Cửa phòng vệ sinh vừa mới được mở ra, bây giờ lại khép lại.
Cánh cửa không đóng chặt, ánh sáng trắng bệch lọt ra từ một khe hở to bằng nửa bàn tay. Ba người vừa chen chúc trong đó không biết đã biến mất từ lúc nào, cũng không còn nghe thấy tiếng động. Những người còn lại nghe thấy Giang Nguyệt Lộc nói vậy, cũng từ từ vây qua.
Lãnh Vấn Hàn đứng ở hàng đầu.
Hai con ngươi màu trắng có hơi nước mịt mờ của cô bé nhìn chằm chằm rất lâu, một lúc sau cô bé nhẹ nhàng nói: "Có ba con."
Phó Mộng Như cười dữ tợn lên: "Hóa ra ở đây!"
Chưa kịp để những người khác lên trước, cô ta đã nhanh tay chiếm thế thượng phong. Lần này không còn ai tranh giành quyền quyết định sống chết của cánh cửa với cô ta nữa. Cô ta đạp nát cửa bằng một cước, giẫm lên những mảnh vỡ của cửa để thuận thế nhảy lấy đà, nắm lấy một con quỷ đang chạy trốn: "Chạy đâu cho thoát hử!" Lời còn chưa dứt, sợi dây thừng trắng ở thắt lưng đã uốn éo ra như rắn, quấn quanh hai con quỷ còn lại định nhảy ra cửa sổ.
"Rầm!"
Ba con quỷ bị trói thành cái bánh chưng rồi bị ném ra giữa phòng.
Giang Nguyệt Lộc: "..." Anh đã làm gì? Anh chưa làm gì hết.
Đây có phải là sự khác biệt giữa một Vu gia đã trải qua huấn luyện và một người ngoài nghề không?
Trần Xuyên và Triệu Tiểu Hiên cũng là những người được học viện chứng nhận có chút Vu lực, nhưng so với nhóm Phó Mộng Như và những người khác, cách thể hiện của họ trong trường thi rõ ràng là khác biệt một trời một vực.
Huống chi Lạc Âm Quan còn chưa ra tay.
Giang Nguyệt Lộc cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng bên cạnh, quay đầu lại. Ánh mắt Lãnh Vấn Hàn không có chút gợn sóng, biểu cảm cũng không có thay đổi gì, nhưng anh có thể cảm nhận được sự khao khát trong ánh mắt cô bé đến mức nắm chặt cả tay.
Cô bé hơi nghiêng đầu về phía anh.
"Làm tốt lắm." Giang Nguyệt Lộc xoa xoa đầu cô bé. Hai ánh mắt cũng rất nóng bỏng ở phía sau ngay lập tức tập trung vào anh, khỏi cần đoán cũng biết một trong số đó chắc chắn có ánh mắt của Phó Mộng Như. Còn ánh mắt khác...
Anh quay đầu nhìn lại thấy Hạ Dực đang khoanh tay đứng.
“Suýt nữa là có thể ăn thịt ả rồi…” Gương mặt của một con quỷ mặc áo vàng trong số đó vỡ ra, lộ ra một hàm răng xanh: “Sao ngươi lại phát hiện ra được! Lớp ngụy trang của bọn ta không có một chút sơ hở nào, cả quãng đường đi vào trường học cũng không có ai phát hiện ra bọn ta!”
Giang Nguyệt Lộc nói: "Lớp ngụy trang của các cô đúng thật là chẳng chê vào đâu được. Tôi và các cô tiếp xúc gần gũi, cũng không phát hiện ra các cô có chỗ nào không đúng."
Con quỷ răng xanh thét chói tai: "Vậy thì tại sao!"
“Bởi vì các cô xuất hiện ở chỗ này, không hợp logic.”
"Vớ vẩn"
"Đúng là quá vớ vẩn mà!"
Giang Nguyệt Lộc nói: “Tiểu Xuân đã ra khỏi Trác Lạt Ma, đúng không? Gót chân của em ấy dính đầy bùn đất ẩm ướt, mà trong rừng tuyết phủ đầy tuyết trắng chỉ có Trác Lạt Ma ở ngoài, con sông mà chúng tôi đi qua có bùn ẩm."
"Trường học rất nghiêm ngặt trong việc quản lý học sinh, em ấy cũng không thể đi lang thang trong trường mà dính bùn."
Tạ Tiểu Nhã khó hiểu hỏi: “Cậu ấy cũng có thể lén lút đi ra ngoài mà? Anh xem, cậu ấy cũng có gan vi phạm quy định trường học ra khỏi Trác Lạt Ma."
Giang Nguyệt Lộc như một giáo viên khẳng định câu hỏi của cô ấy: "Câu hỏi hay."
"Lén ra ngoài trường là khả thi, vì chỉ cần tìm một con đường ra khỏi trường. Nhưng để dính nhiều bùn như vậy, chắc chắn là phải đi trong vùng đất ẩm ướt rất lâu." Dọc theo hướng Giang Nguyệt Lộc chỉ, họ thấy gót chân của Tiểu Xuân đầy bùn đen, trên mặt đất cũng có dấu vết của bùn.
"Em ấy không thể đi lâu như vậy trong trường, vì em ấy không có nhiều thời gian. Hơn nữa."
Giang Nguyệt Lộc dừng lại, nhìn về phía Hạ Dực đang đứng xa: "Cô vừa đứng lại ở góc khuất để nói chuyện với tôi, có phải vì đó là nơi an toàn nhất không?"
Hạ Dực bình tĩnh nhìn anh.
"Dù tôi không biết đó là gì, nhưng trường học dường như có thứ gì đó để giám sát hành tung của học sinh. Tiểu Xuân không thể vượt qua nhiều cặp mắt như vậy, quy định không được ra ngoài vào ban đêm, để đôi chân dính đầy bùn."
"Vì vậy, em ấy chắc chắn đã ra khỏi trường, vượt qua Trác Lạt Ma, trong rừng tuyết đã dẫn đến ba con quỷ này."
Ba con quỷ rít gào lên: "Những điều ngươi nói có liên quan gì đến câu hỏi của ta!"
"Rất liên quan, kiên nhẫn chút đi." Giang Nguyệt Lộc giữ dáng vẻ giáo viên, vô thức đẩy đẩy cái kính không có trên mũi, tiếp tục nói: "Chúng ta vừa chứng minh Tiểu Xuân thật sự đã ra ngoài. Còn ba con quỷ đó nằm ở đâu, có phải trên người em ấy hay ở dưới tầng, hay trong nhà vệ sinh, chúng ta không biết."
Phó Mộng Như hừ một tiếng: "Nói nhảm. Chẳng phải không biết nên mới cần tìm thử từng chỗ sao."
"Nếu không phải trên người cậu ta, thì dưới tầng, nếu không phải dưới tầng, thì chắc chắn ở trong phòng này." Cô ta nói: "Dù anh không phát hiện ra, tôi cũng có thể từ từ tìm ra."
Giang Nguyệt Lộc mỉm cười: "Đúng là một đứa trẻ kiên trì."
Phó Mộng Như sửng sốt, quay đầu lại không nhìn anh nữa.
"Nhưng làm vậy rất mất thời gian, có lẽ cô cần phải vung sợi dây trắng quanh phòng này vài lần để xác định quỷ ở đâu." Hình như Tạ Tiểu Nhã và các cô gái khác thấy dáng vẻ của Phó Mộng Như quăng dây nâng lên hạ xuống nên không nhịn được mà khẽ cười khúc khích.
Phó Mộng Như mặt đỏ như gấc: "Được rồi, anh giỏi, anh phát hiện ra như thế nào, nói đi!"
Giang Nguyệt Lộc nói: "Tôi đã nói rồi, vì không hợp logic."
Phụ Mộng Như mắng: "Cứt chó..." Cô ta định mắng thêm logic cứt chó, nhưng Lãnh Vấn Hàn ở một bên nhìn cô ta với ánh mắt sắc lạnh khiến cô ta hơi sững lại. Cô ta nuốt lại những từ còn lại xuống, lúc lấy lại tinh thần, Giang Nguyệt Lộc đã chuyển sang chủ đề khác.
"Chẳng lẽ các cô không nhận ra sao? Đây là phòng ngủ đơn."
Tạ Tiểu Nhã ồ một tiếng: "Đây là phòng ngủ bốn người, có bốn cái giường, trên mỗi cái bàn đều có đồ."
Giang Nguyệt Lộc nói: "Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng nhìn kỹ, mỗi cái bàn có vẻ như có chút kỳ quái phải không?"
Mọi người sôi nổi đến gần quan sát: "Cái bàn này có sách và đèn, cái bàn này có quần áo, cái bàn này có đồ vệ sinh..." Họ rơi vào im lặng, cảm thấy có vẻ như có hơi kỳ quái.
Lãnh Vấn Hàn nhẹ giọng nói: "Không có đèn."
Tạ Tiểu Nhã bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi! Không có đèn. Dựa theo quy định của nơi này, đèn sẽ tắt vào lúc mười một giờ đêm. Không nên có một cái bàn có đèn.”
Giang Nguyệt Lộc xoa đầu Lãnh Vấn Hàn, khẳng định: "Với lại các cô tự nhìn đi. Những quyển sách, đèn và quần áo đều là của một người. Nếu cần rửa tay, phải đến đây lấy xà phòng rồi đi đến nhà vệ sinh. Nếu cần thay đồ, cũng phải đến bàn khác tìm."
Mọi người nhìn anh diễn giải giữa các bàn, có phần hiểu ra.
Nếu đồ của mỗi người được đặt như vậy, sẽ gây bất tiện, nhưng sống trong ký túc xá, không phải điều quan trọng nhất đó chính là sự tiện nghi sao? Có người sẵn sàng không tiện lợi để bày đồ như vậy, chỉ có thể chứng minh...
"Chứng tỏ người sống ở đây rất sợ hãi," Giang Nguyệt Lộc nói: "Khi nhìn kỹ thì sẽ phát hiện những thứ này đều là của một người. Có người nào đó đã di chuyển những vật này, giả vờ như nơi này không chỉ có một người ở."
Mọi người hình như nhìn thấy Tiểu Xuân giống một du hồn đi tới đi lui trong ký túc xá. Vì sợ ở một mình vào ban đêm nên đã bày đầy đồ đạc trên cả bốn chiếc bàn trong ký túc xá.
“Rõ ràng là phòng ngủ đơn nhưng lại có ba con quỷ ở đây, chẳng phải rất kỳ lạ sao?"
“Nếu nơi này có quỷ, vậy thì chỉ có thể là các cô mà thôi.”
Vừa dứt lời, bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng vỗ tay, Giang Nguyệt Lộc nhìn qua, có hơi kinh ngạc: “Bàn…” Anh suýt nữa nói ra ba từ Bàn phu nhân.
Vị giáo viên vừa mới rời khỏi trường không lâu bất ngờ xuất hiện ở hành lang, còn nhìn Giang Nguyệt Lộc bằng ánh mắt tán thưởng: "Bài kiểm tra thực tập làm rất tốt, cô Lộc Nguyệt."
Giang Nguyệt Lộc: “…”
Kiểm tra thực tập cái gì chứ, rõ ràng đây là tình huống đột xuất mà!
Nhìn ba con quỷ bị trói lại thành bó, khóe miệng Bàn phu nhân hơi cong lên: “Chuyện tiếp theo, hãy để học sinh của Trung học Nữ sinh xử lý.”
Bà ta thét ra lệnh: “Tiểu Xuân, còn không mau đến giải quyết phiền phức do em mang đến!”
Nữ sinh đứng bên cửa sổ đang chìm trong trạng thái mơ màng, nghe thấy tiếng thì lập tức bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Cổ cô bỗng phát ra những ánh sáng vàng trắng lờ mờ. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nữ sinh trung học trông có vẻ bình thường này đã giơ tay lên, bấm một thủ ấn kỳ lạ trước ngực, miệng chậm rãi niệm chú.
Sau khi nghe rõ những chú đó, sắc mặt Phó Mộng Như lập tức thay đổi: “Cậu ta đang niệm chú văn diệt quỷ…”
Vừa dứt lời, một đạo hoàng màu trắng quang chợt sáng lên, ba con quỷ ở giữa tiếng kêu gào thê thảm bị đốt cháy hầu như không còn.
Mọi người ngơ ngác nhìn dấu vết màu than chì trên mặt đất.
“Không sai… Không sai…”
Ngay cả Hứa Lễ vốn luôn điềm tĩnh nhất cũng không thể giấu nổi sự ngạc nhiên: "Đây là chú văn diệt quỷ mà chỉ có những người trong giới Vu thuật mới biết."
Phó Mộng Như nhìn Tiểu Xuân đang đứng bên cửa sổ - vừa nãy các cô còn muốn liều chết bảo vệ cô ấy, kết quả là cô ấy giải quyết cả ba con quỷ dễ như trở bàn tay? Vả lại còn dùng cách của giới Vu thuật...
“Học sinh ở đây, rốt cuộc là người thế nào?”
-
Ngày kế tiếp. Ký túc xá.
Giang Nguyệt Lộc đã biết được từ chỗ Bàn phu nhân (bà ta tự giới thiệu mình là Vu Bích Thu, nhưng anh không muốn thay đổi xưng hô ) từ tối hôm qua rằng, tên của các cơ sở trong trường nữ sinh kỳ quái này khác với thế giới loài người. Chẳng hạn như toàn nhà văn phòng anh đang đứng, là nơi các giáo viên xử lý công việc và soạn bài tên là “Lầu Tư vụ”.
Ký túc xá nữ mà anh ghé qua tối qua, trên mái có một gác mái lớn, được gọi là "Các Quản." Tòa nhà giảng dạy cũng có tên khác, gọi là "Học đường." Những tên gọi này khá cổ kính, phù hợp với trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của địa phương, vẫn giữ nguyên quan niệm truyền thống trong khi từ từ tiếp cận với kỹ thuật mới... tương tự như thời kỳ chuyển giao giữa việc phát minh ra máy hơi nước và sự kết hợp giữa cái cũ và cái mới.
Vì tối qua đã quá muộn nên sau khi Tiểu Xuân xử lý quỷ, Bàn phu nhân đã cho các học sinh trở về nghỉ ngơi và hứa rằng sẽ giải thích rõ ràng về trường học và các học sinh vào ngày hôm sau.
Cho nên hắn anh đã tới lầu Tư vụ từ sáng sớm
Tiếng chuông dự bị vẫn chưa vang lên, trên hành lang đã có vài nữ sinh đứng trò chuyện với nhau. Lúc nhìn thấy Bàn phu nhân, họ nhanh chóng chào hỏi “Cô Vu” rồi chạy vọt vào phòng học.
Thỉnh thoảng có người đứng bên cửa sổ, tò mò liếc nhìn Giang Nguyệt Lộ, khuôn mặt mới. Dù anh đã từng đứng trước hàng trăm người trong các hội trường, nhưng chưa bao giờ nhận được nhiều ánh nhìn từ phái nữ như vậy, khiến vành tai anh hơi đỏ lên.
Bàn phu nhân trêu ghẹo nói: “Cô Lộc Nguyệt, cô phải quen dần với chuyện này đi.”
“Hả? Quen gì?”
Bàn phu nhân nhìn nữ giáo viên xinh đẹp nhưng chưa nhận thức được vẻ đẹp của mình, nụ cười càng sâu hơn: “May mà cô đang ở trường nữ sinh đấy. Nếu là trường nam sinh, với nhan sắc xinh đẹp của cô chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều phiền phức, thế thì chúng tôi sẽ không tuyển dụng.”
Đây là phân biệt đối xử. Trong lòng Giang Nguyệt Lộc phản bác một cách chính trực.
Nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ ngây thơ, gật đầu một cách ngờ nghệch: "Vậy thì tôi may mắn thật."
Bàn phu nhân chỉ cười mà không nói gì.
"Phải rồi, hôm qua cô đã tiếp xúc với Hạ Dực rồi đúng không? Ở với nhau thế nào?"
Nghĩ về chuyện đó, bà ta có chút ngại ngùng. Hôm qua bà ta đã ném củ khoai nóng bỏng tay này cho Lộc Nguyệt vừa mới tới, sau đó lại thấy lo lắng nên quay lại trường, tình cờ chứng kiến chuyện của Tiểu Xuân.
Bà ta còn nhìn thấy Hạ Dực, người từ trước đến nay vốn luôn là một tay cứng đầu, bỗng dưng ngoan ngoãn đứng yên trong góc. Điều này khiến bà ta vô cùng ngạc nhiên. ( truyện trên app T Y T )
Nói đến hắn, Giang Nguyệt Lộc lại cảm thấy mà và ấn đường nóng rực lên.
Ban đầu chỉ có trán là nóng, nhưng giờ vết thương bị dao giấy rạch qua cũng không kém hơn, đang gào thét tìm cảm giác tồn tại trên người anh... Anh cười khổ nói: "Cũng tạm, tôi vẫn chịu được."
Bàn phu nhân gật đầu: "Có vấn đề gì thì cứ nói với tôi. Trường học không cho phép nó gây rối đâu."
"Tôi hiểu rồi."
Hai người trò chuyện mà không hay mình đã đi qua một hành lang. Hai nữ sinh chạy xuống cầu thang, nhìn thấy Bàn phu nhân thì bước chân dần chậm lại, ngoan ngoãn chào hỏi rồi rời đi. Giang Nguyệt Lộc nhìn theo hướng họ đi xuống, nhớ lại ánh sáng vàng trắng lóe lên ở cổ hai người khi họ chạy. Hình như anh cũng đã nhìn thấy thứ đó trên người Tiểu Xuân tối qua.
"Đó là vòng Nhật Thạch."
Anh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Bàn phu nhân. "Vàng tượng trưng cho đất, trắng là tượng trưng cho sự thuần khiết. Trong khu rừng tuyết sâu thẳm có một con suối không bao giờ cạn, nơi chứa viên đá thần kết tinh cả đất và sự thuần khiết. Chúng tôi đã dùng nó để làm thành vòng cổ, cho các học sinh deo."
Bà ta vẫy tay, một nữ sinh chạy tới: "Cô Vu."
"Vòng của em đâu? Em có đeo cẩn thận không?"
"Có ạ." Nữ sinh ngoan ngoãn gật đầu, kéo vòng lên cao khỏi cổ áo để Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy rõ.
Đó là một chiếc vòng bạc rộng khoảng hai ngón tay, ôm sát cổ cô gái, phản chiếu ánh sáng rạng rỡ. Dù trông vô cùng đẹp đẽ nhưng khi nghĩ kỹ, anh cảm thấy có điều gì đó nguy hiểm.
Cổ là một trong những phần khá yếu ớt của cơ thể. Khí quản, thực quản và cột sống cổ đều ở vị trí này. Trong đấu vật hoặc tự vệ, người ta không bao giờ được phép để lộ cổ ra trước kẻ thù. Cổ là điểm yếu, mà nếu là điểm yếu thì cần được bảo vệ. Tuy nhiên, những nữ sinh trước mặt anh lại không cảm nhận được những cái vòng kim loại đang thắt chặt cổ mình. Xương và mạch máu mỏng manh của họ nằm ngay dưới chiếc vòng kim loại sắc bén đó.
Giang Nguyệt Lộc thầm nghĩ, mình sẽ không bao giờ để Lãnh Vấn Hàn và các các cô đeo thứ này.
Ai ngờ Bàn phu nhân lại đột nhiên nhìn về phía xa: "Giờ này, chắc cũng đã đến lúc rồi. Những học sinh cô đưa đến hẳn đang tiến hành nghi thức nhập học ở tế đàn."
Lông mày Giang Nguyệt Lộc khẽ nhíu lại. Thảo nào từ sáng đến giờ anh không thấy Lãnh Vấn Hàn và các cô.
Việc nhắc đến chuyện này vào lúc này khiến anh có linh cảm chẳng lành.
"Nghi thức gì vậy?"
Bàn phu nhân ngạc nhiên: "Cô không biết hả?"
"Mỗi học sinh khi đến đây đều phải đeo vòng Nhật Thạch. À, nếu họ không có Nguyệt lực thì không cần." Bàn phu nhân nhắc đến một từ mới - Nguyệt lực. Dựa vào ngữ cảnh, anh đoán đây là một dạng năng lực thần thánh hay còn gọi là Vu lực, vì câu tiếp theo bà ta nói là: "Nhưng đêm qua, các học sinh của thầy đã thể hiện rất rõ rồi."
Anh dĩ nhiên sẽ không ngu đến mức nghĩ rằng bà ta đang khen ngợi thành tích học tập của họ.
Vì các học sinh của anh chỉ thể hiện năng lực diệt quỷ vào tối qua.
"Nhìn quỷ, diệt quỷ, năng lực của mỗi người đều rất ấn tượng. Có lẽ họ cũng có thể phân cao thấp với Hạ Dực," Bàn phu nhân cười tươi roi rói: "Cô Lộc Nguyệt à, cô thực sự đã mang đến một nhóm học sinh rất xuất sắc đấy. Quy mô trường chúng tôi lại có thể mở rộng rồi."
Giang Nguyệt Lộc nhìn qua cổ có đeo vòng của các học sinh trong lớp.
"Chẳng lẽ..."
Bàn phu nhân vô cùng tự hào: “Mỗi học sinh của trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân chúng tôi đều có sức mạnh thần thông đấy.”