Vì trong bản thiết kế tầng lầu có cung cấp vị trí của phòng tạm giam nên Giang Nguyệt Lộc đi dọc xuống theo đường cầu thang.

Những ngọn đèn trên đỉnh đầu trông hệt như con mắt vàng rực của côn trùng, chiếu rọi con đường hơi ngả vàng dưới chân. Hai bên dãy cũng dần biến mất vào trong bóng tối. Tầng hầm một là nơi chứa đựng các đồ vật lặt vặt và phòng quét dọn vệ sinh. Tại giờ phút này, nơi đây hoàn toàn không có một bóng người, cả một tầng chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân của anh.

Giang Nguyệt Lộc dừng trước cánh cửa sắt nặng nề của phòng tạm giam, anh không nghe thấy âm thanh nào truyền ra từ bên trong.

Anh lấy chìa khóa mở cửa ra rồi cố gắng thích ứng với bóng đêm trong căn phòng chật hẹp không hề có một cánh cửa sổ. Bất luận là ai, nếu ở trong một không gian tăm tối và chật hẹp thế này suốt cả một đêm, cho dù không ăn năn hay khóc lóc thút thít thì cũng chắc chắn không bao giờ muốn trở lại nơi này.

Có phải anh cũng giống vậy không?

"Hạ Dực?" Giang Nguyệt Lộc khẽ gọi tên này.

Ở lần chia tay trước, hắn đã từng nói rằng nếu lần sau muốn gặp nhau, anh có thể gọi tên hắn. Không ngờ rằng ngày này lại tới nhanh như thế. 

Tựa như đã được thông báo từ trước, trán anh nóng lên. Cả quãng đường đến đây, ấn đường đã cảm thấy hơi nóng, đến khi bước vào căn phòng này thì lại càng nóng rực không chịu nổi, như thể có một hạt giống được gieo vào người và sắp sửa nảy mầm từ trán - cái nhiệt độ mãnh liệt như vậy cùng với cách hành xử không màng đến ý kiến của người khác, thật giống với phong cách ngông cuồng tự đại của người đó, phải không?

Một bóng đen lướt qua từ sau lưng, nhanh đến mức không thể nhìn thấy rõ hình dáng. 

Giang Nguyệt không có sự phòng bị, nhưng sau khi xác nhận là hắn, anh thậm chí còn có phần hơi thả lỏng trong nơi u ám này.

"Hạ Dực?"

Đáp lại lời gọi của anh chỉ là một cơn gió mạnh sắc bén. Anh nghiêng đầu tránh đi nhưng khi ngoảnh lại, bức tường trắng đã bị một con dao nhỏ găm sâu vào, máu nóng chảy ra từ gò má bị trầy xước.

Nếu không tránh đi, có lẽ con mắt bên phải của anh đã không giữ được rồi.

Hạ Dực đứng yên tại chỗ, cúc áo của chiếc sơ mi đồng phục cài lộn xộn, cà vạt tùy tiện quấn quanh cổ tay, sợi tóc rũ xuống che đi đôi mắt đỏ tươi. Lần này, hắn không phải là thiếu niên nữa mà là một thiếu nữ thấp hơn anh một chút. 

Khuôn mặt giống nhau như đúc, khí chất cũng rất giống nhau.

Càng không kiêng dè gì so với trước đây.

Với lại...

Hạ Dực liếc nhìn anh một cách lạnh lùng, sau đó rút dao từ trên tường xuống rồi dơ chân đá văng cánh cửa sắt đã mở một nửa. Giang Nguyệt Lộc cảm thấy màng nhĩ của mình bị tiếng ồn ầm ĩ làm cho ong ong.

Anh ngẩng đầu nhìn lên nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của thiếu nữ nóng nảy nữa.

Anh đuổi theo, song khi đến gần hắn thì nhịp chân bắt đầu chậm rãi nhưng không quá chậm. Cùng nhau rời khỏi tòa nhà giảng dạy, sau đó đi dọc theo hành lang có giàn hoa để đi đến tòa nhà ký túc xá. Hai người một trước một sau, không ai nói lời nào.

Lúc đi đến một góc khuất. Hạ Dực dừng bước rồi quay đầu nhìn lại với vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Cút đi."

"Nếu tôi nói không thì sao?"

Anh vừa dứt lời thì bụng bỗng đột ngột đau đớn dữ dội. Anh bị Hạ Dực dùng một tay đè chặt vào tường, lưỡi dao lướt qua mặt anh, nó lạnh lẽo hệt như đôi mắt vô cảm của hắn hiện giờ: "Vậy thì chết ở đây."

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy hắn hoàn toàn có thể làm điều đó, vì cú đấm vừa rồi khiến lục phủ ngũ tạng của anh tưởng chừng như đều muốn trào ra ngoài.

“... Cậu không nhận ra tôi?”

Trong tình huống không biết rõ thân phận đối phương, việc hỏi trực tiếp thế này thật sự là quá ngớ ngẩn, anh vốn quen với việc quan sát cẩn thận rồi mới tự đưa ra kết luận. Thế nhưng cơn đau quá dữ dội khiến anh không thể không hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.

Đôi mắt đỏ rực như máu nhìn anh như thể đang nhìn một nhành cỏ dại: “Không quen biết.”

Cơ mà lưỡi dao nhỏ ở cổ Giang Nguyệt Lộc lại đột nhiên run lên mãnh liệt, nó trông như một con chó nhận ra chủ nhân nên đang vui mừng mà vẫy cái đuôi. Sự thay đổi bất ngờ này khiến hai người đều sững sờ. Hạ Dực là người đầu tiên lấy lại tinh thần, hắn vứt lưỡi dao không nghe lời xuống tường rồi dùng sức đạp xuống, mạnh đến mức khiến cả tòa nhà rung chuyển. Giang Nguyệt Lộc bắt đầu nghĩ đến việc ngày mai anh nên giải thích cho Bàn phu nhân về vết nứt lớn trên tường thế nào đây.

Cách quản lý của Hạ Dực ngày càng vô lý. 

Lúc giáo huấn Tần Tuyết trong Thành phố Người Giấy, ít nhất còn nói vài câu. Nhưng giờ thì chẳng nói chẳng rằng mà đã bắt đầu đánh đập. Một Hạ Dực không bị gò bó giờ đã trở nên hung tợn như một con thú hoang. Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn khu rừng tuyết ở ngoài trường,  cảm thấy nơi hoang dã mới phù hợp với con thú dữ như hắn sinh sống.

Giang Nguyệt Lộc nhìn con dao với ánh mắt thương cảm. Đây rõ ràng không phải là một con dao bình thường, bởi lưỡi dao không cứng như kim loại và lúc này nó còn đang co rúm trong tường run rẩy nhẹ như thể giận mà không dám phản kháng lại.

Con dao nhỏ dường như cảm nhận được ánh mắt thương cảm từ một bên, nó tìm cơ hội để lao thẳng vào vòng tay của Giang Nguyệt Lộc, rồi đột nhiên nó lại biến thành một con búp bê giấy.

Giang Nguyệt Lộc vui mừng: “Là em hả.”

Búp bê giấy như gặp được người thân: “Đau chết mất... Em khổ quá mà... Oa... Tại sao...”

“... Không đến sớm hơn!”

Giang Nguyệt Lộc nhớ lại rằng trước đây nó nói chuyện rất lưu loát nhưng giờ bị hành hạ đến mức nói năng lộn xộn, không thể kể hết những ngày tháng khốn khổ của mình cho anh. Búp bê giấy đấm ngực, dậm chân rồi nhịn không được mà bật khóc nức nở.

“Đừng khóc.” Giang Nguyệt Lộc nhớ lại hình như nó thích bùa chú nên liền móc vài tờ ở trong người ra rồi đưa cho nó. Ai ngờ sau khi ăn một vài miếng to trong lúc buồn, nó phụt phụt phụt phun ra toàn bộ rồi dựa vào anh khóc thành dòng sông.

“Ngay cả cái này cũng không có tác dụng à.”

Giang Nguyệt Lộc thoáng nhìn qua vị ma vương hỗn thế này, nhẹ giọng nói: “Có vẻ cậu ấy bắt nạt em không nhẹ.”

Hạ Dực đã bước đến gần, bực bội vô cùng.

“Mau cứu em, mau cứu em!”

Hạ Dực đi vòng quanh Giang Nguyệt Lộc hết vòng này đến vòng khác. Có vẻ như hắn không thể tin rằng vũ khí của mình lại chạy sang chỗ kẻ địch. Nhiều lần cố gắng bắt lại vũ khí nhưng đều bị né tránh, khiến sự kiên nhẫn của hắn rất nhanh đều đã bay biến hết.

Hạ Dực nhìn chằm chằm con búp bê giấy với ánh mắt đáng sợ "Ngươi sẽ chết" rồi từ từ chuyển ánh mắt giết chóc sang mặt anh.

“Ngươi đã làm gì?”

Nội tâm Giang Nguyệt Lộc đầy dấu chấm hỏi.

“Nó luôn rất ngoan, ta bảo làm gì là làm, chưa bao giờ có một lời oán trách.”

Đó là không dám oán trách thì có!

Hắn chỉ vào con búp bê giấy đang giận dữ và xua xua tay, nó lập tức nghe lời rụt đầu về, Hạ Dực nhìn vũ khí nhỏ giờ đây đã ngoan ngoãn hơn, phán đoán một cách đơn giản và thô bạo: “Chắc chắn là do ngươi. Ngươi đã làm gì?”

Ánh mắt trách móc kiểu "Ngươi đã làm gì để quyến rũ vũ khí của ta" Là sao chứ? Giang Nguyệt Lộc dở khóc dở cười: "Chúng ta từng quen biết từ trước, em ấy tất nhiên sẽ nghe lời tôi."

Hạ Dực nói: “Nhưng ta không biết ngươi.”

Giang Nguyệt Lộc đáp: “Chắc là cậu bị mất trí nhớ rồi.”

Nếu không phải vì cảm giác nóng rực ở giữa trán, có lẽ anh đã nghi ngờ liệu người trước mặt có thực sự là Hạ Dực hay không. Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu đến đây bằng cách nào?"

Hạ Dực nhíu mày: “Đau đầu.”

Giang Nguyệt Lộc hỏi lại: “Đau đầu?”

“Đau chết đi được...” Hạ Dực ôm đầu, những sợi tóc mềm mại lướt qua má hắn, trông mong manh đến đáng kinh ngạc dưới ánh trăng. Ký ức như bị ai đó cắt đứt, làm gia tăng sự bực bội của hắn. Hắn lạnh lùng tát mạnh vào mặt mình: “Đau chết mất, thật vô dụng, thật là vô dụng!”

Giang Nguyệt Lộc kinh sợ.

Anh lấy lại tinh thần rồi vội bắt lấy tay Hạ Dực đang giơ lên: “Khoan đã. Tôi biết cậu.”

Hạ Dực ngẩng đầu nhìn anh, nhớ ra rằng anh cũng đã từng nói câu tương tự trước đó.

“Nhưng ta không nhớ ngươi.”

Giang Nguyệt Lộc nhìn dấu tay trên mặt của hắn. Hắn vẫn cảnh giác như trước, anh cười nói: "Cậu đến từ Quỷ Đô, nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tên là Trấn Uất Đẩu và em ấy là người mà chúng ta gặp ở đó.”

Búp bê giấy gật đầu liên tục.

Hạ Dực vẫn còn nghi ngờ, nhưng đây là vũ khí mà khi tỉnh dậy hắn đã cầm trong tay. Ký ức có thể bị giả dối nhưng tình cảm mà hắn dành cho vật này kể từ khi tỉnh dậy thì không thể là giả mạo. Hắn rất thích món vũ khí có thể tùy ý biến đổi hình dạng này, cũng như hình dạng người giấy nhỏ của nó khi không phải là vũ khí.

Nhưng hắn chỉ gặp hình dạng này vào ngày đầu tiên, sau đó nó luôn là một con dao vô tình và lạnh lẽo.

Hắn có thể ngửi thấy ác ý và sát khí, đồng thời nắm bắt chính xác khoảnh khắc thư giãn nhất của con mồi để kết liễu ngay lập tức. Hắn chắc chắn rằng hình dạng người giấy này là trạng thái thoải mái nhất của vũ khí và đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy.

Vì nữ giáo viên này.

Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt, hắn có thể khẳng định.

Liệu có phải là những lời nói được thẩm vấn trong phòng giam không? Nhưng mới bao lâu.

Thôi, dù có lừa hắn, giết hết cũng được.

Hạ Dực bình tĩnh lại: “Nói tiếp.”

Giang Nguyệt Lộc nói: “Cậu đến đây, có lẽ là để bắt một con quỷ,” Anh quan sát sắc mặt của Hạ Dực: “Một con quỷ tên là Kỷ Hồng Trà, cô ta đã đào tẩu từ Quỷ Đô.”

Hạ Dực vẫn cau mày, nhìn thấy hắn sắp vung tay lên tát mình thêm cái nữa. Giang Nguyệt Lộc vội nói: “Không sao đâu. Kể từ hôm nay tôi sẽ làm việc ở ngôi trường này, nếu có bất kỳ vấn đề gì đều có thể đến hỏi tôi.”

“Cả em ấy nữa.” Giang Nguyệt Lộc chỉ vào búp bê giấy đang co rúm trong cổ áo anh.

"Em ấy sợ cậu quá, nên để tôi mang theo em ấy nhé."

"Tôi là giáo viên lớp các cậu, cậu có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."

Hạ Dực nhìn chằm chằm vào cái cổ mỏng manh của nữ giáo viên, chỉ cần dùng chút sức thôi thì có thể bóp gãy. Thấy hắn không có phản ứng, Giang Nguyệt Lộc cẩn thận nói: “Cậu có thể quan sát tôi vài ngày rồi lại quyết định có nên đánh tôi một trận rồi đuổi tôi đi không.”

“Ta không đánh nàng ta.”

“Hả?”

Giang Nguyệt Lộc phản ứng lại, hắn đang nói về giáo viên trước đấy.

Hạ Dực lạnh nhạt nói: “Ta không đánh nàng ta, cũng không đuổi nàng ta đi.”

“Nàng ta tự rời đi.”

Khóe miệng Hạ Dực khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai, không khác lúc trước là bao. Hắn xoay người, đi về phía ký túc xá: “Mỗi giáo viên bước vào nơi này đều sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy, không biết ngươi có thể kiên trì ở đây mấy ngày.”

Sợ hãi? Sợ cái gì?

Hắn đứng trong cửa, làm động tác suỵt.

Giây tiếp theo, đột nhiên có một tiếng thét chói tai vang lên từ phía trên của tòa ký túc xá.

-

Tiếng hét chói tai vang lên làm rộn cả tòa nhà, Giang Nguyệt Lộc vừa định chạy lên thì nghe hệ thống hét lên yêu cầu đứng yên.

[Trước tiên đừng nhúc nhích!]

Hệ thống phát ra âm thanh như tiếng còi nước sôi: [Đứng yên đó! Đợi tôi làm mờ hình ảnh cho bạn đã. Một tên đàn ông thúi mà lại dám bước vào ký túc xá nữ, nhỡ đâu nhìn thấy cái không nên thấy thì làm sao giờ!]

Giang Nguyệt Lộc nghĩ cũng phải. Đứng yên để hệ thống xử lý.

Dù vậy vẫn mất rất nhiều thời gian.

Hạ Dực sớm đã bước nhanh như bay lên tầng 3. Hắn liếc mắt xuống rồi mỉa mai nói: "Cao hơn ta mà thể lực lại không bằng ta."

Giang Nguyệt Lộc: “…”

Lời kịch quen thuộc đáng chết này.

Vừa lên đến tầng 3, Giang Nguyệt Lộc lập tức thấy vài bóng dáng quen thuộc. Các cô gái đang nghỉ ngơi trong phòng ký túc xá ở tầng 2, khi nghe thấy tiếng thét chói tai thì lập tức chạy lên. Lúc Giang Nguyệt Lộc đến nơi, Phó Mộng Như đã chuẩn bị đá cửa xông vào.

Nhưng đã có người làm việc này trước cô ta một bước.

Thiếu nữ có đôi mắt đỏ lạnh như băng dùng một chân đá bay cửa, không quan tâm đến váy bị hất lên, hắn chẳng thèm liếc ai một cái, chỉ tự mình bước vào, để lại Phó Mộng Như và những người khác đứng ngây ra như phỗng.

Giang Nguyệt Lộc nhìn cánh cửa vỡ vụn mà cảm thấy đau đớn tột cùng. 

Ngày mai anh nên nói chuyện với Bàn phu nhân thế nào đây? Sẽ không phải chưa bắt đầu dạy học mà đã bị đuổi ra khỏi nhà đâu nhỉ.

"Ai bảo cậu ta nhiều chuyện như vậy!" Phó Mộng Như vừa làm việc vừa lầm bầm chửi rủa. Những người còn lại đi theo, nhìn xác cánh cửa thì thầm: "Cú đá này mạnh và dữ dội ghê, nát hết luôn, sức lực còn lớn hơn Mộng Như..."

Phó Mộng Như giận dữ: “Tôi cũng có thể mạnh như thế nhé!” Chỉ là bị hắn giành trước thôi.

Người xứ khác quỷ kế đa đoan, cô ta tức giận liếc nhìn Hạ Dực.

Hạ Dực không thèm để ý cô ta mà chỉ đi đến bên cửa sổ, nơi có một nữ sinh đang đứng. Đôi mắt cô gái đó đờ đẫn, trông như đang mộng du dù vẫn mở to mắt, nhìn chằm chằm xuống dưới lầu mà không chớp mắt, như thể có một ác linh đang thu hút toàn bộ tâm trí, thậm chí cả linh hồn của cô ấy.

“Cậu ấy bị quỷ khống chế rồi!” Tạ Tiểu Nhã đã học qua, nhìn bộ dạng mất hồn của cô ấy lập tức nhận ra tình hình.

Phó Mộng Như không kiên nhẫn: “Tôi biết!”

Cô ta quăng dây trắng về phía nữ sinh đứng bên cửa sổ nhưng không kéo được con quỷ nào ra, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Không có ở trên người cậu ta.”

Tạ Tiểu Nhã nói: “Ở dưới tầng!”

Có học sinh dẫn đường thật tốt. Giang Nguyệt Lộc đứng ở phía sau, liếc mắt nhìn phòng ký túc xá.

Đây là phòng dành cho bốn người, ba người còn lại thì không thấy đâu.

Giang Nguyệt Lộc mở cánh cửa nhà vệ sinh nằm trong góc, ba cô gái la hét khi nhìn thấy vẻ ngoài xa lạ và trưởng thành của anh: “Cô… Cô là ai?”

Giang Nguyệt Lộc nói: “Giáo viên lớp 10 - 3.”

Nghe thấy giáo viên đến, ba cô gái cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn trốn trong phòng vệ sinh không chịu ra ngoài, chỉ sợ hãi liếc nhìn về phía ô cửa sổ: "Hồn của Tiểu Xuân bị nữ quỷ gọi đi rồi!"

“Tối qua cậu ấy lén đi ra ngoài, cậu ấy vượt qua Trác Lạt Ma!”

“Cậu ấy sẽ không còn được phù hộ nữa…”

“Tiểu Xuân?”

Giang Nguyệt Lộc tiến đến bên cửa sổ, định dùng tên để đánh thức cô gái bị lạc. Hạ Dực đứng một bên giội ngay một gáo nước lạnh: "Phế vật. Bây giờ ngươi có nói gì thì nàng cũng chẳng nghe thấy đâu."

Giang Nguyệt Lộc không muốn nghe người khác nói mình như vậy. Lãnh Vấn Hàn vốn luôn đứng im lặng ở góc đột nhiên nhảy lên bàn, đôi mắt trắng mở to, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Nơi cướp đi linh hồn của Tiểu Xuân chỉ có một cái đèn đường.

Một lát sau, cô bé quay đầu lại nói với Giang Nguyệt Lộc: “Dưới tầng không có.”

Lạc Âm Quan nói không có quỷ thì chính là không có quỷ. Dù Phó Mộng Như có ghét cô bé, cũng không nói ra được bất kỳ câu phản bác nào nên lại chửi: “Đáng giận, quỷ tha hương quỷ kế đa đoan!”

Giang Nguyệt Lộc lấy mặt nạ ra rồi đeo lên nhưng không phát hiện tung tích của con quỷ. Tuy nhiên, Tiểu Xuân vẫn hồn bay phách lạc nhìn xuống dưới tầng, trong khi ba cô gái kia lại nói rằng Tiểu Xuân đã đụng phải tà ma…

Giang Nguyệt Lộc quay người lại, trong phòng vệ sinh im ắng.

“Vấn Hàn.”

“Dạ?”

"Nhìn vào phòng vệ sinh bằng đôi mắt trắng của em."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play