Nếu tính sơ qua thì trường nữ sinh này có khoảng gần một nghìn người.

Một nghìn người nhưng tất cả đều là Vu sư, điều này có ý là gì?

Học viện này bao gồm khoảng 80% số Vu sư hiện nay trên thế giới, còn 20% còn lại là những cao nhân ẩn dật không thích bị ràng buộc. Học viện có ba khối, mỗi khối có khoảng 800 người, tổng cộng chưa đến 2500 Vu sư.

Trong một một trường thi Trung học Nữ sinh mà có một nghìn Vu sư?

Nhìn vào cách Tiểu Xuân hành động hôm qua, ba con quỷ áo vàng đã bị tiêu diệt ngay lập tức, sạch sẽ không còn dấu vết. Nếu một nghìn người này đều như cô ấy, thì tương lai của trường nữ sinh này không thể đo lường được. Nếu có thời gian, có lẽ trường này có thể thay thế cả học viện.

Giang Nguyệt Lộc giấu cảm xúc chấn động trong lòng nhưng vẫn giữ bình tĩnh để tiếp tục lắng nghe.

"Những gì Tiểu Xuân thể hiện tối qua, chắc cô cũng đã thấy rồi. Lần trước, thứ hạng của em ấy ở mức trung bình cao, còn rất nhiều không gian để tiến bộ. Tôi nói điều này không phải để khoe khoang với cô Lộc Nguyệt, mà chỉ là vì muốn giải thích rằng những học sinh có thể học ở trường của chúng tôi không phải là người tầm thường. Từ lúc sinh ra họ đã có Nguyệt lực mạnh mẽ."

Bàn phu nhân nói đến đây, bỗng thở dài một hơi.

"Nhưng đối với các em ấy, đây không phải là điều tốt."

"Trăng lên rồi sẽ suy tàn, nước đầy thì sẽ tràn, mọi thứ tốt quá hoá dở. Rất lâu trước đây, đã có người phát hiện ra rằng họ rất khó sống qua tuổi mười tám, vả lại Nguyệt lực càng mạnh thì càng dễ chết sớm. Để những đứa nhỏ trong thôn có thể sống lâu hơn, những Tư tế lúc đó đã đi khắp nơi suốt đời, cuối cùng phát hiện ra một loại đá thần có thể hạn chế sự thoát ra của Nguyệt lực, vì vậy mới chế tạo ra vòng cổ dễ mang theo, gọi là vòng Đá Mặt Trời."

"Để tưởng nhớ vị Tư tế đó, vòng Đá Mặt Trời còn được gọi là vòng Sương Nữ."

"Bởi vì tên của vị Tư tế đó là Sương Nữ."

Bàn phu nhân và Giang Nguyệt Lộc đi đến cuối hành lang, phía sau đã không còn ai, tất cả học sinh đã vào lớp bắt đầu học. Bà ta chỉ về phía một tòa kiến trúc kỳ quái phía đối diện rồi nói: "Ngày nay Tư tế đang ở trong Tế đàn này, chúng tôi gọi nó là Nguyệt đàn."

Đó là một miếu thờ không phù hợp với trường nữ sinh.

Mặc dù trường nữ sinh có nhiều công trình cổ kính, nhưng nhìn chung vẫn khá hiện đại. 

Nhưng miếu thờ này quá cổ xưa, toàn thân trắng muốt và uy nghiêm, đứng lặng lẽ trong khu vườn phía sau. Nó bị các đám hoa đỏ và hoa đen xen lẫn cùng cây xanh cao lớn phủ kín. Kết giới được tạo thành từ những mảnh giấy ngũ sắc ghép lại thành một nút dây dài, chỉ để lộ một chút mái hiên trắng và chiếc chuông gió đen treo dưới mái hiên. Những chiếc chuông gió do gió mang đến, vang lên trong không gian mênh mông và tĩnh mịch, khiến lòng người trở nên an bình.

“Nguyệt đàn có lịch sử lâu đời hơn so với trường nữ sinh. Hiện giờ cô thấy đây là trường nữ sinh, nhưng thật ra về sau nó mới được xây dựng lên bao quanh Nguyệt đàn."

Khi đến gần miếu thờ thiêng liêng, Bàn phu nhân trở nên nghiêm trang hơn.

Bà ta nhắc nhở: “Tôi có thể nhìn ra được cô là một người thông minh nên sẽ không gây ra những phiền phức gì lớn. Nhưng lúc trước đã từng có những ví dụ, nên tôi buộc phải nói thẳng ra một chút để cô hiểu về sự đặc biệt của Tư tế và Nguyệt đàn.”

Bà ta hạ giọng, như thể những lời mà bà ta chuẩn bị nói ra không thể để người khác nghe thấy vậy.

“Mỗi người bước vào Nguyệt đàn đều phải nhận được sự phê duyệt, bất kể là học sinh hay giáo viên, và chỉ được phép vào sau khi được chấp thuận. Thật không may, trên thế giới này luôn có rất nhiều người có lòng hiếu kỳ lớn hơn trời, luôn muốn thử nghiệm.”

Giang Nguyệt Lộc hỏi: “Vậy sau đó họ ra sao?”

“Biến mất.”

“Không phải rời khỏi đây mà là ngay trong khoảnh khắc khi họ bước vào, họ đã hoàn toàn biến mất. Về sau cũng không có ai nhìn thấy họ nữa," Bàn phu nhân nói với giọng nghiêm túc: "Đó chính là ví dụ mà tôi muốn nói, bạn tuyệt đối đừng thử.”

Giang Nguyệt Lộc đáp: “Tôi hiểu rồi.”

Bàn phu nhân gật đầu hài lòng: "Tôi biết cô là một người thông minh.”

Bà ta nhìn nơi xa: "Ôi? Có vẻ như lời cầu nguyện của họ đã kết thúc rồi.”

Nhóm người đang chậm rãi rời khỏi con đường đá trong khu rừng rậm tối tăm. Phó Mộng Như đi đầu, cô ta khó chịu kéo chiếc vòng kim loại trên cổ: "Chết tiệt, sao quy tắc ở trường nữ sinh lại nhiều như vậy?”

Tạ Tiểu Nhã an ủi cô ta: "Dù sao cũng vì nhiệm vụ, chúng ta phải đeo chúng mới có thể học tập ở đây.”

Hứa Lễ cũng nói: “Đề thi đầu tiên chắc sẽ được phát nhanh thôi, làm xong rồi tính tiếp, nếu cái này cản trở, đến lúc đó phá hủy cũng không muộn.”

Cậu ta nhìn về phía cô gái tóc trắng đang im lặng đi cuối cùng, giọng nói có chút thay đổi: “Hơn nữa, Lạc Âm Quan cũng nói không có vấn đề gì.”

Họ được đưa đến đây và bảo rằng để nhập học, trước tiên phải đeo vòng trên cổ, nên tất cả đều cảnh giác. Nhưng khi kiểm tra vòng Nhật Thạch ngay trước mặt Tư tế thì quá rõ ràng. Lúc này, đôi mắt của Lạc Âm Quan đã có đất dụng võ, cô bé không cần dùng bất kỳ pháp khí nào, chỉ cần một đôi mắt đã có thể nhìn thấu sự thay đổi âm dương.

“Vì em ấy đã đeo rồi nên chắc không sao đâu.” Tạ Tiểu Nhã nhìn về phía Lãnh Vấn Hàn giữ khoảng cách rất xa với các cô, thì thầm.

Phó Mộng Như tức giận: "Có gì ghê gớm đâu, nếu tôi biết trước chuyện này, chắc chắn tôi đã chuẩn bị từ sớm rồi."

“Nói tới nói lui vẫn là do Giang Nguyệt Lộc không hỏi thăm thông tin về vòng Nhật Thạch!"

“Cô gọi tôi hả?"

Nhắc tào tháo thì tào tháo liền đến. Phó Mộng Như ngẩng đầu nhìn lên, giận không chỗ phát tiết: “Không phải anh thì còn ai vào đây nữa? Anh cũng không cần đeo cái này lên cổ."

Khi thấy chiếc vòng kim loại trên cổ của họ sáng lên ánh vàng, Giang Nguyệt Lộc cảm thấy lạnh sống lưng. Chín nữ sinh này không chỉ là đồng đội của anh mà còn thuộc lớp 3 của anh, liên quan đến điểm số của anh.

Nếu họ xảy ra chuyện thì kỳ thi của anh có thể kết thúc sớm.

Giang Nguyệt Lộc quay người: "Cô Vu. Vì học sinh của lớp chúng ta đều đeo vòng Nhật Thạch rồi, chắc là có thể vào học một cách thuận lợi phải không?”

“Còn một người chưa đeo.”

Bàn phu nhân cười nói: “Cô Lộc Nguyệt, cô quên rồi ư? Hạ Dực cũng là học sinh của lớp các cô đấy.”

“...”

“Không phải cậu ấy đã nhập học từ lâu rồi sao?”

“Đúng vậy, đã lâu rồi. Giáo viên của lớp 3... Trước cô đã có bảy người rồi, những giáo viên đó nhiều nhất cũng chỉ trụ được một tuần, ít thì một ngày đã phải bỏ cuộc. Có thể hoàn thành công việc trong tay cũng vô cùng khó khăn, đừng chỉ nói đến việc thuyết phục Hạ Dực đeo vòng Nhật Thạch." Bàn phu nhân ghé sát, thì thầm: "Không hiểu vì sao, em ấy có thể chịu được những thứ khác, nhưng riêng chiếc vòng cổ thì không thể chấp nhận nổi."

Điều này có phải quá rõ ràng rồi không?

Giang Nguyệt Lộc thật khó tưởng tượng Hạ Dực có thể cúi đầu để lộ cổ cho người khác xem.

“Vị Tư tế kia ở Nguyệt đàn không quản chuyện này sao?”

Hiện tại, vị Tư tế bí ẩn kia chưa lộ diện nên việc kiểm soát vòng Nhật Thạch rất nghiêm ngặt. Tối hôm qua, Tiểu Xuân không kiểm soát được nên đã được đưa đến Nguyệt đàn để cầu nguyện một cách khắc nghiệt hơn từ sáng sớm. Lãnh Vấn Hàn và những người khác cũng vừa ngủ một đêm đã bị đưa vào Nguyệt đàn ngay lập tức.

Dưới con mắt của Tư tế, dường như học sinh không đeo vòng Sương Nữ thì không thể tự do hoạt động trong trường.

Tại sao lại đặc biệt đối xử với Hạ Dực?

Bàn phu nhân lắc đầu: “Có chứ.”

“Hạ Dực là người đã khiến Tư tế đại nhân phát động lệnh thi hành. Khi mệnh lệnh thi hành tối cao vừa được đưa ra, trong vòng ba ngày sẽ có hiệu lực. Mỗi giáo viên, dù không phải lớp 3, đều được huy động hết.”

“Khác với học sinh, dù giáo viên ở đây không có Nguyệt lực, nhưng có Thần khí Nguyệt lực do Tư tế phân phát. Sau khi chuông tan học vang lên, một giáo viên lập tức sử dụng Thời Giới Khí, làm cho thời gian ngưng đọng trong chốc lát, cả lớp đều bất động tại khoảnh khắc đó, chỉ có em ấy là không thấy đâu.”

“Còn có một giáo viên khác ngay lập tức sử dụng Ảnh Giới Khí, thầy ấy có thể đi xuyên qua tường và sân chơi, tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy ảo ảnh, nhưng vẫn không bắt được em ấy.”

“Làm đi làm lại, thể xác lẫn tinh thần của chúng tôi đều rã rời. Ba ngày trôi qua, đừng nói đến việc đeo vòng cho em ấy, ngay cả việc lại gần em ấy cũng không thể làm được.”

“Hơn nữa, hành động của chúng tôi còn khiến em ấy tức giận. Vào giữa đêm khi các giáo viên ngủ say vì mệt mỏi, Hạ Dực đã bí mật di chuyển một vài giáo viên ra khỏi phòng, một người bị treo ở cổng trường, một người bị buộc vào cây gai, còn một người không tìm thấy. Cuối cùng bị các nữ sinh khác phát hiện trong nhà vệ sinh... và bị đánh cho một trận vì bị coi là kẻ biến thái, sau đó bị bệnh không dậy nổi...”

Nhớ lại cảnh đó, Bàn phu nhân vẫn còn cảm thấy sợ hãi: “Sau đó... chúng tôi đã phải đến Nguyệt đàn nhận phạt, cũng không muốn tranh cãi với em ấy nữa.”

Mọi người nghe xong đều im lặng.

Chỉ có Giang Nguyệt Lộc bật cười.

Bàn phu nhân ngạc nhiên: “Cô... cười gì vậy?” ( truyện trên app T Y T )

Giang Nguyệt Lộc đáp: “À, không có gì. Tôi bỗng nhiên nhớ ra chuyện vui.”

Chỉ cần nhìn sắc mặt của Bàn phu nhân, có thể biết rằng Hạ Dực đã chiến thắng hoàn toàn trong cuộc truy đuổi đó. Hơn nữa, kết quả này có lẽ còn được hoàn thành khi hắn vẫn còn đang mơ mơ màng màng.

Có lẽ lúc đó hắn còn đang bị tình trạng mất trí nhớ làm rối trí, lại bị một đám giáo viên không hiểu chuyện đuổi bắt đến mức nổi giận.

Đều là quỷ nhưng sự báo thù của Hạ Dực có vẻ nhẹ nhàng hơn, chỉ là một hình phạt nhỏ.

Không giống Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết giết người như quỷ.

Bàn phu nhân lắc đầu: “Thử xem rồi sẽ biết khó khăn đến mức nào.”

Bà ta nghĩ rằng Giang Nguyệt Lộc không coi trọng vấn đề này, còn tưởng rằng hành động hôm qua của Hạ Dực đã làm anh đánh giá thấp hắn. Bà ta chỉ muốn anh nhận ra rằng Ma Vương đã làm cho Trường Trung học Nữ sinh rối loạn trong vài ngày trước đây có bao nhiêu phiền phức.

“Hạ Dực? Ai vậy.” Phó Mộng Như và Tạ Tiểu Nhã không biết họ đang nói đến ai.

Giang Nguyệt Lộc nói: "Thì là nữ sinh hôm qua đá... đã làm hỏng cánh cửa kia."

"Ồ," Phó Mộng Như gật đầu, hiếm thấy vẻ mặt tán thưởng của cô ta: "Có thể chạy thoát ngay dưới tay của nhiều giáo viên như thế, có thể thấy có chút bản lĩnh."

Tạ Tiểu Nhã nói: "Là chị gái xinh đẹp hôm qua hả? Thực sự rất đẹp, da rất trắng, chân cũng rất dài, chỉ là trên mặt có dấu tay lớn..."

Hứa Lễ cạn lời: "Em đừng mãi chú ý đến chuyện này được không?"

Dáng vẻ của nữ sinh đá văng cánh cửa trước Phó Mộng Như ngày hôm qua đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong tâm trí của nhóm nữ sinh này. Lúc này các cô mở lời bàn tán xôn xao.

Nghe nói Hạ Dực có hình tượng tốt trong nhóm học sinh mà hắn dẫn dắt, Giang Nguyệt Lộc càng muốn cười hơn, anh nhìn về phía Lãnh Vấn Hàn đang đứng ở xa.

“Vấn Hàn nghĩ cậu ấy thế nào?”

Lạc Âm quan có thể nhìn thấu U Minh...

Anh thầm nghĩ một câu không xong, chẳng lẽ Vấn Hàn đã phát hiện ra hắn đến từ Quỷ Đô?

Nhưng Lãnh Vấn Hàn rõ ràng không quan tâm đến chuyện này. Nhớ lại hành động châm chọc Giang Nguyệt Lộc hôm qua của hắn, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Hơn nữa, trên người hắn còn có mùi máu, má của Giang Nguyệt Lộc cũng bị rách một mảng, là cùng một loại máu...

Cô bé quay lưng lại, không muốn nói một lời nào.

“Có ý... gì vậy?” Tạ Tiểu Nhã không hiểu chuyện.

Giang Nguyệt Lộc thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta quay về lớp 3 thôi, sắp hết giờ rồi.”

-

Khi đến lớp, một vài nữ sinh lần lượt tự giới thiệu bản thân, Giang Nguyệt Lộc đứng ở một bên bắt đầu quan sát học sinh trong lớp.

Tất cả đều là nữ sinh, khoảng tầm 15-16 tuổi, một lớp có khoảng 30 người.

Anh còn nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, Chúc Linh ngồi ở hàng ghế đầu, ngượng ngùng cười với anh. Bên phải cô ấy là Tiểu Xuân có gương mặt tái nhợt. Sau khi tham gia lễ cầu nguyện, cô ấy không còn mơ màng như trước nhưng dường như đã mất hết sức lực, trông giống như bị rút cạn hết sức lực.

Khi anh đang quan sát, một ánh mắt lạnh lẽo thu hút sự chú ý của anh.

Nhìn về hàng ghế sau ở bên trái của Chúc Linh, là một cô gái có vẻ ngoài mạnh mẽ, thậm chí còn cao hơn anh một chút. Anh nhìn qua bảng tên và thấy cô ấy có một cái tên không hợp với vẻ ngoài chút nào - Lê Hoa.

Lê Hoa ngồi thẳng lưng, biểu cảm của cô ấy trông như có thể đi đến chiến trường sau khi tan học. Trái ngược với cô ấy là người bạn ngồi bên cạnh, ghế của Hạ Dực nghiêng 45 độ, váy vẫn mở rộng, hắn ngồi khoanh tay, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không quan tâm đến học sinh mới trên bục giảng và những người khác trong lớp.

Quả thực giống như lời của Bàn phu nhân từng nói, chỉ có mình hắn là không đeo vòng Nhật Thạch trên cổ.

Lớp học này đúng là tàng long ngọa hổ mà...

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Hạ Dực bình tĩnh quay đầu lại, làm một động tác tay ra hiệu cắt cổ.

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy tay phải hơi hơi nóng lên - trước khi chia tay với Bàn phu nhân, anh đã được bà ta đưa cho một chiếc vòng Nhật Thạch. Tuy chiếc vòng kim loại này lạnh băng nhưng anh lại cảm thấy nóng phỏng 

tay.

Vậy là thực sự muốn hắn đeo lên sao...

Vừa suy nghĩ là đã cảm thấy không có khả năng.

"Cô Lộc Nguyệt, cô Lộc Nguyệt," Tạ Tiểu Nhã khẽ gọi anh: "Bọn em giới thiệu xong rồi."

"À, ừm."

Giang Nguyệt Lộc gật đầu nói: "Vậy chúng ta tan học đi."

Âm thanh thu dọn đồ đạc 'sột soạt, sột soạt' vang lên trong phòng học. Giang Nguyệt Lộc gọi nữ sinh đứng dậy đầu tiên và đã đi đến cửa sau phòng học: "Bạn... Hạ Dực, mời đến văn phòng một chuyến. Tôi có lời muốn nói với cậu."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play