Trước khi bắt đầu tiết học buổi chiều, Giang Nguyệt Lộc đã gặp một nhóm thí sinh để trao đổi về nội dung đề thi của mỗi người, đề thi của bọn họ đều độc lập nhưng vẫn có sự liên kết với nhau, tuy nhiên có một lợi thế khi trở thành thí sinh chính là họ không bị ảnh hưởng bởi giáo viên hay người khác, mà họ chỉ cần tập trung vào kết quả kỳ thi giữa kỳ của mình.

Nhưng Giang Nguyệt Lộc thì khác, cậu không chỉ phải đảm bảo chín người này qua được bài thi, còn phải lo lắng cho thành tích của cả lớp.

Chỉ cần có một người không qua được, vậy thì anh chỉ có nước cuốn gói về nhà.

Hứa Lễ ngạc nhiên nói: "Thi lần đầu không qua vẫn có thể thi lại lần thứ hai mà, trừ khi trong thời gian đó có người giết bạn... Chẳng lẽ không đúng như vậy sao?"

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Chọn làm giáo viên thì không có chỗ cho sai sót."

Chỉ cần một lần không qua, tất cả sẽ bị xóa sổ.

Mọi người nhìn Giang Nguyệt Lộc với ánh mắt đầy cảm thông, nhưng dường như anh không để ý: "Cho nên ngay từ đầu Phó Mộng Như nói không sai... Hửm? Cô ấy đâu rồi?"

Tạ Tiểu Nhã lo lắng nói: "Mộng Như đã cãi nhau với chúng tôi rồi, không biết cô ấy có đến buổi học bù tối nay không." Buổi học bù này là do Giang Nguyệt Lộc đề xuất, họ cần phải bổ sung kiến thức trong vòng bốn mươi tám tiếng.

Giang Nguyệt Lộc nhìn một vòng, anh nhận thấy ngoài Lãnh Vấn Hàn ra thì những người khác đều lộ vẻ lo lắng không hề che giấu và rất chân thành, trong lòng anh thầm nghĩ, tính tình của Phó Mộng Như tệ như vậy nhưng xem ra có những mối quan hệ không tệ, hay là vì nhà họ Phó là một gia tộc lớn? Nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.

Người trẻ khi làm việc luôn dựa vào tâm tính, vì vậy dù cho cha mẹ có nói với bọn họ rằng phải thân thiết với Phó Mộng Như, nhưng bình thường trong lúc ở chung sẽ khó tránh khỏi những chi tiết của cô ta khiến mọi người cảm thấy khó chịu, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy điều đó.

"Không sao, mọi người chỉ cần lo lắng về kết quả của mình, còn việc khiến cho cả lớp qua được bài thi là trách nhiệm của tôi."

Bất kỳ câu nói mang tính mệnh lệnh nào khi được anh nói ra đều sẽ luôn mang theo hương vị mềm mỏng, giữa họ không chỉ có cách biệt về tuổi tác giữa người trưởng thành và người chưa trưởng thành, mà còn có sự khác biệt giữa thân phận học sinh và giáo viên, khoảng cách biến đổi ngầm này đã gia tăng sức nặng trong lời nói của Giang Nguyệt Lộc và cảm giác an tâm mà bản thân anh mang lại.

Điều này nhanh chóng khiến cho đám người Tạ Tiểu Nhã không còn lo lắng nữa.

Tạ Tiểu Nhã nhịn không được hỏi: "Anh vào học viện bằng cách nào? Theo lý mà nói, học viện rất hiếm khi tuyển những người trên hai mươi tuổi."

Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một chút, đúng vậy, dù lần trước hay lần này anh luôn là người lớn tuổi nhất.

Nhưng anh cũng không biết rõ nguyên nhân bên trong.

"Thỉnh thoảng học viện sẽ có vài trường hợp đặc biệt, được rồi, chúng ta đừng đứng ở đây nữa giờ nghỉ trưa đã kết thúc rồi." Sau khi Hứa Lễ nói xong, những người khác lần lượt rời đi.

Chờ người cuối cùng biến mất ở góc khuất, Lãnh Vấn Hàn mới bước đến.

Vào lúc Giang Nguyệt Lộc vừa đến đây, cô bé đã đứng ở một nơi cách đó không xa và nghiêng đầu đi không nhìn về phía bên này, các cô gái đã gắn kết thành một tập thể chặt chẽ giống như một chiếc đinh dài, còn cô bé chính là một chiếc đinh không vừa cỡ nên bị đẩy ra xa.

Mấy ngày nay anh có thỉnh thoảng nghe được một số chuyện tán gẫu giữa mấy cô gái, chủ yếu là những câu chuyện kỳ lạ được truyền lại từ gia đình của mỗi người, sự xuất hiện của lạc âm quan trong gia đình họ Lãnh, như tăng thêm nhiều chất liệu mới cho những câu chuyện này.

Chẳng hạn như chuyện chủ nhân của nhà nào đó, sau khi tham gia lễ hiến tế với cô bé đã thay đổi tính tình.

Ngoài ra như chuyện ai đó bất đắc dĩ tìm đến để lạc âm quan, rồi mấy ngày sau phát hiện người đó treo cổ ở bên đường.

Những câu chuyện này nói thì có vẻ rất chân thực, nhưng Giang Nguyệt Lộc như có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi kia qua từng lời kể từ miệng người này, sang miệng người khác đã vặn xoắn lại thành một sợi dây thừng trói buộc, dày đặc kín kẽ, giam giữ cô gái tóc trắng ở trong cái sân nhỏ bé kia.

"Vấn Hàn."

Cùng nhau đi trên đường chợt nghe thấy Giang Nguyệt Lộc gọi tên mình, cô bé quay đầu nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh muốn em ở bên cạnh mọi người sao?"

"Anh cần biết suy nghĩ của em, bởi vì có thể em không muốn quá gần gũi người khác,"

Lãnh Vấn Hàn nhanh chóng hiểu ý anh, cô bé ngoan ngoãn đáp: "Không có tác dụng đâu."

Cô bé đã từng thử và bị từ chối, ấn tượng của mọi người về cô bé không thể thay đổi một sớm một chiều, vả lại cô bé biết rõ rằng Vu sư sẽ luôn xem trọng chuyện hên xui như thế nào, từ nhỏ cô bé đã biết chuyện này khi ở trong một gia đình làm quan.

Quan trọng nhất chính là, cô bé biết rằng Giang Nguyệt Lộc hiện tại đang ở trong tình hình khó khăn, nên cô bné không muốn gây thêm phiền phức cho anh.

Nhưng Giang Nguyệt Lộc vẫn nhất định muốn biết cảm giác thật sự của cô bé: "Em có muốn hay không?"

Lãnh Vấn Hàn im lặng một lúc lâu.

"Em muốn."

Trán của cô lập tức được một bàn tay mềm nhẹ của anh che phủ: "Tốt, vậy tối nay ngồi cùng mọi người nhé."

Có vẻ như biết cô bé muốn nói gì, Giang Nguyệt Lộc ngắt lời: "Chuyện khác đã có anh lo rồi, em không cần phải lo đâu."

Không cần em lo...

Lãnh Vấn Hàn cảm thấy bốn chữ này thật xa lạ ở trong thế giới của cô bé, từ nhỏ đến lớn luôn có người nhắc nhở cô bé về việc, cô bé chính là người mà nhà họ Lãnh đã chờ đợi suốt trăm năm qua và vị trí của cô bé ở trong nhà họ Lãnh là thứ không thể thay thế, những ngườI muốn cô bé ra vào âm phủ đều dùng ánh mắt kỳ vọng để cầu cứu cô bé: “Chỉ có ngươi mới có thể làm được việc này!” Cho nên kỳ vọng xung quanh cô bé thật sự rất nhiều.

Thế mà vẫn có chuyện "không cần em lo" sao?

Chỉ cần ngồi đó thôi?

"Tối nay có lẽ sẽ có thể một người nữa..."

Giang Nguyệt Lộc như nghĩ đến điều gì, sắc mặt trở nên xám xịt không chút sức sống. Đối diện với ánh mắt quan tâm của Lãnh Vấn Hàn, anh chỉ có thể nở nụ cười gượng.

"Nếu như có ai đó đang nói chuyện với em, đột nhiên thay đổi sắc mặt và rời đi vậy thường sẽ là vì lý do gì?" Anh hỏi.

Giang Nguyệt Lộc đã xem lại cuộc trò chuyện với Hạ Dực vô số lần, nhưng anh không thể tìm ra được câu nói nào của mình đã chạm vào điểm nhạy cảm của đối phương, một phút trước hắn vẫn còn lắng nghe anh nói,  nhưng phút sau đã gào lên bảo anh đừng đến gần... Có lẽ người cùng lứa tuổi sẽ dễ thấu hiểu hơn.

Lạnh Vấn Hàn nghiêm túc suy nghĩ: "... Chắc ghét người đó."

Giang Nguyệt Lộc vẫn cố gắng vùng vẫy: "Chẳng lẽ không thích chút nào luôn sao? Em xem, ít nhất họ còn ngồi xuống nói chuyện..." Nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng, Hạ Dực ở lại chỉ vì anh đã sử dụng quyền lực của giáo viên.

Anh thở dài nặng nề và bất lực, nói: "Cho dù thế nào, mình vẫn phải tìm cơ hội để nói chuyện với cậu ấy lần nữa."

Chiều nay không có lớp, anh dự tính đợi tan học sẽ nói sau.

Ai mà ngờ, Hạ Dực thế mà chủ động đến tìm anh.

-

Trước khi tiếng chuông vang lên kết thúc tiết học thứ ba, Hạ Dực đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kinh khủng, nhưng chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ mối quan hệ giữa hắn và người kia.

Ý nghĩ này thật sự quá đáng sợ, đến mức ngay khi vừa lóe lên đã bị hắn dùng hai tay nắm chặt kéo về, thậm chí còn dùng chân giẫm lên hai lần.

"Cút ngay!"

Hắn khó khăn đứng dậy, đôi mắt khóa chặt vào phía trước... Hình ảnh Giang Nguyệt Lộc cứ quấy nhiễu trong đầu hắn đang dần dần mờ nhạt, thay vào đó là ánh mắt ngơ ngác của giáo viên đứng trên bục giảng và những học sinh không dám quay đầu nhìn, hăn lập tức trấn tĩnh mình.

"Hạ... Hạ Dực, em có chuyện gì sao?"

"Không có gì."

Hắn lạnh lùng đáp rồi kéo ghế ngồi xuống

Nhưng hắn không thể tận hưởng được sự yên bình này quá lâu, khi tiếng nói của hắn đã làm dấy lên một mớ hỗn độn: "Chính cậu đã yêu cầu tôi sống chung với cậu... Chúng ta đã đi vào ban đêm... Cậu hứa rằng sẽ đồng ý diễn với tôi... Trước khi thanh đao trắng lớn kia chém vào tôi, cậu đã cứu tôi..."

"Bởi vì chút thái độ của cậu tôi mới có thể biết được cảm giác của cậu..."

Hắn như bị những âm thanh này xẻ đôi.

Một bên tức giận mắng mỏ chỉ trích Giang Nguyệt Lộc là một kẻ lừa đảo, một bên thì lắp bắp bày tỏ rằng vẫn có chỗ để có thể tin.

Một người nói những việc này chẳng có to tát gì: "Ăn cùng ngủ cùng thì sao, có rất nhiều người đều làm như vậy mà!" Người còn lại thì đỏ mặt phản bác: "Nhưng tôi đã đi qua nhân gian và chỉ có người yêu hay vợ chồng mới có thể làm những việc như vậy."

Kể cả vũ khí bên cạnh tôi cũng mê mẩn anh ta.

Chỉ có cách giải thích đó mới hợp lý… ( truyện trên app tyt )

"Cậu nhìn Hạ Dực xem, có phải chiều nay cậu ấy có chút khác lạ không?"

"Chẳng phải chỉ một chút thôi đâu, bình thường cậu ấy làm sao có thể im lặng suốt ba tiết học được?"

"Đâu chỉ im lặng... Tôi thấy cậu ấy rất bồn chồn, sắc mặt cứ thay đổi liên tục ngay cả thầy giáo gọi mấy lần cũng chẳng phản ứng... Này, cậu nói xem."

Ánh mắt tò mò dần trở nên thú vị hơn.

"Cậu ấy như vậy, chẳng phải trông giống dáng vẻ người vừa mới thất tình như cậu đó sao? Còn đến mức mất hồn mất vía chẳng nghe thấy tiếng ai nói nữa."

"Nè, nói nhỏ... Nói nhỏ thôi."

"Cần gì phải sợ, cậu ấy đang thất tình mà nên không có nghe thấy mình nói gì đâu..." Bả vai của cô gái bị một bàn tay lạnh lẽo vỗ một cái, cảm giác kinh hãi khiến động tác khoa tay múa chân của cô ta dừng lại: "A... Hạ Hạ Hạ Dực?!"

Không biết hắn đã xuất hiện sau lưng cô ta từ khi nào, cũng chẳng biết đã nghe được bao nhiêu, hôm nay cô ta chắc chắn xong đời rồi!

Hạ Dực nhíu mày hỏi: "Thất tình nghĩa là gì?"

Ngay cả điều này cũng nghe được sao, cô gái lộ vẻ mặt tuyệt vọng: "Không có, không có, tôi không có nói như vậy?"

"Thật sao?"

"A A A A! Đau chết mất! Đừng, đừng, đừng, tôi nói, tôi nói. Thất tình chính là mối quan hệ yêu đương... Ừm... Gặp phải trở ngại, người cậu thích không thích cậu hoặc hai người chia tay..."

Hạ Dực đứng như một cái cây cột, gương mặt của hắn cứng đờ như đá khiến cô gái tuyệt vọng nhận ra dường như hắn hoàn toàn không hiểu gì về tình yêu hay thích và chia tay là gì.

Việc làm của hai người đã thu hút sự chú ý của cả lớp, nếu ban đầu mọi người còn lo lắng cho cô gái kia thì không bao lâu, sự lo lắng này đã chuyển sang vấn đề Hạ Dực quan tâm, đôi khi nóng nảy như sấm khi thì lạnh như băng cho nên việc Hạ Dực tỏ ra muốn tìm hiểu về "kiến thức tình yêu" thật sự là điều hiếm thấy.

Điều này đã khiến một số người hào hứng muốn tham gia.

"Hạ Dực... Có phải cậu đang thích ai không?"

"Thích là gì, tôi không hiểu."

"Chính là việc khiến cậu vừa phiền lòng vừa vui vẻ... Khi thích một người cảm xúc sẽ thay đổi rất nhiều..." Hạ Dực bất ngờ tiến lên nắm lấy cổ áo của cô bạn, nói: "Chính là như vậy!"

"Khụ khụ... Được rồi, tôi hiểu rồi, cậu buông tôi ra trước..."

Cô bạn bị hắn nắm đến mắt trắng dã dần hồi phục lại, nhìn Hạ Dực khao khát muốn biết khiến cô ta không khỏi kinh ngạc vì có ngày mình được dạy bảo người đứng đầu lớp, có vẻ như những cuốn tiểu thuyết tình yêu mà cô ta thường đọc không phải vô ích, cô ta hắng giọng, nói: "Cậu và người đó có mối quan hệ gì?"

Hạ Dực nghiêm túc suy nghĩ.

Hình ảnh con búp bê giấy lao vào người đó và gọi là ba, gọi Giang Nguyệt Lộc là ba, một người rõ ràng là nữ... Cảnh tượng kỳ quái này đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong hắn, vả lại khi hắn tỉnh dậy con búp bê kia cũng gọi hắn như vậy (sau khi bị hắn ném đi thì không gọi nữa).

Dựa trên kiến thức phong phú về quan sát con người của Hạ Dực, đứa bé sẽ gọi người sinh ra nó là “Ba” và “Ba” là một biệt danh thân thiết.

Hắn gật đầu nói: "Là mối quan hệ có một đứa con."

Cô gái vừa uống nước suýt chút nữa đã phun ra: "...Cái gì?!"

Hạ Dực lạnh lùng nhìn cô ta: "Có chuyện gì sao?"

"À... Không có, cũng có thể... Chắc là có thể được nhưng tôi chưa từng thấy bao giờ..." Cô bạn ngổn ngang nhớ lại trong lịch sử, có truyền thuyết về việc hai người phụ nữ có thể sinh con nhờ vào sức mạnh của mặt trăng, có lẽ Hạ Dực và người phụ nữ thần kỳ kia đã tìm ra cuốn sách cổ và đã thử nghiệm một số cách, cuối cùng thành công...

"Không hổ danh là đứng đầu lớp." Cô ta thật sự thán phục.

"Một khi đã như vậy quan hệ cả hai hẳn là rất hòa thuận mới đúng, cậu còn phiền não về chuyện gì?"

Hạ Dự do dự một lúc mới giải thích: "Tôi không nhớ những chuyện đã xảy ra trước đây."

"Nhưng cô ấy nhớ?"

"Đúng."

...Sau một lúc giải thích ngắn gọn, cô gái run rẩy nói: "Cho nên, sau khi hai người sống chung một khoảng thời gian ngọt ngào... Không, sống một thời gian ngọt ngào, cậu đã bỏ đứa nhỏ ấy và đi mất cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra, trí nhớ cậu hoàn toàn bị mất, trong khoảng thời gian ấy cậu không liên lạc với cô ấy cũng như đã hoàn toàn quên đi những lời mình đã từng hứa, nhưng hiện tại cô ấy xuất hiện trước mặt cậu..."

"Nhưng việc đầu tiên cậu làm chính là, rạch mặt cô ấy?"

Dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng cô ta không thể nói rõ vì hắn đã thật sự rạch mặt người kia.

"Đúng." Hạ Dực nói thêm: "Tôi còn túm lấy cô ấy và đánh cho cô ấy một trận."

Hắn đang tự hào cái gì vậy nhỉ!

"Được rồi..." Thật tệ mà... Cô gái khó khăn nuốt lời muốn nói xuống: "Được rồi, vậy sau đó cậu có thử đối xử tốt với cô ấy hơn chưa?"

"Cô ấy đến tìm tôi để nói chuyện, nhưng tôi bảo cô ấy đừng đến gần tôi."

"...Đây, đây gọi là tốt hơn à?"

"Nhưng tôi không còn đánh cô ấy nữa."

"Tệ... Quá tệ..." Cô gái tức giận đến mức chỉ biết lắc đầu, sau đó nói: "Cậu hỏi mọi người xem, cậu không phải quá tệ mà cậu chính là người không biết nói lý lẽ!"

Những người vây xem xung quanh đều nhìn hắn bằng ánh mắt lên án.

Hạ Dực suy nghĩ: "Cho nên tôi thật sự có quan hệ với cô ấy, là loại quan hệ kia."

"Loại quan hệ này quan hệ kia cái gì, con cũng đã có rồi cậu còn giả vờ là thiếu nữ trong sáng sao? Thừa nhận đi! Đó chính là mối quan hệ yêu đương, có thể ngủ chung, hôn nhau, ôm ấp nhau, dựa vào nhau suốt đời!"

"...Cậu đi đâu vậy?!"

Hạ Dực đã ra khỏi lớp: "Tôi đi tìm cô ấy."

"À à à, đi nhanh đi... Khoan đã, cô ấy cũng là nữ sinh sao? Là ai?"

Bóng dáng của hắn đã biến mất, nhưng có người đã đi theo dõi hắn giống như phóng viên chiến trường báo cáo lại: "Hạ Dực đã xuống cầu thang, rất nhanh, tốc độ của cậu ấy nhanh lắm, cậu ấy băng qua sân thể thao và đang chạy chúng tôi cảm thấy cậu ấy giống như một mũi tên lao vào văn phòng, cậu ấy đang lên lầu và đã đến văn phòng! A  a  a...!!"

Phóng viên phát ra thanh âm mừng gần chết, có thể nói phấn khích đến mức suýt chết đi.

"Cậu ấy đã dừng lại trước bàn làm việc của cô giáo Lộc Nguyệt."

"Người cô ấy đang tìm... Chính là cô giáo Lộc Nguyệt!!!"

Tin tức như tiếng sét đáng vang về phòng học.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play