Hạ Dực vẫn giữ nguyên cảnh giác, nhưng so với ngày hôm qua ánh mắt đánh giá của hắn đã thêm vài phần dò xét.

Đây là lý do hắn vẫn còn có thể ngồi đây nghe anh nói chuyện.

Giang Nguyệt Lộc sử dụng chiêu đảo khách thành chủ: "Cậu không có gì muốn hỏi tôi về những chuyện trước đây sao?"

Hạ Dực đáp: "Rất nhiều."

Hắn không vội vàng, nhìn Giang Nguyệt Lộc ngồi đối diện nhưng vẫn không mở lời, trong đôi mắt thỉnh thoảng có ánh đỏ trong suốt, tĩnh lặng như mặt hồ, sự im lặng tra xét này khiến người ta áp lực vô cùng, nếu như ngồi đối diện không phải là Giang Nguyệt Lộc mà là những giáo viên khác từng chịu khổ dưới tay hắn, chắc chắn họ đã chạy trốn từ lâu.

Sau một thời gian dài, hắn mới phá vỡ sự yên lặng.

"Tên của ta."

"Hạ Dực."

"Tên của ngươi."

"Giang Nguyệt Lộc."

Thấy hắn liếc nhìn về phía hai chữ "Lộc Nguyệt" được viết trên bảng đen, Giang Nguyệt Lộc vội giải thích: "Đó là tên giả tôi dùng vào việc cá nhân, ngoài tên, giới tính của tôi cũng là giả."

"Lần đầu gặp mặt."

"Cũng là lần cuối cùng, tại trấn Uất Đấu, tôi là pháp sư dưới quyền của cậu, còn cậu là thế tử đã dẫn tôi đi khắp nơi."

"Chỉ có mình ngươi thôi sao?"

Giang Nguyệt Lộc hơi ngạc nhiên một chút sau đó chợt nhận ra, hắn đang muốn hỏi có bao nhiêu Vu sư đi theo hắn: "Còn chín người nữa, ngoài tôi ra thì còn có hai người sống ở đây, một người tên là Trần Xuyên người còn lại tên là Triệu Tiểu Huyên."

Anh nghĩ chắc Hạ Dực đang muốn tìm hiểu về tình hình của đồng đội khi ấy nên đã nói thêm một chút, kể cả mối quan hệ giữa Trần Xuyên và Trần Tiểu Huyên, Hạ Dực chỉ im lặng lắng nghe, khuôn mặt vốn không kiên nhẫn đã trở nên điềm tĩnh khi giải quyết công việc quan trọng, điều này khiến người khác không thể nhận ra cảm xúc của hắn.

"... Các Vu sư chia thành hai đội, đội đi theo anh và tôi đã đến nhà họ Chu trước rồi, Chu Tu Viễn à chính là Chu đại nhân, đã sắp xếp phòng cho chúng ta, khi chúng ta vừa chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nghe được tiếng khóc ma quái..."

Hạ Dực đột nhiên cắt ngang: "Khoan đã."

"Chúng ta chuẩn bị đi ngủ?"

"Hả? À à." Giang Nguyệt Lộc mất vài giây mới hiểu được sự chú ý của hắn: "Chu Tu Viễn đã sắp xếp... Không, không phải ông ta sắp xếp tôi và cậu ở cùng một nơi, mà lúc đó cậu đã yêu cầu tôi ở lại cùng cậu."

Học sinh của anh nói từng chữ rõ ràng.

"Ta, yêu, cầu, ngươi, ở, chung?"

Hạ Dực bật cười, tức giận nói: "Ngươi nói dối."

"Tôi không nói dối!" Giang Nguyệt Lộc lấy từ trong cổ áo ra một con búp bê giấy, nói: "Nếu không tin, cậu có thể hỏi nó."

"Từ ngày hôm qua nó đã cùng một phe với ngươi rồi, cho nên ta sẽ không công nhận lời nói của nó." Hạ Dực hất con búp bê giấy đang nhảy nhót không ngừng ra xa, sự ghét bỏ vì bị lừa dối tràn ngập trong đôi mắt của hắn, vì không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây cho nên hắn đứng dậy đi ra bên ngoài, nhưng đã bị Giang Nguyệt Lộc chặn lại.

"Chúng ta làm một thí nghiệm đi."

'Không làm." Hắn không kiên nhẫn lướt qua anh, tiếp tục rời đi.

"Cậu không tin tôi nên không tin luôn cả lời tôi nói, nhưng ở đây cậu không còn người nào khác để tin đâu."

Hạ Dục quay đầu, nhíu mày, hỏi: "Ngươi đang đe dọa ta sao?"

"Không có." Giang Nguyệt Lộc bình tĩnh trả lời: "Nếu tôi qua được thí nghiệm này, cậu có thể tin tôi và cậu sẽ không phải đơn độc ở đây."

Hạ Dực nhíu mày nhìn anh một lúc lâu.

"Nói thử xem."

Giang Nguyệt Lộc thở phào một hơi, cuối cùng đã giữ được chân hắn.

Anh đã hoàn toàn nhận ra rằng thành công hay thất bại của kỳ thi lần này đều phụ thuộc vào Hạ Dực, cho nên anh cần phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với học sinh này.

Nếu như tối qua chỉ đặt nền móng cho "tình bạn", thì vừa rồi anh đã làm sụp đổ một vài viên đá và việc cuối cùng là thuận lợi đeo chiếc vòng đá mặt trời lên cho Hạ Dực, hay chính là có thể biến căn nhà tồi tàn trở thành một tòa nhà tráng lệ còn treo băng rôn “tình bạn mãi mãi trường tồn”, sẽ vẫn còn là một chặng đường rất dài.

Mọi thứ đều phụ thuộc vào việc, có thể giành lại được sự tin tưởng của hắn không.

Nghĩ đến đây, anh bình tĩnh lại: "Bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu hai thứ, cậu chỉ cần nhìn vào chúng, còn tôi sẽ đoán xem cậu thích thứ nào hơn."

"Cậu nói không tin tưởng người khác, vậy hãy nghe theo trái tim mình để đưa ra lựa chọn, thế nào?"

Hạ Dực lạnh lùng nói: "Ta không có trái tim."

Dù nói vậy nhưng hắn vẫn ngồi xuống, Giang Nguyệt Lộc lấy ra một viên phấn đỏ và một viên phấn trắng đặt trước mặt hắn ánh mắt của hắn lướt qua như chuồn chuốn lướt nước, chọn xong rồi ngẩng đầu lên.

Giang Nguyệt Lộc vươn tay lấy viên phấn đỏ.

"Tôi đoán có đúng không...?"

Hạ Dực phản ứng bình thản: "Chỉ mới một lần thôi."

Lần này, đặt ở trước mặt hắn là hai quyển sách được lấy từ góc thư viện lớp học, một quyển có tên là [Làm thế nào để xây dựng một quốc gia", quyển còn lại chính là "Vụ án giết người trong đêm ve kêu" Hạ Dực chọn xong rất nhanh.

Giang Nguyệt Lộc lấy cuốn sách tương ứng, nói: "Hóa ra cậu thích loại sách này sao? Muốn xây dựng nên một quốc gia ở Quỷ Đô à?”

Đúng là một suy nghĩ rất trẻ trâu… Nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy rất phù hợp với hắn.

Hạ Dực không hài lòng, nói: "Chỉ trùng hợp thôi, làm lại."

Lần này là những dụng cụ mà học sinh sử dụng trong giờ học Vu thuật, bên trái là một cái chuông được buộc dây đỏ còn bên phải là một cây cung nhỏ màu đen, chỉ trong vài giây, Giang Nguyệt Lộc đã cầm cây cung lên ngay trước mặt hắn, vừa lắc lư vừa đùa: “Là cái này đúng không?”

Hạ Dực dừng một chút: "Làm lại!"

Lại một lượt nữa...

"Làm lại."

Sau một lượt...

"Làm lại!"

Lượt này đến lượt khác...

"Làm lại, làm tiếp!"

Giang Nguyệt Lộc nhìn xung quanh: "Không còn gì để so sánh nữa." Dưới chân họ là một vòng tròn các vật dụng như bình tưới nước, xẻng sắt, khăn lau bảng... Tất cả được sắp xếp xung quanh tạo thành một trận pháp buồn cười và kỳ lạ.

“Nếu cứ chọn mãi như thế này sẽ không có điểm dừng mất, chi bằng cậu lấy ra hai thứ từ trên người mình, chúng ta so lần cuối. Nếu tôi thắng vậy sẽ tính là tôi đã thắng, nam tử hán đại trượng phu không được phép đổi ý."

"Chỉ cần ngươi làm được." Hạ Dực cười khẩy sau đó suy nghĩ một lúc.

Những thứ hắn mang theo bên người chẳng khác gì mấy so với những thứ dưới chân, hắn phải tìm thứ gì đặc biệt hơn một chút, điều này cũng không quá khó, ký ức có thể đã mất nhưng khả năng trước đây vẫn còn, biến ra vật từ hư vô và tạo hình từ vô hình, tất cả đều là chuyện đơn giản cho nên không bao lâu, hắn đã lấy ra được hai món đồ và đặt chúng lên bàn,

Bên trái là một con dấu vuông có chóp hình thú, toàn thân màu đen không biết được làm từ chất liệu gì và phía trên đầu có một con vật kỳ lạ, không giống loài linh thú như con hổ hay kỳ lân mà ngược lại, nó mang theo một luồng tà khí rất đáng sợ.

Hạ Dực thản nhiên nói: "Đây là quỷ ấn mở cửa điện ngục."

Suy nghĩ "chỉ sợ rằng hắn là một nhân vật trong quỷ giới" lại nổi lên, Giang Nguyệt Lộc nhìn sang phía bên kia, so với quỷ ấn có nhiều tà khí, trên bàn còn có một viên ngọc trai nằm trơ trọi.

Nó không trong suốt không mịn màng như tuyết, bên trong còn pha lẫn những màu sắc đục ngầu kỳ lạ, ngay cả viên ngọc trai có chất lượng kém cũng tốt hơn nó.

Thấy hắn không có ý định giới thiệu về viên ngọc, Giang Nguyệt Lộc chủ động hỏi: "Đây là ngọc trai sao?"

Hạ Dực lắc đầu: "Đây là nước mắt."

Nước mắt còn có thể kết thành ngọc sao? Chẳng lẽ là người cá...

"Ta đã chọn xong rồi, ngươi có thể bắt đầu."

Giang Nguyệt Lộc ngồi thẳng người dậy: "Được."

Anh tập trung cảm nhận cảm giác từ giữa trán, từ lúc vừa mới bắt đầu anh đã sử dụng nó để nhận ra sở thích của Hạ Dực, thời gian Hạ Dực nhìn vào hai viên phấn giống nhau, ánh mắt không thay đổi gì nhiều nhưng khi đôi mắt đỏ của hắn dừng lại trên cây phấn đỏ, như thể có những gợn sóng nhỏ nhảy lên giữa trán của anh.

Một người chỉ có thể có cảm giác của chính mình, nhưng trong cơ thể hắn lại dâng lên niềm vui và sự vô cảm từ một người khác, đó là cảm giác rất ảo ma, giống như một luồng khí mượt mà nhẹ nhàng trôi xuống, tự nhiên rơi xuống trái tim biến thành đồ của chính hắn.

Những chuyện trước đó đều rất suôn sẽ nhưng lần này thì không.

Khi ánh mắt Hạ Dực lướt qua quỷ ấn, anh như bị cuốn vào con sóng lớn sau đó bị ném lên trời cao rồi kéo xuống mặt đất và cứ lặp đi lặp lại, vì đã quen với cảm xúc nhẹ nhàng trước đó nên hiện tại khi bị kéo vào một cơn cảm xúc mãnh liệt chưa từng có, anh dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của Hạ Dực dữ dội thế nào.

...Nhưng chẳng thể nhìn ra được chút gì.

Hạ Dực bất động như cây tùng ngồi vững vàng trên ghế học sinh, so với một người thầy như anh lưng thì đang toát mồ hôi lạnh và cái trán thì nóng bừng, trông rất thảm hại.

"Có chuyện gì vậy?" Hạ Dực cười mỉa mai: "Rất khó sao?"

"Không có gì, cậu cứ tiếp tục."

Giang Nguyệt Lộc lấy lại bình tĩnh, cảm nhận theo ánh mắt của Hạ Dực.

Hạ Dực nhìn về phía giọt lệ.

Lần này giữa mày trống trơn, sóng lớn biến mất cũng chẳng thấy dòng suối đâu nữa, tất cả đều biến mất không còn tung tích gì nữa, giống như mặt đất sau trận tuyết không thấy bóng dáng bầu trời đâu nữa. Khi Hạ Dực nhìn vào viên nước mắt đã không còn cảm giác gì, hơi thở nóng rực giữa trán tựa như chưa từng tồn tại.

Hạ Dực nhìn anh với nụ cười như có như không.

"Thầy đã chọn xong chưa?"

"Đề bài này quá khó, thầy làm không được." Giang Nguyệt Lộc thẳng thắn thừa nhận.

"Vậy thì tiếc thật, xem ra thầy chỉ đến đây thôi."

"Khoan đã..."

Giang Nguyệt Lộc do dự cầm lấy viên nước mắt: "Khi cậu nhìn nó cậu không thật sự nghĩ gì…. Không có gì cả, chẳng lẽ không cảm thấy cô đơn sao? Nhưng tôi không cảm thấy…”

"Ngươi đang nói nhảm gì vậy?"

"Tôi muốn nói, khi cậu nhìn viên nước mắt này, dường như rất... bình yên."

Anh đã tìm rất lâu để tìm ra từ phù hợp, sau đó anh bật cười.

"Bình yên" dường như không quá phù hợp với Hạ Dực.

Khi có ký ức thì phóng túng tùy tiện, khi mất ký ức thì hung dữ kiên ngạo thậm chí khi ngồi yên lặng ở góc phòng cũng khoanh tay nhíu mày, tựa như cả thế gian này đều thiếu nợ hắn.

Nhưng anh thật sự cảm nhận được khí tức bình yên từ trong viên nước mắt đó.

Im lặng một lúc lâu, Hạ Dực mới nói: "Đó là lựa chọn của thầy sao?"

"...Ừm, đúng vậy."

"Không thay đổi chứ?"

"Không thay đổi."

"Vậy trả lại cho ta." Cậu liếc nhìn viên nước mắt đã bị anh cầm lấy: "Đó là đồ của ta."

"À, được."

Hạ Dực thu quỷ ấn và viên nước mắt về, hắn ngồi xuống nói: "Tiếp tục kể về chuyện trước kia."

Giang Nguyệt Lộc vui mừng nói: "Hóa ra vừa rồi tôi đã chọn đúng sao?" Thật ra anh không chắc chắn lắm!

Hạ Dực liếc anh một cái, nghiến răng nói: "Nếu ngươi còn dám nhắc đến chuyện này nữa ta sẽ giết ngươi."

Mặc dù bị dọa nhưng Giang Nguyệt Lộc vẫn rất vui vẻ, anh ngồi xuống và kể lại chi tiết mọi chuyện đã xảy ra ở trấn Uất Đấu, nhất là những chuyện liên quan đến hai người họ, biểu cảm của Hạ Dực càng lúc càng kỳ lạ, cuối cùng, khi nghe đến đoạn mình từng thổi một hơi lên trán của Giang Nguyệt Lộc, hắn đã không thể chịu nổi nữa: "Cái gì? Ta từng làm chuyện này sao?"

Giang Nguyệt Lộc nói: "Đúng vậy, cậu nói rằng làm như vậy sẽ biết được cậu có an toàn hay không, nhưng vừa rồi khi tôi thử một chút dường như nó còn có thể xác định được tâm trạng tốt xấu của cậu nữa... Chậc, chẳng hạn như hiện tại, có vẻ như cảm xúc của cậu đang dao động rất lớn..." ( truyện trên app T Y T )

Mắt Hạ Dực mở to: "Cái gì?"

Giang Nguyệt Lộc thành thật nói: "Tôi không biết."

"Cậu có ổn không? Trông dáng vẻ của cậu dường như đang rất đau khổ..."

Đâu chỉ có mỗi đau khổ mà cả thế giới quan của hắn đã sắp bị đảo lộn theo rồi, thậm chí việc tỉnh dậy mất đi trí nhớ cũng không thể khiến hắn sốc như thế này, bởi vì, dù có mất trí nhớ thì hắn vẫn là chính hắn, nhưng những gì hắn vừa nghe được từ Giang Nguyệt Lộc nói, nó vô lý đến mức không giống việc mà hắn sẽ làm, cùng ăn, cùng ngủ với người khác, đêm khuya đi dạo... Thậm chí ngay cả hơi thở cuối cùng cũng trao cho anh?!

Sở dĩ âm hồn quỷ không thể tan biến chính vì hơi thở cuối cùng khó ta, do đó không thể luân hồi chuyển thế thành người.

Nhưng vì sao hắn lại trao hơi thở cuối cùng này cho anh!

Chính là người trước mặt này... Người này...

Giang Nguyệt Lộc thấy mặt hắn lúc tím tái lúc thì đỏ ửng, anh lo lắng đến gần: "Cậu không sao chứ?"

Hắn chợt hét lên đầy tuyệt vọng: "Ngươi đừng có đến gần ta!"

Sau đó hắn bỏ chạy trong cơn hoảng loạn, dọc đường đã va phải không biết bao nhiêu bàn ghế, ngay cả cửa sau cũng suýt bị tháo ra một nửa. Giang Nguyệt Lộc câm nín ngẩn người đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa sau vẫn còn đung đưa không ngừng.

Anh còn chưa lấy vòng đá mặt trời ra nữa… Đúng là khóc không ra nước mắt mà.

Vào lúc anh còn đang phải chịu cú sốc lớn, không biết rằng còn có một tin xấu khác đang chờ mình.

Cùng lúc đó, dưới lầu, Phó Mộng Như và những người khác đang đi dạo trên sân tập thể thao thì nhận được thông báo từ hệ thống.

[Lần trả lời câu hỏi đầu tiên sẽ bắt đầu sau bảy mươi hai tiếng.]

[Mời các thí sinh được chọn trở thành học sinh, vui lòng chuẩn bị tốt để trả lời câu hỏi.]

Phó Mộng Như nói: "Bảy mươi hai tiếng? Ba ngày? Quá lâu rồi.

Hứa Lễ nói: "Thời gian thi của từng trường không giống nhau, sẽ còn thay đổi tùy theo nội dung thi, tôi nghĩ thời gian lần này lâu như vậy do có liên quan đến câu hỏi thi."

Phó Mộng Như, nói: "Điều đó tôi biết chứ, đâu cần anh nhắc."

Hứa Lễ không quan tâm, quay đầu nhìn cô gái có mái tóc trắng đang ngồi một mình dưới gốc cây ở phía xa: "Chúng ta nên đến gần lạc âm quan một chút, điều này sẽ không gây bất lợi cho việc làm bài của chúng ta.”

Phó Mộng Như đáp: "Anh thích cô ấy sao? Cứ việc đến, tôi không có ngăn cản các người đâu." Cô ta nhìn lướt qua những cô gái khác đều đang im lặng, nói tiếp: "Đâu chỉ có mỗi mình cô ấy đâu, đúng không? Này, các người nói gì đi chứ!"

Tạ Tiểu Nha nói: "Hứa Lễ nói đúng đó, người kia là lạc âm quan mà..."

"Hừ, giờ thì không sợ bị khắc chết nữa nhỉ." Phó Mộng Như xem thường, nói: "Vừa vào đây đã né tránh người ta là cô mà, giờ giả tạo cái quỷ gì chứ!"

"Mấy người có đi hết cũng không sao, tôi sẽ dựa vào chính mình tiếp theo hãy nhìn cho kỹ, một mình tôi vẫn có thể giành được hạng nhất!"

"Mộng Như, Mộng Như!"

Hứa Lễ ngăn Tạ Tiểu Nha và những người khác muốn đuổi theo: "Khoan đã, để tôi đi nói chuyện với lạc âm quan trước."

Gió mát thổi qua, dưới gốc cây có một thế giới khác.

Lãnh Vấn Hàn ngồi ở đó không bị ảnh hưởng gì, mái tóc dài của cô bé trải dài trên mặt đất còn đôi mắt trắng đục vô hồn lặng lẽ nhìn về phía xa.

Chỉ khi nhận được thông báo, đôi mắt trắng đục mới hơi di chuyển: "Vai trò học sinh à..."

"Vậy là kỳ thi của hắn sắp bắt đầu rồi..."

-

[Kỳ thi giữa kỳ đang được nhiều người chú ý của trường trung học nữ sinh Thụ Nhân!]

[Với tư cách là giáo viên thực tập mới nhận chức được một ngày, nhất định phải có hiểu biết phần nào về các môn thi của trường.]

[Sau khi nhập học, các nữ sinh của trường nữ sinh Thụ Nhân sẽ bắt đầu học bốn môn: "Thân" (thể năng) “Tâm” (tâm lý), “Thức” (kiến thức) và “Lực” (trực giác).]

[Các môn thi sẽ tương ứng với bốn môn học này.]

[Quan mới nhậm chức thường đốt ba ngọn lửa, cho nên bạn sẽ dẫn dắt lớp ba hoàn toàn mới cố gắng tiến lên để hoàn thành nhiệm vụ "Tất cả học sinh vượt qua tất cả các môn", thầy Lộc Nguyệt, đã sẵn sàng cho câu hỏi đầu tiên của mình chưa?]

Kèm theo đó là bảng thành tích trắc nghiệm của trước đó, Bàn phu nhân đã nói không sai, lớp này quả nhiên rất ít phải lo lắng còn về chín học sinh chuyển trường, những môn như thể lực, trực giác và tâm lý của họ, chỉ cần bổ sung thêm chút kiến thức cơ bản địa phương là đủ.

"Bốn mươi tám giờ? Hai ngày, thời gian có chút gấp nhưng vẫn đủ."

Giang Nguyệt Lộc vừa muốn cất tài liệu thì bất ngờ nhìn thấy gì đó, đồng tử chấn động mạnh.

Hệ thống cười ác ý.

[Đúng vậy, cậu không nhìn nhầm đâu, Hạ Dực đứng nhất lớp ba chưa bao giờ qua được "môn thi tâm lý"]

[Vì vậy, những người cần bổ sung kiến thức không chỉ có chín học sinh kia, mà còn có cả hắn nữa.]

00000

..Tất cả đều đạt điểm không, hai mắt Giang Nguyệt Lộc như tối sầm.

Nói đùa đúng không? Anh có thể làm được sao?

Ngay cả đeo vòng cổ anh còn không làm được cơ mà!

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play