề thi có sự khác biệt đáng kể, họ tập trung vào sự hợp tác giữa các thí sinh, nhấn mạnh việc giành chiến thắng trong các trận đấu đồng đội. Ví dụ như câu hỏi thứ sáu trong đề thi ‘lực’ năm ngoái.”

Mọi người cũng nhìn theo.

“Các sinh viên sẽ chia thành từng cặp đấu, một bên phòng thủ và một bên tấn công, sử dụng kiếm gỗ đào bay lên không trung, tổ chức một trận đấu bóng tuyết trong rừng tuyết. Trong thời gian quy định, đội nào đưa bóng vào khung thành tuyết của đối phương sẽ thắng. Quy tắc thi đấu là ba trận thắng hai…”

Tại học viện, các trận đấu chủ yếu là đấu đơn, cầm kiếm gỗ đối kháng, có thể gọi là truyền thống, nhưng thực tế lại khá nhàm chán. Đây là lần đầu tiên thấy một đề thi thú vị như vậy, mọi người đều cảm thấy rất mới mẻ.

“Kiếm gỗ đào là một vật phẩm thần thánh, bay lên không trung cũng không có gì lạ, ai cũng có thể làm được. Nhưng bài thi này lại yêu cầu hai người một nhóm, cùng sử dụng một thanh kiếm…” 

Có người lắc đầu: “Cái này phải luyện tập rất lâu mới làm được.”

Có người đồng ý: “Tôi đã nghe nói về những việc tương tự. Có một gia đình, các cô gái chỉ có thể sinh đôi, hai đứa trẻ từ nhỏ cùng ăn cùng ngủ cùng luyện tập, vì vậy mới có thể đồng thời đọc chú và điều khiển sức mạnh. Một nửa của bạn, một nửa của tôi, không nhiều không ít, chỉ như vậy mới có thể điều khiển pháp khí cùng nhau.”

“Nếu giao cho họ làm, bài tập này chắc chắn sẽ đạt điểm cao nhất.”

Hứa Lễ gật đầu: “Có yêu cầu rất cao về độ ăn ý giữa hai người.”

Giang Nguyệt Lộc mỉm cười nhìn mọi người nhiệt tình thảo luận, nhẹ nhàng dẫn dắt: “Vậy chúng ta hãy thử làm theo yêu cầu của bài tập, nói nhiều không bằng thực hành một lần.”

Đúng thật là như vậy, thế là mọi người đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm bạn đồng hành, lớp học nhanh chóng trở nên nhộn nhịp.

Tạ Tiểu Nhã tự nguyện: “Tôi sẽ làm ghi chép, không có người ghi chép thì không được.” Như vậy, số học sinh trong lớp trở thành chín người. Giang Nguyệt Lộc định tự mình ghi chép và để Tạ Tiểu Nhã tham gia, nhưng nghĩ lại, vẫn cần có một chuyên gia ở bên cạnh quan sát.

Hơn nữa, anh chợt nghĩ ra rằng Hạ Dực không phải là con gái. Có lẽ hắn cũng giống như anh, đã thay đổi danh tính để vào trường nữ sinh, bây giờ cũng không tiện tiết lộ điều riêng tư này của Hạ Dực với người khác. Nhưng nếu để những cô gái này biết rằng mình đã tiếp xúc gần gũi với một người khác giới, lại còn đến từ Địa Ngục, thế thì quả thật không công bằng với họ.

Vì vậy, anh vẫy tay nói: “Hạ Dực, lại đây, cậu sẽ cùng nhóm với tôi.”

Nghe thấy câu này, lớp học đang ồn ào bỗng trở nên yên lặng, mặt một số người hiện vẻ “quả nhiên là vậy”. Bởi vì đang đưa lưng về phía mọi người vậy nên anh không nhìn thấy biểu cảm này của họ, sự chú ý của anh hoàn toàn tập trung vào Hạ Dực.

Chiều nay, Hạ Dực thật sự đã khiến mọi người bất ngờ.

Buổi tối có vẻ bình thường hơn.

Có lẽ việc cùng nhóm với những người không quen biết cũng không có gì khác biệt đối với hắn.

Ý nghĩa của việc học thêm chỉ đơn giản là kéo dài thời gian học một chút. Sinh viên mới chuyển đến và sinh viên đã ở đây vài tuần đều là những người xa lạ. Biểu cảm của hắn từ lúc giờ học bắt đầu đến khi giờ học kết thúc đều không hề thay đổi.

Chỉ có tới Giang Nguyệt Lộc bước vào phòng, hắn mới hơi nhướng mắt lên nhìn một cái, rồi lại lạnh lùng thu mắt lại, những tiếng cười nói xung quanh hắn chỉ như gió thoảng qua tai, không để lại dấu vết gì.

Cơ thể thì ở đây, nhưng tâm hồn dường như đang trôi dạt ở đâu đó.

Có phải đây mới là ý nghĩa của chữ “rỗng” trong Chu Phê không?

Hạ Dực đi đến đứng trước mặt anh, đứng ở đó một lúc lâu, như thể đang bị phạt vậy, vẫn không có động thái gì, càng không nói lời nào. Giang Nguyệt Lộc tự nhủ, liệu hắn có đang chờ lệnh tiếp theo không?

“Cậu làm quen với đề thi trước đi.”

Hạ Dực gật đầu, nhận lấy đề thi, đôi mắt màu sáng nhanh chóng lướt qua nội dung đề thi, Giang Nguyệt Lộc nghi ngờ, có thể đọc nhanh đến vậy sao?

“Cậu có muốn xem đề thi của năm trước không?”

“Có.” Hạ Dực không ngẩng đầu, vẫn đang nghiêm túc đọc đề thi: “Lần đầu tiên ta thi không đậu, bọn họ bắt ta chép đề thi của năm năm trở lại đây suốt một đêm.”

“Lần sau thi đậu rồi sao?”

“Ừm.”

“Thật ấn tượng.” Sau khi khen ngợi xong, anh lại nhìn các học sinh khác, mọi người đều tiến triển thuận lợi, chỉ có Lãnh Vấn Hàn ngồi một mình trên ghế, xung quanh cô bé là các bạn học khác đang nhiệt tình thảo luận và tranh luận gay gắt, không một ai chú ý đến cô bé.

“Ngươi muốn giúp cô bé sao?”

Hạ Dực bất ngờ xuất hiện bên cạnh anh, anh còn chưa kịp trả lời, hắn đã nghiêm túc nhìn anh: "Ừm, ngươi rất muốn giúp cô bé ấy.”

Anh cảm thấy dở khóc dở cười, sao còn có thể nhìn ra điều này?

Hạ Dực nói: “Nếu muốn giúp cô ấy cũng đơn giản thôi.”

Anh có hứng thú: "Có cách nào sao?”

Hạ Dực đáp: “Không phải cô bé đang không tìm được bạn đồng hành sao? Rất đơn giản, biến cô bé trở thành sự lựa chọn duy nhất của tất cả mọi người.”

Anh nhíu mày: “Ý của anh là...”

Hạ Dực lạnh lùng nói: “Giết tám người, chỉ còn lại một người.”

Anh không đùa, thế nên hỏi lại: “Nếu người cuối cùng này thà chết chứ không chịu làm thì sao?”

Hạ Dực ngạc nhiên: “Có người như vậy sao?”

Anh gật đầu: “Có đấy.”

Im lặng một lúc, Hạ Dực đột nhiên lên tiếng: “Ta đã nói sai ở đâu sao?”

Hắn khôn biết hắn đã nói gì lại khiến sắc mặt anh trở nên không vui, nhưng chắc chắn là không còn vui vẻ như trước.

“Cậu đến từ Địa Ngục, tôi lại từ nhân gian, quan điểm khác nhau cũng là chuyện bình thường.” Anh cười nhẹ: "Tôi cũng không phải là giáo viên của cậu, cũng không có chuyện gì cần sửa đổi nếu không đúng.”

Mỗi người đều có quan điểm và suy nghĩ riêng, phản bác khi nghe thấy quan điểm khác với mình quả thật là mệt mỏi.

Hạ Dực nhìn anh, Giang Nguyệt Lộc cảm thấy hơi sợ khi bị nhìn như vậy. Bắt đầu từ buổi chiều anh đã thấy kì lạ.

Hạ Dực suy nghĩ một hồi, cảm thấy có thể là cách hắn tìm ra không hợp ý anh lắm: “Nếu anh cảm thấy cách vừa rồi không ổn, vậy anh có nghĩ ra cách nào khác không?”

“Họ đã lập nhóm sẵn từ trước, mối quan hệ khó để một người ở ngoài can thiệp vào. Vậy nên phải phá từ bên trong, chỉ cần phá vỡ tình bạn hiện tại của họ, chuyện này xem như được giải quyết.”

Hắn nhẹ nhàng nói ra việc phá hoại tình bạn của người khác, như thể đối với hắn, việc tình cảm phải nhường ngôi cho mục đích là chuyện hết sức bình thường.

“Thế à, vậy phải làm như thế nào?”

“Rất đơn giản.” Đôi mắt màu đỏ hẹp dài của Hạ Dực nhìn về phía đối diện: "Phó Mộng Như vừa là một người mạnh mẽ, nhưng cũng không thiếu điểm yếu, vậy nên phải bắt đầu tấn công vào cô ta trước, khiến cô ta làm một vài việc khiến người khác chán ghét. Hoặc có thể thử với Hứa Lễ, nhưng người này có vẻ không dễ xử lý.”

“Ngươi cần ta giúp một tay không?” Hắn quay đầu hỏi anh.

Giang Nguyệt Lộc cười nhẹ, thái độ của anh vẫn luôn bình thản: “Không cần đâu, tôi tin họ có thể tự giải quyết được.”

Phía đối diện có tám người, mỗi người đều đã có cặp của riêng mình, vậy nên chắc chắn sẽ còn một người lẻ. Hiện tại có một cô gái tỏ vẻ khó xử, lẩm bẩm rằng mình thật xui xẻo.

Phó Mộng Như nghe thấy, lập tức bác bỏ cô ta: “Người mạnh mẽ không có chuyện xui xẻo đâu, là do bản thân quá yếu đuối thôi!”

“Nói thì dễ nghe lắm, nếu thật sự chung một nhóm có khi bị khắc chết đấy…”

Phó Mộng Như cười nhạt: “Sợ? Tôi ư? Cô đang đùa gì thế? Tôi không sợ cô ta, ngay cả số mệnh của tôi cũng không sợ cô ta.”

“Không sợ thì đổi chỗ với tôi đi… Tôi cũng muốn cùng nhóm với Hứa Lễ nữa.”

“Đổi thì đổi!”

Phó Mộng Như đi đến bên cạnh Lãnh Vấn Hàn, tỏ ra giận dữ, nói: “Này, đừng có cản trở tôi nhé! Tôi nói lên thì lên, xuống thì xuống, cậu không được có bất kỳ phản bác nào!”

Lãnh Vấn Hàn lười tranh luận với cô ta, nên sự tương tác giữa hai người có một sự hòa hợp kỳ lạ.

Kể từ khi cặp đôi với tính cách hoàn toàn khác biệt này được thành lập, trong các thử thách tiếp theo, họ chỉ thất bại vài lần trong giai đoạn làm quen, còn lại đều đạt vị trí đầu tiên. Họ vượt qua năm ải, chém sáu tướng, với thành tích rực rỡ đến trước mặt Giang Nguyệt Lộc.

Giang Nguyệt Lộc đưa ngón cái lên, khen ngợi họ: “Làm tốt lắm.”

Lãnh Vấn Hàn đứng yên trên cây kiếm gỗ, cô luôn nhanh chóng khắc phục những sai sót nhỏ của Phó Mộng Như. Đôi mắt trắng của cô không chỉ có thể nhìn xuyên qua âm phủ mà còn làm được nhiều việc tinh xảo. Hiện tại, chỉ cần đứng trên một cây kiếm gỗ quả thật là quá lãng phí tài năng.

Nếu bị các trưởng bối ở nhà thấy, chắc chắn sẽ lại lườm lườm, mắng mỏ rằng như vậy là không đúng đắn.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, khóe môi cô hơi nhếch lên.

Phó Mộng Như trên chiến trường la hét: “Tôi tất nhiên biết mình làm tốt! Nếu sợ thì sớm đầu hàng đi.”

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu, cười nói: “Đầu hàng không được, chúng ta vẫn phải so tài.”

Anh quay lại, ra hiệu cho Hạ Dực lên cây kiếm gỗ. Lên ngựa đã làm nhiều lần, nhưng lên kiếm thì là lần đầu. Kỹ thuật không tránh khỏi chưa quen, bước đầu tiên lên gần như suýt ngã, may mắn là một tay đã ôm chặt lấy hắn.

Phó Mộng Như kêu lớn: “Đã thi đấu thì thi đấu, đừng có kéo kéo lôi lôi!”

Giang Nguyệt Lộc nói: “Lỗi của tôi, là tôi vô ý bước hụt.” Anh cũng nhẹ nhàng xin lỗi một câu, âm thanh “không sao” gần như ngay bên tai, không ngờ Hạ Dực lại gần đến vậy, anh hơi ngẩn ra.

Cho đến khi quả bóng hockey vút đến.

Phó Mộng Như gọi lớn: “Xem đây!”

Lại có một tiếng khẽ nhạo báng bên tai, dường như hoàn toàn không để ý. Anh chỉ cảm thấy bàn tay ôm quanh eo mình vẽ ra một vòng nhẹ, qua lớp áo có chút ngứa ngáy, thanh kiếm phù gỗ đào theo đó mà chuyển động, linh hoạt như thể có sự sống và linh hồn riêng.

Anh lấy lại bình tĩnh, muốn giúp đỡ một chút.

Bên tai có một hơi thở ấm áp: "Cầm chắc nhé.”

Thanh kiếm phù lại một lần nữa vặn xoắn, đột ngột tăng tốc về phía quả bóng hockey đối diện, mọi người đều hoa mắt chóng mặt. Khi luồng khí lắng xuống, quả bóng hockey đã vào lưới. Mặc dù anh không nhìn thấy Hạ Dực phía sau, nhưng có thể cảm nhận hắn chắc chắn đang cười một cách điên cuồng.

Phía đối diện thậm chí còn chưa chạm vào quả bóng của họ, mà đã... thắng rồi?

Cảm giác thật không thực tế.

Phó Mộng Như không chịu xuống: “Không được. Làm lại đi!”

Tiếc rằng các đồng đội của cô đã rút lui trước, Phó Mộng Như gào lên gọi cô là kẻ phản bội, mối quan hệ bạn bè mới thiết lập chưa lâu đã gần như tan vỡ, cảnh tượng kịch tính như vậy khiến nhiều người phải cười rộ lên.

Giang Nguyệt Lộc ra dấu trở về vị trí ban đầu: "Xong rồi.”

“Thời gian gấp gáp, chúng ta chỉ làm một ví dụ ở đây, tiếp theo các em tự về nhà luyện tập. Đề thi chủ yếu là những điều này.” Anh lật tìm bản đề cương: "Điều quan trọng nhất và cũng phiền phức nhất vẫn là kiến thức cơ bản. Tôi đã tìm ra các điểm trọng yếu từ các đề thi năm trước, các em cứ học theo đó.”

Hứa Lễ nhận được bản đề cương, thấy nó dày cộp, ngạc nhiên nói: “Đây là do một mình anh làm sao? Chỉ trong một đêm?”

“Còn có buổi chiều nữa.”

“Vậy cũng nhanh lắm…”

Việc tìm tài liệu và đánh dấu các điểm quan trọng không khó đối với anh, vì anh có khả năng nhớ mọi thứ chỉ qua một lần xem. Nhưng khối lượng tài liệu lớn như vậy vẫn khiến các cô gái cảm thấy sốc, ánh mắt nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc có phần khác biệt—quả nhiên, người đứng đầu kỳ thi đầu vào không phải là tay mơ.

Các điểm thi chủ yếu là về phong tục tập quán và truyền thuyết địa phương. Khi liên quan đến ma thuật và các hiện tượng kỳ lạ, tài liệu tràn ngập những chuyện lạ lùng, nên việc học thuộc cũng khá thú vị.

Trong số đó, có vài điểm thu hút sự chú ý của họ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play